“A! Như thế nào sẽ là ngươi!” Uý Trì Nhi chỉ vào bóng dáng đang lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp chiếc thuyền Hoa, sợ hã kêu ra tiếng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Ở trong mắt nàng , đại ca của nàng Uý Trì Bắc Thành vốn cường đại như thế , không gì làm không được, như thế nào chỉ trong một chiêu liền bại dưới tên nam tử thần bí mặc xiêm y huyền sắc kia đâu? Lúc này lại nhìn thấy tên nam tử này xuất hiện, trong lòng Uý Trì Nhi tràn đầy không phục.
Ngày đó nam tử này chiến thắng đại ca mình, nhất định là do đầu cơ trục lợi ( lợi dụng cơ hội ) mà thôi!
Nghe được lời vừa quát cuảUý Trì Nhi, Lãnh Hàn Băng theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại phát hiện trong trí nhớ của nàng cũng không biết người như hồng y thiếu nữ . Vì thế nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt, cúi đầu đùa nghịch điểm tâm vừa mới được Thanh Huyền ở trong bao quần áo lấy ra , lấy một khối điểm tâm , chậm rì rì bỏ vào trong miệng, một bộ dáng nhàn nhã .
“Này! Ngươi có nghe hay không hả !” Thấy Lãnh Hàn Băng căn bản không có để ý tới chính mình,Uý Trì Nhi tức giận đến đỏ mặt, nâng tay lên nghĩ muốn đi chụp bả vai của Lãnh Hàn Băng .
Ngồi ở trước người Lãnh Hàn Băng ,Thanh Huyền như thế nào có khả năng làm cho nàng thực hiện được, ở khoảnh khắc Uý Trì Nhi vươn tay, Thanh Huyền nhanh nhẹn lập tức liền xuất hiện ở trước mặt Uý Trì Nhi, che ở phía trước chủ tử nhà mình .
“Làm gì?!” Uý Trì Nhi liếc mắt nhìn Thanh Huyền một cái, một bộ dáng khinh thường “Tránh ra cho ta !”
Thanh Huyền hừ hừ hai tiếng:“Ngươi không phát hiện chử tử nhà ta căn bản là không biết ngươi sao? Ngươi tiếp cận để làm chi!”
“Cái gì không biết ta ! Lúc trước hắn còn đánh đại ca của ta đấy!” Uý Trì Nhi chỉ vào Lãnh Hàn Băng khẽ kêu nói.
Thanh Huyền khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái:“Chủ tử nhà ta đánh quá nhiều người đi, ai nàng cũng không biết!”
“Ngươi......” Uý Trì Nhi gấp đến độ mặt đỏ lên, lại không biết phản bác như thế nào “Ta cái gì ta?” Thanh Huyền bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Ngươi không nói lý!”
“Nga, ngươi nói bất quá ta liền biến thành không thể nói lý đi?” Thanh Huyền miệng lưỡi sắc bén, e rằng chỉ có trước mặt Lãnh Hàn Băng mới có thể bại lui thôi.
Lúc Uý Trì Bắc Thành và Phù Nhi lần lượt đi vào, đã thấy bộ dáng khắc khẩu không ngừng của Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền .
Ngay cả Uý Trì Bắc Thành đều có chút kinh ngạc, nguyên bản quận chúa Uý Trì Nhi ở Vân quốc kiêu ngạo ương ngạnh mỗi người nhìn thấy đều phải nhượng bộ lui binh , hiện tại ở trước mặt một cô nương mặc quần áo nô tì , cư nhiên mặt đỏ lên lại không thể phản bác được một câu?
“ Trì Nhi, im lặng.” Uý Trì Bắc Thành nhíu mày, trầm giọng nói.
Uý Trì Nhi quay đầu nhìn đến đại ca nhà mình, tuy rằng trong lòng có chút không phục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thùng thùng chạy về bên người đại ca nhà mình, thuận tiện hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thanh Huyền một cái.
Thanh Huyền làm sao sẽ sợ ánh mắt của nàng, đối với chuyện tình chính mình dùng “Trí tuệ” để chiến thắng hồng y tiểu cô nương, nàng cảm thấy rất là đắc ý.
Lúc này, thân thuyền đột nhiên run lên -- thuyền Hoa đi dọc theo đường sông nguyệt hà , chầm chậm trôi đi . Cửa sổ màu son ở hai bên thuyền hoa đều được mở ra, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ngã tư đường phồn hoa ở hai bờ Ngân Hà, đủ loại hoa đăng xinh đẹp được treo trên đường, đem toàn bộ kinh thành Ngân quốc chiếu sáng như ban ngày .
Nhìn nhiều nhân ảnh như vậy ở trước mắt chính mình lúc ẩn lúc hiện, Lãnh Hàn Băng trong lòng có chút bực bội , liền mở miệng nói:“Ngồi xuống.”
Thanh âm thản nhiên, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng khí thế lại như thủy triều hướng chung quanh tán đi.
Mới vừa rồi vẫn còn bộ dáng đắc ý, Thanh Huyền nhanh chóng thu liễm, lập tức ngồi xuống, tay chân đều ngoan ngoãn cất kỹ, bộ dáng cúi đầu như một thục nữ khuê tú. Phù Nhi cũng không dám phản bác, hơi hơi gật đầu , động tác tao nhã ngồi xuống.
Mà hai huynh muội Uý Trì Bắc Thành Uý Trì Nhi, nghe được Cung Lãnh Hàn Băng nói như vậy, không biết vì sao cảm giác lạnh cả người , Uý Trì Bắc Thành cảm giác hoảng hốt, đứng ở trước mặt , người trước mặt giống như vị mà hắn bình sinh kính sợ, cũng là phụ vương mà hắn khát khao nhất, cũng chính là… tiền nhiệm Trấn Bắc vương Vân quốc! Đã từng là truyền kỳ của Vân quốc! Từng là chiến thần Vân quốc!
Lúc còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đã ngồi xuống vị trí đối diện Lãnh Hàn Băng
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần , xoay người vừa nhìn , Uý Trì Nhi tuy rằng khe khẽ lầu bầu một trận, nhưng ngồi xuống còn sớm hơn hắn.
Trên mặt Uý Trì Bắc Thành thoạt nhìn không gợn chút sợ hãi , nhưng trong lòng đã sớm dâng lên sóng to gió lớn -- tiểu thiếu niên này , đến tột cùng là người phương nào? Không chỉ có thể trong vòng một chiêu đánh bại chính mình, lại còn khiến mình cảm thấy sợ hãi như vậy…
Toàn bộ khoang thuyền nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Thuyền Hoa thong thả đi tới , dưới sự yên tĩnh này, mọi người thậm chí có thể cảm giác được mặt nước gợn sóng bập bềnh , đập vào mặt là làn sương mù lờ mờ, cùng tạo nên một hương vị đặc biệt của nước .
Bất quá im lặng như vậy cũng không duy trì lâu .
“Oa! Thật xinh đẹp a!” Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền không hẹn mà cùng nhào tới bên cạnh cửa sổ màu son , vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh đẹp hội hoa đăng bên ngoài , này đèn đuốc, chiếu vào trên mặt nước , phác họa nên một bức tranh cuộn cẩm tú ưu mỹ .
Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền bởi vì hai người không hẹn mà cùng làm một động tác, liếc nhau, sau đó đều xì bật cười một tiếng .
Tình bằng hữu của nữ nhân, có đôi khi chính là kỳ quái như vậy.
Hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, vậy mà bây giờ lại thân thiết bưng một mâm lạc nóng hổi, ghé vào bên cạnh cửa hồ thuyền hoa, cười kì kì nhìn cảnh đêm xinh đẹp, nho nhỏ trò chuyện gì đó.
Uý Trì Bắc Thành cảm thấy thật kinh ngạc, hắn thật không ngờ tiểu muội kiêu căng nhà mình , cư nhiên có thể gặp được bằng hữu chơi thân! Bất quá, tựa hồ như vậy cũng không sai......
Phù Nhi lạnh nhạt , trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, liền ngay cả lười biếng như Lãnh Hàn Băng đang nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ một cái .
Đột nhiên, thân thuyền hung hăng chấn động, dường như có cái gì đó rơi lên trên thuyền hoa . Tiếp theo, một thanh âm vang lên, một trường kiếm trắng như tuyết theo đỉnh chóp khoang thuyền thẳng tắp xuyên vào .
Năm người trên thuyền hoa, ai cũng biết võ công , tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đâm đến, nhanh chóng né tránh một kiếm này. Nhưng Lãnh Hàn Băng, như trước nằm ở nhuyễn tháp, híp mắt lại, động tác đều không có động một chút nào.
“Người nào!” Phù Nhi mày nhíu lại , lớn tiếng quát, bóng dáng nháy mắt nhảy lên, theo trong khoang thuyền bay ra ngoài,“Thanh Huyền, bảo hộ chủ tử!” Thanh âm của nàng từ ngoài thuyền Hoa truyền đến.
Rất nhanh, nàng liền cùng đối phương chiến đấu cùng một chỗ.
Uý Trì Bắc Thành trong lòng thầm kêu không tốt -- những người này khẳng định là tới tìm hắn , thật không ngờ tung tích hắn cư nhiên bị bại lộ !
Thân là Vân quốc Trấn Bắc vương, không chỉ nói Nguyệt quốc cùng Bạch quốc, cho dù là ở trong Vân quốc, cũng có rất nhiều người muốn tính mạng của hắn! Hiện tại tung tích hắn bại lộ, lại không biết sẽ có bao nhiêu thích khách sát thủ, cuồn cuộn không ngừng mà tìm tới cửa !
Uý Trì Bắc Thành cũng không sợ chính mình sẽ bị thương, sẽ vứt bỏ tánh mạng, hắn là sợ phiền toái!
Cứ như vậy, nhiệm vụ của hắn trên cơ bản cũng ngâm nước nóng !
Nghĩ đến đây, Uý Trì Bắc Thành trong lòng dâng lên lửa giận lờ mờ , cũng nhanh chóng phi thân ra, chuẩn bị giải quyết nhanh mấy tên thích khách này .
Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Đối mặt với chuyện như vậy, thái độ Uý Trì Nhi không phải hoảng sợ, mà ngược lại là hưng phấn.
Phải biết rằng trước đây lúc gặp thích khách, đại ca vĩnh viễn để cho đám thị vệ thủ hộ nàng, căn bản không cho nàng ra tay. Trời mới biết nàng muốn xông lên, cùng thích khách đánh nhau một phen tới cỡ nào! Hiện tại gặp cơ hội này, nàng còn không mau xông lên!!
Uý Trì Bắc Thành phi thân ra ngoài xong, Uý Trì Nhi cũng nhanh chóng đi theo, trên tay còn cầm roi bảo bối của nàng.
Cuối cùng, ở lại thuyền hoa cũng chỉ còn Lãnh Hàn Băng và Thanh Huyền.
Chiến đấu trên thuyền hoa, mặc dù hội hoa đăng náo nhiệt, động tĩnh nơi này không thể khiến mọi người chú ý, nhưng cũng có một ít người mắt sắc thấy được.
Lão nhân áo xanh đứng ở đuôi thuyền, vốn là một người rất nhàn nhã bình tĩnh, nhưng nhìn một đám thích khách không hiểu từ đâu tới này, hoảng loạn nhảy vào trong nước, chuồn.
Thích khách đến lần này ước chừng có mười ba tên, nhưng võ công bọn chúng cũng không phải đặc biệt cao cường, cho nên không bao lâu sau, mười ba tên này đã bị Phù Nhi, Uý Trì Bắc Thành, Uý Trì Nhi giải quyết xong, nói cho chính xác, trong đó có mười hai người đều là Phù Nhi và Uý Trì Bắc Thành giải quyết, Uý Trì Nhi chỉ hạ được một tên, lại còn bị thương, ngay cả mạng nhỏ thiếu chút cũng đánh mất, nếu không phải đại ca nàng thuận tay giúp nàng, chỉ sợ chủy thủ của đối phương đã cắt qua yết hầu của nàng rồi.
Không phải vì võ công Uý Trì Nhi không cao, đánh không lại thích khách, mà do kinh nghiệm thực chiến của nàng quá ít, lúc luyện tập bình thường ở Vân quốc, đối thủ lại luôn nhường nàng, mới khiến cho nàng ngày càng tâm cao khí ngạo. Cho dù người đánh không bằng võ công của nàng, dần dần nàng sẽ lộ ra sơ hở, chỉ cần kinh nghiệm đối phương hơi phong phú một chút, có thể chống đỡ một thời gian là đủ để bắt lấy sơ hở của nàng, đánh bại nàng.
“ Trì Nhi, ai cho ngươi đi ra!” Nhìn thấy Uý Trì Nhi bị đao đả thương, Uý Trì Bắc Thành lại đau lòng mà tức giận, quay đầu lại liền gầm lên với Uý Trì Nhi.
Uý Trì Nhi rụt đầu, nhỏ giọng giải thích, Muội không nhịn được thôi…
Nhưng ngươi cũng phải xem mình có năng lực như vậy không chứ ! Uý Trì Bắc Thành nghĩ đến nếu như vừa rồi mình không giúp Uý Trì Nhi, chỉ sợ chủy thủ của thích khách kia đã cắt vỡ yếu hầu nàng, hiện tại nàng cũng đã sớm biến thành một khối thi thể, trong lòng liền tức giận không biết trút đâu, Ngươi không nhịn nổi thì nghẹn lại ! Bây giờ nhìn vết thương trên người xem ! Ngươi có biết vừa rồi chút nữa là mất mạng không !
Muội… muội… Bị đại ca răn dạy một trận, Uý Trì Nhi trong lòng rất khó chịu, cúi thấp đầu không thèm nói lại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Uý Trì Bắc Thành nhìn thấy bộ dáng Uý Trì Nhi thế này, trong lòng cũng mềm đi vài phần, cơ bản tức giận đều tiêu hết, cũng không quát nàng nữa, lôi nàng từ chóp thuyền hoa nhảy đến đuôi thuyền.
Phù Nhi cũng nhảy xuống theo.
Thực xin lỗi, khiến cô nương thêm phiền toái. Uý Trì Bắc Thành áy náy nâng tay lên xin lỗi Phù Nhi.
Khuôn mặt Phù Nhi vẫn nghiêm túc, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, Ta không phải vì cứu ngươi, mà là vì bảo hộ chủ tử của ta. Nói xong, nàng tiến vào khoang thuyền.
