- Khụ khụ khụ...
Tôn Diệu Kiệt khó khăn ngẩng đầu lên, nhịn không được ho khan vài tiếng, hỗn hợp máu tươi, nước bọt, răng cùng thủy tinh từ trong miệng phun ra. Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều như ngừng thở.
Khó có được vẻ yên tĩnh như thế này, ánh mắt của mọi người, đều đặt hết lên trên người Tôn Diệu Kiệt.
Ở bên trong quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này, số người biết được Tôn Diệu Kiệt cũng không ít, không nói tài sản trong nhà hắn có bao nhiêu, chỉ cần mẹ hắn là thị ủy uỷ viên cũng đã khiến cho danh tiếng hắn rất nổi rồi, cho nên ai cũng không dám trêu chọc đến Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác có người trêu chọc Tôn Diệu Kiệt, đồng thời không chỉ là trêu chọc, mà lại còn đem Tôn Diệu Kiệt đánh thành như vậy.
Quách Thành dừng bước, thậm chí hơi lùi về phía sau một chút.
Hắn không phải là người biết dùng đầu óc, thế nhưng hắn biết cân nhắc nặng nhẹ, bằng không hắn không có khả năng leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Sự tình ngày hôm nay, hắn biết mình không thể nhúng tay vào nữa, bằng không cho dù là Lương Ngọc Kiệt, cũng không thể bảo vệ nổi hắn.
Song, đang ở thời điểm Tôn Diệu Kiệt dùng tứ chi để chống đỡ cơ thể mình, kéo theo một hồi ho khan kịch liệt thì một cái chân trực tiếp đạp trên lưng hắn, không nhẹ cũng không nặng, Tôn Diệu Kiệt vừa vặn có thể chịu được sức nặng của cái chân ấy.
- Tôn thiếu, mày còn muốn đánh gãy tứ chi của tao nữa không?
Mặt Gia Vệ lộ vẻ cười lạnh hỏi, dưới chân hơi dùng sức, khiến Tôn Diệu Kiệt lại là ho khan kịch liệt.
Tôn Diệu Kiệt khó khăn xoay đầu lại nhìn về phía Gia Vệ, khuôn mặt bị thủy tinh cắm vào làm máu thịt lẫn lộn, biểu hiện ra một vẻ dữ tợn kinh người.
"A..." Tôn Diệu Kiệt kêu to, giống như người bị điên vậy, khiến cho mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt phải lui về phía sau vài bước.
- Giết hắn cho ta, ai có thể cắt đứt một cánh tay của hắn, ta cho người đó năm trăm vạn.
Một lát sau, Tôn Diệu Kiệt trực tiếp rống to hơn, âm thanh rống to này giống như dùng hết khí lực toàn thân của hắn vậy, thanh âm vừa dứt, hắn liền kịch liệt ho khan, hỗn hợp các thứ đỏ như máu chảy ra, chẳng những thoạt nhìn chán ghét, càng tản mát ra một cỗ mùi vị tanh tưởi.
Thế nhưng cũng không có người nào để ý tới điều đó, một cánh tay đã có giá năm trăm vạn, giá như vậy khiến cho mọi người đều đỏ cả mắt.
Không chỉ là mười mấy tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, mà ngay cả Lương Ngọc Kiệt và những tên vệ sĩ khác cũng đều đỏ cả mắt, thậm chí có không ít khách nhân đến chỗ này chơi đùa cũng đỏ mắt.
Một cánh tay năm trăm vạn, tứ chi chính là hai nghìn vạn, mặc dù đối với những người giàu có chân chính mà nói, hai nghìn vạn cũng chỉ là một số tiền nhỏ, thế nhưng đối với đại bộ phận người đang ở đây, hai nghìn vạn chính là của cải tiêu xài cả đời cũng không hết.
"Rống..."
Rốt cục, đã có người động thủ, đó là một tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, hắn giống như là bị điên vậy, điên cuồng hét lên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn đến cực điểm, cầm trong tay cây côn gấp, hướng về đầu Gia Vệ nện xuống.
Gia Vệ hai mắt híp lại, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như cũ, không có biến chuyển gì cả.
Mắt nhìn bốn người thanh niên đang đứng xung quanh Tôn Diệu Kiệt kia, đánh cha của hắn có ba người, trừ Tôn Diệu Kiệt ra, còn có hai người nữa, hai người kia, rất có thể ngay bên trong bốn người này.
