Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, đặt tay lên bàn, bưng lên một chén rượu.
Giơ tay lên, chén rượu nghiêng xuống, rượu trong chén đỏ ra, trực tiếp giội lên mặt Cổ Tùng.
Trong nháy mắt, đám người bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả đều vì một màn này mà ngây ngẩn cả người, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng, một phế vật như Lâm Phong lại dám làm ra một hành động đến bực này, dùng rượu hắt lên mặt Cổ Tùng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều hăng hái nhìn nhìn, nhất là Lâm Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, chẳng những có thể thấy Cổ Tùng mất mặt, có lẽ, rất nhanh Cổ Tùng có thể thu thập tên phế vật này một chút, loại chuyện tốt đẹp phát sinh trước mắt này, sao gã không vui vẻ cơ chứ.
Hiển nhiên Cổ Tùng cũng không ngờ tới một màn này, rượu chảy trên mặt làm cho y phải nhắm mắt lại, sau đó dùng cánh tay thô lỗ mà lau khô rượu trên mặt.
Mở mắt ra, hai trong mắt híp lại thành một khe hở, lộ ra vẻ độc ác lạnh lẽo như băng, giống như là độc xà.
- Tên phế vật này xui xẻo rồi, đoán chừng không chết cũng đi nửa mạng.
Mọi người thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cổ Tùng đều thầm nghĩ trong lòng, xem ra giữa Cổ gia cùng Lâm gia, đã có náo nhiệt để xem rồi.
- Ngươi dám giội rượu lên mặt ta?
Cổ Tùng híp mắt, ánh mắt phá lệ lóe sáng, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, Cổ Tùng, tức giận rồi.
- Đúng!
Lâm Phong thành thật gật đầu.
- Ta thực sự không hiểu, một tên phế vật như ngươi, lấy đâu ra loại dũng khí này, ta muốn hỏi ngươi, ngươi đã nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy chưa? Hoặc là nói, ngươi ngu xuẩn đến mức cho là Lâm Vũ sẽ bảo vệ ngươi?
Giọng nói Cổ Tùng mang theo chút giễu cợt.
Lâm Phong không trả lời ngay, mà lấy trên bàn một bầu rượu, sau đó mở nắp, lần nữa vung tay lên, rượu trong bầu lại lần nữa hắt lên trên mặt Cổ Tùng.
- Ta cũng không hiểu được, ngươi nói phế vật lui phế vật tới, là muốn cho ta sợ hãi, hay là nghĩ che dấu nội tâm hèn mọn của ngươi, biểu hiện sự tự ti của của ngươi, đứa con vợ kế của Cổ gia.
Cổ Tùng chính là do gia chủ Cổ gia cùng nha hoàn sinh ra, rõ ràng là thiếu gia, nhưng địa vị không cao, đây luôn là gút mắc trong lòng Cổ Tùng, y thống hận nhất là kẻ nào đứng trước mặt y mà nhắc đến vấn đề này, mà một câu này của Lâm Phong, không thể nghi ngờ đã đâm trúng chỗ đau của y.
- Ngươi muốn chết…
Quả nhiên, sắc mặt Cổ Tùng lập tức trở nên âm trầm, mang theo vài phần dữ tợn.
Không chút do dự nào, Cổ Tùng ngồi một chỗ, một quyền, mang theo tiếng gió gào thét đánh về phía Lâm Phong.
Đám người ngồi bên đều âm thầm rùng mình, tên Cổ Tùng này nổi bão thật rồi, một quyền này đập xuống Lâm Phong, đoán chừng khuôn mặt thằng này tan nát sao.
Chỉ có Lâm Vũ, nụ cười trên mặt càng đậm, càng thêm rực rỡ, gã hi vọng, Lâm Phong chết!
Chỉ là kết quả trong dự tính của bọn chúng không có phát sinh, nắm tay của Cổ Tùng đi được nửa đường thì dừng lại, dĩ nhiên không phải là do Cổ Tùng hạ thủ lưu tình, mà là vì trên nắm tay Cổ Tùng đã có một bàn tay khác chụp lên, bàn tay này đã bắt được quả đấm này, tựa hồ rất nhẹ nhàng, mặc cho Cổ Tùng đỏ mặt gắng sức vẫn không cách nào tiền thêm được một bước.
- Ổ!?
