Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày đầy tháng tiểu quận chúa, cũng kết thúc thời gian để tang của hoàng hậu- mẫu hậu của công chúa, người đau buồn nhất phải kể đến vị hoàng đế ngày ngày phải sống trong nỗi nhớ thê tử nhưng không thể biểu lộ vì ông là một vị hoàng đế, không để ai biết được tình cảm thật sự của mình, ông cũng không đến thăm tiểu công chúa (là băng tỉ của chúng ta đó). Ở hoàng cung này,ai được sự sủng ái của hoàng đế thì đều bị chú ý cả, ông không muốn con gái ông chịu cảnh khổ vì suốt ngày bị người ta tính kế.
Tiểu công chúa một tháng tuổi hiện giờ đang được Hoàng Thái Hậu bế trên tay, dạo qua rất nhiều đình đài, lầu các, hoa viên đến Chúc Nguyệt điện nơi tổ chức đại tiệc mừng đầy tháng cho thành viên được chào đón trong hoàng thất.
Hàn Băng sau một tháng cuối cùng cũng thích nghi được với hoàn cảnh hiện giờ của mình, lúc đầu lúc biết mình trùng sinh vào gia đình hoàng gia nàng cũng hết sức hoang mang, bởi vì lịch sử cho thấy cho dù là ở triều đại nào thì gia đình đế vương cũng gia đình tuyệt tình nhất.
Nhưng mà sau một thời gian quan sát, Nguyệt Hy phát hiện không hẳn là vậy vì hoàng tổ mẫu rất yêu thương nàng còn có các nô tì thái giám ở Thái Hòa cung thì ai cũng đối xử rất tốt với nàng. Ít nhất là đối với nàng, họ đều rất chân thật khiến cho người lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình yêu thương như nàng phải luống cuống không biết phải làm sao, hậu quả trực tiếp là nàng lại khóc khiến cho mọi người phải luống cuống. Dần dần cảm xúc của nàng cũng ổn định lại, rồi mới từ từ tiếp nhận hoàn cảnh mới, người thân mới lạ lẫm nhưng ấm áp này.
Nhìn ngắm hoàng cung này lần đầu tiên quả thật khiến Hàn Băng phải thầm cảm thán vì mức độ xa hoa của nó. Những tòa cung điện khổng lồ hoàn toàn được xây dựng bằng sức người, cột, xà nhà và các vật dụng từ gỗ quý sơn son thiếp vàng vô cùng tráng lệ, thềm bạch ngọc, hoa viên với đủ loại cây hoa quý hiếm… Mỗi một chi tiết đều khiến cho nàng kinh ngạc vô cùng cộng với khen ngợi khiếu thẩm mĩ của người cổ đại để có thể tạo nên một công trình đồ sộ, mỹ lệ, công phu như thế này.
Thái Hậu cúi đầu yêu thương nhìn tiểu hài nhi xinh đẹp trên tay đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài,dịu dàng nói với tiểu hài nhi trong ngực: “Bảo bối, con có nhìn thấy không đây chính là nhà của con đó. Từ nay con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cho dù con làm gì thì tổ mẫu đều sẽ là hậu thuẫn cho con, có biết không?”. Lại thấy tiểu công chúa vốn đang ngắm nhìn xung quanh đang tròn mắt chăm chú nhìn mình, tâm trạng có chút buồn khi nghĩ đến mẫu thân quá cố của nàng.
Mấy nô tì, thái giám đi sau nghe thấy câu này của Thái Hậu liền sợ hãi một chút, xem ra Hàn Băng tiểu công chúa này sau này chắc chắn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng chủ tử của họ rồi, có Thái Hậu chống lưng ngay cả đám hoàng tử, công chúa cũng không dám làm gì. Mong rằng tiểu công chúa sau này lớn lên cá tính ngoan ngoãn một chút nếu không sẽ phụ lòng chủ tử của họ nhiều azzzz......
