Ngươi là cái gì chứ, để cho ta lăn xuống? Ngữ khí Lâm Phong đạm mạc, lạnh lùng nói, những người này thật là một người so với một người cuồng, không có để hắn vào trong mắt, tất cả mọi người đều miệt thị Lâm Phong hắn.
Thật ra hắn muốn nhìn xem những kẻ này có tư cách gì miệt thị hắn, rốt cuộc là dựa vào cái gì.
-Ta tính là cái gì? Khóe miệng Bạch Nguyên Hạo mang theo một tia lạnh lùng, giễu cợt nói: -Ngươi chẳng qua là quân cờ ta dùng lần này đến tham gia hội võ, một con chó săn của ta mà thôi, cũng dám hỏi ta tính là cái gì.
-Thu Lam, muội chọn người thật sự là không được tốt lắm, tuy rằng thực lực không tồi nhưng không ngoan ngoãn nghe lời a.
Thu Lam gượng cười lắc đầu nói: -Đoạt Mệnh, không nên đối địch cùng ca ca, ngươi còn lâu mới là đối thủ, xuống đây đi.
-Ca ca? Trong lòng mọi người run lên, Thu Lam, thế nhưng lại gọi người thanh niên cuồng vọng này là ca ca.
-Ta chỉ tới tham gia hội võ mà thôi, không phải người của ai. Lâm Phong đạm mạc nói: -Về phần ta có hay không phải đối thủ của ca ca ngươi, ngươi kết luận quá sớm.
-Ha ha, không nghĩ tới ở thành Dương Châu nhỏ bé này, nhưng lại có người dám nói chuyện với Thu Nguyên Hạo ta như vậy, thật to gan lớn mật!
-Thu Lam, Thu Nguyên Hạo, ngươi cũng họ Thu. Nạp Lan Hùng đứng ở đó, ánh mắt hiện ra một đạo kinh sắc, chất vấn một tiếng.
-Ngươi đã đoán đúng, ta họ Thu, hơn nữa cùng Thu Lam là người Thu gia năm đó, bị ngươi cả nhà trong một đêm diệt. Ánh mắt Thu Nguyên Hạo sắc bén, lạnh như băng vô tình nhìn Nạp Lan Hùng.
-Năm đó, người Thu gia chúng ta thiên phú dị bẩm, có được Vũ Hồn cường đại, quật khởi trở thành đệ nhất gia tộc thành Dương Châu chẳng qua chỉ là việc sớm muộn! Nhưng thật không ngờ ngươi, thành chủ Nạp Lan Hùng lại đê tiện vô sỉ, vì sợ Thu gia ta cường đại, nên xuất động trong thành tinh nhuệ quân, trong một đêm đánh lén tàn sát người Thu gia ta, gần như diệt oàn bộ Thu gia ta, khoản nợ máu này, ngươi còn nhớ chứ?
-Oanh!
Trong lòng mọi người rung động mãnh liệt, Thu Nguyên Hạo và Thu Lam dĩ nhiên lại là người Thu gia ở thành Dương Châu lúc trước.
Nhiều người đều có nghe nói qua chuyện này, Thu gia năm đó bằng vào Kim Thân Vũ Hồn, quật khởi như lưu tinh, không người có thể ngăn. Nhưng mà ngay tại lúc Thu gia sáng chói nhất, trong một đêm, đột nhiên Thu gia biến mất khỏi thành Dương Châu, từ nay về sau không có tung tích. Có người đoán toàn bộ Thu gia di chuyển, cũng có người đoán Thu gia là bị kẻ thù giết chết.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, Thu gia là bị phủ thành chủ diệt cả nhà, hơn nữa là hủy thi diệt tích, làm sạch sẽ như vậy.
Ngực Nạp Lan Hùng phập phồng tức giận, trong mắt lóe ra sát khí nghiêm nghị, không nghĩ tới là dư nghiệt Thu gia.
-Như thế nào, lại muốn giết người diệt khẩu? Thu Nguyên Hạo lạnh lùng cười: -Nạp Lan Hùng, ta khuyên ngươi vẫn là không nên manh động! Nạp Lan gia ngươi còn có thể sống thêm một thời gian, chờ ta tự mình tiêu diệt Nạp Lan gia, nếu ngươi không nghe lời, có lẽ là ngày mai, Nạp Lan gia ngươi lập tức bị xóa tên khỏi thành Dương Châu.
