Tuy nói Vị Ương cung mới là nơi Lãnh Hàn Băng ở, nhưng lúc Lãnh Thiên đế hạ chỉ ban Thanh Nguyệt các cho nàng, tẩm điện của nàng luôn luôn ở tại Thanh Nguyệt các. Đương nhiên, lúc nàng vào ở, nàng đã cho người tu sửa theo ý thích của mình, tuy rằng mới chỉ có hai ba tháng ở nơi này, nhưng không có nghĩa nàng sẽ bạc đãi chính mình.
Thanh Nguyệt các thị nữ đều là tinh tế tuyển ra, thậm chí còn có vài người là Phù Nhi cố ý an bài người của Diễm Thiên Giáo, bất quá bình thường hầu hạ bên người Lãnh Hàn Băng vẫn là Phù Nhi.
Lúc Lãnh Hàn Băng ủy khuất chạy về tẩm điện, các cung nữ đã vì nàng tắm rửa mà chuẩn bị tốt lắm, bồn tắm cửu phượng làm bằng đá cẩm thạch đã muốn đầy sương mù cùng nước ấm, bởi vì Lãnh Hàn Băng không vui, nên trên mặt nước cũng không có thả cánh hoa, chỉ rót một ít chiết xuất cỏ cây mà Phù Nhi tự tay tinh luyện, cùng với nước ấm, hương vị cỏ cây liền chậm rãi lan ra, quanh quẩn trong bồn tắm.
Kỳ thật bể cửu phượng này cũng không hợp quy củ. Cửu phượng, vốn chính là hưởng dụng của hoàng hậu, mà của trưởng công chúa là ngũ phượng, nhưng Lãnh Thiên đế lại cố tình vì nàng mà phá lệ, khi vì nữ nhi tu sửa Thanh Nguyệt các, cố ý xây bể cửu phượng ở đây. Chỉ sợ hiện tại trong hoàng cung, chỉ có Lãnh Hàn Băng được hưởng vinh sủng như thế, mà Lãnh Hàn Băng được hưởng vinh sủng này, là vì mẫu thân sau khi sinh Lãnh Hàn băng không bao lâu liền mất, Thụy Mẫn Đức hoàng hậu.
Sau khi tắm rửa xong, Lãnh Hàn Băng một thân cẩm váy bạch vân, nhẹ nâng làn váy, chân trần đi trên thảm phủ kín toàn bộ cung điện. Đầu tóc nàng vẫn ướt sủng, cứ như vậy phủ lên hai vai, nàng tựa hồ cũng không có ý lau khô nó, mà những cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa cũng không dám nói gì, tuy rằng các nàng mới gặp qua vị tiểu công chúa điện này, nhưng là các nàng đã ở đây một thời gian rất lâu, hơn nữa rõ ràng tiểu công chúa điện hạ tuyệt đối không thích người khác hỏi những chuyện riêng của mình, lại càng không thích người khác dạy mình phải làm như thế nào, vì thế các nàng cũng chỉ im lặng đứng một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo mái tóc khẽ lay động của Lãnh Hàn băng, cứ như nhìn như thế có thể làm nó thay đổi.
Lúc này, một nữ quan vội vàng từ bên ngoài đi tới, quỳ gối trước Lãnh Hàn Băng đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, thấp giọng nói, “Tiểu công chúa điện hạ, bệ hạ thỉnh ngài đi qua một chuyến.”
Lãnh Hàn Băng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bên cạnh nhuyễn tháp có một cung nữ xoa bóp chân cho nàng, nàng cầm một quyển cổ thư, thờ ơ không để ý đến, tay áo rộng thùng thình vì động tác của nàng mà khẽ rũ xuống, lộ ra cánh tay như tuyết trắng, mà trên ngón tay nàng còn có một chiếc nhẫn, kim cương màu đen trong suốt trơn bóng, ở trên ngón tay trắng tinh của nàng lại đặc biệt khiến người ta phải chú ý. Nàng lẳng lặng đọc sách, giống như không nghe thấy lời nói của nữ quan trước mặt, vẻ mặt bình thản và lười biếng.
