Trong hội trường, Gia Vệ phụ trách đảm nhận làm bạn nhảy của Trác Thiến, ở trong mắt người khác thì chính là làm bạn trai.
Tuy rằng Gia Vệ cũng không phải rất cam tâm tình nguyện, nhưng loại cảm giác khiến người ta thèm muốn này, đối với Gia Vệ cũng rất là hưởng thụ, cho nên Gia Vệ cũng không có biểu hiện ra tâm tình khó chịu.
Mãi cho đến khi Gia Vệ cảm nhận được một cỗ khí tức chán ghét, hắn lúc này mới hơi nhíu mày, nhìn về hướng cỗ hơi thở kia.
Lọt vào tầm mắt, chính là Lương Đống đang bưng hai ly rượu đi tới.
“Trác tổng, Lương Đống mời ngài, hi vọng sau này hai công ty chúng ta có thể chân thành hợp tác với nhau.” Lương Đống tiếp cận bên người Trác Thiến khi không còn ai đến nữa, cũng không có có người quấy rối hành động của hắn.
Tất nhiên, Gia Vệ thì hắn đã bỏ qua, bằng không hắn không có khả năng không nghĩ biện pháp tách Gia Vệ ra.
Trác Thiến nhìn ly rượu không trong tay, đem nó thả xuống, nhận lấy ly rượu trong tay Lương Đống, nói: “Hy vọng có cơ hội có thể cùng Lương công tử hợp tác.”
Lương Đống mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, xong dùng ly rượu kính Trác Thiến.
Trác Thiến cũng không chần chừ, uống một ngụm rượu, quay qua Lương Đống gật đầu, rồi liền hướng về phía khác bước đi.
Lễ phép uống cùng Lương Đống một ly rượu đã quá đủ, không cần phải cùng Lương Đống nói chuyện nữa, dù sao Lương Đống cũng không phải tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa, hắn không thể làm chủ cho toàn công ty châu báu Vinh Hoa được.
Mà người mà Trác Thiến muốn tới nói chuyện, dĩ nhiên là tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa Lương Dũng.
Chỉ có điều, Lương Dũng lúc này giống như đang cố ý tự kiêu, hắn ở trong một đám người vui vẻ, không thèm liếc mắt nhìn về phía Trác Thiến.
Gia Vệ lạnh nhạt nhìn Lương Đống, liền đi theo bên cạnh Trác Thiến, hướng về phía khác đi tới.
Lương Đống không có đem Gia Vệ để ở trong mắt, Gia Vệ lại càng không đem Lương Đống để vào mắt, hai người bọn họ, một người tự cho mình là rất cao, mắt nhìn người khác đều là thấp, còn người còn lại, thật sự là có thực lực.
Mà sau khi Trác Thiến cùng Gia Vệ rời đi, Lương Đống trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt.
Không bao lâu, hắn gọi tới một tên vệ sĩ tùy tùng, thấp giọng nói vài câu, liền đi tới đại biểu các công ty khác nói chuyện với nhau, bộ dạng hoàn toàn giống như là muốn nhận biết các bậc tiền bối vậy, khiêm tốn lễ phép, biểu hiện ra bề ngoài chính là một chính nhân quân tử,
“Lương tổng, ngài đúng là làm cho Trác Thiến khó tìm a.” Trác Thiến kéo tay Gia Vệ đi tới bên cạnh Lương Dũng, tiến lên trước mặt Lương Dũng đang nói chuyện rất hăng say trong đám người, cười nói.
Trừ Lương Dũng, mấy người khác nhìn thấy Trác Thiến qua đây, đều là vẻ mặt bất ngờ.
Bọn họ vội vã tránh ra hai bên, để Trác Thiến đi vào giữa đám bọn họ, hiển nhiên mấy đại biểu hơn năm mươi tuổi của mấy công ty, cũng không tránh được lời khen ngợi với Trác Thiến, bọn họ tuy rằng che dấu cái kia, nhưng trong mắt họ vẫn thấy được quang mang kỳ dị, người tuy rằng già, nhưng tâm lại chưa già.
Có thể nói là, một thân tuổi tác, cũng sống như loài cẩu vậy.
