- Thảo nguyên, phía trước có một thảo nguyên rất lớn.
Thanh âm lão Nhị từ trên ngọn cây đại thụ truyền đến, lúc này trông nàng so với đám Gia Vệ ba người con trai quả thực tràn trề sức sống hơn nhiều, tíu tít như trẻ con.
Bọn Gia Vệ cũng nhao nhao điểm chân mấy cái leo lên một ngọn cây, nhìn về phương hướng lão Nhị vừa chỉ.
Khi chứng kiến một cánh đồng cỏ rộng bát ngát đầy dê bò, ba người Gia Vệ vô cùng vui vẻ.
- Hướng phía thảo nguyên. Xuất phát!
Lão Tam hét lớn một tiếng, chợt gia tăng tốc độ nhằm phương hướng thảo nguyên bước đi.
Lão Nhị không cam lòng rớt lại phía sau, phốc một cái từ ngọn cây rơi xuống rồi vọt tới trước, khí thế so với lão Tam còn mãnh liệt hơn nhiều.
Ước chừng tầm mười phút, thảo nguyên vốn yên bình chợt xuất hiện động tĩnh.
Bốn bóng người trực tiếp từ trong rừng rậm xông ra, đặt trên lên cánh đồng cỏ.
- Linh dương, hươu, bò rừng, linh cẩu.
Các loài động vật lần lượt tiến vào tầm mắt bọn họ, khuôn mặt lão Nhị lộ ra vẻ khá hứng thú, ở trong thành phố phải đến sở thú mới có thể chiêm ngưỡng những loài sinh vật này.
- Tốt lắm, bây giờ mỗi người tự hành động đi. Chúng ta có thời gian hai ngày, ngày đầu đủ để chúng ta xác định rõ thực lực của mình, ngày thứ hai chúng ta sẽ đi săn lùng mãnh thú chân chính.
Trên mặt lão Đại cũng xuất hiện nét phấn khích.
Ba người còn lại đều gật đầu tán thành. Ngay sau đó mỗi người thủ sẵn dao găm trong tay, phóng tới bầy linh dương không chút ngập ngừng.
Vốn đám linh dương không coi đám người Gia Vệ ra gì, nhưng sau khi lão Đại xuất thủ đánh chết một con, cả bầy linh dương bỗng rối loạn.
Không riêng linh dương, đám hươu, bò, ngựa thậm chí linh cẩu cũng rối rít né tránh. Bởi vì đột nhiên xuất hiện bốn sinh vật sống sức lực rất mạnh khiến bọn chúng không dám tới gần.
Hiện tại, thành quả Gia Vệ bọn họ tập luyện trong suốt chín ngày qua rốt cục đã được thể hiện.
Cách linh dương chạy trốn chủ yếu là nhảy và hay chuyển hướng, đây cũng là vấn đề làm nhức đầu những con sư tử, cọp hay báo đốm. Linh dương có độ linh hoạt rất cao, trong khi chạy có thể bất thình lình chuyển hướng, đòi hỏi khả năng thăng bằng cực tốt.
Bất quá ưu thế này của linh dương ở trước mặt đám người Gia Vệ, căn bản không được tính là ưu thế nữa rồi.
Bốn người bọn họ tuy chỉ có hai chân, nhưng chạy còn nhanh hơn cả linh dương bốn chân. Không mất quá nhiều thời gian, ba trong bốn người dao găm đã vấy máu, còn một người ngay cả một con linh dương cũng chưa giết, dĩ nhiên là lão Tam.
- Lão Tam à, ngươi muốn huấn luyện viên thất vọng sao? Muốn cha mẹ ngươi mất kỳ vọng sao?
Lão Đại tức giận rống lên, hắn không còn săn giết linh dương và hươu nữa mà chuyển đối tượng sang những con trâu rừng lì lợm.
Tuy nhiên trâu rừng lì thế nào chăng nữa, dưới một chiêu của lão Đại cũng phải bỏ mạng.
- Không sai, ngươi thích thì cút đi, mau mau lên chút, đừng đứng chỗ này chướng mắt bọn ta.