“Tiểu công chúa điện hạ!” nữ quan đột nhiên quỳ thẳng người, không chút sợ hãi đem ánh mắt hướng đến Lãnh Hàn Băng, cao giọng nói, “Bệ hạ thỉnh ngài đi qua một chuyến!” Nàng là nữ quan bên cạnh hoàng đế, mới được thăng chức lên, nhưng Lãnh Thiên đế lại thực tin tưởng nàng, thường xuyên để nàng tự mình nghe ngóng xử lý một ít việc hậu cung. Vì vậy một vài phi tử cấp bậc thấp đều phải nhìn sắc mặt của nàng mà làm việc, ngay cả nhị công chúa tính tình nóng nảy ở trước mặt nàng cũng đổi thành ngoan ngoãn.
Bất quá, không hề nghi ngờ, vị nữ quan này cùng Lãnh Hàn Băng qua lại không nhiều, Lãnh Hàn Băng mới hồi cung ở mấy tháng, ngay cả hậu phi còn không thấy được nàng vài lần, nữ quan này dĩ nhiên rất ít khi cùng nàng chạm mặt, hiểu biết về vị Băng tử tiểu công chúa này cũng giới hạn trong lời đồn bên ngoài. Cho nên, nói thật, nữ quan trung thành với hoàng thất này tuy rằng rất cung kính quỳ xuống trước Băng Tử Tiểu công chúa, nhưng trong lòng của nàng đối với vị công chúa này không sợ hãi chút nào.
Nhưng nàng cao giọng lên tiếng, khiến cho toàn bộ cung nữ đều nhất thời ngừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn về phía vị nữ quan không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí có vài phần khí thế này, ngay cả cung nữ đang xoa bóp chân cho Lãnh Hàn Băng cũng dừng động tác.
Lãnh Hàn băng nhíu nhíu mày.
Vẫn chú ý đến vẻ mặt của Lãnh Hàn Băng, Phù Nhi im lặng đứng một bên thấy chủ tử nhíu mày, mạnh mẽ trừng nữ quan dĩ hạ phạm thượng kia, khuôn mặt đáng yêu cũng trở nên nghiêm nghị sát khí, ngón tay nàng vừa động, ngân châm trong tay bay ra, ngân quang sắc bén cắt qua không khí, lập tức hướng đến cổ nữ quan kia.
Nữ quan cảm giác có hơi thở nguy hiểm kéo tới, nghiêng đầu nhìn, không thấy có gì lạ cả, mà thân thể của nàng khi cảm nhận khí thế của đối phương thì liền cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích!
Nữ quan trong mắt cuối cùng có vài phần kinh sợ!
“Loảng xoảng keng!” ngân châm của Phù nhi bị chén nhỏ bạch ngọc bay tới chặn lại, rượu nhạt từ chén vẩy ra ngoài, chén nhỏ cũng rơi trên mặt đất, nhưng lại kỳ tích không vỡ vụn.
“Chủ tử!” Phù nhi thu kiếm, quỳ một gối xuống trước mặt Lãnh Hàn Băng, kinh sợ nói, “Thuộc hạ chưa được chủ tử cho phép đã động thủ, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Lãnh Hàn Băng cũng không lên tiếp, thờ ơ nhìn sách của mình.
Mà nữ quan kia lại ở một bên chất vấn, nàng thấy thị nữ của Lãnh Hàn Băng muốn giết mình, Lãnh Hàn băng ra tay nhất định là có chút kiêng dè thân phận của mình, suy cho cùng thì tiểu công chúa ít tuổi này mới vào cung sao lại không muốn người bên cạnh phụ hoàng nói tốt cho mình, làm cho phụ hoàng càng thêm sủng ái mình chứ? Thế là nàng ngay lập tức không thấy sợ hãi, đứng lên chỉ vào Phù nhi lớn tiếng quát, “Ngươi là người nào? Không biết đây là hoàng cung sao? Cư nhiên còn dám mang ám khí vào đây! Ai cho ngươi lá gan đó!”
