Ở độ tuổi như hoa như ngọc này, có cô gái nào không trân quý dung mạo mình chứ, thế nhưng roi phạt của Long Kỳ lại hung ác nghiền nát hoàn toàn dung mạo xinh đẹp mà giả dối đó của Ninh Hinh!
Nội tâm Ninh Hinh đang gào khóc, đang cầu xin, những ánh mắt khiếp đảm từ bốn phía xung quanh dường như đang nói cho nàng ta biết, nàng ta bây giờ xấu xí đến mức nào.
Đừng nhìn nàng ta…
Đừng nhìn nàng ta!
Ninh Hinh gào khóc trong lòng, khuôn mặt của nàng ta, niềm kiêu ngạo của nàng ta, vào giây phút này đang bị nghiền thành bột, hết thảy đều đang bị róc khỏi cơ thể nàng ta.
Mà cảnh tượng thê thảm thế này lại bị tất cả đệ tử học viện Phong Hoa nhìn chằm chặp, khuôn mặt nàng ta không còn lại gì, chiếc mặt nạ dối trá bị xé rách, dung mạo xinh đẹp bị hủy hoại, cả người gần như không còn chỗ nào lành lặn, Ninh Hinh bây giờ quả thực còn khiến người ta ghê tởm hơn tên ăn mày bên đường!
Ba mươi roi, đã đánh được hai mươi chín roi, tuy Ninh Hinh suy yếu nhưng vẫn chưa bị thương trí mạng. Ninh Nhuệ ở một bên thầm siết chặt nắm tay, sự căm thù với đám người Quân Vô Tà trong lòng gần như khiến ông ta hận không thể xé xác họ ngay bây giờ.
Còn một roi, còn một roi nữa…
Không sao cả, nhất định không sao cả!
Chỉ cần giữ được mạng của Ninh Hinh, ông ta sẽ còn nhiều biện pháp để nàng ta khôi phục tất cả, dẫu không ở lại trong học viện Phong Hoa này nữa thì con gái ông ta sẽ có nơi tốt hơn để đi!
Chỉ cần chịu đựng nốt roi cuối cùng này, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt!
Ninh Nhuệ siết chặt nắm tay, nhìn chiếc roi dài trong tay Long Kỳ, ông ta gần như đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sau khi roi này vung xuống, ông ta sẽ cứu Ninh Hinh về.
Lúc roi cuối cùng của Long Kỳ vung ra, lại đột nhiên dừng lại, sau thoáng ngừng đó, hắn bất chợt giơ tay lên!
Roi này, không bay đến mặt và người Ninh Hinh mà quật về phía eo của Ninh Hinh!
Nửa thân dưới đã bị đánh đến mức máu thịt be bét, chỗ khớp nối bị quất mạnh một roi, trong thoáng chốc đứt phựt ra!
Cả người Ninh Hinh bị đứt thành hai đoạn, phần eo trở xuống bị lực từ roi quật đứt, lục phủ ngũ tạng lũ lượt phá vỡ miệng vết thương mà chảy xuống, rơi đầy đất!
Trong chớp mắt, Ninh Hinh trút hơi thở cuối cùng.
Đến chết, trong mắt nàng ta vẫn ngập tràn vẻ tuyệt vọng và không cam tâm.
Đầu Ninh Nhuệ nổ ầm một tiếng!
Ông ta choáng váng lùi mấy bước về sau, nhìn mọi thứ trước mắt mà khó lòng tin được!
Rõ ràng chỉ còn một roi cuối cùng, nhưng lại chặt đứt hơi thở cuối cùng của Ninh Hinh, thi thể Ninh Hinh đứt thành hai đoạn, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng không thể cứu vãn!
Cho hy vọng trong lúc tuyệt vọng, nhưng vào thời khắc cuối cùng khi hy vọng đến lại cho lại nỗi tuyệt vọng cuối cùng.
Sức lực cả người Ninh Nhuệ như bị người ta rút cạn đi, chỉ có thể dựa vào cái đỡ của đệ tử thì mới có thể đứng vững, ông ta thất thần nhìn thi thể Ninh Hinh, như hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thực rằng Ninh Hinh đã chết.
“Hình phạt đã qua, chuyện này đến đây là kết thúc.” Sau khi yên lặng nhìn Ninh Hinh đi đến đường chết và thưởng thức phản ứng tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ của Ninh Nhuệ, Quân Vô Tà thờ ơ vẽ một dấu chấm hết cho chuyện này.
Sắc mặt Phạm Khải trắng bệch, tuy ông ta biết Ninh Hinh thâm độc, nhưng trơ mắt nhìn Ninh Hinh bị hành hạ đến chết, lòng ông ta cũng hết sức hãi hùng.
Trong cả quá trình hành hình, Quân Vô Tà thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái, sự tàn nhẫn và vô tình của đại tiểu thư Quân gia này khiến Phạm Khải cũng cảm thấy sợ.