Lão Nhị cũng buồn bực mắng, sắc mặt nàng nhợt nhạt, không phải vì tiêu hao quá nhiều thể lực mà chủ yếu đây là lần đầu tiên sát sinh.
- Nếu như linh dương hươu hoang ngươi không xuống tay được, đi qua kia tìm đám linh cẩu đi. Song ta phải nhắc nhở ngươi, linh cẩu là động vật ăn thịt, cẩn thận bị bọn chúng vây công đấy.
Gia Vệ lớn tiếng nói, nguyên bản hắn cho rằng sát sinh rất khó tiếp nhận. Nhưng sau đó hắn nhận thấy việc này không làm cho hắn lăn tăn chút gì, lần đầu giết một con linh dương hắn còn hơi do dự. Hiện giờ, hắn càng giết càng hăng.
Trên mặt lão Tam lộ vẻ chần chờ, rốt cục hắn không xuống tay với đám linh dương mà đi về phía bầy linh cẩu.
Phía bên này đàn linh cẩu cũng yên lặng vểnh tai quan sát, bản năng của loài thú mách bảo chúng không được tấn công. Đợi đám người Gia Vệ bỏ đi sẽ đi tới chiếm những cái xác linh dương làm chiến lợi phẩm.
Rất tiếc bọn chúng không nghĩ tới, bốn sinh vật này lại tiến về phía mình.
Trong nháy mắt cả đàn linh cẩu trở nên xôn xao, một con linh cẩu thân dài chừng hai mét, cao hơn một mét sáu từ trong đàn bước ra, nhe răng gầm gừ nhìn lão Tam đang đi về phía mình.
Con linh cẩu này rất khác thường, những con khác có vẻ sợ hãi e dè nó, rõ ràng đây là con lãnh đạo của cả bầy.
Rất nhanh những thanh âm khó nghe từ trong miệng con linh cẩu đó phát ra, những con còn lại không nhốn nháo nữa mà đứng yên nhăm nhe cơ hội, muốn vây công lão Tam.
Thấy tình huống của lão Tam, lão Đại, lão Nhị và Gia Vệ tạm dừng săn giết, cau mày quan sát kỳ biến.
Bọn họ lo lắng nhất chính là lão Tam, hơn nữa trong bốn người họ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất cũng là lão Tam.
Ấy mà chỉ giây lát sau, khuôn mặt ba người đều trở nên tươi cười.
Lão Tam nhảy lên hét lớn một tiếng, dao găm nắm chặt trong tay:
- Tam gia gia của các cháu tới rồi đây!
Ngay sau đó hai con linh cẩu cũng phóng lên nghênh đón, nhưng thời điểm chúng rơi xuống đất đã không còn sinh cơ.
Trên đầu chúng xuất hiện một cái lỗ to bằng ngón cái, máu tươi từ trong đó ồng ộc chảy ra. Trong nháy mắt đã mất mạng.
Đây cũng là thực lực chân chính của lão Tam, linh cẩu căn bản không phải là đối thủ. Ba người Gia Vệ thoáng yên lòng.
Thực lực lão Tam không yếu, yếu là tính cách của hắn, hơi nhu nhược, dễ mềm lòng. Nhưng sát na một kích kia không nhu nhược chút nào, một kích đoạt mạng, hoàn toàn biểu lộ thực lực của hắn.
Điều này cũng nói lên tính cách nhu nhược của lão Tam chỉ là tương đối mà thôi.
- Trưa nay làm bữa thịt bò rừng nhỉ!
Gia Vệ tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt một con bò rừng, dao găm trực tiếp đâm thẳng vào giữa trán, ấn nút cả cán. Con bò nặng cả ngàn cân lúc lắc mấy cái, cả người đổ ụp xuống, mất đi sinh mạng.
Lão Đại cười ha hả, tay không ngừng động tác giết chóc. Hắn chuyển qua giết bò rừng bởi linh dương và hươu không phản kháng, săn giết không hề thú vị.
Lão Nhị không giống như Gia Vệ và lão Đại, nàng dù gì cũng là con gái, muốn một đao lấy máu cần chút thời gian thích nghi. Tổng cộng nàng giết được hai con linh dương và một con hươu. Về phần bò rừng nàng vẫn còn hơi sợ hãi, chưa dám động thủ.
