Ánh mắt mọi người đều đổ về phía hư không, nơi có bóng đen bá đạo kia.
Họ chỉ nhìn thấy trên mặt bóng đen kia hiện lên một nét cười lạnh lẽo, y thản nhiên nói:
– Ngươi không cần phải biết nhiều như thế, ta cho ngươi thời gian mười giây để cho ngươi tự sát, nếu không, để cho ta phải ra tay thì xương thịt ngươi đều không còn.
– Đại trượng phu không tiếc gì khi phải chết, Liễu Thương Lan ta thà rằng chết ở trong trận chiến, ta chỉ tiếc rằng ba quân đã vì ta mà bị liên lụy.
Liễu Thương Lan giương mắt nhìn vào bóng đen trong hư không.
Ý chí chiến đấu thiêu đốt hừng hực, thân thể ông ta bay lên.
Thà rằng chiến đấu mà chết còn hơn là phải nhục nhã khuất phục tự sát.
Tất cả quân của Tuyết Nguyệt đều lộ ra vẻ mặt vô cùng bi phẫn, kiếp của Tuyết Nguyệt lần này không phải tội do cuộc chiến.
– Ngươi đã muốn tìm cái chết ta sẽ ngươi toại nguyện.
Bóng đen kia sắc mặt lạnh lùng, chân nguyên màu đen trên người lại hội tụ sục sôi, đầy năng lượng hủy diệt.
– Tóc dựng mái đầu, Lan can đứng tựa, Trận mưa vừa dứt.
– Ngóng trời xa, Uất hận kêu dài, hùng tâm khích liệt.
– Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Tiếng hát du dương vang lên, âm thanh từ nơi xa xa truyền lại trào dâng.
Máu, lập tức chỉ nghe thấy một âm thanh vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai tướng sĩ.
– Liễu Thương Lan mà chết thì thái tử Ma Yết cũng sẽ như thế!
Tiếng nói này rất nhỏ cũng không bá đạo, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thể nghi ngờ.
Sắc mặt bóng đen kia nghiêm lại, nhìn về phía phương xa lạnh lùng nói:
– Kẻ nào vừa nói ra cuồng ngôn?
– Hàn Mặc, ngươi tưởng Tuyết Nguyệt ta không có người nữa sao?
Sóng âm cuồn cuộn từ xa mà đến, chậm rãi mà đến, chỉ một lát sau trên hư không liền có một đạo ảnh xuất hiện.
Bên dưới bóng người này là đám mây chân nguyên cuồn cuộn, mà trước người ông ta lại là một chiếc đàn cổ, đúng là đang ngồi đánh đàn.
– Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh, Yên Vũ Bình Sinh.
Nhìn thấy người này xuất hiện, ánh mắt Hàn Mặc ngưng lại, trong mắt xuất hiện lên vẻ sắc bén nồng đậm, người này sao lại xuất hiện ở nơi này.
– Đói, vùng lên ăn thịt giặc cỏ. Khát, cười chém Ma Việt uống huyết..
Người đàn ông trung niên này khoanh chân đánh đàn, ngón tay dao động, bên trong đàn cổ một giai điệu hiện lên, sắc trắng vô tận bay từ đàn cổ cầm ra
Trong nháy mắt từng đạo âm thanh trầm đục truyền ra, chỉ thấy phía Ma Việt gần ngàn quân sĩ trên ngực bị âm luật của đàn cổ cầm xuyên qua mà ngay lập tức mất mạng.
Trong lúc cười nói, tan thành tro bụi, giết người không thấy máu.
– Hàn Mặc, ngươi giết quân Tuyết Nguyệt của ta ta liền giết quân Ma Việt của ngươi, ngươi dám giết Liễu Thương Lan ta liền giết Ma Yết.
Người trung niên điềm đạm nhìn Hàn Mặc đang phẫn nộ, người này mặc dù giết người nhưng vẫn mang theo mấy phần tao nhã, cười nhẹ, đánh đàn, diệt nhân ảnh.
Trong lòng đám người rất khiếp sợ, lại một cường giả đứng đầu quá cường đại, quá mạnh mẽ, căn bản bọn họ không thể ngăn cản, ngón tay dao động trên dây đàn nhưng lại đoạt mạng cả ngàn người.
Quân sĩ Tuyết Nguyệt nhìn người này, trong ánh mắt hiện lên một tia điên cuồng nhè nhẹ, trong lòng lại cháy lên hy vọng.
Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh, tuy rằng bọn họ không có nghe qua tên Yên Vũ Bình Sinh, nhưng nếu ông ta có thể nói như thế hẳn là thực lực cũng không kém gì bóng đen kia, đó chính là cường giả đứng đầu Tuyết Nguyệt.
Mà lúc này thì trong lòng Lâm Phong lại chấn động lên, Yên Vũ Bình Sinhm thì ra ông ta tên là Yên Vũ Bình Sinh.
Người đánh đàn trên hư không kia Lâm Phong đã nhận ra, mà không phải chỉ có hắn mà tin tưởng ở Thiên Nhất học viện cũng có rất nhiều người cũng nhận ra người này.
Người này đã dạy cho Lâm Phong đánh đàn, giúp cho Lâm Phong tĩnh tâm, là người thầy đã đánh đàn trong rừng hoa đào.
Căn bản Lâm Phong cũng không nghĩ đến cái người hắn đã tiếp xúc qua vài lần, giúp hắn tĩnh tâm, thậm chí còn giúp hắn đột phá tu vi nam tử đánh đàn mà lại có thực lực cường hãn như thế.
Đúng là tĩnh như xử nữ động như lôi đình, người này có vài phần giống Vấn Ngạo Tuyết, nhìn thì như là một nữ nhân xinh đẹp nhưng giữa chiến trường thì đúng là một vị Bạch Y Sát Thần, một kiếm giết một người.
– Yên Vũ Bình Sinh.
Lâm Phong âm thầm ghi nhớ cái tên này, thực lực Yên Vũ lão sư nếu so với phó viện trưởng học viện Thiên Nhất là Long Đỉnh kia hẳn là có thể còn mạnh hơn.
Hàn Mặc chằm chằm nhìn Yên Vũ Bình Sinh, trầm mặc một lát rồi lập tức mở miệng nói:
– Đã lâu nghe tên Yên Vũ, nay chiến một trận, được không?
– Ngươi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế.
Giọng nói của Yên Vũ Bình Sinh vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như thế, giống như tất cả đều không quan tâm.
Cuồn cuộn màu đen chân nguyên hồi tụ tại phía trước người Hàn Mặc.
Chưởng phải xoay tròn trong hư không, đồng thời phía sau chưởng của y đem theo chân nguyên màu đen vô cùng mênh mông.
– Diệt.
Kèm theo là một tiếng nổ ầm ầm, một chưởng của Hàn Mặc tung ra, chưởng ấn tối đen như muốn đem tất cả thiên địa bao phủ lại, lại một lần nữa chưởng ấn hiện lên, che phủ cả bầu trời.
Tất cả đều hướng tới Yên Vũ Bình Sinh.
Yên Vũ Bình Sinh vẫn nhẹ nhàng ngồi ở đám mây trắng hồi tụ phía trên chân nguyên, đầu ngón tay dao động trên dây đàn, ánh sáng vô tận bắn ra hướng về phía chưởng ấn che trời kia.
– Hưu, hưu, hưu!
Những âm thanh bén nhọn trong hư không truyền ra, chưởng ấn màu đen trực tiếp bị lưu quang xuyên thấu, màu trắng lưu quang vô tận mang theo dòng khí sắc bén vô cùng.
Mà Hàn Mặc mặc dù chưởng ấn bị tổn hại nhưng vẫn hướng về phía Yên Vũ Bình Sinh.
– Đi đến nơi khác tiếp tục đánh.
Hàn Mặc hét lớn lên một tiếng.
Thân thể phóng ngay lên không trung.
-Đang có ý đó.
Yên Vũ bình sinh đáp lại một tiếng, mây trắng do chân nguyên liền chuyển đi.
Chỉ trong nháy mắt công phu, thân ảnh hai người liền hóa thành hai điểm đen hướng tới bầu trời xa xăm mà đi, hoàn toàn biến mất vô hình vô ảnh.
Hàn Mặc và Yên Vũ Bình Sinh thực lực thật quá cường đại, nếu là chiến đấu ở nơi đây sóng dư âm của cuộc chiến tất sẽ lan đến đám người, Hàn Mặc và Yên Vũ Bình Sinh đương nhiên là không muốn như thế.
Nhìn hai bóng người biến mất, quân sĩ bên dưới thật lâu sau vẫn khôngthể bình tĩnh được, ánh mắt vẫn ngẩn ngơ như trước.