Phù nhi liếc mắt nữ quan kia một cái, trong mắt đầy khinh miệt, ngân châm trong tay khẽ động, tựa hồ muốn uy hiếp nàng.
Nữ quan nhất thời bị động tác của tiểu cung nữ này làm tức giận, không để ý hình tượng tiến lên nghĩ muốn cho Phù Nhi một tát.
“Ba!”, đáng tiếc bị đánh không phải là Phù nhi, mà là vị nữ quan kiêu ngạo này.
Nữ quan cảm giác có vật gì đó hướng về phía mình, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn lấy tay ngăn cản, nhưng vật kia lại mang theo một lực kỳ quái, khiến nàng không chỉ không ngăn trở được, tay thế nhưng lại còn trật khớp, mà vật kia như cũ nện trên mặt nàng lại giống như một cái bạt tai, đánh nàng đến ngốc, mà khuôn mặt trắng mịn của nàng cũng nhanh chóng sưng đỏ.
Lãnh Hàn băng nhận quyển sách cung nữ nhặt trở về, lại lần nữa mở ra, ánh mắt như cũ nhìn vào quyển sách, thản nhiên lên tiếng, “Là ai cho ngươi lá gan đó, cho phép ngươi giáo huấn người của bản cung?”
Ngữ khí của nàng không sắc bén, lại quá chậm, nhưng những lời này vào tai nữ quan, lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi mà không rõ nguyên nhân, nàng vội vàng quỳ xuống, kinh sợ gục đầu, trái tim giống như bị bàn tay to nắm lấy, không thể thở nổi.
“Bản cung mệt mỏi, trước nghỉ ngơi.” Lãnh hàn Băng ngáp một cái, đưa quyển sách trên tay cho một cung nữ, cả người nằm xuống nhuyễn tháp, híp mắt chuẩn bị ngủ.
Mà nữ quan đang quỳ gối ở dưới nghe thấy Lãnh Hàn băng chuẩn bị ngủ, vội vàng hô, “Tiểu công chúa điện hạ! Bệ hạ còn đang chờ người…”
“Đem nàng vứt ra ngoài!”, Lãnh Hàn Băng híp mắt, thản nhiên phân phó.
“Vâng.”
Động thủ là Phù nhi, nàng cười ha ha đem nữ quan trên mặt đất xách lên, đi đến cửa cung điện, đem nàng giống như rác rưởi vứt ra ngoài.
Cửa chính “Đông” đóng lại.
Lãnh Hàn Băng khẽ trở mình trên nhuyễn tháp, đột nhiên cảm thấy tóc ướt có chút không thoải mái. Nàng khẽ nâng tay nhẹ chạm vào tóc, chạm đến chỗ nào, tóc ở nơi đó liền khô lại.
Lúc Lãnh Hàn Băng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng từ trước đến nay tùy tâm sở dục, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, cho nên cung nữ của Thanh Nguyệt các biết thói quen của nàng, căn bản không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ nhàng.
Phù Nhi vừa mới đi vào, liền thấy Lãnh Hàn Băng đã muốn xuống giường, hướng chính mình đi tới, nàng hơi hơi khom người, “Chủ tử, ngài tỉnh. Có cần chuẩn bị bữa sáng luôn không?”
“Ân.” Lãnh Hàn Băng chân trần giẫm lên thảm đi qua, mà cung nữ bên cạnh nàng cũng nhanh chóng đưa dụng cụ rửa mặt lên, lúc Lãnh Hàn Băng ngồi ở bên cạnh bàn thì cũng đã rửa mặt xong.
Lãnh Hàn băng ngồi ở bàn chờ bữa sáng, một tiểu cung nữ đi đến phía sau nàng, cầm lấy lược bạch ngọc, bắt đầu chải tóc cho nàng. Tóc của Lãnh Hàn băng cực thuận cực hoạt*, lược bạch ngọc trắng nhuận kia xen kẽ với mái tóc lam của nàng, thế nhưng lại có vẻ đẹp không thể tả nên lời, khiến cho tiểu cung nữ chải đầu cho nàng không khỏi ngây ngốc.
