Để cho các ngươi giết cũng không dám, tông môn trưởng lão cái quái gì chứ. Lâm Phong châm biếm, xoay người vung kiếm chém rụng một đầu mãng xà, sắc bén vô cùng.
Nhìn nụ cười lạnh lùng tà dị của Lâm Phong, Hà Xung càng không dám lộn xộn, hoàn toàn tin tưởng những lời Lâm Phong nói. Tương tự, Mạc Tà cũng không dám tự mình mạo hiểm, hơn nữa bóng đen lần trước kia gây cho y sự kinh sợ quá lớn, cho đến bây giờ bóng ma tâm lý vẫn chưa được tiêu trừ.
Thú triều ngày càng trở nên điên cuồng, đệ tử Vân Hải tông đến tiếp viện cũng ngày càng nhiều hơn, cả đám ánh mắt lóe sáng, nhảy vào giữa bầy yêu thú bắt đầu chém giết, giống như bọn họ mới là thú vậy.
Liễu Phỉ cũng đến, nhìn thấy Lâm Phong ở trong bầy yêu thú như chỗ không người, kiếm vừa ra tất sẽ thấy máu yêu thú, hơn nữa Lâm Phong căn bản không cần sử dụng thực lực Linh Vũ cảnh, chỉ cần phát huy sức mạnh Khí Vũ cảnh tầng chín, kiếm pháp vô cùng chặt chẽ, nhưng mỗi một kiếm đều có uy lực cực lớn.
Kiếm của Lâm Phong đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, nhanh, chuẩn, độc, cho dù không sử dụng kiếm quyết vẫn vô cùng cường đại, cả đám người căn bản không nhìn ra được thực lực của hắn lợi hại tới đâu.
- Tên đáng chết. Liễu Phỉ mắng thầm Lâm Phong trong lòng, lấy cung tên từ trên lưng xuống. Mũi tên phá không bay đi, trực tiếp bắn chết con yêu thú mà Lâm Phong đang chuẩn bị đối phó.
Lâm Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của Liễu Phỉ, hắn cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.
- Hống! Lúc này, một tiếng rống giận dữ truyền đến, tiếng chân rầm rập, mặt đất rung lên. Mọi người cảm thấy mặt đất như muốn sụp đổ, tất cả đều biến sắc.
- Yêu thú hùng mạnh tới, mau rút lui.
Rất nhiều người bắt đầu lui về sau. một cỗ yêu khí ngút trời lan tràn tới, khói đen dày đặc dần dần ép tới, trên đường đi của nó cây cối đều héo rũ chỉ trong tích tắc.
- Thật đáng sợ.
Mọi người cấp tốc lui lại, loại yêu thú cấp bậc này ít nhất là Linh yêu thú, đệ tử ngoại môn nếu dám đi đối kháng thì kết cục chỉ có một chữ chết.
Lâm Phong cũng cảm thấy cỗ yêu khí này, không ngừng lùi về phía sau. Hắn cũng không có tự tin đến mức nghĩ rằng chỉ bằng sức một mình hắn mà có thể ngăn được thú triều, đám yêu thú ban nãy chỉ là lũ tiểu lâu la mà thôi.
Nhưng trong lúc Lâm Phong đang lui về, một luồng áp lực từ phía sau đè nặng lên người hắn, muốn ngăn cản không cho hắn lui lại.
- Súc sinh! Lâm Phong giật quát một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt căm tức nhìn về phía đám Mạc Tà ở phía sau. Không cần nghĩ cũng biết được là ai đang giở trò, chỉ có cấp độ trưởng lão như Mạc Tà mới có thể tạo cho hắn áp lực lớn như thế, không cần động thủ mà có thể ngăn cản được thân hình của hắn.
Nghe thấy Lâm Phong quát, Mạc Tà mặt không cảm xúc, trong lòng lại cười lạnh, bị mấy câu nói của một tên đệ tử ngoại môn hù dọa, thể diện của y đều đã mất hết. Sau đó y càng nghĩ càng thấy không đúng, kẻ có được Ảnh Vũ Hồn kia làm sao có thể một mực đi theo Lâm Phong, hơn nữa Mạc Tà còn cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy một người lạ nào.
Đương nhiên Mạc Tà cũng không thể hoàn toàn xác định đối phương có ở đây hay không, bởi vậy mới dùng phương pháp này để thử Lâm Phong.