Song chứng kiến lão Tam hăng hái chém giết giữa bầy linh cẩu, lão Nhị cắn chặt hàm răng, không băn khoăn nữa lao vào đám bò rừng.
Rất nhanh nàng dùng dao găm đâm vào đầu của một con bò rừng nhưng bị cản lại, không thể đâm sâu vào.
Con bò rừng dưới công kích của nàng bị đau đớn, nhất thời nổi điên lên chạy hùng hục, cái đầu với cặp sừng nhọn hoắt không ngừng húc lên, thiếu chút nữa đâm lão Nhị lòi ruột.
Thời điểm Gia Vệ và lão Đại định tới cứu viện, chợt lão Nhị yêu kiều hừ lên một tiếng. Hai chân giậm mạnh nhảy lên cao, nhân tiện rút con dao găm từ trên đầu con bò rừng. Nguy hiểm thay, vị trí nàng rơi xuống chính là trước mặt con bò đó.
"Ò ọ" một tiếng, con bò rừng hai mắt đỏ ngầu phóng tới, thế như chẻ tre, định dùng cặp sừng cứng rắn húc chết lão Nhị, cái tội dám đả thương nó.
Sắc mặt Gia Vệ cùng lão Đại căng thẳng, lão Tam cũng bị thất thần trong giây lát. Chợt một con linh cẩu lao lên ý đồ cắn tay lão Tam, may mắn hắn phản xạ kịp thời, chỉ bị xây xát ngoài da.
Không kịp cứu viện nhưng sau đó mọi người thoáng bình ổn lại.
Chỉ thấy lão nhị lúc này bỗng nhiên khẽ bật nhảy lên cao khoảng hai mét, chợt xoay người một cái, dao gâm trong tay trực tiếp cắm thẳng vào trán con bò rừng, còn nàng, thì bình ổn rơi lên lưng nó.
- Tốt, sức ổn đinh và thân pháp của lão nhị, tuyệt đối là mạnh nhất trong bốn người chúng ta.
Lão đại nói, bởi vì ngay cả chính hắn, tự nhận cũng không làm được như vậy.
Dù sao hắn so với lão nhị vẫn còn thấp hơn năm sáu cm, vóc người nhỏ gầy như hắn, đã định trước là thân pháp cũng không thể quá mạnh mẽ .
Mà lão tam lại càng không cần phải nói, lão đại là nhỏ gầy, hắn là cao to, cả người đều là cơ bắp, thân pháp thậm chí còn không bằng lão đại.
Về phần Gia Vệ, bọn họ hiển nhiên vẫn chưa thể đưa ra so sánh gì, nhưng vóc người Gia Vệ gầy yếu, tính ổn định của cơ thể tất nhiên cũng không thể bằng lão nhị.
Sắc mặt lão nhị tái nhợt đi một lúc. Bất quá, chờ con bò rừng kia ngã xuống rồi, nàng liền rút con dao găm của mình ra, cằm hất thật cao, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Động tác vừa nãy, gần như toàn bộ đều dựa vào bản năng, nếu để cho nàng dùng lý trí suy nghĩ lại, nàng khẳng định cho là mình không thể hoàn thành nổi động tác vừa rồi.
Đây cũng là thành quả huấn luyện trong suốt chín ngày qua, thời gian huấn luyện không nhận ra, đến lúc thực chiến, mới có thể thật sự phát hiện.
- Tốt, đến giờ cơm rồi.
Lão đại đánh ngã một con trâu, sau đó lớn tiếng nói.
Hiện tại đã gần mười hai giờ, mà bọn họ rạng sáng nay từ trong tủ sinh học đi ra, còn chưa có ăn cơm, hiện giờ cũng đã cảm thấy đói.
- Ta đói lắm rồi.
Lão tam vuốt vuốt cái bụng nói.
Lúc này, Gia Vệ để ý thấy trên cánh tay của lão tam có một vết cào, hơi nhíu mày lại hỏi:
- Vết thương trên tay hắn, sẽ không bị nhiễm trùng đấy chứ?
