Người nước Thiên Phong vừa mới ngồi xuống thì người Vạn Tượng tông lại đứng lên, lại cả Ung thái sư cũng đứng lên, Đệ Nhất Sứ của nước Thiên Phong Nhiếp Vân cũng đã chết.
Hơn nữa, Đường U U giết Nhiếp Vân lại chỉ dùng có một kích, điều này khiến cho hai người bọn họ trong lòng hung hăng co quắp lại. Lần trước, do Điện hạ Phong Trần dẫn đầu đi đến nước Tuyết Nguyệt mang theo Thiên Phong lục sử mấy người đều đã chết hết cả rồi, lúc này đây, bọn họ tự mình dẫn đội, đem theo cường giả Thất Sứ chỉ còn lại có một Đệ Nhất Sứ là Nhiếp Vân, gần như đây là thiên tài ưu tú nhất của nước Thiên Phong đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tưởng rằng lần này đi là tìm kiếm con đường vinh quang, nào ngờ giờ đây toàn bộ đều đã chết hết cả rồi.
Thiên Phong Thất Sứ không còn lấy một mống, toàn bộ đều đã bị giết chết.
Hiện tại, bọn họ làm thế nào có thể tái hồi được Thiên Phong?
Ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, hết thảy, toàn bộ đều là vì một mình Lâm Phong, ngoại trừ những thanh niên thiên tài bảo bối này ra, những người đêm hôm đó đi phục sát Lâm Phong, những cường giả đi phục sát hôm đó cũng không có một người trở lại, toàn bộ đều đã chết ỏ trong nơi hoang dã, nếu như thật sự giết được Lâm Phong thì còn đáng giá, nhưng mà lại không giết được. Lâm Phong vẫn còn sống đem đến kết cục như hiện nay, đối với nước Thiên Phong của bọn họ mà nói, thật khó có thể chấp nhận kết cục này.
- Giết, nếu không giết Lâm Phong, thề không làm người.
Ánh mắt bọn họ đỏ như máu, tại trong lòng họ ngầm thề rằng, nhất định phải giết Lâm Phong.
- Đem thi thể ra ngoài đi.
Tuyết Vô Thường liếc mắt nhìn hai người kia, thân hình người trung niên lóe ra, hắn lập tức đem thi thể Nhiếp Vân đi, ánh mắt Tuyết Vô Thương lại dừng lại trên người Đế Lăng, giờ là đến phiên của Đế Lăng rồi.
Đế Lăng bước một bước lên giữa chiến đài, hắn đưa mắt nhìn qua, ánh mắt đã dừng lại trên thân thể một người, khiến cho ánh mắt người đó cứng đờ.
- Hãy lên đi.
Đế Lăng thản nhiên thốt lên một tiếng, người nọ kiên trì đi ra, trong lòng thầm than rằng xui xẻo, không ngờ Đế Lăng lại chọn hắn làm đối thủ, hắn tuy rằng có thực lực của Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nhưng làm sao hắn có thể đấu được với Đế Lăng.
Kết quả đã có thể biết được, Đế Lăng chỉ xuất ra một quyền, lực lượng thật bá đạo, trực tiếp làm cho xương cốt của hắn vỡ vụn ra, Đế Lăng vì niệm tình hắn một thân tu vi không dễ, đã buông tha cho hắn.
Đoàn Vô Đạo cũng đồng dạng lựa chọn một người, giống như với Đế Lăng, chỉ một kích là đánh bại đối phương, không có dùng đến chiêu thứ hai.
Người thứ năm là Mạc Quân Tích.
Thời điểm mà Mạc Quân Tích bước chân ra, sắc mặt khó coi nhất chính là Vu Thanh và những người trong Vạn Thú môn, bọn họ vẫn không quên lời nói của Mạc Quân Tích vừa rồi đã nói, hắn và Đường U U mỗi người giết một người, Đường U U đã thực hiện lời của mình giết Nhiếp Vân rồi, như vậy Mạc Quân Tích tự nhiên là muốn giết Vu Thanh đây.
Quả nhiên, khi vừa bước lên đài chiến đấu, ánh mắt Mạc Quân Tích đã trực tiếp rơi vào trên người Vu Thanh, khiến cho sắc mặt cứng ngắc của Vu Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Chẳng lẽ hắn lại cũng chạy trốn, giống như Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong sao?
