Nặc Na, cũng cảm thấy khiếp sợ với một đầu ngón tay này, Lâm Phong, lại có thực lực mạnh như vậy, nàng tuyệt đối không ngờ tới.
Xem ra, Lâm Phong là đệ tử thế gia của đại gia tộc trong thành, lần này ra vùng hoang dã ngoài thành dạo chơi, vừa lúc gặp nàng và Sói Sa Mạc, mới có những gì xảy ra tiếp theo.
- Thú vị!
Một tiếng cười đùa cắt đứt chúng nhân suy tưởng, chỉ thấy nhị thiếu gia Sói Sa Mạc vẫn ngồi trên ngựa như cũ, cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng có chút tu vi, nhưng người của bộ lạc Hắc Mộc này, đúng là vô dụng.
Lâm Phong nghe được lời nói của đối phương thì sửng sốt, rồi cười cười lắc đầu, nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc này, đúng là một tên phế vật chính cống, ngay cả lực lượng ẩn chứa trong một chỉ kia của hắn cũng không nhìn ra.
- Lang Nha, ngươi dẫn theo mấy người, cùng giết hắn đi.
Hắc Mộc sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lùng, lại mở miệng nói một tiếng.
Lang Nha, là dũng sĩ mạnh nhất sau Hắc Mộc trong bộ lạc Hắc Mộc, thực lực đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bốn, binh khí Lang Nha Bổng nặng hơn ba trăm cân, một bổng đập xuống, có thể trực tiếp đánh người ta thành thịt vụn.
Thân trên để trần, Lang Nha gác cây Lang Nha Bổng lên vai, uy phong lẫm liệt, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Không cần người khác đâu, giết hắn, Lang Nha ta là đủ rồi.
Lang Nha lạnh lùng nói, bước nhanh về phía Lâm Phong, mỗi bước đều rất lớn, mấy bước thôi, Lang Nha đã bước tới trước mặt Lâm Phong.
Không hề do dự, Lang Nha Bổng đập thẳng xuống đầu Lâm Phong, mang theo kình phong khủng bố gào thét. Người trong bộ lạc Hắc Mộc đều nhìn chằm chằm Lang Nha Bổng to lớn kia, một bổng này hạ xuống, không tin Lâm Phong không chết.
Chẳng qua lúc này, mọi người chỉ cảm giác đôi mắt rung động, Lang Nha Bổng vung xuống, nhưng không hề đập trúng Lâm Phong, Lâm Phong, đã không còn ở chỗ cũ, mà xuất hiện bên cạnh Lang Nha, đứng cạnh Lang Nha.
- Ầm ầm!
Lang Nha Bổng đập xuống mặt đất, cỗ lực lượng to lớn đập xuống kia làm thân thể Lang Nha cũng lay động, mọi người chỉ thấy thân thể Lang Nha cúi xuống, rồi trực tiếp ngã trên mặt đất, không còn đứng lên, từng dòng máu tươi chảy trên mặt đất, nhuộm đỏ mặt đất, một màn này, cuối cùng khiến người của bộ lạc Hắc Mộc chấn động, trái tim bọn họ, rung động kịch liệt.
Dũng sĩ số một của bộ lạc Lang Nha, chết rồi, hơn nữa bọn họ còn không nhìn rõ, Lang Nha làm sao mà chết, nhưng không thể nghi ngờ, Lang Nha chết trong tay Lâm Phong, hơn nữa chỉ ngay trong nháy mắt vừa rồi thôi.
- Muốn giết ta, tới cả đi, một hai người tới không đủ nhìn đâu.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, khiến ánh mắt mọi người trong bộ lạc Hắc Mộc cứng lại, Lâm Phong để bọn họ cùng lên.
Hắc Mộc cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng vẫn chậm chạp không ra lệnh.
- Phế vật, mấy tên tới giết hắn đi, rồi đem con đàn bà kia đến đây.
