Trong không khí, mùi máu tanh hỗn tạp với khí tức túc sát, vô cùng lạnh lẽo, tất cả mọi người đều nhìn một màn này, duy chỉ còn những con ngựa vô chủ vẫn cuồng loạn chạy chồm.
Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn một đám thi thể từ trên ngựa té xuống, cả người trở nên lạnh lẽo, một kiếm bá đạo kia, quá mạnh mẽ, dù gã đối mặt cũng phải chết.
- Linh Vũ cảnh giới! Vạn Thanh Sơn cùng mấy tên hộ vệ trẻ tuổi đều sợ hãi, người này thật mạnh, căn bản bọn họ không chọc nổi, khó trách Tĩnh Vân đối xử với hắn khác với người khác.
Trên lưng Vạn Thanh Sơn đã tràn đầy mồ hôi lạnh, trước đó không lâu, gã còn vũ nhục Lâm Phong, nếu Lâm Phong dùng cách này mà đối phó với gã, vậy chẳng phải là
Ngồi trước xe ngựa, ánh mắt Uông bá lóe lên không chừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Phong.
- Bằng hữu, có phải là ngươi quá ác độc rồi không?
Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt kia, ngoài một tia sợ hãi còn mang theo hận ý cùng giận dữ.
- Lúc ngươi giết người, đại khái là cũng không nghĩ tới là mình quá ác, phải không?
Lâm Phong lạnh lùng nói. Những kẻ này chính là như vậy, lúc giết người thì giống như kẻ bị tâm thần, lúc chặt đứt đầu người khác thì còn vô cùng hưng phấn, giống như giết người là một loại vui thú, chỉ khi đến lúc bị người giết thì mới cảm thấy đối phương quá ác.
Nhấc chân lao tới, kiếm ý bao phủ lấy tên thủ lĩnh mã tặc, làm cho cả người đối phương cứng đờ.
- Bằng hữu, làm người nên lưu lại một đường, nếu quá mức, tất sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Mặc dù sợ hãi, nhưng tên thủ lĩnh mã tặc vẫn uy hiếp Lâm Phong.
- Làm người phải biết lưu một đường, nhưng mà ngươi, đã vượt qua điểm mấu chốt của ta.
Lâm Phong bước ra một bước, kiếm khí phóng lên.
Tên thủ lĩnh mã tặc híp mắt, căn răng, trưởng đao trong tay giết ra, vậy mà lại có một luồng đao cương cuồng bạo vọt ra, cuồng mãnh bá đạo.
- Lại là Linh Vũ cảnh!
Đám người Vạn Thanh Sơn đều khiếp hãi, một tên thủ lĩnh mã tặc mà cũng là cường giả Linh Vũ cảnh, nếu không có Lâm Phong, bọn họ thật sự không có cách nào đối phó.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm điểm một cái, luồng đao cương cuồng mãnh kia giống như bị đâm trúng chỗ yếu hại, tản mát trong nháy mắt, mà kiếm của Lâm Phong, vẫn đâm về trước. Một kiếm đơn giản tự nhiên, cũng không có hàn quang chói mắt, nhưng tên thủ lĩnh mã tặc lại cảm thấy được, toàn bộ kiếm ý, kiếm khí và kiếm thế đều sát nhập vào trong một kiếm đơn giản này, đọng mà không phóng.
- Phụt
Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm không bị ngăn cản mà đâm vào cổ họng của tên thủ lĩnh mã tặc, nhìn một kiếm đơn giản chậm chạp, kỳ thực lại nhanh như chớp, kiếm như kinh hồng.
Đây là một loại cảnh giới, cảnh giới của kiếm, là nhập vi chi kiếm của Lâm Phong càng ngày càng thành thục.
- Cường giả Linh Vũ cảnh vẫn không thể ngăn được một kiếm của hắn, thật là lợi hại.
Toàn bộ mọi người đều khiếp sợ, bị thực lực của Lâm Phong làm cho khiếp sợ, quá cường đại, là Linh Vũ cảnh bọn họ hướng tới đã lâu cũng dễ dàng bị Lâm Phong giết chết.
Không nhìn thi thể một cái, Lâm Phong quay người đi về phía xe ngựa.