Yêu khí hùng mạnh càng ngày càng gần, cả vùng đất đều muốn lật nhào. Mọi người chỉ thấy xa xa một đoàn hắc vụ đang tràn ngập tới đây, ở bốn phía hắc vụ là các loại yêu thú cường đại, mỗi một con đều mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
- Xong, Mạc Tà trưởng lão vậy mà lại cố ý làm khó dễ hắn, hắn chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều chạy tới phía sau Mạc Tà, duy chỉ có Lâm Phong bị ngăn cản, cả đám đương nhiên hiểu được đây là do Mạc Tà gây nên, trong lòng không khỏi mắng Lâm Phong không thức thời, đây là kết cục cho việc dám đắc tội trưởng lão.
- Yêu khí hùng mạnh như thế, nếu ta còn đứng ở chỗ này, nhất định sẽ phải chết.
Cảm giác của Lâm Phong vô cũng mẫn cảm, hắn giận quát một tiếng, thân hình lóe lên, muốn vòng qua, lui về phía sau Mạc Tà.
- Hừ, xem ra cường giả có Ảnh Vũ Hồn kia không có đi theo. Mạc Tà cười lạnh, miệng thì nói: - Thân là đệ tử Vân Hải tông, nhưng lâm trận bỏ chạy, đánh mất thể diện của Vân Hải tông.
Thanh âm vừa dứt, Mạc Tà trên người xuất hiện một cây dây leo cực kỳ thô to, điên cuồng phóng tới, trong nháy mắt đã đánh tới Lâm Phong, tốc độ nhanh vô cùng.
Thân thể Lâm Phong vốn đang cứng đờ, đột nhiên run lên, dây leo nhanh chóng vòng qua người hắn, như một con rắn lớn quấn chặt lấy thân thể hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
- Vũ Hồn, đây là Mãng Đằng Vũ Hồn của Mạc Tà trưởng lão.
Mọi người trong lòng run sợ, xem ra Mạc Tà quyết tâm muốn đẩy Lâm Phong vào chỗ chết, một tên đệ tử ngoại môn dám chống lại một vị trưởng lão, kết cục đã định sẵn.
Cũng có một ít người trong lòng khinh thường, trưởng lão một tông môn lại ra tay đối phó một tên đệ tử ngoại môn, loại chuyện này chỉ có kẻ lòng dạ hẹp hòi như Mạc Tà mới làm ra được. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám mỉa mai thầm như thế mà không dám nói ra, tình huống này ai còn dám chọc giận Mạc Tà.
- Đê tiện. Lâm Phong giận dữ quát lên, kiếm quang lóe lên, nhưng một kiếm cường đại của hắn cũng chỉ để lại được trên Mãng Đằng Vũ Hồn một vết cắt nhỏ, cơ bản không có tác dụng gì.
Lâm Phong tuy rằng thiên phú xuất chúng, đối phó với cường giả cùng cấp bậc rất đơn giản, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn. Nhưng Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, hai người thực lực cách nhau quá xa, thiên phú không đủ để bù đắp. Đối với hành vi vô sỉ của Mạc Tà, Lâm Phong hoàn toàn không có cách ứng phó.
- Đường đường là trưởng lão nội môn, ngươi thật không biết xấu hổ.
Lúc này, một âm thanh lạnh như băng truyền tới, khiến cho mọi người sững sờ. Người nói chuyện vậy mà lại là Liễu Phỉ, xinh đẹp động lòng người, người theo đuổi vô số, đệ tử ngoại môn Liễu Phỉ.
- Hử? Mạc Tà nhíu nhíu mày, liếc nhìn Liễu Phỉ, hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám có hành động gì. Y đương nhiên biết gia thế Liễu Phỉ, phụ thân Liễu Phỉ và phụ thân Mạc Thương Lan của cùng tên, nhưng nhắc tới hai chữ Thương Lan, người mà môn hạ Vân Hải tông nghĩ đến đầu tiên là Liễu Thương Lan.
Thần Tiễn Liễu Thương Lan, ngày trước cùng với tông chủ hiện tại Nam Cung Lăng đều là Vân Hải tông tuyệt đại song kiêu, thiên phú áp đảo người cùng thế hệ, hơn nữa giao tình giữa hai người bọn vô cùng sâu đậm.
Tiễn Vũ Hồn phóng ra, Ngân Huyền cung nắm chặt trong tay, Liễu Phỉ liên tục bắn ra sáu mũi tên, nhằm thẳng Mãng Đằng Vũ Hồn.