Giờ phút này đứng trước mặt hắn chính là Mạc Quân Tích, nếu mà hắn trốn thì cũng có lý do của nó, bởi vì ai cũng biết được rằng, hắn không thể thắng được Mạc Quân Tích, rất có thể chỉ là cơ hội để nhận thua cũng không có, Mạc Quân Tích giống như Đường U U ra tay giết người, chỉ một chiêu là có thể gạt bỏ đối phương.
Nhưng nhận thua, không chiến đấu, như vậy thì hết thảy cũng đều kết thúc, hắn cũng sẽ không được Thần cung ban thưởng cho.
Không có ai biết, ở vòng thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, hắn đã khiếp nhược lùi bước rồi, bởi vì không đúng lúc có được thuật thần thông lợi hại. Ở bên trong Đọa Thiên Ma Vực, hắn không có nghĩ đến việc đi săn bắt người mà chỉ nghĩ làm sao để sống sót, thật vất vả để đi đến hiện tại, bỏ cuộc ở đại hội Tuyết Vực lần này, cũng coi như là nó đã kết thúc rồi.
Môn chủ Đằng Vu Yêu sắc mặt cũng khó coi như sắc mặt của Vu Thanh, tại sao phải như vậy, tại sao đều là vì Lâm Phong.
Là Lâm Phong, đã khiến Mạc Quân Tích nghĩ đến muốn đối phó với Vu Thanh đấy, không có Lâm Phong việc này sẽ không phát sinh.
- Bỏ qua đi.
Đằng Vu Yêu cất tiếng nói, giọng nói lộ ra vài phần ý sa sút, không có cơ hội, nếu chiến đấu nhất định là sẽ chết. Người mà Vu Thanh phải đối mặt là Mạc Quân Tích, nếu là thay đổi không phải là một người trong tám thiên tài mạnh nhất thì có lẽ hắn sẽ để cho Vu Thanh thử một lần, nhưng đã không có chữ nếu này.
Ánh mắt Vu Thanh run lên, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Lâm Phong, hắn lập tức cất tiếng nói:
- Ta bỏ cuộc.
Nói xong, thân thể Vu Thanh trực tiếp lóe ra rơi xuống dưới chiến đài, cùng hồi tụ cùng với những người của Vạn Thú môn.
Hắn vẫn không đi, mặc dù tất cả phía sau đối với hắn đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng hắn vẫn không đi, hắn phải ở lại để nhìn xem Lâm Phong sẽ chết như thế nào, Huyết Sát và Vũ Mặc nhất định là phải giết Lâm Phong.
Người thứ sáu là Huyết Sát chiến đấu, Huyết Sát thắng.
Người thứ bảy là Vũ Mặc, Vũ Mặc cũng đồng dạng thắng.
Người thứ tám, Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu thắng.
Người thứ chín, Lăng Tiêu Tiêu thắng
Người thứ mười Khô Yêu Đồng Khô Mộc, thắng
Người thứ mười một, Thanh Mộng Tâm thắng.
Người thứ mười hai là một người dùng kiếm, lưng người này đeo một thanh trường kiếm màu bạc, hắn khiêu chiến đối thủ cũng là một người sử dụng kiếm, rõ ràng đó đúng là Kiếm Thần.
Hai người chiến đấu rất kịch liệt, chính là như Lâm Phong đã đoán trước, Kiếm Thần lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, đáng tiếc người sử dụng trường kiếm màu bạc kia cũng đồng dạng là người lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo nhất trọng, hơn nữa thực lực tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh, bới vậy Kiếm Thẩn bị bại, rất đáng tiếc, đã bị đào thải, đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Người thứ mười ba là một người con gái tu luyện công pháp Băng Phách, một thân công pháp Băng Phách cực kỳ lợi hại, ả ra tay khiến cho đám người xung quanh có cảm giác như là mình bị đóng băng, về phần đối thủ của ả là Long Sơn Lãnh Huyết Trích Huyết Tử, sau khi chiến đấu mười mấy hiệp, Lãnh Huyết bại.
Người thứ mười bốn, sở trường về sức mạnh, cả người như sắt thép, đối thủ mà hắn lựa chọn là tay trái đen Thôi Vô Mệnh, chiến đấu kết cục tay trái đen Thôi Vô Mệnh bị loại, trong so đấu lực lượng, hắn đã bị thua đối phương.
Người thứ mười lăm, thân pháp khinh công cao minh, dựa vào di dộng mà công kích, làm cho đối thủ tiêu hao đến chết, đánh bại đối phương.
