Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 39: Nạp lan phượng

/968


Trời đất mịt mờ, từng hạt mưa không ngừng rơi xuống mặt đất, làm sạch không khí trong thành Dương Châu.

Người đi đường nhanh chóng tới lui, tránh né trận mưa to này.

Lúc này, một bóng thân ảnh thiếu niên cưỡi Thiên Lý Tuyết, trên người mặc áo tơi màu đen, đi tới Thính Phong tửu lâu.

- Trông coi ngựa ta cho tốt!

Thanh niên hướng về tên tiểu nhị tiếp đón nói rõ, sau đó liền đi vào trong Thính Phong tửu lâu.

Có lẽ là vì trởi mau, hôm nay Thính Phong tửu lâu đặc biệt sôi động, các phòng khách rãi rác ở phòng một đã chật ních người với đủ màu sắc, huyên náo nói chuyện không dứt.

- Ngươi nghe nói không, ngay hôm qua, tộc trưởng Lâm gia Lâm Hải cùng phế vật Lâm Phong đã bị trục xuất khỏi Lâm gia, đuổi ra khỏi cửa.

- Ha hả, tin tức này đoán chừng cũng đã truyền khắp thành Dương Châu rồi, còn cần ngươi nói sao. Hôm nay, không những Lâm Bá Đạo có thực lực mạnh mẽ, thắng được Lâm Hải, một đôi trai gái của y lại càng đạt tới cảnh giới Linh Vũ, có thể nói là thiên kiêu, tên phế vật kia còn xa mới sánh được! Cha con Lâm Hải bị đuổi khỏi Lâm gia cũng rất bình thường.

Trong tiếng nghị luận huyên náo, rõ ràng liền có rất nhiều tin tức nói về Lâm Phong, điều này làm cho Lâm Phong vốn định lên lầu hai liền dừng bước, trực tiếp tìm một phòng ở gốc hẻo lánh ngồi xuống.

- Lâm gia tung ra tin tức, tất nhiên là ta cùng cha cực kỳ không chịu nổi, mà một nhà Lâm Bá Đạo đều là thiên tài.

Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, đối với sự vô sỉ của đám người Lâm Bá Đạo, hắn đã sớm lĩnh giáo, thấy vậy thì không có lạ gì.

- Khách quan, xin hỏi ngài cần dùng gì ạ?

Có người tiến lên tiếp đón Lâm Phong.

- Lấy một bình rượu, thêm vài món tùy ý.

Lâm Phong phân phó một tiếng, sau chốc lát, rượu và thức ăn đã được đưa lên, động tác phi thường nhanh gọn.

- Nghe nói Thính Phong tửu lâu là nơi có tin tức linh thông nhất, không biết có thể nhận được tin tức thành chủ cử hành hội võ Thành Dương Châu không?

Lâm Phong tự rót cho mình một chén, nâng chén uống một ngụm, rượu mạnh lập tức thiêu đốt trong bụng Lâm Phong, giống như một luồng hỏa diễm, rượu này, cực mạnh, cùng với loại rượu mà kiếp trước Lâm Phong đã uống thì hoàn toàn bất đồng.

Đúng lúc này, ba thân ảnh tiến vào Thính Phong tửu lâu, một nam hai nữ, vừa mới tiến vào liền thu hút ánh mắt tất cả mọi người.

Tên thanh niên nam tử kia không cần phải nói, trong tay cầm quạt lông, phong độ thôi rồi, rất không tiêu sái. Mà một bên là một cô gái mặc trang phục màu xanh biếc, chẳng những uy phong lẫm lẫm, còn cực kỳ xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, vóc người cũng rất nóng bỏng.

Nhưng mà ánh mắt mọi người không tập trung trên hai người này, mà nhìn chằm chằm vào nữ nhân ở giữa.

Tuy là lúc trời mưa, nhưng trên người cô gái này không có chút nước mưa nào, chân váy màu lam mang theo sự tĩnh lặng của biển, da thịt xinh đẹp như ngọc, mỗi một phần trên người đều động lòng người như vậy, nhất là đôi mắt kia, trong suốt như nước, câu nhân tâm phách, thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, vậy mà lộ vẻ ảm nhiên thất sắc.