Chỉ một chút ngây ngốc này lại khiến cho động tác trên tay nàng không có chừng mực, không cẩn thận liền kéo đứt vài sợi tóc của Lãnh Hàn Băng. Lãnh Hàn Băng cảm thấy da đầu đau xót, tuy rằng không thở mạnh ra, nhưng mày cũng khẽ nhăn lại.
Tiểu cung nữ trong thời gian ngắn cũng không phản ứng lại, chờ đến khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Lãnh Hàn Băng, nhìn thấy nàng khẽ nhăn mày, mới nhất thời tỉnh lại, cuống quýt quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
Các cung nữ khác vẫn đứng yên ở vị trí của mình, đối với một màn này tựa như không nhìn thấy. Cái mà các nàng đang chờ, là một câu nói của Băng Tử tiểu công chúa.
Nhưng Lãnh Hàn Băng có vẻ cũng không để ý, đồ ăn sáng đã đưa đến trước mặt nàng, vì thế nàng cầm lấy đũa bạc, chậm rì rì ăn xong bữa sáng. Bữa sáng này là tiểu trù phòng của Vị Ương Cung đặc biệt vì nàng làm ra, tuy rằng không thể so với đại trù Diễm Thiên giáo tùy tiện động ngón tay làm đồ ăn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng là ở trong cung cũng coi như nhất đẳng.
Đồ ăn sáng thực nhẹ, trang trí trên một cái đĩa nhỏ màu vàng tinh xảo, đĩa mặc dù có bốn năm cái, nhưng thức ăn trong mỗi đĩa cũng không nhiều lắm, Lãnh Hàn Băng vừa mới ăn xong thức ăn trước mặt liền cảm thấy đã muốn no rồi.
Xem ra, ngự trù này biết nàng không thích lãng phí, cho nên lượng thức ăn làm được vừa đúng, có thể khiến cho nàng ăn no, cũng không lãng phí lương thực.
Lãnh Hàn Băng hơi gật đầu, động tác này của nàng rất nhỏ, chứng tỏ nàng đối với ngự trù chưa từng gặp mặt có vài phần tán thưởng. Hàng ngày đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt Phù Nhi đảo qua, đem động tác nhỏ của chủ tử thu hết vào mắt, trong lòng cũng rõ ràng, có thể thưởng cho ngự trù kia một phen. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, vừa đưa cẩm khăn cho Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng dùng cẩm khăn lau miệng xong mới phất tay áo đứng dậy, đi vào trong điện.
“Thay quần áo!”Phù nhi cao giọng nói.
Các cung nữ nhanh chóng đi lên, đem cẩm bào trên người Lãnh Hàn Băng cởi xuống, lại dựa theo thói quen hằng ngày của nàng, đưa lên một huyền sắc trường bào. Chẳng qua huyền sắc trường bào này hoa lệ hơn so với y phục của nàng ở ngoài cung, vân văn nơi góc áo được thêu tinh xảo, mà cả kiện trường bào còn dùng phương pháp thêu rất lạ, thêu một con phượng hoàng trông rất sống động, chỉ nhìn sơ qua thật không biết là giả, nếu đi lại dưới ánh mặt trời, liền có thể thấy kim sắc phượng hoàng lấp lánh ở trên y phục của nàng chậm rãi bay múa, tôn quý chói mắt.
Chờ cung nữ lại vì mình dùng hoa trâm được chạm rỗng từ bạch ngọc tùy ý vấn tóc xong, Lãnh Hàn băng mới đứng dậy rời đi, hướng ra bên ngoài, mà phương hướng nàng đi đến, chính là Lãnh Thiên đế Kim Quang điện.
Tuy rằng Lãnh Hàn Băng mới trở về, nhưng nàng dù sao cũng có trí nhớ tốt, cho nên đối với mỗi góc của hoàng cung nàng chỉ cần chỉ ngón tay, tự nhiên cũng biết rõ từ Vị Ương cung đến Kim Quang điện gần nhất chính là xuyên qua ngự hoa viên. Cho nên nàng không chút do dự đi con đường này, mà đi theo phía sau nàng là đại thị nữ Phù nhi cùng tám phấn y cung nữ.