Mười lăm người phía trước đều là những người bài danh phía trên thắng lợi, không xuất hiện bất cứ một bất ngờ nào, cho đến người thứ mười sáu, hắn không còn có đối thủ khác để chọn lựa, chỉ còn có Vân Phi Dương.
Vì thể, lúc này cuộc chiến của đại hội Tuyết Vực xuất hiện một ngoại lệ, Vân Phi Dương lấy xếp hạng thứ năm mươi đã chiến thắng người xếp hạng thứ mười sáu, để thăng cấp lên ghế thứ mười sáu, cuối cùng danh ngạch.
Trong đó riêng một mình đế quốc Long Sơn đã chiếm sáu người, Lâm Phong, Đường U U, Đoàn Vô Đạo, Mạc Quân Tích, Thanh Mông Tâm, còn có Vân Phi Dương đều là những thiên tài phi thường không tồi.
Thế lực ba đại đế quốc khác thì qua phân, còn dư lại mười vị trí.
Lại một vòng chiến đấu nữa trôi qua, còn lại mười sáu người.
Rất nhiều ánh mắt xuất hiện ra thẩn sắc kích động và mong đợi, chỉ còn lại có mười sáu người, cuộc chiến đấu tiếp theo chính là tiến vào top 8, mười sáu người này đã bắt đầu, cường giả với cường giả va chạm lẫn nhau rồi.
Ngoại trừ Lâm Phong và Vân Phi Dương ra mọi người đều là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy trở lên.
Nhưng mà Lâm Phong và Vân Phi Dương thì cũng không có người nào dám phủ nhận chiến lực của hai người bọn họ, thời điểm Lâm Phong đối chiến với Nguyệt Thiên Mệnh, Huyền Vũ cảnh tầng bảy, đã khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh không có lực để phản kháng, mà Vân Phi Dương thì cũng dễ dàng chiến thắng Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa lại là tới hai người.
Hiện tại, trong số mười sáu người, không có một người nào là tầm thường, đều là thiên tài trong thiên tài.
- Nghỉ ngơi một canh giờ.
Tuyết Vô Thường liếc mắt nhìn đám người cất tiếng nói, cho bọn hắn một canh giờ để khôi phục nguyên khí.
Lúc này, không gian đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, đám người cẩn thận thầm thì trao đổi, dường như là sợ quấy rầy mười sáu vị thiên tài đang ngồi trên hang đá giao long kia.
Lâm Phong ở bên trong một cái vòng nhỏ hẹp Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong và Đường U U cười nói:
- Kế tiếp, hai người sẽ chuẩn bị đánh với ai?
- Ta cũng không biết.
Lâm Phong giang tay ra, những người tiếp theo đây không có ai kém nữa rồi, chiến lực yếu nhất thì cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh, không có kém hơn
- Ta cũng thế.
Đường U U hạ giọng nói.
- Hai người các ngươi còn có quyền chủ động chọn lựa, ta đây thì xui xẻo rồi, chỉ có thể để cho người khác tùy ý xâu xé thôi
Vân Phi Dương cười gượng gạo nói, hiện tại chỉ còn mười sáu người, như vậy xếp hạng gần cuối tám người cũng chỉ có thể chờ tám người phía trước lựa chọn bọn họ.
- Ta cũng giống như ngươi.
Thanh Mông Tâm cười yếu ớt nói, lập tức nàng quay lại nhìn Lâm Phong:
- Lâm Phong, không bằng ngươi lựa chọn ta, sau đó ngươi nhường cho ta thắng.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt hấp dẫn kia, kiên định bất di bất dịch lắc đầu:
- Mỹ nhân kế đối với ta cũng vô dụng.
Thanh Mộng Tâm liếc mắt oán trách nhìn Lâm Phong, lập tức thân hể hơi hơi nằm xuống, cứ như vậy ở bên cạnh Lâm Phong, nàng nhắm mắt lại nhìn lên khoảng không trên bẩu trời.
Toàn bộ những đường cong hiện lên trước mắt Lâm Phong, bộ vị đầy đặn mà cao ngất ưỡn ra, lòng ham muốn lờ mờ xuất hiện khiến cho Lâm Phong thầm nói hai tiếng, yêu tinh.
- Xem ra, ta không có hy vọng rồi.