- Cá mè một lứa.
Gia Vệ nói nhỏ, cũng không muốn phân rõ phải trái, một cước đá bay tên vệ sĩ cầm côn trong tay kia, trực tiếp nện lên đầu một tên thanh niên ngồi cạnh Tôn Diệu Kiệt, máu tươi hiện ra ngay tại trận, hắn lập tức ngất đi.
Ngay sau đó, Gia Vệ một cước trực tiếp đem cái tên vệ sĩ kia đá bay, lại đụng vào trên người một tên thanh niên nữa, làm hắn ngã xuống đất.
"Rống..."
Cho dù Gia Vệ đã thể hiện ra thực lực bất phàm, nhưng vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt vẫn như cũ không muốn sống mà hướng về phía Gia Vệ công kích, có đám cầm côn trong tay, thậm chí có người cầm cả chai rượu, hướng về chỗ Gia Vệ đập tới.
Gia Vệ hừ lạnh một tiếng, cũng không có nương tay, một cước nặng nề đạp xuống, đem Tôn Diệu Kiệt trực tiếp giẫm đè trên mặt đất. Ngay sau đó, hai tay nắm lại, rất nhanh đánh ra, quyền cước cùng lúc sử dụng, chỉ nghe thanh âm “thình thịch thình thịch thình thịch” cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mười mấy tên vệ sĩ kia tất nhiên không chống đỡ được bao lâu, liền bị Gia Vệ đánh ngã.
Từ lúc Tôn Diệu Kiệt nói ra một cánh tay trị giá năm trăm vạn, đến lúc Gia Vệ đem mười mấy tên vệ sĩ kia toàn bộ đều đánh ngã xuống đất, dùng không tới 10 phút.
Mà đối với những người đứng ngoài xem toàn bộ quá trình mà nói, trong cảm giác của bọn hắn, thời gian càng là phi thường ngắn
Giống như chỉ trong nháy mắt, Gia Vệ liền đem những tên vệ sĩ kia đánh ngã.
Vừa nãy Gia Vệ cầm đầu Tôn Diệu Kiệt nện thẳng vào bàn rượu, nếu như nói đó chỉ là trùng hợp, thì ở tình huống này ai cũng biết đó không phải là trùng hợp nữa.
- Đừng đánh ta, đừng đánh bọn ta...
- Đừng đánh bọn ta, chúng ta có tiền, ngươi muốn bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ cho ngươi...
- Đừng…
Chân Gia Vệ vẫn như cũ dẫm trên lưng Tôn Diệu Kiệt, trên tay hắn có dính một ít máu, đó là máu của những tên vệ sĩ kia lưu lại.
Mà lúc này, Gia Vệ lại nhìn về phía ba tên thanh niên còn chưa bị hôn mê, có tất cả bốn tên, có một tên bị côn gấp nện vào đầu đã hôn mê, còn lại ba tên, thân thể không tổn thương gì, nhưng Gia Vệ làm sao có thể buông tha cho bọn chúng?
- Tiền có thể giải quyết bất cứ chuyện gì sao?
Gia Vệ lạnh lùng hỏi, khiến ba tên thanh niên đang cầu xin tha thứ đều sửng sốt.
Ngay sau đó, bọn họ chỉ thấy quyền ảnh cùng cước ảnh, rất nhanh không gì sánh được, khiến người ta hoa cả mắt.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ trôi qua, lần thứ hai có người kinh hô lên thành tiếng.
Ba người đã xụi lơ trên ghế sa lon, phảng phất xương cốt toàn thân đều bị gãy lìa, không còn ra hình dạng gì nữa.
Mà Gia Vệ cũng không có dừng lại, hắn cầm lấy một chai rượu, mở nắp chai, trực tiếp đổ lên trên mặt tên thanh niên kia, đợi hắn tỉnh lại, Gia Vệ lại tiếp tục đem rượu đổ lên trên mặt Tôn Diệu Kiệt.
Hai người đều tỉnh lại, Tôn Diệu Kiệt càng khàn giọng kêu thảm thiết.
Trên mặt hắn vốn đã bị thủy tinh cắt vài vết, hiện tại lại bị rót rượu mạnh vào, có thể nào không đau sao?