Bất quá, những người này đều là đại biểu những công ty lớn, so với công ty châu báu Trương thị còn lớn hơn, Trác Thiến tất nhiên không thể đối xử giống như với Lương Đống được, cầm ly rượu trong tay, nói chuyện vài câu.
Không bao lâu, ly rượu đỏ trong tay Trác Thiến đã uống hết, rất nhanh có người phục vụ rót thêm rượu cho nàng.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, Trác Thiến đã uống hết ba ly rượu, điều này làm cho Gia Vệ không khỏi nhíu mày lại, nhưng nhìn Trác Thiến sắc mặt vẫn trắng hồng, Gia Vệ hơi hơi yên lòng.
Uống xong ba ly rượu, Trác Thiến một chút say cũng không có, nói cách khác, tửu lượng của Trác Thiến không nhỏ, căn bản không cần Gia Vệ lo lắng như vậy.
Nghĩ cũng đúng, nếu như tửu lượng của Trác Thiến mà kém, Trương Lệ Anh trước khi bọn Gia Vệ tới hội trường sẽ nhắc nhở Gia Vệ, Trương Lệ Anh không nói, đó là yên tâm về Trác Thiến.
Không bao lâu, mấy người đại biểu công ty tản đi, nơi này chỉ còn lại Trác Thiến, Gia Vệ cùng Lương Dũng vẫn không nói gì.
“Lương tổng, đối với đấu giá mỏ khoáng ngọc thạch ngày mai, ngài có ý kiến gì không?” Trác Thiến quay qua Lương Dũng nâng ly, uống một ngụm rượu, hỏi.
Lương Dũng cười mà không nói, cũng uống một ngụm rượu, hơi lắc đầu, cũng không nói gì.
Mà Gia Vệ, lại là bị bỏ qua một bên, căn bản không có ai để ý tới.
Thế nào, Lương tổng có lòng tin có thể lấy được một mỏ khoáng không?” Thấy Lương Dũng như vậy, Trác Thiến sắc mặt cũng không đổi, thấp giọng hỏi.
“Vinh Hoa chúng tôi không thiếu hụt ngọc thạch, chí ít trong vòng năm năm, Vinh Hoa chúng tôi sẽ không thiếu ngọc thạch, cho nên có chiếm lấy được mỏ khoáng hay không, đối với Vinh Hoa chúng tôi ảnh hưởng không lớn.” Lương Dũng lắc đầu, trên mặt tươi cười nói.
“Thật sao?” Trác Thiến mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên dị sắc, nói: “Lương tổng không có ý định cạnh tranh?”
“Cạnh tranh tất nhiên là có, bất quá công ty chúng tôi cũng có giới hạn, quá giới hạn này, công ty chúng tôi chỉ có thể buông tha mà thôi.” Lương Dũng nhún nhún vai, có vẻ không có gì nói.
Trác Thiến cười cười gật đầu, không nói gì nữa, bất quá trong mắt nàng, xuất hiện vẻ lo lắng.
Công ty châu báu Vinh Hoa chính là phía có điều kiện hợp tác tốt nhất với công ty châu báu Trương thị bọn họ, thế nhưng hiện tại xem ra, Lương Dũng lại không có ý kia.
Gia Vệ ở một bên nghe những chuyện này, cho là rất không đúng, quyền hợp tác mỏ khoáng, chính là để lấy tiền tài, chỉ cần trước khi mỏ khoáng cạn kiệt thu được cả vốn lẫn lãi là được.
Số tiền công ty châu báu Trương thị có thể đưa ra, khẳng định không phải giá trị cao nhất của quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch, bằng không ai sẽ ngu ngốc đem giá tiền cao vượt qua giá trị của mỏ khoáng ngọc thạch để đi mua một quyền hợp tác mỏ khoáng?
Cho nên, sự tình mà Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cho là phức tạp, Gia Vệ lại xem ra chính là một việc rất đơn giản.
Chỉ cần công ty không thiếu hụt, đồng thời xác định có thể kiếm được tiền, như vậy cũng không cần keo kiệt, lấy nhiều tiền tranh quyền hợp tác, chuyện này không phải thế là xong sao, cũng không cần cùng công ty Vinh Hoa hợp tác, càng không cần nhìn sắc mặt Lương Dũng.
