- Tiểu Phong.
Một giọng nói truyền đến, một người trung niên bước vào trong sân. Người này có thân hình cao gầy, khí tức hùng mạnh, có vài phần giống với Lâm Phong.
- Phụ thân.
Người này đúng là gia chủ Lâm gia, Lâm Hải, cũng là phụ thân của Lâm Phong. Từ khi linh hồn dung hợp, Lâm Phong đã có được suy nghĩ tư tưởng của cả hai người, cho nên tiếng phụ thân này cực kỳ tự nhiên, Lâm Phong không thấy có gì là không ổn cả.
- Tiểu Phong, con... tốt rồi!
Khuôn mặt Lâm Hải giật giật, khi Lâm Phong bị đưa về nhà thì đã hấp hối, mạng treo một đường, vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Lâm Hải cũng không ôm hy vọng gì nữa, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Lâm Phong. Nhưng lúc này thấy con trai ở ngay trước mặt mình thế này, sao ông không vui cho được.
- Vâng, thưa phụ thân. Con đã hoàn toàn bình phục.
Thấy Lâm Hải kích động, Lâm Phong mỉm cười, cảm thấy rất ấm áp. Kiếp trước khi ông nội qua đời, hắn phải một mình đối mặt với nhân tình ấm lạnh, chưa được hưởng cái cảm giác ấm áp này.
- Tốt, tốt rồi.
Lâm Hải vỗ mạnh lên bả vai Lâm Phong, lại nhìn thạch trụ đã thành những hòn đá rải rác giữa sân kia, trong mắt ông hiện lên tinh quang. Mấy vị huynh đệ kia của ông đều chờ ông tuyệt hậu rồi cướp lấy vị trí gia chủ, nhưng không ngờ Lâm Phong lại khôi phục nhanh như vậy, đám khốn kiếp kia chắc chắn sẽ rất thất vọng cho mà coi.
Nhưng lúc này, trên người đột nhiên toát ra hàn ý lạnh thấu xương thấu tủy, khiến cho Lâm Phong cảm thấy cả người đều lạnh cóng.
- Phụ thân không hổ là cường giả Linh Vũ cảnh, chỉ phát ra khí tức cũng có thể khiến võ tu yếu ớt lạnh cóng rồi.
Lâm Phong thầm nghĩ như vậy.
Bước đầu tiên của võ đạo là Khí Vũ cảnh, dẫn thiên địa nguyên khí vào cơ thể để rèn luyện thân thể, rèn luyện Vũ Hồn. Cho đến khi sinh ra chân khí là bước vào Linh Vũ cảnh, có thể tu luyện nắm giữ thần thông pháp quyết, một bước giết người, vô cùng hùng mạnh. Lâm Hải chính là cường giả Linh Vũ cảnh.
- Tiểu Phong, là kẻ nào?
Sắc mặt Lâm Hải âm trầm. Lúc được đưa trở về, Lâm Phong đã thoi thóp chỉ còn một hơi, đối phương là muốn lấy mạng Lâm Phong, mà trên thực tế đối phương là muốn mạng của “Lâm Phong” kia.
- Phụ thân, chuyện này hãy để con tự mình giải quyết.
Lâm Phong không nói cho Lâm Hải rằng hắn bị Lâm Hằng, con của tam thúc, đả thương. Ở trong gia tộc, tam thúc và đại bá của hắn đều là một ruột, đều thèm thuồng cái vị trí gia chủ này, mà thực lực và thế lực đều không yếu hơn Lâm Hải. Hơn nữa Lâm Hằng có thiên phú không tệ, chính là kẻ nổi bật trong đám đệ tử ngoại môn của Hải Vân tông, cho nên mới dám ngang ngược đánh trọng thương Lâm Phong như vậy.
Thù này, Lâm Phong phải tự mình báo. Con đường võ đạo không thể dung cho dù là một hạt cát tí xíu, bất kỳ tâm ma nào cũng trở thành chướng ngại vật ngăn cản võ giả mạnh mẽ lên.
Lâm Hải hơi bất ngờ nhìn con trai của mình, chỉ thấy lúc này Lâm Phong đã thay đổi tác phong, ánh mắt kiên nghị, làm sao còn nửa điểm chán chường khiếp nhược ngày xưa.
Xem ra đúng là Tiểu Phong đợt này được cái phúc trong cái họa, Lâm Hải vui mừng trong lòng, gật đầu nói:
- Ngày mai theo ta đi mở tộc hội, ta muốn xem bọn họ phế bỏ tộc trưởng ta như thế
Đêm, yên lặng như nước.