Thanh Nguyệt các thị nữ đều là tinh tế tuyển ra, thậm chí còn có vài người là Phù Nhi cố ý an bài người của Diễm Thiên Giáo, bất quá bình thường hầu hạ bên người Lãnh Hàn Băng vẫn là Phù Nhi.
Lúc Lãnh Hàn Băng ủy khuất chạy về tẩm điện, các cung nữ đã vì nàng tắm rửa mà chuẩn bị tốt lắm, bồn tắm cửu phượng làm bằng đá cẩm thạch đã muốn đầy sương mù cùng nước ấm, bởi vì Lãnh Hàn Băng không vui, nên trên mặt nước cũng không có thả cánh hoa, chỉ rót một ít chiết xuất cỏ cây mà Phù Nhi tự tay tinh luyện, cùng với nước ấm, hương vị cỏ cây liền chậm rãi lan ra, quanh quẩn trong bồn tắm.
Kỳ thật bể cửu phượng này cũng không hợp quy củ. Cửu phượng, vốn chính là hưởng dụng của hoàng hậu, mà của trưởng công chúa là ngũ phượng, nhưng Lãnh Thiên đế lại cố tình vì nàng mà phá lệ, khi vì nữ nhi tu sửa Thanh Nguyệt các, cố ý xây bể cửu phượng ở đây. Chỉ sợ hiện tại trong hoàng cung, chỉ có Lãnh Hàn Băng được hưởng vinh sủng như thế, mà Lãnh Hàn Băng được hưởng vinh sủng này, là vì mẫu thân sau khi sinh Lãnh Hàn băng không bao lâu liền mất, Thụy Mẫn Đức hoàng hậu.
Sau khi tắm rửa xong, Lãnh Hàn Băng một thân cẩm váy bạch vân, nhẹ nâng làn váy, chân trần đi trên thảm phủ kín toàn bộ cung điện. Đầu tóc nàng vẫn ướt sủng, cứ như vậy phủ lên hai vai, nàng tựa hồ cũng không có ý lau khô nó, mà những cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa cũng không dám nói gì, tuy rằng các nàng mới gặp qua vị tiểu công chúa điện này, nhưng là các nàng đã ở đây một thời gian rất lâu, hơn nữa rõ ràng tiểu công chúa điện hạ tuyệt đối không thích người khác hỏi những chuyện riêng của mình, lại càng không thích người khác dạy mình phải làm như thế nào, vì thế các nàng cũng chỉ im lặng đứng một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo mái tóc khẽ lay động của Lãnh Hàn băng, cứ như nhìn như thế có thể làm nó thay đổi.
Lúc này, một nữ quan vội vàng từ bên ngoài đi tới, quỳ gối trước Lãnh Hàn Băng đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, thấp giọng nói, “Tiểu công chúa điện hạ, bệ hạ thỉnh ngài đi qua một chuyến.”
Lãnh Hàn Băng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bên cạnh nhuyễn tháp có một cung nữ xoa bóp chân cho nàng, nàng cầm một quyển cổ thư, thờ ơ không để ý đến, tay áo rộng thùng thình vì động tác của nàng mà khẽ rũ xuống, lộ ra cánh tay như tuyết trắng, mà trên ngón tay nàng còn có một chiếc nhẫn, kim cương màu đen trong suốt trơn bóng, ở trên ngón tay trắng tinh của nàng lại đặc biệt khiến người ta phải chú ý. Nàng lẳng lặng đọc sách, giống như không nghe thấy lời nói của nữ quan trước mặt, vẻ mặt bình thản và lười biếng.
