Vân Khê nhìn người xuất hiện này, trong ánh mắt hay khí chất y đều lộ ra vẻ kiêu ngạo, loại kiêu ngạo chỉ thuộc về quý tộc.
Độc Cô Thương, công khanh hầu, con cháu quý tộc chân chính.
Y cũng nghe nói rất nhiều chuyện về Lâm Phong, đi đến đâu cũng có người nói. Thậm chí y còn nghe được có người lấy y ra so sánh với Lâm Phong, thậm chí có người giống như Vân Khê kia, cho là y không bằng Lâm Phong.
Điều này khiến Độc Cô Thương khá khó chịu. Độc Cô Thương y là ai chứ, toàn bộ cái Thiên Nhất học viện này ngoài người ở đỉnh cao nhất của tháp tu luyện ra thì chẳng có ai được y nể phục, dù là đệ nhị Cùng Bích Lạc và đệ tam Ôn Ngạo Tuyết thì Độc Cô Thương vẫn cho là mình không hề kém hai người đó.
Mà Lâm Phong thì y lại càng khinh thường, theo y thấy thì lấy Lâm Phong so với y đúng là một loại nhục nhã y.
- Dựa vào cái gì mà không thể so với ngươi, trong mắt ta ngươi chính là không bằng Lâm Phong.
Nghe Độc Cô Thương sỉ nhục Lâm Phong, Vân Khê cố lấy dũng khí quát lên một tiếng với Độc Cô Thương.
- Ngươi câm miệng.
- Bốp!
Một tiếng thanh thúy vang lên, đầu Vân Khê nghiêng sang một bên, cô che mặt mình lại. Cô bị người ta quăng cho một cái bạt tai, nhưng không phải Độc Cô Thương, mà là cô gái cay nghiệt kia, bạn của cô.
- Vân Khê, ngươi câm miệng lại cho ta, Lâm Phong há có thể sánh được với Độc Cô Thương. Ở trước mặt Độc Cô, Lâm Phong chính là rác rưởi, không đáng một xu.
Cô gái khắc nghiệt kia vẫn chanh chua, vẫn lạnh lùng như trước, mà cái tát kia cũng chẳng lưu tình chút nào.
Độc Cô Thương thấy vậy thì khẽ cười đầy kiêu ngạo, đúng vậy, ở trước mặt y, Lâm Phong chính là rác rưởi, không đáng một xu.
Lúc này, cách bọn họ tầm một răm mét, một người đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn tháp tu luyện cao ngất kia.
Người này đúng là kẻ mà đám Độc Cô Thương đang đàm luận, Lâm Phong.
Lâm Phong chậm rãi quay sang nhìn đám người Độc Cô Thương, hắn tới đây tu luyện, chuẩn bị bế quan một lần, tới niên quan thì sẽ xuất phát trở về thành Dương Châu. Nhưng dọc đường đi có không ít người bàn luận về hắn, ngay cả dưới tháp tu luyện này cũng có người lại xảy ra tranh chấp vì hắn.
Lâm Phong sớm nghe thấy nhưng hắn không muốn quản, cũng không muốn chứng minh cái gì. Người nói về hắn rất nhiều, hắn không thể để ý tất cả, cứ để thuận theo tự nhiên.
Nhưng lúc này một cô gái vô tội vì hắn mà bị người ta tát, bị người ta nhục nhã, điều này khiến hắn chau mày lại.
- Vân Khê, tối nay ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta, chỉ một đêm. Từ nay về sau chúng ta không quen biết, ta cũng không truy cứu ngươi nữa.
Độc Cô Thương cao ngạo nhìn Vân Khê với ánh mắt lạnh lùng, buồn cười, y muốn đàn bà lúc nào mà chẳng dễ dàng. Vân Khê kia, y có ý với cô ta, cho cô ta mặt mũi mà cô ta lại dám nói y không bằng Lâm Phong, đã như vậy thì tối nay khiến cô ta hưởng thụ một phen đi.
- Ngươi…
Vân Khê sững sờ, nhìn khuôn mặt xấu xí kia, muốn mình làm nữ nhân một đêm của y? Lại thật giống như mình được ân huệ rất lớn, thật là một tên không biết xấu hổ, chẳng lẽ phụ nữ con gái ở trong mắt y là có thể tùy ý giẫm lên nhục nhã thế sao?
Sự thật đúng là như vậy, với thân phận của mình, ngoài một số nữ nhân ra, những người khác thì Độc Cô Thương có thể tùy ý giẫm lên lăng nhục, chỉ cần y vui.
