- Ta đi cùng các ngươi, được chứ?
Im lặng trong chốc lát, Lâm Phong mở miệng nói. Đối với Cửu Long sơn mạch, hắn còn chưa quen thuộc, nếu thật sự có thể tìm được Cửu Dương thảo mà nói, tu luyện trên đỉnh Quan Kiếm cũng có thể để lại sau một chút cũng được.
Cơ hội như thế rất khó mà gặp được.
Phong Đình nghe được lời của Lâm Phong thì im lặng, lão già bên cạnh thì nói:
- Không cần, thứ cho chúng ta không quen biết, hay là các hạ tìm nhóm khác thì tốt hơn.
- Đúng vậy, ngươi là người nào, tại sao lại muốn chúng ta đi cùng ngươi?
Một tên hộ vệ mở miệng khó chịu nói.
Lâm Phong đảo mắt nhìn lại, hàn ý lạnh băng trào ra, làm cho tên vừa nói chuyện run rẩy, cả người dường như cũng bị đông cứng, những tên khác cũng không dám nói gì thêm.
- Đã vậy thì cáo từ!
Lâm Phong khẽ lắc đầu nhìn thiếu nữ kia. Nếu thiếu nữ đáp ứng đi cùng hắn, đối với nàng ta cũng không có gì không tốt, chí ít có hắn ở đây thì Phong Đình sẽ không bị người tính kế.
Lâm Phong xoay người rời đi, nhìn bóng lưng hắn, khóe mắt Phong Đình khẽ lóe lên, một người thẳng thắn như vậy, thật sự hiếm thấy. Những người khác, có khi nào lại hỏi thẳng nàng biết chỗ nào có Cửu Dương thảo, hơn nữa còn thỉnh cầu đi với nàng, từ đầu tới cuối, ánh mắt của Lâm Phong vẫn thản nhiên trong suốt như vậy.
Lâm Phong tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ dần tăng lên, hướng vào sâu trong sơn mạch mà đi.
- Grào…
Một con yêu lang thấy có con người tiến vào lãnh địa của mình, trầm thấp gào thét mà lao về phía Lâm Phong. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, thân thể yêu lang bị chém rớt xuống mặt đất, trở thành một cổ thi thể, mà thân hình Lâm Phong trực tiếp biến mất tại mảnh đất này.
Không chỉ có yêu lang, lúc sau cũng có không ít yêu thú chặn đường Lâm Phong, nhưng căn bản không thể làm cho tốc độ của Lâm Phong giảm bớt chút nào. Lâm Phong chỉ tùy ý khua lên một cái liền giết chết yêu thú, vô cùng lợi hại.
Qua một khoảng thời gian, Lâm Phong rời khỏi một mảnh rừng rậm, hắn dừng lại, tầm mắt đưa về nơi xa, là chín ngọn núi chọc thẳng lên trời cao, song song mà sừng sững ở đó, giống như là nhất trụ kình thiên.
Càng làm cho Lâm Phong khiếp sợ chính là, chín ngọn núi này lại giống như kiếm, kiếm chân chính. Mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, dường như muốn đâm thủng trời cao.
- Kiếm phong, tòa sơn mạch trước chín tòa kiếm phong chính là đỉnh Quan Kiếm.
Ánh mắt Lâm Phong dừng lại đó trong chốc lát, sau đó hắn nhanh chóng lao về ngọn núi đối diện với chính ngọn kiếm phong kia. Đỉnh núi kia là nơi có góc độ quan sát chín ngọn kiếm phong tốt nhất, vì vậy mới có tên là đỉnh Quan Kiếm.
Khó trách Vấn Ngạo Tuyết nói Lâm Phong cứ đi sâu vào trặm dặm trong Cửu Long sơn mạch thì tự nhiên sẽ thấy rồi, đúng là như thế, thấy chín ngọn núi nguy nga đồ sộ như vậy, kẻ nào cũng có thể biết tòa núi mênh mông đối diện kia chính là đỉnh Quan Kiếm.
Nhưng mà cảnh tú trời đất này cũng quá thần kỳ rồi, vậy mà có thể đặp nặn chín tòa núi thành kiếm, là kiếm phá trời, là kiếm bá đạo, uy nghiêm, không ai bì nổi.