Ở trong Tử Trúc lâm của Lâm gia, Lâm Phong khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau lưng có một ảo ảnh tối tăm. Ảo ảnh này gần như hòa tan vào trong đêm tối, đúng là Hắc Ám Vũ Hồn.
Ở trong tu luyện, Lâm Phong phát hiện ra sử dụng Hắc Ám Vũ Hồn khiến tốc độ tu luyện của hắn tăng lên không chỉ năm lần, bởi vậy hắn không để ý đến tinh thần mỏi mệt mà vẫn sử dụng Vũ Hồn. Nếu ông trời cho hắn cơ hội sống lại, hắn đương nhiên phải sống cho thật tốt. Ở Cửu Tiêu đại lục, chỉ có cường giả mới được tôn trọng, được kính ngưỡng, có thể hô phong hoán vũ.
Ánh sáng màu trắng ngà nhàn nhạt trông như huỳnh quang ở trong đêm đen, bao phủ lấy thân thể Lâm Phong. Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện khi thiên địa nguyên khí đã nồng đậm tới một mức độ nhất định.
Cường giả có thiên phú, có tốc độ tu luyện cực nhanh, làm cho thiên địa nguyên khí tụ tập ở quanh thân mình, hình thành quầng sáng. Mà lúc này, hiển nhiên Lâm Phong đang ở trong trạng thái đó.
Lúc này Lâm Phong hô hấp vững vàng, sắc mặt bình tĩnh, mà trong cơ thể hắn, thiên địa nguyên khí lưu động trong thân thể, hòa vào huyết mạch, làm gân cốt mạnh lên.
Thật lâu sau, ánh sáng lóe lên, thân thể Lâm Phong bỗng hóa thành cái động không đáy, lập tức hút sạch thiên địa nguyên khí màu trắng ngà quanh thân vào trong cơ thể.
Mở mắt ra, một luồng tinh quang chợt lóe lên trong mắt, Lâm Phong đứng dậy, khóe miệng hiện lên chút tươi cười. Đột phá rồi, một đêm một cảnh giới, giờ phút này hắn đã đến Khí Vũ cảnh tầng sáu.
Nhưng Lâm Phong không hề thỏa mãn, theo trí nhớ thì hắn biết, chín tầng cảnh giới Khí Vũ cảnh chỉ là bước khởi đầu cho tu luyện của võ giả, tuyệt thế cường giả chân chính có thể ngự không phi hành, ngao du trên chín tầng mây, thoái mái tiêu dao, nếu là ở kiếp trước thì giống như thần tiên vậy.
Nghĩ vậy, Lâm Phong bắt đầu vung nắm đấm, quyền phong gào thét, đánh đến đâu thúy trúc nổ tung ra đến đó, những luồng sóng không gian mạnh mẽ phá hủy Tử Trúc lâm.
Khí Vũ cảnh chia làm chín tầng, tăng lên một tầng thì sức lực tăng lên một nghìn cân. Lúc này Lâm Phong có tu vi Khí Vũ cảnh tầng sáu, có được lực sáu nghìn cân, nếu sử dụng Cửu Trọng Lãng đã tu luyện đến tầng thứ sáu thì hắn có thể phát ra sức mạnh sáu ngàn năm trăm cân. Nhưng với Lâm Phong thì thế là chưa đủ, nếu có thể tu luyện Cửu Trọng Lãng lên tầng thứ bảy, một lớp sóng mạnh hơn một lớp, khi đó hắn mới có thể có được sức mạnh bảy nghìn cân, tương đương với thuần sức mạnh mà võ giả Khí Vũ cảnh tầng bảy có được.
Sức mạnh hơn sáu nghìn cân mạnh cỡ nào, trúc tía yếu ớt không ngừng nổ tung, khiến cả không gian như sóng biển mênh mông, chỉ có tiếng rít của quyền phong và quyền ảnh.
Đúng lúc này, một cây thúy trúc cong ở xa lại không nổ tung dưới quyền phong mà bắn ngược trở lại. Lâm Phong thấy vậy thì híp mắt lại, tốc độ ra quyền cũng chậm lại.
- Cửu Trọng Lãng chính là võ kỹ được sáng tạo ra từ sóng biển, sóng sau đè sóng trước, bá đạo cương mãnh. Nhưng đã là sóng biển thì ngoài mặt bá đạo, hẳn là còn có một mặt nhu hòa nữa, chỉ có cương và nhu thì mới có thể đạt tới mức trước nay chưa từng có.