Thực lực đến tầng thứ như thế, một người cũng đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ một cuộc chiến, hủy diệt một quân đoàn quả thật quá cường đại, chả trách mà cửu quốc ước định không cho cường giả đứng đầu trực tiếp tham chiến.
– Đói, vùng lên ăn thịt giặc cỏ. Khát, cười chém Ma Việt uống huyết.
– Giết.
Trong hư không Liễu Thương Lan hét lớn một tiếng, đem cung tên trên lưng tháo xuống.
Sau lưng ông ta vũ hồn màu vàng hiện lên, một chiếc cung tên chỉ thẳng lên trời cao.
Một tay vươn ra, Cung Tiễn Vũ Hồn hư ảo được Liễu Thương Lan nắm lấy:
– Giết!
Toàn quân Tuyết Nguyệt điên cuồng thét lên chấn động thiên địa, vừa rồi Hàn Mặc một chưởng giết đi cả ngàn người, uy hiếp quân Tuyết Nguyệt, tuyên bố muốn Liễu Thương Lan tự sát, điều này làm cho toàn quân bi phẫn lại bất lực. Giờ đây Yên Vũ Bình Sinh xuất hiện đối chiến cùng Hàn Mặc, cứu bọn họ, cũng làm cho tướng quân Liễu Thương Lan không cần phải chết, đây thật không thể nghi ngờ đã khơi dậy sự phẫn nộ ngập trời trong quân Tuyết Nguyệt.
Máu đỏ lại một lần nữa nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay không ngừng hướng về phía trước mà giết chóc.
Bên cạnh hắn có thật nhiều người mang theo mặt nạ máu cùng hắn sóng vai mà chiến đấu máu tươi đầy trời.
Phạm vi chiến trường không ngừng được mở rộng, không có bất kỳ chiến thuật gì mà chỉ có tử chiến.
Lúc này Lâm Phong cuối cùng cũng thấy được một bóng hình xinh đẹp ngồi trên chiến mã, Đoàn Hân Diệp.
Tuy nhiên Đoàn Hân Diệp cũng không thể nhúc nhích được, thân thể của nàng bị trói buộc ngay ở trên thân chiến mã. Mà chiến mã nàng cưỡi lại còn bị tám con chiến mã khác vây quanh, tám người này tất cả đều khoác áo giáp tối đen dữ tợn, rõ ràng đó là Hắc Sát vệ.
Đoàn Hân Diệp cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, cặp mắt đen đẹp kia giống như mặt nước hồ mùa thu ánh lên vài tia sóng gợn, mang theo mấy phần chờ mong.
Đương nhiên đám Hắc Sát vệ kia cũng thấy được Lâm Phong đang đánh tới, ánh mắt mấy người sau áo giáp lộ ra sát ý sắc bén lạnh thấu xương.
Cước bộ một bước Lâm Phong cầm kiếm lên, thân người Lâm Phong nhảy lên. Trong lúc Lâm Phong nhảy lên thân thể một tên Hắc sát vệ cũng vừa động, thân thể bằng không băng lên:
– Chém!
Một kiếm của Lâm Phong vung lên ánh sáng sáng lóa ra bốn phía.
Bàn tay tên Hắc Sát vệ kia run lên, lúc này Lâm Phong cảm thấy một lực lượng mênh mông như đại dương hướng tới chính mình, làm cho kiếm của hắn bị vây bấp bênh ở giữa không di động được, không gian lại có tiếng động nước chảy ào ào truyền tới.
Mềm dẻo nhưng lại cương mãnh, hai lực này trực tiếp chấn động làm cho Lâm Phong rơi trở về trên mặt đất. Lâm Phong chỉ thấy Hắc Sát vệ kia đã trở lại trên chiến mã, liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, lập tức vó ngựa vội vã dời đi, tám con chiến mã mang theo Đoàn Hân Diệp chạy như bay.
– Thật là lợi hại! Đám Hắc Sát vệ này đều là cường giả?
Đồng tử Lâm Phong ngưng tụ lại, bọn Hắc Sát vệ này tuy rằng chỉ có tám người, nhưng thực lực của bọn họ so với đám người mà hắn đã tiêu diệt kia còn cường đại hơn nhiều.
Lại chạy như điên, lại một kiếm Lâm Phong chém xuống, một thân ảnh từ trên chiến mã ngã xuống.
Lâm Phong lập tức nhảy lên chiến mã đuổi theo tám đạo thiết kỵ kia.
