Đọa Thiên sơn mạch, mọi người dần dần rời đi, bọn họ đều hướng về một nơi khác, Mê thành, giao long thạch quật.
Tuy nhiên cũng có một ít người không rời khỏi Đọa Thiên sơn mạch, tu luyện ngay tại đây, giữa núi non, để củng cố tu vi.
Thí dụ như Lâm Phong, sau khi gặp mặt thoáng qua hai người Hàn Man, Lâm Phong ủy thác cho bọn Hàn Man chiếu cố Tiêu Nhã, sau khi trải qua sự việc lần trước, Lâm Phong không dám để cho người ta nhìn thấy hắn và mấy người Tiêu Nhã quá thân cận nhau, đại hội Tuyết Vực này, tất nhiên sẽ chết người, đắc tội với người cũng không thể tránh được, cho dù không phải Vũ Lưu Thủy, nếu là hắn giết người của thế lực khác, người khác cũng sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Không đối phó được với hắn, tiếp theo sẽ đối phó với người bên cạnh hắn.
Đêm tối, Đọa Thiên sơn mạch lộ ra vẻ yên tĩnh, tại sơn động trong Đọa Thiên sơn mạch, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi, đôi mắt nhắm chặt, quang hoa trải rộng toàn thân, từng sợi quang hoa này, mơ hồ hiện ra hình dạng như kiếm, lộ ra khí thế sắc bén.
Lúc này ý thức của Lâm Phong đang chìm đắm vào trong mảnh không gian hoang vu kia, chỉ có không gian, hoàng thổ, cùng với thanh kiếm kia.
Thuần túy kiếm, cô độc kiếm, trừ thiên địa ra, cũng chỉ còn lại có chuôi kiếm này.
Ý thức của Lâm Phong vẫn không rời khỏi chuôi kiếm này, hắn làm cho mình nhập vào trong đó, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
Không có Phật Ma kỷ nguyên chiến đấu kịch liệt, cũng không có Phật Ma kỷ nguyên thần thông thuật vô tận, chuôi kiếm trong không gian hoang vu này và Phật Ma kỷ nguyên là hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Phật Ma kỷ nguyên, phải xem Phật Ma chiến đấu cùng với tiến hóa, không ngừng lĩnh ngộ, tiếp nhận Phật Ma thần thông thuật.
Nhưng chuôi kiếm này, yên lặng bất động, căn bản không có khả năng từ đó ngộ ra kiếm thuật thần thông, Lâm Phong hiểu chuôi kiếm này, là muốn hắn vứt bỏ hết thảy, trong thiên địa, chỉ có kiếm, muốn hắn thể hiện ra bản nguyên của kiếm.
Khoanh chân ngồi trên thạch động, trên thân thể một đoàn kiếm ý ở trên người của Lâm Phong phun ra nuốt vào, hơn nữa cỗ kiếm ý này khi Lâm Phong xem kiếm, chậm rãi trở nên mạnh mẽ, rất thong thả, không có khi thể lăng thiên sắc bén, mà là cường đại lên từng chút từng chút một.
Qua hồi lâu, trên thân thể Lâm Phong kiếm ý bắt đầu phun ra nuốt vào mang theo sắc bén chân thực, từ trong thân thể thoát ra, xung quanh Lâm Phong, dường như có vô số thanh kiếm, rực rỡ.
"CHÍU...U...U…, CHÍU...U...U..."
Kiếm ý phun ra nuốt vào phát ra tiếng rít gào chói tai, kiếm ý trở nên mạnh mẽ kiếm quang bắt đầu rời khỏi vách thạch động, trên đỉnh cùng vách đá dần dần chớp động, xuất hiện vô số lỗ hổng, bị kiếm khí đâm thủng tạo thành, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều.
Đáng sợ hơn chính là những hòn đá bị kiếm khí đâm trúng, lập tức biến mất, hóa thành tro bụi, tiêu tan mất.
Không lâu sau, trong sơn động dường như có thêm một tầng sương khói bụi bặm.