- Lâm Phong đại ca, thực lực của huynh thật mạnh.
Đoàn Phong nhìn về Lâm Phong cười nói, trong mắt lộ vẻ tôn kính.
- Lâm huynh không hổ là đệ tử của một đại tông môn, những người như chúng ta không thể so sánh.
Vạn Thanh Sơn đi tới khen ngợi một tiếng, coi như là gã tỏ rõ thái độ.
Làm một người có thực lực mạnh hơn gã một ít, gã có thể ghen tỵ, nhưng nếu mạnh hơn quá nhiều, gã chỉ biết sợ hãi hoặc tôn kính.
- Một tên đệ tử từ một tông môn bị diệt ra ngoài, có bao nhiêu lợi hại chứ.
Lâm Phong đạm mạc nói, trong lời nói hàm chứa ý vị châm chọc.
Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ mình là người lương thiện gì, khi hắn không lộ ra thực lực thì Vạn Thanh Sơn vũ nhục đủ kiểu, thậm chí ngay cả tông môn cùng nhân cách cũng bị vũ nhục, Lâm Phong không đụng đến gã, một là vì khinh thường, hai là vì Tĩnh Vân và Đoàn Phong, dù sao bây giờ hắn chỉ là khách.
Hiện tại hắn lộ ra thực lực, một câu nịnh nọt mà Vạn Thanh Sơn lại muốn giao hảo với hắn, Lâm Phong kinh thường.
Nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt Vạn Thanh Sơn cứng đờ, nhưng lúc này gã cũng không dám tức giận, ngay cả tư cách tức giận, gã cũng không có. Ở trước mặt Lâm Phong, Linh Vũ cảnh cũng bị Lâm Phong gạt bỏ trong nháy mắt, nếu Lâm Phong giận dữ rút kiếm, như vậy gã tự tìm chết sao.
Vạn Thanh Sơn run rẩy lùi về, không lộ ra nửa điểm bất mãn.
- Lâm Phong đại ca, chúng ta lên đi.
Đoàn Phong mở miệng lôi kéo Lâm Phong, chuẩn bị leo lên xe ngựa.
- Thiếu gia!
Lúc này, Uông bá dùng thân chặn trước xe ngựa, làm cho Đoàn Phong sửng sốt, nghi hoặc hỏi: - Uông bá, sao vậy?
- Thiếu gia, chỗ của chúng ta, không thích hợp với Lâm Phong thiếu hiệp, hay là tặng cho hắn một chiếc xe ngựa để hắn và đồng bạn dùng đi.
Uông bá đột nhiên mở miệng nói, tất cả mọi người nghe được đều sửng sốt.
Lão lại muốn đuổi Lâm Phong, đây là ý gì? Một vị cường giả có thực lực Linh Vũ cảnh ở bên người, chẳng lẽ không phải là đảm bảo an toàn cho bọn họ hơn sao.
Lâm Phong cũng nhướng mày, không hiểu được ý tứ của đối phương.
- Uông bá, sao ngươi lại nói như vậy, ta cùng Lâm Phong đại ca rất hợp nhau, có thể đồng hành cùng Lâm Phong đại ca là may mắn của ta. Đoàn Phong vẫn không hiểu được.
- Thiếu gia, lòng người hiểm ác, bây giờ cậu còn nhỏ, căn bản không hiểu được.
Uông bá lắc đầu, thở dài nói.
- Lâm Phong thiếu hiệp, như vậy đi, hai chiếc xe ngựa này, ngươi tùy ý chọn một chiếc, hoặc là ngươi muốn cả hai chiếc cũng được, coi như là chúng ta đáp tạ ngươi, ngươi thấy thế nào?
Uông bá ngửa mặt nhìn Lâm Phong, nói.
Lâm Phong nhướng mày, nhìn Uông bá nói: - Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?
Lòng người hiểm ác? Hắn đã làm chuyện gì sao?
- Thiếu hiệp cần gì hỏi nhiều, trong lòng tự hiểu là được. Uông bá lắc đầu nói.
- Ta không hiểu được, làm phiền chỉ điểm cho.
- Thiếu hiệp, ngươi đã muốn ra nói, vậy thì ta nói, chớ trách.
