Tĩnh Vân đi theo Lâm Phong, cô mới tu vi Khí Vũ cảnh tầng bảy, còn quá yếu, căn bản không kẻ ở tầng đáy trong Phong Vân hạp này, không thích hợp để đến đây tôi luyện.
Hàn Man hiểu rõ ý của Lâm Phong, cũng rất hợp ý gã, nếu Lâm Phong cứ ở bên cạnh che chở gã thì còn tôi luyện cái gì nữa, con đường võ đạo là phải dựa vào bản thân mình.
Quả nhiên, đi một mình không lâu thì đã có người đi đến cạnh Hàn Man, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ kia hiện lên chiến ý.
Không nói gì, người này trực tiếp xông tới Hàn Man, vung thiết quyền ra.
- Lần này Hàn Man ăn đủ rồi, tên này là võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín.
Lâm Phong khẽ cười, Hàn Man cũng đoán được tu vi của đối phương từ khí tức mà đối phương phóng ra. Nhưng gã không lùi bước mà tập trung toàn bộ sức mạnh lên nắm tay, quát to một tiếng rồi toàn lực đánh ra.
Một quyền, Hàn Man liên tục lùi sau chục bước, đối phương lại chẳng chút động đậy, cao thấp đã phân.
- Khí Vũ cảnh tầng tám, ngươi không được.
Người nọ nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người bỏ đi, không còn hứng thú với Hàn Man nữa. Nhiều người vào đây rèn luyện là để hưởng lạc thú tra tấn kẻ khác, nhưng có một số người theo đuổi võ đạo chân chính thì không hưởng thụ ngược đãi kẻ khác, mà là chuyên môn tìm những người có thực lực tương đương, thậm chí là mạnh hơn để giao thủ, như vậy mới có thể chân chính kích phát ra tiềm lực của mình, đạt được hiệu quả tôi luyện lớn nhất.
- Đợi chút.
Đây là trận chiến đầu tiên khi đặt chân vào Phong Vân hạp, sao Hàn Man có thể dễ dàng nhận thua như vậy. Năng lượng Vũ Hồn phóng thích ra, Hàn Man lập tức được một quầng sáng màu vàng như màu đất bao phủ, giống như gã đã tan ra làm một thể với mặt đất, mà khí tức của gã lại không ngừng tăng lên.
- Đại Địa Vũ Hồn.
Người kia lập tức có chút ít hứng thú, cười nói với Hàn Man:
- Vũ Hồn không tệ, tiếp ba quyền của ta xem sao.
Người nọ nói xong liền cất bước, trong chớp mắt đã đi đến trước người Hàn Man.
Rầm!
Ánh sáng màu vàng đất lan ra, bụi đất tung bay, Hàn Man lại lui sau năm sáu bước, khóe miệng chảy máu.
- Nữa nào.
Hàn Man lau đi vết máu ở khóe miệng, hào khí ngập trời. Gã không lùi mà tiến tới, màu vàng đất của Vũ Hồn càng sáng hơn, giống như đã tan thành một thể với mặt đất.
Oành!
Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Hàn Man lui tám bước mà đối phương lại lui ba bước.
- Thống khoái.
Người nọ quát lên một tiếng, trên nắm tay bắt đầu có ánh sáng trắng phát ra, y nhắc nhở:
Cẩn thận, ta dùng võ kỹ đây.
- Được.
Hàn Man đáp rồi bước lên trước, mỗi một bước đều khiến mặt đất rung lên, lao lên với khí thế mạnh mẽ.
- Mượn thế.
Lâm Phong ngưng mắt nhìn, rồi nở nụ cười, không ngờ trận chiến này lại giúp Hàn Man biết được mượn thế, lấy Đại Địa Vũ Hồn dẫn đại địa lực, mượn đại địa thế.
Ầm...
Hai nắm đấm đụng vào nhau, bụi đất mù mịt che hết hai người lại. Một lát sau, hai người hiện ra, Hàn Man ngồi ngay dưới đất, như đang có suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ ở đó.
- Thế mà lại lĩnh ngộ.
Người đối diện Hàn Man nở nụ cười, khóe miệng y cũng chảy ra tia máu, không ngờ công kích cuối cùng của Hàn Man lại mạnh như thế, có thể làm y bị thương, nhưng rất đáng giá, trận chiến này cũng khiến y có chút lĩnh ngộ.
Thân hình lóe lên, người này trực tiếp rời đi chứ không quấy rầy Hàn Man.