Rốt cuộc, Lâm Phong đi tới dưới chân đỉnh Quan Kiếm, đứng trên một cự thạch trên chỗ dốc, Lâm Phong lẳng lặng đứng nhìn chín tòa kiếm phong phía trước, hắn cẩn phải ngẩng đầu mới thấy được đỉnh kiếm phong, thấy một thanh kiếm đầy đủ.
- Thật là khí phách!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn lui nhìn tới chín tòa kiếm phong, giờ phút này, trước mắt hắn chính là chín chuôi cự kiếm, cự kiếm không ai bì nổi, phát thiên diệt địa, khí phách, giết trời.
- Không được, bên trong kiếm của ta, bá đạo cũng không phải là kiếm khí chủ yếu, đỉnh Quan Kiếm thật sự có thể lĩnh ngộ bá đạo của kiếm, nhưng chưa chắc có thể thích hợp với ta, ta không thể để kiếm trong lòng mình chịu ảnh hưởng.
Dưới chút rung động của nội tâm, ánh mắt Lâm Phong dần dần khôi phục thanh minh. Nếu như kiếm tu vừa mới nhập môn vào đây ngộ kiếm, lại thu nạp lung tung những kiếm ý ẩn chứa trong đó, sau lại bắt chước mà trở nên mạnh mẽ. Nhưng đối với Lâm Phong hắn mà nói, kiếm đã giống như là tính mạng của mình, kiếm ý đã như sinh mệnh, chỉ thuần túy thu nạp bất kỳ kiếm ý pha tạp nào cũng không nhất định có thể tiến bộ, ngược lại sẽ còn làm cho kiếm đạo bị hao tổn.
Lâm Phong hắn cần có một trái tim thanh minh, lấy góc độ người đứng xem mà quan sát chín tòa kiếm phong này, mượn thế trong đó mà lĩnh ngộ kiếm trong lòng mình.
Ở dưới chân đỉnh Quan Kiếm, bên cạnh Lâm Phong không xa, có một bóng người huơ kiếm trong tay mình, càng về sau, kiếm càng hùng mạnh, trong kiếm hàm chứa bá đạo, dường như muốn lao thẳng trời cao, nhìn như một tòa núi nhỏ.
- Quả nhiên đúng với cách nghĩ của ta, đỉnh Quan Kiếm cũng không đơn giả là chỉ xem kiếm thì có thế tiến bộ.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, không nghi ngờ chút nào, kiếm trong tay người kia có uy lực càng ngày càng mạnh, kiếm ý ẩn chứa bá đạo càng ngày càng lợi hại. Rất hiển nhiên, tên kiếm tu này thông qua đỉnh Quan Kiếm mà lĩnh ngộ được một chút kiếm đạo, nhưng trong kiếm ý ẩn chứa khí thế đồ sộ của kiếm phong.
Nhưng mà, kẻ này có thật sự hiểu kiếm sao?
Ngộ kiếm ý của người khác, có lẽ làm cho ngươi trở nên xuất sắc trong thời gian ngắn, nhưng thứ lấy được, cuối cũng chỉ là phù phiếm. Kiếm tu chân chính, thứ bọn họ muốn lĩnh ngộ không phải là kiếm ý từ những nơi khác, bọn họ chỉ hòa tan kiếm ý của những nơi khác vào trong người mình, sau đó cô động kiếm của mình, ngộ kiếm ý của mình, như vậy mới có ý nghĩa.
- Đổi là góc độ khác nhìn thử coi, có lẽ cũng có cảm thụ bất đồng.
Lâm Phong tự nói một tiếng, sau đó, thân hình hắn nhanh chóng đi về phía đông của núi, theo sơn mạch đỉnh Quan Kiếm mà leo lên cao, thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn kiếm phong.
Càng đi lên, Lâm Phong lại càng phát hiện sự hùng vĩ của kiếm phong, giống như là ngươi muốn chạy trốn tới nơi nào cũng không thể tránh thoát khỏi trói buộc cùng phạm vi của kiếm.
Chỉ liếc mắt nhìn chín tòa kiếm phong gần đó, Lâm Phong cảm giác được, kiếm đang ở bên cạnh hắn.
Không ngừng đi lên, thân thể Lâm Phong càng ngày càng cao, ở trong tầm mắt Lâm Phong, chín ngọn kiếm phong càng ngày càng nhỏ bé rồi, mặc dù vẫn ẩn chứa ý cảnh kiếm đạo vô cùng hùng mạnh như trước.
