“Nơi này là nơi cô ở?”
Lưu Vũ Thần nhìn tình cảnh phía trước lên tiếng hỏi làm Phượng Chỉ Nhiên xấu hổ lấy ta đỡ trán.
Lão sư phụ già, lại bày bừa mọi thứ ra.
Trước mặt hai người là một căn nhà nhỏ xinh xinh nhưng khắp nơi vương vãi thức ăn, quần áo, giấy tờ, ngoài ra còn rất nhiều mãnh vỡ của hũ rượu.
“Xoảng” Một tiếng vỡ thanh thúy vọng ra từ căn nhà.
“Trời xanh mây trắng gió thổi nhẹ,
Làm tốc làn váy của ai kia,
Ta cầm mỹ tửu đưa tới miệng,
Nhưng máu mũi chảy không uống được”.
Nghe chất giọng khàn khàn kia Phượng Chỉ Nhiên cùng Lưu Vũ thần đồng thời nổi hắc tuyến. Phượng Chỉ Nhiên không còn gì để nói.
Sư phụ nàng là ví dụ điển hình của những người đã có tuổi mà còn thích nữ nhân với rượu. Nhớ lúc theo sư phụ đến đây nàng thật sự không chịu nổi cái tính này của hắn nhưng dần dần nàng cũng quen dần mà xem như không có chuyện gì, tình cảnh này cũng như cơm bữa mà thôi.
Phượng Chỉ Nhiên cẩn thận đỡ Lưu Vũ Thần đang bị thương vào trong nhà.
Nàng vừa đẩy cửa phòng thì giọng của sư phụ nàng vang lên: “Đồ đệ bảo bối, ngươi có bắt gà rừng về cho ta không a?”.
Nghe sư phụ nói nàng mới nhớ mình phải đi bắt mấy con gà rừng, ông ấy nói cái này là để tập luyện cơ thể nhưng sao nàng cảm thấy có gì không đúng cứ như nàng bắt gà về cho lão nướng ăn vậy?
Nhìn nam hài bên cạnh, Phượng Chỉ Nhiên cười gian nàng cố ý hô to vào trong: “Sư phụ, hồi nãy ta định bắt mấy con nhưng tự nhiên có người phá đám”.
Lưu Vũ Thần nghe nàng nói như vậy thì trên đầu có mấy con quạ bay ngang, là nàng ta cố ý cứu hắn a, còn lấy hết tiền của hắn nữa.
“Cái gì? Tên nào to gan như vậy?”.
Chớp mắt một cái hoàng lão đã tới trước mặt nàng nhìn chằm chằm.
“Là hắn? Khoan đã, ngươi là...” Lưu Hoàng định phát hỏa thì lão nhìn thấy Lưu Vũ Thần người đầy máu đang được Phượng Chỉ Nhiên đỡ khiến hắn bình tĩnh lại, trong mắt có một tia ba động.
Sư phụ quen hắn? _ Phượng Chỉ Nhiên thầm nghĩ.
“Hoàng Thúc là con, Thần nhi đây!”.
Lưu Vũ Thần nghẹn ngào làm Phượng Chỉ Nhiên không kịp phản ứng.
Đang yên đang lành tên này khóc làm gì? Nhớ hồi nãy nàng băng vết thương cho hắn ngay cả rên cũng không có a. Nhưng khoan, hắn vừa gọi sư phụ nàng là Hoàng thúc?
“Thần nhi? Sao con lại ở nơi này?” Tay Hoàng lão run run nắm lấy hai vai hắn.
“Hoàng thúc, để ta kể cho người nghe”.
Lưu Vũ Thần định kể thì nàng ngăn hắn lại nói: “Ngươi chữa thương xong đã”.
Thật là, mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn kể, hắn muốn chết à?
Hoàng lão nghe nàng nói thì mới bừng tỉnh mà nhìn vết thương của hắn, lão vội vàng lấy một viên thuốc từ trong ngực đưa tới miệng Lưu Vũ Thần.
Nhìn đan dược mà Hoàng lão đút cho hắn thì nàng cứ tưởng mình nhìn nhầm, đan dược mà sư phụ đưa ra là tuyệt phẩm Niên Hoàn đan!
Niên Hoàn đan là đan dược Thiên giai, tác dụng chữa thương tốt nhất. Nhớ lúc trước sư phụ vô tình luyện được một viên tuyệt phẩm Niên Hoàn đan thì lão cứ suốt ngày giữ lấy nó, lúc nào cũng mang theo người vậy mà bây giờ lão không chần chừ đút cho Lưu Vũ Thần, xem ra quan hệ thúc cháu của hai người này rất tốt.
Đúng là Tuyệt Phẩm đan dược có khác, Lưu Vũ Thần vừa ăn vào thì bằng mắt thường có thể thấy vết thương của hắn đang khép lại.
“Hoàng thúc, người sao lâu như vậy không trở về? Thần giới gặp nguy rồi” Lưu Vũ Thần vừa ăn xong đan dược thì vội vàng nói.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra?” Hoàng lão nghe xong thì sắc mặt trở nên kém đi.