Thần sắc mọi người nhất thời ngưng lại, làm sao có thể, Lâm Phong làm sao có thể ngăn cản một quyền dễ dàng như vậy, hơn nữa, lúc này vẻ mặt của Lâm Phong vẫn không đổi, nhưng Cổ Tùng thì đã đỏ bừng.
- Thực ra ta cũng không hiểu được, lấy thân phận con vợ kế của ngươi lại dám đùa bởn ta, gọi ta phế vật, ngươi, có tư cách gì?
- Răng rắc!
Một tiếng hét thảm vang lên, Cổ Tùng chỉ cảm thấy trên nắm tay truyền ra đau đớn, để cho khuôn mặt kia cũng trở nên vặn vẹo.
- Cút ngay đi!
Lâm Phong vung tay, Cổ Tùng trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó đám người liền nghe được tiếng Cổ Tùng rơi xuống đất cùng tiếng hét thảm.
Đám người quanh bàn rượu đều ngây ngẩn cả người, Cổ Tùng với tu vi Khí vũ cảnh tầng tám là bị tên phế vật này trực tiếp quăng đi ra ngoài?
- Phù…
Đám người hít sâu một hơi, đây là phế vật Lâm gia sao?
Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đảo qua, sau đó liền tập trung lên người Lâm Vũ. Nhìn thấy tròng mắt bình tĩnh của Lâm Phong, Lâm Vũ vậy mà sinh ra sợ hãi, không sai, đối với phế vật trong miệng gã, vậy mà lại sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Lâm Phong, hắn tựa hồ thay đổi, trở nên bất đồng hoàn toàn so với trước kia, lúc này Lâm Vũ mới phát hiện, Lâm Phong ngày trước luôn khiếp nhược, mà Lâm Phong hôm nay, trong ánh mắt chỉ có bền bỉ cùng chấp nhất, còn có vài phần không chịu trói buộc, đây là phế vật mà gã biết sao?
- Ngươi mới vừa nói ta là gì?
Lâm Phong quay về phía Lâm Vũ hỏi.
Đôi môi Lâm Vũ giật giật, khuôn mặt cứng nhắc, vậy mà gã không biết trả lời thế nào.
- Phế vật?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, sau đó Lâm Vũ liền cảm thấy một luồng gió rét quét qua, một tiếng vang thanh thúy vang lên, Lâm Vũ liền cảm thấy trên mặt truyền đến đau rát.
Lâm Phong, trực tiếp quạt cho gã một bạt tai.
- Ngươi…
Lâm Vũ che mặt, da thịt trên mặt run rẩy, vậy mà Lâm Phong lại làm trò trước mặt mọi người mà quạt cho hắn một bạt tai… Nhưng mà khi Lâm Vũ nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước, gã lại nuốt những lời muốn nói trở lại.
- Sau này nói chuyện chú ý một chút, nhớ kỹ ngươi có thân phận gì, ta có thân phận gì.
Lâm Phong lãnh đạm nói một câu, sau đó liền không để ý tới Lâm Vũ, đi ngang qua người gã, bước tới trước mắt Văn Sơn của Văn gia.
- Ngươi muốn làm gì?
Văn Sơn cảnh giác nhìn Lâm Phong, thằng này có thể trong nháy mắt mà vứt Cổ Tùng xuống dưới lầu, thực lực không thể nghi ngờ.
- Ngươi sợ?
Lâm Phong châm chọc nói.
- Ta…
Văn Sơn vừa muốn mở miệng, đột nhiên một luồng khí tức lạnh lẽo như băng từ trên người Lâm Phong truyền đến, làm cho y cứng đờ, nuốt một ngụm nước miếng, Văn Sơn cúi đầu, cũng giống như Cổ Tùng lúc trước, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, không dám nói nhiều một câu.
- Phế vật.
Lâm Phong thu liễm khí tức, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, thậm chí đầu cũng không quay lại nhìn một lần nữa.
- Ah…
Văn Sơn gầm nhẹ một tiếng, chén rượu trong tay bị y bóp nát thành bụi phấn, mặc dù Lâm Phong không đụng đến y, nhưng loại miệt thị nhục nhã này để cho y cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Y nói Lâm Phong không có tư cách ngồi chung, nhưng khi đối mặt với Lâm Phong, ngay cả cái rắm y cũng không dám phát một cái, thậm chí từ đầu tới cuối Lâm Phong vẫn không động thủ với y, nhưng y vẫn khiếp đảm đến vậy. Tự ái cũng giống như chén rượu trong tay, trong một khắc vừa rồi, đã bị bóp nát bấy.
