Cấm Vực nằm giữa địa hình bốn phía đều được bao bọc, cũng có thể xem đây là địa phương nguy hiểm và thần bí nhất Nguyệt Quang đại lục, so ra còn bí ẩn hơn cả Mê Vực và Hắc Long cung. Một nơi thậm chí chứa được cả một môn phái như Huyết Sát môn, rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì nữa?
Âu Tinh Thần * mĩ nam đầu tiên đã xuất hiện* xem xong báo cáo cuối cùng từ Cấm Vực, ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh, mở miệng hỏi:
“Người chúng ta được ủy thác giết thế nào rồi?”
Nhất không suy nghĩ liền đáp:
“ Người đó vẫn ăn ngủ tốt, sinh hoạt bình thường vẫn tốt, không có gì đặc biệt,… thuộc hạ nghĩ chưa thể ra tay được vì không phải chỉ có mình chúng ta mà còn thêm hai toán ám vệ và sát thủ nữa ”
Âu Tinh Thần gõ gõ cuốn sách trên mu bàn tay, cắt ngang lời Nhất:
“Ta đương nhiên biết việc này không dễ, người đó ủy thác cho chúng ta giết đám người từ Dương Thành đang trên đường đến kinh thành này, nhất định có thân phận không bình thường. Vấn đề là chúng ta đã nhận lời thì phải giết cho bằng được ?”
Nhất khẽ cau mày. Càng lúc càng phiền toái, bây giờ theo sau bọn họ có ít nhất ba nhóm người, trừ tử sĩ của hắn, hai nhóm người còn lại vẫn không rõ lai lịch, thật sự khiến hắn không an tâm. Suy nghĩ một lúc, Nhất liền nói :
“Chủ tử, hai đám người đó, thuộc hã sẽ cho diệt sạch! nhất định không được chừa một ai!”
Âu Tinh Thần khẽ gật đầu, rồi phất tay ý bảo Nhất lui ra ngoài
“Thuộc hạ… tuân lệnh!”
--- ---------ta là dải phân cách---- ------ ------
sau một đêm ngủ lại khách điếm đoàn người của Hàn Băng lại lên đường từ sớm, đi hết Trân Châu Thành liền thấy một địa phương được bao bọc bởi cả một rừng cây rậm rạp, kín đáo như vậy, không có bất cứ một người nào có thể phát hiện ra. Nhìn hướng ra phía sau, biển cả rộng lớn mênh mông trải rộng.
'' vút ......vút''
'' hự....hự ''
'' mau bảo vệ hai vị chủ tử '' tiếng hét kinh hoàng vang lên
Bỗng nàng mở mắt,có sát thủ ở đây,nhưng lại nhắm mắt ngủ tiếp,hic,bây giờ ngủ cũng không yên nữa, tiếng Phù Nhi nhỏ nhẹ:
'' tiểu thư có cần ta.... ...... ...''
'' mau giao hai người trong xe cho chúng ta, nếu không các ngươi sẽ chôn cùng họ'' giọng của một hắc y nhân vang lên cắt ngang lời Phù Nhi
'' haizzzzz thật là giết chúng đi, đừng để lỡ thời gian sắp đến kinh thành rồi, ta không muốn ngủ ở khách điếm nữa '' nàng ngao ngán trả lời.
Phù Nhi đi ra khỏi xe ngựa nhìn chằm chằm đám hắc y nhân:
''Các ngươi muốn chết, dám cản đường chủ tử
Phù Nhi không còn là tiểu cô nương nho nhã nữa mà trên người tỏa ra sát khí ,đôi mắt sáng quắc,trên môi nở nụ cười thị huyết.Ám khí sao?Ai có thể vượt qua đệ nhất sát thủ ám khí là cô chứ.
Chỉ thấy Phù tung mình lên không trung,chân đá,tay phát lực,mỗi ám khí khi đến gần cô liền trở ngược lại,tốc độ nhanh gấp mấy lần,xuyên qua đầu tim cổ của mấy tên sát thủ. Đám kị binh cùng ám vệ nhìn Phù Nhi không khỏi sợ hãi, thật không ngờ một tiểu nô tì bên cạnh tiểu chủ tử cũng lợi hại như vậy.
