- Còn nữa…
Thiếu nữ ấp úng, khẽ cúi thấp đầu xuống, muốn nói gì nhưng lại không đành lòng nói ra.
- Còn có cái gì?
Lâm Phong trở nên căng thẳng, ngưng mắt nhìn thiếu nữ hỏi.
- Nước Ma Việt mang thi thể ba vị tướng quân treo ngược trên thành Đoạn Nhận, nói là nước Tuyết Nguyệt không có người, ngay cả thi thể tướng quân cũng không có ai dám tới nhận!
Thiếu nữ thấp giọng nói, Lâm Phong cứng người, cắn răng, một tia máu tươi từ nhuộm đỏ bờ môi.
- Ta muốn đi thành Đoạn Nhận một chuyến!
Lâm Phong ngửa mặt nhìn trời, thở dài một tiếng, ánh mắt đã đỏ ngầu.
- Tiểu Phong, có người cố ý muốn bức ngươi rời khỏi hoàng thành, dẫn ngươi đi thành Đoạn Nhận.
Nguyệt Mộng Hà đi tới bên người Lâm Phong, thấp giọng nói. Dù chưa gặp Liễu Thương Lan nhiều, nhưng đối với cái chết của vị tướng quân chính khí kia, nàng cũng không chịu nổi, nhưng mà, sát cơ ẩn tàng trong chuyện này, nàng vẫn nhìn rõ ràng…
- Ta biết!
Lâm Phong gật đầu, hắn đương nhiên biết, đầu tiên là có người giả mạo người Xích Huyết thiết kỵ đến thông báo, sau khi bị đoán được lại không sợ hãi, trực tiếp tự sát, còn cười quỷ dị. Ngay sau đó, Nhậm Khinh Cuồng mang theo yêu thú cường đại đi thành Đoạn Nhận, vẫn phải chết. Muốn làm được điều này thì ít nhất cũng phải có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng tám trở lên.
Mà trên chiến trường biên cương sao lại xuất hiện cường giả như thế, điều này khác với lẽ thường. Cho nên, có người tính toán Lâm Phong hắn, tính toán rất chuẩn, biết hắn có quan hệ với Liễu Thương Lan, cũng hiểu được tính cách của hắn, tính được hắn nhất định sẽ đi!
Có lẽ, đây không chỉ là nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân hạ thủ với thành Đoạn Nhận, bản thân Tuyết Nguyệt cũng có người tham dự trong đó.
- Tuyết Nguyệt!
Lâm Phong lẩm bẩm tự nói, lời này nghe có chút buồn cười, Liễu Thương Lan vì Tuyết Nguyệt mà dâng hiến cả đời, nhưng bị Tuyết Nguyệt tính toán, bỏ mạng biên cương.
- Lâm Phong, ngươi đi đi!
Mộng Tình tới bên người Lâm Phong, khẽ cười với hắn nói.
Nguyệt Mộng Hà hơi sững sờ, nhìn Mộng Tình:
- Mộng Tình, hôn sự giữa Tiểu Phong cùng Hân Diệp đã không còn mấy ngày nữa rồi, nếu kéo dài, rất có thể phải trì hoãn. Hơn nữa, âm mưu lần này cũng không biết mục đích là nhằm vào ai, có lẽ là Tiểu Phong, có lẽ chúng ta ở trong hoàng thành Tuyết Nguyệt này.
- Mẫu thân, Lâm Phong không đi thì hắn sẽ hối hận cả đời, con không muốn vì hắn phải cưới con mà trong lòng có áy náy với tướng quân, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tâm trí của mình. Lâm Phong hắn đã nói, muốn bước vào Thiên Vũ, trong lòng không thể có chấp niệm chưa giải.
Mộng Tình ôn hòa nói, nàng duy trì Lâm Phong đi thành Đoạn Nhận, dù điều này có thể làm trễ đám cưới giữa nàng cùng Lâm Phong, nhưng vì không để Lâm Phong tiếc nuối cả đời, nàng chỉ có thể làm như vậ.