“Tiểu công chúa điện hạ!” nữ quan đột nhiên quỳ thẳng người, không chút sợ hãi đem ánh mắt hướng đến Lãnh Hàn Băng, cao giọng nói, “Bệ hạ thỉnh ngài đi qua một chuyến!” Nàng là nữ quan bên cạnh hoàng đế, mới được thăng chức lên, nhưng Lãnh Thiên đế lại thực tin tưởng nàng, thường xuyên để nàng tự mình nghe ngóng xử lý một ít việc hậu cung. Vì vậy một vài phi tử cấp bậc thấp đều phải nhìn sắc mặt của nàng mà làm việc, ngay cả nhị công chúa tính tình nóng nảy ở trước mặt nàng cũng đổi thành ngoan ngoãn.
Bất quá, không hề nghi ngờ, vị nữ quan này cùng Lãnh Hàn Băng qua lại không nhiều, Lãnh Hàn Băng mới hồi cung ở mấy tháng, ngay cả hậu phi còn không thấy được nàng vài lần, nữ quan này dĩ nhiên rất ít khi cùng nàng chạm mặt, hiểu biết về vị Băng tử tiểu công chúa này cũng giới hạn trong lời đồn bên ngoài. Cho nên, nói thật, nữ quan trung thành với hoàng thất này tuy rằng rất cung kính quỳ xuống trước Băng Tử Tiểu công chúa, nhưng trong lòng của nàng đối với vị công chúa này không sợ hãi chút nào.
Nhưng nàng cao giọng lên tiếng, khiến cho toàn bộ cung nữ đều nhất thời ngừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn về phía vị nữ quan không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí có vài phần khí thế này, ngay cả cung nữ đang xoa bóp chân cho Lãnh Hàn Băng cũng dừng động tác.
Lãnh Hàn băng nhíu nhíu mày.
Vẫn chú ý đến vẻ mặt của Lãnh Hàn Băng, Phù Nhi im lặng đứng một bên thấy chủ tử nhíu mày, mạnh mẽ trừng nữ quan dĩ hạ phạm thượng kia, khuôn mặt đáng yêu cũng trở nên nghiêm nghị sát khí, ngón tay nàng vừa động, ngân châm trong tay bay ra, ngân quang sắc bén cắt qua không khí, lập tức hướng đến cổ nữ quan kia.
Nữ quan cảm giác có hơi thở nguy hiểm kéo tới, nghiêng đầu nhìn, không thấy có gì lạ cả, mà thân thể của nàng khi cảm nhận khí thế của đối phương thì liền cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích!
Nữ quan trong mắt cuối cùng có vài phần kinh sợ!
“Loảng xoảng keng!” ngân châm của Phù nhi bị chén nhỏ bạch ngọc bay tới chặn lại, rượu nhạt từ chén vẩy ra ngoài, chén nhỏ cũng rơi trên mặt đất, nhưng lại kỳ tích không vỡ vụn.
“Chủ tử!” Phù nhi thu kiếm, quỳ một gối xuống trước mặt Lãnh Hàn Băng, kinh sợ nói, “Thuộc hạ chưa được chủ tử cho phép đã động thủ, thỉnh chủ tử trách phạt!”
Lãnh Hàn Băng cũng không lên tiếp, thờ ơ nhìn sách của mình.
Mà nữ quan kia lại ở một bên chất vấn, nàng thấy thị nữ của Lãnh Hàn Băng muốn giết mình, Lãnh Hàn băng ra tay nhất định là có chút kiêng dè thân phận của mình, suy cho cùng thì tiểu công chúa ít tuổi này mới vào cung sao lại không muốn người bên cạnh phụ hoàng nói tốt cho mình, làm cho phụ hoàng càng thêm sủng ái mình chứ? Thế là nàng ngay lập tức không thấy sợ hãi, đứng lên chỉ vào Phù nhi lớn tiếng quát, “Ngươi là người nào? Không biết đây là hoàng cung sao? Cư nhiên còn dám mang ám khí vào đây! Ai cho ngươi lá gan đó!”
Phù nhi liếc mắt nữ quan kia một cái, trong mắt đầy khinh miệt, ngân châm trong tay khẽ động, tựa hồ muốn uy hiếp nàng.