Nàng nhìn đến mà cảm thán khẽ dựa vào tổ mẫu đang ôm chặt nàng, rồi nhìn hoa nương đang sợ hãi ôm túi đồ,không ngờ thật lợi hại.Rồi phát tinh thần lực, lưng gác trên thành kiệu quan sát .
oa,sao nhiều quá vậy
-có đến hơn 100 tên,chúng ở khắp mọi nơi, hơi thở rất nhẹ ,chậc, bọn sát thủ đi theo nhóm người của nàng mấy bữa nay cũng là sát thủ thượng đẳng đi,cả người bọn hắn tỏa ra ánh sáng màu tím,chắc cũng cao đi,gần hơn tí nữa,xem nào,toàn hắc y,không có đặc điểm gì nổi bật,chuyển đến những xác chết,tất cả bị xuyên qua bộ phận trọng yếu.A,trên cánh tay chúng có hình trăng lưỡi liềm màu đỏ,rất nhỏ nhưng có thể nhìn rõ.
Chán ngán,thu lại linh hồn,nhắm mắt dưỡng thần.
Bên này ám vệ, Phù Nhi cũng đang chống trả.Phải biết rằng ,đạt đến trình độ này các hệ trên giang hồ không có mấy người,nhưng bọn chúng đều không phải tầm thường mà rất nhiều,đứng đầu của bọn chúng là ai ?Chẳng lẽ là Hắc Long lâu?
Sát thủ sát khí đằng đằng,điên cuồng tấn công về phía nhóm người họ.Vố số ám khí tẩm độc bay về phía kiệu đều bị Phù Nhi công phá.Tay phát lực gió,ám khí xoay tròn,vòng lại,1 kích đâm trúng tim,hắc y khụy xuống đất
Phù Nhi vừa chiến đấu cùng dùng độc,thần lực tạo gió,phát tán ra không khí,chỉ thấy vô số hắc y hít phải đều hộc máu đen chết.
Đôi mắt to của nàng mở ra,quả nhiên sức chiến đấu vô cùng tốt. Công lực là 1 chuyện nhưng cách đánh trong chiến đấu là điều hết sức quan trọng.Nhanh,hiểm ,độc thì thắng sẽ trong nháy mắt,đây là bài học đắt giá của sát thủ.
Qua một lúc,số hắc y nhân đã chết hơn 1 nửa.Nhưng nhóm người họ lại không hề thương tổn,ngoại trừ áo có vài vết rách.Tuy nhiên nàng biết,bọn họ không còn quá nhiều sức, chống trả với hàng chục tên liều mạng ,như thế đã là mạnh.
Nàng điểm huyệt ngủ của tổ mẫu và hoa nương rồi vén màn bước ra ngoài nhìn lên phía trước,cũng đến lúc tên cầm đầu xuất hiện rồi,hắn ở gần đây thôi.
Đúng như nàng dự đoán,từ trên không xuất hiện 1 tên tử y.Hắn bay rất nhẹ,như 1 cơn gió,hắn chắc cũng là cao thủ.
Nhóm người nhìn lại,hắn cư nhiên là cao thủ,nhưng không chỉ thế,tu vi của hắn còn cao nữa.
Hắn phất tay áo,tất cả hắc y nhân đều rút lui.
Nàng nhìn kĩ hắn,thân tử y,dáng người cao,tóc buộc cố định,đeo chiếc mặt nạ che kín cả khuôn mặt,nhưng có 1 vết sẹo dài sọc xuống tận cổ ,trên người hắn có 2 màu sắc tím nhạt và tím đậm.
Tử y cũng đánh giá nàng,1 tiểu oa nhi dễ thương,nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nàng rất nguy hiểm.Bỏ qua suy nghĩ,hắn lạnh giọng: Chủ tử ta ra lệnh nhất định phải giết hết các người
Không gian im lặng.
Vẫn không có tiếng động.
Nhóm ám vệ tiến lên phía trước,âm thầm vận lực,phản công bất cứ lúc nào, Phù Nhi lại trở thành con người nho nhã: Chẳng hay có thể nói cho nô tì biết chủ nhân của ngươi là ai không?