Thanh Mộng Tâm thì thầm nói một mình, tám người phía trước, vô luận là đối mặt với bất kỳ một người nào cũng không tốt cho ta.
Hơn nữa, Đường U U giết Nhiếp Vân lại chỉ dùng có một kích, điều này khiến cho hai người bọn họ trong lòng hung hăng co quắp lại. Lần trước, do Điện hạ Phong Trần dẫn đầu đi đến nước Tuyết Nguyệt mang theo Thiên Phong lục sử mấy người đều đã chết hết cả rồi, lúc này đây, bọn họ tự mình dẫn đội, đem theo cường giả Thất Sứ chỉ còn lại có một Đệ Nhất Sứ là Nhiếp Vân, gần như đây là thiên tài ưu tú nhất của nước Thiên Phong đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tưởng rằng lần này đi là tìm kiếm con đường vinh quang, nào ngờ giờ đây toàn bộ đều đã chết hết cả rồi.
Thiên Phong Thất Sứ không còn lấy một mống, toàn bộ đều đã bị giết chết.
Hiện tại, bọn họ làm thế nào có thể tái hồi được Thiên Phong?
Ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, hết thảy, toàn bộ đều là vì một mình Lâm Phong, ngoại trừ những thanh niên thiên tài bảo bối này ra, những người đêm hôm đó đi phục sát Lâm Phong, những cường giả đi phục sát hôm đó cũng không có một người trở lại, toàn bộ đều đã chết ỏ trong nơi hoang dã, nếu như thật sự giết được Lâm Phong thì còn đáng giá, nhưng mà lại không giết được. Lâm Phong vẫn còn sống đem đến kết cục như hiện nay, đối với nước Thiên Phong của bọn họ mà nói, thật khó có thể chấp nhận kết cục này.
- Giết, nếu không giết Lâm Phong, thề không làm người.
Ánh mắt bọn họ đỏ như máu, tại trong lòng họ ngầm thề rằng, nhất định phải giết Lâm Phong.
- Đem thi thể ra ngoài đi.
Tuyết Vô Thường liếc mắt nhìn hai người kia, thân hình người trung niên lóe ra, hắn lập tức đem thi thể Nhiếp Vân đi, ánh mắt Tuyết Vô Thương lại dừng lại trên người Đế Lăng, giờ là đến phiên của Đế Lăng rồi.
Đế Lăng bước một bước lên giữa chiến đài, hắn đưa mắt nhìn qua, ánh mắt đã dừng lại trên thân thể một người, khiến cho ánh mắt người đó cứng đờ.
- Hãy lên đi.
Đế Lăng thản nhiên thốt lên một tiếng, người nọ kiên trì đi ra, trong lòng thầm than rằng xui xẻo, không ngờ Đế Lăng lại chọn hắn làm đối thủ, hắn tuy rằng có thực lực của Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nhưng làm sao hắn có thể đấu được với Đế Lăng.
Kết quả đã có thể biết được, Đế Lăng chỉ xuất ra một quyền, lực lượng thật bá đạo, trực tiếp làm cho xương cốt của hắn vỡ vụn ra, Đế Lăng vì niệm tình hắn một thân tu vi không dễ, đã buông tha cho hắn.
Đoàn Vô Đạo cũng đồng dạng lựa chọn một người, giống như với Đế Lăng, chỉ một kích là đánh bại đối phương, không có dùng đến chiêu thứ hai.
Người thứ năm là Mạc Quân Tích.
Thời điểm mà Mạc Quân Tích bước chân ra, sắc mặt khó coi nhất chính là Vu Thanh và những người trong Vạn Thú môn, bọn họ vẫn không quên lời nói của Mạc Quân Tích vừa rồi đã nói, hắn và Đường U U mỗi người giết một người, Đường U U đã thực hiện lời của mình giết Nhiếp Vân rồi, như vậy Mạc Quân Tích tự nhiên là muốn giết Vu Thanh đây.
Quả nhiên, khi vừa bước lên đài chiến đấu, ánh mắt Mạc Quân Tích đã trực tiếp rơi vào trên người Vu Thanh, khiến cho sắc mặt cứng ngắc của Vu Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Chẳng lẽ hắn lại cũng chạy trốn, giống như Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong sao?
Giờ phút này đứng trước mặt hắn chính là Mạc Quân Tích, nếu mà hắn trốn thì cũng có lý do của nó, bởi vì ai cũng biết được rằng, hắn không thể thắng được Mạc Quân Tích, rất có thể chỉ là cơ hội để nhận thua cũng không có, Mạc Quân Tích giống như Đường U U ra tay giết người, chỉ một chiêu là có thể gạt bỏ đối phương.