Đợi đến khi Lâm Phong leo đến đỉnh Quan Kiếm, trong lòng Lâm Phong đột nhiên run lên. Giờ phút này, hắn còn đứng cao hơn cả chín tòa kiếm phong, hắn có thể quan sát kiếm của trời đất hay không?!!!
- Thật là lợi hại, dường như muốn đâm tới ta…
Lâm Phong lẩm bẩm nói, chín chuôi lợi kiếm kia giống như muốn đâm giết về phía hắn.
- Còn có, lực lượng của con người có thể vượt xa hết thảy, vô luận ngươi có mạnh bất khả tư nghị như thế nào, cuối cùng cũng bị vượt qua.
Lâm Phong lại nói tiếp, quan sát chín tòa kiếm phong, từ trên nhìn xuống.
Lúc ở dưới chân núi, Lâm Phong nhìn lên, cảm thấy kiếm phong bá đạo vô thiên, cao cao tại thượng. Nhưng lúc ở trên đỉnh này, hắn mang theo một bầu nhiệt huyết hào hùng, khí thôn thiên hạ, chín tòa sơn mạch kia lại trở thành nền.
Có lẽ mỗi người đi tới đỉnh Quan Kiếm này đều có cảm ngộ bất đồng, tăng lên kiếm đạo của mình, mà cảm ngộ của Lâm Phong chính là từ ngưỡng mộ mà tới quan sát.
Tất cả kiếm tu cũng tin tưởng kiếm của mình, không ngừng tăng lên chính mình, vượt qua cực hạn, chỉ cần ngươi có dũng khí phá trời thì có thể làm được, áp đảo trên người khác.
Lâm Phong ở lại trên đỉnh Quan Kiếm một lúc lâu, nhưng sau đó cũng quay lại phía dưới sơn mạch, quay vòng như vậy, từ góc độ hoàn toàn bất đồng mà nhìn chín tòa kiếm phong.
Lặp lại như thế, Lâm Phong đã ở trên đỉnh Quan Kiếm ba ngày rồi, trong ba ngày này, hắn đã đi mọi góc trên đỉnh Quan Kiếm, đứng ở mọi góc độ mà nhìn chín tòa kiếm phong,
Rốt cục, lúc mặt trời mọc ngày thứ tư, Lâm Phong lại leo lên đỉnh Quan Kiếm một lần nữa, khoanh chân chậm rãi ngồi xuống.
An tĩnh ngồi trên đỉnh Quan Kiếm, Lâm Phong nhắm mắt, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, không nhúc nhích, trên đỉnh sơn mạch chỉ còn tiếng gió vi vu, thổi bay mái tóc dài trên đầu Lâm Phong.
Một lần ngồi xuống này, lại ba ngày trôi qua.
Lâm Phong theo góc độ khác nhau mà quan sát ba ngày, sau lại ngồi trên đỉnh Quan Kiếm mà tĩnh tọa ba ngày.
Cho đến ngày thứ bảy, khi mặt trời như một cái bong bóng cá, ánh mặt trời mới lên, một vòng cầu lửa từ phía xa, theo đường chân trời mà chiếu xuống.
Ánh sáng tràn đầy tinh thần phấn chấn chiếu rọi trên người Lâm Phong, rất là ấm áp.
- Ngày xưa, lúc ta xem mặt trời mọc mà ngộ ra ba chiêu kiếm pháp, Triêu Dương chi kiếm, Quang Minh chi kiếm cùng Tịch Dương chi kiếm.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ:
- Hôm nay, tu vi của ta tiến nhanh, lại tu luyện Thái Dương công pháp – Đại Nhật Phần Thiên kinh, nhưng ngoài Quang Minh chi kiếm đã lột xác thành Đại Quang Minh chi kiếm, Triêu Dương chi kiếm cùng Tịch Dương chi kiếm lại không có biến đổi gì.
- Triêu Dương, Liệt Nhật tới lúc Tịch Dương chi kiếm, vốn nên phải hòa thành một thể, trở thành chiêu số hoàn mỹ.
Mở miệng nói một câu, trong ánh mắt Lâm Phong dấy lên ý cảnh của kiếm hoàn toàn không có sắc bén, thân hình hắn cũng chuyển động.