Liễu Thương Lan chính khí bức người nên Liễu Phỉ ghét ác như thù, tuy rằng nàng hận Lâm Phong thấu xương nhưng cũng không vừa mắt với hành động tiểu nhân vô liêm sỉ của Mạc Tà.
Biết rõ mũi tên này không có tác dụng gì nhưng Liễu Phỉ vẫn bắn ra, quả nhiên, vẫn không thể lay chuyển Mãng Đằng Vũ Hồn.
Lâm Phong bỗng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới cuối cùng người duy nhất đứng ra giúp chính mình lại là Liễu Phỉ.
- Lòng người hiểm ác, ta đã quá sơ suất rồi.
Lâm Phong thầm than một tiếng, hắn không ngờ sẽ đụng phải Mạc Tà, càng không ngờ rằng Mạc Tà có thể đê tiện đến mức độ này.
Hơn nữa, nơi này chỉ có Mạc Tà là mạnh nhất, bởi vậy tất cả đều do hắn định đoạt, không người nào dám chống đối hắn, Liễu Phỉ là ngoại lệ, nhưng Liễu Phỉ phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.
- Grào! Đàn thú hung mãnh lao tới, tốc độ cực nhanh. Một đoàn hắc vụ điên cuồng rít gào, toàn bộ những gì ngăn cản phía trước đều bị hắc vụ cắn nuốt, vô cùng cường đại.
- Thật mạnh, Huyễn Ma yêu thú này hẳn đã đạt đến cấp bảy. Mạc Tà sau khi cảm thụ được khí thế khinh khủng kia, thầm nghĩ trong lòng. Yêu thú cấp bảy tương đương với cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa yêu thú thực lực vốn bá đạo khủng bố, bình thường Linh Vũ cảnh tầng bảy vốn không phải là đối thủ của Huyễn Ma yêu thú này.
Tới Lâm Phong Mạc Tà trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh thấu xương.
- Mạc Tà, ngươi dám làm càn. Một tiếng quát như lôi đình cuồn cuộn mà đến, người chưa tới, âm đã tới trước.
Mạc Tà biến sắc, ánh mắt hung ác, Mãng Đằng Vũ Hồn đem thân thể Lâm Phong ném về phía đàn yêu thú.
Nhìn nụ cười lạnh lùng tà dị của Lâm Phong, Hà Xung càng không dám lộn xộn, hoàn toàn tin tưởng những lời Lâm Phong nói. Tương tự, Mạc Tà cũng không dám tự mình mạo hiểm, hơn nữa bóng đen lần trước kia gây cho y sự kinh sợ quá lớn, cho đến bây giờ bóng ma tâm lý vẫn chưa được tiêu trừ.
Thú triều ngày càng trở nên điên cuồng, đệ tử Vân Hải tông đến tiếp viện cũng ngày càng nhiều hơn, cả đám ánh mắt lóe sáng, nhảy vào giữa bầy yêu thú bắt đầu chém giết, giống như bọn họ mới là thú vậy.
Liễu Phỉ cũng đến, nhìn thấy Lâm Phong ở trong bầy yêu thú như chỗ không người, kiếm vừa ra tất sẽ thấy máu yêu thú, hơn nữa Lâm Phong căn bản không cần sử dụng thực lực Linh Vũ cảnh, chỉ cần phát huy sức mạnh Khí Vũ cảnh tầng chín, kiếm pháp vô cùng chặt chẽ, nhưng mỗi một kiếm đều có uy lực cực lớn.
Kiếm của Lâm Phong đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, nhanh, chuẩn, độc, cho dù không sử dụng kiếm quyết vẫn vô cùng cường đại, cả đám người căn bản không nhìn ra được thực lực của hắn lợi hại tới đâu.
- Tên đáng chết. Liễu Phỉ mắng thầm Lâm Phong trong lòng, lấy cung tên từ trên lưng xuống. Mũi tên phá không bay đi, trực tiếp bắn chết con yêu thú mà Lâm Phong đang chuẩn bị đối phó.
Lâm Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của Liễu Phỉ, hắn cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.
- Hống! Lúc này, một tiếng rống giận dữ truyền đến, tiếng chân rầm rập, mặt đất rung lên. Mọi người cảm thấy mặt đất như muốn sụp đổ, tất cả đều biến sắc.
- Yêu thú hùng mạnh tới, mau rút lui.