-Vậy sao, bản thân ta muốn nhìn xem Nạp Lan gia ta bị xóa tên khỏi Dương Châu Thành như thế nào! Nạp Lan Hùng cười lạnh nói.
-Phụ thân! Lúc này Nạp Lan Phượng lại mở miệng kêu một tiếng, đối với Nạp Lan Hùng lắc đầu làm cho trong lòng mọi người rùng mình. Xem ra lời nói Thu Nguyên Hạo không giả, phía sau y có bối cảnh rất lớn, nếu không Nạp Lan Phượng sẽ không sợ đầu sợ đuôi như thế.
-Bạch Nguyên Hạo, ta không tin ngươi dám động vào ta. Nạp Lan Phượng lạnh lùng nói.
-Không dám giết ngươi, nhục nhã ngươi một phen thì ta dám! Hôm nay ta tới thành Dương Châu vì trọng chấn hùng phong Thu gia ta, làm cho người ta hiểu được Nạp Lan gia ngươi dơ bẩn đê tiện như thế nào, đợi đến ngày khác, ta quay lại Dương Châu chính là ngày Nạp Lan gia ngươi diệt vong.
Thu Nguyên Hạo cao ngạo nói:
-Được rồi, ba người các ngươi cùng lên đi, thiên tài thành Dương Châu, thật buồn cười.
-Ngươi có thù oán, là phải báo, nhưng ngươi cũng không nên lấy ta làm đá kê chân để ngươi quật khởi. Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, nhìn Thu Nguyên Hạo nói: -Đơi lát nữa sau hội võ, chuyện của ngươi không có quan hệ gì với ta.
-Ngu xuẩn, ngươi thật cho ngươi là loại người nào, Thu Nguyên Hạo ta muốn giết ngươi thì giết, một tên chó săn mà dám to mồm, ngươi không chịu biến thì vĩnh viễn ở lại đây đi. Thu Nguyên Hạo cười lạnh nói.
-Chó săn? Muốn giết thì giết.
Lâm Phong âm thầm lắc đầu. Thu Lam cùng Thu Nguyên Hạo có huyết hải thâm cừu, hắn có thể lý giải nỗi hận đối phương, bởi vậy hắn cho đối phương đủ tôn trọng, nhưng mà Thu Nguyên Hạo lại tự cho là đúng, y chỉ có chửi mắng cùng vũ nhục, nếu nói như vậy, hắn cần gì phải bận tâm thù hận của Thu Nguyên Hạo.
-Thiên tài thành Dương Châu? Hôm nay ta sẽ cho mọi người nhìn xem, các ngươi rác rưởi đến thế nào. Thu Nguyên Hạo càng nói càng điên cuồng, phóng thích Vũ Hồn, nhấy thời cả người y chìm đắm trong kim sắc ánh sáng, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ chói mắt, so với Thần Tí Vũ Hồn của Nạp Lan Phượng càng lóa mắt.
-Đây là Kim Thân Vũ Hồn, thật là lợi hại. Trong lòng mọi người khiếp sợ, Thu Nguyên Hạo lúc này cả người hóa thành màu vàng, đao thương bất nhập.
-Nạp Lan Phượng, ngươi cho mình là thiên tài, cao ngạo tự đại, có được Thần Tí Vũ Hồn hoàn mỹ, ngươi tiếp ta một chiêu thử xem.
Thu Nguyên Hạo tóc dài bai múa. Cả người có vẻ phóng đãng không khống chế được, hơn nữa thân thể màu vàng của y làm cho người ta cảm giác không thể thắng được.
Y đạp mạnh một bước, nhất thời chiến đại đều run rẩy, mặc dù xung quanh mọi người đang quan sát đều cảm thấy uy lực Thu Nguyên Hạo mạnh nhường nào.
-Bất Bại Kim Thân Quyết.
Thu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, một quyền trực tiếp oanh giết hướng Nạp Lan Phượng.
Bất Bại Kim Thân Quyết là một bộ võ kỹ Thu Nguyên Hạo lấy được dưới một cơ duyên xảo hợp, võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, vừa vặn hỗ trợ Kim Thân Vũ Hồn, công kích bá đạo mà cường hãn, bằng vào bộ võ kỹ này y đã đánh chết vô số cường giả cùng cấp bậc.