Thế nhưng, Gia Vệ lại không hiểu đạo lý bên trong, bằng không hắn cũng sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
Gia Vệ không có nói chen vào, hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, rất nhanh, ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Trác Thiến, mày nhíu lại.
“Có người nhìn chằm chằm vào Trác Thiến, có chuyện gì xảy ra nhỉ?” Gia Vệ trong lòng thầm nghĩ.
Vừa rồi hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, bên cạnh đó không xa rõ ràng có một nam nhân không phải đại biểu công ty nào thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trác Thiến, cũng không phải là ngưỡng mộ, mà là giám thị, Gia Vệ có thể nhìn ra được.
“Xem ra, lần đấu gia này cũng sẽ không quá yên bình rồi.” Gia Vệ nhíu mày nghĩ, bất quá rất nhanh hắn lại ung dung cười.
Cho dù chuyện gì xảy ra, Gia Vệ cũng không sợ, cùng lắm thì phủi mông rời đi, ai có thể dựa vào danh hiệu “Long Tứ” này mà tra ra được hắn chứ?
Lại nói, nếu quả thật có người muốn điều tra, không cần Gia Vệ xuất thủ, cũng có người ngăn cản bọn họ.
Không bao lâu, Trác Thiến lại cùng Lương Dũng nói chuyện, ý tứ của nàng, dĩ nhiên là muốn lôi kéo công ty châu báu Vinh Hoa, cùng công ty châu báu Vinh Hoa hợp tác chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, cùng nhau thu hoạch ngọc ở trong đó.
Chỉ có điều, Lương Dũng vẫn duy trì ý không muốn hợp tác, thế nhưng trong giọng nói của hắn, cũng để lộ ra ý tứ, cho dù là Gia Vệ cũng có thể nghe ra được.
Ý của hắn, đó là công ty châu báu Trương thị cùng công ty châu báu Vinh Hoa sát nhập thành một công ty, như vậy, cho dù là công ty châu báu Trương thị không chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, sau này công ty châu báu cũng không thiếu hụt ngọc thạch.
Nhưng mà, nếu sát nhập, liền phải đối mặt với vấn đề sát nhập như thế nào.
Về phần vấn đề này, căn bản là không cần Lương Dũng nói, ý của hắn đã rất rõ ràng.
Trác Thiến ngay cả cân nhắc cũng không cần, dáng tươi cười trên mặt nàng biến mất không thấy gì nữa, lạnh lùng nói một câu, liền cùng Gia Vệ đi khỏi chỗ của Lương Dũng.
Lương Dũng phía sau, dáng vẻ tươi cười trên mặt cũng không biến đổi, giống như tất cả hắn đều đã khống chế trên tay.
Rất nhanh, tiệc tối được bắt đầu, các đại biểu công ty lớn ngồi xuống, chủ tịch thì đi lên đài, mấy lão gia hỏa này định phát biểu vài câu.
Trong đó, tất nhiên có Trương Huyền Vĩ bối phận cao nhất công ty châu báu Trương thị, hắn phát biểu, đại bộ phận là về tình hình phát triển của nghề châu báu trên thế giới, không có đem công ty châu báu Trương thị nhắc tới, càng không có ý tứ tìm đồng bạn hợp tác với công ty châu báu Trương thị.
Trên cơ bản phát biểu đều là chuyện nhạt nhẽo, chẳng qua là đổi người khác, đồng thời đổi loại chuyện nói thôi, phía dưới tuy rằng có nhiều người nhìn như đang rất chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra cũng có rất nhiều người trong bóng tối lợi dụng đem tay mò vào trên đùi bạn nhảy của mình, hoặc bạn nhảy của người khác.
Riêng Gia Vệ thấy, đã có tới bốn, năm chỗ, trong đó có hai người, không kiêng nể gì trực tiếp đem tay mò vào trong quần bạn nhảy của người khác, bất quá, làm Gia Vệ bội phục chính là, bất kể là nam nhân vươn bàn tay heo ăn vụng, hay là nữ nhân bị tay heo mò vào trong quần ăn vụng, biểu tình của bọn họ, đều là vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, giống như đối với mấy bài phát biểu của mấy ông già trên đài rất là tán thưởng, rất là bội phục.