Uông bá trầm ngâm, nhìn Lâm Phong nói: - Thiếu hiệp, những tên mã tặc này đều có thực lực không kém, nếu muốn cướp hoặc giết chúng ta đều rất dễ dàng, vì sao sau khi xuất hiện lại không trực tiếp động thủ, chúng ta kêu người ra nói chuyện thì bọn chúng không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ cứ giết người, cho đến khi thiếu hiệp qua đó.
- Ngươi có thể hỏi mấy tên mã tặc kia.
Lâm Phong vẫn mơ hồ.
- Đây cũng là chuyện ta muốn nói, đáng tiếc là những tên mã tặc kia đều bị Lâm Phong thiếu hiệp giết sạch, một người sống cũng không lưu lại.
Uông bá tăng thêm ngữ khí, cường điệu nói.
Một người sống cũng không lưu lại?
Giờ phút này, Lâm Phong coi như đã hiểu được ý tứ của Uông bá, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông bá nói: - Ý của ngươi là, ta cùng một bọn với đám mã tặc kia? Ta giết người diệt khẩu?
- Mới vừa rồi, tên thủ lĩnh mã tặc kia còn âm thầm nói nhỏ vài câu với thiếu hiệp, chúng ta lại không nghe được.
Uông bá không trực tiếp trả lời Lâm Phong, mà chỉ nói vấn đề khác. Lâm Phong híp mắt, hắn cũng đang nghi hoặc về câu nói nhỏ kia.
- Vậy ngươi cho là, ta ham cái gì của các ngươi?
Lâm Phong cười lạnh hỏi.
- Đúng vậy, Uông bá, bá quá phận rồi, đừng nói là Lâm Phong đại ca không phải là loại người như vậy, cho dù đúng vậy, với thực lực của Lâm Phong đại ca, chúng ta có cái gì đáng giá đều Lâm Phong đại ca phải tính toán mưu mô.
Đoàn Phong đứng một bên cũng không nghe nổi nữa, mở miệng nói.
- Thiếu gia, cậu còn nhỏ, không nhìn ra được chỗ lợi hại trong đó.
Uông bá lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Thiếu gia, ta nói cho cậu vậy! Cậu nên biết, người để cậu đi Hoàng thành, tức là tộc huynh của cậu là người phương nào.
- Ta tất nhiên biết. Đoàn Phong gật đầu.
- Đã vậy, vậy thiếu gia có biết hay không, người tộc huynh kia của cậu có quan hệ phức tạp với Thiên Lang Vương?
Đoàn Phong sững sờ, tại sao Uông bá là nói tới Thiên Lang Vương.
- Ta biết, ta có mấy vị tộc huynh, tất cả bọn họ đều không hòa thuận.
Đoàn Phong lại đáp một tiếng.
- Nếu thiếu gia đã biết, cậu còn phải nghĩ tới, Vân Hải tông chính là bị Thiên Lang Vương tiêu diệt, mà Lâm Phong thiếu hiệp lại là người còn sống sau khi tông môn bị tiêu diệt, hơn nữa, còn rất trùng hợp xuất hiện ở trấn Vân Dương, gặp được chúng ta, chẳng lẽ thiếu gia không cảm thấy được chuyện này hình như rất trùng hợp sao?
Lời của Uông bá để cho Lâm Phong không biết nói gì, nghe ý tứ của lão thì hắn phản bội tông môn, làm việc cho Thiên Lang Vương, sau đó Thiên Lang Vương mới bỏ qua cho hắn, cố ý phái hắn qua trấn Vân Dương tiếp xúc với Đoàn Phong?
- Uông bá, bá nghĩ nhiều quá, Lâm Phong đại ca muốn giết chúng ta thì rất dễ dàng.
- Đúng vậy, nhưng thiếu gia đừng quên, tộc huynh của cậu vì sao lại phái cậu tới Hoàng thành! Lâm Phong thiếu hiệp trùng hợp xuất hiện, sau đó tru diệt mã tặc, cứu chúng ta, chúng ta có phải nhận lấy ân huệ của Lâm Phong thiếu hiệp
- Đủ rồi!
Lâm Phong đạm mạc ngắt lời Uông lão, ý tứ của Uông lão rất rõ ràng, muốn hắn đi, có nói nhảm nhiều hơn nữa cũng chỉ có một mục đích, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi.