Lúc này bên ngoài sơn động, trên đỉnh tám toàn núi chính của Đọa Thiên Ma Vực, có một bóng người đang bước đi, bước vào nơi mà Đọa Thiên Ma Vực từng biến mất.
Thân ảnh ấy trong đôi mắt lộ ra một chút quang hoa huyết sắc, trong đêm tối có vẻ cực kỳ yêu dị.
Đứng trên mặt đất, thân ảnh ấy khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, hé miệng, đột nhiên khẽ hút, lập tức thi khí trong những thi thể chết tại Đọa Thiên Ma Vực hóa thành khói nhẹ, không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, bị hắn cắn nuốt.
Thân ảnh trắng nõn kia trên mặt lộ ra vẻ say mê, không hổ là Tuyết Vực thiên tài thi khí toát ra khi chết đi, chất lượng quả nhiên rất tốt.
Thi khí này tiến vào trong thân thể của hắn, trong nháy mắt dung nhập vào một cỗ lốc xoáy đáng sợ, xoay chuyển điên cuồng, lập tức hóa thành tà ác chân nguyên lực lượng tinh thuần, khiến khí tức của hắn dần dần lớn mạnh.
Nơi Đọa Thiên Ma Vực biến mất, vô số sợi thi khí hắc ám không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, gia tăng tu vi lực lượng của hắn.
Tất cả cảnh tượng này đều bị một người khác ở trên đỉnh tám tòa núi chính nhìn thấy. Mắt thấy tất cả nhưng vẻ mặt không thay đổi chút nào, rất bình tĩnh, dường như không lấy làm bất ngờ gì.
- Thôn Thi thuật của Thiên Sát tông, thi khí và chân nguyên có thể chuyển hóa lẫn nhau, quả nhiên rất tà ác, tuy nhiên tà thuật bậc này, không tạo nên được sóng gió, không thành tựu được.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống, quan sát thân ảnh phía dưới, hống hách mà lãnh đạm nói, khiến người phía dưới trong đôi mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Há mồm mãnh lực khẽ hút, lập tức từng đoàn từng đoàn thi khí kia toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong thân thể, trên mặt đất lúc này mới yên lặng tở lại.
- Không có thành tựu?
Ngẩng đầu, ánh mắt Huyết Sát xuyên qua hư không, rơi trên người Đế Lăng, trong mắt lộ ra tà ác.
- Đế Lăng, đợi đến vòng quyết đấu cuối cùng của đại hội Tuyết Vực, ngay cả ngươi ta cũng sẽ cắn nuốt, ngươi có lẽ sẽ không thể nhắc lại câu này được nữa rồi.
Huyết Sát cuồng ngạo mở miệng nói, tự cao tự đại.
Đế Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, rời khỏi ngọn núi cao nhất này.
- Ta chờ ngươi.
Giọng nói từ xa truyền đến, Đế Lăng đã hoàn toàn hòa vào trong hắc ám, mà thân thể Huyết Sát cũng phóng lên cao, lại lần nữa đi tới một tòa chủ phong khác.
Đồng thời, ở trong hắc ám Đọa Thiên sơn mạch, vô số cỗ màu đen quan tài đang không ngừng bay tới, ở trong dãy núi nào đó, một người đang khoanh chân ngồi tu luyện, bước vào trạng thái nhập định, một khối quan tài tối đen không có chút sinh cơ hiện ra bên cạnh hắn, nắp quan tài chậm rãi mở ra, từ trong đó một cánh tay bằng xương khô chậm rãi đưa ra ngoài, nắm lấy người đang tu luyện, kéo vào trong quan tài.
Trong đêm tối truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, phiêu đãng bay xa, sau đó chậm rãi tiêu tan, cho đến khi yên tĩnh trở lại.
Hơn nữa, không chỉ có là nơi này, ở rất nhiều nơi trong Đọa Thiên sơn mạch, đều đang diễn ra cảnh tượng tương tự
Đứng ở trên đỉnh núi chính, Huyết Sát bình tĩnh quan sát tất cả, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà ác, sắc mặt tái nhợt như cũ.
