Lâm Phong giả như không nghe thấy lời của Văn Nhân Nham, ánh mắt không chút đếm xỉa, thiên tài khoác lác, hắn quả thực đã gặp không ít.
- Hàn Man, là hắn đánh huynh bị thương sao? Lâm Phong hỏi Hàn Man, còn người mà hắn nhắc đến tất nhiên là chỉ Văn Nhân Nham.
- Ừ. Hàn Man gật đầu ghé sát vào tai Lâm Phong nói: - Lúc trước trong nội môn Văn Nhân Nham chỉ kém có Đồ Phu! Hiện giờ Đồ Phu tiến vào hạch tâm, trong số đệ tử nội môn y là mạnh nhất, rất lợi hại. Giờ ta vẫn chưa vội báo thù, tin rằng qua một thời gian nữa, huynh nhất định có thể đánh bại y.
Rất lợi hại sao?
Trong đệ tử nội môn, Linh Vũ cảnh tầng ba được coi là cao thủ, có thể xếp phía trên, còn cường giả Linh Vũ cảnh tầng bốn, đủ để làm lay động vị trí của đệ tử hạch tâm. Nếu như Văn Nhân Nham đạt được tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, với sự cao ngạo của mình y nhất định sẽ không chịu ở lại đệ tử nội môn, nên tu vi của y có lẽ là Linh Vũ cảnh tầng ba đỉnh phong.
Loại tu vi này đích thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là không thể đánh thắng, ít nhất, Lâm Phong cho dù thực lực không bằng đối phương, nhưng cũng nắm chắc có thể toàn thân rút lui.
- Không cần thương lượng gì nữa, ngươi chỉ có một có hội suy nghĩ, nếu không, cho dù ngươi thiên phú tốt, ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi.
Giọng nói vênh vào không ai bì nổi của Văn Nhân Nham vang lên, đừng nói là đệ tử ngoại môn vừa vào nội môn, cho dù là đệ tử hạch tâm y cũng dám thách đấu, Lâm Phong tuy có kiếm thế, nhưng thực lực quá yếu, hoàn toàn không có gì đáng lo.
Sức mạnh của vũ hồn không hề yếu hơn kiếm thế, mà Văn Nhân Nham thì tin tưởng tuyệt đối vào vũ hồn của mình.
- Không cần phải suy nghĩ nữa. Lâm Phong lắc lắc đầu, khoé miệng hơi nhếch lên cười nhạt, chầm chậm nói: - Cho dù ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi.
Lâm Phong vừa dứt lời, ánh mắt của đám người xung quanh lại tụ lại, thằng này đúng là ngông cuồng, còn không thèm nhìn xem trước mặt hắn là ai.
Văn Nhân Nham, người đứng đầu nội môn, được tông môn coi trọng, Lâm Phong với y mà nói thì có là gì, chẳng qua chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mới nổi mà thôi.
- Ha ha, được được Văn Nhân Nham giận đến phát cười, con ngươi màu xanh lam híp lại thành một khe hở, phát ra hàn quang khiến người ta có cảm giác giống như một con rắn độc, cực kỳ độc.
- Xong rồi, Văn Nhân Nham nổi giận rồi.
Có ngươi thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy toàn thân phát lạnh, vội vàng lui về phía sau, không dám đến gần Văn Nhân Nham.
Còn Lâm Phong cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương toả ra từ người Văn Nhân Nham, luồng khí lạnh này không giống với của người khác, nó sắc bén, cay độc.
- Văn Nhân Nham, ngươi muốn làm gì? Nơi đây không phải là Phong Vân hạp, càng không phải là Sinh Tử đài. Liễu Phỉ mặt hơi biến sắc, bước lên phía trước, chắn trước người Lâm Phong.