Kéo màn che, Lâm Phong nói với Mộng Tình ở bên trong: - Mộng Tình, xuống đây, chúng ta đi.
- Ừ. Mộng Tình khẽ gật đầu, xuống xe.
- Lâm Phong, đợi muội khuyên Uông bá. Tĩnh Vân vội la lên.
- Lâm Phong đại ca, huynh cùng Mộng Tình tỷ lên xe đi, đệ tin tưởng huynh. Đoàn Phong giữ lại nói.
- Không cần, Lâm Phong ta không mặt dày như thế. Lâm Phong liếc Uông bá một cái, quay về nói với Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân: - Chúng ta gặp lại ở Hoàng thành.
Nói xong, Lâm Phong liền kéo Mộng Tình rời đi.
- Lâm Phong thiếu hiệp, chuyện này, có lẽ lão hủ hiểu lầm, những lời vừa rồi của ta vẫn còn đó, hai chiếc xe ngựa này, người tùy ý chọn lựa.
Uông bá nói.
- Không cần, cảm ơn!
Lâm Phong không để ý tới, cũng không quay đầu, da mặt hắn còn không dày đến mức đó, ngươi ta đã vũ nhục hắn như vậy, hắn há có thể dùng xe ngựa của người ta.
Vừa lúc còn mấy thớt ngựa mà mấy tên mã tặc để lại cũng có thể dùng.
- Nàng biết cưỡi ngựa không? Lâm Phong hỏi Mộng Tình.
- Không biết! Mộng Tình lắc đầu.
- Nếu không, ngươi dạy ta? Suy nghĩ một chút, Mộng Tình nhìn Lâm Phong nói.
- Ta dạy cho nàng? Lâm Phong sửng sốt, có chút quái dị nhìn Mộng Tình: - Cưỡi chung một ngựa?
Mộng Tình nhìn chằm chằm Lâm Phong, làm cho Lâm Phong cười đến rung người.
Mộng Tình trầm ngâm một lát, dường như ngẫm nghĩ được gì, gật đầu nói: - Được.
Lời này vừa ra, Lâm Phong cực kỳ kinh ngạc.
Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn một đám thi thể từ trên ngựa té xuống, cả người trở nên lạnh lẽo, một kiếm bá đạo kia, quá mạnh mẽ, dù gã đối mặt cũng phải chết.
- Linh Vũ cảnh giới! Vạn Thanh Sơn cùng mấy tên hộ vệ trẻ tuổi đều sợ hãi, người này thật mạnh, căn bản bọn họ không chọc nổi, khó trách Tĩnh Vân đối xử với hắn khác với người khác.
Trên lưng Vạn Thanh Sơn đã tràn đầy mồ hôi lạnh, trước đó không lâu, gã còn vũ nhục Lâm Phong, nếu Lâm Phong dùng cách này mà đối phó với gã, vậy chẳng phải là
Ngồi trước xe ngựa, ánh mắt Uông bá lóe lên không chừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Phong.
- Bằng hữu, có phải là ngươi quá ác độc rồi không?
Tên thủ lĩnh mã tặc nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt kia, ngoài một tia sợ hãi còn mang theo hận ý cùng giận dữ.
- Lúc ngươi giết người, đại khái là cũng không nghĩ tới là mình quá ác, phải không?
Lâm Phong lạnh lùng nói. Những kẻ này chính là như vậy, lúc giết người thì giống như kẻ bị tâm thần, lúc chặt đứt đầu người khác thì còn vô cùng hưng phấn, giống như giết người là một loại vui thú, chỉ khi đến lúc bị người giết thì mới cảm thấy đối phương quá ác.
Nhấc chân lao tới, kiếm ý bao phủ lấy tên thủ lĩnh mã tặc, làm cho cả người đối phương cứng đờ.
- Bằng hữu, làm người nên lưu lại một đường, nếu quá mức, tất sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Mặc dù sợ hãi, nhưng tên thủ lĩnh mã tặc vẫn uy hiếp Lâm Phong.
- Làm người phải biết lưu một đường, nhưng mà ngươi, đã vượt qua điểm mấu chốt của ta.