Lâm Phong đưa tay vỗ về đôi má Mộng Tình, nụ cười trên mặt nàng vẫn tươi đẹp thánh khiết như thế.
- Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, chờ ta!
Lâm Phong nói, sau đó liền đưa mắt nhìn Nguyệt Mộng Hà.
- Đi đi!
Nguyệt Mộng Hà thở dài một tiếng, Mộng Tình nói đúng, thành Đoạn Nhận, Lâm Phong nhất định phải đi.
- Cảm ơn mẫu thân! Nơi này giao cho mẫu thân rồi!
Lâm Phong nói xong, tâm niệm liền động, thân hình dựng lên, một tiếng rống như thú giận vang lên, mãnh thú Cùng Kỳ cũng xuất hiện trên bầu trời.
- Đi!
Lâm Phong nói, đạp trên lưng Cùng Kỳ, đôi cánh màu đỏ mở ra, thân hình to lớn của Cùng Kỳ cuốn lên một trận gió lốc, làm cho rừng trúc vang lên xoàn xoạt. Một người một thú phá toái hư không, bay về phía thành Đoạn Nhận mà đi.
Tiếng ca Ba mươi năm công danh cùng bụi đất, tám ngàn dặm đường mây cùng trăng, tráng chi nuốt thịt man nhân, khát uống máu Ma Việt của Lâm Phong vẫn còn ở trong óc, nhưng hôm nay, chí khí không có ở đây, tướng quân đã chết, nước không còn là nước, nhà không phải nhà, tướng sĩ thành Đoạn Nhận, ngoài bi phẫn thì không còn gì khác.
Trên tường thành Đoạn Nhận, Liễu Phỉ đã trưởng thành thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, đã thành thục rất nhiều, tăng thêm vài phần xinh đẹp ý nhị, nhưng giờ khắc này, nàng mang một thân khôi giáp màu đỏ, trên đầu quấn băng trắng, trong đôi mắt chỉ có bi thương thống khổ, nhìn thi thể phụ thân cùng hai vị thúc phụ, nàng lại không thể ra sức
- Tiểu thư, xông ra, tử chiến đi!
Sau lưng Liễu Phỉ, lão tướng theo Liễu Thương Lan nhiều năm đã tràn ngập nước mắt già nua, tướng quân nghĩa bạc vân thiên của bọn họ, sao lại rơi vào kết cục như thế.
- Đúng, tiểu thư, tử chiến, chúng ta không sợ chết, dù chết, chúng ta cũng phải chết tại trên mảnh đất này!
Lại có người mở miệng, nhưng lời của bọn họ, giờ phút này đã không thể dao động được tâm Liễu Phỉ, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ai cũng không được phép chiến!
- Nhưng mà, tiểu thư…
- Câm miệng!
Liễu Phỉ quát lạnh một tiếng, cắt đứt lời lão tướng kia, người này chỉ có thể thở dài, tiểu thư thành thục rồi, nhưng mà, tướng quân đã chết, tiểu thư thành thục thì cuối cùng vẫn là thân nữ nhi, còn không có thực lực chấn nhiếp thì có thể làm được gì. Bọn họ đương nhiêu cũng hiểu được dụng tâm lương khổ của Liễu Phỉ, Nếu Liễu Phỉ rối loạn, hạ lệnh tử chiến, tướng sĩ một thành đều phải chết hết.
Trầm mặc, trầm mặc làm người ta bị đè nén không thôi, mọi người trơ mắt nhìn thi thể tướng quân treo trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
- Ta không chịu được!
Một tiếng rống giận truyền ra, một vị tướng đầu quấn băng trắng, trực tiếp bước ra khỏi thành Đoạn Nhận, chạy về phía Đoạn Nhân Thiên Nhai!
- Quay lại!
Liễu Phỉ hét lên, nhưng sao có thể ngăn cản được, trong nháy mắt, người nọ đã tới khu vực đối phương chiếm cứ trong Đoạn Nhận Thiên Nhai. Hơn ngàn mũi tên phá không, tiếng chíu chíu vang lên, thân thể tướng sĩ này đã bị vô số mũi tên xuyên thấu trong nháy mắt, chết!