- Nếu ngươi không đồng ý thì người hầu hạ ngươi không chỉ là một mình Độc Cô Thương ta đâu.
Độc Cô Thương cười tà ác, lời nói độc ác khiến sắc mặt Vân Khê tái nhợt hẳn đi. Tên đàn ông đáng ghét, nhưng cô lại cảm thấy vô lực.
Con cháu công khanh, tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, cho dù là thực lực bản thân hay là thân thế, Độc Cô Thương có thể dễ dàng đùa bỡn cô.
- Vân Khê, Độc Cô cho ngươi cơ hội hầu hạ là phúc khí của ngươi, đừng có cho mặt mà không biết nhặt như thế.
Cô ả cay nghiệt lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt.
Sắc mặt Vân Khê càng thêm tái nhợt, muốn nàng để Độc Cô Thương chơi một đêm rồi vứt bỏ, thế còn là phúc khí của cô? Muốn nàng phải nhận lấy?
- Tuổi còn trẻ mà đã tiện đến mức đó, ngươi cũng là một đóa kỳ ba đấy.
Một giọng nói đạm mạc truyền đến. Cô ả cay nghiệt kia lập tức xoay người nhìn thì thấy một thanh niên thanh tú, ả cau mày nói:
- Ngươi đang nói với ai?
Lần trước ả không xem Lâm Phong và Hắc Ma chiến đấu nên không nhận ra Lâm Phong.
- Ngoài ngươi ra, ở đây còn có cô gái nào không có lòng tự trọng như thế không?
Lâm Phong nói đầy mỉa mai, đối phó loại con gái này, chỉ có càng cay nghiệt hơn ả.
Cô ả cay nghiệt kia cứng đờ mặt, mà Vân Khê thì vui mừng, kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt.
Lâm Phong, là Lâm Phong.
Lâm Phong lại xuất hiện ở đây, còn nói chuyện giúp cô.
Vẫn tiêu sái như vậy, nhưng so với bóng dáng không kiềm chế được ngày đó, Lâm Phong nay đôi mắt càng thêm thâm thúy, vầng trán cũng lộ ra anh khí.
Độc Cô Thương cũng nhíu mày, y cũng không nhận ra Lâm Phong. Trận chiến giữa Hắc Ma và Lâm Phong lần trước tuy oanh động, người của hệ Tướng Tinh gần như đều đi xem, nhưng y là người của hệ Quý Tộc nên luôn khinh thường Hắc Ma.
- Chuyện của ta, ngươi cũng dám quản?
Độc Cô Thương lạnh nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Lâm Phong lạnh nhạt liếc Độc Cô Thương một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, dường như chẳng thèm để ý. Không biết hắn mà sau lưng lại đi nhục nhã hạ thấp hắn để thể hiện mình cao quý ra sao, đối với loại người như thế, Lâm Phong khinh thường.
Nhìn cô ả cay nghiệt kia, Lâm Phong cất cao giọng nói:
- Hầu hạ kẻ khác một đêm, với ngươi thì đó là phúc khí, là người khác nể mặt, ta thấy ngươi chắc hầu hạ không ít đàn ông rồi, ngươi cũng thật có phúc đấy.
Lâm Phong nói mà không che giấu nên đám người xung quanh đều nhìn cô ả cay nghiệt kia với ánh mắt đầy châm chọc, nở nụ cười đầy mỉa mai, lời kia của ả quả đúng là vô liêm sỉ.
- Ta đang nói với ngươi!
Độc Cô Thương thấy Lâm Phong lại chẳng nhìn mình, giọng nói cũng lạnh hẳn đi. Độc Cô Thương y có địa vị cỡ nào, lại bị Lâm Phong không thèm để ý ngay trước mặt mọi người.
Thản nhiên nhìn snag Độc Cô Thương, Lâm Phong nói:
- Ta có biết ngươi?
Độc Cô Thương ngẩn ra, cười lạnh:
- Ta đương nhiên không biết ngươi, như vậy ngươi cũng không biết ta là ai rồi! Người biết ta, không ai dám coi thường ta, ngươi tên là gì?
- Ngươi coi mình cao thật đấy nhỉ.
Lâm Phong cười nói:
- Chính là ngươi rêu rao, giới thiệu mình khắp nơi như vậy, ta tuy không muốn biết loại người như ngươi, nhưng thực không khéo lại nghe được tên của ngươi, Độc Cô Thương.
- Hử?
Độc Cô Thương nheo mắt lại, Lâm Phong biết y là Độc Cô Thương mà vẫn dám kiêu ngạo như thế.
