Đợi đến khi tâm trạng Mục Thiên Phàm bình tĩnh lại, Quân Vô Tà mới nói chuyện với hắn về việc lên Đoạn Thiên Nhai.
Mà vừa nghe, lại càng khiến Mục Thiên Phàm hoảng sợ!
“Tuyệt đối không thể! Quân thiếu gia, thật sự không phải ta không muốn dẫn mọi người qua, mà là Đoạn Thiên Nhai thực sự quá nguy hiểm, người bình thường căn bản là không có cách nào tồn tại dưới đó, khắp nơi đều là cạm bẫy và độc dược, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ chết nơi đáy vực, xin Quân thiếu gia nghĩ lại!” Mục Thiên Phàm vội vàng khuyên bảo.
“Chúng ta nhất định phải đi, ngươi chỉ cần dẫn đường là được.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
Mục Thiên Phàm cắn răng, làn nữa khuyên bảo, tuy nhiên cũng không thể mảy may thay đổi ý tưởng của Quân Vô Tà, rơi vào đường cùng, hắn nói thẳng: “Nếu như Quân thiếu gia muốn xuống Đoạn Thiên Nhai, như vậy ta nhất định cũng phải theo cùng đi, nếu không tại hạ tuyệt đối sẽ không dẫn Quân thiếu gia xuống Đoạn Thiên Nhai! Cũng may ta đã từng đi qua, đối với nơi đó càng quen thuộc hơn một ít.”
Mục Thiên Phàm kiên định mở miệng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như gặp nguy hiểm gì, coi như hắn liều mất cái mạng này hắn cũng phải bảo đảm an nguy cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không phản đối yêu cầu của Mục Thiên Phàm.
Mục Thiên Phạm lúc này mới nói tỉ mỉ về mọi nơi ở Đoạn Thiên Nhai với bọn Quân Vô Tà.
Từ trấn Thiền Lâm đến Đoạn Thiên Nhai, ít nhất cũng phải mất nửa tháng đi đường, trong khoảng thời gian này, vừa hay có thể giúp cho thương thế của Mục Thiên Phàm khỏi hẳn.
Khi Mục Thiên Phàm xác định Quân Vô Tà bọn họ muốn đi Đoạn Thiên Nhai liền bắt đầu bắt tay chuẩn bị những đồ cần thiết đi Đoạn Thiên Nhai, hắn đi qua một lần so với người bình thường càng có thêm kinh nghiệm, biết ở đáy vực khả năng cần những thứ nào.
Dưới Đoạn Thiên Nhai nhiệt độ không khí rất thấp, nếu như ăn mặc bình thường xuống đó, không cẩn thận tứ chi sẽ rét run đông cứng, sương mù dưới đáy vực nhiều năm dày đặc khiến cho một phần lạnh đó biến thành lạnh ẩm ướt, chỉ không lâu sau khi xuống đáy vực, sẽ làm cho quần áo bị ẩm, cộng thêm nhiệt độ không khí lạnh lẽo, đối với con người là một loại hành hạ to lớn.
Muốn đi Đoạn Thiên Nhai, cơ bản nhất chính là tìm được quần áo thích hợp và đồ dùng hằng ngày, giữ nhiệt, chống ẩm.
Mà bên trong trấn Thiền Lâm có không ít cửa hàng bán quần áo, chỉ là mặt hàng của những cửa hàng này chủ yếu là giành cho đệ tử học viện Phong Hoa, cho nên bất luận là chất liệu vải hay là hình thức đều hết sức tinh tế, về giá cả càng là xa xỉ.
Mục Thiên Phàm biết rất nhiều thứ có thể dùng được ở đáy vực Đoạn Thiên Nhai, chỉ là những thứ này giá cả cũng rất cao, không phải một nhà thám hiểm như hắn có thể mua được, nếu như trước đây có số tiền này, các huynh đệ của hắn có thể sẽ không phải chết hết toàn bộ.