- Một kẻ thú vị.
Lâm Phong và Tĩnh Vân cùng đi đến cạnh Hàn Man, hắn cũng có chút kính trọng người vừa rồi, đó là một vị hán tử.
Hai người đương nhiên cũng biết Hàn Man như ngộ được cái gì đó nên không quấy rầy, chỉ ngồi cạnh Hàn Man và lẳng lặng đợi.
Ngộ đạo là chuyện cực kỳ hiếm có, với võ tu mà nói thì ngộ đạo chỉ có thể ngẫu nhiên đạt được chứ chẳng thể cầu mà có. Có thể tưởng tượng được, Hàn Man mà tỉnh lại rồi thì thực lực sẽ tiến bộ rát nhanh. Lâm Phong và Tĩnh Vân đều hâm mộ người này, trận chiến đầu tiên ở Phong Vân hạp liền ngộ đạo.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này người Hàn Man đột nhiên phát ra khí tức hùng mạnh, làm cho Lâm Phong và Tĩnh Vân đều giật mình, hoảng sợ nhìn nhau.
- Năng lượng này thật mạnh, làm cho người ta có cảm giác viễn cổ sâu sắc, đây thật sự là năng lượng của ngộ đạo sao?
Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, con đường võ đạo quả nhiên rộng rãi mênh mông. Hiện giờ hắn mới chỉ đặt chân vào võ đạo, hắn căn bản không thể tưởng tượng được Đại năng giả sử dụng sức mạnh của mình để dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa như thế nào.
- Nghe đồn hoàng giả võ đạo phi thiên nhập địa, có thể vượt nghìn dặm chỉ trong giây lát, linh hồn bất tử, thân thể bất diệt, đó mạnh mẽ cỡ nào.
Lâm Phong hướng tới điều đó, có một ngày hắn có thể ngự trị trời cao được không đây.
Lâm Phong đang suy tư thì cách bọn họ không xa, một bóng người đi tới bên này, nhìn Hàn Man đang ngộ đạo trên mặt đất mà cười lạnh một tiếng.
- Tỉnh lại cho ta.
Âm thanh điên cuồng đinh tai nhức óc, chấn động không gian trực tiếp truyền vào trong tai ba người Lâm Phong.
- A!
Hàn Man thét lớn một tiếng, miệng phun máu tươi, hơi thở lên xuống dữ dội.
Gã đỏ bừng đôi mắt nhìn chằm chằm kẻ đằng xa, chỉ chút nữa thôi là gã có thể cảm giác được, chỉ chút nữa thôi là gã có thể nắm được sức mạnh đó trong tay. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, gã bị người khác cắt ngang, mà kẻ đó trực tiếp nhằm vào gã, âm thanh kia rót vào tai khiến gã bị chấn cho hộc máu.
- Đồ vô sỉ.
Lâm Phong đứng dậy, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng người kia. Kẻ đó lại cố ý nhằm vào Hàn Man, đánh gãy quá trình ngộ đạo của Hàn Man, thật quá vô sỉ.
Hàn Man bước lên một bước, nhìn chằm chằm người kia, giận dữ hỏi:
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, vui vẻ mà thôi.
Người này không hề mang mặt nạ, trên khuôn mặt là vẻ bỡn cợt, như cười như không. Ba người Hàn Man đều không biết kẻ này.
- Vui ư?
Hàn Man bước lên vài bước, lãnh ý trên người tỏa ra. Gã đương nhiên hiểu được quá trình ngộ đạo ban nãy của mình khó có được thế nào, nhưng bị đối phương cắt ngang, mà gã lại còn bị thương.
- Ha ha, muốn chiến sao? Nhưng trong hạp cốc này chẳng thoải mái chút nào, muốn báo thù thì lên Sinh Tử đài đi.
Thanh niên kia nói với ngữ khí khinh miệt, dường như rất khinh thường Hàn Man.
- Được.
Hàn Man cố nén cơn tức giận trong lồng ngực, không hề do dự mà đáp ứng.
- Ta chờ ngươi.
Thanh niên kia lập tức đi về phía Sinh Tử đài.
Hàn Man, thực lực y thế nào ngươi cũng không rõ, mạo muội lên Sinh Tử đài như vậy rất nguy hiểm.
Lâm Phong khuyên.
- Ta có thể cảm giác được tu vi y giống ta, Khí Vũ cảnh tầng tám.
Hàn Man trả lời như vậy khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc, Hàn Man có thể cảm nhận được tu vi của đối phương?