- Ngươi đã biết ta là ai, như vậy ngươi cũng biết thủ đoạn của ta thế nào, tự vả mình rồi ba quỳ chín vái với ta, ta sẽ coi chuyện này chưa từng xảy ra.
Độc Cô Thương phóng ra hàn ý áp tới Lâm Phong, lạnh lẽo tới tận xương tủy. Y cười đầy kiêu ngạo, với y thì chỉ cần phóng chút khí thế ra là đủ để khiến Lâm Phong khuất phục rồi.
Nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, không hề động đậy. Khí tức lạnh lẽo này không khiến sắc mặt hắn thay đổi chút nào, Lâm Phong dường như chẳng hề cảm nhận được lãnh ý trên người.
- Tự mình vả miệng? Ba quỳ chín vái?
Lâm Phong chậm rãi nhấc chân đi hướng Độc Cô Thương, cảnh này khiến Độc Cô Thương hơi kinh ngạc, khí tức lạnh lùng trên người ngày càng điên cuồng bá đạo.
- Chút khí thế đó ngươi đừng có lấy ra để mất mặt có được không?
Lâm Phong vẫn bước tiếp, miệng lại nói một câu khiến mọi người xung quanh sửng sốt, một tên thật cuồng vọng, lại dám bảo Độc Cô Thương đừng để mất mặt.
Mà mấy người của hệ Tướng Tinh thì hưng phân. Lâm Phong là người của hệ Tướng Tinh, bọn họ đương nhiên là nhận ra, Lâm Phong sẽ đánh một trận với Độc Cô Thương hệ Quý Tộc, bọn họ sao lại không hưng phấn cho được.
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Trên người Độc Cô Thương, một khí tức bá đạo hơn nhiều phóng lên, người y lại lượn lờ một tầng sáng trắng nhà nhạt, ánh sáng của thiên địa nguyên lực.
- Ta nói là ngươi đừng để tự mất mặt.
Tiếng nói của Lâm Phong vang lên trong không gian, bá đạo mà lạnh như băng. Hắn bỗng nhiên sải bước một bước, một luồng kiếm khí không gì sánh được phóng lên cao.
Trên người Lâm Phong, kiếm khí phóng lên, cả người hắn như một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng sắc bén!
Mọi người đột nhiên chấn động, khí thế này… Đúng là khủng khiếp.
Lâm Phong vẫn là Lâm Phong đã chiến một trận với Hắc Ma lúc trước sao?
Độc Cô Thương, công khanh hầu, con cháu quý tộc chân chính.
Y cũng nghe nói rất nhiều chuyện về Lâm Phong, đi đến đâu cũng có người nói. Thậm chí y còn nghe được có người lấy y ra so sánh với Lâm Phong, thậm chí có người giống như Vân Khê kia, cho là y không bằng Lâm Phong.
Điều này khiến Độc Cô Thương khá khó chịu. Độc Cô Thương y là ai chứ, toàn bộ cái Thiên Nhất học viện này ngoài người ở đỉnh cao nhất của tháp tu luyện ra thì chẳng có ai được y nể phục, dù là đệ nhị Cùng Bích Lạc và đệ tam Ôn Ngạo Tuyết thì Độc Cô Thương vẫn cho là mình không hề kém hai người đó.
Mà Lâm Phong thì y lại càng khinh thường, theo y thấy thì lấy Lâm Phong so với y đúng là một loại nhục nhã y.
- Dựa vào cái gì mà không thể so với ngươi, trong mắt ta ngươi chính là không bằng Lâm Phong.
Nghe Độc Cô Thương sỉ nhục Lâm Phong, Vân Khê cố lấy dũng khí quát lên một tiếng với Độc Cô Thương.
- Ngươi câm miệng.
- Bốp!
Một tiếng thanh thúy vang lên, đầu Vân Khê nghiêng sang một bên, cô che mặt mình lại. Cô bị người ta quăng cho một cái bạt tai, nhưng không phải Độc Cô Thương, mà là cô gái cay nghiệt kia, bạn của cô.
- Vân Khê, ngươi câm miệng lại cho ta, Lâm Phong há có thể sánh được với Độc Cô Thương. Ở trước mặt Độc Cô, Lâm Phong chính là rác rưởi, không đáng một xu.
Cô gái khắc nghiệt kia vẫn chanh chua, vẫn lạnh lùng như trước, mà cái tát kia cũng chẳng lưu tình chút nào.
Độc Cô Thương thấy vậy thì khẽ cười đầy kiêu ngạo, đúng vậy, ở trước mặt y, Lâm Phong chính là rác rưởi, không đáng một xu.