- Nạp Lan Hải, ngươi lên trước đi, ta ngồi dưới này một lúc.

Thiếu nữ váy lam mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng đặc biệt êm tai.

- Được.

Nạp Lan Hải cầm quạt lông trong tay đáp một tiếng, sau đó liền đi lên lầu trên, còn thiếu nữ mang trang phục màu xanh bên cạnh thì ánh mắt chớp động, tìm kiếm chỗ ngồi thích hợp.

- Tiểu thư, hình như không còn chỗ trống.

Thiếu nữ áo xanh nhìn lướt qua phòng khách tửu lâu, phát hiện nơi này vậy mà đủ người rồi.

- Tiểu thư chờ ta chốc lát.

Thiếu nữ áo xanh thấy trong góc chỉ có một mình Lâm Phong, trong lòng khẽ động, liền đi tới bên cạnh Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu, thấy thiếu nữ áo xanh nhìn mình, hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Cạch!

Thiếu nữ áo xanh lấy ra một ngân lượng, đặt ở trên bàn Lâm Phong, nói:

- Cho ngươi bạc, ngươi đổi chỗ đi, ta muốn chỗ này.

Lâm Phong sửng sốt, ngay sau đó liền cười nhạt, lấy trong người ra một thỏi bạc, cũng ném lên bàn như nàng ta.

- Ngươi có ý gì?

Thiếu nữ áo xanh cau mày nói.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ áo xanh một cái, thản nhiên nói:

- Nhìn ngươi chướng mắt, cho ngươi chút bạc, ngươi đi chỗ khác đi.

- Ngươi…

Thiếu nữ áo xanh hơi khựng người, sau đó liền lạnh lùng nói:

- Ngươi có ý gì, ngươi biết ta là ai không?

Lâm Phong im lặng lắc đầu, tiếp tục rót rượu, nhẹ nhàng hớp một ngụm.

- Ngươi là ai, liên quan gì ta.

Ngẩng đầu, Lâm Phong lạnh lùng nói.

Nghe được lời lẽ không chút khách khí của Lâm Phong, trên người thiếu nữ áo xanh toát ra một luồng khí thế, ánh mắt híp lại. Thiếu nữ này còn nhỏ tuổi hơn hắn, lại có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, thiên phú phi phàm, khó trách lại trương dương ương ngạnh như thế.

- Sao, ngươi sợ.

Thiếu nữ áo xanh thấy ánh mắt của Lâm Phong, liền cười lạnh nói.

Lâm Phong lại sửng sốt, có chút im lặng.

- Lục nhi, không được hồ nháo.

Thanh âm êm ái truyền tới, chỉ thấy thiếu nữ váy lam đi về phía này, trợn mắt trừng thiếu nữ áo xanh một cái.

- Lục nhi xưa nay đều vậy, ngươi chớ nên trách.

Thiếu nữ váy lam khẽ khom người về phía Lâm Phong, cười khẽ nói, làm cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân. Nàng trực tiếp đi tới bàn Lâm Phong mà ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên.

Lâm Phong khẽ cau mày, thật sự hắn không nghe được trong lời nói của thiếu nữ váy lam có nửa điểm xin lỗi, hình như nàng cũng không được mình đồng ý mà trực tiếp ngồi xuống.

- Có chủ nào thì có bộc đó.

Lâm Phong châm chọc một tiếng.

Tròng mắt thiếu nữ váy lam ở híp lại, vô luận là nàng xuất hiện ở đâu, mọi người đều khúm núm, cho nàng đủ mặt mũi. Nàng muốn ngồi cùng ngươi chính là vinh hạnh lớn lao, những tên nam nhân kia nịnh bợ còn không kịp, không nghĩ tới hôm nay lại bị Lâm Phong châm chọc.

- Tiểu thư, người như vậy thì nên dạy dỗ một phen.

Thiếu nữ áo xanh phát giận nói.

- Bỏ đi, Lục nhi.

