Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mặt Lâm Phong chẳng có biểu hiện gì. Mấy kẻ kia muốn cướp Xích Diễm Ma Sư cũng chẳng biết phân biệt thời điểm, Lâm Phong đã cho bọn chúng cơ hội để biến mà chúng lại còn dám uy hiếp, đã như vậy thì giết luôn.
Lâm Phong thậm chí chẳng cần tự mình ra tay, chỉ một câu đã khiến cho rất nhiều người xông lên giết mấy kẻ kia.
Một trăm nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, nhiều người đến là vì Xích Diễm Ma Sư, giết mấy kẻ kia là có thể được giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm nếu đấu giá được Xích Diễm Ma Sư, bọn họ đương nhiên là sẽ vui vẻ giúp Lâm Phong đánh chết mấy tên không biết thời thế là gì kia.
- Cường giả trong Hoàng thành quả nhiên rất nhiều!
Lâm Phong nhìn đám người phía trước kia, thầm nói một tiếng. Bọn họ có rất nhiều người đều là Linh Vũ cảnh tầng bảy tầng tám, thậm chí còn có tầng chín, thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng một khi sát phạt thì lại lạnh lùng, giết người như giết chó.
Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đi đến phòng đấu giá lộ thiên cách đó không xa.
Ở giữa những tòa đình đài có một con đường trải gạch xanh rất rộng rãi, mọi người có thể tự do đi lại.
Lâm Phong đi tới bậc thang của con đường lát gạch xanh này, chỉ thấy hai bên có hai vị mỹ nữ, ăn mặc gợi cảm đẹp đẽ, trông tươi mát xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
- Công tử có cần hỗ trợ không?
Thấy Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đến, một cô gái xinh đẹp mỉm cười hỏi Lâm Phong, ngữ khí nhu hòa, cực kỳ êm tai.
- Ừ, ta muốn bán đấu giá con Xích Diễm Ma Sư này.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
Cô gái xinh đẹp kia liếc Xích Diễm Ma Sư một cái rồi lại mỉm cười nói:
- Công tử, mời đi theo ta.
Nói xong, cô ta dẫn Lâm Phong đi vào con đường ở chính giữa kia.
Người ngồi trong đình đài thấy có người dắt một con Xích Diễm Ma Sư đến thì ngưng ánh mắt lại, liếc Lâm Phong, chẳng lẽ kẻ này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư?
Lâm Phong không để ý đến ánh mắt róng rực của mọi người xung quanh, hắn quan sát phòng đấu giá này một cái, rất hùng vĩ, mà lại còn tao nhã, không khiến người ta cảm thấy áp lực chút nào, dường như có thể giảm bớt sự khẩn trương khi bán đấu giá.
Cuối con đường lát gạch xanh là sàn bán đấu giá, ở sau sàn có hai tấm màn che rất lớn, ở sau màn che chính là hậu trường bán đấu giá.
- Công tử, mời đi bên này!
Tới đài cao cách đó không xa, hai bên lại xuất hiện hai lối đi. Cô gái xinh đẹp kia dẫn Lâm Phong đi theo một lối, vòng qua đài cao, thông qua vài cửa gác rồi đi tới sau màn che.
Chỉ là sau màn che lại vẫn còn một tấm màn che khác, nơi Lâm Phong đến chẳng qua chỉ là phòng mà người của phòng đấu giá dùng để tiếp đãi bọn hắn.
- Vinh lão, vị công tử này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư.
Cô gái xinh đẹp kia nói với một ông lão ngồi trong hậu trường. Từ lúc Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư bước vào thì lão ta đã đứng lên, ánh mắt nhìn Xích Diễm Ma Sư kia cũng hiện lên chút thú vị.
- Con Ma Sư của Bạch gia này lại đến tay ngươi!
Lão cười tủm tỉm nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lóe lên một chút ý vị sâu xa, dường như có vẻ khá cao hứng.
- Bạch gia?
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng.
- Đúng là Tù đấu trường, nơi đó do Bạch gia phụ trách.
Lão ta cười nói, có phần kinh ngạc vì Lâm Phong lại không biết điều này.