Nhưng nhận thua, không chiến đấu, như vậy thì hết thảy cũng đều kết thúc, hắn cũng sẽ không được Thần cung ban thưởng cho.
Không có ai biết, ở vòng thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, hắn đã khiếp nhược lùi bước rồi, bởi vì không đúng lúc có được thuật thần thông lợi hại. Ở bên trong Đọa Thiên Ma Vực, hắn không có nghĩ đến việc đi săn bắt người mà chỉ nghĩ làm sao để sống sót, thật vất vả để đi đến hiện tại, bỏ cuộc ở đại hội Tuyết Vực lần này, cũng coi như là nó đã kết thúc rồi.
Môn chủ Đằng Vu Yêu sắc mặt cũng khó coi như sắc mặt của Vu Thanh, tại sao phải như vậy, tại sao đều là vì Lâm Phong.
Là Lâm Phong, đã khiến Mạc Quân Tích nghĩ đến muốn đối phó với Vu Thanh đấy, không có Lâm Phong việc này sẽ không phát sinh.
- Bỏ qua đi.
Đằng Vu Yêu cất tiếng nói, giọng nói lộ ra vài phần ý sa sút, không có cơ hội, nếu chiến đấu nhất định là sẽ chết. Người mà Vu Thanh phải đối mặt là Mạc Quân Tích, nếu là thay đổi không phải là một người trong tám thiên tài mạnh nhất thì có lẽ hắn sẽ để cho Vu Thanh thử một lần, nhưng đã không có chữ nếu này.
Ánh mắt Vu Thanh run lên, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Lâm Phong, hắn lập tức cất tiếng nói:
- Ta bỏ cuộc.
Nói xong, thân thể Vu Thanh trực tiếp lóe ra rơi xuống dưới chiến đài, cùng hồi tụ cùng với những người của Vạn Thú môn.
Hắn vẫn không đi, mặc dù tất cả phía sau đối với hắn đã không còn bất kỳ quan hệ gì, nhưng hắn vẫn không đi, hắn phải ở lại để nhìn xem Lâm Phong sẽ chết như thế nào, Huyết Sát và Vũ Mặc nhất định là phải giết Lâm Phong.
Người thứ sáu là Huyết Sát chiến đấu, Huyết Sát thắng.
Người thứ bảy là Vũ Mặc, Vũ Mặc cũng đồng dạng thắng.
Người thứ tám, Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu thắng.
Người thứ chín, Lăng Tiêu Tiêu thắng
Người thứ mười Khô Yêu Đồng Khô Mộc, thắng
Người thứ mười một, Thanh Mộng Tâm thắng.
Người thứ mười hai là một người dùng kiếm, lưng người này đeo một thanh trường kiếm màu bạc, hắn khiêu chiến đối thủ cũng là một người sử dụng kiếm, rõ ràng đó đúng là Kiếm Thần.
Hai người chiến đấu rất kịch liệt, chính là như Lâm Phong đã đoán trước, Kiếm Thần lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, đáng tiếc người sử dụng trường kiếm màu bạc kia cũng đồng dạng là người lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo nhất trọng, hơn nữa thực lực tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh, bới vậy Kiếm Thẩn bị bại, rất đáng tiếc, đã bị đào thải, đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Người thứ mười ba là một người con gái tu luyện công pháp Băng Phách, một thân công pháp Băng Phách cực kỳ lợi hại, ả ra tay khiến cho đám người xung quanh có cảm giác như là mình bị đóng băng, về phần đối thủ của ả là Long Sơn Lãnh Huyết Trích Huyết Tử, sau khi chiến đấu mười mấy hiệp, Lãnh Huyết bại.
Người thứ mười bốn, sở trường về sức mạnh, cả người như sắt thép, đối thủ mà hắn lựa chọn là tay trái đen Thôi Vô Mệnh, chiến đấu kết cục tay trái đen Thôi Vô Mệnh bị loại, trong so đấu lực lượng, hắn đã bị thua đối phương.
Người thứ mười lăm, thân pháp khinh công cao minh, dựa vào di dộng mà công kích, làm cho đối thủ tiêu hao đến chết, đánh bại đối phương.