Ta cũng không biết vì sao nữa, ta cũn có thể cảm nhận được tu vihiện tại của ngươi và Tĩnh Vân, chắc là vì ngộ đạo lúc nãy.
Thấy Lâm Phong nghi hoặc, Hàn Man giải thích rồi lập tức đi theo thanh niên kia.
- Đi.
Lâm Phong hơi kinh ngạc, cùng Tĩnh Vân theo sát Hàn Man, hi vọng đúng là như vậy, nếu đối phương cũng là cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng tám, Hàn Man nhờ ngộ đạo ban nãy có lẽ có hi vọng chiến thắng.
Sinh Tử đài nằm chính giữa Phong Vân hạp, có tất cả mười đài, nhô lên từ mặt đất, nối lại thành một mảnh. Xung quanh Sinh Tử đài là một bình nguyên cực kỳ rộng lớn.
Lúc này, hai người bước lên Sinh Tử đài lập tức thu hút đám người xung quanh, chỉ chốc lát, rất nhiều người đã tập trung tới bên này.
Tuy người vào Phong Vân hạp nhiều vô cùng, nhưng người lên Sinh Tử đài lại rất ít. Dù sao lên Sinh Tử đài rồi thì sống chết tùy mệnh, không có mối thù hận lớn lao thì chẳng ai nguyện ý đi lên cả, cho dù có mối thù lớn như thế thì cũng phải tu vi tương đương thì mới dám lên chiến một trận.
Bởi vậy, khi hai người Hàn Man bước lên Sinh Tử đài, người xung quanh lập tức tăng lên nhiều, vây quanh Sinh Tử đài xem. Hơn nữa ở trên hạp cốc cũng có người chú ý tới bên này, tin có người lên Sinh Tử đài lập tức lan tràn với tốc độ nhanh nhất.
- Lên Sinh Tử đài rồi, sinh tử do mệnh, nay sự sống chết của ngươi nằm trong tay ta.
Tên kia cười lạnh nói với Hàn Man:
- Hàn Man, hãy nhớ cho kỹ, kẻ lấy mạng ngươi tên là Khương Hoài.
Dưới Sinh Tử đài, Lâm Phong nhíu mày lại, nghe được lời này của đối phương, hắn đột nhiên ngửi được mùi vị của âm mưu.
- Ngươi biết ta?
Hàn Man giận dữ hỏi.
- Khì khì.
Khương Hoài cười một tiếng, trên người tản ra khí tức táo bạo, khí tức của ngọn lửa nóng bỏng, đồng thời sau lưng y cũng hiện lên ảo ảnh ngọn lửa, Hỏa Diễm Vũ Hồn.
- Đúng là Khí Vũ cảnh tầng tám.
Cảm nhận được khí tức này, Lâm Phong hơi yên lòng.
Đại Địa Vũ Hồn của Hàn Man cũng tỏa ra, bắn bước lên phía trước, tuy không nhanh nhưng mỗi một bước thì khí thế trên người Hàn Man như lại mạnh thêm vài phần.
- Liệt Diễm chưởng.
Chưởng phong nóng rực lao tới Hàn Man, mà Hàn Man đột nhiên đạp chân xuống mặt đất, bất động như núi, quát lên:
- Khai Sơn quyền.
Quyền chưởng đụng nhau, thân thể hai người vẫn đứng vững tại chỗ, nhưng không ai chiếm được tiện nghi.
Khương Hoài nhíu mày, không ngờ thực lực Hàn Man lại không kém gì y. Y mỉm cười đầy dữ tợn, vung tay trái ra. Hàn Man giơ tay chắn thì một đống phấn trắng đã dính lên mặt lên mắt gã.
- Đi chết đi.
Khương Hoài thừa dịp sơ hở xông đến, đấm một quyền lên ngực Hàn Man, trực tiếp đánh bay Hàn Man ra ngoài.
- Đồ đê tiện.
Lâm Phong mắng to một tiếng, đang định nhảy lên Sinh Tử đài thì trước người bỗng xuất hiện một người.
- Lên Sinh Tử đài, sinh tử tùy mệnh, đừng có nóng vội, sắp đến lượt các ngươi rồi. Người này lạnh lùng nói. Nhìn rõ khuôn mặt y, Tĩnh Vân ngưng mắt lại.
- Cảnh Hạo.