Văn Nhân Nham công bố Liễu Phỉ là nữ nhân của hắn tất nhiên là có nguyên nhân, trên thực tế, Văn Nhân Nham cũng Liễu Phỉ có bắt nguồn sâu xa. Đối với sự đáng sợ của Văn Nhân Nham, Liễu Phỉ vô cùng hiểu rõ, tên thanh niên với bề ngoài anh tuấn này chính là một con rắn độc.
Liễu Phỉ còn có dự định lôi kéo Lâm Phong vào Tuyết Nguyệt thánh viện, tất nhiên không muốn để hắn chết sớm như vậy. Đối với Liễu Phỉ mà nói, thực lực của Lâm Phong tuy không yếu, nhưng còn lâu mới đủ để đối kháng lại Văn Nhân Nham, nếu như quyết đấu, chết là cái chắc.
- Nàng là người của Văn Nhân Nham ta, vậy mà lại đi bảo vệ kẻ khác, không sợ ta sẽ giận sao?
Văn Nhân Nhan âm trầm cười nói, con ngươi màu xanh trở nên hết sức yêu dị, những người quen thuộc với hắn đều biết rõ, Văn Nhân Nham đang muốn giết người.
- Ta trước nay chưa từng nói ta là nữ nhân của ngươi, càng không thể là nữ nhân của ngươi, ngươi từ bỏ ý định đi! Ngược lại, giờ ta chính là nữ nhân của Lâm Phong, nếu như ngươi dám động đến Lâm Phong, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Đôi mắt đẹp mê người của Liễu Phỉ nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Nham, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
- Quả nhiên Liễu Phỉ lại đích thân thừa nhận là người của Lâm Phong, không biết tên nhóc Lâm Phong này làm cái trò gì mà lại có được trái tim của mỹ nữ đẹp nhất Vân Hải tông!?
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lâm Phong, cực kỳ thiếu thiện chí.
Hàn Man thì đang bi thương sùng bái nhìn Lâm Phong, mạnh, đúng là mạnh, nhanh như vậy đã thu phục được Liễu Phỉ, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng không có cách nào chiếm được Liễu Phỉ, không ngờ Liễu Phỉ lại tự thừa nhận là người của hắn, đúng là không hổ là huynh đệ của Hàn Man!!
Còn về nhân vật chính Lâm Phong thì lúc này đầu óc quay cuồng mơ hồ, Liễu Phỉ trở thành nữ nhân của hắn khi nào?
Lâm Phong nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt mình của đám người xung quanh, trong lòng chửi ầm lên, bà cô này phát khùng gì thế không biết.
- Vậy thì ta càng phải giết hắn. Ánh mắt Văn Nhân Nham càng trở nên u ám, khí lạnh toả ra dữ dội.
- Ngươi dám? Liễu Phỉ tức giận nói.
- Trong Vân Hải tông, không có chuyện gì là Văn Nhân Nham ta không dám.
Văn Nhân Nham cười lạnh một tiếng, không hề đếm xỉa đến.
- Thật sao, sau hôm nay thì sẽ có rồi. Một giọng nói điềm tĩnh truyền đến, chỉ thấy từ phía xa một bóng người đang đi đến, một bước đạp ra, liền đã đến trong động phủ.
- Đúng là một tên tiểu tử ngạo mạn, Văn Nhân Nham, ngươi coi Vân Hải tông như nhà ngươi rồi sao? Người vừa tới cười lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Văn Nhân Nham thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
- Tiết Nhạc, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, việc của ta không đến lượt ngươi nhúng tay vào.
Văn Nhân Nham cũng dùng vẻ không vui nhìn lại đối phương, ánh mắt có vài phần lạnh lùng.
- Văn Nhân Nham quả nhiên không giống người thường, thật to gan, ngay cả trưởng lão cũng dám mắng.
Cảnh tượng đám người xung quanh nhìn thấy chính là một cuộc chiến ngầm, Tiết Nhạc, trưởng lão ngoại môn của Vân Hải tông, trong tông môn, có mấy người dám mắng trưởng lão.