- Tù đấu trường là do Bạch gia phụ trách, thảo nào ngày ấy bọn họ lại gọi Bạch Trạch là thiếu gia, lại có nhiều người của Bạch gia đến Thiên Nhất học viện hưng sư vấn tội. Nhưng mà ngày ấy thanh niên áo vàng bị gã ẩu đả cùng với thanh niên quý tộc giữa dám người Tuyết Nguyệt thánh viện hôm nay, bọn họ có thân phận gì, cho dù là Bạch Trạch hay người của Tù đấu trường đề rất sợ bọn họ.
Lâm Phong thầm nghĩ, không biết bên trong có quan hệ ghê gớm gì, hơn nữa hôm nay là thanh niên quý tộc kia muốn tặng Xích Diễm Ma Sư cho Mục Phàm, dường như y nói là được tính.
- Ha ha, nghe nói một thời gian trước Bạch gia xông vào Thiên Nhất học viện, chết không ít người, ngay cả Bạch Trạch cũng bị giết! Xem ra vận số Bạch gia đã hết, Tù đấu trường sớm hay muộn cũng phải đổi chủ.
Lão ta lại nói, trong ánh mắt như có khí thế sắc bén tỏa ra, dường như là thấy được kỳ ngộ gì đó.
Lâm Phong không biết nhưng hắn vẫn rõ, Thành trung thành này chỉ có một chủ nhân, nhưng nhiều khu vực bên trong đã bị nhiều gia tộc chia cắt. Tựa như nhà này chiếm được phòng đấu giá, mà Bạch gia chiếm được Tù đấu trường, bọn họ đều phục vụ cho một nhà, nhưng lại có quan hệ cạnh tranh với nhau. Tù đấu trường kia là một quả trứng vàng, gia tộc này vẫn muốn lấy vào tay mình.
- Ngươi có yêu cầu gì đặc biệt với bán đấu giá không?
Lão ta nhìn Lâm Phong rồi hỏi:
- Ví dụ như, ít nhất phải được bao nhiêu, hay là chỉ dùng vật phẩm nào đó để đổi.
- Nguyên thạch là được rồi.
Lâm Phong đáp.
- Vậy được, khi bán đấu giá, khách có lẽ sẽ dùng vật phẩm khác để đổi, nhưng chúng ta sẽ lấy nguyên thạch định giá vật phẩm của họ ngay tại đây, nếu cuối cùng là lấy vật đổi vật thì phòng đấu giá sẽ căn cứ vào giá trị vật phẩm để đổi thành nguyên thạch giao cho ngươi. Nhưng mà, những gì đấu giá được thì phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy một phần trăm trong số đó.
- Có thể, cuối cùng khi xác định giá bán đấu giá xong, phiền ông giảm đi một trăm nguyên thạch trung phẩm cho người được giá, đây là lời hứa của ta với bọn họ.
Lâm Phong bổ sung.
- Không thành vấn đề.
Lão ta gật đầu, thương lượng xong, lão đưa một lệnh phù màu vàng có khắc mấy chữ giao cho Lâm Phong, rồi nói với hắn:
- Dựa vào lệnh phù màu vàng này, khi bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư kết thúc, ngươi có thể tới lĩnh nguyên thạch.
- Được.
Lâm Phong gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Cô gái xinh đẹp kia đuổi theo Lâm Phong, cười nói:
- Công tử, ở phòng đấu giá này có không ít thứ tốt, công tử có thể qua xem có thứ nào vừa ý không, nếu có thì cũng có thể tham gia đấu giá.
- Đó là đương nhiên.
Lâm Phong mỉm cười, chuyện này không cần đối phương nói hắn cũng sẽ chú ý, nếu gặp thứ cần thì hắn sẽ thử một chút.
- Công tử, mời bên này.
Cô gái xinh đẹp dẫn Lâm Phong đi tới một khu vực gần đài đấu giá, nơi này có một mảnh đình đài độc lập, ở bên trong đã có không ít người ngồi.
Mà Lâm Phong còn nhận ra giữa những người này có không ít người đeo mặt nạ như Lâm Phong, hiển nhiên là bọn họ không muốn để lộ thân phận.
- Sao lại dẫn ta tới đây?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi.
- Công tử, đây là khu vực khách quý, chỉ có khách hàng giao vật phẩm quý trọng để đấu giá cùng những người có thân phận cao quý mới có thể ngồi ở khu vực này. Nếu công tử coi trọng vật phẩm gì thì có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định.