Im lặng trong chốc lát, Lâm Phong mở miệng nói. Đối với Cửu Long sơn mạch, hắn còn chưa quen thuộc, nếu thật sự có thể tìm được Cửu Dương thảo mà nói, tu luyện trên đỉnh Quan Kiếm cũng có thể để lại sau một chút cũng được.
Cơ hội như thế rất khó mà gặp được.
Phong Đình nghe được lời của Lâm Phong thì im lặng, lão già bên cạnh thì nói:
- Không cần, thứ cho chúng ta không quen biết, hay là các hạ tìm nhóm khác thì tốt hơn.
- Đúng vậy, ngươi là người nào, tại sao lại muốn chúng ta đi cùng ngươi?
Một tên hộ vệ mở miệng khó chịu nói.
Lâm Phong đảo mắt nhìn lại, hàn ý lạnh băng trào ra, làm cho tên vừa nói chuyện run rẩy, cả người dường như cũng bị đông cứng, những tên khác cũng không dám nói gì thêm.
- Đã vậy thì cáo từ!
Lâm Phong khẽ lắc đầu nhìn thiếu nữ kia. Nếu thiếu nữ đáp ứng đi cùng hắn, đối với nàng ta cũng không có gì không tốt, chí ít có hắn ở đây thì Phong Đình sẽ không bị người tính kế.
Lâm Phong xoay người rời đi, nhìn bóng lưng hắn, khóe mắt Phong Đình khẽ lóe lên, một người thẳng thắn như vậy, thật sự hiếm thấy. Những người khác, có khi nào lại hỏi thẳng nàng biết chỗ nào có Cửu Dương thảo, hơn nữa còn thỉnh cầu đi với nàng, từ đầu tới cuối, ánh mắt của Lâm Phong vẫn thản nhiên trong suốt như vậy.
Lâm Phong tiếp tục tiến về phía trước, tốc độ dần tăng lên, hướng vào sâu trong sơn mạch mà đi.
- Grào…
Một con yêu lang thấy có con người tiến vào lãnh địa của mình, trầm thấp gào thét mà lao về phía Lâm Phong. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, thân thể yêu lang bị chém rớt xuống mặt đất, trở thành một cổ thi thể, mà thân hình Lâm Phong trực tiếp biến mất tại mảnh đất này.
Không chỉ có yêu lang, lúc sau cũng có không ít yêu thú chặn đường Lâm Phong, nhưng căn bản không thể làm cho tốc độ của Lâm Phong giảm bớt chút nào. Lâm Phong chỉ tùy ý khua lên một cái liền giết chết yêu thú, vô cùng lợi hại.
Qua một khoảng thời gian, Lâm Phong rời khỏi một mảnh rừng rậm, hắn dừng lại, tầm mắt đưa về nơi xa, là chín ngọn núi chọc thẳng lên trời cao, song song mà sừng sững ở đó, giống như là nhất trụ kình thiên.
Càng làm cho Lâm Phong khiếp sợ chính là, chín ngọn núi này lại giống như kiếm, kiếm chân chính. Mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, dường như muốn đâm thủng trời cao.
- Kiếm phong, tòa sơn mạch trước chín tòa kiếm phong chính là đỉnh Quan Kiếm.
Ánh mắt Lâm Phong dừng lại đó trong chốc lát, sau đó hắn nhanh chóng lao về ngọn núi đối diện với chính ngọn kiếm phong kia. Đỉnh núi kia là nơi có góc độ quan sát chín ngọn kiếm phong tốt nhất, vì vậy mới có tên là đỉnh Quan Kiếm.
Khó trách Vấn Ngạo Tuyết nói Lâm Phong cứ đi sâu vào trặm dặm trong Cửu Long sơn mạch thì tự nhiên sẽ thấy rồi, đúng là như thế, thấy chín ngọn núi nguy nga đồ sộ như vậy, kẻ nào cũng có thể biết tòa núi mênh mông đối diện kia chính là đỉnh Quan Kiếm.
Nhưng mà cảnh tú trời đất này cũng quá thần kỳ rồi, vậy mà có thể đặp nặn chín tòa núi thành kiếm, là kiếm phá trời, là kiếm bá đạo, uy nghiêm, không ai bì nổi.