- Tao là dân nghèo, không thể trêu vào những tên con nhà giàu có như bọn mày, nhưng để bảo vệ mình, tao cũng đành phải làm như vậy.
Gia Vệ lạnh lùng cười nói.
Ngay sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của hai người, Gia Vệ lại bắt đầu cực kỳ tàn ác mà ngược đãi, hai người lần thứ hai bị đánh cho không còn hình dạng, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng..
"A..."
Nhưng mà, ngay lúc Gia Vệ vừa mới ngừng tay quay người lại, tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến tất cả mọi người trong quán rượu đều nghe được.
Gia Vệ nhìn về phía đó, phương hướng của Triệu Oánh Oánh cùng cô bé kia, mà tiếng kêu sợ hãi, chính là của cô bé tuổi so với Gia Vệ cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Vẻ mặt của nàng kinh hoàng, trong khi kêu lên sợ hãi, phía dưới cũng xuất hiện một vũng nước đọng.
Một thiên kim đại tiểu thư, lại bị Gia Vệ dọa cho vãi đái.
Mà Triệu Oánh Oánh lúc này cũng không có cố kỵ nước tiểu bắn tung tóe trên người mình, nàng mặc dù không có giống cô bé kia thét lên chói tai, thế nhưng sắc mặt nàng lúc này cũng đã tái nhợt, hai chân run lên, rất rõ ràng cũng phi thường sợ Gia Vệ động thủ các nàng.
Chẳng qua, Gia Vệ cũng chỉ là tùy ý xoay người lại, cũng không có ý nghĩ đánh đàn bà.
Bĩu môi, lấy ánh mắt khinh thường nhìn cô bé kia, Gia Vệ trực tiếp xoay người lại, nhìn về phía Lương Ngọc Kiệt, trên mặt có một vẻ giống như cười mà không phải cười.
Nhưng mà, trên mặt Lương Ngọc Kiệt lúc này lại là lộ ra một bộ dáng tươi cười, đây là nụ cười chân thật nhất của hắn từ lúc phát sinh mọi việc cho đến giờ, bất quá hắn cũng không nói lời nào, vẫn như cũ vuốt vuốt cốc rượu trong tay.
Gia Vệ thất vọng lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Quách Thành.
Hắn không thích người tên Lương Ngọc Kiệt này, cho nên Gia Vệ cũng muốn đem hắn đánh một trận, thế nhưng hắn không thích chủ động, mà lại thích bị động, bởi vì nếu bị động đánh người, cho dù là đến cục cảnh sát, mình cũng là người có lý.
Nhưng hắn phát hiện mình đã xem thường Lương Ngọc Kiệt rồi, hắn không giống như Tôn Diệu Kiệt là một tên ăn chơi trác táng chân chính, cho là mình có tiền có thế là có thể muốn làm gì thì làm, cho dù chính mình rõ ràng đang ở thế hạ phong nhưng vẫn điên cuồng ngang ngược.
Lương Ngọc Kiệt không phải như vậy, mặc dù Gia Vệ lấy ánh mắt khiêu khích nhìn về chỗ hắn, hắn vẫn phi thường trấn định, trên mặt nở nụ cười, một chút cũng không giống như là ngụy trang.
Nhưng Quách Thành không có sự thông minh như Lương Ngọc Kiệt, khi Gia Vệ lấy ánh mát khinh bỉ châm biếm nhìn về phía hắn, Gia Vệ thấy rất rõ ràng trong mắt của hắn hiện lên sự tức giận.
- Chó nên nằm sấp đi, bằng không sẽ có người đánh cho ngươi nằm sấp đó.
Gia Vệ lạnh lùng nói, vẻ cười nhạt trên mặt không thay đổi, hoàn toàn là đang gây hấn với hắn.
Hai tay Quách Thành nắm chặt lại, vốn trên mặt hắn cái biểu tình cao cao tại thượng biến mất không thấy gì nữa, bởi vì sau khi chứng kiến thực lực của Gia Vệ, hắn biết mình gặp phải đối thủ rồi.
Vệ sĩ bình thường, Quách Thành cũng không để vào mắt, mặc dù có một ít vệ sĩ có thực lực cường đại, Quách Thành cũng vẫn sẽ không để vào mắt.
Thế nhưng, hắn cũng không phải là không biết thực lực của bản thân, thực lực của Gia Vệ, rất rõ ràng so với những tên vệ sĩ có chút thực lực còn cường đại hơn nhiều.