Lúc này, cách bọn họ tầm một răm mét, một người đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn tháp tu luyện cao ngất kia.
Người này đúng là kẻ mà đám Độc Cô Thương đang đàm luận, Lâm Phong.
Lâm Phong chậm rãi quay sang nhìn đám người Độc Cô Thương, hắn tới đây tu luyện, chuẩn bị bế quan một lần, tới niên quan thì sẽ xuất phát trở về thành Dương Châu. Nhưng dọc đường đi có không ít người bàn luận về hắn, ngay cả dưới tháp tu luyện này cũng có người lại xảy ra tranh chấp vì hắn.
Lâm Phong sớm nghe thấy nhưng hắn không muốn quản, cũng không muốn chứng minh cái gì. Người nói về hắn rất nhiều, hắn không thể để ý tất cả, cứ để thuận theo tự nhiên.
Nhưng lúc này một cô gái vô tội vì hắn mà bị người ta tát, bị người ta nhục nhã, điều này khiến hắn chau mày lại.
- Vân Khê, tối nay ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta, chỉ một đêm. Từ nay về sau chúng ta không quen biết, ta cũng không truy cứu ngươi nữa.
Độc Cô Thương cao ngạo nhìn Vân Khê với ánh mắt lạnh lùng, buồn cười, y muốn đàn bà lúc nào mà chẳng dễ dàng. Vân Khê kia, y có ý với cô ta, cho cô ta mặt mũi mà cô ta lại dám nói y không bằng Lâm Phong, đã như vậy thì tối nay khiến cô ta hưởng thụ một phen đi.
- Ngươi…
Vân Khê sững sờ, nhìn khuôn mặt xấu xí kia, muốn mình làm nữ nhân một đêm của y? Lại thật giống như mình được ân huệ rất lớn, thật là một tên không biết xấu hổ, chẳng lẽ phụ nữ con gái ở trong mắt y là có thể tùy ý giẫm lên nhục nhã thế sao?
Sự thật đúng là như vậy, với thân phận của mình, ngoài một số nữ nhân ra, những người khác thì Độc Cô Thương có thể tùy ý giẫm lên lăng nhục, chỉ cần y vui.
- Nếu ngươi không đồng ý thì người hầu hạ ngươi không chỉ là một mình Độc Cô Thương ta đâu.
Độc Cô Thương cười tà ác, lời nói độc ác khiến sắc mặt Vân Khê tái nhợt hẳn đi. Tên đàn ông đáng ghét, nhưng cô lại cảm thấy vô lực.
Con cháu công khanh, tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, cho dù là thực lực bản thân hay là thân thế, Độc Cô Thương có thể dễ dàng đùa bỡn cô.
- Vân Khê, Độc Cô cho ngươi cơ hội hầu hạ là phúc khí của ngươi, đừng có cho mặt mà không biết nhặt như thế.
Cô ả cay nghiệt lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt.
Sắc mặt Vân Khê càng thêm tái nhợt, muốn nàng để Độc Cô Thương chơi một đêm rồi vứt bỏ, thế còn là phúc khí của cô? Muốn nàng phải nhận lấy?
- Tuổi còn trẻ mà đã tiện đến mức đó, ngươi cũng là một đóa kỳ ba đấy.
Một giọng nói đạm mạc truyền đến. Cô ả cay nghiệt kia lập tức xoay người nhìn thì thấy một thanh niên thanh tú, ả cau mày nói:
- Ngươi đang nói với ai?
Lần trước ả không xem Lâm Phong và Hắc Ma chiến đấu nên không nhận ra Lâm Phong.
- Ngoài ngươi ra, ở đây còn có cô gái nào không có lòng tự trọng như thế không?
Lâm Phong nói đầy mỉa mai, đối phó loại con gái này, chỉ có càng cay nghiệt hơn ả.
Cô ả cay nghiệt kia cứng đờ mặt, mà Vân Khê thì vui mừng, kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt.
Lâm Phong, là Lâm Phong.
Lâm Phong lại xuất hiện ở đây, còn nói chuyện giúp cô.
Vẫn tiêu sái như vậy, nhưng so với bóng dáng không kiềm chế được ngày đó, Lâm Phong nay đôi mắt càng thêm thâm thúy, vầng trán cũng lộ ra anh khí.
Độc Cô Thương cũng nhíu mày, y cũng không nhận ra Lâm Phong. Trận chiến giữa Hắc Ma và Lâm Phong lần trước tuy oanh động, người của hệ Tướng Tinh gần như đều đi xem, nhưng y là người của hệ Quý Tộc nên luôn khinh thường Hắc Ma.