Kinh hô một tiếng, Tĩnh Vân lại nhìn kẻ phía sau Cảnh Hạo, đúng là tên bị Lâm Phong dùng chưởng phong đánh cho bị thương. Tất cả đều đã sáng tỏ.
Hàn Man hiểu rõ ý của Lâm Phong, cũng rất hợp ý gã, nếu Lâm Phong cứ ở bên cạnh che chở gã thì còn tôi luyện cái gì nữa, con đường võ đạo là phải dựa vào bản thân mình.
Quả nhiên, đi một mình không lâu thì đã có người đi đến cạnh Hàn Man, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ kia hiện lên chiến ý.
Không nói gì, người này trực tiếp xông tới Hàn Man, vung thiết quyền ra.
- Lần này Hàn Man ăn đủ rồi, tên này là võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín.
Lâm Phong khẽ cười, Hàn Man cũng đoán được tu vi của đối phương từ khí tức mà đối phương phóng ra. Nhưng gã không lùi bước mà tập trung toàn bộ sức mạnh lên nắm tay, quát to một tiếng rồi toàn lực đánh ra.
Một quyền, Hàn Man liên tục lùi sau chục bước, đối phương lại chẳng chút động đậy, cao thấp đã phân.
- Khí Vũ cảnh tầng tám, ngươi không được.
Người nọ nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người bỏ đi, không còn hứng thú với Hàn Man nữa. Nhiều người vào đây rèn luyện là để hưởng lạc thú tra tấn kẻ khác, nhưng có một số người theo đuổi võ đạo chân chính thì không hưởng thụ ngược đãi kẻ khác, mà là chuyên môn tìm những người có thực lực tương đương, thậm chí là mạnh hơn để giao thủ, như vậy mới có thể chân chính kích phát ra tiềm lực của mình, đạt được hiệu quả tôi luyện lớn nhất.
- Đợi chút.
Đây là trận chiến đầu tiên khi đặt chân vào Phong Vân hạp, sao Hàn Man có thể dễ dàng nhận thua như vậy. Năng lượng Vũ Hồn phóng thích ra, Hàn Man lập tức được một quầng sáng màu vàng như màu đất bao phủ, giống như gã đã tan ra làm một thể với mặt đất, mà khí tức của gã lại không ngừng tăng lên.
- Đại Địa Vũ Hồn.
Người kia lập tức có chút ít hứng thú, cười nói với Hàn Man:
- Vũ Hồn không tệ, tiếp ba quyền của ta xem sao.
Người nọ nói xong liền cất bước, trong chớp mắt đã đi đến trước người Hàn Man.
Rầm!
Ánh sáng màu vàng đất lan ra, bụi đất tung bay, Hàn Man lại lui sau năm sáu bước, khóe miệng chảy máu.
- Nữa nào.
Hàn Man lau đi vết máu ở khóe miệng, hào khí ngập trời. Gã không lùi mà tiến tới, màu vàng đất của Vũ Hồn càng sáng hơn, giống như đã tan thành một thể với mặt đất.
Oành!
Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Hàn Man lui tám bước mà đối phương lại lui ba bước.
- Thống khoái.
Người nọ quát lên một tiếng, trên nắm tay bắt đầu có ánh sáng trắng phát ra, y nhắc nhở:
Cẩn thận, ta dùng võ kỹ đây.
- Được.
Hàn Man đáp rồi bước lên trước, mỗi một bước đều khiến mặt đất rung lên, lao lên với khí thế mạnh mẽ.
- Mượn thế.
Lâm Phong ngưng mắt nhìn, rồi nở nụ cười, không ngờ trận chiến này lại giúp Hàn Man biết được mượn thế, lấy Đại Địa Vũ Hồn dẫn đại địa lực, mượn đại địa thế.
Ầm...
Hai nắm đấm đụng vào nhau, bụi đất mù mịt che hết hai người lại. Một lát sau, hai người hiện ra, Hàn Man ngồi ngay dưới đất, như đang có suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ ở đó.
- Thế mà lại lĩnh ngộ.
Người đối diện Hàn Man nở nụ cười, khóe miệng y cũng chảy ra tia máu, không ngờ công kích cuối cùng của Hàn Man lại mạnh như thế, có thể làm y bị thương, nhưng rất đáng giá, trận chiến này cũng khiến y có chút lĩnh ngộ.
Thân hình lóe lên, người này trực tiếp rời đi chứ không quấy rầy Hàn Man.
- Một kẻ thú vị.
Lâm Phong và Tĩnh Vân cùng đi đến cạnh Hàn Man, hắn cũng có chút kính trọng người vừa rồi, đó là một vị hán tử.