“Phải… Phải…” Được Phạm Cẩm đỡ, Phạm Khải yếu ớt đáp lại.
Nội tâm Ninh Hinh đang gào khóc, đang cầu xin, những ánh mắt khiếp đảm từ bốn phía xung quanh dường như đang nói cho nàng ta biết, nàng ta bây giờ xấu xí đến mức nào.
Đừng nhìn nàng ta…
Đừng nhìn nàng ta!
Ninh Hinh gào khóc trong lòng, khuôn mặt của nàng ta, niềm kiêu ngạo của nàng ta, vào giây phút này đang bị nghiền thành bột, hết thảy đều đang bị róc khỏi cơ thể nàng ta.
Mà cảnh tượng thê thảm thế này lại bị tất cả đệ tử học viện Phong Hoa nhìn chằm chặp, khuôn mặt nàng ta không còn lại gì, chiếc mặt nạ dối trá bị xé rách, dung mạo xinh đẹp bị hủy hoại, cả người gần như không còn chỗ nào lành lặn, Ninh Hinh bây giờ quả thực còn khiến người ta ghê tởm hơn tên ăn mày bên đường!
Ba mươi roi, đã đánh được hai mươi chín roi, tuy Ninh Hinh suy yếu nhưng vẫn chưa bị thương trí mạng. Ninh Nhuệ ở một bên thầm siết chặt nắm tay, sự căm thù với đám người Quân Vô Tà trong lòng gần như khiến ông ta hận không thể xé xác họ ngay bây giờ.
Còn một roi, còn một roi nữa…
Không sao cả, nhất định không sao cả!
Chỉ cần giữ được mạng của Ninh Hinh, ông ta sẽ còn nhiều biện pháp để nàng ta khôi phục tất cả, dẫu không ở lại trong học viện Phong Hoa này nữa thì con gái ông ta sẽ có nơi tốt hơn để đi!
Chỉ cần chịu đựng nốt roi cuối cùng này, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt!
Ninh Nhuệ siết chặt nắm tay, nhìn chiếc roi dài trong tay Long Kỳ, ông ta gần như đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sau khi roi này vung xuống, ông ta sẽ cứu Ninh Hinh về.
Lúc roi cuối cùng của Long Kỳ vung ra, lại đột nhiên dừng lại, sau thoáng ngừng đó, hắn bất chợt giơ tay lên!
Roi này, không bay đến mặt và người Ninh Hinh mà quật về phía eo của Ninh Hinh!
Nửa thân dưới đã bị đánh đến mức máu thịt be bét, chỗ khớp nối bị quất mạnh một roi, trong thoáng chốc đứt phựt ra!
Cả người Ninh Hinh bị đứt thành hai đoạn, phần eo trở xuống bị lực từ roi quật đứt, lục phủ ngũ tạng lũ lượt phá vỡ miệng vết thương mà chảy xuống, rơi đầy đất!
Trong chớp mắt, Ninh Hinh trút hơi thở cuối cùng.
Đến chết, trong mắt nàng ta vẫn ngập tràn vẻ tuyệt vọng và không cam tâm.
Đầu Ninh Nhuệ nổ ầm một tiếng!
Ông ta choáng váng lùi mấy bước về sau, nhìn mọi thứ trước mắt mà khó lòng tin được!
Rõ ràng chỉ còn một roi cuối cùng, nhưng lại chặt đứt hơi thở cuối cùng của Ninh Hinh, thi thể Ninh Hinh đứt thành hai đoạn, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng không thể cứu vãn!
Cho hy vọng trong lúc tuyệt vọng, nhưng vào thời khắc cuối cùng khi hy vọng đến lại cho lại nỗi tuyệt vọng cuối cùng.
Sức lực cả người Ninh Nhuệ như bị người ta rút cạn đi, chỉ có thể dựa vào cái đỡ của đệ tử thì mới có thể đứng vững, ông ta thất thần nhìn thi thể Ninh Hinh, như hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thực rằng Ninh Hinh đã chết.
“Hình phạt đã qua, chuyện này đến đây là kết thúc.” Sau khi yên lặng nhìn Ninh Hinh đi đến đường chết và thưởng thức phản ứng tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ của Ninh Nhuệ, Quân Vô Tà thờ ơ vẽ một dấu chấm hết cho chuyện này.
Sắc mặt Phạm Khải trắng bệch, tuy ông ta biết Ninh Hinh thâm độc, nhưng trơ mắt nhìn Ninh Hinh bị hành hạ đến chết, lòng ông ta cũng hết sức hãi hùng.
Trong cả quá trình hành hình, Quân Vô Tà thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái, sự tàn nhẫn và vô tình của đại tiểu thư Quân gia này khiến Phạm Khải cũng cảm thấy sợ.
“Phải… Phải…” Được Phạm Cẩm đỡ, Phạm Khải yếu ớt đáp lại.
/476
|