Lúc này, tâm tình của Lâm Vũ cũng không tốt hơn Văn Sơn chút nào, trên mặt còn một dấu tay năm ngón, tại sao, Lâm Phong chỉ đứng trước mặt gã, lại làm cho gã mất đi dũng khí đối kháng?
Những người còn lại trên bàn rượu cũng trầm mặc, vốn bọn họ còn muốn trêu chọc phế vật Lâm gia một phen, lại không nghĩ tới bị Lâm Phong hung hăng nhục nhã một phen, bọn họ là những kẻ tự xưng là thanh niên ưu tú trong thành Dương Châu, một thì bị Lâm Phong quăng xuống lầu, một thì bị quạt cho một bạt tai, còn một tên thì ngay cả nói cũng không dám nói một câu, Lâm Phong, không có tư cách ngồi chung với bọn họ sao?
Ánh mắt Thu Lam lóe lên không chừng, ở nơi này, tu vi của nàng cao nhất trong mấy người này, chính là cường giả Linh vũ cảnh, nàng có thể cảm giác rõ ràng, lúc Lâm Phong đứng đó, tựa hồ có một khí chất đặc thù, hoặc là nói, là khí thế, khí thế làm cho người ta mặc cảm.
Về phần Lâm Phong, hắn cũng không biết sự xuất hiện của hắn làm cho tâm tư đám người trong tửu lâu phức tạp bao nhiêu. Hắn chỉ không muốn bị người ta chỉ vào mũi mà châm chọc làm nhục, bị người ta mắng là phế vật, hơn nữa, những kẻ đó dường như tập mãi thành quen, cao cao tại thượng, Lâm Phong hắn không ưa những bộ mặt đáng ghê tởm này,cho nên hắn mới ra tay dạy dỗ bọn chúng một chút.
Thiên Lý Tuyết gào thét chạy ngang qua tửu lâu, ánh mắt dữ tợn của Cổ Tùng nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi, trên mặt lộ vẻ hung ác, thù này, nhất định phải báo.
Giơ tay lên, chén rượu nghiêng xuống, rượu trong chén đỏ ra, trực tiếp giội lên mặt Cổ Tùng.
Trong nháy mắt, đám người bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả đều vì một màn này mà ngây ngẩn cả người, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng, một phế vật như Lâm Phong lại dám làm ra một hành động đến bực này, dùng rượu hắt lên mặt Cổ Tùng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều hăng hái nhìn nhìn, nhất là Lâm Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, chẳng những có thể thấy Cổ Tùng mất mặt, có lẽ, rất nhanh Cổ Tùng có thể thu thập tên phế vật này một chút, loại chuyện tốt đẹp phát sinh trước mắt này, sao gã không vui vẻ cơ chứ.
Hiển nhiên Cổ Tùng cũng không ngờ tới một màn này, rượu chảy trên mặt làm cho y phải nhắm mắt lại, sau đó dùng cánh tay thô lỗ mà lau khô rượu trên mặt.
Mở mắt ra, hai trong mắt híp lại thành một khe hở, lộ ra vẻ độc ác lạnh lẽo như băng, giống như là độc xà.
- Tên phế vật này xui xẻo rồi, đoán chừng không chết cũng đi nửa mạng.
Mọi người thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cổ Tùng đều thầm nghĩ trong lòng, xem ra giữa Cổ gia cùng Lâm gia, đã có náo nhiệt để xem rồi.
- Ngươi dám giội rượu lên mặt ta?
Cổ Tùng híp mắt, ánh mắt phá lệ lóe sáng, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, Cổ Tùng, tức giận rồi.
- Đúng!
Lâm Phong thành thật gật đầu.
- Ta thực sự không hiểu, một tên phế vật như ngươi, lấy đâu ra loại dũng khí này, ta muốn hỏi ngươi, ngươi đã nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy chưa? Hoặc là nói, ngươi ngu xuẩn đến mức cho là Lâm Vũ sẽ bảo vệ ngươi?
Giọng nói Cổ Tùng mang theo chút giễu cợt.
Lâm Phong không trả lời ngay, mà lấy trên bàn một bầu rượu, sau đó mở nắp, lần nữa vung tay lên, rượu trong bầu lại lần nữa hắt lên trên mặt Cổ Tùng.