Vô luận như thế nào cũng phải cứu được Đoàn Hân Diệp trở về.
Họ chỉ nhìn thấy trên mặt bóng đen kia hiện lên một nét cười lạnh lẽo, y thản nhiên nói:
– Ngươi không cần phải biết nhiều như thế, ta cho ngươi thời gian mười giây để cho ngươi tự sát, nếu không, để cho ta phải ra tay thì xương thịt ngươi đều không còn.
– Đại trượng phu không tiếc gì khi phải chết, Liễu Thương Lan ta thà rằng chết ở trong trận chiến, ta chỉ tiếc rằng ba quân đã vì ta mà bị liên lụy.
Liễu Thương Lan giương mắt nhìn vào bóng đen trong hư không.
Ý chí chiến đấu thiêu đốt hừng hực, thân thể ông ta bay lên.
Thà rằng chiến đấu mà chết còn hơn là phải nhục nhã khuất phục tự sát.
Tất cả quân của Tuyết Nguyệt đều lộ ra vẻ mặt vô cùng bi phẫn, kiếp của Tuyết Nguyệt lần này không phải tội do cuộc chiến.
– Ngươi đã muốn tìm cái chết ta sẽ ngươi toại nguyện.
Bóng đen kia sắc mặt lạnh lùng, chân nguyên màu đen trên người lại hội tụ sục sôi, đầy năng lượng hủy diệt.
– Tóc dựng mái đầu, Lan can đứng tựa, Trận mưa vừa dứt.
– Ngóng trời xa, Uất hận kêu dài, hùng tâm khích liệt.
– Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Tiếng hát du dương vang lên, âm thanh từ nơi xa xa truyền lại trào dâng.
Máu, lập tức chỉ nghe thấy một âm thanh vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai tướng sĩ.
– Liễu Thương Lan mà chết thì thái tử Ma Yết cũng sẽ như thế!
Tiếng nói này rất nhỏ cũng không bá đạo, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thể nghi ngờ.
Sắc mặt bóng đen kia nghiêm lại, nhìn về phía phương xa lạnh lùng nói:
– Kẻ nào vừa nói ra cuồng ngôn?
– Hàn Mặc, ngươi tưởng Tuyết Nguyệt ta không có người nữa sao?
Sóng âm cuồn cuộn từ xa mà đến, chậm rãi mà đến, chỉ một lát sau trên hư không liền có một đạo ảnh xuất hiện.
Bên dưới bóng người này là đám mây chân nguyên cuồn cuộn, mà trước người ông ta lại là một chiếc đàn cổ, đúng là đang ngồi đánh đàn.
– Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh, Yên Vũ Bình Sinh.
Nhìn thấy người này xuất hiện, ánh mắt Hàn Mặc ngưng lại, trong mắt xuất hiện lên vẻ sắc bén nồng đậm, người này sao lại xuất hiện ở nơi này.
– Đói, vùng lên ăn thịt giặc cỏ. Khát, cười chém Ma Việt uống huyết..
Người đàn ông trung niên này khoanh chân đánh đàn, ngón tay dao động, bên trong đàn cổ một giai điệu hiện lên, sắc trắng vô tận bay từ đàn cổ cầm ra
Trong nháy mắt từng đạo âm thanh trầm đục truyền ra, chỉ thấy phía Ma Việt gần ngàn quân sĩ trên ngực bị âm luật của đàn cổ cầm xuyên qua mà ngay lập tức mất mạng.
Trong lúc cười nói, tan thành tro bụi, giết người không thấy máu.
– Hàn Mặc, ngươi giết quân Tuyết Nguyệt của ta ta liền giết quân Ma Việt của ngươi, ngươi dám giết Liễu Thương Lan ta liền giết Ma Yết.
Người trung niên điềm đạm nhìn Hàn Mặc đang phẫn nộ, người này mặc dù giết người nhưng vẫn mang theo mấy phần tao nhã, cười nhẹ, đánh đàn, diệt nhân ảnh.
Trong lòng đám người rất khiếp sợ, lại một cường giả đứng đầu quá cường đại, quá mạnh mẽ, căn bản bọn họ không thể ngăn cản, ngón tay dao động trên dây đàn nhưng lại đoạt mạng cả ngàn người.
Quân sĩ Tuyết Nguyệt nhìn người này, trong ánh mắt hiện lên một tia điên cuồng nhè nhẹ, trong lòng lại cháy lên hy vọng.
Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh, tuy rằng bọn họ không có nghe qua tên Yên Vũ Bình Sinh, nhưng nếu ông ta có thể nói như thế hẳn là thực lực cũng không kém gì bóng đen kia, đó chính là cường giả đứng đầu Tuyết Nguyệt.
Mà lúc này thì trong lòng Lâm Phong lại chấn động lên, Yên Vũ Bình Sinhm thì ra ông ta tên là Yên Vũ Bình Sinh.
Người đánh đàn trên hư không kia Lâm Phong đã nhận ra, mà không phải chỉ có hắn mà tin tưởng ở Thiên Nhất học viện cũng có rất nhiều người cũng nhận ra người này.
Người này đã dạy cho Lâm Phong đánh đàn, giúp cho Lâm Phong tĩnh tâm, là người thầy đã đánh đàn trong rừng hoa đào.
Căn bản Lâm Phong cũng không nghĩ đến cái người hắn đã tiếp xúc qua vài lần, giúp hắn tĩnh tâm, thậm chí còn giúp hắn đột phá tu vi nam tử đánh đàn mà lại có thực lực cường hãn như thế.
Đúng là tĩnh như xử nữ động như lôi đình, người này có vài phần giống Vấn Ngạo Tuyết, nhìn thì như là một nữ nhân xinh đẹp nhưng giữa chiến trường thì đúng là một vị Bạch Y Sát Thần, một kiếm giết một người.
– Yên Vũ Bình Sinh.
Lâm Phong âm thầm ghi nhớ cái tên này, thực lực Yên Vũ lão sư nếu so với phó viện trưởng học viện Thiên Nhất là Long Đỉnh kia hẳn là có thể còn mạnh hơn.
Hàn Mặc chằm chằm nhìn Yên Vũ Bình Sinh, trầm mặc một lát rồi lập tức mở miệng nói:
– Đã lâu nghe tên Yên Vũ, nay chiến một trận, được không?
– Ngươi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế.
Giọng nói của Yên Vũ Bình Sinh vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như thế, giống như tất cả đều không quan tâm.
Cuồn cuộn màu đen chân nguyên hồi tụ tại phía trước người Hàn Mặc.
Chưởng phải xoay tròn trong hư không, đồng thời phía sau chưởng của y đem theo chân nguyên màu đen vô cùng mênh mông.
– Diệt.
Kèm theo là một tiếng nổ ầm ầm, một chưởng của Hàn Mặc tung ra, chưởng ấn tối đen như muốn đem tất cả thiên địa bao phủ lại, lại một lần nữa chưởng ấn hiện lên, che phủ cả bầu trời.
Tất cả đều hướng tới Yên Vũ Bình Sinh.
Yên Vũ Bình Sinh vẫn nhẹ nhàng ngồi ở đám mây trắng hồi tụ phía trên chân nguyên, đầu ngón tay dao động trên dây đàn, ánh sáng vô tận bắn ra hướng về phía chưởng ấn che trời kia.
– Hưu, hưu, hưu!
Những âm thanh bén nhọn trong hư không truyền ra, chưởng ấn màu đen trực tiếp bị lưu quang xuyên thấu, màu trắng lưu quang vô tận mang theo dòng khí sắc bén vô cùng.
Mà Hàn Mặc mặc dù chưởng ấn bị tổn hại nhưng vẫn hướng về phía Yên Vũ Bình Sinh.
– Đi đến nơi khác tiếp tục đánh.
Hàn Mặc hét lớn lên một tiếng.
Thân thể phóng ngay lên không trung.
-Đang có ý đó.
Yên Vũ bình sinh đáp lại một tiếng, mây trắng do chân nguyên liền chuyển đi.
Chỉ trong nháy mắt công phu, thân ảnh hai người liền hóa thành hai điểm đen hướng tới bầu trời xa xăm mà đi, hoàn toàn biến mất vô hình vô ảnh.
Hàn Mặc và Yên Vũ Bình Sinh thực lực thật quá cường đại, nếu là chiến đấu ở nơi đây sóng dư âm của cuộc chiến tất sẽ lan đến đám người, Hàn Mặc và Yên Vũ Bình Sinh đương nhiên là không muốn như thế.
Nhìn hai bóng người biến mất, quân sĩ bên dưới thật lâu sau vẫn khôngthể bình tĩnh được, ánh mắt vẫn ngẩn ngơ như trước.