- Hừ, đám người Lâm Phong tới đây lĩnh lệnh bài đệ tử nội môn, nhưng ngươi lại uy hiếp đòi giết hắn, ngươi coi Vân Hải tông thành nơi nào rồi, ta thân là trưởng lão, lẽ nào không được quản.
- Ở địa bàn của ta, ngươi đích thực không thể quản được.
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong động phủ, ngay sau đó một vị trung niên mặc áo lam bước ra từ bên trong.
- Lỗ trưởng lão. Văn Nhân Nham cười với người mặc áo lam, người này cũng là trưởng lão, phụ trách phân phát lệnh bài cùng phục sức cho đệ tử, đồng thời thay đổi vị trí xếp hạng trên thạch bích.
Lỗ Nguyên khẽ gật đầu với Văn Nhân Nham, ánh mắt ôn hoà, có điều khi dừng lại trên người Tiết Nhạc, lại không còn thiện ý như vậy.
- Tiết Nhạc, không an phận ở địa bàn của ngươi, chạy đến chỗ của ta giở trò ngang ngược gì?
- Ngươi nói thế là có ý gì? Tiết Nhạc nhìn Lỗ Nguyên hỏi.
- Có ý gì? Nơi này thuộc quyền quản lý của Lỗ Nguyên ta, không có việc của ngươi ở đây.
- Ý của ngươi là nói Văn Nhân Nham có thể ở đây tuỳ ý giết người, thậm chí bao gồm cả đệ tử nội môn?
- Tài nghệ không bằng người, chết cũng không có ai tiếc gì, Tiết Nhạc, ngươi nhiều chuyện rồi.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ rằng mâu thuẫn của Văn Nhân Nham cùng Lâm Phong lại dẫn đến mâu thuẫn của hai vị trưởng lão, có điều lời của Lỗ trường lão quá lạnh lùng, tài nghệ không bằng người, thì đáng chết, kể cả là đệ tử nội môn, đúng là vô cùng tàn khốc.
Theo ý của Lỗ trưởng lão, Lâm Phong không bằng Văn Nhân Nham, thì cho dù có bị Văn Nhân Nham giết, cũng là đáng đời. Kẻ yếu, sống chết không phải do bản thân quyết định, thật đáng thương.
Lâm Phong tất nhiên cũng nghe ra ý của Lỗ trưởng lão, ngoài mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác khó chịu.
Hắn trở thành đệ tử nội môn, đến lĩnh lệnh bài nội môn, nhưng trưởng lão phụ trách phát lệnh bài lại nói hắn thực lực không bằng Văn Nhân Nham nên đáng chết, thế này thì còn ra gì nữa?
Về phần Tiết Nhạc, Lâm Phong từng gặp qua một lần, mấy hôm trước Bắc lão còn để gã canh giữ Tinh Thần Các, rõ ràng là người của Bắc lão.
- Tiết trưởng lão. Lâm Phong đột nhiên hô lên, ánh mắt Tiết trưởng lão chuyển quan nhìn về phía hắn.
- Cảm ơn. Lâm Phong cười một cái, sau đó bước đến, đối diện với Lỗ Nguyên cùng Văn Nhân Nham nói: - Lỗ trưởng lão, Lâm Phong đến để nhận lệnh bài cùng phục sức nội môn.
Lỗ Nguyên lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Phong một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, đối đầu với Văn Nhân Nham, tự tìm đường chết. Văn Nhân Nham không chỉ có thực lực cùng thiên phú siêu mạnh, mà thân thế cũng vô cùng đáng sợ.
Để có được thiện cảm của Văn Nhân Nham, một tên Lâm Phong đương nhiên không đáng nhắc tới.
- Lỗ trưởng lão, Lâm Phong đến nhận lệnh bài cùng phục sức nội môn.
Giọng nói của Lâm Phong hơi cao lên, vô cùng rõ ràng, đúng chừng đúng mực.