- Ta cũng không hiểu được, ngươi nói phế vật lui phế vật tới, là muốn cho ta sợ hãi, hay là nghĩ che dấu nội tâm hèn mọn của ngươi, biểu hiện sự tự ti của của ngươi, đứa con vợ kế của Cổ gia.
Cổ Tùng chính là do gia chủ Cổ gia cùng nha hoàn sinh ra, rõ ràng là thiếu gia, nhưng địa vị không cao, đây luôn là gút mắc trong lòng Cổ Tùng, y thống hận nhất là kẻ nào đứng trước mặt y mà nhắc đến vấn đề này, mà một câu này của Lâm Phong, không thể nghi ngờ đã đâm trúng chỗ đau của y.
- Ngươi muốn chết…
Quả nhiên, sắc mặt Cổ Tùng lập tức trở nên âm trầm, mang theo vài phần dữ tợn.
Không chút do dự nào, Cổ Tùng ngồi một chỗ, một quyền, mang theo tiếng gió gào thét đánh về phía Lâm Phong.
Đám người ngồi bên đều âm thầm rùng mình, tên Cổ Tùng này nổi bão thật rồi, một quyền này đập xuống Lâm Phong, đoán chừng khuôn mặt thằng này tan nát sao.
Chỉ có Lâm Vũ, nụ cười trên mặt càng đậm, càng thêm rực rỡ, gã hi vọng, Lâm Phong chết!
Chỉ là kết quả trong dự tính của bọn chúng không có phát sinh, nắm tay của Cổ Tùng đi được nửa đường thì dừng lại, dĩ nhiên không phải là do Cổ Tùng hạ thủ lưu tình, mà là vì trên nắm tay Cổ Tùng đã có một bàn tay khác chụp lên, bàn tay này đã bắt được quả đấm này, tựa hồ rất nhẹ nhàng, mặc cho Cổ Tùng đỏ mặt gắng sức vẫn không cách nào tiền thêm được một bước.
- Ổ!?
Thần sắc mọi người nhất thời ngưng lại, làm sao có thể, Lâm Phong làm sao có thể ngăn cản một quyền dễ dàng như vậy, hơn nữa, lúc này vẻ mặt của Lâm Phong vẫn không đổi, nhưng Cổ Tùng thì đã đỏ bừng.
- Thực ra ta cũng không hiểu được, lấy thân phận con vợ kế của ngươi lại dám đùa bởn ta, gọi ta phế vật, ngươi, có tư cách gì?
- Răng rắc!
Một tiếng hét thảm vang lên, Cổ Tùng chỉ cảm thấy trên nắm tay truyền ra đau đớn, để cho khuôn mặt kia cũng trở nên vặn vẹo.
- Cút ngay đi!
Lâm Phong vung tay, Cổ Tùng trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó đám người liền nghe được tiếng Cổ Tùng rơi xuống đất cùng tiếng hét thảm.
Đám người quanh bàn rượu đều ngây ngẩn cả người, Cổ Tùng với tu vi Khí vũ cảnh tầng tám là bị tên phế vật này trực tiếp quăng đi ra ngoài?
- Phù…
Đám người hít sâu một hơi, đây là phế vật Lâm gia sao?
Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đảo qua, sau đó liền tập trung lên người Lâm Vũ. Nhìn thấy tròng mắt bình tĩnh của Lâm Phong, Lâm Vũ vậy mà sinh ra sợ hãi, không sai, đối với phế vật trong miệng gã, vậy mà lại sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Lâm Phong, hắn tựa hồ thay đổi, trở nên bất đồng hoàn toàn so với trước kia, lúc này Lâm Vũ mới phát hiện, Lâm Phong ngày trước luôn khiếp nhược, mà Lâm Phong hôm nay, trong ánh mắt chỉ có bền bỉ cùng chấp nhất, còn có vài phần không chịu trói buộc, đây là phế vật mà gã biết sao?
- Ngươi mới vừa nói ta là gì?
Lâm Phong quay về phía Lâm Vũ hỏi.
Đôi môi Lâm Vũ giật giật, khuôn mặt cứng nhắc, vậy mà gã không biết trả lời thế nào.
- Phế vật?