Nữ quan nhất thời bị động tác của tiểu cung nữ này làm tức giận, không để ý hình tượng tiến lên nghĩ muốn cho Phù Nhi một tát.
“Ba!”, đáng tiếc bị đánh không phải là Phù nhi, mà là vị nữ quan kiêu ngạo này.
Nữ quan cảm giác có vật gì đó hướng về phía mình, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn lấy tay ngăn cản, nhưng vật kia lại mang theo một lực kỳ quái, khiến nàng không chỉ không ngăn trở được, tay thế nhưng lại còn trật khớp, mà vật kia như cũ nện trên mặt nàng lại giống như một cái bạt tai, đánh nàng đến ngốc, mà khuôn mặt trắng mịn của nàng cũng nhanh chóng sưng đỏ.
Lãnh Hàn băng nhận quyển sách cung nữ nhặt trở về, lại lần nữa mở ra, ánh mắt như cũ nhìn vào quyển sách, thản nhiên lên tiếng, “Là ai cho ngươi lá gan đó, cho phép ngươi giáo huấn người của bản cung?”
Ngữ khí của nàng không sắc bén, lại quá chậm, nhưng những lời này vào tai nữ quan, lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi mà không rõ nguyên nhân, nàng vội vàng quỳ xuống, kinh sợ gục đầu, trái tim giống như bị bàn tay to nắm lấy, không thể thở nổi.
“Bản cung mệt mỏi, trước nghỉ ngơi.” Lãnh hàn Băng ngáp một cái, đưa quyển sách trên tay cho một cung nữ, cả người nằm xuống nhuyễn tháp, híp mắt chuẩn bị ngủ.
Mà nữ quan đang quỳ gối ở dưới nghe thấy Lãnh Hàn băng chuẩn bị ngủ, vội vàng hô, “Tiểu công chúa điện hạ! Bệ hạ còn đang chờ người…”
“Đem nàng vứt ra ngoài!”, Lãnh Hàn Băng híp mắt, thản nhiên phân phó.
“Vâng.”
Động thủ là Phù nhi, nàng cười ha ha đem nữ quan trên mặt đất xách lên, đi đến cửa cung điện, đem nàng giống như rác rưởi vứt ra ngoài.
Cửa chính “Đông” đóng lại.
Lãnh Hàn Băng khẽ trở mình trên nhuyễn tháp, đột nhiên cảm thấy tóc ướt có chút không thoải mái. Nàng khẽ nâng tay nhẹ chạm vào tóc, chạm đến chỗ nào, tóc ở nơi đó liền khô lại.
Lúc Lãnh Hàn Băng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng từ trước đến nay tùy tâm sở dục, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, cho nên cung nữ của Thanh Nguyệt các biết thói quen của nàng, căn bản không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ nhàng.
Phù Nhi vừa mới đi vào, liền thấy Lãnh Hàn Băng đã muốn xuống giường, hướng chính mình đi tới, nàng hơi hơi khom người, “Chủ tử, ngài tỉnh. Có cần chuẩn bị bữa sáng luôn không?”
“Ân.” Lãnh Hàn Băng chân trần giẫm lên thảm đi qua, mà cung nữ bên cạnh nàng cũng nhanh chóng đưa dụng cụ rửa mặt lên, lúc Lãnh Hàn Băng ngồi ở bên cạnh bàn thì cũng đã rửa mặt xong.
Lãnh Hàn băng ngồi ở bàn chờ bữa sáng, một tiểu cung nữ đi đến phía sau nàng, cầm lấy lược bạch ngọc, bắt đầu chải tóc cho nàng. Tóc của Lãnh Hàn băng cực thuận cực hoạt*, lược bạch ngọc trắng nhuận kia xen kẽ với mái tóc lam của nàng, thế nhưng lại có vẻ đẹp không thể tả nên lời, khiến cho tiểu cung nữ chải đầu cho nàng không khỏi ngây ngốc.
Chỉ một chút ngây ngốc này lại khiến cho động tác trên tay nàng không có chừng mực, không cẩn thận liền kéo đứt vài sợi tóc của Lãnh Hàn Băng. Lãnh Hàn Băng cảm thấy da đầu đau xót, tuy rằng không thở mạnh ra, nhưng mày cũng khẽ nhăn lại.