- Hừ...
Hừ lạnh một tiếng, Quách Thành cũng không động thủ, mà là xoay người sang chỗ khác, đi tới phía sau Lương Ngọc Kiệt.
Vẻ tươi cười trên mặt Lương Ngọc Kiệt càng đậm, hắn gật đầu, cũng không nói cái gì.
Hắn không muốn chính mình có cùng kết cục giống như bọn Tôn Diệu Kiệt, cũng không muốn bản thân chọc phải phiền toái, bởi vì ngay vừa rồi Lương Ngọc Kiệt đã đoán ra Gia Vệ là ai, thế nhưng hắn cũng không hiểu rõ Gia Vệ, chỉ biết gần đây Gia Vệ đã làm ra một số chuyện.
Chuyện kia, đó là việc Gia Vệ đánh Tiền Thiếu Suất.
Tiền Thiếu Suất mặc dù là một tên ăn chơi trác táng, thế nhưng hắn cùng với Tôn Diệu Kiệt bất đồng, Tôn Diệu Kiệt có một ca ca là Tôn Diệu Huy, mặc dù Tôn Diệu Kiệt ăn chơi đổ đốn, Tôn gia cũng không lo lắng cho hắn lắm, dù sao ca ca của hắn tuyệt đối có thể chèo chống công ty gia tộc được.
Nhưng Tiền Thiếu Suất lại là con một, tuy nói có một tỷ tỷ, nhưng tất cả bọn hắn đều biết tỷ tỷ của Tiền Thiếu Suất - Tiền Nhạc Nhạc ở trong nhà là có địa vị thế nào.
Cho nên, Tiền Thiếu Suất mặc quần áo sang trọng, tuyệt đối khác xa so với quần áo sang trọng mà Tôn Diệu Kiệt mặc, mà địa vị của hắn trong mắt trưởng bối trong nhà, cũng tuyệt đối cao hơn nhiều so với địa vị của Tôn Diệu Kiệt trong mắt trưởng bối nhà hắn..
Người mà ngay cả Tiền Thiếu Suất cũng dám đánh thành như vậy, là người dễ chọc sao?
Nếu như Lương Ngọc Kiệt mà biết Gia Vệ chỉ là một tên học sinh trung học không có bối cảnh gì, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào đây.
Cười lạnh một tiếng, Gia Vệ cũng không có tiếp tục đi khiêu khích Lương Ngọc Kiệt, mà là đi về chỗ Tiền Nhạc Nhạc.
Người xem đứng ở bên cạnh Tiền Nhạc Nhạc, đều trực tiếp lui về phía sau, không dám tới gần Gia Vệ , chỉ có Tiền Nhạc Nhạc một người đứng ở chỗ đó, trên mặt không biết là vẻ mặt ngu ngơ, hay là vẻ mặt gì khác.
Bất quá tại thời điểm Gia Vệ đi tới bên người nàng, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Gia Vệ, hơi cúi đầu, giống như xấu hổ vậy.
Gia Vệ tới gần Tiền Nhạc Nhạc, đem mặt dí gần vào mặt Tiền Nhạc Nhạc, thấp giọng nói:
- Cô đi xử lý đi, hai mươi vạn.
Câu này Gia Vệ vừa nói xong, thanh âm còi báo động liền truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều ầm ầm giải tán đi, không ai dám ở lại mà xem tiếp.
Bọn họ đều là người có thân phận, tự nhiên không muốn có liên quan với chuyện này.
Lương Ngọc Kiệt cũng ra hiệu cho vệ sĩ của mình giải tán đi, có một số việc, hắn cũng không muốn mình bị dính vào.
Thân ảnh Vương Cường xuất hiện tại địa phương nơi mọi người vừa mới giải tán, hắn mang vẻ mặt tươi cười hướng về chỗ Gia Vệ đi tới, trên mặt Gia Vệ cũng là bộ dáng tươi cười như vậy.
Những người bị hắn trừng phạt, tại Gia Vệ xem ra, cũng không có thương tích gì nghiêm trọng cho lắm.
Mà lúc này, chỉ có Tiền Nhạc Nhạc vẻ mặt nghi hoặc, nàng nhìn bóng lưng Gia Vệ đang hướng về chỗ Vương Cường đi đến, trầm tư trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
- Cái gì hai mươi vạn?