Lúc này, lão đại và lão nhị cũng đều đã thấy vết cào trên cánh tay lão tam, hai người cũng đều nhíu mày.
Bị chó mèo trong nhà cào còn phải tiêm thuốc thật cẩn thận, huống chi đây là linh cẩu, vi khuẩn trên móng vuốt chúng nó khẳng định còn nhiều hơn nhiều.
- Không có việc gì, chỉ đau nhức một chút thôi, không có cảm giác gì khác.
Lão tam lắc lắc đầu nói.
- Không được, lúc trước ta đã nói qua. Ở trong khu rừng rậm nguyên sinh này, chỗ nào cũng nguy hiểm. Không nên xem thường vết cào này, nếu như bị nhiễm trùng, thì vô cùng nghiêm trọng, phải trị liệu càng sớm càng tốt.
Lão đại chau mày nói.
- Trị liệu thế nào đây?
Lão nhị cũng nhíu chặt mày, nói:
- Nếu như bây giờ trở về, cũng sẽ bị coi là rút lui, rồi hãy nói đến chuyện, cửa căn cứ khẳng định đã đóng lại, chúng ta trở về cũng không chắc đã được vào.
Lúc này, Gia Vệ cũng không nói lời nào, hắn hướng chiếc vòng tay phát ra một mệnh lệnh, rất nhanh, thanh âm thiếu tá vang lên:
- Chuyện gì?
- Cánh tay số 3 bị linh cầu cào gây thương tích, cần được trị liệu.
Gia Vệ mở miệng nói, lão đại, lão nhị và lão tam ba người đều hướng về phía Gia Vệ, sau khi thấy chiếc vòng trên tay Gia Vệ sáng lên ánh sáng xanh, ba người mới là lộ ra vẻ đã hiểu.
- Không cần trị liệu, tiềm long số 3 không có việc gì.
Thiếu tá nói.
- Không có việc gì?
Gia Vệ càng nhíu mày hơn, vội vàng nói:
Hắn là bị linh cẩu hoang vồ bị thương, nếu như trị liệu chậm, sẽ bị nhiễm trùng.
Thanh âm lão Nhị từ trên ngọn cây đại thụ truyền đến, lúc này trông nàng so với đám Gia Vệ ba người con trai quả thực tràn trề sức sống hơn nhiều, tíu tít như trẻ con.
Bọn Gia Vệ cũng nhao nhao điểm chân mấy cái leo lên một ngọn cây, nhìn về phương hướng lão Nhị vừa chỉ.
Khi chứng kiến một cánh đồng cỏ rộng bát ngát đầy dê bò, ba người Gia Vệ vô cùng vui vẻ.
- Hướng phía thảo nguyên. Xuất phát!
Lão Tam hét lớn một tiếng, chợt gia tăng tốc độ nhằm phương hướng thảo nguyên bước đi.
Lão Nhị không cam lòng rớt lại phía sau, phốc một cái từ ngọn cây rơi xuống rồi vọt tới trước, khí thế so với lão Tam còn mãnh liệt hơn nhiều.
Ước chừng tầm mười phút, thảo nguyên vốn yên bình chợt xuất hiện động tĩnh.
Bốn bóng người trực tiếp từ trong rừng rậm xông ra, đặt trên lên cánh đồng cỏ.
- Linh dương, hươu, bò rừng, linh cẩu.
Các loài động vật lần lượt tiến vào tầm mắt bọn họ, khuôn mặt lão Nhị lộ ra vẻ khá hứng thú, ở trong thành phố phải đến sở thú mới có thể chiêm ngưỡng những loài sinh vật này.
- Tốt lắm, bây giờ mỗi người tự hành động đi. Chúng ta có thời gian hai ngày, ngày đầu đủ để chúng ta xác định rõ thực lực của mình, ngày thứ hai chúng ta sẽ đi săn lùng mãnh thú chân chính.
Trên mặt lão Đại cũng xuất hiện nét phấn khích.
Ba người còn lại đều gật đầu tán thành. Ngay sau đó mỗi người thủ sẵn dao găm trong tay, phóng tới bầy linh dương không chút ngập ngừng.