Nhị thiếu gia Sói Sa Mạc hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói một câu. Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, một tia lạnh lẽo khủng bố từ trong mắt Lâm Phong lan tràn, sắc bén khiếp người, khiến nhị thiếu gia tim đập mạnh, hắn vừa cảm giác, có một thanh kiếm, đặt trên người hắn.
- Nhị thiếu gia, ta đi lấy mạng hắn, rồi đem con đàn bà đó về cho nhị thiếu gia hưởng thụ.
Theo đó có mấy tiếng ầm ầm truyền tới, mấy con ngựa lao về phía Lâm Phong, song ngay lúc đó, một cỗ sát ý khủng bố đột ngột lan tràn trong không gian, những con ngựa lao về phía Lâm Phong đều dừng vó, chân trước đưa lên, ngựa lại đột nhiên dừng lại, không dám lao tới phía Lâm Phong.
Mọi người chỉ thấy một đạo quang mang lóe lên, sau đó bọn họ thấy Lâm Phong biến mất, rồi xuất hiện ở một chỗ khác, đó là trước mặt tên vừa sỉ nhục hắn và Mộng Tình.
- Hả?
Tên kia thấy đôi mắt lạnh lùng của Lâm Phong thì toàn thân run rẩy, lập tức nghĩ tới gì đó, ánh mắt cúi nhìn xuống, lúc này hắn đang ngồi trên lưng ngựa, mà Lâm Phong đứng trên mặt đất, làm sao lại ngang bằng với hắn?
Từ thân thể Lâm Phong nhìn xuống, tên kia sau khi phát hiện chân tướng, tim của hắn, đập rất mãnh liệt, trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Bởi vì Lâm Phong lúc này, đang lơ lửng trên không trung, lơ lửng giữa không trung, ít nhất, phải là nhân vật khủng bố đạt tới Huyền Vũ cảnh.
- Thình thịch...
Tiếng tim đập hình như cũng có thể nghe thấy, thân hình tên kia trên lưng ngựa run lẩy bẩy, ánh mắt liên tục thay đổi, Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng đều nhìn thấy Lâm Phong lơ lửng giữa không trung, tất cả mọi người đều dừng mọi động tác đang làm, ánh mắt toàn bộ đều cứng lại.
Lâm Phong là cường giả Huyền Vũ cảnh? Huyền Vũ cảnh mà trẻ tuổi như vậy?
Hắc Mộc kinh ngạc nhìn Lâm Phong, hắn để người trong bộ lạc đi giết Lâm Phong, đi giết một Huyền Vũ cảnh cường đại? Hơn nữa, còn trẻ như vậy.
Hối hận, trong lòng Hắc Mộc đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, hắn lúc này mới thực sự nghĩ tới lời của con gái Nặc Na, Lâm Phong từ đầu đến cuối căn bản không có ý bỏ chạy, nếu không cũng không cùng hắn về bộ lạc Hắc Mộc rồi, cái này cũng có nghĩa, Lâm Phong, căn bản không e ngại Sói Sa Mạc.
Buồn cười chính là, hắn căn bản không hề suy nghĩ như vậy, sau khi nghe được tin Hắc Sơn nói đắc tội với Sói Sa Mạc, trong đầu hắn toàn bộ đều chỉ nghĩ làm thế nào để Sói Sa Mạc bỏ qua cho hắn, làm thế nào nịnh nọt Sói Sa Mạc, hắn giám thị Lâm Phong, hắn cho trói con gái Nặc Na lại, giao cho nhị thiếu gia Sói Sa Mạc, nhưng kết quả là hắn lại phát hiện, Lâm Phong hắn phải đối pho, còn cường đại hơn người hắn đang nịnh hót, đúng ra, Lâm Phong lúc này phải là khách trong bộ lạc hắn mới đúng.
Nhưng sự thực, lại đáng cười đến thế.