- Đồ không biết điều. Lỗ Nguyên quét nhìn Lâm Phong một cái, chỉ quát một chữ: - Cút.
- Hàn Man, là hắn đánh huynh bị thương sao? Lâm Phong hỏi Hàn Man, còn người mà hắn nhắc đến tất nhiên là chỉ Văn Nhân Nham.
- Ừ. Hàn Man gật đầu ghé sát vào tai Lâm Phong nói: - Lúc trước trong nội môn Văn Nhân Nham chỉ kém có Đồ Phu! Hiện giờ Đồ Phu tiến vào hạch tâm, trong số đệ tử nội môn y là mạnh nhất, rất lợi hại. Giờ ta vẫn chưa vội báo thù, tin rằng qua một thời gian nữa, huynh nhất định có thể đánh bại y.
Rất lợi hại sao?
Trong đệ tử nội môn, Linh Vũ cảnh tầng ba được coi là cao thủ, có thể xếp phía trên, còn cường giả Linh Vũ cảnh tầng bốn, đủ để làm lay động vị trí của đệ tử hạch tâm. Nếu như Văn Nhân Nham đạt được tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, với sự cao ngạo của mình y nhất định sẽ không chịu ở lại đệ tử nội môn, nên tu vi của y có lẽ là Linh Vũ cảnh tầng ba đỉnh phong.
Loại tu vi này đích thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là không thể đánh thắng, ít nhất, Lâm Phong cho dù thực lực không bằng đối phương, nhưng cũng nắm chắc có thể toàn thân rút lui.
- Không cần thương lượng gì nữa, ngươi chỉ có một có hội suy nghĩ, nếu không, cho dù ngươi thiên phú tốt, ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi.
Giọng nói vênh vào không ai bì nổi của Văn Nhân Nham vang lên, đừng nói là đệ tử ngoại môn vừa vào nội môn, cho dù là đệ tử hạch tâm y cũng dám thách đấu, Lâm Phong tuy có kiếm thế, nhưng thực lực quá yếu, hoàn toàn không có gì đáng lo.
Sức mạnh của vũ hồn không hề yếu hơn kiếm thế, mà Văn Nhân Nham thì tin tưởng tuyệt đối vào vũ hồn của mình.
- Không cần phải suy nghĩ nữa. Lâm Phong lắc lắc đầu, khoé miệng hơi nhếch lên cười nhạt, chầm chậm nói: - Cho dù ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi.
Lâm Phong vừa dứt lời, ánh mắt của đám người xung quanh lại tụ lại, thằng này đúng là ngông cuồng, còn không thèm nhìn xem trước mặt hắn là ai.
Văn Nhân Nham, người đứng đầu nội môn, được tông môn coi trọng, Lâm Phong với y mà nói thì có là gì, chẳng qua chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mới nổi mà thôi.
- Ha ha, được được Văn Nhân Nham giận đến phát cười, con ngươi màu xanh lam híp lại thành một khe hở, phát ra hàn quang khiến người ta có cảm giác giống như một con rắn độc, cực kỳ độc.
- Xong rồi, Văn Nhân Nham nổi giận rồi.
Có ngươi thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy toàn thân phát lạnh, vội vàng lui về phía sau, không dám đến gần Văn Nhân Nham.
Còn Lâm Phong cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương toả ra từ người Văn Nhân Nham, luồng khí lạnh này không giống với của người khác, nó sắc bén, cay độc.
- Văn Nhân Nham, ngươi muốn làm gì? Nơi đây không phải là Phong Vân hạp, càng không phải là Sinh Tử đài. Liễu Phỉ mặt hơi biến sắc, bước lên phía trước, chắn trước người Lâm Phong.
Văn Nhân Nham công bố Liễu Phỉ là nữ nhân của hắn tất nhiên là có nguyên nhân, trên thực tế, Văn Nhân Nham cũng Liễu Phỉ có bắt nguồn sâu xa. Đối với sự đáng sợ của Văn Nhân Nham, Liễu Phỉ vô cùng hiểu rõ, tên thanh niên với bề ngoài anh tuấn này chính là một con rắn độc.