Tử y kia nhìn thấu tu vi Phù Nhi ,thầm cảm thán,là một đại cao thủ.
Nhất khuôn mặt lạnh băng: muốn biêt chủ nhân của chúng ta,thì phải chết
Dứt lời ,một kiếm giơ lên,chém về phía Phù Nhi, cô bay lên cao tránh thoát,nhưng kiếm kia như có linh tính,đuổi theo cô,chỉ thấy cô lòng bàn tay vận sức gió,gió bỗng nổi lên cuồn cuồn ,tạo thành cơn lốc xoáy,cản hướng đi của kiếm,2 kình lực mạnh mẽ đâm vào nhau,tiếng nổ vang trời,bụi bay mờ mịt.
2 người đều lui ra xa vài thước.
Có thể nói ngang tài ngang sức.
Tử y lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn phất tay áo,nhóm hắc y nhân bước ra đằng đằng sát khí.
Trận chiến này nếu nàng không qua,không tránh khỏi tổn thất . nhưng nàng vẫn muốn xem trò vui a.
Hắc y nhân tấn công ,chiêu thức mạnh mẽ hơn trước,độc ác hơn trước.
Tử y từ xa đứng nhìn,nhếch khóe miệng,dù các ngươi có là thần thì cũng không đấu lại được.
Nhấc tay áo,kình lực mạnh mẽ ,bao nhiêu ám khí bay về phía nàng ,ám vệ muốn thoát khỏi công kích bay về phía này nhưng không được.
Nàng hờ hững những tên ám khí kia bay về phía mình,đôi mắt trở lên lạnh lùng.Nàng giơ tay lên ,phất nhẹ một cái,tất cả ám khí đều bay về phía ngược lại,sức lực tăng gấp đôi.
Tử y kinh ngạc ,bay lên né tránh,nhưng nàng làm sao để hắn thoát,thầm vận không khí,ám khí bay theo hắn.
Leng keng leng keng
Tiếng ám khí va chạm với nhau ,găm vào gốc cây.
Xoẹt
Tử y lùi ra xa vài bước,đáy mắt thầm kinh ngạc,không hiều chuyện gì xảy ra.Nàng rất hưởng thụ biểu cảm đó.
Ngươi là ai?
Ta -nàng vò tay áo nụ cười thị huyết,tử y chỉ cảm thấy toàn thân một trận tê dại.
Ngươi vừa muốn giết ta,vậy thì.....
Xẹt -cổ hắn bị cứa một nhát,máu tươi phụt ra,chết ngay tức khắc.
Xuống hỏi Diêm Vương ....hahaha....
Nàng cười ,nhìn cái bản mặt của hắn kìa,trợn tròn mắt ,cái chết cũng nhanh quá đi.
Tất cả hắc y nhân dâng lên 1 trận sợ hãi,như thế nào,chủ nhân của bọn hắn đã chết sao,chết bởi một tiểu oa nhi mười tuổi?
Chỉ chờ một phút sao lãng của bọn chúng,nhóm người của nàng nhanh chóng giết hết,không phải sao,điểm chết của sát thủ chính là không tập trung.
Ám vệ cũng cảm thấy quá kinh ngạc nhìn chăm chăm vào nàng,tiểu chủ tử có thể giết 1 cách quá dễ dàng một tên cao thủ,vậy mà bọn hắn cũng không nhận ra dùng cách nào,quá nhanh,không có sức mạnh, nàng rốt cuộc có phải là người không?
Nàng miết môi,quay lại nhìn bọn hắn,mắt chợt sát khí: Các ngươi yên tâm,chỉ cần trung thành tuyệt đối với phụ hoàng ta sẽ không làm gì các ngươi .
Phù Nhi như nhớ ra chuyện gì,đến gần 1 tên hắc y nhân lục soát,nhưng mới chỉ đụng đến vạt áo hắn,bỗng xác liền tan thành bột,bay đi,biến mất.Tất cả cùng đồng loạt. 3 phút sau,cả khu rừng không còn 1 tên hắc y nhân nào,nếu cây không đổ,mặt đất không ngổn ngang thì không ai biết ở đây vừa diễn ra 1 trận tử chiến.