Tôn Diệu Kiệt khó khăn ngẩng đầu lên, nhịn không được ho khan vài tiếng, hỗn hợp máu tươi, nước bọt, răng cùng thủy tinh từ trong miệng phun ra. Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều như ngừng thở.
Khó có được vẻ yên tĩnh như thế này, ánh mắt của mọi người, đều đặt hết lên trên người Tôn Diệu Kiệt.
Ở bên trong quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này, số người biết được Tôn Diệu Kiệt cũng không ít, không nói tài sản trong nhà hắn có bao nhiêu, chỉ cần mẹ hắn là thị ủy uỷ viên cũng đã khiến cho danh tiếng hắn rất nổi rồi, cho nên ai cũng không dám trêu chọc đến Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác có người trêu chọc Tôn Diệu Kiệt, đồng thời không chỉ là trêu chọc, mà lại còn đem Tôn Diệu Kiệt đánh thành như vậy.
Quách Thành dừng bước, thậm chí hơi lùi về phía sau một chút.
Hắn không phải là người biết dùng đầu óc, thế nhưng hắn biết cân nhắc nặng nhẹ, bằng không hắn không có khả năng leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Sự tình ngày hôm nay, hắn biết mình không thể nhúng tay vào nữa, bằng không cho dù là Lương Ngọc Kiệt, cũng không thể bảo vệ nổi hắn.
Song, đang ở thời điểm Tôn Diệu Kiệt dùng tứ chi để chống đỡ cơ thể mình, kéo theo một hồi ho khan kịch liệt thì một cái chân trực tiếp đạp trên lưng hắn, không nhẹ cũng không nặng, Tôn Diệu Kiệt vừa vặn có thể chịu được sức nặng của cái chân ấy.
- Tôn thiếu, mày còn muốn đánh gãy tứ chi của tao nữa không?
Mặt Gia Vệ lộ vẻ cười lạnh hỏi, dưới chân hơi dùng sức, khiến Tôn Diệu Kiệt lại là ho khan kịch liệt.
Tôn Diệu Kiệt khó khăn xoay đầu lại nhìn về phía Gia Vệ, khuôn mặt bị thủy tinh cắm vào làm máu thịt lẫn lộn, biểu hiện ra một vẻ dữ tợn kinh người.
"A..." Tôn Diệu Kiệt kêu to, giống như người bị điên vậy, khiến cho mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt phải lui về phía sau vài bước.
- Giết hắn cho ta, ai có thể cắt đứt một cánh tay của hắn, ta cho người đó năm trăm vạn.
Một lát sau, Tôn Diệu Kiệt trực tiếp rống to hơn, âm thanh rống to này giống như dùng hết khí lực toàn thân của hắn vậy, thanh âm vừa dứt, hắn liền kịch liệt ho khan, hỗn hợp các thứ đỏ như máu chảy ra, chẳng những thoạt nhìn chán ghét, càng tản mát ra một cỗ mùi vị tanh tưởi.
Thế nhưng cũng không có người nào để ý tới điều đó, một cánh tay đã có giá năm trăm vạn, giá như vậy khiến cho mọi người đều đỏ cả mắt.
Không chỉ là mười mấy tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, mà ngay cả Lương Ngọc Kiệt và những tên vệ sĩ khác cũng đều đỏ cả mắt, thậm chí có không ít khách nhân đến chỗ này chơi đùa cũng đỏ mắt.
Một cánh tay năm trăm vạn, tứ chi chính là hai nghìn vạn, mặc dù đối với những người giàu có chân chính mà nói, hai nghìn vạn cũng chỉ là một số tiền nhỏ, thế nhưng đối với đại bộ phận người đang ở đây, hai nghìn vạn chính là của cải tiêu xài cả đời cũng không hết.
"Rống..."
Rốt cục, đã có người động thủ, đó là một tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, hắn giống như là bị điên vậy, điên cuồng hét lên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn đến cực điểm, cầm trong tay cây côn gấp, hướng về đầu Gia Vệ nện xuống.
Gia Vệ hai mắt híp lại, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như cũ, không có biến chuyển gì cả.
Mắt nhìn bốn người thanh niên đang đứng xung quanh Tôn Diệu Kiệt kia, đánh cha của hắn có ba người, trừ Tôn Diệu Kiệt ra, còn có hai người nữa, hai người kia, rất có thể ngay bên trong bốn người này.