Còn Hàn Băng nghe thấy câu này của Thái Hậu trong lòng lại là một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên có người nói với nàng đây chính là nhà của nàng cho dù nàng có làm gì cũng có người đứng sau bảo vệ, ủng hộ nàng, cảm giác được người yêu thương dung túng này… thật tốt.
Trong chính sảnh Chúc Nguyệt điện vốn vô cùng rộng lớn hiện đã chật ních người, hoàng thân quốc thích, phi tần… vốn chỉ đơn thuần là một buổi yến tiệc mừng đầy tháng tiểu công chúa nay thậm chí có thể ngửi ra mùi âm mưu. Các thế lực chống đối dường như đang định đánh chủ ý lên người vị tiểu công chúa mới ra đời này bởi vì ai cũng có thể thấy được mức độ coi trọng của Thái Hậu với tiểu công chúa.
Lúc Thái Hậu bế Hàn Băng vào trong đại điện, nguyên một đoàn người đều răm rắp quỳ xuống hô to vạn tuế cảnh tượng này đối với Hàn Băng lần đầu nhìn thấy đúng là kinh tâm động phách. Thái Hậu nãy giờ vẫn luôn quan sát tiểu bảo bối trong tay, lo lắng âm thanh vang dội sẽ khiến tiểu bảo bối hoảng sợ, chờ tới khi mọi người hô xong trên mặt tiểu bảo bối vẫn là biểu tình kinh ngạc, tò mò, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi mới yên tâm phất tay miễn lễ cho phép mọi người đứng dậy.
Sau đó Hoàng đế Lãnh Thiên Tà thong thả tới thỉnh an thái hậu sẵn tiện ôm tiểu bảo bối vào lòng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì làm mọi người nghĩ hoàng đế không thích tiểu công chúa. Phản ứng của hoàng đế làm đám người trong điện bớt dè chừng với tiểu công chúa hơn nhưng chỉ có Thái Hậu lúc giao tiểu công chúa cho Hoàng đế mới thấy được biểu cảm của con trai mình, tròng mắt ngài lấp lánh niềm vui nhưng lại có chút u buồn rồi vụt trở lại bình thường lạnh nhạt nhìn mọi người.Ngẫm lại đây là hoàng cung, có mấy ai thật lòng đâu, nếu là ruột thịt may ra được mấy phần thật tâm, bà cũng không tiện trách móc. Bởi vì lúc đó bà cũng có một chút kích động, tôn nữ mình mong chờ bao lâu cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Tiểu công chúa một tháng tuổi hiện giờ đang được Hoàng Thái Hậu bế trên tay, dạo qua rất nhiều đình đài, lầu các, hoa viên đến Chúc Nguyệt điện nơi tổ chức đại tiệc mừng đầy tháng cho thành viên được chào đón trong hoàng thất.
Hàn Băng sau một tháng cuối cùng cũng thích nghi được với hoàn cảnh hiện giờ của mình, lúc đầu lúc biết mình trùng sinh vào gia đình hoàng gia nàng cũng hết sức hoang mang, bởi vì lịch sử cho thấy cho dù là ở triều đại nào thì gia đình đế vương cũng gia đình tuyệt tình nhất.
Nhưng mà sau một thời gian quan sát, Nguyệt Hy phát hiện không hẳn là vậy vì hoàng tổ mẫu rất yêu thương nàng còn có các nô tì thái giám ở Thái Hòa cung thì ai cũng đối xử rất tốt với nàng. Ít nhất là đối với nàng, họ đều rất chân thật khiến cho người lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình yêu thương như nàng phải luống cuống không biết phải làm sao, hậu quả trực tiếp là nàng lại khóc khiến cho mọi người phải luống cuống. Dần dần cảm xúc của nàng cũng ổn định lại, rồi mới từ từ tiếp nhận hoàn cảnh mới, người thân mới lạ lẫm nhưng ấm áp này.