Mắt nàng mở to,dùng Bách xác tán.
Âu Tinh Thần * mĩ nam đầu tiên đã xuất hiện* xem xong báo cáo cuối cùng từ Cấm Vực, ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh, mở miệng hỏi:
“Người chúng ta được ủy thác giết thế nào rồi?”
Nhất không suy nghĩ liền đáp:
“ Người đó vẫn ăn ngủ tốt, sinh hoạt bình thường vẫn tốt, không có gì đặc biệt,… thuộc hạ nghĩ chưa thể ra tay được vì không phải chỉ có mình chúng ta mà còn thêm hai toán ám vệ và sát thủ nữa ”
Âu Tinh Thần gõ gõ cuốn sách trên mu bàn tay, cắt ngang lời Nhất:
“Ta đương nhiên biết việc này không dễ, người đó ủy thác cho chúng ta giết đám người từ Dương Thành đang trên đường đến kinh thành này, nhất định có thân phận không bình thường. Vấn đề là chúng ta đã nhận lời thì phải giết cho bằng được ?”
Nhất khẽ cau mày. Càng lúc càng phiền toái, bây giờ theo sau bọn họ có ít nhất ba nhóm người, trừ tử sĩ của hắn, hai nhóm người còn lại vẫn không rõ lai lịch, thật sự khiến hắn không an tâm. Suy nghĩ một lúc, Nhất liền nói :
“Chủ tử, hai đám người đó, thuộc hã sẽ cho diệt sạch! nhất định không được chừa một ai!”
Âu Tinh Thần khẽ gật đầu, rồi phất tay ý bảo Nhất lui ra ngoài
“Thuộc hạ… tuân lệnh!”
--- ---------ta là dải phân cách---- ------ ------
sau một đêm ngủ lại khách điếm đoàn người của Hàn Băng lại lên đường từ sớm, đi hết Trân Châu Thành liền thấy một địa phương được bao bọc bởi cả một rừng cây rậm rạp, kín đáo như vậy, không có bất cứ một người nào có thể phát hiện ra. Nhìn hướng ra phía sau, biển cả rộng lớn mênh mông trải rộng.
'' vút ......vút''
'' hự....hự ''
'' mau bảo vệ hai vị chủ tử '' tiếng hét kinh hoàng vang lên
Bỗng nàng mở mắt,có sát thủ ở đây,nhưng lại nhắm mắt ngủ tiếp,hic,bây giờ ngủ cũng không yên nữa, tiếng Phù Nhi nhỏ nhẹ:
'' tiểu thư có cần ta.... ...... ...''
'' mau giao hai người trong xe cho chúng ta, nếu không các ngươi sẽ chôn cùng họ'' giọng của một hắc y nhân vang lên cắt ngang lời Phù Nhi
'' haizzzzz thật là giết chúng đi, đừng để lỡ thời gian sắp đến kinh thành rồi, ta không muốn ngủ ở khách điếm nữa '' nàng ngao ngán trả lời.
Phù Nhi đi ra khỏi xe ngựa nhìn chằm chằm đám hắc y nhân:
''Các ngươi muốn chết, dám cản đường chủ tử
Phù Nhi không còn là tiểu cô nương nho nhã nữa mà trên người tỏa ra sát khí ,đôi mắt sáng quắc,trên môi nở nụ cười thị huyết.Ám khí sao?Ai có thể vượt qua đệ nhất sát thủ ám khí là cô chứ.
Chỉ thấy Phù tung mình lên không trung,chân đá,tay phát lực,mỗi ám khí khi đến gần cô liền trở ngược lại,tốc độ nhanh gấp mấy lần,xuyên qua đầu tim cổ của mấy tên sát thủ. Đám kị binh cùng ám vệ nhìn Phù Nhi không khỏi sợ hãi, thật không ngờ một tiểu nô tì bên cạnh tiểu chủ tử cũng lợi hại như vậy.