Mà đúng lúc phát biểu hăng say nhất, Gia Vệ buồn chán lấy điện thoại ra chơi giết thời gian, hắn liền nghe được Trác Thiến thấp giọng nói một câu: “Ta đi toilet một tý.”
Rồi Trác Thiến đứng dậy, hướng về bên ngoài bước đi.
Gia Vệ ngơ ngẩn nhìn Trác Thiến, trên mặt xuất hiện vẻ thèm muốn.
Hắn cũng rất muốn mượn cớ đi toilet thoát khỏi bài phát biểu trước tiệc tối này, điều này làm cho Gia Vệ buồn chán ngay cả nghịch điện thoại cũng không muốn nữa.
“Đi toilet chờ so với ở chỗ này cũng tốt hơn.” Sau một lát, Gia Vệ thấp giọng nói, rồi trực tiếp cầm ly rượu của mình, uống một ngụm hết sạch.
Đặt lý rượu xuống, Gia Vệ nhìn người xung quanh, nhíu mày lại, rồi lại cầm lấy ly rượu của Trác Thiến, cũng một ngụm uống hết.
Uống liên tiếp hai ly rượu, rồi đi toilet, hẳn là thuộc về hành động bình thường nhỉ?
Gia Vệ nhìn mọi người xung quanh, thấy bọn họ biểu tình đều là vẻ mặt thành thật, người bên dưới cũng lo bận rộn việc của họ, không ai chú ý tới hắn, hắn liền trực tiếp đứng dậy, chỉnh sửa lại âu phục một chút, rồi bước nhanh đi ra bên ngoài.
Mới ra khỏi hội trường, Gia Vệ còn chưa kịp thở ra, thì phía trước cách đó không xa, Trác Thiến đang hướng về bên phải đi tới, thân ảnh đi vào bên trong, ở phía sau nàng, một nam nhân cũng rất nhanh đi vào trong đó.
Gia Vệ ngơ ngác, chợt sắc mặt biến đổi, trực tiếp chuyển chân, lặng yên không tiếng động cấp tốc đi theo sau.
Hắn phát hiện, người đi theo phía sau Trác Thiến, chính là người hắn phát hiện đã giám thị Trác Thiến trong hội trường.
Tuy rằng Gia Vệ cũng không phải rất cam tâm tình nguyện, nhưng loại cảm giác khiến người ta thèm muốn này, đối với Gia Vệ cũng rất là hưởng thụ, cho nên Gia Vệ cũng không có biểu hiện ra tâm tình khó chịu.
Mãi cho đến khi Gia Vệ cảm nhận được một cỗ khí tức chán ghét, hắn lúc này mới hơi nhíu mày, nhìn về hướng cỗ hơi thở kia.
Lọt vào tầm mắt, chính là Lương Đống đang bưng hai ly rượu đi tới.
“Trác tổng, Lương Đống mời ngài, hi vọng sau này hai công ty chúng ta có thể chân thành hợp tác với nhau.” Lương Đống tiếp cận bên người Trác Thiến khi không còn ai đến nữa, cũng không có có người quấy rối hành động của hắn.
Tất nhiên, Gia Vệ thì hắn đã bỏ qua, bằng không hắn không có khả năng không nghĩ biện pháp tách Gia Vệ ra.
Trác Thiến nhìn ly rượu không trong tay, đem nó thả xuống, nhận lấy ly rượu trong tay Lương Đống, nói: “Hy vọng có cơ hội có thể cùng Lương công tử hợp tác.”
Lương Đống mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, xong dùng ly rượu kính Trác Thiến.
Trác Thiến cũng không chần chừ, uống một ngụm rượu, quay qua Lương Đống gật đầu, rồi liền hướng về phía khác bước đi.
Lễ phép uống cùng Lương Đống một ly rượu đã quá đủ, không cần phải cùng Lương Đống nói chuyện nữa, dù sao Lương Đống cũng không phải tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa, hắn không thể làm chủ cho toàn công ty châu báu Vinh Hoa được.
Mà người mà Trác Thiến muốn tới nói chuyện, dĩ nhiên là tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa Lương Dũng.
Chỉ có điều, Lương Dũng lúc này giống như đang cố ý tự kiêu, hắn ở trong một đám người vui vẻ, không thèm liếc mắt nhìn về phía Trác Thiến.