Rốt cuộc, Lâm Phong đi tới dưới chân đỉnh Quan Kiếm, đứng trên một cự thạch trên chỗ dốc, Lâm Phong lẳng lặng đứng nhìn chín tòa kiếm phong phía trước, hắn cẩn phải ngẩng đầu mới thấy được đỉnh kiếm phong, thấy một thanh kiếm đầy đủ.
- Thật là khí phách!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn lui nhìn tới chín tòa kiếm phong, giờ phút này, trước mắt hắn chính là chín chuôi cự kiếm, cự kiếm không ai bì nổi, phát thiên diệt địa, khí phách, giết trời.
- Không được, bên trong kiếm của ta, bá đạo cũng không phải là kiếm khí chủ yếu, đỉnh Quan Kiếm thật sự có thể lĩnh ngộ bá đạo của kiếm, nhưng chưa chắc có thể thích hợp với ta, ta không thể để kiếm trong lòng mình chịu ảnh hưởng.
Dưới chút rung động của nội tâm, ánh mắt Lâm Phong dần dần khôi phục thanh minh. Nếu như kiếm tu vừa mới nhập môn vào đây ngộ kiếm, lại thu nạp lung tung những kiếm ý ẩn chứa trong đó, sau lại bắt chước mà trở nên mạnh mẽ. Nhưng đối với Lâm Phong hắn mà nói, kiếm đã giống như là tính mạng của mình, kiếm ý đã như sinh mệnh, chỉ thuần túy thu nạp bất kỳ kiếm ý pha tạp nào cũng không nhất định có thể tiến bộ, ngược lại sẽ còn làm cho kiếm đạo bị hao tổn.
Lâm Phong hắn cần có một trái tim thanh minh, lấy góc độ người đứng xem mà quan sát chín tòa kiếm phong này, mượn thế trong đó mà lĩnh ngộ kiếm trong lòng mình.
Ở dưới chân đỉnh Quan Kiếm, bên cạnh Lâm Phong không xa, có một bóng người huơ kiếm trong tay mình, càng về sau, kiếm càng hùng mạnh, trong kiếm hàm chứa bá đạo, dường như muốn lao thẳng trời cao, nhìn như một tòa núi nhỏ.
- Quả nhiên đúng với cách nghĩ của ta, đỉnh Quan Kiếm cũng không đơn giả là chỉ xem kiếm thì có thế tiến bộ.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, không nghi ngờ chút nào, kiếm trong tay người kia có uy lực càng ngày càng mạnh, kiếm ý ẩn chứa bá đạo càng ngày càng lợi hại. Rất hiển nhiên, tên kiếm tu này thông qua đỉnh Quan Kiếm mà lĩnh ngộ được một chút kiếm đạo, nhưng trong kiếm ý ẩn chứa khí thế đồ sộ của kiếm phong.
Nhưng mà, kẻ này có thật sự hiểu kiếm sao?
Ngộ kiếm ý của người khác, có lẽ làm cho ngươi trở nên xuất sắc trong thời gian ngắn, nhưng thứ lấy được, cuối cũng chỉ là phù phiếm. Kiếm tu chân chính, thứ bọn họ muốn lĩnh ngộ không phải là kiếm ý từ những nơi khác, bọn họ chỉ hòa tan kiếm ý của những nơi khác vào trong người mình, sau đó cô động kiếm của mình, ngộ kiếm ý của mình, như vậy mới có ý nghĩa.
- Đổi là góc độ khác nhìn thử coi, có lẽ cũng có cảm thụ bất đồng.
Lâm Phong tự nói một tiếng, sau đó, thân hình hắn nhanh chóng đi về phía đông của núi, theo sơn mạch đỉnh Quan Kiếm mà leo lên cao, thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn kiếm phong.
Càng đi lên, Lâm Phong lại càng phát hiện sự hùng vĩ của kiếm phong, giống như là ngươi muốn chạy trốn tới nơi nào cũng không thể tránh thoát khỏi trói buộc cùng phạm vi của kiếm.
Chỉ liếc mắt nhìn chín tòa kiếm phong gần đó, Lâm Phong cảm giác được, kiếm đang ở bên cạnh hắn.
Không ngừng đi lên, thân thể Lâm Phong càng ngày càng cao, ở trong tầm mắt Lâm Phong, chín ngọn kiếm phong càng ngày càng nhỏ bé rồi, mặc dù vẫn ẩn chứa ý cảnh kiếm đạo vô cùng hùng mạnh như trước.