“Nhị thúc tạo phản, phụ thân con bị hắn nhốt lại, còn con bị đuổi bắt đến tận nơi này nếu không nhờ những tướng sĩ trung thành của phụ thân thì chắc con cũng... không gặp được người rồi” Lưu Vũ Thần nắm chặt tay mà kể, nước mắt không ngừng chảy.
“Khốn nạn! Không ngờ tên Lưu Đại đó lại làm như vậy” Hoàng lão phát hỏa la to.
Phượng Chỉ Nhiên nghe bọn họ nói chuyện thì nàng thật sự rung động. Thần giới? Đó là nơi của những cường giả thần cấp đỉnh cao, nàng biết sư phụ không phải là người đơn giản nhưng như thế này thì vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng rồi.
Hoàng lão bỗng nhiên trầm giọng nhìn Phượng Chỉ Nhiên nói: ”Nhiên nhi, ta sắp rời khỏi đây một thời gian, trong một tháng này ta sẽ gia tăng tu luyện cho con”
“Vâng, sư phụ”.
“Còn Thần nhi, phụ thân con tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng nên con cũng tu luyện sớm ngày trở nên cường đại”.
“Vâng, Hoàng thúc, con sẽ cố gắng hết sức”.
Chẳng mấy chốc thời gian một tháng đã trôi qua.
Trong thời gian một tháng này phải nói là nàng khổ không thể tả: Buổi sáng phải dậy sớm bắt đầu luyện đan, buổi trưa ăn cơm xong thì lập tức đi tập luyện cơ thể với học sử dụng thành thục Chiến lực và Yêu lực, đến tối thì tu luyện hấp thụ linh khí của thiên địa để tăng tu vi. Lưu Vũ Thần cũng khổ không kém nàng.
Nổ lực đổi lấy thành công, trong một tháng nàng đã đột phá thành công lên Bạch Kim Chiến Sĩ còn Yêu lực thì đạt tới cửu giai Bạch Ngân. Có thể nói nàng là một thiên tài tu luyện, năm tuổi mà đạt tới trình độ này quả thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay nhưng điều nàng ngạc nhiên nhất là tên Lưu Vũ Thần kia cư nhiên trong một tháng đột phá ba cấp từ ngũ giai Bạch Kim Yêu Sĩ lên Bát giai Bạch Kim Yêu Sĩ.
So với hắn nàng còn kém xa a.
Ngày cuối cùng, sau khi tập luyện xong nàng cùng hắn về nhà nhưng Hoàng lão đã rời đi chỉ để lại một bức thư.
Lưu Vũ Thần nhìn tình cảnh phía trước lên tiếng hỏi làm Phượng Chỉ Nhiên xấu hổ lấy ta đỡ trán.
Lão sư phụ già, lại bày bừa mọi thứ ra.
Trước mặt hai người là một căn nhà nhỏ xinh xinh nhưng khắp nơi vương vãi thức ăn, quần áo, giấy tờ, ngoài ra còn rất nhiều mãnh vỡ của hũ rượu.
“Xoảng” Một tiếng vỡ thanh thúy vọng ra từ căn nhà.
“Trời xanh mây trắng gió thổi nhẹ,
Làm tốc làn váy của ai kia,
Ta cầm mỹ tửu đưa tới miệng,
Nhưng máu mũi chảy không uống được”.
Nghe chất giọng khàn khàn kia Phượng Chỉ Nhiên cùng Lưu Vũ thần đồng thời nổi hắc tuyến. Phượng Chỉ Nhiên không còn gì để nói.
Sư phụ nàng là ví dụ điển hình của những người đã có tuổi mà còn thích nữ nhân với rượu. Nhớ lúc theo sư phụ đến đây nàng thật sự không chịu nổi cái tính này của hắn nhưng dần dần nàng cũng quen dần mà xem như không có chuyện gì, tình cảnh này cũng như cơm bữa mà thôi.
Phượng Chỉ Nhiên cẩn thận đỡ Lưu Vũ Thần đang bị thương vào trong nhà.
Nàng vừa đẩy cửa phòng thì giọng của sư phụ nàng vang lên: “Đồ đệ bảo bối, ngươi có bắt gà rừng về cho ta không a?”.
Nghe sư phụ nói nàng mới nhớ mình phải đi bắt mấy con gà rừng, ông ấy nói cái này là để tập luyện cơ thể nhưng sao nàng cảm thấy có gì không đúng cứ như nàng bắt gà về cho lão nướng ăn vậy?
Nhìn nam hài bên cạnh, Phượng Chỉ Nhiên cười gian nàng cố ý hô to vào trong: “Sư phụ, hồi nãy ta định bắt mấy con nhưng tự nhiên có người phá đám”.
Lưu Vũ Thần nghe nàng nói như vậy thì trên đầu có mấy con quạ bay ngang, là nàng ta cố ý cứu hắn a, còn lấy hết tiền của hắn nữa.
“Cái gì? Tên nào to gan như vậy?”.
Chớp mắt một cái hoàng lão đã tới trước mặt nàng nhìn chằm chằm.