Vốn đám linh dương không coi đám người Gia Vệ ra gì, nhưng sau khi lão Đại xuất thủ đánh chết một con, cả bầy linh dương bỗng rối loạn.
Không riêng linh dương, đám hươu, bò, ngựa thậm chí linh cẩu cũng rối rít né tránh. Bởi vì đột nhiên xuất hiện bốn sinh vật sống sức lực rất mạnh khiến bọn chúng không dám tới gần.
Hiện tại, thành quả Gia Vệ bọn họ tập luyện trong suốt chín ngày qua rốt cục đã được thể hiện.
Cách linh dương chạy trốn chủ yếu là nhảy và hay chuyển hướng, đây cũng là vấn đề làm nhức đầu những con sư tử, cọp hay báo đốm. Linh dương có độ linh hoạt rất cao, trong khi chạy có thể bất thình lình chuyển hướng, đòi hỏi khả năng thăng bằng cực tốt.
Bất quá ưu thế này của linh dương ở trước mặt đám người Gia Vệ, căn bản không được tính là ưu thế nữa rồi.
Bốn người bọn họ tuy chỉ có hai chân, nhưng chạy còn nhanh hơn cả linh dương bốn chân. Không mất quá nhiều thời gian, ba trong bốn người dao găm đã vấy máu, còn một người ngay cả một con linh dương cũng chưa giết, dĩ nhiên là lão Tam.
- Lão Tam à, ngươi muốn huấn luyện viên thất vọng sao? Muốn cha mẹ ngươi mất kỳ vọng sao?
Lão Đại tức giận rống lên, hắn không còn săn giết linh dương và hươu nữa mà chuyển đối tượng sang những con trâu rừng lì lợm.
Tuy nhiên trâu rừng lì thế nào chăng nữa, dưới một chiêu của lão Đại cũng phải bỏ mạng.
- Không sai, ngươi thích thì cút đi, mau mau lên chút, đừng đứng chỗ này chướng mắt bọn ta.
Lão Nhị cũng buồn bực mắng, sắc mặt nàng nhợt nhạt, không phải vì tiêu hao quá nhiều thể lực mà chủ yếu đây là lần đầu tiên sát sinh.
- Nếu như linh dương hươu hoang ngươi không xuống tay được, đi qua kia tìm đám linh cẩu đi. Song ta phải nhắc nhở ngươi, linh cẩu là động vật ăn thịt, cẩn thận bị bọn chúng vây công đấy.
Gia Vệ lớn tiếng nói, nguyên bản hắn cho rằng sát sinh rất khó tiếp nhận. Nhưng sau đó hắn nhận thấy việc này không làm cho hắn lăn tăn chút gì, lần đầu giết một con linh dương hắn còn hơi do dự. Hiện giờ, hắn càng giết càng hăng.
Trên mặt lão Tam lộ vẻ chần chờ, rốt cục hắn không xuống tay với đám linh dương mà đi về phía bầy linh cẩu.
Phía bên này đàn linh cẩu cũng yên lặng vểnh tai quan sát, bản năng của loài thú mách bảo chúng không được tấn công. Đợi đám người Gia Vệ bỏ đi sẽ đi tới chiếm những cái xác linh dương làm chiến lợi phẩm.
Rất tiếc bọn chúng không nghĩ tới, bốn sinh vật này lại tiến về phía mình.
Trong nháy mắt cả đàn linh cẩu trở nên xôn xao, một con linh cẩu thân dài chừng hai mét, cao hơn một mét sáu từ trong đàn bước ra, nhe răng gầm gừ nhìn lão Tam đang đi về phía mình.
Con linh cẩu này rất khác thường, những con khác có vẻ sợ hãi e dè nó, rõ ràng đây là con lãnh đạo của cả bầy.
Rất nhanh những thanh âm khó nghe từ trong miệng con linh cẩu đó phát ra, những con còn lại không nhốn nháo nữa mà đứng yên nhăm nhe cơ hội, muốn vây công lão Tam.
Thấy tình huống của lão Tam, lão Đại, lão Nhị và Gia Vệ tạm dừng săn giết, cau mày quan sát kỳ biến.