Uý Trì Bắc Thành lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc quay đầu nhìn Uý Trì Nhi, khuôn mặt hắn lại trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói, Còn không mau đi vào xử lý vết thương !
Nga. Uý Trì Nhi đáng thương lên tiếng, cũng đi vào khoang thuyền.
Uý Trì Bắc Thành nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lão nhân áo xanh kia thế mà đã chạy đâu mất rồi, không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cam chịu chèo thuyền hoa. Lúc đầu còn có chút lạ lạ, dần dần liền thuần thục, thuyền hoa chậm rãi dọc theo mặt sông chậm rãi trôi về phía trước.
A ! Ngươi bị thương ! Thanh Huyền nhìn thấy Uý Trì Nhi đi vào, kinh ngạc nhảy dựng lên đi qua.
Uý Trì Nhi nâng tay nhìn vết thương, miệng méo méo, Không có việc gì, một vết thương nhỏ thôi, ta có mang kim sang dược.
Thanh Huyền cầm tay Uý Trì Nhi, mới quen biết không lâu, lúc đầu còn cãi nhau ầm ỹ, hiện tại lại thân như tỷ muội.
Nhìn vết thương của Uý Trì Nhi, Thanh Huyền liền lấy ra một bình bạch ngọc mang theo trên người, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, nghiền nát rồi bôi lên vết thương của Uý Trì Nhi, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Thanh Huyền lộ ra một nụ cười sáng lạn với Uý Trì Nhi, Xem ! Rất hiệu nghiệm !
Uý Trì Nhi trong lòng ấm áp, đột nhiên có một cảm giác nói không nên lời, ánh mắt trở nên chua chát.
Đây là tình cảm mà nàng chưa bao giờ được biết, tên là bằng hữu.
Nhìn thấy hai tiểu nữ tử ở chung hòa thuận vui vẻ như thế, Phù Nhi cũng phá lệ lộ ra một nụ cười.
Cảm thấy không tệ ? Lãnh Hàn Băng không biết mở mắt khi nào, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, nghiêng đầu nhìn Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền, đột nhiên nói một câu như vậy.
Phù Nhi ngẩn người, sau đó gật đầu, thấp giọng nói, Thanh Huyền chưa bao giờ có một bằng hữu như thế. Thanh Huyền tuy rằng có quan hệ không tồi với những khác ở Diễm Thiên Giáo, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thể nói là bằng hữu thuần túy. Trừ lần đó ra, Thanh Huyền cũng không quen biết những người khác, Uý Trì Nhi này là ngoại lệ đầu tiên.
Bạch Ngọc công tử ! Tìm thấy ngươi rồi ! Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong miệng lại gọi giang hồ đệ nhất Bạch Ngọc công tử ! Kia là người trong truyền thuyết, Bạch Ngọc công tử !
Mục tiêu của thanh âm kia, rõ ràng là hướng về phía thuyền hoa.
Bạch Ngọc công tử ! Uý Trì Bắc Thành dĩ nhiên đã nghe qua cái tên đại danh đỉnh đỉnh này, trong lòng hắn căng thẳng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen quỷ mị từ trên trời giáng xuống.
Đó là một nam tử có thể gọi là yêu nghiệt, hắn mặc một thân hắc y, xiêm y không có chút hoa văn, giống như cùng đêm tối hòa làm một. Nhưng đối lập với hắc y của hắn chính là mái tóc ba ngàn sợi bạc, trong đêm tối này, trở nên sáng ngời.
Hai tay hắn nắm một trường đao sáng như tuyết, giống như một pho tượng sát thần, nhẹ nhàng dừng trên đỉnh chóp thuyền hoa.
Ngươi là người nào ! Uý Trì Bắc Thành vứt bỏ mái chèo trong tay, đứng thẳng lên, rút ra trường kiếm chỉ vào nam tử quỷ mị đột nhiên xuất hiện kia.
Nam nhân chậm rãi quay đầu, vẻ mặt băng sương, gằn từng tiếng, Ta tìm Bạch Ngọc công tử, không liên quan tới ngươi.
Dứt lời, trường đao trong tay hắn cắm xuống, nội lực chấn động, thuyền hoa dưới chân lập tức vỡ thành hai nửa ! Vết cắt đều đặn ngay ngắn ! Khó có thể tưởng tượng được !
Thanh Huyền và Uý Trì Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Phù Nhi cùng Lãnh Hàn Băng, nhìn các nàng khoảng cách ngày càng xa…
Tìm được ngươi rồi. Nam tử đứng ở nửa thuyền hoa có Thanh Huyền, Uý Trì Nhi và Uý Trì Bắc Thành, trường đao trong tay vừa hiện, chỉ về phía Lãnh Hàn Băng đang ngồi bên trong một nửa thuyền hoa kia.
Lãnh Hàn Băng chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn một cái, thanh âm không nhanh không chậm, Tốc độ rất nhanh, có tiến bộ.
Nghe thấy giọng điệu dạy dỗ của Lãnh Hàn Băng, nam tử tóc trắng nhíu mày, vẻ mặt lạnh như băng thiếu chút nữa vỡ tan.
Đi ra, chúng ta lại đánh một trận, Bạch Ngọc công tử. Nam tử tóc trắng cứng rắn phun ra những lời này.
Ở trên một nửa thuyền khác, Uý Trì Nhi và Uý Trì Bắc Thành lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hai huynh muội tuy là hoàng thất Vân quốc, nhưng từng hành tẩu giang hồ, làm sao có thể chưa nghe qua cái người đại danh đỉnh đỉnh này! Vị công tử trong truyền thuyết này yêu thích đeo một mặt nạ ngọc, hành tung mơ hồ bất định, gần như chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn! Mà hiện tại, hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình, lại còn cùng bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền.
Không phải đâu! Trên mặt Uý Trì Nhi lộ ra biểu tình sùng bái, cầm tay Thanh Huyền, dùng loại giọng điệu kinh ngạc thấp giọng nói, Chủ tử nhà ngươi lại là Bạch Ngọc công tử! Quả nhiên… Quả nhiên khí độ bất phàm ! Bộ dáng… thật đẹp!
Nàng đời này sùng bái nhất là đại ca, người thứ hai chính là Bạch Ngọc công tử. Bất quá, nàng không thể không thừa nhận, Bạch Ngọc công tử được Thần Nguyệt Các bầu thành giang hồ đệ nhất công tử kia, bộ dáng so với đại ca nhà mình còn suất hơn ba phần!
Nếu không phải lúc này nàng kiềm chế tâm tình kích động, chỉ sợ đã sớm hét ra tiếng.
Thanh Huyền bĩu môi, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ oán hận nhìn người trên đỉnh thuyền một cái, nhỏ giọng than thở, Người này làm sao cứ như âm hồn không tan nha, đuổi theo lâu như vậy cũng không chịu buông tha, thật đúng là có nghị lực, hừ.
Uý Trì Bắc Thành cơ bản chuẩn bị ra tay cũng dừng động tác, im lặng quan sát, trong mắt lóe ra tinh quang-
Thật không ngờ, nam tử mà hắn gặp đến mấy lần này lại là nhân vật thần bí nhất giang hồ Bạch Ngọc công tử ! Hai người bọn họ có ân oán, hắn tự nhiên sẽ không ra tay. Bất quá, hắn thực chờ mong, vị Bạch Ngọc công tử truyền thuyết tuổi còn trẻ mà võ công cái thế này, đến tột cùng là đạt tới trình độ nào !