Thiếu nữ váy lam lắc đầu, sau đó đứng dậy:

- Nếu người ta không hoan nghênh chúng ta, vậy đổi lại chỗ khác là được.

- Chẳng qua là, có vài người không biết phân tấc, sau này cần chú ý một chút.

Nói xong, thiếu nữ váy lam xoay người rời đi.

- Nạp Lan tiểu thư, tên kia không biết tốt xấu, ngài đại nhân có đại lượng, không cần chấp nhặt cùng hắn, làm cho người người bội phục, nếu không chê, có thể tới đây ngồi một lúc.

Lập tức có người đứng lên, mở miệng muốn mời thiếu nữ váy lam, tâng thiếu nữ váy lam lên cao cao tại thượng.

Thiếu nữ váy lam gật đầu, lần này vậy mà không có cự tuyệt, để cho kẻ vừa mời vui mừng quá đổi.

- Thằng này vận khí thật tốt, tại sao ta không mở miệng mời trước chứ.

Có người thấy một màn như vậy, trong lòng vô cùng hối hận.

- Tên kia là ai, thật là không biết tốt xấu, Nạp Lan tiểu thư muốn ngồi cùng hắn đã là phục phận mấy đời của hắn rồi, hắn lại còn cự tuyệt, thật là cứt chó.

Xung quanh có không ngừng các loại âm thanh truyền vào trong tai Lâm Phong, Lâm Phong âm thầm lắc đầu, cái thứ “nô tính” này, vô luận ở thế giới nào đều tồn tại, leo lên quyền quý, cúi người nịnh nọt.

Trong lòng hắn chỉ có người khác tôn trọng ta, ta liền tôn trọng người. Từ đầu đến cuối, thiếu nữ áo xanh cùng thiếu nữ váy lam không cho hắn nửa điểm tôn trọng, chẳng lẽ hắn phải dùng cái mặt nóng mà dán lên mông người ta sao.

Nhưng mà những nghị luận bên tai cũng làm cho Lâm Phong biết được thân phận của thiếu nữ váy lam là con gái duy nhất của thành chủ, Nạp Lan Phượng với dung mạo xinh đẹp cùng thiên phú cực cao.

- Ả Nạp Lan Phượng này cùng Lâm Thiên có mấy phần tương tự, coi trời bằng vung, không đặt người đời vào trong mắt, chỉ có chính mình.

Trong lòng Lâm Phong âm thầm lắc đầu, đối với Nạp Lan Phượng có chút thất vọng, hữu danh vô thực, còn xa mới hoàn mỹ như lời đồn đãi.

- Nạp Lan tiểu thư, nếu đến thì sao không lên trên này, chẳng lẽ muốn chúng ta mời lên nữa sao.

Trên lầu, một thanh âm lãnh đạm truyền đến, để cho mọi người trở nên tập trung, người nào lớn mật như vậy, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện.

- Ha hả, để cho Lâm tiểu thư đợi lâu, Nạp Lan lên đây.

Nạp Lan Phượng khẽ cười một tiếng, sau đó bước lên trên lầu.

- Lâm tiểu thư? Là Lâm Thiên Lâm gia, khó trách lại dám gọi nhịp cùng Nạp Lan Phượng! Nghe nói hôm nay Lâm Thiên xưa đâu bằng nay, thực lực cường đại, được Hạo Nguyệt tông coi trọng.

- Không sai, nhất đinh là Lâm Thiên, không nghĩ tới đồng lứa thanh niên trong thành DƯơng Châu lại xuất hiện hai cô gái chói mắt nhất, song châu tranh diễm.

Chủ nhân thanh âm mới truyền ra chính là Lâm Thiên, đối với giọng nói lạnh lùng cao ngạo này, Lâm Phong cực kỳ quen thuộc.

Nghe được lời đám người xung quanh, Lâm Phong cũng biết được không ít tin tức, thì ra hôm nay Nạp Lan Phượng muốn mời tất cả người trẻ tuổi ưu tú nhất tụ tập, không chỉ có Lâm gia, hậu bối thiên tài của Cổ gia, cùng đám người Thu Lam tán tu thiên tài, đều ở trên lầu.

/968

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status