Biết cần tiền, Quân Vô Tà lập tức để Hoa Dao đến phòng đấu giá Thiền Lâm, lấy tiền lần trước bán thất linh thạch ở đó mang về, tiện đường còn đem một ít đan dược mà trong thời gian này nàng luyện chế được, cầm đi tiếp tục bán ra.
Hà Thường Nhạc thấy Hoa Dao, quả thực giống như nhìn thấy Thần Tài vậy, hận không thể quỳ xuống đất nghênh tiếp, toàn bộ quá trình giao nhận, Hoa Dao ngay cả nói cũng không cần nhiều lời, Hà Thường Nhạc đều sắp xếp xong hết rồi, vì lưu lại vị này “khách hàng lớn”, Hà Thường Nhạc thậm chí còn nói rõ về sau Hoa Dao ký gửi bất kỳ vật phẩm gì ở chỗ này của bọn họ đều sẽ không thu bất kì tiền hoa hồng nào, hoàn toàn miễn phí bán đấu giá cho hắn, phòng đấu giá Thiền Lâm hoàn toàn không sợ lỗ vốn, bởi vì những đan dược kia đủ để mang đến cho bọn họ lượng khách đền bù tất cả, chỉ cần người vào phòng đấu giá Thiền Lâm, dựa vào kỹ năng uốn ba tấc lưỡi của các sư phụ đấu giá trong phòng đấu giá bọn họ, hoàn toàn có thể mò được càng nhiều chỗ tốt trên các vật đấu giá.
Khi Hoa Dao quay lại phòng trọ, đập một xấp ngân phiếu lên trên bàn, Kiều Sở một bên sắp rớt hết nước miếng rồi.
“Nhị Kiều, ngươi cùng Mục Thiên Phàm đi chuẩn bị đồ đạc.”
Quân Vô Tà thuận tay cầm một tấm ngân phiếu, nhìn cũng không nhìn con số cụ thể, chỉ bỏ vào trong tay Kiều Sở, xem như làm cho Kiều Sở kích động muốn nổ tung.
Mà vừa nghe, lại càng khiến Mục Thiên Phàm hoảng sợ!
“Tuyệt đối không thể! Quân thiếu gia, thật sự không phải ta không muốn dẫn mọi người qua, mà là Đoạn Thiên Nhai thực sự quá nguy hiểm, người bình thường căn bản là không có cách nào tồn tại dưới đó, khắp nơi đều là cạm bẫy và độc dược, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ chết nơi đáy vực, xin Quân thiếu gia nghĩ lại!” Mục Thiên Phàm vội vàng khuyên bảo.
“Chúng ta nhất định phải đi, ngươi chỉ cần dẫn đường là được.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
Mục Thiên Phàm cắn răng, làn nữa khuyên bảo, tuy nhiên cũng không thể mảy may thay đổi ý tưởng của Quân Vô Tà, rơi vào đường cùng, hắn nói thẳng: “Nếu như Quân thiếu gia muốn xuống Đoạn Thiên Nhai, như vậy ta nhất định cũng phải theo cùng đi, nếu không tại hạ tuyệt đối sẽ không dẫn Quân thiếu gia xuống Đoạn Thiên Nhai! Cũng may ta đã từng đi qua, đối với nơi đó càng quen thuộc hơn một ít.”
Mục Thiên Phàm kiên định mở miệng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như gặp nguy hiểm gì, coi như hắn liều mất cái mạng này hắn cũng phải bảo đảm an nguy cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không phản đối yêu cầu của Mục Thiên Phàm.
Mục Thiên Phạm lúc này mới nói tỉ mỉ về mọi nơi ở Đoạn Thiên Nhai với bọn Quân Vô Tà.
Từ trấn Thiền Lâm đến Đoạn Thiên Nhai, ít nhất cũng phải mất nửa tháng đi đường, trong khoảng thời gian này, vừa hay có thể giúp cho thương thế của Mục Thiên Phàm khỏi hẳn.