Hắc Mộc hắn sợ hãi một tên yếu đuối, chỉ vì tên yếu đuối này, đi giết một cường giả vốn có thể đứng bên phía hắn như Lâm Phong.
Nhị thiếu gia Sói Sa Mạc và mọi người, ánh mắt đều sững sờ, Lâm Phong, Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh rất trẻ.
- Vừa rồi, ngươi nói gì?
Lâm Phong cuối cùng cũng mở miệng rồi, nhìn tên vừa sỉ nhục hắn, sỉ nhục Mộng Tình, lạnh lùng mở miệng, tên kia thân thể run rẩy nhìn Lâm Phong, không ngừng lắc đầu:
- Ta, ta không nói gì cả.
- Không nói gì cả?
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia cười cợt, cười rất tươi, sát khí khủng bố đột nhiên lan tràn, khiến thân thể đối phương run rẩy kịch liệt, trực tiếp ngã về phía sau, bị khí thế của Lâm Phong chấn cho ngã ra sau.
- Giết!
Từ miệng Lâm Phong phun ra một tiếng, quang hoa lóe lên trong không trung, chém xuống, ở mi tâm của tên kia, xuất hiện một vệt máu, khi hắn ngã xuống mặt đất, ánh mắt vẫn mở to như cũ, nhưng chỉ co rút một chút, rồi không còn động đậy nữa.
Thình thịch, thình thịch...
Những người khác tim đập dữ dội, nhìn con người bị giết chết trong nháy mắt kia, cùng với Lâm Phong đang đứng trong không trung.
Phụt, phụt...
Lại mấy tia máu bắn ra, những tên vừa rồi chạy tới, muốn giết Lâm Phong, toàn bộ đều ngã xuống ngựa, mọi người vừa mới rồi còn nhìn thấy, một đạo kiếm quang, còn họ, ngay cả kiếm cũng không thấy.
Tiếng ngựa hý vang, điên cuồng chạy trốn, nhưng chỉ cần ai muốn chạy, đón tiếp hắn, chính mà một đạo kiếm quang, mà thân người họ sau đó, đều ngã từ trên ngựa xuống, sinh mệnh chất dứt.
Sợ hãi, từ từ lan tràn trong không gian, chỉ còn sợ hãi.
Mọi người, đều sợ hãi nhìn Lâm Phong, nhìn Lâm Phong chậm rãi bay lên.
Vừa rồi, bọn họ còn miệt thị Lâm Phong, nhưng lúc này, bọn họ lại ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong trong trông trung, Lâm Phong, chói mắt giống như mặt trời.
- Muốn giết ta?
Cánh tay Lâm Phong vẽ một đường trong hư không, ánh mắt trời, hạ thẳng xuống, lại dường như hóa thành kiếm, mấy người thậm chí còn không kịp kêu thảm, đã bay thẳng ra ngoài, bị một kiếm giết chết.
- Sỉ nhục Mộng Tình?
Lâm Phong lại bước tới, bàn tay lại chém ra, lại một đạo kiếm quang chém xuống, nương theo máu tươi tung bay, người của Sói Sa Mạc, từng người chết đi.
Lâm Phong, hắn không ngừng vung tay, lấy tay thay kiếm, mỗi lần cánh tay hắn vung xuống, tất sẽ có người mất mạng.
Nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia, hắn phát hiện, người bên cạnh hắn, càng ngày càng ít, từng người một bị giết, không ngừng giảm bớt.
Lúc này Lâm Phong đứng trong không trung, giống như sát tinh, như sát thần, không lưu một ai, toàn bộ giết chết.
Đám người của bộ lạc Hắc Mộc, thần sắc sợ hãi nhìn chằm chằm một màn trước mắt, họ há hốc miệng, lại phát hiện đã kinh sợ đến mức không nói lên lời.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, Lâm Phong dường như không hề làm gì, nhưng mấy trăm người Sói Sa Mạc cuồn cuộn mà tới, hiện giờ, cũng chỉ còn lại độc một mình nhị thiếu gia này.