-Bá Đạo Thần Quyền. Nạp Lan Phượng gặp Thu Nguyên Hạo công kích đến, đồng dạng hét lớn một tiếng, ả không tin Thần Tí Vũ Hồn yếu hơn nhiều Kim Thân Vũ Hồn.
-Rầm, rầm
Bá đạo đối với bá đạo, không gian điên cuồng run rẩy, ở giữa hai nắm đấm màu vàng, nhưng mà có một đạo khí trắng gào thét mà ra, hóa thành một đạo cuồng phong, thổi quét xung quanh.
-Phá cho ta.
Trên người Thu Nguyên Hạo quang hoa đại thịnh, lực lượng dâng lên không thể địch nổi. Nạp Lan Phượng hét lớn một tiếng, thân thể bay ra, lui lại hơn mấy chục bước mới có thể đứng vững được, hô hấp dồn dập.
Lại nhìn Thu Nguyên Hạo, trên mặt vẫn có ý cười cao ngạo lạnh lùng, hơi thở vững vàng không có nửa điểm dao động.
Thiên chi kiêu nữ Nạp Lan Phượng của thành Dương Châu, ở trước mặt Thu Nguyên Hạo lại không chịu nổi một kích.
-Bá Đạo Thần Quyền cũng không phải đối thủ, thật cường đại.
Bá Đạo Thần Quyền lấy công kích cường hãn mà nổi danh, nhưng Kim Thân Vũ Hồn của Thu Nguyên Hạo với Bất Bạt Kim Thân Quyết càng thêm bá đạo, lợi hại vô cùng.
-Ngươi cũng xứng tự xưng thiên tài, chỉ có ở cái nơi nhỏ bé như thành Dương Châu này đùa giỡn uy phong mà thôi. Thu Nguyên Hạo châm chọc nói, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Lâm Thiên cùng Lâm Phong.
-Đến hai người các ngươi rồi, cùng lên đi, ta không ngại giáo huấn các ngươi một chút, một lũ gà đất chó kiểng không biết trời cao đất rộng, cho các ngươi lũ phế vật này hiểu được, cái gì mới xứng với thiên tài hai chữ.
Cuồng vọng, Thu Nguyên Hạo không phải cuồng bình thường, không coi ai ra gì, nói tuấn kiệt thành Dương Châu như phế vật. Nhưng mà một chiêu liền đánh bại Nạp Lan Phượng, Thu Nguyên Hạo xác thực có tư cách cuồng vọng.
-Đây mới chân chính gọi là thanh niên tuấn kiệt, là cường giả chân chính. Đối mắt đám người hữu thần, đối với thực lực Thu Nguyên Hạo khiếp sợ vô cùng, người mà bọn họ ngưỡng mộ cũng không chịu được Thu Nguyên Hạo một kích, đây là vinh diệu bực nào.
Cửu Tiêu đại lục, võ đạo vi tôn, tất cả mọi người đều tôn trọng cường giả.
-Vậy còn ngươi, hiện tại cũng không phải tại Dương Châu Thành đùa giỡn uy phong à?
Lúc này, cuối cùng Lâm Phong cũng phun ra một đạo lời nói làm cho ánh mắt của mọi người bị kiềm hãm. Người này, thật to gan, thậm chí ngay cả Thu Nguyên Hạo cũng dám nhục.
Ánh mắt Thu Nguyên Hạo khác thường, trêu tức nhìn Lâm Phong một cái, nói: -Nhìn ngươi có chút quyết đoán, đến làm ta tay sai, lần này ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó ta, ta liền phế ngươi xem cái miệng thối của ngươi sẽ thế nào.
-Há mồm ngậm miệng hai chữ chó săn, ngươi có lẽ có thói quen làm chó săn. Lâm Phong khinh thường cười lạnh, tuy rằng vũ hồn cùng võ kỹ của Thu Nguyên Hạo đều rất cường đại nhưng thực lực vẫn chỉ là Linh Vũ cảnh tầng một, nếu không vừa rồi một quyền kia không chỉ đơn giản đẩy lui Nạp Lan Phượng như vậy.
-Vả miệng.
