Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 271: Mất Mặt

/968


Lâm Phong nhìn về phía đám người kia, nhìn thấy ánh mắt của Băng Nguyên kia thì hơi ngưng lại, thật lạnh.

Nghe nói Băng Tuyết sơn trang chỉ thu kẻ có được Vũ hồn loại hàn băng, tất cả công pháp võ kỹ bọn họ tu luyện đều là thuộc tính hàn. Đám người này đi chung một chỗ khiến cả không gian nơi đây lạnh đi rất nhiều.

- Linh Vũ cảnh tầng chín!

Bá Đao khẽ nói.

Lâm Phong thầm gật đầu, Vân Hải tông bị diệt không phải là không có lý. Trong những đại tông môn kia, Vân Hải tông của hơn một năm trước quả thật yếu nhất, điểm ấy có thể nhìn ra được từ đệ tử của tông môn.

Đám người Băng Nguyên bước đến, rất nhiều người lập tức tránh đường. Băng Nguyên nhanh chóng bước đến chỗ Lâm Phong, nhưng bọn họ lại phát hiện dường như Lâm Phong không hề có ý tránh ra, mà cứ đứng nguyên ở đó.

- Hử?

Nhiều người đều ngẩn ra, mấy người kia là ai mà to gan như vậy, thấy đám người Băng Nguyên tới mà không hề có ý tránh ra.

Băng Nguyên cũng nhíu mày lại, phóng ra hàn băng khí tới ba người Lâm Phong. Xung quanh dường như có một tầng sương trắng đang di động trong không khí, một tầng khí lạnh cũng nhanh chóng phủ lên trên người Lâm Phong, mang theo sương trắng.

Lâm Phong vẫn đứng đó, ánh mắt bình tĩnh. Một vòng năng lượng đột ngột hiện lên khiến quần áo Lâm Phong tung bay, ngay sau đó sương lạnh bao trùm người hắn tan hết đi, không còn gì nữa, như thể chưa từng xuất hiện.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người chỉ thấy trên người Lâm Phong dường như lóe lên một tầng lưu quang, sau đó sương lạnh tan đi.

- Xem ra kẻ này cũng có thực lực phi phàm, hèn chi thấy Băng Nguyên đến lại không hề lui.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng rồi bắt đầu chú ý đến Lâm Phong, kẻ này không hề đơn giản.

- Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang, ngươi là người phương nào?

Băng Nguyên dừng chân lại, hỏi Lâm Phong một câu với ngữ khí lạnh lẽo như trước.

- Lâm Phong!

Một câu nói vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng, mà nghe được hai chữ Lâm Phong, đồng tử Băng Nguyên co rụt lại.

Lâm Phong!

Hai chữ này, hắn nghe được không ít ở trong tông môn, là trưởng bối tông môn nhắc đến với hắn. Nửa năm trước, Lâm Phong dùng lửa đốt thành, đại náo hoàng thành, ở hoàng thành không ai là không biết, mấy người thuộc cao tầng của tông môn đều biết hắn.

- Lâm Phong, chưa từng nghe qua, không biết là đệ tử của tông môn nào nhỉ?

Mọi người đều nghi hoặc, bọn chưa từng nghe nói đại tông môn nào xuất hiện một thiên tài tên là Lâm Phong cả.

Nhưng xem thần sắc Băng Nguyên kia thì dường như là nhận thức Lâm Phong, ngay cả mày cũng nhíu lại.

Băng Nguyên đi vòng qua người Lâm Phong, mà đám người sau lưng hắn cũng căm tức nhìn Lâm Phong, lòng thì nghi hoặc sao Băng Nguyên sư huynh lại không giết kẻ này, cái tên ngông cuồng đó.

Nhưng Băng Nguyên không nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo, bước qua bên cạnh Lâm Phong.

Lúc này, một đạo hàn băng ý đột nhiên giáng xuống người Lâm Phong, hàn băng chưởng lực lặng lẽ đánh tới hắn.

Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, Lâm Phong khẽ run tay.