Xem ra, Lâm Phong là đệ tử thế gia của đại gia tộc trong thành, lần này ra vùng hoang dã ngoài thành dạo chơi, vừa lúc gặp nàng và Sói Sa Mạc, mới có những gì xảy ra tiếp theo.
- Thú vị!
Một tiếng cười đùa cắt đứt chúng nhân suy tưởng, chỉ thấy nhị thiếu gia Sói Sa Mạc vẫn ngồi trên ngựa như cũ, cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng có chút tu vi, nhưng người của bộ lạc Hắc Mộc này, đúng là vô dụng.
Lâm Phong nghe được lời nói của đối phương thì sửng sốt, rồi cười cười lắc đầu, nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc này, đúng là một tên phế vật chính cống, ngay cả lực lượng ẩn chứa trong một chỉ kia của hắn cũng không nhìn ra.
- Lang Nha, ngươi dẫn theo mấy người, cùng giết hắn đi.
Hắc Mộc sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lùng, lại mở miệng nói một tiếng.
Lang Nha, là dũng sĩ mạnh nhất sau Hắc Mộc trong bộ lạc Hắc Mộc, thực lực đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bốn, binh khí Lang Nha Bổng nặng hơn ba trăm cân, một bổng đập xuống, có thể trực tiếp đánh người ta thành thịt vụn.
Thân trên để trần, Lang Nha gác cây Lang Nha Bổng lên vai, uy phong lẫm liệt, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Không cần người khác đâu, giết hắn, Lang Nha ta là đủ rồi.
Lang Nha lạnh lùng nói, bước nhanh về phía Lâm Phong, mỗi bước đều rất lớn, mấy bước thôi, Lang Nha đã bước tới trước mặt Lâm Phong.
Không hề do dự, Lang Nha Bổng đập thẳng xuống đầu Lâm Phong, mang theo kình phong khủng bố gào thét. Người trong bộ lạc Hắc Mộc đều nhìn chằm chằm Lang Nha Bổng to lớn kia, một bổng này hạ xuống, không tin Lâm Phong không chết.
Chẳng qua lúc này, mọi người chỉ cảm giác đôi mắt rung động, Lang Nha Bổng vung xuống, nhưng không hề đập trúng Lâm Phong, Lâm Phong, đã không còn ở chỗ cũ, mà xuất hiện bên cạnh Lang Nha, đứng cạnh Lang Nha.
- Ầm ầm!
Lang Nha Bổng đập xuống mặt đất, cỗ lực lượng to lớn đập xuống kia làm thân thể Lang Nha cũng lay động, mọi người chỉ thấy thân thể Lang Nha cúi xuống, rồi trực tiếp ngã trên mặt đất, không còn đứng lên, từng dòng máu tươi chảy trên mặt đất, nhuộm đỏ mặt đất, một màn này, cuối cùng khiến người của bộ lạc Hắc Mộc chấn động, trái tim bọn họ, rung động kịch liệt.
Dũng sĩ số một của bộ lạc Lang Nha, chết rồi, hơn nữa bọn họ còn không nhìn rõ, Lang Nha làm sao mà chết, nhưng không thể nghi ngờ, Lang Nha chết trong tay Lâm Phong, hơn nữa chỉ ngay trong nháy mắt vừa rồi thôi.
- Muốn giết ta, tới cả đi, một hai người tới không đủ nhìn đâu.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, khiến ánh mắt mọi người trong bộ lạc Hắc Mộc cứng lại, Lâm Phong để bọn họ cùng lên.
Hắc Mộc cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng vẫn chậm chạp không ra lệnh.
- Phế vật, mấy tên tới giết hắn đi, rồi đem con đàn bà kia đến đây.