Linh quang lóe lên trong đầu, nắm tay của Lâm Phong không còn chỉ cương mãnh nữa, mà bắt đầu thong thả dần, lúc thì cương lúc thì nhu.
- Kia...!
Lâm Phong hét lớn một tiếng rồi đánh ra một quyền.
Oành, oành, oành.
Những tiếng nổ vang liên tục phát ra, sáu phát, bảy phát... tám phát!
Nơi nào quyền phong đi qua, trúc tía nơi đó đều hóa thành mảnh vụn.
- Bát Trọng Lãng thật mạnh.
Lâm Phong nhìn đằng trước, thở sâu rồi ngừng ra quyền, lĩnh ngộ tinh túy của Cửu Trọng Lãng. Hắn liên tục đột phá hai cảnh giới tới Bát Trọng Lãng. Nên biết rằng, võ kỹ càng tu luyện về sau thì càng khó, người Khí Vũ cảnh tầng năm có thể dễ dàng lĩnh ngộ Ngũ Trọng Lãng, nhưng võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám chưa chắc đã có thể đánh ra Bát Trọng Lãng, vậy mà Lâm Phong lại làm được.
- Nay hẳn là ta đã có được lực đạo bảy ngàn năm trăm cân rồi, chỉ cần lĩnh ngộ được cả cương và nhu thì đó chính là lúc Cửu Trọng Lãng đại thành.
Lâm Phong thầm vui mừng trong lòng. Võ kỹ càng về sau càng khó tu, hôm nay hắn có được sức mạnh bảy ngàn năm trăm cân, cho dù đối mặt với cường giả Khí Vũ cảnh tầng bảy thì hắn vẫn có thể đánh một trận.
Lâm Phong của trước kia ngay cả võ tu Khí Vũ cảnh tầng năm bình thường cũng không đánh lại được, bị người ta xem thường. Mà Lâm Phong hôm nay tới thế giới này có một ngày đã có chiến lực Khí Vũ cảnh tầng bảy, trực tiếp vượt qua hẳn hai cảnh giới.
Một giọng nói truyền đến, một người trung niên bước vào trong sân. Người này có thân hình cao gầy, khí tức hùng mạnh, có vài phần giống với Lâm Phong.
- Phụ thân.
Người này đúng là gia chủ Lâm gia, Lâm Hải, cũng là phụ thân của Lâm Phong. Từ khi linh hồn dung hợp, Lâm Phong đã có được suy nghĩ tư tưởng của cả hai người, cho nên tiếng phụ thân này cực kỳ tự nhiên, Lâm Phong không thấy có gì là không ổn cả.
- Tiểu Phong, con... tốt rồi!
Khuôn mặt Lâm Hải giật giật, khi Lâm Phong bị đưa về nhà thì đã hấp hối, mạng treo một đường, vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Lâm Hải cũng không ôm hy vọng gì nữa, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Lâm Phong. Nhưng lúc này thấy con trai ở ngay trước mặt mình thế này, sao ông không vui cho được.
- Vâng, thưa phụ thân. Con đã hoàn toàn bình phục.
Thấy Lâm Hải kích động, Lâm Phong mỉm cười, cảm thấy rất ấm áp. Kiếp trước khi ông nội qua đời, hắn phải một mình đối mặt với nhân tình ấm lạnh, chưa được hưởng cái cảm giác ấm áp này.
- Tốt, tốt rồi.
Lâm Hải vỗ mạnh lên bả vai Lâm Phong, lại nhìn thạch trụ đã thành những hòn đá rải rác giữa sân kia, trong mắt ông hiện lên tinh quang. Mấy vị huynh đệ kia của ông đều chờ ông tuyệt hậu rồi cướp lấy vị trí gia chủ, nhưng không ngờ Lâm Phong lại khôi phục nhanh như vậy, đám khốn kiếp kia chắc chắn sẽ rất thất vọng cho mà coi.
Nhưng lúc này, trên người đột nhiên toát ra hàn ý lạnh thấu xương thấu tủy, khiến cho Lâm Phong cảm thấy cả người đều lạnh cóng.
- Phụ thân không hổ là cường giả Linh Vũ cảnh, chỉ phát ra khí tức cũng có thể khiến võ tu yếu ớt lạnh cóng rồi.