Mười lăm người phía trước đều là những người bài danh phía trên thắng lợi, không xuất hiện bất cứ một bất ngờ nào, cho đến người thứ mười sáu, hắn không còn có đối thủ khác để chọn lựa, chỉ còn có Vân Phi Dương.
Vì thể, lúc này cuộc chiến của đại hội Tuyết Vực xuất hiện một ngoại lệ, Vân Phi Dương lấy xếp hạng thứ năm mươi đã chiến thắng người xếp hạng thứ mười sáu, để thăng cấp lên ghế thứ mười sáu, cuối cùng danh ngạch.
Trong đó riêng một mình đế quốc Long Sơn đã chiếm sáu người, Lâm Phong, Đường U U, Đoàn Vô Đạo, Mạc Quân Tích, Thanh Mông Tâm, còn có Vân Phi Dương đều là những thiên tài phi thường không tồi.
Thế lực ba đại đế quốc khác thì qua phân, còn dư lại mười vị trí.
Lại một vòng chiến đấu nữa trôi qua, còn lại mười sáu người.
Rất nhiều ánh mắt xuất hiện ra thẩn sắc kích động và mong đợi, chỉ còn lại có mười sáu người, cuộc chiến đấu tiếp theo chính là tiến vào top 8, mười sáu người này đã bắt đầu, cường giả với cường giả va chạm lẫn nhau rồi.
Ngoại trừ Lâm Phong và Vân Phi Dương ra mọi người đều là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy trở lên.
Nhưng mà Lâm Phong và Vân Phi Dương thì cũng không có người nào dám phủ nhận chiến lực của hai người bọn họ, thời điểm Lâm Phong đối chiến với Nguyệt Thiên Mệnh, Huyền Vũ cảnh tầng bảy, đã khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh không có lực để phản kháng, mà Vân Phi Dương thì cũng dễ dàng chiến thắng Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa lại là tới hai người.
Hiện tại, trong số mười sáu người, không có một người nào là tầm thường, đều là thiên tài trong thiên tài.
- Nghỉ ngơi một canh giờ.
Tuyết Vô Thường liếc mắt nhìn đám người cất tiếng nói, cho bọn hắn một canh giờ để khôi phục nguyên khí.
Lúc này, không gian đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, đám người cẩn thận thầm thì trao đổi, dường như là sợ quấy rầy mười sáu vị thiên tài đang ngồi trên hang đá giao long kia.
Lâm Phong ở bên trong một cái vòng nhỏ hẹp Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong và Đường U U cười nói:
- Kế tiếp, hai người sẽ chuẩn bị đánh với ai?
- Ta cũng không biết.
Lâm Phong giang tay ra, những người tiếp theo đây không có ai kém nữa rồi, chiến lực yếu nhất thì cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh, không có kém hơn
- Ta cũng thế.
Đường U U hạ giọng nói.
- Hai người các ngươi còn có quyền chủ động chọn lựa, ta đây thì xui xẻo rồi, chỉ có thể để cho người khác tùy ý xâu xé thôi
Vân Phi Dương cười gượng gạo nói, hiện tại chỉ còn mười sáu người, như vậy xếp hạng gần cuối tám người cũng chỉ có thể chờ tám người phía trước lựa chọn bọn họ.
- Ta cũng giống như ngươi.
Thanh Mông Tâm cười yếu ớt nói, lập tức nàng quay lại nhìn Lâm Phong:
- Lâm Phong, không bằng ngươi lựa chọn ta, sau đó ngươi nhường cho ta thắng.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt hấp dẫn kia, kiên định bất di bất dịch lắc đầu:
- Mỹ nhân kế đối với ta cũng vô dụng.
Thanh Mộng Tâm liếc mắt oán trách nhìn Lâm Phong, lập tức thân hể hơi hơi nằm xuống, cứ như vậy ở bên cạnh Lâm Phong, nàng nhắm mắt lại nhìn lên khoảng không trên bẩu trời.
Toàn bộ những đường cong hiện lên trước mắt Lâm Phong, bộ vị đầy đặn mà cao ngất ưỡn ra, lòng ham muốn lờ mờ xuất hiện khiến cho Lâm Phong thầm nói hai tiếng, yêu tinh.
- Xem ra, ta không có hy vọng rồi.
Thanh Mộng Tâm thì thầm nói một mình, tám người phía trước, vô luận là đối mặt với bất kỳ một người nào cũng không tốt cho ta.
/968
|