Nhìn ngắm hoàng cung này lần đầu tiên quả thật khiến Hàn Băng phải thầm cảm thán vì mức độ xa hoa của nó. Những tòa cung điện khổng lồ hoàn toàn được xây dựng bằng sức người, cột, xà nhà và các vật dụng từ gỗ quý sơn son thiếp vàng vô cùng tráng lệ, thềm bạch ngọc, hoa viên với đủ loại cây hoa quý hiếm… Mỗi một chi tiết đều khiến cho nàng kinh ngạc vô cùng cộng với khen ngợi khiếu thẩm mĩ của người cổ đại để có thể tạo nên một công trình đồ sộ, mỹ lệ, công phu như thế này.
Thái Hậu cúi đầu yêu thương nhìn tiểu hài nhi xinh đẹp trên tay đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài,dịu dàng nói với tiểu hài nhi trong ngực: “Bảo bối, con có nhìn thấy không đây chính là nhà của con đó. Từ nay con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cho dù con làm gì thì tổ mẫu đều sẽ là hậu thuẫn cho con, có biết không?”. Lại thấy tiểu công chúa vốn đang ngắm nhìn xung quanh đang tròn mắt chăm chú nhìn mình, tâm trạng có chút buồn khi nghĩ đến mẫu thân quá cố của nàng.
Mấy nô tì, thái giám đi sau nghe thấy câu này của Thái Hậu liền sợ hãi một chút, xem ra Hàn Băng tiểu công chúa này sau này chắc chắn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng chủ tử của họ rồi, có Thái Hậu chống lưng ngay cả đám hoàng tử, công chúa cũng không dám làm gì. Mong rằng tiểu công chúa sau này lớn lên cá tính ngoan ngoãn một chút nếu không sẽ phụ lòng chủ tử của họ nhiều azzzz......
Còn Hàn Băng nghe thấy câu này của Thái Hậu trong lòng lại là một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên có người nói với nàng đây chính là nhà của nàng cho dù nàng có làm gì cũng có người đứng sau bảo vệ, ủng hộ nàng, cảm giác được người yêu thương dung túng này… thật tốt.
Trong chính sảnh Chúc Nguyệt điện vốn vô cùng rộng lớn hiện đã chật ních người, hoàng thân quốc thích, phi tần… vốn chỉ đơn thuần là một buổi yến tiệc mừng đầy tháng tiểu công chúa nay thậm chí có thể ngửi ra mùi âm mưu. Các thế lực chống đối dường như đang định đánh chủ ý lên người vị tiểu công chúa mới ra đời này bởi vì ai cũng có thể thấy được mức độ coi trọng của Thái Hậu với tiểu công chúa.
Lúc Thái Hậu bế Hàn Băng vào trong đại điện, nguyên một đoàn người đều răm rắp quỳ xuống hô to vạn tuế cảnh tượng này đối với Hàn Băng lần đầu nhìn thấy đúng là kinh tâm động phách. Thái Hậu nãy giờ vẫn luôn quan sát tiểu bảo bối trong tay, lo lắng âm thanh vang dội sẽ khiến tiểu bảo bối hoảng sợ, chờ tới khi mọi người hô xong trên mặt tiểu bảo bối vẫn là biểu tình kinh ngạc, tò mò, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi mới yên tâm phất tay miễn lễ cho phép mọi người đứng dậy.
Sau đó Hoàng đế Lãnh Thiên Tà thong thả tới thỉnh an thái hậu sẵn tiện ôm tiểu bảo bối vào lòng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì làm mọi người nghĩ hoàng đế không thích tiểu công chúa. Phản ứng của hoàng đế làm đám người trong điện bớt dè chừng với tiểu công chúa hơn nhưng chỉ có Thái Hậu lúc giao tiểu công chúa cho Hoàng đế mới thấy được biểu cảm của con trai mình, tròng mắt ngài lấp lánh niềm vui nhưng lại có chút u buồn rồi vụt trở lại bình thường lạnh nhạt nhìn mọi người.Ngẫm lại đây là hoàng cung, có mấy ai thật lòng đâu, nếu là ruột thịt may ra được mấy phần thật tâm, bà cũng không tiện trách móc. Bởi vì lúc đó bà cũng có một chút kích động, tôn nữ mình mong chờ bao lâu cuối cùng đã xuất hiện rồi.
/24
|