“Là hắn? Khoan đã, ngươi là...” Lưu Hoàng định phát hỏa thì lão nhìn thấy Lưu Vũ Thần người đầy máu đang được Phượng Chỉ Nhiên đỡ khiến hắn bình tĩnh lại, trong mắt có một tia ba động.
Sư phụ quen hắn? _ Phượng Chỉ Nhiên thầm nghĩ.
“Hoàng Thúc là con, Thần nhi đây!”.
Lưu Vũ Thần nghẹn ngào làm Phượng Chỉ Nhiên không kịp phản ứng.
Đang yên đang lành tên này khóc làm gì? Nhớ hồi nãy nàng băng vết thương cho hắn ngay cả rên cũng không có a. Nhưng khoan, hắn vừa gọi sư phụ nàng là Hoàng thúc?
“Thần nhi? Sao con lại ở nơi này?” Tay Hoàng lão run run nắm lấy hai vai hắn.
“Hoàng thúc, để ta kể cho người nghe”.
Lưu Vũ Thần định kể thì nàng ngăn hắn lại nói: “Ngươi chữa thương xong đã”.
Thật là, mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn kể, hắn muốn chết à?
Hoàng lão nghe nàng nói thì mới bừng tỉnh mà nhìn vết thương của hắn, lão vội vàng lấy một viên thuốc từ trong ngực đưa tới miệng Lưu Vũ Thần.
Nhìn đan dược mà Hoàng lão đút cho hắn thì nàng cứ tưởng mình nhìn nhầm, đan dược mà sư phụ đưa ra là tuyệt phẩm Niên Hoàn đan!
Niên Hoàn đan là đan dược Thiên giai, tác dụng chữa thương tốt nhất. Nhớ lúc trước sư phụ vô tình luyện được một viên tuyệt phẩm Niên Hoàn đan thì lão cứ suốt ngày giữ lấy nó, lúc nào cũng mang theo người vậy mà bây giờ lão không chần chừ đút cho Lưu Vũ Thần, xem ra quan hệ thúc cháu của hai người này rất tốt.
Đúng là Tuyệt Phẩm đan dược có khác, Lưu Vũ Thần vừa ăn vào thì bằng mắt thường có thể thấy vết thương của hắn đang khép lại.
“Hoàng thúc, người sao lâu như vậy không trở về? Thần giới gặp nguy rồi” Lưu Vũ Thần vừa ăn xong đan dược thì vội vàng nói.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra?” Hoàng lão nghe xong thì sắc mặt trở nên kém đi.
“Nhị thúc tạo phản, phụ thân con bị hắn nhốt lại, còn con bị đuổi bắt đến tận nơi này nếu không nhờ những tướng sĩ trung thành của phụ thân thì chắc con cũng... không gặp được người rồi” Lưu Vũ Thần nắm chặt tay mà kể, nước mắt không ngừng chảy.
“Khốn nạn! Không ngờ tên Lưu Đại đó lại làm như vậy” Hoàng lão phát hỏa la to.
Phượng Chỉ Nhiên nghe bọn họ nói chuyện thì nàng thật sự rung động. Thần giới? Đó là nơi của những cường giả thần cấp đỉnh cao, nàng biết sư phụ không phải là người đơn giản nhưng như thế này thì vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng rồi.
Hoàng lão bỗng nhiên trầm giọng nhìn Phượng Chỉ Nhiên nói: ”Nhiên nhi, ta sắp rời khỏi đây một thời gian, trong một tháng này ta sẽ gia tăng tu luyện cho con”
“Vâng, sư phụ”.
“Còn Thần nhi, phụ thân con tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng nên con cũng tu luyện sớm ngày trở nên cường đại”.
“Vâng, Hoàng thúc, con sẽ cố gắng hết sức”.
Chẳng mấy chốc thời gian một tháng đã trôi qua.
Trong thời gian một tháng này phải nói là nàng khổ không thể tả: Buổi sáng phải dậy sớm bắt đầu luyện đan, buổi trưa ăn cơm xong thì lập tức đi tập luyện cơ thể với học sử dụng thành thục Chiến lực và Yêu lực, đến tối thì tu luyện hấp thụ linh khí của thiên địa để tăng tu vi. Lưu Vũ Thần cũng khổ không kém nàng.
Nổ lực đổi lấy thành công, trong một tháng nàng đã đột phá thành công lên Bạch Kim Chiến Sĩ còn Yêu lực thì đạt tới cửu giai Bạch Ngân. Có thể nói nàng là một thiên tài tu luyện, năm tuổi mà đạt tới trình độ này quả thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay nhưng điều nàng ngạc nhiên nhất là tên Lưu Vũ Thần kia cư nhiên trong một tháng đột phá ba cấp từ ngũ giai Bạch Kim Yêu Sĩ lên Bát giai Bạch Kim Yêu Sĩ.
So với hắn nàng còn kém xa a.
Ngày cuối cùng, sau khi tập luyện xong nàng cùng hắn về nhà nhưng Hoàng lão đã rời đi chỉ để lại một bức thư.
/14
|