Thiên Sát tông thật vất vả mới đến Mê thành một chuyến, sao có thể không mang đi thứ gì đó, đám người ở lại trong Đọa Thiên sơn mạch, đều là chất dinh dưỡng của bọn họ.
Lúc này, một cỗ quan tài phiêu đãng đến trước một sơn động, hơi dừng lại, lập tức lặng yên không một tiếng động đi vào trong sơn động, trong sơn động quả nhiên có một người đang tu luyện.
Quan tài lặng yên không một tiếng động mở ra, lại là một cánh tay bằng xương từ trong quan tài đưa ra ngoài, chậm rãi vươn ra phía trước.
- A…!
Màu máu đỏ tươi nở rộ trong không gian, một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vợ sự yên tĩnh của sơn động, cánh tay kia muốn xuyên qua kiếm ý bắt người, nhưng cỗ kiếm ý không ngờ lại là thực chất, lập tức xé rách bàn tay của hắn.
Làm sao có thể, kiếm khí làm sao có thể có uy lực đánh sợ như thế.
Quan tài lui về phía sau thật nhanh, muốn rời khỏi sơn động, nhưng vào lúc này, một cổ kiếm quang vô hình bao phủ trọn cả sơn động, kiếm ý yên lặng phát ra âm thanh gào thét kịch liệt, tiếng xuy xuy không ngừng vàng lên, quan tài bị kiếm khí xé rách, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người ở trong quan tài cũng bị kiếm khí xé thành phấn vụn.
Người trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi ở đó đôi mắt hơi mở ra, không có bất kỳ biểu hiện gì, lập tức lại nhắm mắt lại, bình tĩnh không có chút gợn sóng
Mà sơn động lại khôi phục yên tĩnh như thường.
Mà ở ngoài sơn động, những quan tài bay ngang qua dường như nghe được âm thanh ở bên này, không khỏi hơi dừng lại, lập tức ba bộ quan tài đồng thời thay đổi phương hướng, hướng nơi truyền ra tiếng kêu thảm thiết lao tới.
Không lâu sau, bọn họ đã tới ngoài sơn động.
Ba bộ quan tài này cũng không lập tức vào trong sơn động, mà rơi xuống đất, dừng lại.
Nắp quan tài chậm rãi mở ra, ba bóng người từ trong đó bò lên đi ra, thân hình tiều tụy, cực kỳ gầy, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tà khí.
Ba người này nhìn nhau một cái, thân thể của bọn họ đồng loạt tiến vào sơn động.
Rất nhanh, bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên đang khoanh chân ngồi giữa sơn động, dường như đang tu luyện.
Mà bên cạnh người thanh niên đang tu luyện, từng đạo kiếm ý phiêu đãng bay hư không giữa, vô thanh vô tức, lại hình thành một vòng kiếm mạc bao phủ toàn bộ thân thể thanh niên, làm cho không người nào có thể tới gần một cách dễ dàng.
Một người trong đó bước lên trước một bước, bàn tay nâng lên, một cỗ âm sát khí mãnh liệt từ bàn tay của hắn lượn lờ thoát ra, lập tức bàn tay run lên, âm sát khí hướng người thanh niên đang tu luyện đánh tới.
Xuy, Xuy…
Âm sát khí tiến vào trong kiếm mạc, trong nháy mắt bị xé nứt thành từng sợi sương khói vô hình, trực tiếp tiêu tan không thấy tăm hơi, khiến đôi mắt ba người đều ngưng tụ, bên trong kiếm mạc, ẩn chứa kiếm ý đáng sợ.
Ba người liếc nhau, lập tức lặng yên lui về phía sau, chuẩn bị rời khỏi sơn động này, thanh niên này tuy chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chiến lực tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc.
- Nếu đã đến đây thì cũng không cần đi nữa.
Trong miệng của Lâm Phong phun ra một câu nói, lập tức đôi mắt của hắn lại mở ra lần nữa, kiếm quang sắc bén hung mãnh lao ra, dường như có một thanh kiếm từ trong đôi mắt bắn ra, làm đau nhói con mắt của ba kẻ đối diện.