Lâm Phong thầm nghĩ như vậy.
Bước đầu tiên của võ đạo là Khí Vũ cảnh, dẫn thiên địa nguyên khí vào cơ thể để rèn luyện thân thể, rèn luyện Vũ Hồn. Cho đến khi sinh ra chân khí là bước vào Linh Vũ cảnh, có thể tu luyện nắm giữ thần thông pháp quyết, một bước giết người, vô cùng hùng mạnh. Lâm Hải chính là cường giả Linh Vũ cảnh.
- Tiểu Phong, là kẻ nào?
Sắc mặt Lâm Hải âm trầm. Lúc được đưa trở về, Lâm Phong đã thoi thóp chỉ còn một hơi, đối phương là muốn lấy mạng Lâm Phong, mà trên thực tế đối phương là muốn mạng của “Lâm Phong” kia.
- Phụ thân, chuyện này hãy để con tự mình giải quyết.
Lâm Phong không nói cho Lâm Hải rằng hắn bị Lâm Hằng, con của tam thúc, đả thương. Ở trong gia tộc, tam thúc và đại bá của hắn đều là một ruột, đều thèm thuồng cái vị trí gia chủ này, mà thực lực và thế lực đều không yếu hơn Lâm Hải. Hơn nữa Lâm Hằng có thiên phú không tệ, chính là kẻ nổi bật trong đám đệ tử ngoại môn của Hải Vân tông, cho nên mới dám ngang ngược đánh trọng thương Lâm Phong như vậy.
Thù này, Lâm Phong phải tự mình báo. Con đường võ đạo không thể dung cho dù là một hạt cát tí xíu, bất kỳ tâm ma nào cũng trở thành chướng ngại vật ngăn cản võ giả mạnh mẽ lên.
Lâm Hải hơi bất ngờ nhìn con trai của mình, chỉ thấy lúc này Lâm Phong đã thay đổi tác phong, ánh mắt kiên nghị, làm sao còn nửa điểm chán chường khiếp nhược ngày xưa.
Xem ra đúng là Tiểu Phong đợt này được cái phúc trong cái họa, Lâm Hải vui mừng trong lòng, gật đầu nói:
- Ngày mai theo ta đi mở tộc hội, ta muốn xem bọn họ phế bỏ tộc trưởng ta như thế
Đêm, yên lặng như nước.
Ở trong Tử Trúc lâm của Lâm gia, Lâm Phong khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau lưng có một ảo ảnh tối tăm. Ảo ảnh này gần như hòa tan vào trong đêm tối, đúng là Hắc Ám Vũ Hồn.
Ở trong tu luyện, Lâm Phong phát hiện ra sử dụng Hắc Ám Vũ Hồn khiến tốc độ tu luyện của hắn tăng lên không chỉ năm lần, bởi vậy hắn không để ý đến tinh thần mỏi mệt mà vẫn sử dụng Vũ Hồn. Nếu ông trời cho hắn cơ hội sống lại, hắn đương nhiên phải sống cho thật tốt. Ở Cửu Tiêu đại lục, chỉ có cường giả mới được tôn trọng, được kính ngưỡng, có thể hô phong hoán vũ.
Ánh sáng màu trắng ngà nhàn nhạt trông như huỳnh quang ở trong đêm đen, bao phủ lấy thân thể Lâm Phong. Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện khi thiên địa nguyên khí đã nồng đậm tới một mức độ nhất định.
Cường giả có thiên phú, có tốc độ tu luyện cực nhanh, làm cho thiên địa nguyên khí tụ tập ở quanh thân mình, hình thành quầng sáng. Mà lúc này, hiển nhiên Lâm Phong đang ở trong trạng thái đó.
Lúc này Lâm Phong hô hấp vững vàng, sắc mặt bình tĩnh, mà trong cơ thể hắn, thiên địa nguyên khí lưu động trong thân thể, hòa vào huyết mạch, làm gân cốt mạnh lên.
Thật lâu sau, ánh sáng lóe lên, thân thể Lâm Phong bỗng hóa thành cái động không đáy, lập tức hút sạch thiên địa nguyên khí màu trắng ngà quanh thân vào trong cơ thể.
Mở mắt ra, một luồng tinh quang chợt lóe lên trong mắt, Lâm Phong đứng dậy, khóe miệng hiện lên chút tươi cười. Đột phá rồi, một đêm một cảnh giới, giờ phút này hắn đã đến Khí Vũ cảnh tầng sáu.