Thu Nguyên Hạo quát lên một tiếng, y ưa thích nói người khác là chó săn nhưng ghét nhất bị người khác gọi y như vậy, Kim Thân vô địch, đánh về phía Lâm Phong.
Thật ra hắn muốn nhìn xem những kẻ này có tư cách gì miệt thị hắn, rốt cuộc là dựa vào cái gì.
-Ta tính là cái gì? Khóe miệng Bạch Nguyên Hạo mang theo một tia lạnh lùng, giễu cợt nói: -Ngươi chẳng qua là quân cờ ta dùng lần này đến tham gia hội võ, một con chó săn của ta mà thôi, cũng dám hỏi ta tính là cái gì.
-Thu Lam, muội chọn người thật sự là không được tốt lắm, tuy rằng thực lực không tồi nhưng không ngoan ngoãn nghe lời a.
Thu Lam gượng cười lắc đầu nói: -Đoạt Mệnh, không nên đối địch cùng ca ca, ngươi còn lâu mới là đối thủ, xuống đây đi.
-Ca ca? Trong lòng mọi người run lên, Thu Lam, thế nhưng lại gọi người thanh niên cuồng vọng này là ca ca.
-Ta chỉ tới tham gia hội võ mà thôi, không phải người của ai. Lâm Phong đạm mạc nói: -Về phần ta có hay không phải đối thủ của ca ca ngươi, ngươi kết luận quá sớm.
-Ha ha, không nghĩ tới ở thành Dương Châu nhỏ bé này, nhưng lại có người dám nói chuyện với Thu Nguyên Hạo ta như vậy, thật to gan lớn mật!
-Thu Lam, Thu Nguyên Hạo, ngươi cũng họ Thu. Nạp Lan Hùng đứng ở đó, ánh mắt hiện ra một đạo kinh sắc, chất vấn một tiếng.
-Ngươi đã đoán đúng, ta họ Thu, hơn nữa cùng Thu Lam là người Thu gia năm đó, bị ngươi cả nhà trong một đêm diệt. Ánh mắt Thu Nguyên Hạo sắc bén, lạnh như băng vô tình nhìn Nạp Lan Hùng.
-Năm đó, người Thu gia chúng ta thiên phú dị bẩm, có được Vũ Hồn cường đại, quật khởi trở thành đệ nhất gia tộc thành Dương Châu chẳng qua chỉ là việc sớm muộn! Nhưng thật không ngờ ngươi, thành chủ Nạp Lan Hùng lại đê tiện vô sỉ, vì sợ Thu gia ta cường đại, nên xuất động trong thành tinh nhuệ quân, trong một đêm đánh lén tàn sát người Thu gia ta, gần như diệt oàn bộ Thu gia ta, khoản nợ máu này, ngươi còn nhớ chứ?
-Oanh!
Trong lòng mọi người rung động mãnh liệt, Thu Nguyên Hạo và Thu Lam dĩ nhiên lại là người Thu gia ở thành Dương Châu lúc trước.
Nhiều người đều có nghe nói qua chuyện này, Thu gia năm đó bằng vào Kim Thân Vũ Hồn, quật khởi như lưu tinh, không người có thể ngăn. Nhưng mà ngay tại lúc Thu gia sáng chói nhất, trong một đêm, đột nhiên Thu gia biến mất khỏi thành Dương Châu, từ nay về sau không có tung tích. Có người đoán toàn bộ Thu gia di chuyển, cũng có người đoán Thu gia là bị kẻ thù giết chết.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, Thu gia là bị phủ thành chủ diệt cả nhà, hơn nữa là hủy thi diệt tích, làm sạch sẽ như vậy.
Ngực Nạp Lan Hùng phập phồng tức giận, trong mắt lóe ra sát khí nghiêm nghị, không nghĩ tới là dư nghiệt Thu gia.
-Như thế nào, lại muốn giết người diệt khẩu? Thu Nguyên Hạo lạnh lùng cười: -Nạp Lan Hùng, ta khuyên ngươi vẫn là không nên manh động! Nạp Lan gia ngươi còn có thể sống thêm một thời gian, chờ ta tự mình tiêu diệt Nạp Lan gia, nếu ngươi không nghe lời, có lẽ là ngày mai, Nạp Lan gia ngươi lập tức bị xóa tên khỏi thành Dương Châu.