Thực lực đến tầng thứ như thế, một người cũng đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ một cuộc chiến, hủy diệt một quân đoàn quả thật quá cường đại, chả trách mà cửu quốc ước định không cho cường giả đứng đầu trực tiếp tham chiến.
– Đói, vùng lên ăn thịt giặc cỏ. Khát, cười chém Ma Việt uống huyết.
– Giết.
Trong hư không Liễu Thương Lan hét lớn một tiếng, đem cung tên trên lưng tháo xuống.
Sau lưng ông ta vũ hồn màu vàng hiện lên, một chiếc cung tên chỉ thẳng lên trời cao.
Một tay vươn ra, Cung Tiễn Vũ Hồn hư ảo được Liễu Thương Lan nắm lấy:
– Giết!
Toàn quân Tuyết Nguyệt điên cuồng thét lên chấn động thiên địa, vừa rồi Hàn Mặc một chưởng giết đi cả ngàn người, uy hiếp quân Tuyết Nguyệt, tuyên bố muốn Liễu Thương Lan tự sát, điều này làm cho toàn quân bi phẫn lại bất lực. Giờ đây Yên Vũ Bình Sinh xuất hiện đối chiến cùng Hàn Mặc, cứu bọn họ, cũng làm cho tướng quân Liễu Thương Lan không cần phải chết, đây thật không thể nghi ngờ đã khơi dậy sự phẫn nộ ngập trời trong quân Tuyết Nguyệt.
Máu đỏ lại một lần nữa nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay không ngừng hướng về phía trước mà giết chóc.
Bên cạnh hắn có thật nhiều người mang theo mặt nạ máu cùng hắn sóng vai mà chiến đấu máu tươi đầy trời.
Phạm vi chiến trường không ngừng được mở rộng, không có bất kỳ chiến thuật gì mà chỉ có tử chiến.
Lúc này Lâm Phong cuối cùng cũng thấy được một bóng hình xinh đẹp ngồi trên chiến mã, Đoàn Hân Diệp.
Tuy nhiên Đoàn Hân Diệp cũng không thể nhúc nhích được, thân thể của nàng bị trói buộc ngay ở trên thân chiến mã. Mà chiến mã nàng cưỡi lại còn bị tám con chiến mã khác vây quanh, tám người này tất cả đều khoác áo giáp tối đen dữ tợn, rõ ràng đó là Hắc Sát vệ.
Đoàn Hân Diệp cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, cặp mắt đen đẹp kia giống như mặt nước hồ mùa thu ánh lên vài tia sóng gợn, mang theo mấy phần chờ mong.
Đương nhiên đám Hắc Sát vệ kia cũng thấy được Lâm Phong đang đánh tới, ánh mắt mấy người sau áo giáp lộ ra sát ý sắc bén lạnh thấu xương.
Cước bộ một bước Lâm Phong cầm kiếm lên, thân người Lâm Phong nhảy lên. Trong lúc Lâm Phong nhảy lên thân thể một tên Hắc sát vệ cũng vừa động, thân thể bằng không băng lên:
– Chém!
Một kiếm của Lâm Phong vung lên ánh sáng sáng lóa ra bốn phía.
Bàn tay tên Hắc Sát vệ kia run lên, lúc này Lâm Phong cảm thấy một lực lượng mênh mông như đại dương hướng tới chính mình, làm cho kiếm của hắn bị vây bấp bênh ở giữa không di động được, không gian lại có tiếng động nước chảy ào ào truyền tới.
Mềm dẻo nhưng lại cương mãnh, hai lực này trực tiếp chấn động làm cho Lâm Phong rơi trở về trên mặt đất. Lâm Phong chỉ thấy Hắc Sát vệ kia đã trở lại trên chiến mã, liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, lập tức vó ngựa vội vã dời đi, tám con chiến mã mang theo Đoàn Hân Diệp chạy như bay.
– Thật là lợi hại! Đám Hắc Sát vệ này đều là cường giả?
Đồng tử Lâm Phong ngưng tụ lại, bọn Hắc Sát vệ này tuy rằng chỉ có tám người, nhưng thực lực của bọn họ so với đám người mà hắn đã tiêu diệt kia còn cường đại hơn nhiều.
Lại chạy như điên, lại một kiếm Lâm Phong chém xuống, một thân ảnh từ trên chiến mã ngã xuống.
Lâm Phong lập tức nhảy lên chiến mã đuổi theo tám đạo thiết kỵ kia.
Vô luận như thế nào cũng phải cứu được Đoàn Hân Diệp trở về.
/968
|