Bọn họ lo lắng nhất chính là lão Tam, hơn nữa trong bốn người họ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất cũng là lão Tam.
Ấy mà chỉ giây lát sau, khuôn mặt ba người đều trở nên tươi cười.
Lão Tam nhảy lên hét lớn một tiếng, dao găm nắm chặt trong tay:
- Tam gia gia của các cháu tới rồi đây!
Ngay sau đó hai con linh cẩu cũng phóng lên nghênh đón, nhưng thời điểm chúng rơi xuống đất đã không còn sinh cơ.
Trên đầu chúng xuất hiện một cái lỗ to bằng ngón cái, máu tươi từ trong đó ồng ộc chảy ra. Trong nháy mắt đã mất mạng.
Đây cũng là thực lực chân chính của lão Tam, linh cẩu căn bản không phải là đối thủ. Ba người Gia Vệ thoáng yên lòng.
Thực lực lão Tam không yếu, yếu là tính cách của hắn, hơi nhu nhược, dễ mềm lòng. Nhưng sát na một kích kia không nhu nhược chút nào, một kích đoạt mạng, hoàn toàn biểu lộ thực lực của hắn.
Điều này cũng nói lên tính cách nhu nhược của lão Tam chỉ là tương đối mà thôi.
- Trưa nay làm bữa thịt bò rừng nhỉ!
Gia Vệ tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt một con bò rừng, dao găm trực tiếp đâm thẳng vào giữa trán, ấn nút cả cán. Con bò nặng cả ngàn cân lúc lắc mấy cái, cả người đổ ụp xuống, mất đi sinh mạng.
Lão Đại cười ha hả, tay không ngừng động tác giết chóc. Hắn chuyển qua giết bò rừng bởi linh dương và hươu không phản kháng, săn giết không hề thú vị.
Lão Nhị không giống như Gia Vệ và lão Đại, nàng dù gì cũng là con gái, muốn một đao lấy máu cần chút thời gian thích nghi. Tổng cộng nàng giết được hai con linh dương và một con hươu. Về phần bò rừng nàng vẫn còn hơi sợ hãi, chưa dám động thủ.
Song chứng kiến lão Tam hăng hái chém giết giữa bầy linh cẩu, lão Nhị cắn chặt hàm răng, không băn khoăn nữa lao vào đám bò rừng.
Rất nhanh nàng dùng dao găm đâm vào đầu của một con bò rừng nhưng bị cản lại, không thể đâm sâu vào.
Con bò rừng dưới công kích của nàng bị đau đớn, nhất thời nổi điên lên chạy hùng hục, cái đầu với cặp sừng nhọn hoắt không ngừng húc lên, thiếu chút nữa đâm lão Nhị lòi ruột.
Thời điểm Gia Vệ và lão Đại định tới cứu viện, chợt lão Nhị yêu kiều hừ lên một tiếng. Hai chân giậm mạnh nhảy lên cao, nhân tiện rút con dao găm từ trên đầu con bò rừng. Nguy hiểm thay, vị trí nàng rơi xuống chính là trước mặt con bò đó.
"Ò ọ" một tiếng, con bò rừng hai mắt đỏ ngầu phóng tới, thế như chẻ tre, định dùng cặp sừng cứng rắn húc chết lão Nhị, cái tội dám đả thương nó.
Sắc mặt Gia Vệ cùng lão Đại căng thẳng, lão Tam cũng bị thất thần trong giây lát. Chợt một con linh cẩu lao lên ý đồ cắn tay lão Tam, may mắn hắn phản xạ kịp thời, chỉ bị xây xát ngoài da.
Không kịp cứu viện nhưng sau đó mọi người thoáng bình ổn lại.
Chỉ thấy lão nhị lúc này bỗng nhiên khẽ bật nhảy lên cao khoảng hai mét, chợt xoay người một cái, dao gâm trong tay trực tiếp cắm thẳng vào trán con bò rừng, còn nàng, thì bình ổn rơi lên lưng nó.
- Tốt, sức ổn đinh và thân pháp của lão nhị, tuyệt đối là mạnh nhất trong bốn người chúng ta.