- Cá mè một lứa.
Gia Vệ nói nhỏ, cũng không muốn phân rõ phải trái, một cước đá bay tên vệ sĩ cầm côn trong tay kia, trực tiếp nện lên đầu một tên thanh niên ngồi cạnh Tôn Diệu Kiệt, máu tươi hiện ra ngay tại trận, hắn lập tức ngất đi.
Ngay sau đó, Gia Vệ một cước trực tiếp đem cái tên vệ sĩ kia đá bay, lại đụng vào trên người một tên thanh niên nữa, làm hắn ngã xuống đất.
"Rống..."
Cho dù Gia Vệ đã thể hiện ra thực lực bất phàm, nhưng vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt vẫn như cũ không muốn sống mà hướng về phía Gia Vệ công kích, có đám cầm côn trong tay, thậm chí có người cầm cả chai rượu, hướng về chỗ Gia Vệ đập tới.
Gia Vệ hừ lạnh một tiếng, cũng không có nương tay, một cước nặng nề đạp xuống, đem Tôn Diệu Kiệt trực tiếp giẫm đè trên mặt đất. Ngay sau đó, hai tay nắm lại, rất nhanh đánh ra, quyền cước cùng lúc sử dụng, chỉ nghe thanh âm “thình thịch thình thịch thình thịch” cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mười mấy tên vệ sĩ kia tất nhiên không chống đỡ được bao lâu, liền bị Gia Vệ đánh ngã.
Từ lúc Tôn Diệu Kiệt nói ra một cánh tay trị giá năm trăm vạn, đến lúc Gia Vệ đem mười mấy tên vệ sĩ kia toàn bộ đều đánh ngã xuống đất, dùng không tới 10 phút.
Mà đối với những người đứng ngoài xem toàn bộ quá trình mà nói, trong cảm giác của bọn hắn, thời gian càng là phi thường ngắn
Giống như chỉ trong nháy mắt, Gia Vệ liền đem những tên vệ sĩ kia đánh ngã.
Vừa nãy Gia Vệ cầm đầu Tôn Diệu Kiệt nện thẳng vào bàn rượu, nếu như nói đó chỉ là trùng hợp, thì ở tình huống này ai cũng biết đó không phải là trùng hợp nữa.
- Đừng đánh ta, đừng đánh bọn ta...
- Đừng đánh bọn ta, chúng ta có tiền, ngươi muốn bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ cho ngươi...
- Đừng…
Chân Gia Vệ vẫn như cũ dẫm trên lưng Tôn Diệu Kiệt, trên tay hắn có dính một ít máu, đó là máu của những tên vệ sĩ kia lưu lại.
Mà lúc này, Gia Vệ lại nhìn về phía ba tên thanh niên còn chưa bị hôn mê, có tất cả bốn tên, có một tên bị côn gấp nện vào đầu đã hôn mê, còn lại ba tên, thân thể không tổn thương gì, nhưng Gia Vệ làm sao có thể buông tha cho bọn chúng?
- Tiền có thể giải quyết bất cứ chuyện gì sao?
Gia Vệ lạnh lùng hỏi, khiến ba tên thanh niên đang cầu xin tha thứ đều sửng sốt.
Ngay sau đó, bọn họ chỉ thấy quyền ảnh cùng cước ảnh, rất nhanh không gì sánh được, khiến người ta hoa cả mắt.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ trôi qua, lần thứ hai có người kinh hô lên thành tiếng.
Ba người đã xụi lơ trên ghế sa lon, phảng phất xương cốt toàn thân đều bị gãy lìa, không còn ra hình dạng gì nữa.
Mà Gia Vệ cũng không có dừng lại, hắn cầm lấy một chai rượu, mở nắp chai, trực tiếp đổ lên trên mặt tên thanh niên kia, đợi hắn tỉnh lại, Gia Vệ lại tiếp tục đem rượu đổ lên trên mặt Tôn Diệu Kiệt.
Hai người đều tỉnh lại, Tôn Diệu Kiệt càng khàn giọng kêu thảm thiết.
Trên mặt hắn vốn đã bị thủy tinh cắt vài vết, hiện tại lại bị rót rượu mạnh vào, có thể nào không đau sao?
- Tao là dân nghèo, không thể trêu vào những tên con nhà giàu có như bọn mày, nhưng để bảo vệ mình, tao cũng đành phải làm như vậy.