Hai người đương nhiên cũng biết Hàn Man như ngộ được cái gì đó nên không quấy rầy, chỉ ngồi cạnh Hàn Man và lẳng lặng đợi.
Ngộ đạo là chuyện cực kỳ hiếm có, với võ tu mà nói thì ngộ đạo chỉ có thể ngẫu nhiên đạt được chứ chẳng thể cầu mà có. Có thể tưởng tượng được, Hàn Man mà tỉnh lại rồi thì thực lực sẽ tiến bộ rát nhanh. Lâm Phong và Tĩnh Vân đều hâm mộ người này, trận chiến đầu tiên ở Phong Vân hạp liền ngộ đạo.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này người Hàn Man đột nhiên phát ra khí tức hùng mạnh, làm cho Lâm Phong và Tĩnh Vân đều giật mình, hoảng sợ nhìn nhau.
- Năng lượng này thật mạnh, làm cho người ta có cảm giác viễn cổ sâu sắc, đây thật sự là năng lượng của ngộ đạo sao?
Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, con đường võ đạo quả nhiên rộng rãi mênh mông. Hiện giờ hắn mới chỉ đặt chân vào võ đạo, hắn căn bản không thể tưởng tượng được Đại năng giả sử dụng sức mạnh của mình để dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa như thế nào.
- Nghe đồn hoàng giả võ đạo phi thiên nhập địa, có thể vượt nghìn dặm chỉ trong giây lát, linh hồn bất tử, thân thể bất diệt, đó mạnh mẽ cỡ nào.
Lâm Phong hướng tới điều đó, có một ngày hắn có thể ngự trị trời cao được không đây.
Lâm Phong đang suy tư thì cách bọn họ không xa, một bóng người đi tới bên này, nhìn Hàn Man đang ngộ đạo trên mặt đất mà cười lạnh một tiếng.
- Tỉnh lại cho ta.
Âm thanh điên cuồng đinh tai nhức óc, chấn động không gian trực tiếp truyền vào trong tai ba người Lâm Phong.
- A!
Hàn Man thét lớn một tiếng, miệng phun máu tươi, hơi thở lên xuống dữ dội.
Gã đỏ bừng đôi mắt nhìn chằm chằm kẻ đằng xa, chỉ chút nữa thôi là gã có thể cảm giác được, chỉ chút nữa thôi là gã có thể nắm được sức mạnh đó trong tay. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, gã bị người khác cắt ngang, mà kẻ đó trực tiếp nhằm vào gã, âm thanh kia rót vào tai khiến gã bị chấn cho hộc máu.
- Đồ vô sỉ.
Lâm Phong đứng dậy, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng người kia. Kẻ đó lại cố ý nhằm vào Hàn Man, đánh gãy quá trình ngộ đạo của Hàn Man, thật quá vô sỉ.
Hàn Man bước lên một bước, nhìn chằm chằm người kia, giận dữ hỏi:
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, vui vẻ mà thôi.
Người này không hề mang mặt nạ, trên khuôn mặt là vẻ bỡn cợt, như cười như không. Ba người Hàn Man đều không biết kẻ này.
- Vui ư?
Hàn Man bước lên vài bước, lãnh ý trên người tỏa ra. Gã đương nhiên hiểu được quá trình ngộ đạo ban nãy của mình khó có được thế nào, nhưng bị đối phương cắt ngang, mà gã lại còn bị thương.
- Ha ha, muốn chiến sao? Nhưng trong hạp cốc này chẳng thoải mái chút nào, muốn báo thù thì lên Sinh Tử đài đi.
Thanh niên kia nói với ngữ khí khinh miệt, dường như rất khinh thường Hàn Man.
- Được.
Hàn Man cố nén cơn tức giận trong lồng ngực, không hề do dự mà đáp ứng.
- Ta chờ ngươi.
Thanh niên kia lập tức đi về phía Sinh Tử đài.
Hàn Man, thực lực y thế nào ngươi cũng không rõ, mạo muội lên Sinh Tử đài như vậy rất nguy hiểm.
Lâm Phong khuyên.
- Ta có thể cảm giác được tu vi y giống ta, Khí Vũ cảnh tầng tám.
Hàn Man trả lời như vậy khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc, Hàn Man có thể cảm nhận được tu vi của đối phương?
Ta cũng không biết vì sao nữa, ta cũn có thể cảm nhận được tu vihiện tại của ngươi và Tĩnh Vân, chắc là vì ngộ đạo lúc nãy.