Liễu Phỉ còn có dự định lôi kéo Lâm Phong vào Tuyết Nguyệt thánh viện, tất nhiên không muốn để hắn chết sớm như vậy. Đối với Liễu Phỉ mà nói, thực lực của Lâm Phong tuy không yếu, nhưng còn lâu mới đủ để đối kháng lại Văn Nhân Nham, nếu như quyết đấu, chết là cái chắc.
- Nàng là người của Văn Nhân Nham ta, vậy mà lại đi bảo vệ kẻ khác, không sợ ta sẽ giận sao?
Văn Nhân Nhan âm trầm cười nói, con ngươi màu xanh trở nên hết sức yêu dị, những người quen thuộc với hắn đều biết rõ, Văn Nhân Nham đang muốn giết người.
- Ta trước nay chưa từng nói ta là nữ nhân của ngươi, càng không thể là nữ nhân của ngươi, ngươi từ bỏ ý định đi! Ngược lại, giờ ta chính là nữ nhân của Lâm Phong, nếu như ngươi dám động đến Lâm Phong, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Đôi mắt đẹp mê người của Liễu Phỉ nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Nham, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
- Quả nhiên Liễu Phỉ lại đích thân thừa nhận là người của Lâm Phong, không biết tên nhóc Lâm Phong này làm cái trò gì mà lại có được trái tim của mỹ nữ đẹp nhất Vân Hải tông!?
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lâm Phong, cực kỳ thiếu thiện chí.
Hàn Man thì đang bi thương sùng bái nhìn Lâm Phong, mạnh, đúng là mạnh, nhanh như vậy đã thu phục được Liễu Phỉ, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng không có cách nào chiếm được Liễu Phỉ, không ngờ Liễu Phỉ lại tự thừa nhận là người của hắn, đúng là không hổ là huynh đệ của Hàn Man!!
Còn về nhân vật chính Lâm Phong thì lúc này đầu óc quay cuồng mơ hồ, Liễu Phỉ trở thành nữ nhân của hắn khi nào?
Lâm Phong nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt mình của đám người xung quanh, trong lòng chửi ầm lên, bà cô này phát khùng gì thế không biết.
- Vậy thì ta càng phải giết hắn. Ánh mắt Văn Nhân Nham càng trở nên u ám, khí lạnh toả ra dữ dội.
- Ngươi dám? Liễu Phỉ tức giận nói.
- Trong Vân Hải tông, không có chuyện gì là Văn Nhân Nham ta không dám.
Văn Nhân Nham cười lạnh một tiếng, không hề đếm xỉa đến.
- Thật sao, sau hôm nay thì sẽ có rồi. Một giọng nói điềm tĩnh truyền đến, chỉ thấy từ phía xa một bóng người đang đi đến, một bước đạp ra, liền đã đến trong động phủ.
- Đúng là một tên tiểu tử ngạo mạn, Văn Nhân Nham, ngươi coi Vân Hải tông như nhà ngươi rồi sao? Người vừa tới cười lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Văn Nhân Nham thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
- Tiết Nhạc, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, việc của ta không đến lượt ngươi nhúng tay vào.
Văn Nhân Nham cũng dùng vẻ không vui nhìn lại đối phương, ánh mắt có vài phần lạnh lùng.
- Văn Nhân Nham quả nhiên không giống người thường, thật to gan, ngay cả trưởng lão cũng dám mắng.
Cảnh tượng đám người xung quanh nhìn thấy chính là một cuộc chiến ngầm, Tiết Nhạc, trưởng lão ngoại môn của Vân Hải tông, trong tông môn, có mấy người dám mắng trưởng lão.