Gia Vệ lạnh lùng cười nói.
Ngay sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của hai người, Gia Vệ lại bắt đầu cực kỳ tàn ác mà ngược đãi, hai người lần thứ hai bị đánh cho không còn hình dạng, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng..
"A..."
Nhưng mà, ngay lúc Gia Vệ vừa mới ngừng tay quay người lại, tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến tất cả mọi người trong quán rượu đều nghe được.
Gia Vệ nhìn về phía đó, phương hướng của Triệu Oánh Oánh cùng cô bé kia, mà tiếng kêu sợ hãi, chính là của cô bé tuổi so với Gia Vệ cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Vẻ mặt của nàng kinh hoàng, trong khi kêu lên sợ hãi, phía dưới cũng xuất hiện một vũng nước đọng.
Một thiên kim đại tiểu thư, lại bị Gia Vệ dọa cho vãi đái.
Mà Triệu Oánh Oánh lúc này cũng không có cố kỵ nước tiểu bắn tung tóe trên người mình, nàng mặc dù không có giống cô bé kia thét lên chói tai, thế nhưng sắc mặt nàng lúc này cũng đã tái nhợt, hai chân run lên, rất rõ ràng cũng phi thường sợ Gia Vệ động thủ các nàng.
Chẳng qua, Gia Vệ cũng chỉ là tùy ý xoay người lại, cũng không có ý nghĩ đánh đàn bà.
Bĩu môi, lấy ánh mắt khinh thường nhìn cô bé kia, Gia Vệ trực tiếp xoay người lại, nhìn về phía Lương Ngọc Kiệt, trên mặt có một vẻ giống như cười mà không phải cười.
Nhưng mà, trên mặt Lương Ngọc Kiệt lúc này lại là lộ ra một bộ dáng tươi cười, đây là nụ cười chân thật nhất của hắn từ lúc phát sinh mọi việc cho đến giờ, bất quá hắn cũng không nói lời nào, vẫn như cũ vuốt vuốt cốc rượu trong tay.
Gia Vệ thất vọng lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Quách Thành.
Hắn không thích người tên Lương Ngọc Kiệt này, cho nên Gia Vệ cũng muốn đem hắn đánh một trận, thế nhưng hắn không thích chủ động, mà lại thích bị động, bởi vì nếu bị động đánh người, cho dù là đến cục cảnh sát, mình cũng là người có lý.
Nhưng hắn phát hiện mình đã xem thường Lương Ngọc Kiệt rồi, hắn không giống như Tôn Diệu Kiệt là một tên ăn chơi trác táng chân chính, cho là mình có tiền có thế là có thể muốn làm gì thì làm, cho dù chính mình rõ ràng đang ở thế hạ phong nhưng vẫn điên cuồng ngang ngược.
Lương Ngọc Kiệt không phải như vậy, mặc dù Gia Vệ lấy ánh mắt khiêu khích nhìn về chỗ hắn, hắn vẫn phi thường trấn định, trên mặt nở nụ cười, một chút cũng không giống như là ngụy trang.
Nhưng Quách Thành không có sự thông minh như Lương Ngọc Kiệt, khi Gia Vệ lấy ánh mát khinh bỉ châm biếm nhìn về phía hắn, Gia Vệ thấy rất rõ ràng trong mắt của hắn hiện lên sự tức giận.
- Chó nên nằm sấp đi, bằng không sẽ có người đánh cho ngươi nằm sấp đó.
Gia Vệ lạnh lùng nói, vẻ cười nhạt trên mặt không thay đổi, hoàn toàn là đang gây hấn với hắn.
Hai tay Quách Thành nắm chặt lại, vốn trên mặt hắn cái biểu tình cao cao tại thượng biến mất không thấy gì nữa, bởi vì sau khi chứng kiến thực lực của Gia Vệ, hắn biết mình gặp phải đối thủ rồi.
Vệ sĩ bình thường, Quách Thành cũng không để vào mắt, mặc dù có một ít vệ sĩ có thực lực cường đại, Quách Thành cũng vẫn sẽ không để vào mắt.
Thế nhưng, hắn cũng không phải là không biết thực lực của bản thân, thực lực của Gia Vệ, rất rõ ràng so với những tên vệ sĩ có chút thực lực còn cường đại hơn nhiều.