Cô gái xinh đẹp này giải thích với Lâm Phong, giọng nói ngọt ngào, tận tâm, cuối cùng là nụ cười mỉm thật xinh đẹp.
- Khu khách quý!
Lâm Phong cười, thảo nào người ở đây lại đeo mặt nạ, vì có vật phẩm quý trọng muốn bán, bọn họ đương nhiên là không muốn lộ ra thân phận, kéo đến phiền phức không cần thiết. Về những người đeo mặt nạ khác, bọn họ cũng đều có khí chất phi phàm, hoặc là mang theo khí chất quý tộc, đều là những người có thân phận.
Những người này thấy Lâm Phong vào thì liếc hắn một cái rồi lập tức quay đi, không nhìn nhiều.
- Công tử, ngài hãy ngồi ở đây đi.
Cô gái chỉ vào một đình đài để không, nói với Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, cô gái chọn chỗ có tầm nhìn không tệ, có thể quan sát rõ ràng đến từng góc trong phòng đấu giá, nhất là chiếc đài bán đấu giá kia lại có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp, gợi cảm mà cực kỳ cẩn thận, đúng là người tri kỷ.
Lâm Phong đi vào trong đình đài mà cô gái chỉ rồi ngồi lên chiếc ghế đá.
- Hử?
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong cảm thấy sau lưng có kẻ đang nhìn chằm chằm mình, chậm rãi xoay người lại.
Chỉ thấy ở phía sau hắn, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá lạnh lùng nói:
- Cút ngay, ngươi không biết là ngươi đang chặn tầm mắt của ta à!
Lâm Phong híp mắt lại, lại nghe cô gái rất khách khí nói:
- Vị công tử này, tất cả các vị trí ở nơi đây đều có thể ngồi tùy ý, nếu chặn tầm mắt của ngài, hy vọng ngài có thể thông cảm.
- Nơi này đến lượt ngươi nói sao?
Thanh niên này quay sang nhìn cô gái, thấy cô ta lại có dung nhan đẹp đẽ mà dáng người lại rất nóng bỏng thì ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, liếc thân thể cô gái một cái rồi cười rất xấu xa:
- Một nữ bộc mà thôi, đến bên thiếu gia này, hầu hạ thiếu gia hài lòng là thiếu gia sẽ mang ngươi về nhà cho ngươi hưởng thụ.
Lâm Phong thậm chí chẳng cần tự mình ra tay, chỉ một câu đã khiến cho rất nhiều người xông lên giết mấy kẻ kia.
Một trăm nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, nhiều người đến là vì Xích Diễm Ma Sư, giết mấy kẻ kia là có thể được giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm nếu đấu giá được Xích Diễm Ma Sư, bọn họ đương nhiên là sẽ vui vẻ giúp Lâm Phong đánh chết mấy tên không biết thời thế là gì kia.
- Cường giả trong Hoàng thành quả nhiên rất nhiều!
Lâm Phong nhìn đám người phía trước kia, thầm nói một tiếng. Bọn họ có rất nhiều người đều là Linh Vũ cảnh tầng bảy tầng tám, thậm chí còn có tầng chín, thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng một khi sát phạt thì lại lạnh lùng, giết người như giết chó.
Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đi đến phòng đấu giá lộ thiên cách đó không xa.
Ở giữa những tòa đình đài có một con đường trải gạch xanh rất rộng rãi, mọi người có thể tự do đi lại.
Lâm Phong đi tới bậc thang của con đường lát gạch xanh này, chỉ thấy hai bên có hai vị mỹ nữ, ăn mặc gợi cảm đẹp đẽ, trông tươi mát xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
- Công tử có cần hỗ trợ không?
Thấy Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đến, một cô gái xinh đẹp mỉm cười hỏi Lâm Phong, ngữ khí nhu hòa, cực kỳ êm tai.
- Ừ, ta muốn bán đấu giá con Xích Diễm Ma Sư này.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
Cô gái xinh đẹp kia liếc Xích Diễm Ma Sư một cái rồi lại mỉm cười nói:
- Công tử, mời đi theo ta.
Nói xong, cô ta dẫn Lâm Phong đi vào con đường ở chính giữa kia.
Người ngồi trong đình đài thấy có người dắt một con Xích Diễm Ma Sư đến thì ngưng ánh mắt lại, liếc Lâm Phong, chẳng lẽ kẻ này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư?