- Hừ, đám người Lâm Phong tới đây lĩnh lệnh bài đệ tử nội môn, nhưng ngươi lại uy hiếp đòi giết hắn, ngươi coi Vân Hải tông thành nơi nào rồi, ta thân là trưởng lão, lẽ nào không được quản.
- Ở địa bàn của ta, ngươi đích thực không thể quản được.
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong động phủ, ngay sau đó một vị trung niên mặc áo lam bước ra từ bên trong.
- Lỗ trưởng lão. Văn Nhân Nham cười với người mặc áo lam, người này cũng là trưởng lão, phụ trách phân phát lệnh bài cùng phục sức cho đệ tử, đồng thời thay đổi vị trí xếp hạng trên thạch bích.
Lỗ Nguyên khẽ gật đầu với Văn Nhân Nham, ánh mắt ôn hoà, có điều khi dừng lại trên người Tiết Nhạc, lại không còn thiện ý như vậy.
- Tiết Nhạc, không an phận ở địa bàn của ngươi, chạy đến chỗ của ta giở trò ngang ngược gì?
- Ngươi nói thế là có ý gì? Tiết Nhạc nhìn Lỗ Nguyên hỏi.
- Có ý gì? Nơi này thuộc quyền quản lý của Lỗ Nguyên ta, không có việc của ngươi ở đây.
- Ý của ngươi là nói Văn Nhân Nham có thể ở đây tuỳ ý giết người, thậm chí bao gồm cả đệ tử nội môn?
- Tài nghệ không bằng người, chết cũng không có ai tiếc gì, Tiết Nhạc, ngươi nhiều chuyện rồi.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ rằng mâu thuẫn của Văn Nhân Nham cùng Lâm Phong lại dẫn đến mâu thuẫn của hai vị trưởng lão, có điều lời của Lỗ trường lão quá lạnh lùng, tài nghệ không bằng người, thì đáng chết, kể cả là đệ tử nội môn, đúng là vô cùng tàn khốc.
Theo ý của Lỗ trưởng lão, Lâm Phong không bằng Văn Nhân Nham, thì cho dù có bị Văn Nhân Nham giết, cũng là đáng đời. Kẻ yếu, sống chết không phải do bản thân quyết định, thật đáng thương.
Lâm Phong tất nhiên cũng nghe ra ý của Lỗ trưởng lão, ngoài mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác khó chịu.
Hắn trở thành đệ tử nội môn, đến lĩnh lệnh bài nội môn, nhưng trưởng lão phụ trách phát lệnh bài lại nói hắn thực lực không bằng Văn Nhân Nham nên đáng chết, thế này thì còn ra gì nữa?
Về phần Tiết Nhạc, Lâm Phong từng gặp qua một lần, mấy hôm trước Bắc lão còn để gã canh giữ Tinh Thần Các, rõ ràng là người của Bắc lão.
- Tiết trưởng lão. Lâm Phong đột nhiên hô lên, ánh mắt Tiết trưởng lão chuyển quan nhìn về phía hắn.
- Cảm ơn. Lâm Phong cười một cái, sau đó bước đến, đối diện với Lỗ Nguyên cùng Văn Nhân Nham nói: - Lỗ trưởng lão, Lâm Phong đến để nhận lệnh bài cùng phục sức nội môn.
Lỗ Nguyên lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Phong một cái, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, đối đầu với Văn Nhân Nham, tự tìm đường chết. Văn Nhân Nham không chỉ có thực lực cùng thiên phú siêu mạnh, mà thân thế cũng vô cùng đáng sợ.
Để có được thiện cảm của Văn Nhân Nham, một tên Lâm Phong đương nhiên không đáng nhắc tới.
- Lỗ trưởng lão, Lâm Phong đến nhận lệnh bài cùng phục sức nội môn.
Giọng nói của Lâm Phong hơi cao lên, vô cùng rõ ràng, đúng chừng đúng mực.
- Đồ không biết điều. Lỗ Nguyên quét nhìn Lâm Phong một cái, chỉ quát một chữ: - Cút.
/968
|