Tuy nhiên cũng có một ít người không rời khỏi Đọa Thiên sơn mạch, tu luyện ngay tại đây, giữa núi non, để củng cố tu vi.
Thí dụ như Lâm Phong, sau khi gặp mặt thoáng qua hai người Hàn Man, Lâm Phong ủy thác cho bọn Hàn Man chiếu cố Tiêu Nhã, sau khi trải qua sự việc lần trước, Lâm Phong không dám để cho người ta nhìn thấy hắn và mấy người Tiêu Nhã quá thân cận nhau, đại hội Tuyết Vực này, tất nhiên sẽ chết người, đắc tội với người cũng không thể tránh được, cho dù không phải Vũ Lưu Thủy, nếu là hắn giết người của thế lực khác, người khác cũng sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Không đối phó được với hắn, tiếp theo sẽ đối phó với người bên cạnh hắn.
Đêm tối, Đọa Thiên sơn mạch lộ ra vẻ yên tĩnh, tại sơn động trong Đọa Thiên sơn mạch, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi, đôi mắt nhắm chặt, quang hoa trải rộng toàn thân, từng sợi quang hoa này, mơ hồ hiện ra hình dạng như kiếm, lộ ra khí thế sắc bén.
Lúc này ý thức của Lâm Phong đang chìm đắm vào trong mảnh không gian hoang vu kia, chỉ có không gian, hoàng thổ, cùng với thanh kiếm kia.
Thuần túy kiếm, cô độc kiếm, trừ thiên địa ra, cũng chỉ còn lại có chuôi kiếm này.
Ý thức của Lâm Phong vẫn không rời khỏi chuôi kiếm này, hắn làm cho mình nhập vào trong đó, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
Không có Phật Ma kỷ nguyên chiến đấu kịch liệt, cũng không có Phật Ma kỷ nguyên thần thông thuật vô tận, chuôi kiếm trong không gian hoang vu này và Phật Ma kỷ nguyên là hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Phật Ma kỷ nguyên, phải xem Phật Ma chiến đấu cùng với tiến hóa, không ngừng lĩnh ngộ, tiếp nhận Phật Ma thần thông thuật.
Nhưng chuôi kiếm này, yên lặng bất động, căn bản không có khả năng từ đó ngộ ra kiếm thuật thần thông, Lâm Phong hiểu chuôi kiếm này, là muốn hắn vứt bỏ hết thảy, trong thiên địa, chỉ có kiếm, muốn hắn thể hiện ra bản nguyên của kiếm.
Khoanh chân ngồi trên thạch động, trên thân thể một đoàn kiếm ý ở trên người của Lâm Phong phun ra nuốt vào, hơn nữa cỗ kiếm ý này khi Lâm Phong xem kiếm, chậm rãi trở nên mạnh mẽ, rất thong thả, không có khi thể lăng thiên sắc bén, mà là cường đại lên từng chút từng chút một.
Qua hồi lâu, trên thân thể Lâm Phong kiếm ý bắt đầu phun ra nuốt vào mang theo sắc bén chân thực, từ trong thân thể thoát ra, xung quanh Lâm Phong, dường như có vô số thanh kiếm, rực rỡ.
"CHÍU...U...U…, CHÍU...U...U..."
Kiếm ý phun ra nuốt vào phát ra tiếng rít gào chói tai, kiếm ý trở nên mạnh mẽ kiếm quang bắt đầu rời khỏi vách thạch động, trên đỉnh cùng vách đá dần dần chớp động, xuất hiện vô số lỗ hổng, bị kiếm khí đâm thủng tạo thành, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều.
Đáng sợ hơn chính là những hòn đá bị kiếm khí đâm trúng, lập tức biến mất, hóa thành tro bụi, tiêu tan mất.
Không lâu sau, trong sơn động dường như có thêm một tầng sương khói bụi bặm.
Lúc này bên ngoài sơn động, trên đỉnh tám toàn núi chính của Đọa Thiên Ma Vực, có một bóng người đang bước đi, bước vào nơi mà Đọa Thiên Ma Vực từng biến mất.