Nàng nhìn đến mà cảm thán khẽ dựa vào tổ mẫu đang ôm chặt nàng, rồi nhìn hoa nương đang sợ hãi ôm túi đồ,không ngờ thật lợi hại.Rồi phát tinh thần lực, lưng gác trên thành kiệu quan sát .
oa,sao nhiều quá vậy
-có đến hơn 100 tên,chúng ở khắp mọi nơi, hơi thở rất nhẹ ,chậc, bọn sát thủ đi theo nhóm người của nàng mấy bữa nay cũng là sát thủ thượng đẳng đi,cả người bọn hắn tỏa ra ánh sáng màu tím,chắc cũng cao đi,gần hơn tí nữa,xem nào,toàn hắc y,không có đặc điểm gì nổi bật,chuyển đến những xác chết,tất cả bị xuyên qua bộ phận trọng yếu.A,trên cánh tay chúng có hình trăng lưỡi liềm màu đỏ,rất nhỏ nhưng có thể nhìn rõ.
Chán ngán,thu lại linh hồn,nhắm mắt dưỡng thần.
Bên này ám vệ, Phù Nhi cũng đang chống trả.Phải biết rằng ,đạt đến trình độ này các hệ trên giang hồ không có mấy người,nhưng bọn chúng đều không phải tầm thường mà rất nhiều,đứng đầu của bọn chúng là ai ?Chẳng lẽ là Hắc Long lâu?
Sát thủ sát khí đằng đằng,điên cuồng tấn công về phía nhóm người họ.Vố số ám khí tẩm độc bay về phía kiệu đều bị Phù Nhi công phá.Tay phát lực gió,ám khí xoay tròn,vòng lại,1 kích đâm trúng tim,hắc y khụy xuống đất
Phù Nhi vừa chiến đấu cùng dùng độc,thần lực tạo gió,phát tán ra không khí,chỉ thấy vô số hắc y hít phải đều hộc máu đen chết.
Đôi mắt to của nàng mở ra,quả nhiên sức chiến đấu vô cùng tốt. Công lực là 1 chuyện nhưng cách đánh trong chiến đấu là điều hết sức quan trọng.Nhanh,hiểm ,độc thì thắng sẽ trong nháy mắt,đây là bài học đắt giá của sát thủ.
Qua một lúc,số hắc y nhân đã chết hơn 1 nửa.Nhưng nhóm người họ lại không hề thương tổn,ngoại trừ áo có vài vết rách.Tuy nhiên nàng biết,bọn họ không còn quá nhiều sức, chống trả với hàng chục tên liều mạng ,như thế đã là mạnh.
Nàng điểm huyệt ngủ của tổ mẫu và hoa nương rồi vén màn bước ra ngoài nhìn lên phía trước,cũng đến lúc tên cầm đầu xuất hiện rồi,hắn ở gần đây thôi.
Đúng như nàng dự đoán,từ trên không xuất hiện 1 tên tử y.Hắn bay rất nhẹ,như 1 cơn gió,hắn chắc cũng là cao thủ.
Nhóm người nhìn lại,hắn cư nhiên là cao thủ,nhưng không chỉ thế,tu vi của hắn còn cao nữa.
Hắn phất tay áo,tất cả hắc y nhân đều rút lui.
Nàng nhìn kĩ hắn,thân tử y,dáng người cao,tóc buộc cố định,đeo chiếc mặt nạ che kín cả khuôn mặt,nhưng có 1 vết sẹo dài sọc xuống tận cổ ,trên người hắn có 2 màu sắc tím nhạt và tím đậm.
Tử y cũng đánh giá nàng,1 tiểu oa nhi dễ thương,nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nàng rất nguy hiểm.Bỏ qua suy nghĩ,hắn lạnh giọng: Chủ tử ta ra lệnh nhất định phải giết hết các người
Không gian im lặng.
Vẫn không có tiếng động.
Nhóm ám vệ tiến lên phía trước,âm thầm vận lực,phản công bất cứ lúc nào, Phù Nhi lại trở thành con người nho nhã: Chẳng hay có thể nói cho nô tì biết chủ nhân của ngươi là ai không?
Tử y kia nhìn thấu tu vi Phù Nhi ,thầm cảm thán,là một đại cao thủ.