Thấy Lâm Phong nghi hoặc, Hàn Man giải thích rồi lập tức đi theo thanh niên kia.
- Đi.
Lâm Phong hơi kinh ngạc, cùng Tĩnh Vân theo sát Hàn Man, hi vọng đúng là như vậy, nếu đối phương cũng là cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng tám, Hàn Man nhờ ngộ đạo ban nãy có lẽ có hi vọng chiến thắng.
Sinh Tử đài nằm chính giữa Phong Vân hạp, có tất cả mười đài, nhô lên từ mặt đất, nối lại thành một mảnh. Xung quanh Sinh Tử đài là một bình nguyên cực kỳ rộng lớn.
Lúc này, hai người bước lên Sinh Tử đài lập tức thu hút đám người xung quanh, chỉ chốc lát, rất nhiều người đã tập trung tới bên này.
Tuy người vào Phong Vân hạp nhiều vô cùng, nhưng người lên Sinh Tử đài lại rất ít. Dù sao lên Sinh Tử đài rồi thì sống chết tùy mệnh, không có mối thù hận lớn lao thì chẳng ai nguyện ý đi lên cả, cho dù có mối thù lớn như thế thì cũng phải tu vi tương đương thì mới dám lên chiến một trận.
Bởi vậy, khi hai người Hàn Man bước lên Sinh Tử đài, người xung quanh lập tức tăng lên nhiều, vây quanh Sinh Tử đài xem. Hơn nữa ở trên hạp cốc cũng có người chú ý tới bên này, tin có người lên Sinh Tử đài lập tức lan tràn với tốc độ nhanh nhất.
- Lên Sinh Tử đài rồi, sinh tử do mệnh, nay sự sống chết của ngươi nằm trong tay ta.
Tên kia cười lạnh nói với Hàn Man:
- Hàn Man, hãy nhớ cho kỹ, kẻ lấy mạng ngươi tên là Khương Hoài.
Dưới Sinh Tử đài, Lâm Phong nhíu mày lại, nghe được lời này của đối phương, hắn đột nhiên ngửi được mùi vị của âm mưu.
- Ngươi biết ta?
Hàn Man giận dữ hỏi.
- Khì khì.
Khương Hoài cười một tiếng, trên người tản ra khí tức táo bạo, khí tức của ngọn lửa nóng bỏng, đồng thời sau lưng y cũng hiện lên ảo ảnh ngọn lửa, Hỏa Diễm Vũ Hồn.
- Đúng là Khí Vũ cảnh tầng tám.
Cảm nhận được khí tức này, Lâm Phong hơi yên lòng.
Đại Địa Vũ Hồn của Hàn Man cũng tỏa ra, bắn bước lên phía trước, tuy không nhanh nhưng mỗi một bước thì khí thế trên người Hàn Man như lại mạnh thêm vài phần.
- Liệt Diễm chưởng.
Chưởng phong nóng rực lao tới Hàn Man, mà Hàn Man đột nhiên đạp chân xuống mặt đất, bất động như núi, quát lên:
- Khai Sơn quyền.
Quyền chưởng đụng nhau, thân thể hai người vẫn đứng vững tại chỗ, nhưng không ai chiếm được tiện nghi.
Khương Hoài nhíu mày, không ngờ thực lực Hàn Man lại không kém gì y. Y mỉm cười đầy dữ tợn, vung tay trái ra. Hàn Man giơ tay chắn thì một đống phấn trắng đã dính lên mặt lên mắt gã.
- Đi chết đi.
Khương Hoài thừa dịp sơ hở xông đến, đấm một quyền lên ngực Hàn Man, trực tiếp đánh bay Hàn Man ra ngoài.
- Đồ đê tiện.
Lâm Phong mắng to một tiếng, đang định nhảy lên Sinh Tử đài thì trước người bỗng xuất hiện một người.
- Lên Sinh Tử đài, sinh tử tùy mệnh, đừng có nóng vội, sắp đến lượt các ngươi rồi. Người này lạnh lùng nói. Nhìn rõ khuôn mặt y, Tĩnh Vân ngưng mắt lại.
- Cảnh Hạo.
Kinh hô một tiếng, Tĩnh Vân lại nhìn kẻ phía sau Cảnh Hạo, đúng là tên bị Lâm Phong dùng chưởng phong đánh cho bị thương. Tất cả đều đã sáng tỏ.
/968
|