Lâm Phong không để ý đến ánh mắt róng rực của mọi người xung quanh, hắn quan sát phòng đấu giá này một cái, rất hùng vĩ, mà lại còn tao nhã, không khiến người ta cảm thấy áp lực chút nào, dường như có thể giảm bớt sự khẩn trương khi bán đấu giá.
Cuối con đường lát gạch xanh là sàn bán đấu giá, ở sau sàn có hai tấm màn che rất lớn, ở sau màn che chính là hậu trường bán đấu giá.
- Công tử, mời đi bên này!
Tới đài cao cách đó không xa, hai bên lại xuất hiện hai lối đi. Cô gái xinh đẹp kia dẫn Lâm Phong đi theo một lối, vòng qua đài cao, thông qua vài cửa gác rồi đi tới sau màn che.
Chỉ là sau màn che lại vẫn còn một tấm màn che khác, nơi Lâm Phong đến chẳng qua chỉ là phòng mà người của phòng đấu giá dùng để tiếp đãi bọn hắn.
- Vinh lão, vị công tử này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư.
Cô gái xinh đẹp kia nói với một ông lão ngồi trong hậu trường. Từ lúc Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư bước vào thì lão ta đã đứng lên, ánh mắt nhìn Xích Diễm Ma Sư kia cũng hiện lên chút thú vị.
- Con Ma Sư của Bạch gia này lại đến tay ngươi!
Lão cười tủm tỉm nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lóe lên một chút ý vị sâu xa, dường như có vẻ khá cao hứng.
- Bạch gia?
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng.
- Đúng là Tù đấu trường, nơi đó do Bạch gia phụ trách.
Lão ta cười nói, có phần kinh ngạc vì Lâm Phong lại không biết điều này.
- Tù đấu trường là do Bạch gia phụ trách, thảo nào ngày ấy bọn họ lại gọi Bạch Trạch là thiếu gia, lại có nhiều người của Bạch gia đến Thiên Nhất học viện hưng sư vấn tội. Nhưng mà ngày ấy thanh niên áo vàng bị gã ẩu đả cùng với thanh niên quý tộc giữa dám người Tuyết Nguyệt thánh viện hôm nay, bọn họ có thân phận gì, cho dù là Bạch Trạch hay người của Tù đấu trường đề rất sợ bọn họ.
Lâm Phong thầm nghĩ, không biết bên trong có quan hệ ghê gớm gì, hơn nữa hôm nay là thanh niên quý tộc kia muốn tặng Xích Diễm Ma Sư cho Mục Phàm, dường như y nói là được tính.
- Ha ha, nghe nói một thời gian trước Bạch gia xông vào Thiên Nhất học viện, chết không ít người, ngay cả Bạch Trạch cũng bị giết! Xem ra vận số Bạch gia đã hết, Tù đấu trường sớm hay muộn cũng phải đổi chủ.
Lão ta lại nói, trong ánh mắt như có khí thế sắc bén tỏa ra, dường như là thấy được kỳ ngộ gì đó.
Lâm Phong không biết nhưng hắn vẫn rõ, Thành trung thành này chỉ có một chủ nhân, nhưng nhiều khu vực bên trong đã bị nhiều gia tộc chia cắt. Tựa như nhà này chiếm được phòng đấu giá, mà Bạch gia chiếm được Tù đấu trường, bọn họ đều phục vụ cho một nhà, nhưng lại có quan hệ cạnh tranh với nhau. Tù đấu trường kia là một quả trứng vàng, gia tộc này vẫn muốn lấy vào tay mình.
- Ngươi có yêu cầu gì đặc biệt với bán đấu giá không?
Lão ta nhìn Lâm Phong rồi hỏi:
- Ví dụ như, ít nhất phải được bao nhiêu, hay là chỉ dùng vật phẩm nào đó để đổi.
- Nguyên thạch là được rồi.
Lâm Phong đáp.
- Vậy được, khi bán đấu giá, khách có lẽ sẽ dùng vật phẩm khác để đổi, nhưng chúng ta sẽ lấy nguyên thạch định giá vật phẩm của họ ngay tại đây, nếu cuối cùng là lấy vật đổi vật thì phòng đấu giá sẽ căn cứ vào giá trị vật phẩm để đổi thành nguyên thạch giao cho ngươi. Nhưng mà, những gì đấu giá được thì phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy một phần trăm trong số đó.