- Chuyện của ta, ngươi cũng dám quản?
Độc Cô Thương lạnh nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Lâm Phong lạnh nhạt liếc Độc Cô Thương một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, dường như chẳng thèm để ý. Không biết hắn mà sau lưng lại đi nhục nhã hạ thấp hắn để thể hiện mình cao quý ra sao, đối với loại người như thế, Lâm Phong khinh thường.
Nhìn cô ả cay nghiệt kia, Lâm Phong cất cao giọng nói:
- Hầu hạ kẻ khác một đêm, với ngươi thì đó là phúc khí, là người khác nể mặt, ta thấy ngươi chắc hầu hạ không ít đàn ông rồi, ngươi cũng thật có phúc đấy.
Lâm Phong nói mà không che giấu nên đám người xung quanh đều nhìn cô ả cay nghiệt kia với ánh mắt đầy châm chọc, nở nụ cười đầy mỉa mai, lời kia của ả quả đúng là vô liêm sỉ.
- Ta đang nói với ngươi!
Độc Cô Thương thấy Lâm Phong lại chẳng nhìn mình, giọng nói cũng lạnh hẳn đi. Độc Cô Thương y có địa vị cỡ nào, lại bị Lâm Phong không thèm để ý ngay trước mặt mọi người.
Thản nhiên nhìn snag Độc Cô Thương, Lâm Phong nói:
- Ta có biết ngươi?
Độc Cô Thương ngẩn ra, cười lạnh:
- Ta đương nhiên không biết ngươi, như vậy ngươi cũng không biết ta là ai rồi! Người biết ta, không ai dám coi thường ta, ngươi tên là gì?
- Ngươi coi mình cao thật đấy nhỉ.
Lâm Phong cười nói:
- Chính là ngươi rêu rao, giới thiệu mình khắp nơi như vậy, ta tuy không muốn biết loại người như ngươi, nhưng thực không khéo lại nghe được tên của ngươi, Độc Cô Thương.
- Hử?
Độc Cô Thương nheo mắt lại, Lâm Phong biết y là Độc Cô Thương mà vẫn dám kiêu ngạo như thế.
- Ngươi đã biết ta là ai, như vậy ngươi cũng biết thủ đoạn của ta thế nào, tự vả mình rồi ba quỳ chín vái với ta, ta sẽ coi chuyện này chưa từng xảy ra.
Độc Cô Thương phóng ra hàn ý áp tới Lâm Phong, lạnh lẽo tới tận xương tủy. Y cười đầy kiêu ngạo, với y thì chỉ cần phóng chút khí thế ra là đủ để khiến Lâm Phong khuất phục rồi.
Nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, không hề động đậy. Khí tức lạnh lẽo này không khiến sắc mặt hắn thay đổi chút nào, Lâm Phong dường như chẳng hề cảm nhận được lãnh ý trên người.
- Tự mình vả miệng? Ba quỳ chín vái?
Lâm Phong chậm rãi nhấc chân đi hướng Độc Cô Thương, cảnh này khiến Độc Cô Thương hơi kinh ngạc, khí tức lạnh lùng trên người ngày càng điên cuồng bá đạo.
- Chút khí thế đó ngươi đừng có lấy ra để mất mặt có được không?
Lâm Phong vẫn bước tiếp, miệng lại nói một câu khiến mọi người xung quanh sửng sốt, một tên thật cuồng vọng, lại dám bảo Độc Cô Thương đừng để mất mặt.
Mà mấy người của hệ Tướng Tinh thì hưng phân. Lâm Phong là người của hệ Tướng Tinh, bọn họ đương nhiên là nhận ra, Lâm Phong sẽ đánh một trận với Độc Cô Thương hệ Quý Tộc, bọn họ sao lại không hưng phấn cho được.
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Trên người Độc Cô Thương, một khí tức bá đạo hơn nhiều phóng lên, người y lại lượn lờ một tầng sáng trắng nhà nhạt, ánh sáng của thiên địa nguyên lực.
- Ta nói là ngươi đừng để tự mất mặt.
Tiếng nói của Lâm Phong vang lên trong không gian, bá đạo mà lạnh như băng. Hắn bỗng nhiên sải bước một bước, một luồng kiếm khí không gì sánh được phóng lên cao.
Trên người Lâm Phong, kiếm khí phóng lên, cả người hắn như một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng sắc bén!
Mọi người đột nhiên chấn động, khí thế này… Đúng là khủng khiếp.
Lâm Phong vẫn là Lâm Phong đã chiến một trận với Hắc Ma lúc trước sao?
/968
|