Nhị thiếu gia Sói Sa Mạc hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói một câu. Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, một tia lạnh lẽo khủng bố từ trong mắt Lâm Phong lan tràn, sắc bén khiếp người, khiến nhị thiếu gia tim đập mạnh, hắn vừa cảm giác, có một thanh kiếm, đặt trên người hắn.
- Nhị thiếu gia, ta đi lấy mạng hắn, rồi đem con đàn bà đó về cho nhị thiếu gia hưởng thụ.
Theo đó có mấy tiếng ầm ầm truyền tới, mấy con ngựa lao về phía Lâm Phong, song ngay lúc đó, một cỗ sát ý khủng bố đột ngột lan tràn trong không gian, những con ngựa lao về phía Lâm Phong đều dừng vó, chân trước đưa lên, ngựa lại đột nhiên dừng lại, không dám lao tới phía Lâm Phong.
Mọi người chỉ thấy một đạo quang mang lóe lên, sau đó bọn họ thấy Lâm Phong biến mất, rồi xuất hiện ở một chỗ khác, đó là trước mặt tên vừa sỉ nhục hắn và Mộng Tình.
- Hả?
Tên kia thấy đôi mắt lạnh lùng của Lâm Phong thì toàn thân run rẩy, lập tức nghĩ tới gì đó, ánh mắt cúi nhìn xuống, lúc này hắn đang ngồi trên lưng ngựa, mà Lâm Phong đứng trên mặt đất, làm sao lại ngang bằng với hắn?
Từ thân thể Lâm Phong nhìn xuống, tên kia sau khi phát hiện chân tướng, tim của hắn, đập rất mãnh liệt, trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Bởi vì Lâm Phong lúc này, đang lơ lửng trên không trung, lơ lửng giữa không trung, ít nhất, phải là nhân vật khủng bố đạt tới Huyền Vũ cảnh.
- Thình thịch...
Tiếng tim đập hình như cũng có thể nghe thấy, thân hình tên kia trên lưng ngựa run lẩy bẩy, ánh mắt liên tục thay đổi, Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng đều nhìn thấy Lâm Phong lơ lửng giữa không trung, tất cả mọi người đều dừng mọi động tác đang làm, ánh mắt toàn bộ đều cứng lại.
Lâm Phong là cường giả Huyền Vũ cảnh? Huyền Vũ cảnh mà trẻ tuổi như vậy?
Hắc Mộc kinh ngạc nhìn Lâm Phong, hắn để người trong bộ lạc đi giết Lâm Phong, đi giết một Huyền Vũ cảnh cường đại? Hơn nữa, còn trẻ như vậy.
Hối hận, trong lòng Hắc Mộc đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, hắn lúc này mới thực sự nghĩ tới lời của con gái Nặc Na, Lâm Phong từ đầu đến cuối căn bản không có ý bỏ chạy, nếu không cũng không cùng hắn về bộ lạc Hắc Mộc rồi, cái này cũng có nghĩa, Lâm Phong, căn bản không e ngại Sói Sa Mạc.
Buồn cười chính là, hắn căn bản không hề suy nghĩ như vậy, sau khi nghe được tin Hắc Sơn nói đắc tội với Sói Sa Mạc, trong đầu hắn toàn bộ đều chỉ nghĩ làm thế nào để Sói Sa Mạc bỏ qua cho hắn, làm thế nào nịnh nọt Sói Sa Mạc, hắn giám thị Lâm Phong, hắn cho trói con gái Nặc Na lại, giao cho nhị thiếu gia Sói Sa Mạc, nhưng kết quả là hắn lại phát hiện, Lâm Phong hắn phải đối pho, còn cường đại hơn người hắn đang nịnh hót, đúng ra, Lâm Phong lúc này phải là khách trong bộ lạc hắn mới đúng.
Nhưng sự thực, lại đáng cười đến thế.
Hắc Mộc hắn sợ hãi một tên yếu đuối, chỉ vì tên yếu đuối này, đi giết một cường giả vốn có thể đứng bên phía hắn như Lâm Phong.