Lão đại nói, bởi vì ngay cả chính hắn, tự nhận cũng không làm được như vậy.
Dù sao hắn so với lão nhị vẫn còn thấp hơn năm sáu cm, vóc người nhỏ gầy như hắn, đã định trước là thân pháp cũng không thể quá mạnh mẽ .
Mà lão tam lại càng không cần phải nói, lão đại là nhỏ gầy, hắn là cao to, cả người đều là cơ bắp, thân pháp thậm chí còn không bằng lão đại.
Về phần Gia Vệ, bọn họ hiển nhiên vẫn chưa thể đưa ra so sánh gì, nhưng vóc người Gia Vệ gầy yếu, tính ổn định của cơ thể tất nhiên cũng không thể bằng lão nhị.
Sắc mặt lão nhị tái nhợt đi một lúc. Bất quá, chờ con bò rừng kia ngã xuống rồi, nàng liền rút con dao găm của mình ra, cằm hất thật cao, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Động tác vừa nãy, gần như toàn bộ đều dựa vào bản năng, nếu để cho nàng dùng lý trí suy nghĩ lại, nàng khẳng định cho là mình không thể hoàn thành nổi động tác vừa rồi.
Đây cũng là thành quả huấn luyện trong suốt chín ngày qua, thời gian huấn luyện không nhận ra, đến lúc thực chiến, mới có thể thật sự phát hiện.
- Tốt, đến giờ cơm rồi.
Lão đại đánh ngã một con trâu, sau đó lớn tiếng nói.
Hiện tại đã gần mười hai giờ, mà bọn họ rạng sáng nay từ trong tủ sinh học đi ra, còn chưa có ăn cơm, hiện giờ cũng đã cảm thấy đói.
- Ta đói lắm rồi.
Lão tam vuốt vuốt cái bụng nói.
Lúc này, Gia Vệ để ý thấy trên cánh tay của lão tam có một vết cào, hơi nhíu mày lại hỏi:
- Vết thương trên tay hắn, sẽ không bị nhiễm trùng đấy chứ?
Lúc này, lão đại và lão nhị cũng đều đã thấy vết cào trên cánh tay lão tam, hai người cũng đều nhíu mày.
Bị chó mèo trong nhà cào còn phải tiêm thuốc thật cẩn thận, huống chi đây là linh cẩu, vi khuẩn trên móng vuốt chúng nó khẳng định còn nhiều hơn nhiều.
- Không có việc gì, chỉ đau nhức một chút thôi, không có cảm giác gì khác.
Lão tam lắc lắc đầu nói.
- Không được, lúc trước ta đã nói qua. Ở trong khu rừng rậm nguyên sinh này, chỗ nào cũng nguy hiểm. Không nên xem thường vết cào này, nếu như bị nhiễm trùng, thì vô cùng nghiêm trọng, phải trị liệu càng sớm càng tốt.
Lão đại chau mày nói.
- Trị liệu thế nào đây?
Lão nhị cũng nhíu chặt mày, nói:
- Nếu như bây giờ trở về, cũng sẽ bị coi là rút lui, rồi hãy nói đến chuyện, cửa căn cứ khẳng định đã đóng lại, chúng ta trở về cũng không chắc đã được vào.
Lúc này, Gia Vệ cũng không nói lời nào, hắn hướng chiếc vòng tay phát ra một mệnh lệnh, rất nhanh, thanh âm thiếu tá vang lên:
- Chuyện gì?
- Cánh tay số 3 bị linh cầu cào gây thương tích, cần được trị liệu.
Gia Vệ mở miệng nói, lão đại, lão nhị và lão tam ba người đều hướng về phía Gia Vệ, sau khi thấy chiếc vòng trên tay Gia Vệ sáng lên ánh sáng xanh, ba người mới là lộ ra vẻ đã hiểu.
- Không cần trị liệu, tiềm long số 3 không có việc gì.
Thiếu tá nói.
- Không có việc gì?
Gia Vệ càng nhíu mày hơn, vội vàng nói:
Hắn là bị linh cẩu hoang vồ bị thương, nếu như trị liệu chậm, sẽ bị nhiễm trùng.
/136
|