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, sau đó Lâm Vũ liền cảm thấy một luồng gió rét quét qua, một tiếng vang thanh thúy vang lên, Lâm Vũ liền cảm thấy trên mặt truyền đến đau rát.
Lâm Phong, trực tiếp quạt cho gã một bạt tai.
- Ngươi…
Lâm Vũ che mặt, da thịt trên mặt run rẩy, vậy mà Lâm Phong lại làm trò trước mặt mọi người mà quạt cho hắn một bạt tai… Nhưng mà khi Lâm Vũ nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước, gã lại nuốt những lời muốn nói trở lại.
- Sau này nói chuyện chú ý một chút, nhớ kỹ ngươi có thân phận gì, ta có thân phận gì.
Lâm Phong lãnh đạm nói một câu, sau đó liền không để ý tới Lâm Vũ, đi ngang qua người gã, bước tới trước mắt Văn Sơn của Văn gia.
- Ngươi muốn làm gì?
Văn Sơn cảnh giác nhìn Lâm Phong, thằng này có thể trong nháy mắt mà vứt Cổ Tùng xuống dưới lầu, thực lực không thể nghi ngờ.
- Ngươi sợ?
Lâm Phong châm chọc nói.
- Ta…
Văn Sơn vừa muốn mở miệng, đột nhiên một luồng khí tức lạnh lẽo như băng từ trên người Lâm Phong truyền đến, làm cho y cứng đờ, nuốt một ngụm nước miếng, Văn Sơn cúi đầu, cũng giống như Cổ Tùng lúc trước, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, không dám nói nhiều một câu.
- Phế vật.
Lâm Phong thu liễm khí tức, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, thậm chí đầu cũng không quay lại nhìn một lần nữa.
- Ah…
Văn Sơn gầm nhẹ một tiếng, chén rượu trong tay bị y bóp nát thành bụi phấn, mặc dù Lâm Phong không đụng đến y, nhưng loại miệt thị nhục nhã này để cho y cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Y nói Lâm Phong không có tư cách ngồi chung, nhưng khi đối mặt với Lâm Phong, ngay cả cái rắm y cũng không dám phát một cái, thậm chí từ đầu tới cuối Lâm Phong vẫn không động thủ với y, nhưng y vẫn khiếp đảm đến vậy. Tự ái cũng giống như chén rượu trong tay, trong một khắc vừa rồi, đã bị bóp nát bấy.
Lúc này, tâm tình của Lâm Vũ cũng không tốt hơn Văn Sơn chút nào, trên mặt còn một dấu tay năm ngón, tại sao, Lâm Phong chỉ đứng trước mặt gã, lại làm cho gã mất đi dũng khí đối kháng?
Những người còn lại trên bàn rượu cũng trầm mặc, vốn bọn họ còn muốn trêu chọc phế vật Lâm gia một phen, lại không nghĩ tới bị Lâm Phong hung hăng nhục nhã một phen, bọn họ là những kẻ tự xưng là thanh niên ưu tú trong thành Dương Châu, một thì bị Lâm Phong quăng xuống lầu, một thì bị quạt cho một bạt tai, còn một tên thì ngay cả nói cũng không dám nói một câu, Lâm Phong, không có tư cách ngồi chung với bọn họ sao?
Ánh mắt Thu Lam lóe lên không chừng, ở nơi này, tu vi của nàng cao nhất trong mấy người này, chính là cường giả Linh vũ cảnh, nàng có thể cảm giác rõ ràng, lúc Lâm Phong đứng đó, tựa hồ có một khí chất đặc thù, hoặc là nói, là khí thế, khí thế làm cho người ta mặc cảm.
Về phần Lâm Phong, hắn cũng không biết sự xuất hiện của hắn làm cho tâm tư đám người trong tửu lâu phức tạp bao nhiêu. Hắn chỉ không muốn bị người ta chỉ vào mũi mà châm chọc làm nhục, bị người ta mắng là phế vật, hơn nữa, những kẻ đó dường như tập mãi thành quen, cao cao tại thượng, Lâm Phong hắn không ưa những bộ mặt đáng ghê tởm này,cho nên hắn mới ra tay dạy dỗ bọn chúng một chút.
Thiên Lý Tuyết gào thét chạy ngang qua tửu lâu, ánh mắt dữ tợn của Cổ Tùng nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi, trên mặt lộ vẻ hung ác, thù này, nhất định phải báo.
/968
|