Nhất khuôn mặt lạnh băng: muốn biêt chủ nhân của chúng ta,thì phải chết
Dứt lời ,một kiếm giơ lên,chém về phía Phù Nhi, cô bay lên cao tránh thoát,nhưng kiếm kia như có linh tính,đuổi theo cô,chỉ thấy cô lòng bàn tay vận sức gió,gió bỗng nổi lên cuồn cuồn ,tạo thành cơn lốc xoáy,cản hướng đi của kiếm,2 kình lực mạnh mẽ đâm vào nhau,tiếng nổ vang trời,bụi bay mờ mịt.
2 người đều lui ra xa vài thước.
Có thể nói ngang tài ngang sức.
Tử y lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn phất tay áo,nhóm hắc y nhân bước ra đằng đằng sát khí.
Trận chiến này nếu nàng không qua,không tránh khỏi tổn thất . nhưng nàng vẫn muốn xem trò vui a.
Hắc y nhân tấn công ,chiêu thức mạnh mẽ hơn trước,độc ác hơn trước.
Tử y từ xa đứng nhìn,nhếch khóe miệng,dù các ngươi có là thần thì cũng không đấu lại được.
Nhấc tay áo,kình lực mạnh mẽ ,bao nhiêu ám khí bay về phía nàng ,ám vệ muốn thoát khỏi công kích bay về phía này nhưng không được.
Nàng hờ hững những tên ám khí kia bay về phía mình,đôi mắt trở lên lạnh lùng.Nàng giơ tay lên ,phất nhẹ một cái,tất cả ám khí đều bay về phía ngược lại,sức lực tăng gấp đôi.
Tử y kinh ngạc ,bay lên né tránh,nhưng nàng làm sao để hắn thoát,thầm vận không khí,ám khí bay theo hắn.
Leng keng leng keng
Tiếng ám khí va chạm với nhau ,găm vào gốc cây.
Xoẹt
Tử y lùi ra xa vài bước,đáy mắt thầm kinh ngạc,không hiều chuyện gì xảy ra.Nàng rất hưởng thụ biểu cảm đó.
Ngươi là ai?
Ta -nàng vò tay áo nụ cười thị huyết,tử y chỉ cảm thấy toàn thân một trận tê dại.
Ngươi vừa muốn giết ta,vậy thì.....
Xẹt -cổ hắn bị cứa một nhát,máu tươi phụt ra,chết ngay tức khắc.
Xuống hỏi Diêm Vương ....hahaha....
Nàng cười ,nhìn cái bản mặt của hắn kìa,trợn tròn mắt ,cái chết cũng nhanh quá đi.
Tất cả hắc y nhân dâng lên 1 trận sợ hãi,như thế nào,chủ nhân của bọn hắn đã chết sao,chết bởi một tiểu oa nhi mười tuổi?
Chỉ chờ một phút sao lãng của bọn chúng,nhóm người của nàng nhanh chóng giết hết,không phải sao,điểm chết của sát thủ chính là không tập trung.
Ám vệ cũng cảm thấy quá kinh ngạc nhìn chăm chăm vào nàng,tiểu chủ tử có thể giết 1 cách quá dễ dàng một tên cao thủ,vậy mà bọn hắn cũng không nhận ra dùng cách nào,quá nhanh,không có sức mạnh, nàng rốt cuộc có phải là người không?
Nàng miết môi,quay lại nhìn bọn hắn,mắt chợt sát khí: Các ngươi yên tâm,chỉ cần trung thành tuyệt đối với phụ hoàng ta sẽ không làm gì các ngươi .
Phù Nhi như nhớ ra chuyện gì,đến gần 1 tên hắc y nhân lục soát,nhưng mới chỉ đụng đến vạt áo hắn,bỗng xác liền tan thành bột,bay đi,biến mất.Tất cả cùng đồng loạt. 3 phút sau,cả khu rừng không còn 1 tên hắc y nhân nào,nếu cây không đổ,mặt đất không ngổn ngang thì không ai biết ở đây vừa diễn ra 1 trận tử chiến.
Mắt nàng mở to,dùng Bách xác tán.
/24
|