Lâm Phong bước ra một bước, kiếm khí phóng lên.
Tên thủ lĩnh mã tặc híp mắt, căn răng, trưởng đao trong tay giết ra, vậy mà lại có một luồng đao cương cuồng bạo vọt ra, cuồng mãnh bá đạo.
- Lại là Linh Vũ cảnh!
Đám người Vạn Thanh Sơn đều khiếp hãi, một tên thủ lĩnh mã tặc mà cũng là cường giả Linh Vũ cảnh, nếu không có Lâm Phong, bọn họ thật sự không có cách nào đối phó.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm điểm một cái, luồng đao cương cuồng mãnh kia giống như bị đâm trúng chỗ yếu hại, tản mát trong nháy mắt, mà kiếm của Lâm Phong, vẫn đâm về trước. Một kiếm đơn giản tự nhiên, cũng không có hàn quang chói mắt, nhưng tên thủ lĩnh mã tặc lại cảm thấy được, toàn bộ kiếm ý, kiếm khí và kiếm thế đều sát nhập vào trong một kiếm đơn giản này, đọng mà không phóng.
- Phụt
Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm không bị ngăn cản mà đâm vào cổ họng của tên thủ lĩnh mã tặc, nhìn một kiếm đơn giản chậm chạp, kỳ thực lại nhanh như chớp, kiếm như kinh hồng.
Đây là một loại cảnh giới, cảnh giới của kiếm, là nhập vi chi kiếm của Lâm Phong càng ngày càng thành thục.
- Cường giả Linh Vũ cảnh vẫn không thể ngăn được một kiếm của hắn, thật là lợi hại.
Toàn bộ mọi người đều khiếp sợ, bị thực lực của Lâm Phong làm cho khiếp sợ, quá cường đại, là Linh Vũ cảnh bọn họ hướng tới đã lâu cũng dễ dàng bị Lâm Phong giết chết.
Không nhìn thi thể một cái, Lâm Phong quay người đi về phía xe ngựa.
- Lâm Phong đại ca, thực lực của huynh thật mạnh.
Đoàn Phong nhìn về Lâm Phong cười nói, trong mắt lộ vẻ tôn kính.
- Lâm huynh không hổ là đệ tử của một đại tông môn, những người như chúng ta không thể so sánh.
Vạn Thanh Sơn đi tới khen ngợi một tiếng, coi như là gã tỏ rõ thái độ.
Làm một người có thực lực mạnh hơn gã một ít, gã có thể ghen tỵ, nhưng nếu mạnh hơn quá nhiều, gã chỉ biết sợ hãi hoặc tôn kính.
- Một tên đệ tử từ một tông môn bị diệt ra ngoài, có bao nhiêu lợi hại chứ.
Lâm Phong đạm mạc nói, trong lời nói hàm chứa ý vị châm chọc.
Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ mình là người lương thiện gì, khi hắn không lộ ra thực lực thì Vạn Thanh Sơn vũ nhục đủ kiểu, thậm chí ngay cả tông môn cùng nhân cách cũng bị vũ nhục, Lâm Phong không đụng đến gã, một là vì khinh thường, hai là vì Tĩnh Vân và Đoàn Phong, dù sao bây giờ hắn chỉ là khách.
Hiện tại hắn lộ ra thực lực, một câu nịnh nọt mà Vạn Thanh Sơn lại muốn giao hảo với hắn, Lâm Phong kinh thường.
Nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt Vạn Thanh Sơn cứng đờ, nhưng lúc này gã cũng không dám tức giận, ngay cả tư cách tức giận, gã cũng không có. Ở trước mặt Lâm Phong, Linh Vũ cảnh cũng bị Lâm Phong gạt bỏ trong nháy mắt, nếu Lâm Phong giận dữ rút kiếm, như vậy gã tự tìm chết sao.
Vạn Thanh Sơn run rẩy lùi về, không lộ ra nửa điểm bất mãn.
- Lâm Phong đại ca, chúng ta lên đi.
Đoàn Phong mở miệng lôi kéo Lâm Phong, chuẩn bị leo lên xe ngựa.
- Thiếu gia!
Lúc này, Uông bá dùng thân chặn trước xe ngựa, làm cho Đoàn Phong sửng sốt, nghi hoặc hỏi: - Uông bá, sao vậy?