- A…

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, người đánh lén Lâm Phong kia rũ tay xuống, mang theo sương lạnh, đã bị phế.

Người của Băng Tuyết sơn trang quay đầu lại nhìn người kia, nhất thời sắc mặt phát lạnh.

- Sư đệ, sao lại thế này?

- Hắn đánh lén ta!

Người kia sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt dữ tợn.

Đánh lén?

Lâm Phong sải bước ra, một luồng khí thế sắc bén tản ra, hắn chỉ một ngón tay ra. Người kia toàn thân run lên bần bật, thét lớn một tiếng, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Phong, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.

- Ngươi… Giết ta…

Người nọ run run nói ra một câu rồi ánh mắt mất tiêu cự, ngã thẳng ra sau, chết không nhắm mắt.

Ở trước mặt đệ tử đồng môn của gã, Lâm Phong trực tiếp giết hắn, đây là kết quả hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Mọi người đều sững sờ nhìn Lâm Phong, hắn thật to gan, dám ở ngay trước mặt đám người Băng Tuyết sơn trang, thậm chí là cả Băng Nguyên mà giết đệ tử của Băng Tuyết sơn trang.

- Đối phó ngươi, không cần phải đánh lén!

Lâm Phong thản nhiên nói một câu. Đối phương nói hắn đánh lén, hắn khinh thường dùng ngôn ngữ để biện minh, mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

Luận thực lực, hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều, luận dũng khí, hắn dám trực tiếp giết chết đối phương, như vậy Lâm Phong có cần phải đánh lén không? Thực hiển nhiên là đối phương đang nói xấu hắn.

Mọi người đều thầm gật đầu, đúng vậy, với thực lực và dũng khí của Lâm Phong thì trực tiếp giết đối phương luôn, chẳng cần phải đánh lén làm gì, đúng là trộm hô bắt trộm.

Mọi người nhìn về phía đám người Băng Tuyết sơn trang, mà phải nói chính xác là nhìn Băng Nguyên, muốn xem bọn họ định thế nào.

Sắc mặt Băng Nguyên trầm xuống, tuy hắn biết người của hắn khiêu khích Lâm Phong trước, nhưng Lâm Phong lại giết người của Băng Tuyết sơn trang ngay trước mặt bọn hắn, đây đúng là đánh mặt Băng Nguyên, cũng là đánh mặt Băng Tuyết sơn trang.

- Lâm Phong, dường như ngươi rất không nể mặt ta?

Băng Nguyên phóng thích hàn ý trên người khiến mọi người run sợ, sắp chiến rồi ư?

- Sao ta phải nể mặt ngươi?

Lâm Phong thản nhiên nói:

- Nếu ngươi biết ta thì nên biết ta đi ra từ đâu, giờ ngươi để ta nể mặt ngươi, nể mặt Băng Tuyết sơn trang?

Băng Nguyên cứng đờ sắc mặt lại, đúng vậy, ngày xưa Lâm Phong chính là đệ tử Vân Hải tông. Diệt Vân Hải tông, Băng Tuyết sơn trang cũng có phần. Lúc trước trang chủ Băng Tuyết sơn trang Hàn Tuyết Thiên đã tự mình đến Vân Hải tông.

Lâm Phong cần nể mặt hắn sao?

- Xem ra Băng Nguyên đúng là biết Lâm Phong, nhưng sao ta chưa từng nghe nói đến người này, sau này nhất định phải nghe ngóng mới được.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Lâm Phong dám như vậy thì hiển nhiên là thực lực phi phàm, sao người như thế mà bọn họ chưa từng nghe nói đến, thật kỳ quái.

- Băng Nguyên sư huynh, giết hắn đi.

- Đúng vậy, sư huynh! Hắn dám giết người của Băng Tuyết sơn trang ta, đáng chết!

Người của Băng Tuyết sơn trang ai nấy đều phẫn nộ, Lâm Phong thật to gan, giết người của Băng Tuyết sơn trang rồi mà còn ăn nói ngông cuồng như vậy, nhất định phải giết.