Gia Vệ lạnh nhạt nhìn Lương Đống, liền đi theo bên cạnh Trác Thiến, hướng về phía khác đi tới.
Lương Đống không có đem Gia Vệ để ở trong mắt, Gia Vệ lại càng không đem Lương Đống để vào mắt, hai người bọn họ, một người tự cho mình là rất cao, mắt nhìn người khác đều là thấp, còn người còn lại, thật sự là có thực lực.
Mà sau khi Trác Thiến cùng Gia Vệ rời đi, Lương Đống trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt.
Không bao lâu, hắn gọi tới một tên vệ sĩ tùy tùng, thấp giọng nói vài câu, liền đi tới đại biểu các công ty khác nói chuyện với nhau, bộ dạng hoàn toàn giống như là muốn nhận biết các bậc tiền bối vậy, khiêm tốn lễ phép, biểu hiện ra bề ngoài chính là một chính nhân quân tử,
“Lương tổng, ngài đúng là làm cho Trác Thiến khó tìm a.” Trác Thiến kéo tay Gia Vệ đi tới bên cạnh Lương Dũng, tiến lên trước mặt Lương Dũng đang nói chuyện rất hăng say trong đám người, cười nói.
Trừ Lương Dũng, mấy người khác nhìn thấy Trác Thiến qua đây, đều là vẻ mặt bất ngờ.
Bọn họ vội vã tránh ra hai bên, để Trác Thiến đi vào giữa đám bọn họ, hiển nhiên mấy đại biểu hơn năm mươi tuổi của mấy công ty, cũng không tránh được lời khen ngợi với Trác Thiến, bọn họ tuy rằng che dấu cái kia, nhưng trong mắt họ vẫn thấy được quang mang kỳ dị, người tuy rằng già, nhưng tâm lại chưa già.
Có thể nói là, một thân tuổi tác, cũng sống như loài cẩu vậy.
Bất quá, những người này đều là đại biểu những công ty lớn, so với công ty châu báu Trương thị còn lớn hơn, Trác Thiến tất nhiên không thể đối xử giống như với Lương Đống được, cầm ly rượu trong tay, nói chuyện vài câu.
Không bao lâu, ly rượu đỏ trong tay Trác Thiến đã uống hết, rất nhanh có người phục vụ rót thêm rượu cho nàng.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, Trác Thiến đã uống hết ba ly rượu, điều này làm cho Gia Vệ không khỏi nhíu mày lại, nhưng nhìn Trác Thiến sắc mặt vẫn trắng hồng, Gia Vệ hơi hơi yên lòng.
Uống xong ba ly rượu, Trác Thiến một chút say cũng không có, nói cách khác, tửu lượng của Trác Thiến không nhỏ, căn bản không cần Gia Vệ lo lắng như vậy.
Nghĩ cũng đúng, nếu như tửu lượng của Trác Thiến mà kém, Trương Lệ Anh trước khi bọn Gia Vệ tới hội trường sẽ nhắc nhở Gia Vệ, Trương Lệ Anh không nói, đó là yên tâm về Trác Thiến.
Không bao lâu, mấy người đại biểu công ty tản đi, nơi này chỉ còn lại Trác Thiến, Gia Vệ cùng Lương Dũng vẫn không nói gì.
“Lương tổng, đối với đấu giá mỏ khoáng ngọc thạch ngày mai, ngài có ý kiến gì không?” Trác Thiến quay qua Lương Dũng nâng ly, uống một ngụm rượu, hỏi.
Lương Dũng cười mà không nói, cũng uống một ngụm rượu, hơi lắc đầu, cũng không nói gì.
Mà Gia Vệ, lại là bị bỏ qua một bên, căn bản không có ai để ý tới.
Thế nào, Lương tổng có lòng tin có thể lấy được một mỏ khoáng không?” Thấy Lương Dũng như vậy, Trác Thiến sắc mặt cũng không đổi, thấp giọng hỏi.
“Vinh Hoa chúng tôi không thiếu hụt ngọc thạch, chí ít trong vòng năm năm, Vinh Hoa chúng tôi sẽ không thiếu ngọc thạch, cho nên có chiếm lấy được mỏ khoáng hay không, đối với Vinh Hoa chúng tôi ảnh hưởng không lớn.” Lương Dũng lắc đầu, trên mặt tươi cười nói.