Bạch Ngọc công tử ! Đi ra ! Nam tử tóc trắng quát, đúng là dùng nội lực, giống như một lực lượng vô hình hướng chung quanh khuếch tán, ngay cả nước sông cũng bị tiếng quát của hắn chấn lên, không ít nước sông còn đập lên trên bờ, có thể thấy được nội lực nam tử này rất thâm hậu !
Giằng co trong sông Ngân Hà cuối cùng cũng khiến dân chúng trên bờ chú ý tới, bọn họ đều đứng hai bên bờ sông, phấn khích bừng bừng nhìn cao thủ so chiêu, trong đó có đủ dạng người giang hồ, nghe thấy tên Bạch Ngọc công tử, cũng vào xem.
Nước sông vừa động, theo lý mà nói là đủ nhấc lên thuyền hoa bị vỡ thành hai mảnh. Nhưng mà, nửa chiếc thuyền dưới chân nam tử tóc trắng kia bởi vì là trung tâm của nội lực, trừ bỏ lắc lư một chút thì vẫn vững vàng bị nam tử tóc trắng đạp dưới chân. Mà một nửa chiếc thuyền kia, giống như bị cái gì ngăn lại, gợn sóng chung quanh không hề lan đến gần nó chút nào, vẫn như trước ổn định tại chỗ, thậm chí còn không run lên chút nào.
Lãnh Hàn Băng ngồi xếp bằng trong thuyền hoa, không nhìn nam tử tóc trắng kia, mà đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra mặt nạ bạc, đeo lên mặt.
Nhiều người, phiền. Lãnh Hàn Băng thấp giọng nói một câu, sau đó từ trong khoang thuyền nhún người nhảy ra.
Rất nhanh, Phù Nhi cũng rời khỏi thuyền hoa, dừng ở một cầu đá cách đó không xa, nhìn động tĩnh bên này.
Thấy Phù Nhi rời đi, Thanh Huyền cũng quay đầu nói với Uý Trì Nhi, Chúng ta cũng đi qua một bên đi.
Ân. Uý Trì Nhi có chút lưu luyến nhìn Lãnh Hàn Băng một cái, cùng Thanh Huyền, Uý Trì Bắc Thành phi thân rời khỏi thuyền hoa, dừng lại bên cạnh Phù Nhi.
Một thân huyền y, tiểu thiếu niên tôn quý bị mặt nạ che đi dung mạo khuynh thế ! (chị Băng đang dùng khuôn mặt thật nhé ~.~) Một thân hắc y, lãnh mạc nam tử ba ngàn tóc trắng phiêu động theo gió ! Trong đêm tối, hai người đối diện, yên lặng nhưng cũng là kinh đào hãi lãng ! (sóng to gió lớn)
Nam tử tóc trắng nhìn lạnh lùng, nhưng cũng là người đầu tiên mất kiên nhẫn, dẫn đầu phi thân lên, xách đao động thủ, trường đao trên tay hắn phát ra tiếng long ngâm kinh người, khí thế xuyên qua thiên địa !
Lãnh Hàn Băng bình tĩnh nhìn nam tử tóc trắng hai tay nắm đại đao bổ về phía mình, không nhúc nhích, ngay khi đại đao sắp cắt qua y phục của nàng, nàng mới miễn cưỡng nâng bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm tại chuôi đại đao, cứng rắn ngăn lại thế công muốn bổ nàng làm đôi của nam tử tóc trắng !
Nội lực chạm nhau, thuyền hoa bị vỡ thành hai nửa dưới chân lập tức bị chấn thành bụi phấn ! Bay lả tả giữa sông !
Chỉ chiêu đầu tiên đã kinh người như thế ! Người xem đều hoảng sợ !
Hai người nội lực đều rất mạnh ! Uý Trì Bắc Thành đứng ở một bên xem nhịn không được phát ra câu tán thưởng.
Nhưng mà, lúc này hắn có một cảm giác kỳ quái, chính là nam tử tóc trắng giống như dùng hết sức, còn Bạch Ngọc công tử lại rất thoải mái !
Nam tử tóc trắng rất nhanh rút đao về, trong nháy mắt phi thân trở ra, rời xa Lãnh Hàn Băng.
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống, cuối dừng dừng trên mặt nước.
Ngươi rất chăm chỉ. Lãnh Hàn Băng bước trên mặt nước, vuốt ve mái tóc dài vừa bị nội lực khiến có chút hỗn loạn của mình, tùy ý nói.
Nam tử tóc trắng nghiến răng nghiến lợi, Ta nói nhiều lần rồi, không được dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta !
Lãnh Hàn Băng liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hiển nhiên không để tâm lời nói của hắn.
Nam tử tóc trắng gương mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng lại như phun trào núi lửa, không kiềm chế được, lại lần nữa cầm đao vọt lên, trường đao trong tay vung lên, ngàn vạn đao mang ùn ùn vạn vạn hạ xuống !
Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu, sợi tóc từ trên vai nàng rũ xuống, nàng không né không tránh, nâng tay đánh ra một chưởng !
Một chưởng nào, giống như dời núi lấp biển, cũng không thực sự chạm vào đao mạng, lại phat ra tiếng kim loại va chạm Đinh đinh đang đang , sau đó đem toàn bộ đao mang cản lại, xẹt qua bóng dáng nam tử tóc trắng, đánh vào mặt sông phía sau hắn, bọt nước tung cao !
Nam tử vẫn chưa buông ta, trường đao trong tay đâm tới trực diện Lãnh Hàn Băng, giống như trường long, lượn vòng xuất chiêu !
Tảo, phách, bát, tước, lược, nại, trảm, đột, tám cách dùng đao, được nam tử vận dụng đến cực hạn! Khiến trường đao sáng như tuyết kia giống như có ý thức, khí thế bức người hướng về phía Lãnh Hàn Băng mà công kích !
Lãnh Hàn Băng vẫn không xuất ra binh khí gì, nàng chỉ có một đôi tay, lại giống như vô kiên bất tồi (kiên cố không gì phá nổi), cứng rắn đánh cùng đại đao của nam tử tóc trắng. Ngắn ngủi một cái chớp mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu !
Người xem chung quanh nhìn đến hoa cả mắt, một vài người có chút hiểu biết, người có ánh mắt tốt hoặc người võ công cao cường, có thể nhìn rõ động tác công kích của hai người, trong lòng toàn là tán thưởng !
Quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất Bạch Ngọc công tử !
Nhưng mà, nam tử cùng hắn đối chiêu kia là ai ? Thế nhưng lại có thể giao thủ với Bạch Ngọc công tử lâu như vậy ?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Lãnh Hàn Băng cũng có chút không kiên nhẫn – mặc dù sở trường tiến bộ, nhưng vẫn như trước không đủ trầm tĩnh !
Nàng cũng lười đánh tiếp, bình bình đạm đạm xuất ra một chưởng, thoạt nhìn không có uy lực gì, cũng trực tiếp đánh văng nam tử tóc trắng !