- Giết? Các ngươi còn ở đó lảm nhảm gì thế!

Lâm Phong đảo mắt nhìn đám người này, nói với vẻ khiêu khích, bá đạo vô cùng. Mấy người của Băng Tuyết sơn trang kia sắc mặt cứng đờ, cực kỳ khó coi, Lâm Phong gọi bọn họ tới giết hắn.

Không dám, người của Băng Tuyết sơn trang không dám. Lâm Phong chỉ với một ngón tay đã thoải mái giết một người, hơn nữa lại còn khiến Băng Nguyên phải kiêng kỵ, người này rất mạnh. Bọn họ chỉ dám để Băng Nguyên ra tay, chính mình thì không dám.

“Lâm Phong có thực lực sâu không lường được, ít nhất cũng là Linh Vũ cảnh tầng bảy, mà đó là chuyện của nửa năm trước, giờ chắc chắn là mạnh hơn.” Băng Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Phong, thầm nghĩ: “Mà lần này ta đến thành cổ Thiên Lạc không phải vì Lâm Phong, lấy vật kia vẫn quan trọng hơn!”

Nghĩ vậy, Băng Nguyên cũng quyết định là không xung đột với Lâm Phong, bảo tồn thực lực. Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, so với thứ kia, một tên sư đệ chết đi cũng chẳng là gì.

- Đi!

Băng Nguyên vung tay lên rồi xoay người bỏ đi.

Cảnh này khiến mọi người đều chấn động. Đi? Băng Nguyên lại đi? Hắn không dám chiến với Lâm Phong?

Đám người của Băng Tuyết sơn trang cũng cứng ngắc mặt lại, Băng Nguyên sư huynh không chiến? Không báo thù cho vị sư đệ đã chết của bọn họ kia?

- Đi!

Ở đằng trước, Băng Nguyên lạnh lùng nói. Bọn người đi theo giật mình, rồi căm tức liếc Lâm Phong một cái, đành nhấc chân đi.

Bọn họ không dám cãi lời Băng Nguyên, ở sơn trang, Băng Nguyên cực kỳ bá đạo, ai dám làm trái hắn là sẽ xui xẻo ngay. Chỉ là lần này không hiểu sao hắn lại không báo thù, chẳng lẽ thật sự sợ đối phương?

Lâm Phong nhìn bóng lưng đám người kia rời đi, ánh mắt bình tĩnh. Hắn tiếp tục đi dạo quanh Mộng các này, sau một lát, hắn đi tới trước tấm thảm của một ông già, ngồi xổm xuống.

- Này ông, Linh Tiên thảo này bán như nào?

Lâm Phong hỏi một câu. Ông ta ngẩng đầu lên, lười nhác liếc Lâm Phong một cái rồi nói:

- Một cây một nguyên thạch hạ phẩm, ngươi muốn bao nhiêu thì tự mình lấy đi!

- Ta cần mười vạn cây!

Câu nói của Lâm Phong khiến ông lão ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Mười vạn cây, Linh Tiên thảo mặc dù là linh thảo không quá trân quý, nhưng mười vạn cây là một số lượng khá lớn.

- Ngươi cần nhiều Linh Tiên thảo như vậy là để làm gì?

- Luyện chế Linh Huyết đan!

- Linh Huyết đan, ngươi phối với đan dược nào?

Ông ta lại hỏi.

Lâm Phong giật mình, hắn biết mình đã tìm đúng người.

- Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với… Xích Dương đan!

Ông lão nghe vậy thì ánh mắt tỏa sáng, miệng nói:

- Hay! Như vậy ngươi còn cần Xích Diễm thảo, Huyết chu và Nguyên Khí tán nữa!

- Đúng, cần rất nhiều!

Lâm Phong gật đầu, lúc chọn người hắn sẽ hỏi Bá Đao xem thực lực của những người này thế nào. Ông già này có thực lực sâu không lường được, Bá Đao không nhìn ra được nên hắn mới lại đây, quả đúng là cao nhân, mà còn hiểu luyện đan.

/968

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status