- Hừ...
Hừ lạnh một tiếng, Quách Thành cũng không động thủ, mà là xoay người sang chỗ khác, đi tới phía sau Lương Ngọc Kiệt.
Vẻ tươi cười trên mặt Lương Ngọc Kiệt càng đậm, hắn gật đầu, cũng không nói cái gì.
Hắn không muốn chính mình có cùng kết cục giống như bọn Tôn Diệu Kiệt, cũng không muốn bản thân chọc phải phiền toái, bởi vì ngay vừa rồi Lương Ngọc Kiệt đã đoán ra Gia Vệ là ai, thế nhưng hắn cũng không hiểu rõ Gia Vệ, chỉ biết gần đây Gia Vệ đã làm ra một số chuyện.
Chuyện kia, đó là việc Gia Vệ đánh Tiền Thiếu Suất.
Tiền Thiếu Suất mặc dù là một tên ăn chơi trác táng, thế nhưng hắn cùng với Tôn Diệu Kiệt bất đồng, Tôn Diệu Kiệt có một ca ca là Tôn Diệu Huy, mặc dù Tôn Diệu Kiệt ăn chơi đổ đốn, Tôn gia cũng không lo lắng cho hắn lắm, dù sao ca ca của hắn tuyệt đối có thể chèo chống công ty gia tộc được.
Nhưng Tiền Thiếu Suất lại là con một, tuy nói có một tỷ tỷ, nhưng tất cả bọn hắn đều biết tỷ tỷ của Tiền Thiếu Suất - Tiền Nhạc Nhạc ở trong nhà là có địa vị thế nào.
Cho nên, Tiền Thiếu Suất mặc quần áo sang trọng, tuyệt đối khác xa so với quần áo sang trọng mà Tôn Diệu Kiệt mặc, mà địa vị của hắn trong mắt trưởng bối trong nhà, cũng tuyệt đối cao hơn nhiều so với địa vị của Tôn Diệu Kiệt trong mắt trưởng bối nhà hắn..
Người mà ngay cả Tiền Thiếu Suất cũng dám đánh thành như vậy, là người dễ chọc sao?
Nếu như Lương Ngọc Kiệt mà biết Gia Vệ chỉ là một tên học sinh trung học không có bối cảnh gì, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào đây.
Cười lạnh một tiếng, Gia Vệ cũng không có tiếp tục đi khiêu khích Lương Ngọc Kiệt, mà là đi về chỗ Tiền Nhạc Nhạc.
Người xem đứng ở bên cạnh Tiền Nhạc Nhạc, đều trực tiếp lui về phía sau, không dám tới gần Gia Vệ , chỉ có Tiền Nhạc Nhạc một người đứng ở chỗ đó, trên mặt không biết là vẻ mặt ngu ngơ, hay là vẻ mặt gì khác.
Bất quá tại thời điểm Gia Vệ đi tới bên người nàng, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Gia Vệ, hơi cúi đầu, giống như xấu hổ vậy.
Gia Vệ tới gần Tiền Nhạc Nhạc, đem mặt dí gần vào mặt Tiền Nhạc Nhạc, thấp giọng nói:
- Cô đi xử lý đi, hai mươi vạn.
Câu này Gia Vệ vừa nói xong, thanh âm còi báo động liền truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều ầm ầm giải tán đi, không ai dám ở lại mà xem tiếp.
Bọn họ đều là người có thân phận, tự nhiên không muốn có liên quan với chuyện này.
Lương Ngọc Kiệt cũng ra hiệu cho vệ sĩ của mình giải tán đi, có một số việc, hắn cũng không muốn mình bị dính vào.
Thân ảnh Vương Cường xuất hiện tại địa phương nơi mọi người vừa mới giải tán, hắn mang vẻ mặt tươi cười hướng về chỗ Gia Vệ đi tới, trên mặt Gia Vệ cũng là bộ dáng tươi cười như vậy.
Những người bị hắn trừng phạt, tại Gia Vệ xem ra, cũng không có thương tích gì nghiêm trọng cho lắm.
Mà lúc này, chỉ có Tiền Nhạc Nhạc vẻ mặt nghi hoặc, nàng nhìn bóng lưng Gia Vệ đang hướng về chỗ Vương Cường đi đến, trầm tư trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
- Cái gì hai mươi vạn?
/136
|