Nhị thiếu gia Sói Sa Mạc và mọi người, ánh mắt đều sững sờ, Lâm Phong, Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh rất trẻ.
- Vừa rồi, ngươi nói gì?
Lâm Phong cuối cùng cũng mở miệng rồi, nhìn tên vừa sỉ nhục hắn, sỉ nhục Mộng Tình, lạnh lùng mở miệng, tên kia thân thể run rẩy nhìn Lâm Phong, không ngừng lắc đầu:
- Ta, ta không nói gì cả.
- Không nói gì cả?
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia cười cợt, cười rất tươi, sát khí khủng bố đột nhiên lan tràn, khiến thân thể đối phương run rẩy kịch liệt, trực tiếp ngã về phía sau, bị khí thế của Lâm Phong chấn cho ngã ra sau.
- Giết!
Từ miệng Lâm Phong phun ra một tiếng, quang hoa lóe lên trong không trung, chém xuống, ở mi tâm của tên kia, xuất hiện một vệt máu, khi hắn ngã xuống mặt đất, ánh mắt vẫn mở to như cũ, nhưng chỉ co rút một chút, rồi không còn động đậy nữa.
Thình thịch, thình thịch...
Những người khác tim đập dữ dội, nhìn con người bị giết chết trong nháy mắt kia, cùng với Lâm Phong đang đứng trong không trung.
Phụt, phụt...
Lại mấy tia máu bắn ra, những tên vừa rồi chạy tới, muốn giết Lâm Phong, toàn bộ đều ngã xuống ngựa, mọi người vừa mới rồi còn nhìn thấy, một đạo kiếm quang, còn họ, ngay cả kiếm cũng không thấy.
Tiếng ngựa hý vang, điên cuồng chạy trốn, nhưng chỉ cần ai muốn chạy, đón tiếp hắn, chính mà một đạo kiếm quang, mà thân người họ sau đó, đều ngã từ trên ngựa xuống, sinh mệnh chất dứt.
Sợ hãi, từ từ lan tràn trong không gian, chỉ còn sợ hãi.
Mọi người, đều sợ hãi nhìn Lâm Phong, nhìn Lâm Phong chậm rãi bay lên.
Vừa rồi, bọn họ còn miệt thị Lâm Phong, nhưng lúc này, bọn họ lại ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong trong trông trung, Lâm Phong, chói mắt giống như mặt trời.
- Muốn giết ta?
Cánh tay Lâm Phong vẽ một đường trong hư không, ánh mắt trời, hạ thẳng xuống, lại dường như hóa thành kiếm, mấy người thậm chí còn không kịp kêu thảm, đã bay thẳng ra ngoài, bị một kiếm giết chết.
- Sỉ nhục Mộng Tình?
Lâm Phong lại bước tới, bàn tay lại chém ra, lại một đạo kiếm quang chém xuống, nương theo máu tươi tung bay, người của Sói Sa Mạc, từng người chết đi.
Lâm Phong, hắn không ngừng vung tay, lấy tay thay kiếm, mỗi lần cánh tay hắn vung xuống, tất sẽ có người mất mạng.
Nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia, hắn phát hiện, người bên cạnh hắn, càng ngày càng ít, từng người một bị giết, không ngừng giảm bớt.
Lúc này Lâm Phong đứng trong không trung, giống như sát tinh, như sát thần, không lưu một ai, toàn bộ giết chết.
Đám người của bộ lạc Hắc Mộc, thần sắc sợ hãi nhìn chằm chằm một màn trước mắt, họ há hốc miệng, lại phát hiện đã kinh sợ đến mức không nói lên lời.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, Lâm Phong dường như không hề làm gì, nhưng mấy trăm người Sói Sa Mạc cuồn cuộn mà tới, hiện giờ, cũng chỉ còn lại độc một mình nhị thiếu gia này.
/968
|