- Thiếu gia, chỗ của chúng ta, không thích hợp với Lâm Phong thiếu hiệp, hay là tặng cho hắn một chiếc xe ngựa để hắn và đồng bạn dùng đi.
Uông bá đột nhiên mở miệng nói, tất cả mọi người nghe được đều sửng sốt.
Lão lại muốn đuổi Lâm Phong, đây là ý gì? Một vị cường giả có thực lực Linh Vũ cảnh ở bên người, chẳng lẽ không phải là đảm bảo an toàn cho bọn họ hơn sao.
Lâm Phong cũng nhướng mày, không hiểu được ý tứ của đối phương.
- Uông bá, sao ngươi lại nói như vậy, ta cùng Lâm Phong đại ca rất hợp nhau, có thể đồng hành cùng Lâm Phong đại ca là may mắn của ta. Đoàn Phong vẫn không hiểu được.
- Thiếu gia, lòng người hiểm ác, bây giờ cậu còn nhỏ, căn bản không hiểu được.
Uông bá lắc đầu, thở dài nói.
- Lâm Phong thiếu hiệp, như vậy đi, hai chiếc xe ngựa này, ngươi tùy ý chọn một chiếc, hoặc là ngươi muốn cả hai chiếc cũng được, coi như là chúng ta đáp tạ ngươi, ngươi thấy thế nào?
Uông bá ngửa mặt nhìn Lâm Phong, nói.
Lâm Phong nhướng mày, nhìn Uông bá nói: - Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?
Lòng người hiểm ác? Hắn đã làm chuyện gì sao?
- Thiếu hiệp cần gì hỏi nhiều, trong lòng tự hiểu là được. Uông bá lắc đầu nói.
- Ta không hiểu được, làm phiền chỉ điểm cho.
- Thiếu hiệp, ngươi đã muốn ra nói, vậy thì ta nói, chớ trách.
Uông bá trầm ngâm, nhìn Lâm Phong nói: - Thiếu hiệp, những tên mã tặc này đều có thực lực không kém, nếu muốn cướp hoặc giết chúng ta đều rất dễ dàng, vì sao sau khi xuất hiện lại không trực tiếp động thủ, chúng ta kêu người ra nói chuyện thì bọn chúng không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ cứ giết người, cho đến khi thiếu hiệp qua đó.
- Ngươi có thể hỏi mấy tên mã tặc kia.
Lâm Phong vẫn mơ hồ.
- Đây cũng là chuyện ta muốn nói, đáng tiếc là những tên mã tặc kia đều bị Lâm Phong thiếu hiệp giết sạch, một người sống cũng không lưu lại.
Uông bá tăng thêm ngữ khí, cường điệu nói.
Một người sống cũng không lưu lại?
Giờ phút này, Lâm Phong coi như đã hiểu được ý tứ của Uông bá, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông bá nói: - Ý của ngươi là, ta cùng một bọn với đám mã tặc kia? Ta giết người diệt khẩu?
- Mới vừa rồi, tên thủ lĩnh mã tặc kia còn âm thầm nói nhỏ vài câu với thiếu hiệp, chúng ta lại không nghe được.
Uông bá không trực tiếp trả lời Lâm Phong, mà chỉ nói vấn đề khác. Lâm Phong híp mắt, hắn cũng đang nghi hoặc về câu nói nhỏ kia.
- Vậy ngươi cho là, ta ham cái gì của các ngươi?
Lâm Phong cười lạnh hỏi.
- Đúng vậy, Uông bá, bá quá phận rồi, đừng nói là Lâm Phong đại ca không phải là loại người như vậy, cho dù đúng vậy, với thực lực của Lâm Phong đại ca, chúng ta có cái gì đáng giá đều Lâm Phong đại ca phải tính toán mưu mô.
Đoàn Phong đứng một bên cũng không nghe nổi nữa, mở miệng nói.
- Thiếu gia, cậu còn nhỏ, không nhìn ra được chỗ lợi hại trong đó.
Uông bá lắc đầu, thở dài một tiếng.
- Thiếu gia, ta nói cho cậu vậy! Cậu nên biết, người để cậu đi Hoàng thành, tức là tộc huynh của cậu là người phương nào.