-Vậy sao, bản thân ta muốn nhìn xem Nạp Lan gia ta bị xóa tên khỏi Dương Châu Thành như thế nào! Nạp Lan Hùng cười lạnh nói.
-Phụ thân! Lúc này Nạp Lan Phượng lại mở miệng kêu một tiếng, đối với Nạp Lan Hùng lắc đầu làm cho trong lòng mọi người rùng mình. Xem ra lời nói Thu Nguyên Hạo không giả, phía sau y có bối cảnh rất lớn, nếu không Nạp Lan Phượng sẽ không sợ đầu sợ đuôi như thế.
-Bạch Nguyên Hạo, ta không tin ngươi dám động vào ta. Nạp Lan Phượng lạnh lùng nói.
-Không dám giết ngươi, nhục nhã ngươi một phen thì ta dám! Hôm nay ta tới thành Dương Châu vì trọng chấn hùng phong Thu gia ta, làm cho người ta hiểu được Nạp Lan gia ngươi dơ bẩn đê tiện như thế nào, đợi đến ngày khác, ta quay lại Dương Châu chính là ngày Nạp Lan gia ngươi diệt vong.
Thu Nguyên Hạo cao ngạo nói:
-Được rồi, ba người các ngươi cùng lên đi, thiên tài thành Dương Châu, thật buồn cười.
-Ngươi có thù oán, là phải báo, nhưng ngươi cũng không nên lấy ta làm đá kê chân để ngươi quật khởi. Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, nhìn Thu Nguyên Hạo nói: -Đơi lát nữa sau hội võ, chuyện của ngươi không có quan hệ gì với ta.
-Ngu xuẩn, ngươi thật cho ngươi là loại người nào, Thu Nguyên Hạo ta muốn giết ngươi thì giết, một tên chó săn mà dám to mồm, ngươi không chịu biến thì vĩnh viễn ở lại đây đi. Thu Nguyên Hạo cười lạnh nói.
-Chó săn? Muốn giết thì giết.
Lâm Phong âm thầm lắc đầu. Thu Lam cùng Thu Nguyên Hạo có huyết hải thâm cừu, hắn có thể lý giải nỗi hận đối phương, bởi vậy hắn cho đối phương đủ tôn trọng, nhưng mà Thu Nguyên Hạo lại tự cho là đúng, y chỉ có chửi mắng cùng vũ nhục, nếu nói như vậy, hắn cần gì phải bận tâm thù hận của Thu Nguyên Hạo.
-Thiên tài thành Dương Châu? Hôm nay ta sẽ cho mọi người nhìn xem, các ngươi rác rưởi đến thế nào. Thu Nguyên Hạo càng nói càng điên cuồng, phóng thích Vũ Hồn, nhấy thời cả người y chìm đắm trong kim sắc ánh sáng, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ chói mắt, so với Thần Tí Vũ Hồn của Nạp Lan Phượng càng lóa mắt.
-Đây là Kim Thân Vũ Hồn, thật là lợi hại. Trong lòng mọi người khiếp sợ, Thu Nguyên Hạo lúc này cả người hóa thành màu vàng, đao thương bất nhập.
-Nạp Lan Phượng, ngươi cho mình là thiên tài, cao ngạo tự đại, có được Thần Tí Vũ Hồn hoàn mỹ, ngươi tiếp ta một chiêu thử xem.
Thu Nguyên Hạo tóc dài bai múa. Cả người có vẻ phóng đãng không khống chế được, hơn nữa thân thể màu vàng của y làm cho người ta cảm giác không thể thắng được.
Y đạp mạnh một bước, nhất thời chiến đại đều run rẩy, mặc dù xung quanh mọi người đang quan sát đều cảm thấy uy lực Thu Nguyên Hạo mạnh nhường nào.
-Bất Bại Kim Thân Quyết.
Thu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, một quyền trực tiếp oanh giết hướng Nạp Lan Phượng.
Bất Bại Kim Thân Quyết là một bộ võ kỹ Thu Nguyên Hạo lấy được dưới một cơ duyên xảo hợp, võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, vừa vặn hỗ trợ Kim Thân Vũ Hồn, công kích bá đạo mà cường hãn, bằng vào bộ võ kỹ này y đã đánh chết vô số cường giả cùng cấp bậc.