Rất nhiều người bắt đầu lui về sau. một cỗ yêu khí ngút trời lan tràn tới, khói đen dày đặc dần dần ép tới, trên đường đi của nó cây cối đều héo rũ chỉ trong tích tắc.
- Thật đáng sợ.
Mọi người cấp tốc lui lại, loại yêu thú cấp bậc này ít nhất là Linh yêu thú, đệ tử ngoại môn nếu dám đi đối kháng thì kết cục chỉ có một chữ chết.
Lâm Phong cũng cảm thấy cỗ yêu khí này, không ngừng lùi về phía sau. Hắn cũng không có tự tin đến mức nghĩ rằng chỉ bằng sức một mình hắn mà có thể ngăn được thú triều, đám yêu thú ban nãy chỉ là lũ tiểu lâu la mà thôi.
Nhưng trong lúc Lâm Phong đang lui về, một luồng áp lực từ phía sau đè nặng lên người hắn, muốn ngăn cản không cho hắn lui lại.
- Súc sinh! Lâm Phong giật quát một tiếng, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt căm tức nhìn về phía đám Mạc Tà ở phía sau. Không cần nghĩ cũng biết được là ai đang giở trò, chỉ có cấp độ trưởng lão như Mạc Tà mới có thể tạo cho hắn áp lực lớn như thế, không cần động thủ mà có thể ngăn cản được thân hình của hắn.
Nghe thấy Lâm Phong quát, Mạc Tà mặt không cảm xúc, trong lòng lại cười lạnh, bị mấy câu nói của một tên đệ tử ngoại môn hù dọa, thể diện của y đều đã mất hết. Sau đó y càng nghĩ càng thấy không đúng, kẻ có được Ảnh Vũ Hồn kia làm sao có thể một mực đi theo Lâm Phong, hơn nữa Mạc Tà còn cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy một người lạ nào.
Đương nhiên Mạc Tà cũng không thể hoàn toàn xác định đối phương có ở đây hay không, bởi vậy mới dùng phương pháp này để thử Lâm Phong.
Yêu khí hùng mạnh càng ngày càng gần, cả vùng đất đều muốn lật nhào. Mọi người chỉ thấy xa xa một đoàn hắc vụ đang tràn ngập tới đây, ở bốn phía hắc vụ là các loại yêu thú cường đại, mỗi một con đều mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
- Xong, Mạc Tà trưởng lão vậy mà lại cố ý làm khó dễ hắn, hắn chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều chạy tới phía sau Mạc Tà, duy chỉ có Lâm Phong bị ngăn cản, cả đám đương nhiên hiểu được đây là do Mạc Tà gây nên, trong lòng không khỏi mắng Lâm Phong không thức thời, đây là kết cục cho việc dám đắc tội trưởng lão.
- Yêu khí hùng mạnh như thế, nếu ta còn đứng ở chỗ này, nhất định sẽ phải chết.
Cảm giác của Lâm Phong vô cũng mẫn cảm, hắn giận quát một tiếng, thân hình lóe lên, muốn vòng qua, lui về phía sau Mạc Tà.
- Hừ, xem ra cường giả có Ảnh Vũ Hồn kia không có đi theo. Mạc Tà cười lạnh, miệng thì nói: - Thân là đệ tử Vân Hải tông, nhưng lâm trận bỏ chạy, đánh mất thể diện của Vân Hải tông.
Thanh âm vừa dứt, Mạc Tà trên người xuất hiện một cây dây leo cực kỳ thô to, điên cuồng phóng tới, trong nháy mắt đã đánh tới Lâm Phong, tốc độ nhanh vô cùng.
Thân thể Lâm Phong vốn đang cứng đờ, đột nhiên run lên, dây leo nhanh chóng vòng qua người hắn, như một con rắn lớn quấn chặt lấy thân thể hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
- Vũ Hồn, đây là Mãng Đằng Vũ Hồn của Mạc Tà trưởng lão.
Mọi người trong lòng run sợ, xem ra Mạc Tà quyết tâm muốn đẩy Lâm Phong vào chỗ chết, một tên đệ tử ngoại môn dám chống lại một vị trưởng lão, kết cục đã định sẵn.
Cũng có một ít người trong lòng khinh thường, trưởng lão một tông môn lại ra tay đối phó một tên đệ tử ngoại môn, loại chuyện này chỉ có kẻ lòng dạ hẹp hòi như Mạc Tà mới làm ra được. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám mỉa mai thầm như thế mà không dám nói ra, tình huống này ai còn dám chọc giận Mạc Tà.