Khi Mục Thiên Phàm xác định Quân Vô Tà bọn họ muốn đi Đoạn Thiên Nhai liền bắt đầu bắt tay chuẩn bị những đồ cần thiết đi Đoạn Thiên Nhai, hắn đi qua một lần so với người bình thường càng có thêm kinh nghiệm, biết ở đáy vực khả năng cần những thứ nào.
Dưới Đoạn Thiên Nhai nhiệt độ không khí rất thấp, nếu như ăn mặc bình thường xuống đó, không cẩn thận tứ chi sẽ rét run đông cứng, sương mù dưới đáy vực nhiều năm dày đặc khiến cho một phần lạnh đó biến thành lạnh ẩm ướt, chỉ không lâu sau khi xuống đáy vực, sẽ làm cho quần áo bị ẩm, cộng thêm nhiệt độ không khí lạnh lẽo, đối với con người là một loại hành hạ to lớn.
Muốn đi Đoạn Thiên Nhai, cơ bản nhất chính là tìm được quần áo thích hợp và đồ dùng hằng ngày, giữ nhiệt, chống ẩm.
Mà bên trong trấn Thiền Lâm có không ít cửa hàng bán quần áo, chỉ là mặt hàng của những cửa hàng này chủ yếu là giành cho đệ tử học viện Phong Hoa, cho nên bất luận là chất liệu vải hay là hình thức đều hết sức tinh tế, về giá cả càng là xa xỉ.
Mục Thiên Phàm biết rất nhiều thứ có thể dùng được ở đáy vực Đoạn Thiên Nhai, chỉ là những thứ này giá cả cũng rất cao, không phải một nhà thám hiểm như hắn có thể mua được, nếu như trước đây có số tiền này, các huynh đệ của hắn có thể sẽ không phải chết hết toàn bộ.
Biết cần tiền, Quân Vô Tà lập tức để Hoa Dao đến phòng đấu giá Thiền Lâm, lấy tiền lần trước bán thất linh thạch ở đó mang về, tiện đường còn đem một ít đan dược mà trong thời gian này nàng luyện chế được, cầm đi tiếp tục bán ra.
Hà Thường Nhạc thấy Hoa Dao, quả thực giống như nhìn thấy Thần Tài vậy, hận không thể quỳ xuống đất nghênh tiếp, toàn bộ quá trình giao nhận, Hoa Dao ngay cả nói cũng không cần nhiều lời, Hà Thường Nhạc đều sắp xếp xong hết rồi, vì lưu lại vị này “khách hàng lớn”, Hà Thường Nhạc thậm chí còn nói rõ về sau Hoa Dao ký gửi bất kỳ vật phẩm gì ở chỗ này của bọn họ đều sẽ không thu bất kì tiền hoa hồng nào, hoàn toàn miễn phí bán đấu giá cho hắn, phòng đấu giá Thiền Lâm hoàn toàn không sợ lỗ vốn, bởi vì những đan dược kia đủ để mang đến cho bọn họ lượng khách đền bù tất cả, chỉ cần người vào phòng đấu giá Thiền Lâm, dựa vào kỹ năng uốn ba tấc lưỡi của các sư phụ đấu giá trong phòng đấu giá bọn họ, hoàn toàn có thể mò được càng nhiều chỗ tốt trên các vật đấu giá.
Khi Hoa Dao quay lại phòng trọ, đập một xấp ngân phiếu lên trên bàn, Kiều Sở một bên sắp rớt hết nước miếng rồi.
“Nhị Kiều, ngươi cùng Mục Thiên Phàm đi chuẩn bị đồ đạc.”
Quân Vô Tà thuận tay cầm một tấm ngân phiếu, nhìn cũng không nhìn con số cụ thể, chỉ bỏ vào trong tay Kiều Sở, xem như làm cho Kiều Sở kích động muốn nổ tung.
/476
|