Thân ảnh ấy trong đôi mắt lộ ra một chút quang hoa huyết sắc, trong đêm tối có vẻ cực kỳ yêu dị.
Đứng trên mặt đất, thân ảnh ấy khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, hé miệng, đột nhiên khẽ hút, lập tức thi khí trong những thi thể chết tại Đọa Thiên Ma Vực hóa thành khói nhẹ, không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, bị hắn cắn nuốt.
Thân ảnh trắng nõn kia trên mặt lộ ra vẻ say mê, không hổ là Tuyết Vực thiên tài thi khí toát ra khi chết đi, chất lượng quả nhiên rất tốt.
Thi khí này tiến vào trong thân thể của hắn, trong nháy mắt dung nhập vào một cỗ lốc xoáy đáng sợ, xoay chuyển điên cuồng, lập tức hóa thành tà ác chân nguyên lực lượng tinh thuần, khiến khí tức của hắn dần dần lớn mạnh.
Nơi Đọa Thiên Ma Vực biến mất, vô số sợi thi khí hắc ám không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, gia tăng tu vi lực lượng của hắn.
Tất cả cảnh tượng này đều bị một người khác ở trên đỉnh tám tòa núi chính nhìn thấy. Mắt thấy tất cả nhưng vẻ mặt không thay đổi chút nào, rất bình tĩnh, dường như không lấy làm bất ngờ gì.
- Thôn Thi thuật của Thiên Sát tông, thi khí và chân nguyên có thể chuyển hóa lẫn nhau, quả nhiên rất tà ác, tuy nhiên tà thuật bậc này, không tạo nên được sóng gió, không thành tựu được.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống, quan sát thân ảnh phía dưới, hống hách mà lãnh đạm nói, khiến người phía dưới trong đôi mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Há mồm mãnh lực khẽ hút, lập tức từng đoàn từng đoàn thi khí kia toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong thân thể, trên mặt đất lúc này mới yên lặng tở lại.
- Không có thành tựu?
Ngẩng đầu, ánh mắt Huyết Sát xuyên qua hư không, rơi trên người Đế Lăng, trong mắt lộ ra tà ác.
- Đế Lăng, đợi đến vòng quyết đấu cuối cùng của đại hội Tuyết Vực, ngay cả ngươi ta cũng sẽ cắn nuốt, ngươi có lẽ sẽ không thể nhắc lại câu này được nữa rồi.
Huyết Sát cuồng ngạo mở miệng nói, tự cao tự đại.
Đế Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, rời khỏi ngọn núi cao nhất này.
- Ta chờ ngươi.
Giọng nói từ xa truyền đến, Đế Lăng đã hoàn toàn hòa vào trong hắc ám, mà thân thể Huyết Sát cũng phóng lên cao, lại lần nữa đi tới một tòa chủ phong khác.
Đồng thời, ở trong hắc ám Đọa Thiên sơn mạch, vô số cỗ màu đen quan tài đang không ngừng bay tới, ở trong dãy núi nào đó, một người đang khoanh chân ngồi tu luyện, bước vào trạng thái nhập định, một khối quan tài tối đen không có chút sinh cơ hiện ra bên cạnh hắn, nắp quan tài chậm rãi mở ra, từ trong đó một cánh tay bằng xương khô chậm rãi đưa ra ngoài, nắm lấy người đang tu luyện, kéo vào trong quan tài.
Trong đêm tối truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, phiêu đãng bay xa, sau đó chậm rãi tiêu tan, cho đến khi yên tĩnh trở lại.
Hơn nữa, không chỉ có là nơi này, ở rất nhiều nơi trong Đọa Thiên sơn mạch, đều đang diễn ra cảnh tượng tương tự
Đứng ở trên đỉnh núi chính, Huyết Sát bình tĩnh quan sát tất cả, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà ác, sắc mặt tái nhợt như cũ.