Tiểu cung nữ trong thời gian ngắn cũng không phản ứng lại, chờ đến khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Lãnh Hàn Băng, nhìn thấy nàng khẽ nhăn mày, mới nhất thời tỉnh lại, cuống quýt quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
Các cung nữ khác vẫn đứng yên ở vị trí của mình, đối với một màn này tựa như không nhìn thấy. Cái mà các nàng đang chờ, là một câu nói của Băng Tử tiểu công chúa.
Nhưng Lãnh Hàn Băng có vẻ cũng không để ý, đồ ăn sáng đã đưa đến trước mặt nàng, vì thế nàng cầm lấy đũa bạc, chậm rì rì ăn xong bữa sáng. Bữa sáng này là tiểu trù phòng của Vị Ương Cung đặc biệt vì nàng làm ra, tuy rằng không thể so với đại trù Diễm Thiên giáo tùy tiện động ngón tay làm đồ ăn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng là ở trong cung cũng coi như nhất đẳng.
Đồ ăn sáng thực nhẹ, trang trí trên một cái đĩa nhỏ màu vàng tinh xảo, đĩa mặc dù có bốn năm cái, nhưng thức ăn trong mỗi đĩa cũng không nhiều lắm, Lãnh Hàn Băng vừa mới ăn xong thức ăn trước mặt liền cảm thấy đã muốn no rồi.
Xem ra, ngự trù này biết nàng không thích lãng phí, cho nên lượng thức ăn làm được vừa đúng, có thể khiến cho nàng ăn no, cũng không lãng phí lương thực.
Lãnh Hàn Băng hơi gật đầu, động tác này của nàng rất nhỏ, chứng tỏ nàng đối với ngự trù chưa từng gặp mặt có vài phần tán thưởng. Hàng ngày đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt Phù Nhi đảo qua, đem động tác nhỏ của chủ tử thu hết vào mắt, trong lòng cũng rõ ràng, có thể thưởng cho ngự trù kia một phen. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, vừa đưa cẩm khăn cho Lãnh Hàn Băng.
Lãnh Hàn Băng dùng cẩm khăn lau miệng xong mới phất tay áo đứng dậy, đi vào trong điện.
“Thay quần áo!”Phù nhi cao giọng nói.
Các cung nữ nhanh chóng đi lên, đem cẩm bào trên người Lãnh Hàn Băng cởi xuống, lại dựa theo thói quen hằng ngày của nàng, đưa lên một huyền sắc trường bào. Chẳng qua huyền sắc trường bào này hoa lệ hơn so với y phục của nàng ở ngoài cung, vân văn nơi góc áo được thêu tinh xảo, mà cả kiện trường bào còn dùng phương pháp thêu rất lạ, thêu một con phượng hoàng trông rất sống động, chỉ nhìn sơ qua thật không biết là giả, nếu đi lại dưới ánh mặt trời, liền có thể thấy kim sắc phượng hoàng lấp lánh ở trên y phục của nàng chậm rãi bay múa, tôn quý chói mắt.
Chờ cung nữ lại vì mình dùng hoa trâm được chạm rỗng từ bạch ngọc tùy ý vấn tóc xong, Lãnh Hàn băng mới đứng dậy rời đi, hướng ra bên ngoài, mà phương hướng nàng đi đến, chính là Lãnh Thiên đế Kim Quang điện.
Tuy rằng Lãnh Hàn Băng mới trở về, nhưng nàng dù sao cũng có trí nhớ tốt, cho nên đối với mỗi góc của hoàng cung nàng chỉ cần chỉ ngón tay, tự nhiên cũng biết rõ từ Vị Ương cung đến Kim Quang điện gần nhất chính là xuyên qua ngự hoa viên. Cho nên nàng không chút do dự đi con đường này, mà đi theo phía sau nàng là đại thị nữ Phù nhi cùng tám phấn y cung nữ.
/24
|