“Thật sao?” Trác Thiến mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên dị sắc, nói: “Lương tổng không có ý định cạnh tranh?”
“Cạnh tranh tất nhiên là có, bất quá công ty chúng tôi cũng có giới hạn, quá giới hạn này, công ty chúng tôi chỉ có thể buông tha mà thôi.” Lương Dũng nhún nhún vai, có vẻ không có gì nói.
Trác Thiến cười cười gật đầu, không nói gì nữa, bất quá trong mắt nàng, xuất hiện vẻ lo lắng.
Công ty châu báu Vinh Hoa chính là phía có điều kiện hợp tác tốt nhất với công ty châu báu Trương thị bọn họ, thế nhưng hiện tại xem ra, Lương Dũng lại không có ý kia.
Gia Vệ ở một bên nghe những chuyện này, cho là rất không đúng, quyền hợp tác mỏ khoáng, chính là để lấy tiền tài, chỉ cần trước khi mỏ khoáng cạn kiệt thu được cả vốn lẫn lãi là được.
Số tiền công ty châu báu Trương thị có thể đưa ra, khẳng định không phải giá trị cao nhất của quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch, bằng không ai sẽ ngu ngốc đem giá tiền cao vượt qua giá trị của mỏ khoáng ngọc thạch để đi mua một quyền hợp tác mỏ khoáng?
Cho nên, sự tình mà Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cho là phức tạp, Gia Vệ lại xem ra chính là một việc rất đơn giản.
Chỉ cần công ty không thiếu hụt, đồng thời xác định có thể kiếm được tiền, như vậy cũng không cần keo kiệt, lấy nhiều tiền tranh quyền hợp tác, chuyện này không phải thế là xong sao, cũng không cần cùng công ty Vinh Hoa hợp tác, càng không cần nhìn sắc mặt Lương Dũng.
Thế nhưng, Gia Vệ lại không hiểu đạo lý bên trong, bằng không hắn cũng sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
Gia Vệ không có nói chen vào, hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, rất nhanh, ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Trác Thiến, mày nhíu lại.
“Có người nhìn chằm chằm vào Trác Thiến, có chuyện gì xảy ra nhỉ?” Gia Vệ trong lòng thầm nghĩ.
Vừa rồi hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, bên cạnh đó không xa rõ ràng có một nam nhân không phải đại biểu công ty nào thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trác Thiến, cũng không phải là ngưỡng mộ, mà là giám thị, Gia Vệ có thể nhìn ra được.
“Xem ra, lần đấu gia này cũng sẽ không quá yên bình rồi.” Gia Vệ nhíu mày nghĩ, bất quá rất nhanh hắn lại ung dung cười.
Cho dù chuyện gì xảy ra, Gia Vệ cũng không sợ, cùng lắm thì phủi mông rời đi, ai có thể dựa vào danh hiệu “Long Tứ” này mà tra ra được hắn chứ?
Lại nói, nếu quả thật có người muốn điều tra, không cần Gia Vệ xuất thủ, cũng có người ngăn cản bọn họ.
Không bao lâu, Trác Thiến lại cùng Lương Dũng nói chuyện, ý tứ của nàng, dĩ nhiên là muốn lôi kéo công ty châu báu Vinh Hoa, cùng công ty châu báu Vinh Hoa hợp tác chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, cùng nhau thu hoạch ngọc ở trong đó.
Chỉ có điều, Lương Dũng vẫn duy trì ý không muốn hợp tác, thế nhưng trong giọng nói của hắn, cũng để lộ ra ý tứ, cho dù là Gia Vệ cũng có thể nghe ra được.
Ý của hắn, đó là công ty châu báu Trương thị cùng công ty châu báu Vinh Hoa sát nhập thành một công ty, như vậy, cho dù là công ty châu báu Trương thị không chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, sau này công ty châu báu cũng không thiếu hụt ngọc thạch.
Nhưng mà, nếu sát nhập, liền phải đối mặt với vấn đề sát nhập như thế nào.
Về phần vấn đề này, căn bản là không cần Lương Dũng nói, ý của hắn đã rất rõ ràng.