- Đê tiện. Lâm Phong giận dữ quát lên, kiếm quang lóe lên, nhưng một kiếm cường đại của hắn cũng chỉ để lại được trên Mãng Đằng Vũ Hồn một vết cắt nhỏ, cơ bản không có tác dụng gì.
Lâm Phong tuy rằng thiên phú xuất chúng, đối phó với cường giả cùng cấp bậc rất đơn giản, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn. Nhưng Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, hai người thực lực cách nhau quá xa, thiên phú không đủ để bù đắp. Đối với hành vi vô sỉ của Mạc Tà, Lâm Phong hoàn toàn không có cách ứng phó.
- Đường đường là trưởng lão nội môn, ngươi thật không biết xấu hổ.
Lúc này, một âm thanh lạnh như băng truyền tới, khiến cho mọi người sững sờ. Người nói chuyện vậy mà lại là Liễu Phỉ, xinh đẹp động lòng người, người theo đuổi vô số, đệ tử ngoại môn Liễu Phỉ.
- Hử? Mạc Tà nhíu nhíu mày, liếc nhìn Liễu Phỉ, hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám có hành động gì. Y đương nhiên biết gia thế Liễu Phỉ, phụ thân Liễu Phỉ và phụ thân Mạc Thương Lan của cùng tên, nhưng nhắc tới hai chữ Thương Lan, người mà môn hạ Vân Hải tông nghĩ đến đầu tiên là Liễu Thương Lan.
Thần Tiễn Liễu Thương Lan, ngày trước cùng với tông chủ hiện tại Nam Cung Lăng đều là Vân Hải tông tuyệt đại song kiêu, thiên phú áp đảo người cùng thế hệ, hơn nữa giao tình giữa hai người bọn vô cùng sâu đậm.
Tiễn Vũ Hồn phóng ra, Ngân Huyền cung nắm chặt trong tay, Liễu Phỉ liên tục bắn ra sáu mũi tên, nhằm thẳng Mãng Đằng Vũ Hồn.
Liễu Thương Lan chính khí bức người nên Liễu Phỉ ghét ác như thù, tuy rằng nàng hận Lâm Phong thấu xương nhưng cũng không vừa mắt với hành động tiểu nhân vô liêm sỉ của Mạc Tà.
Biết rõ mũi tên này không có tác dụng gì nhưng Liễu Phỉ vẫn bắn ra, quả nhiên, vẫn không thể lay chuyển Mãng Đằng Vũ Hồn.
Lâm Phong bỗng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới cuối cùng người duy nhất đứng ra giúp chính mình lại là Liễu Phỉ.
- Lòng người hiểm ác, ta đã quá sơ suất rồi.
Lâm Phong thầm than một tiếng, hắn không ngờ sẽ đụng phải Mạc Tà, càng không ngờ rằng Mạc Tà có thể đê tiện đến mức độ này.
Hơn nữa, nơi này chỉ có Mạc Tà là mạnh nhất, bởi vậy tất cả đều do hắn định đoạt, không người nào dám chống đối hắn, Liễu Phỉ là ngoại lệ, nhưng Liễu Phỉ phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.
- Grào! Đàn thú hung mãnh lao tới, tốc độ cực nhanh. Một đoàn hắc vụ điên cuồng rít gào, toàn bộ những gì ngăn cản phía trước đều bị hắc vụ cắn nuốt, vô cùng cường đại.
- Thật mạnh, Huyễn Ma yêu thú này hẳn đã đạt đến cấp bảy. Mạc Tà sau khi cảm thụ được khí thế khinh khủng kia, thầm nghĩ trong lòng. Yêu thú cấp bảy tương đương với cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa yêu thú thực lực vốn bá đạo khủng bố, bình thường Linh Vũ cảnh tầng bảy vốn không phải là đối thủ của Huyễn Ma yêu thú này.
Tới Lâm Phong Mạc Tà trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh thấu xương.
- Mạc Tà, ngươi dám làm càn. Một tiếng quát như lôi đình cuồn cuộn mà đến, người chưa tới, âm đã tới trước.
Mạc Tà biến sắc, ánh mắt hung ác, Mãng Đằng Vũ Hồn đem thân thể Lâm Phong ném về phía đàn yêu thú.
/968
|