Ở trong mắt nàng , đại ca của nàng Uý Trì Bắc Thành vốn cường đại như thế , không gì làm không được, như thế nào chỉ trong một chiêu liền bại dưới tên nam tử thần bí mặc xiêm y huyền sắc kia đâu? Lúc này lại nhìn thấy tên nam tử này xuất hiện, trong lòng Uý Trì Nhi tràn đầy không phục.
Ngày đó nam tử này chiến thắng đại ca mình, nhất định là do đầu cơ trục lợi ( lợi dụng cơ hội ) mà thôi!
Nghe được lời vừa quát cuảUý Trì Nhi, Lãnh Hàn Băng theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại phát hiện trong trí nhớ của nàng cũng không biết người như hồng y thiếu nữ . Vì thế nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt, cúi đầu đùa nghịch điểm tâm vừa mới được Thanh Huyền ở trong bao quần áo lấy ra , lấy một khối điểm tâm , chậm rì rì bỏ vào trong miệng, một bộ dáng nhàn nhã .
“Này! Ngươi có nghe hay không hả !” Thấy Lãnh Hàn Băng căn bản không có để ý tới chính mình,Uý Trì Nhi tức giận đến đỏ mặt, nâng tay lên nghĩ muốn đi chụp bả vai của Lãnh Hàn Băng .
Ngồi ở trước người Lãnh Hàn Băng ,Thanh Huyền như thế nào có khả năng làm cho nàng thực hiện được, ở khoảnh khắc Uý Trì Nhi vươn tay, Thanh Huyền nhanh nhẹn lập tức liền xuất hiện ở trước mặt Uý Trì Nhi, che ở phía trước chủ tử nhà mình .
“Làm gì?!” Uý Trì Nhi liếc mắt nhìn Thanh Huyền một cái, một bộ dáng khinh thường “Tránh ra cho ta !”
Thanh Huyền hừ hừ hai tiếng:“Ngươi không phát hiện chử tử nhà ta căn bản là không biết ngươi sao? Ngươi tiếp cận để làm chi!”
“Cái gì không biết ta ! Lúc trước hắn còn đánh đại ca của ta đấy!” Uý Trì Nhi chỉ vào Lãnh Hàn Băng khẽ kêu nói.
Thanh Huyền khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái:“Chủ tử nhà ta đánh quá nhiều người đi, ai nàng cũng không biết!”
“Ngươi......” Uý Trì Nhi gấp đến độ mặt đỏ lên, lại không biết phản bác như thế nào “Ta cái gì ta?” Thanh Huyền bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Ngươi không nói lý!”
“Nga, ngươi nói bất quá ta liền biến thành không thể nói lý đi?” Thanh Huyền miệng lưỡi sắc bén, e rằng chỉ có trước mặt Lãnh Hàn Băng mới có thể bại lui thôi.
Lúc Uý Trì Bắc Thành và Phù Nhi lần lượt đi vào, đã thấy bộ dáng khắc khẩu không ngừng của Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền .
Ngay cả Uý Trì Bắc Thành đều có chút kinh ngạc, nguyên bản quận chúa Uý Trì Nhi ở Vân quốc kiêu ngạo ương ngạnh mỗi người nhìn thấy đều phải nhượng bộ lui binh , hiện tại ở trước mặt một cô nương mặc quần áo nô tì , cư nhiên mặt đỏ lên lại không thể phản bác được một câu?
“ Trì Nhi, im lặng.” Uý Trì Bắc Thành nhíu mày, trầm giọng nói.
Uý Trì Nhi quay đầu nhìn đến đại ca nhà mình, tuy rằng trong lòng có chút không phục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thùng thùng chạy về bên người đại ca nhà mình, thuận tiện hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thanh Huyền một cái.
Thanh Huyền làm sao sẽ sợ ánh mắt của nàng, đối với chuyện tình chính mình dùng “Trí tuệ” để chiến thắng hồng y tiểu cô nương, nàng cảm thấy rất là đắc ý.
Lúc này, thân thuyền đột nhiên run lên -- thuyền Hoa đi dọc theo đường sông nguyệt hà , chầm chậm trôi đi . Cửa sổ màu son ở hai bên thuyền hoa đều được mở ra, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ngã tư đường phồn hoa ở hai bờ Ngân Hà, đủ loại hoa đăng xinh đẹp được treo trên đường, đem toàn bộ kinh thành Ngân quốc chiếu sáng như ban ngày .
Nhìn nhiều nhân ảnh như vậy ở trước mắt chính mình lúc ẩn lúc hiện, Lãnh Hàn Băng trong lòng có chút bực bội , liền mở miệng nói:“Ngồi xuống.”
Thanh âm thản nhiên, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng khí thế lại như thủy triều hướng chung quanh tán đi.
Mới vừa rồi vẫn còn bộ dáng đắc ý, Thanh Huyền nhanh chóng thu liễm, lập tức ngồi xuống, tay chân đều ngoan ngoãn cất kỹ, bộ dáng cúi đầu như một thục nữ khuê tú. Phù Nhi cũng không dám phản bác, hơi hơi gật đầu , động tác tao nhã ngồi xuống.
Mà hai huynh muội Uý Trì Bắc Thành Uý Trì Nhi, nghe được Cung Lãnh Hàn Băng nói như vậy, không biết vì sao cảm giác lạnh cả người , Uý Trì Bắc Thành cảm giác hoảng hốt, đứng ở trước mặt , người trước mặt giống như vị mà hắn bình sinh kính sợ, cũng là phụ vương mà hắn khát khao nhất, cũng chính là… tiền nhiệm Trấn Bắc vương Vân quốc! Đã từng là truyền kỳ của Vân quốc! Từng là chiến thần Vân quốc!
Lúc còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn đã ngồi xuống vị trí đối diện Lãnh Hàn Băng
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần , xoay người vừa nhìn , Uý Trì Nhi tuy rằng khe khẽ lầu bầu một trận, nhưng ngồi xuống còn sớm hơn hắn.
Trên mặt Uý Trì Bắc Thành thoạt nhìn không gợn chút sợ hãi , nhưng trong lòng đã sớm dâng lên sóng to gió lớn -- tiểu thiếu niên này , đến tột cùng là người phương nào? Không chỉ có thể trong vòng một chiêu đánh bại chính mình, lại còn khiến mình cảm thấy sợ hãi như vậy…
Toàn bộ khoang thuyền nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Thuyền Hoa thong thả đi tới , dưới sự yên tĩnh này, mọi người thậm chí có thể cảm giác được mặt nước gợn sóng bập bềnh , đập vào mặt là làn sương mù lờ mờ, cùng tạo nên một hương vị đặc biệt của nước .
Bất quá im lặng như vậy cũng không duy trì lâu .
“Oa! Thật xinh đẹp a!” Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền không hẹn mà cùng nhào tới bên cạnh cửa sổ màu son , vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh đẹp hội hoa đăng bên ngoài , này đèn đuốc, chiếu vào trên mặt nước , phác họa nên một bức tranh cuộn cẩm tú ưu mỹ .
Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền bởi vì hai người không hẹn mà cùng làm một động tác, liếc nhau, sau đó đều xì bật cười một tiếng .
Tình bằng hữu của nữ nhân, có đôi khi chính là kỳ quái như vậy.
Hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, vậy mà bây giờ lại thân thiết bưng một mâm lạc nóng hổi, ghé vào bên cạnh cửa hồ thuyền hoa, cười kì kì nhìn cảnh đêm xinh đẹp, nho nhỏ trò chuyện gì đó.
Uý Trì Bắc Thành cảm thấy thật kinh ngạc, hắn thật không ngờ tiểu muội kiêu căng nhà mình , cư nhiên có thể gặp được bằng hữu chơi thân! Bất quá, tựa hồ như vậy cũng không sai......
Phù Nhi lạnh nhạt , trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, liền ngay cả lười biếng như Lãnh Hàn Băng đang nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ một cái .
Đột nhiên, thân thuyền hung hăng chấn động, dường như có cái gì đó rơi lên trên thuyền hoa . Tiếp theo, một thanh âm vang lên, một trường kiếm trắng như tuyết theo đỉnh chóp khoang thuyền thẳng tắp xuyên vào .
Năm người trên thuyền hoa, ai cũng biết võ công , tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đâm đến, nhanh chóng né tránh một kiếm này. Nhưng Lãnh Hàn Băng, như trước nằm ở nhuyễn tháp, híp mắt lại, động tác đều không có động một chút nào.
“Người nào!” Phù Nhi mày nhíu lại , lớn tiếng quát, bóng dáng nháy mắt nhảy lên, theo trong khoang thuyền bay ra ngoài,“Thanh Huyền, bảo hộ chủ tử!” Thanh âm của nàng từ ngoài thuyền Hoa truyền đến.
Rất nhanh, nàng liền cùng đối phương chiến đấu cùng một chỗ.
Uý Trì Bắc Thành trong lòng thầm kêu không tốt -- những người này khẳng định là tới tìm hắn , thật không ngờ tung tích hắn cư nhiên bị bại lộ !
Thân là Vân quốc Trấn Bắc vương, không chỉ nói Nguyệt quốc cùng Bạch quốc, cho dù là ở trong Vân quốc, cũng có rất nhiều người muốn tính mạng của hắn! Hiện tại tung tích hắn bại lộ, lại không biết sẽ có bao nhiêu thích khách sát thủ, cuồn cuộn không ngừng mà tìm tới cửa !
Uý Trì Bắc Thành cũng không sợ chính mình sẽ bị thương, sẽ vứt bỏ tánh mạng, hắn là sợ phiền toái!
Cứ như vậy, nhiệm vụ của hắn trên cơ bản cũng ngâm nước nóng !
Nghĩ đến đây, Uý Trì Bắc Thành trong lòng dâng lên lửa giận lờ mờ , cũng nhanh chóng phi thân ra, chuẩn bị giải quyết nhanh mấy tên thích khách này .
Mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Đối mặt với chuyện như vậy, thái độ Uý Trì Nhi không phải hoảng sợ, mà ngược lại là hưng phấn.
Phải biết rằng trước đây lúc gặp thích khách, đại ca vĩnh viễn để cho đám thị vệ thủ hộ nàng, căn bản không cho nàng ra tay. Trời mới biết nàng muốn xông lên, cùng thích khách đánh nhau một phen tới cỡ nào! Hiện tại gặp cơ hội này, nàng còn không mau xông lên!!
Uý Trì Bắc Thành phi thân ra ngoài xong, Uý Trì Nhi cũng nhanh chóng đi theo, trên tay còn cầm roi bảo bối của nàng.
Cuối cùng, ở lại thuyền hoa cũng chỉ còn Lãnh Hàn Băng và Thanh Huyền.
Chiến đấu trên thuyền hoa, mặc dù hội hoa đăng náo nhiệt, động tĩnh nơi này không thể khiến mọi người chú ý, nhưng cũng có một ít người mắt sắc thấy được.
Lão nhân áo xanh đứng ở đuôi thuyền, vốn là một người rất nhàn nhã bình tĩnh, nhưng nhìn một đám thích khách không hiểu từ đâu tới này, hoảng loạn nhảy vào trong nước, chuồn.
Thích khách đến lần này ước chừng có mười ba tên, nhưng võ công bọn chúng cũng không phải đặc biệt cao cường, cho nên không bao lâu sau, mười ba tên này đã bị Phù Nhi, Uý Trì Bắc Thành, Uý Trì Nhi giải quyết xong, nói cho chính xác, trong đó có mười hai người đều là Phù Nhi và Uý Trì Bắc Thành giải quyết, Uý Trì Nhi chỉ hạ được một tên, lại còn bị thương, ngay cả mạng nhỏ thiếu chút cũng đánh mất, nếu không phải đại ca nàng thuận tay giúp nàng, chỉ sợ chủy thủ của đối phương đã cắt qua yết hầu của nàng rồi.
Không phải vì võ công Uý Trì Nhi không cao, đánh không lại thích khách, mà do kinh nghiệm thực chiến của nàng quá ít, lúc luyện tập bình thường ở Vân quốc, đối thủ lại luôn nhường nàng, mới khiến cho nàng ngày càng tâm cao khí ngạo. Cho dù người đánh không bằng võ công của nàng, dần dần nàng sẽ lộ ra sơ hở, chỉ cần kinh nghiệm đối phương hơi phong phú một chút, có thể chống đỡ một thời gian là đủ để bắt lấy sơ hở của nàng, đánh bại nàng.
“ Trì Nhi, ai cho ngươi đi ra!” Nhìn thấy Uý Trì Nhi bị đao đả thương, Uý Trì Bắc Thành lại đau lòng mà tức giận, quay đầu lại liền gầm lên với Uý Trì Nhi.
Uý Trì Nhi rụt đầu, nhỏ giọng giải thích, Muội không nhịn được thôi…
Nhưng ngươi cũng phải xem mình có năng lực như vậy không chứ ! Uý Trì Bắc Thành nghĩ đến nếu như vừa rồi mình không giúp Uý Trì Nhi, chỉ sợ chủy thủ của thích khách kia đã cắt vỡ yếu hầu nàng, hiện tại nàng cũng đã sớm biến thành một khối thi thể, trong lòng liền tức giận không biết trút đâu, Ngươi không nhịn nổi thì nghẹn lại ! Bây giờ nhìn vết thương trên người xem ! Ngươi có biết vừa rồi chút nữa là mất mạng không !
Muội… muội… Bị đại ca răn dạy một trận, Uý Trì Nhi trong lòng rất khó chịu, cúi thấp đầu không thèm nói lại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Uý Trì Bắc Thành nhìn thấy bộ dáng Uý Trì Nhi thế này, trong lòng cũng mềm đi vài phần, cơ bản tức giận đều tiêu hết, cũng không quát nàng nữa, lôi nàng từ chóp thuyền hoa nhảy đến đuôi thuyền.
Phù Nhi cũng nhảy xuống theo.
Thực xin lỗi, khiến cô nương thêm phiền toái. Uý Trì Bắc Thành áy náy nâng tay lên xin lỗi Phù Nhi.
Khuôn mặt Phù Nhi vẫn nghiêm túc, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, Ta không phải vì cứu ngươi, mà là vì bảo hộ chủ tử của ta. Nói xong, nàng tiến vào khoang thuyền.