- Có thể, cuối cùng khi xác định giá bán đấu giá xong, phiền ông giảm đi một trăm nguyên thạch trung phẩm cho người được giá, đây là lời hứa của ta với bọn họ.
Lâm Phong bổ sung.
- Không thành vấn đề.
Lão ta gật đầu, thương lượng xong, lão đưa một lệnh phù màu vàng có khắc mấy chữ giao cho Lâm Phong, rồi nói với hắn:
- Dựa vào lệnh phù màu vàng này, khi bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư kết thúc, ngươi có thể tới lĩnh nguyên thạch.
- Được.
Lâm Phong gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Cô gái xinh đẹp kia đuổi theo Lâm Phong, cười nói:
- Công tử, ở phòng đấu giá này có không ít thứ tốt, công tử có thể qua xem có thứ nào vừa ý không, nếu có thì cũng có thể tham gia đấu giá.
- Đó là đương nhiên.
Lâm Phong mỉm cười, chuyện này không cần đối phương nói hắn cũng sẽ chú ý, nếu gặp thứ cần thì hắn sẽ thử một chút.
- Công tử, mời bên này.
Cô gái xinh đẹp dẫn Lâm Phong đi tới một khu vực gần đài đấu giá, nơi này có một mảnh đình đài độc lập, ở bên trong đã có không ít người ngồi.
Mà Lâm Phong còn nhận ra giữa những người này có không ít người đeo mặt nạ như Lâm Phong, hiển nhiên là bọn họ không muốn để lộ thân phận.
- Sao lại dẫn ta tới đây?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi.
- Công tử, đây là khu vực khách quý, chỉ có khách hàng giao vật phẩm quý trọng để đấu giá cùng những người có thân phận cao quý mới có thể ngồi ở khu vực này. Nếu công tử coi trọng vật phẩm gì thì có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định.
Cô gái xinh đẹp này giải thích với Lâm Phong, giọng nói ngọt ngào, tận tâm, cuối cùng là nụ cười mỉm thật xinh đẹp.
- Khu khách quý!
Lâm Phong cười, thảo nào người ở đây lại đeo mặt nạ, vì có vật phẩm quý trọng muốn bán, bọn họ đương nhiên là không muốn lộ ra thân phận, kéo đến phiền phức không cần thiết. Về những người đeo mặt nạ khác, bọn họ cũng đều có khí chất phi phàm, hoặc là mang theo khí chất quý tộc, đều là những người có thân phận.
Những người này thấy Lâm Phong vào thì liếc hắn một cái rồi lập tức quay đi, không nhìn nhiều.
- Công tử, ngài hãy ngồi ở đây đi.
Cô gái chỉ vào một đình đài để không, nói với Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, cô gái chọn chỗ có tầm nhìn không tệ, có thể quan sát rõ ràng đến từng góc trong phòng đấu giá, nhất là chiếc đài bán đấu giá kia lại có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp, gợi cảm mà cực kỳ cẩn thận, đúng là người tri kỷ.
Lâm Phong đi vào trong đình đài mà cô gái chỉ rồi ngồi lên chiếc ghế đá.
- Hử?
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong cảm thấy sau lưng có kẻ đang nhìn chằm chằm mình, chậm rãi xoay người lại.
Chỉ thấy ở phía sau hắn, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá lạnh lùng nói:
- Cút ngay, ngươi không biết là ngươi đang chặn tầm mắt của ta à!
Lâm Phong híp mắt lại, lại nghe cô gái rất khách khí nói:
- Vị công tử này, tất cả các vị trí ở nơi đây đều có thể ngồi tùy ý, nếu chặn tầm mắt của ngài, hy vọng ngài có thể thông cảm.
- Nơi này đến lượt ngươi nói sao?
Thanh niên này quay sang nhìn cô gái, thấy cô ta lại có dung nhan đẹp đẽ mà dáng người lại rất nóng bỏng thì ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, liếc thân thể cô gái một cái rồi cười rất xấu xa:
- Một nữ bộc mà thôi, đến bên thiếu gia này, hầu hạ thiếu gia hài lòng là thiếu gia sẽ mang ngươi về nhà cho ngươi hưởng thụ.
/968
|