- Ta tất nhiên biết. Đoàn Phong gật đầu.
- Đã vậy, vậy thiếu gia có biết hay không, người tộc huynh kia của cậu có quan hệ phức tạp với Thiên Lang Vương?
Đoàn Phong sững sờ, tại sao Uông bá là nói tới Thiên Lang Vương.
- Ta biết, ta có mấy vị tộc huynh, tất cả bọn họ đều không hòa thuận.
Đoàn Phong lại đáp một tiếng.
- Nếu thiếu gia đã biết, cậu còn phải nghĩ tới, Vân Hải tông chính là bị Thiên Lang Vương tiêu diệt, mà Lâm Phong thiếu hiệp lại là người còn sống sau khi tông môn bị tiêu diệt, hơn nữa, còn rất trùng hợp xuất hiện ở trấn Vân Dương, gặp được chúng ta, chẳng lẽ thiếu gia không cảm thấy được chuyện này hình như rất trùng hợp sao?
Lời của Uông bá để cho Lâm Phong không biết nói gì, nghe ý tứ của lão thì hắn phản bội tông môn, làm việc cho Thiên Lang Vương, sau đó Thiên Lang Vương mới bỏ qua cho hắn, cố ý phái hắn qua trấn Vân Dương tiếp xúc với Đoàn Phong?
- Uông bá, bá nghĩ nhiều quá, Lâm Phong đại ca muốn giết chúng ta thì rất dễ dàng.
- Đúng vậy, nhưng thiếu gia đừng quên, tộc huynh của cậu vì sao lại phái cậu tới Hoàng thành! Lâm Phong thiếu hiệp trùng hợp xuất hiện, sau đó tru diệt mã tặc, cứu chúng ta, chúng ta có phải nhận lấy ân huệ của Lâm Phong thiếu hiệp
- Đủ rồi!
Lâm Phong đạm mạc ngắt lời Uông lão, ý tứ của Uông lão rất rõ ràng, muốn hắn đi, có nói nhảm nhiều hơn nữa cũng chỉ có một mục đích, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi.
Kéo màn che, Lâm Phong nói với Mộng Tình ở bên trong: - Mộng Tình, xuống đây, chúng ta đi.
- Ừ. Mộng Tình khẽ gật đầu, xuống xe.
- Lâm Phong, đợi muội khuyên Uông bá. Tĩnh Vân vội la lên.
- Lâm Phong đại ca, huynh cùng Mộng Tình tỷ lên xe đi, đệ tin tưởng huynh. Đoàn Phong giữ lại nói.
- Không cần, Lâm Phong ta không mặt dày như thế. Lâm Phong liếc Uông bá một cái, quay về nói với Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân: - Chúng ta gặp lại ở Hoàng thành.
Nói xong, Lâm Phong liền kéo Mộng Tình rời đi.
- Lâm Phong thiếu hiệp, chuyện này, có lẽ lão hủ hiểu lầm, những lời vừa rồi của ta vẫn còn đó, hai chiếc xe ngựa này, người tùy ý chọn lựa.
Uông bá nói.
- Không cần, cảm ơn!
Lâm Phong không để ý tới, cũng không quay đầu, da mặt hắn còn không dày đến mức đó, ngươi ta đã vũ nhục hắn như vậy, hắn há có thể dùng xe ngựa của người ta.
Vừa lúc còn mấy thớt ngựa mà mấy tên mã tặc để lại cũng có thể dùng.
- Nàng biết cưỡi ngựa không? Lâm Phong hỏi Mộng Tình.
- Không biết! Mộng Tình lắc đầu.
- Nếu không, ngươi dạy ta? Suy nghĩ một chút, Mộng Tình nhìn Lâm Phong nói.
- Ta dạy cho nàng? Lâm Phong sửng sốt, có chút quái dị nhìn Mộng Tình: - Cưỡi chung một ngựa?
Mộng Tình nhìn chằm chằm Lâm Phong, làm cho Lâm Phong cười đến rung người.
Mộng Tình trầm ngâm một lát, dường như ngẫm nghĩ được gì, gật đầu nói: - Được.
Lời này vừa ra, Lâm Phong cực kỳ kinh ngạc.
/968
|