Uý Trì Bắc Thành lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Lúc quay đầu nhìn Uý Trì Nhi, khuôn mặt hắn lại trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói, Còn không mau đi vào xử lý vết thương !
Nga. Uý Trì Nhi đáng thương lên tiếng, cũng đi vào khoang thuyền.
Uý Trì Bắc Thành nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lão nhân áo xanh kia thế mà đã chạy đâu mất rồi, không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cam chịu chèo thuyền hoa. Lúc đầu còn có chút lạ lạ, dần dần liền thuần thục, thuyền hoa chậm rãi dọc theo mặt sông chậm rãi trôi về phía trước.
A ! Ngươi bị thương ! Thanh Huyền nhìn thấy Uý Trì Nhi đi vào, kinh ngạc nhảy dựng lên đi qua.
Uý Trì Nhi nâng tay nhìn vết thương, miệng méo méo, Không có việc gì, một vết thương nhỏ thôi, ta có mang kim sang dược.
Thanh Huyền cầm tay Uý Trì Nhi, mới quen biết không lâu, lúc đầu còn cãi nhau ầm ỹ, hiện tại lại thân như tỷ muội.
Nhìn vết thương của Uý Trì Nhi, Thanh Huyền liền lấy ra một bình bạch ngọc mang theo trên người, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, nghiền nát rồi bôi lên vết thương của Uý Trì Nhi, máu nhanh chóng ngừng chảy.
Thanh Huyền lộ ra một nụ cười sáng lạn với Uý Trì Nhi, Xem ! Rất hiệu nghiệm !
Uý Trì Nhi trong lòng ấm áp, đột nhiên có một cảm giác nói không nên lời, ánh mắt trở nên chua chát.
Đây là tình cảm mà nàng chưa bao giờ được biết, tên là bằng hữu.
Nhìn thấy hai tiểu nữ tử ở chung hòa thuận vui vẻ như thế, Phù Nhi cũng phá lệ lộ ra một nụ cười.
Cảm thấy không tệ ? Lãnh Hàn Băng không biết mở mắt khi nào, ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, nghiêng đầu nhìn Uý Trì Nhi cùng Thanh Huyền, đột nhiên nói một câu như vậy.
Phù Nhi ngẩn người, sau đó gật đầu, thấp giọng nói, Thanh Huyền chưa bao giờ có một bằng hữu như thế. Thanh Huyền tuy rằng có quan hệ không tồi với những khác ở Diễm Thiên Giáo, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không thể nói là bằng hữu thuần túy. Trừ lần đó ra, Thanh Huyền cũng không quen biết những người khác, Uý Trì Nhi này là ngoại lệ đầu tiên.
Bạch Ngọc công tử ! Tìm thấy ngươi rồi ! Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong miệng lại gọi giang hồ đệ nhất Bạch Ngọc công tử ! Kia là người trong truyền thuyết, Bạch Ngọc công tử !
Mục tiêu của thanh âm kia, rõ ràng là hướng về phía thuyền hoa.
Bạch Ngọc công tử ! Uý Trì Bắc Thành dĩ nhiên đã nghe qua cái tên đại danh đỉnh đỉnh này, trong lòng hắn căng thẳng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen quỷ mị từ trên trời giáng xuống.
Đó là một nam tử có thể gọi là yêu nghiệt, hắn mặc một thân hắc y, xiêm y không có chút hoa văn, giống như cùng đêm tối hòa làm một. Nhưng đối lập với hắc y của hắn chính là mái tóc ba ngàn sợi bạc, trong đêm tối này, trở nên sáng ngời.
Hai tay hắn nắm một trường đao sáng như tuyết, giống như một pho tượng sát thần, nhẹ nhàng dừng trên đỉnh chóp thuyền hoa.
Ngươi là người nào ! Uý Trì Bắc Thành vứt bỏ mái chèo trong tay, đứng thẳng lên, rút ra trường kiếm chỉ vào nam tử quỷ mị đột nhiên xuất hiện kia.
Nam nhân chậm rãi quay đầu, vẻ mặt băng sương, gằn từng tiếng, Ta tìm Bạch Ngọc công tử, không liên quan tới ngươi.
Dứt lời, trường đao trong tay hắn cắm xuống, nội lực chấn động, thuyền hoa dưới chân lập tức vỡ thành hai nửa ! Vết cắt đều đặn ngay ngắn ! Khó có thể tưởng tượng được !
Thanh Huyền và Uý Trì Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Phù Nhi cùng Lãnh Hàn Băng, nhìn các nàng khoảng cách ngày càng xa…
Tìm được ngươi rồi. Nam tử đứng ở nửa thuyền hoa có Thanh Huyền, Uý Trì Nhi và Uý Trì Bắc Thành, trường đao trong tay vừa hiện, chỉ về phía Lãnh Hàn Băng đang ngồi bên trong một nửa thuyền hoa kia.
Lãnh Hàn Băng chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn một cái, thanh âm không nhanh không chậm, Tốc độ rất nhanh, có tiến bộ.
Nghe thấy giọng điệu dạy dỗ của Lãnh Hàn Băng, nam tử tóc trắng nhíu mày, vẻ mặt lạnh như băng thiếu chút nữa vỡ tan.
Đi ra, chúng ta lại đánh một trận, Bạch Ngọc công tử. Nam tử tóc trắng cứng rắn phun ra những lời này.
Ở trên một nửa thuyền khác, Uý Trì Nhi và Uý Trì Bắc Thành lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, hai huynh muội tuy là hoàng thất Vân quốc, nhưng từng hành tẩu giang hồ, làm sao có thể chưa nghe qua cái người đại danh đỉnh đỉnh này! Vị công tử trong truyền thuyết này yêu thích đeo một mặt nạ ngọc, hành tung mơ hồ bất định, gần như chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn! Mà hiện tại, hắn lại thật sự xuất hiện trước mặt mình, lại còn cùng bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền.
Không phải đâu! Trên mặt Uý Trì Nhi lộ ra biểu tình sùng bái, cầm tay Thanh Huyền, dùng loại giọng điệu kinh ngạc thấp giọng nói, Chủ tử nhà ngươi lại là Bạch Ngọc công tử! Quả nhiên… Quả nhiên khí độ bất phàm ! Bộ dáng… thật đẹp!
Nàng đời này sùng bái nhất là đại ca, người thứ hai chính là Bạch Ngọc công tử. Bất quá, nàng không thể không thừa nhận, Bạch Ngọc công tử được Thần Nguyệt Các bầu thành giang hồ đệ nhất công tử kia, bộ dáng so với đại ca nhà mình còn suất hơn ba phần!
Nếu không phải lúc này nàng kiềm chế tâm tình kích động, chỉ sợ đã sớm hét ra tiếng.
Thanh Huyền bĩu môi, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ oán hận nhìn người trên đỉnh thuyền một cái, nhỏ giọng than thở, Người này làm sao cứ như âm hồn không tan nha, đuổi theo lâu như vậy cũng không chịu buông tha, thật đúng là có nghị lực, hừ.
Uý Trì Bắc Thành cơ bản chuẩn bị ra tay cũng dừng động tác, im lặng quan sát, trong mắt lóe ra tinh quang-
Thật không ngờ, nam tử mà hắn gặp đến mấy lần này lại là nhân vật thần bí nhất giang hồ Bạch Ngọc công tử ! Hai người bọn họ có ân oán, hắn tự nhiên sẽ không ra tay. Bất quá, hắn thực chờ mong, vị Bạch Ngọc công tử truyền thuyết tuổi còn trẻ mà võ công cái thế này, đến tột cùng là đạt tới trình độ nào !