Trác Thiến ngay cả cân nhắc cũng không cần, dáng tươi cười trên mặt nàng biến mất không thấy gì nữa, lạnh lùng nói một câu, liền cùng Gia Vệ đi khỏi chỗ của Lương Dũng.
Lương Dũng phía sau, dáng vẻ tươi cười trên mặt cũng không biến đổi, giống như tất cả hắn đều đã khống chế trên tay.
Rất nhanh, tiệc tối được bắt đầu, các đại biểu công ty lớn ngồi xuống, chủ tịch thì đi lên đài, mấy lão gia hỏa này định phát biểu vài câu.
Trong đó, tất nhiên có Trương Huyền Vĩ bối phận cao nhất công ty châu báu Trương thị, hắn phát biểu, đại bộ phận là về tình hình phát triển của nghề châu báu trên thế giới, không có đem công ty châu báu Trương thị nhắc tới, càng không có ý tứ tìm đồng bạn hợp tác với công ty châu báu Trương thị.
Trên cơ bản phát biểu đều là chuyện nhạt nhẽo, chẳng qua là đổi người khác, đồng thời đổi loại chuyện nói thôi, phía dưới tuy rằng có nhiều người nhìn như đang rất chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra cũng có rất nhiều người trong bóng tối lợi dụng đem tay mò vào trên đùi bạn nhảy của mình, hoặc bạn nhảy của người khác.
Riêng Gia Vệ thấy, đã có tới bốn, năm chỗ, trong đó có hai người, không kiêng nể gì trực tiếp đem tay mò vào trong quần bạn nhảy của người khác, bất quá, làm Gia Vệ bội phục chính là, bất kể là nam nhân vươn bàn tay heo ăn vụng, hay là nữ nhân bị tay heo mò vào trong quần ăn vụng, biểu tình của bọn họ, đều là vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, giống như đối với mấy bài phát biểu của mấy ông già trên đài rất là tán thưởng, rất là bội phục.
Mà đúng lúc phát biểu hăng say nhất, Gia Vệ buồn chán lấy điện thoại ra chơi giết thời gian, hắn liền nghe được Trác Thiến thấp giọng nói một câu: “Ta đi toilet một tý.”
Rồi Trác Thiến đứng dậy, hướng về bên ngoài bước đi.
Gia Vệ ngơ ngẩn nhìn Trác Thiến, trên mặt xuất hiện vẻ thèm muốn.
Hắn cũng rất muốn mượn cớ đi toilet thoát khỏi bài phát biểu trước tiệc tối này, điều này làm cho Gia Vệ buồn chán ngay cả nghịch điện thoại cũng không muốn nữa.
“Đi toilet chờ so với ở chỗ này cũng tốt hơn.” Sau một lát, Gia Vệ thấp giọng nói, rồi trực tiếp cầm ly rượu của mình, uống một ngụm hết sạch.
Đặt lý rượu xuống, Gia Vệ nhìn người xung quanh, nhíu mày lại, rồi lại cầm lấy ly rượu của Trác Thiến, cũng một ngụm uống hết.
Uống liên tiếp hai ly rượu, rồi đi toilet, hẳn là thuộc về hành động bình thường nhỉ?
Gia Vệ nhìn mọi người xung quanh, thấy bọn họ biểu tình đều là vẻ mặt thành thật, người bên dưới cũng lo bận rộn việc của họ, không ai chú ý tới hắn, hắn liền trực tiếp đứng dậy, chỉnh sửa lại âu phục một chút, rồi bước nhanh đi ra bên ngoài.
Mới ra khỏi hội trường, Gia Vệ còn chưa kịp thở ra, thì phía trước cách đó không xa, Trác Thiến đang hướng về bên phải đi tới, thân ảnh đi vào bên trong, ở phía sau nàng, một nam nhân cũng rất nhanh đi vào trong đó.
Gia Vệ ngơ ngác, chợt sắc mặt biến đổi, trực tiếp chuyển chân, lặng yên không tiếng động cấp tốc đi theo sau.
Hắn phát hiện, người đi theo phía sau Trác Thiến, chính là người hắn phát hiện đã giám thị Trác Thiến trong hội trường.
/136
|