Thiên Sát tông thật vất vả mới đến Mê thành một chuyến, sao có thể không mang đi thứ gì đó, đám người ở lại trong Đọa Thiên sơn mạch, đều là chất dinh dưỡng của bọn họ.
Lúc này, một cỗ quan tài phiêu đãng đến trước một sơn động, hơi dừng lại, lập tức lặng yên không một tiếng động đi vào trong sơn động, trong sơn động quả nhiên có một người đang tu luyện.
Quan tài lặng yên không một tiếng động mở ra, lại là một cánh tay bằng xương từ trong quan tài đưa ra ngoài, chậm rãi vươn ra phía trước.
- A…!
Màu máu đỏ tươi nở rộ trong không gian, một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vợ sự yên tĩnh của sơn động, cánh tay kia muốn xuyên qua kiếm ý bắt người, nhưng cỗ kiếm ý không ngờ lại là thực chất, lập tức xé rách bàn tay của hắn.
Làm sao có thể, kiếm khí làm sao có thể có uy lực đánh sợ như thế.
Quan tài lui về phía sau thật nhanh, muốn rời khỏi sơn động, nhưng vào lúc này, một cổ kiếm quang vô hình bao phủ trọn cả sơn động, kiếm ý yên lặng phát ra âm thanh gào thét kịch liệt, tiếng xuy xuy không ngừng vàng lên, quan tài bị kiếm khí xé rách, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người ở trong quan tài cũng bị kiếm khí xé thành phấn vụn.
Người trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi ở đó đôi mắt hơi mở ra, không có bất kỳ biểu hiện gì, lập tức lại nhắm mắt lại, bình tĩnh không có chút gợn sóng
Mà sơn động lại khôi phục yên tĩnh như thường.
Mà ở ngoài sơn động, những quan tài bay ngang qua dường như nghe được âm thanh ở bên này, không khỏi hơi dừng lại, lập tức ba bộ quan tài đồng thời thay đổi phương hướng, hướng nơi truyền ra tiếng kêu thảm thiết lao tới.
Không lâu sau, bọn họ đã tới ngoài sơn động.
Ba bộ quan tài này cũng không lập tức vào trong sơn động, mà rơi xuống đất, dừng lại.
Nắp quan tài chậm rãi mở ra, ba bóng người từ trong đó bò lên đi ra, thân hình tiều tụy, cực kỳ gầy, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tà khí.
Ba người này nhìn nhau một cái, thân thể của bọn họ đồng loạt tiến vào sơn động.
Rất nhanh, bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên đang khoanh chân ngồi giữa sơn động, dường như đang tu luyện.
Mà bên cạnh người thanh niên đang tu luyện, từng đạo kiếm ý phiêu đãng bay hư không giữa, vô thanh vô tức, lại hình thành một vòng kiếm mạc bao phủ toàn bộ thân thể thanh niên, làm cho không người nào có thể tới gần một cách dễ dàng.
Một người trong đó bước lên trước một bước, bàn tay nâng lên, một cỗ âm sát khí mãnh liệt từ bàn tay của hắn lượn lờ thoát ra, lập tức bàn tay run lên, âm sát khí hướng người thanh niên đang tu luyện đánh tới.
Xuy, Xuy…
Âm sát khí tiến vào trong kiếm mạc, trong nháy mắt bị xé nứt thành từng sợi sương khói vô hình, trực tiếp tiêu tan không thấy tăm hơi, khiến đôi mắt ba người đều ngưng tụ, bên trong kiếm mạc, ẩn chứa kiếm ý đáng sợ.
Ba người liếc nhau, lập tức lặng yên lui về phía sau, chuẩn bị rời khỏi sơn động này, thanh niên này tuy chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chiến lực tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc.
- Nếu đã đến đây thì cũng không cần đi nữa.
Trong miệng của Lâm Phong phun ra một câu nói, lập tức đôi mắt của hắn lại mở ra lần nữa, kiếm quang sắc bén hung mãnh lao ra, dường như có một thanh kiếm từ trong đôi mắt bắn ra, làm đau nhói con mắt của ba kẻ đối diện.
/968
|