Bạch Ngọc công tử ! Đi ra ! Nam tử tóc trắng quát, đúng là dùng nội lực, giống như một lực lượng vô hình hướng chung quanh khuếch tán, ngay cả nước sông cũng bị tiếng quát của hắn chấn lên, không ít nước sông còn đập lên trên bờ, có thể thấy được nội lực nam tử này rất thâm hậu !
Giằng co trong sông Ngân Hà cuối cùng cũng khiến dân chúng trên bờ chú ý tới, bọn họ đều đứng hai bên bờ sông, phấn khích bừng bừng nhìn cao thủ so chiêu, trong đó có đủ dạng người giang hồ, nghe thấy tên Bạch Ngọc công tử, cũng vào xem.
Nước sông vừa động, theo lý mà nói là đủ nhấc lên thuyền hoa bị vỡ thành hai mảnh. Nhưng mà, nửa chiếc thuyền dưới chân nam tử tóc trắng kia bởi vì là trung tâm của nội lực, trừ bỏ lắc lư một chút thì vẫn vững vàng bị nam tử tóc trắng đạp dưới chân. Mà một nửa chiếc thuyền kia, giống như bị cái gì ngăn lại, gợn sóng chung quanh không hề lan đến gần nó chút nào, vẫn như trước ổn định tại chỗ, thậm chí còn không run lên chút nào.
Lãnh Hàn Băng ngồi xếp bằng trong thuyền hoa, không nhìn nam tử tóc trắng kia, mà đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra mặt nạ bạc, đeo lên mặt.
Nhiều người, phiền. Lãnh Hàn Băng thấp giọng nói một câu, sau đó từ trong khoang thuyền nhún người nhảy ra.
Rất nhanh, Phù Nhi cũng rời khỏi thuyền hoa, dừng ở một cầu đá cách đó không xa, nhìn động tĩnh bên này.
Thấy Phù Nhi rời đi, Thanh Huyền cũng quay đầu nói với Uý Trì Nhi, Chúng ta cũng đi qua một bên đi.
Ân. Uý Trì Nhi có chút lưu luyến nhìn Lãnh Hàn Băng một cái, cùng Thanh Huyền, Uý Trì Bắc Thành phi thân rời khỏi thuyền hoa, dừng lại bên cạnh Phù Nhi.
Một thân huyền y, tiểu thiếu niên tôn quý bị mặt nạ che đi dung mạo khuynh thế ! (chị Băng đang dùng khuôn mặt thật nhé ~.~) Một thân hắc y, lãnh mạc nam tử ba ngàn tóc trắng phiêu động theo gió ! Trong đêm tối, hai người đối diện, yên lặng nhưng cũng là kinh đào hãi lãng ! (sóng to gió lớn)
Nam tử tóc trắng nhìn lạnh lùng, nhưng cũng là người đầu tiên mất kiên nhẫn, dẫn đầu phi thân lên, xách đao động thủ, trường đao trên tay hắn phát ra tiếng long ngâm kinh người, khí thế xuyên qua thiên địa !
Lãnh Hàn Băng bình tĩnh nhìn nam tử tóc trắng hai tay nắm đại đao bổ về phía mình, không nhúc nhích, ngay khi đại đao sắp cắt qua y phục của nàng, nàng mới miễn cưỡng nâng bàn tay trắng nõn lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm tại chuôi đại đao, cứng rắn ngăn lại thế công muốn bổ nàng làm đôi của nam tử tóc trắng !
Nội lực chạm nhau, thuyền hoa bị vỡ thành hai nửa dưới chân lập tức bị chấn thành bụi phấn ! Bay lả tả giữa sông !
Chỉ chiêu đầu tiên đã kinh người như thế ! Người xem đều hoảng sợ !
Hai người nội lực đều rất mạnh ! Uý Trì Bắc Thành đứng ở một bên xem nhịn không được phát ra câu tán thưởng.
Nhưng mà, lúc này hắn có một cảm giác kỳ quái, chính là nam tử tóc trắng giống như dùng hết sức, còn Bạch Ngọc công tử lại rất thoải mái !
Nam tử tóc trắng rất nhanh rút đao về, trong nháy mắt phi thân trở ra, rời xa Lãnh Hàn Băng.
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống, cuối dừng dừng trên mặt nước.
Ngươi rất chăm chỉ. Lãnh Hàn Băng bước trên mặt nước, vuốt ve mái tóc dài vừa bị nội lực khiến có chút hỗn loạn của mình, tùy ý nói.
Nam tử tóc trắng nghiến răng nghiến lợi, Ta nói nhiều lần rồi, không được dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta !
Lãnh Hàn Băng liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, hiển nhiên không để tâm lời nói của hắn.
Nam tử tóc trắng gương mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng lại như phun trào núi lửa, không kiềm chế được, lại lần nữa cầm đao vọt lên, trường đao trong tay vung lên, ngàn vạn đao mang ùn ùn vạn vạn hạ xuống !
Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu, sợi tóc từ trên vai nàng rũ xuống, nàng không né không tránh, nâng tay đánh ra một chưởng !
Một chưởng nào, giống như dời núi lấp biển, cũng không thực sự chạm vào đao mạng, lại phat ra tiếng kim loại va chạm Đinh đinh đang đang , sau đó đem toàn bộ đao mang cản lại, xẹt qua bóng dáng nam tử tóc trắng, đánh vào mặt sông phía sau hắn, bọt nước tung cao !
Nam tử vẫn chưa buông ta, trường đao trong tay đâm tới trực diện Lãnh Hàn Băng, giống như trường long, lượn vòng xuất chiêu !
Tảo, phách, bát, tước, lược, nại, trảm, đột, tám cách dùng đao, được nam tử vận dụng đến cực hạn! Khiến trường đao sáng như tuyết kia giống như có ý thức, khí thế bức người hướng về phía Lãnh Hàn Băng mà công kích !
Lãnh Hàn Băng vẫn không xuất ra binh khí gì, nàng chỉ có một đôi tay, lại giống như vô kiên bất tồi (kiên cố không gì phá nổi), cứng rắn đánh cùng đại đao của nam tử tóc trắng. Ngắn ngủi một cái chớp mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu !
Người xem chung quanh nhìn đến hoa cả mắt, một vài người có chút hiểu biết, người có ánh mắt tốt hoặc người võ công cao cường, có thể nhìn rõ động tác công kích của hai người, trong lòng toàn là tán thưởng !
Quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất Bạch Ngọc công tử !
Nhưng mà, nam tử cùng hắn đối chiêu kia là ai ? Thế nhưng lại có thể giao thủ với Bạch Ngọc công tử lâu như vậy ?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Lãnh Hàn Băng cũng có chút không kiên nhẫn – mặc dù sở trường tiến bộ, nhưng vẫn như trước không đủ trầm tĩnh !
Nàng cũng lười đánh tiếp, bình bình đạm đạm xuất ra một chưởng, thoạt nhìn không có uy lực gì, cũng trực tiếp đánh văng nam tử tóc trắng !
/24
|