Đợi đến khi Lâm Phong leo đến đỉnh Quan Kiếm, trong lòng Lâm Phong đột nhiên run lên. Giờ phút này, hắn còn đứng cao hơn cả chín tòa kiếm phong, hắn có thể quan sát kiếm của trời đất hay không?!!!
- Thật là lợi hại, dường như muốn đâm tới ta…
Lâm Phong lẩm bẩm nói, chín chuôi lợi kiếm kia giống như muốn đâm giết về phía hắn.
- Còn có, lực lượng của con người có thể vượt xa hết thảy, vô luận ngươi có mạnh bất khả tư nghị như thế nào, cuối cùng cũng bị vượt qua.
Lâm Phong lại nói tiếp, quan sát chín tòa kiếm phong, từ trên nhìn xuống.
Lúc ở dưới chân núi, Lâm Phong nhìn lên, cảm thấy kiếm phong bá đạo vô thiên, cao cao tại thượng. Nhưng lúc ở trên đỉnh này, hắn mang theo một bầu nhiệt huyết hào hùng, khí thôn thiên hạ, chín tòa sơn mạch kia lại trở thành nền.
Có lẽ mỗi người đi tới đỉnh Quan Kiếm này đều có cảm ngộ bất đồng, tăng lên kiếm đạo của mình, mà cảm ngộ của Lâm Phong chính là từ ngưỡng mộ mà tới quan sát.
Tất cả kiếm tu cũng tin tưởng kiếm của mình, không ngừng tăng lên chính mình, vượt qua cực hạn, chỉ cần ngươi có dũng khí phá trời thì có thể làm được, áp đảo trên người khác.
Lâm Phong ở lại trên đỉnh Quan Kiếm một lúc lâu, nhưng sau đó cũng quay lại phía dưới sơn mạch, quay vòng như vậy, từ góc độ hoàn toàn bất đồng mà nhìn chín tòa kiếm phong.
Lặp lại như thế, Lâm Phong đã ở trên đỉnh Quan Kiếm ba ngày rồi, trong ba ngày này, hắn đã đi mọi góc trên đỉnh Quan Kiếm, đứng ở mọi góc độ mà nhìn chín tòa kiếm phong,
Rốt cục, lúc mặt trời mọc ngày thứ tư, Lâm Phong lại leo lên đỉnh Quan Kiếm một lần nữa, khoanh chân chậm rãi ngồi xuống.
An tĩnh ngồi trên đỉnh Quan Kiếm, Lâm Phong nhắm mắt, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, không nhúc nhích, trên đỉnh sơn mạch chỉ còn tiếng gió vi vu, thổi bay mái tóc dài trên đầu Lâm Phong.
Một lần ngồi xuống này, lại ba ngày trôi qua.
Lâm Phong theo góc độ khác nhau mà quan sát ba ngày, sau lại ngồi trên đỉnh Quan Kiếm mà tĩnh tọa ba ngày.
Cho đến ngày thứ bảy, khi mặt trời như một cái bong bóng cá, ánh mặt trời mới lên, một vòng cầu lửa từ phía xa, theo đường chân trời mà chiếu xuống.
Ánh sáng tràn đầy tinh thần phấn chấn chiếu rọi trên người Lâm Phong, rất là ấm áp.
- Ngày xưa, lúc ta xem mặt trời mọc mà ngộ ra ba chiêu kiếm pháp, Triêu Dương chi kiếm, Quang Minh chi kiếm cùng Tịch Dương chi kiếm.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ:
- Hôm nay, tu vi của ta tiến nhanh, lại tu luyện Thái Dương công pháp – Đại Nhật Phần Thiên kinh, nhưng ngoài Quang Minh chi kiếm đã lột xác thành Đại Quang Minh chi kiếm, Triêu Dương chi kiếm cùng Tịch Dương chi kiếm lại không có biến đổi gì.
- Triêu Dương, Liệt Nhật tới lúc Tịch Dương chi kiếm, vốn nên phải hòa thành một thể, trở thành chiêu số hoàn mỹ.
Mở miệng nói một câu, trong ánh mắt Lâm Phong dấy lên ý cảnh của kiếm hoàn toàn không có sắc bén, thân hình hắn cũng chuyển động.
/968
|