Nhưng Lâm Phong không hề thỏa mãn, theo trí nhớ thì hắn biết, chín tầng cảnh giới Khí Vũ cảnh chỉ là bước khởi đầu cho tu luyện của võ giả, tuyệt thế cường giả chân chính có thể ngự không phi hành, ngao du trên chín tầng mây, thoái mái tiêu dao, nếu là ở kiếp trước thì giống như thần tiên vậy.
Nghĩ vậy, Lâm Phong bắt đầu vung nắm đấm, quyền phong gào thét, đánh đến đâu thúy trúc nổ tung ra đến đó, những luồng sóng không gian mạnh mẽ phá hủy Tử Trúc lâm.
Khí Vũ cảnh chia làm chín tầng, tăng lên một tầng thì sức lực tăng lên một nghìn cân. Lúc này Lâm Phong có tu vi Khí Vũ cảnh tầng sáu, có được lực sáu nghìn cân, nếu sử dụng Cửu Trọng Lãng đã tu luyện đến tầng thứ sáu thì hắn có thể phát ra sức mạnh sáu ngàn năm trăm cân. Nhưng với Lâm Phong thì thế là chưa đủ, nếu có thể tu luyện Cửu Trọng Lãng lên tầng thứ bảy, một lớp sóng mạnh hơn một lớp, khi đó hắn mới có thể có được sức mạnh bảy nghìn cân, tương đương với thuần sức mạnh mà võ giả Khí Vũ cảnh tầng bảy có được.
Sức mạnh hơn sáu nghìn cân mạnh cỡ nào, trúc tía yếu ớt không ngừng nổ tung, khiến cả không gian như sóng biển mênh mông, chỉ có tiếng rít của quyền phong và quyền ảnh.
Đúng lúc này, một cây thúy trúc cong ở xa lại không nổ tung dưới quyền phong mà bắn ngược trở lại. Lâm Phong thấy vậy thì híp mắt lại, tốc độ ra quyền cũng chậm lại.
- Cửu Trọng Lãng chính là võ kỹ được sáng tạo ra từ sóng biển, sóng sau đè sóng trước, bá đạo cương mãnh. Nhưng đã là sóng biển thì ngoài mặt bá đạo, hẳn là còn có một mặt nhu hòa nữa, chỉ có cương và nhu thì mới có thể đạt tới mức trước nay chưa từng có.
Linh quang lóe lên trong đầu, nắm tay của Lâm Phong không còn chỉ cương mãnh nữa, mà bắt đầu thong thả dần, lúc thì cương lúc thì nhu.
- Kia...!
Lâm Phong hét lớn một tiếng rồi đánh ra một quyền.
Oành, oành, oành.
Những tiếng nổ vang liên tục phát ra, sáu phát, bảy phát... tám phát!
Nơi nào quyền phong đi qua, trúc tía nơi đó đều hóa thành mảnh vụn.
- Bát Trọng Lãng thật mạnh.
Lâm Phong nhìn đằng trước, thở sâu rồi ngừng ra quyền, lĩnh ngộ tinh túy của Cửu Trọng Lãng. Hắn liên tục đột phá hai cảnh giới tới Bát Trọng Lãng. Nên biết rằng, võ kỹ càng tu luyện về sau thì càng khó, người Khí Vũ cảnh tầng năm có thể dễ dàng lĩnh ngộ Ngũ Trọng Lãng, nhưng võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám chưa chắc đã có thể đánh ra Bát Trọng Lãng, vậy mà Lâm Phong lại làm được.
- Nay hẳn là ta đã có được lực đạo bảy ngàn năm trăm cân rồi, chỉ cần lĩnh ngộ được cả cương và nhu thì đó chính là lúc Cửu Trọng Lãng đại thành.
Lâm Phong thầm vui mừng trong lòng. Võ kỹ càng về sau càng khó tu, hôm nay hắn có được sức mạnh bảy ngàn năm trăm cân, cho dù đối mặt với cường giả Khí Vũ cảnh tầng bảy thì hắn vẫn có thể đánh một trận.
Lâm Phong của trước kia ngay cả võ tu Khí Vũ cảnh tầng năm bình thường cũng không đánh lại được, bị người ta xem thường. Mà Lâm Phong hôm nay tới thế giới này có một ngày đã có chiến lực Khí Vũ cảnh tầng bảy, trực tiếp vượt qua hẳn hai cảnh giới.
/968
|