-Bá Đạo Thần Quyền. Nạp Lan Phượng gặp Thu Nguyên Hạo công kích đến, đồng dạng hét lớn một tiếng, ả không tin Thần Tí Vũ Hồn yếu hơn nhiều Kim Thân Vũ Hồn.
-Rầm, rầm
Bá đạo đối với bá đạo, không gian điên cuồng run rẩy, ở giữa hai nắm đấm màu vàng, nhưng mà có một đạo khí trắng gào thét mà ra, hóa thành một đạo cuồng phong, thổi quét xung quanh.
-Phá cho ta.
Trên người Thu Nguyên Hạo quang hoa đại thịnh, lực lượng dâng lên không thể địch nổi. Nạp Lan Phượng hét lớn một tiếng, thân thể bay ra, lui lại hơn mấy chục bước mới có thể đứng vững được, hô hấp dồn dập.
Lại nhìn Thu Nguyên Hạo, trên mặt vẫn có ý cười cao ngạo lạnh lùng, hơi thở vững vàng không có nửa điểm dao động.
Thiên chi kiêu nữ Nạp Lan Phượng của thành Dương Châu, ở trước mặt Thu Nguyên Hạo lại không chịu nổi một kích.
-Bá Đạo Thần Quyền cũng không phải đối thủ, thật cường đại.
Bá Đạo Thần Quyền lấy công kích cường hãn mà nổi danh, nhưng Kim Thân Vũ Hồn của Thu Nguyên Hạo với Bất Bạt Kim Thân Quyết càng thêm bá đạo, lợi hại vô cùng.
-Ngươi cũng xứng tự xưng thiên tài, chỉ có ở cái nơi nhỏ bé như thành Dương Châu này đùa giỡn uy phong mà thôi. Thu Nguyên Hạo châm chọc nói, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Lâm Thiên cùng Lâm Phong.
-Đến hai người các ngươi rồi, cùng lên đi, ta không ngại giáo huấn các ngươi một chút, một lũ gà đất chó kiểng không biết trời cao đất rộng, cho các ngươi lũ phế vật này hiểu được, cái gì mới xứng với thiên tài hai chữ.
Cuồng vọng, Thu Nguyên Hạo không phải cuồng bình thường, không coi ai ra gì, nói tuấn kiệt thành Dương Châu như phế vật. Nhưng mà một chiêu liền đánh bại Nạp Lan Phượng, Thu Nguyên Hạo xác thực có tư cách cuồng vọng.
-Đây mới chân chính gọi là thanh niên tuấn kiệt, là cường giả chân chính. Đối mắt đám người hữu thần, đối với thực lực Thu Nguyên Hạo khiếp sợ vô cùng, người mà bọn họ ngưỡng mộ cũng không chịu được Thu Nguyên Hạo một kích, đây là vinh diệu bực nào.
Cửu Tiêu đại lục, võ đạo vi tôn, tất cả mọi người đều tôn trọng cường giả.
-Vậy còn ngươi, hiện tại cũng không phải tại Dương Châu Thành đùa giỡn uy phong à?
Lúc này, cuối cùng Lâm Phong cũng phun ra một đạo lời nói làm cho ánh mắt của mọi người bị kiềm hãm. Người này, thật to gan, thậm chí ngay cả Thu Nguyên Hạo cũng dám nhục.
Ánh mắt Thu Nguyên Hạo khác thường, trêu tức nhìn Lâm Phong một cái, nói: -Nhìn ngươi có chút quyết đoán, đến làm ta tay sai, lần này ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó ta, ta liền phế ngươi xem cái miệng thối của ngươi sẽ thế nào.
-Há mồm ngậm miệng hai chữ chó săn, ngươi có lẽ có thói quen làm chó săn. Lâm Phong khinh thường cười lạnh, tuy rằng vũ hồn cùng võ kỹ của Thu Nguyên Hạo đều rất cường đại nhưng thực lực vẫn chỉ là Linh Vũ cảnh tầng một, nếu không vừa rồi một quyền kia không chỉ đơn giản đẩy lui Nạp Lan Phượng như vậy.
-Vả miệng.
Thu Nguyên Hạo quát lên một tiếng, y ưa thích nói người khác là chó săn nhưng ghét nhất bị người khác gọi y như vậy, Kim Thân vô địch, đánh về phía Lâm Phong.
/968
|