Vị tướng sĩ này vẫn trợn to mắt, nhìn thi thể ba vị tướng quân treo trên kia. Thân hình hắn chậm rãi quỳ xuống, quỳ về phía ba vị tướng quân, một giọt lên chảy xuống. Mắt của hắn, cho đến khi chết vẫn chưa từng nhắm lại, giống như thống hận sự bất lực của mình, thẹn với tướng quân.
Một màn tràn đầy bi phẫn này làm cho ánh mắt tướng sĩ trong thành Đoạn Nhận càng thêm đỏ ngầu, dường như có thể nặn ra máu.
Ùng ùng…
Ngay vào lúc này, tiếng ùng ùng vang lên, làm cho người trong thành Đoạn Nhận hơi khựng lại. Bọn họ thấy người trên Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng động, quân sĩ dưới chân núi cũng động, kèn lệnh rút quân vang vọng trong hư không, nước Ma Việt, muốn rút quân?
Tiếng vó ngựa rầm rập rung động, thi thể ba vị tướng quân bị thả xuống, sau đó bị quân địch mang theo rời đi, rút quân, nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân đang rút quân.
Trên tường thành, mọi người trợn mắt, vì sao Ma Việt cùng Liệp Vân lại rút quân?
Thậm chí bọn họ cũng hiểu rõ ràng, nếu hai nước tấn công thành Đoạn Nhận, thành Đoạn Nhận tuyệt đối không thể giữ được. Huống chi, kẻ đã đánh chết tướng quân, Nhậm thống lĩnh cùng với đông đảo yêu thú cường đại kia, hắn tùy thời đều có thể tiêu diệt bất luận bất luận kẻ nào trong thành Đoạn Nhận, nhưng hắn không xuất thủ nữa?
Mục đích của đối phương, tựa hồ không phải là thành Đoạn Nhận, cũng không phải tính mạng của bọn họ.
Đại quân nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân rầm rộ rút đi, tướng lĩnh hai nước chạy song song với nhau.
- Tại sao vị kia lại muốn rút quân?
Tướng lĩnh nước Liệp Vân mang một thân khôi giáp màu bạc, hỏi tên tướng lĩnh có vẻ dữ tợn, mang giáp đen của nước Ma Việt.
- Tâm tư của hắn, ta làm sao biết được, chỉ cần làm theo lệnh là được!
Tướng lĩnh Ma Việt không chút đổi sắc, thản nhiên nói.
- Chúng ta thối lui tới nơi nào?
- Ngoài vài ngàn dặm, Tử Tịch sơn mạch!
- Chiến cuộc đang tốt như vậy, vì sao lại lui xa thế? Hơn nữa còn là cảnh nội của Ma Việt các ngươi!
Tướng lĩnh nước Liệp Vân híp mắt:
- Chúng ta đã ước định rồi, thành Đoạn Nhận vừa vỡ, ta mang đại quân thuận thế mà xuống, vì sao không thừa thế đánh tan thành Đoạn Nhận.
- Không ai giữ ngươi, ngươi có thể lưu lại ở nơi này, qua đánh phá thành Đoạn Nhận đi!
Tên tướng lĩnh Ma Việt cười lạnh, tựa hồ lộ vẻ châm chọc, thuận thế mà xuống, buồn cười.
- Lưu lại thì lưu lại!
Hừ lạnh một tiếng, tướng quân nước Liệp Vân phất tay, nhất thời quân Liệp Vân đều dừng bước.
Tướng quân Ma Việt lạnh lùng cười, vẫn tiến về phía trước, quân đội hai bên, mỗi người một ngả.
Lúc này, quân đội thành Đoạn Nhận lại chiếm lấy Đoạn Nhận Thiên Nhai, Liễu Phỉ đứng trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhìn quân Ma Việt rời đi, quân Liệp Vân lưu lại, ánh mắt lạnh băng.
- Tiểu thư, Liệp Vân đóng quân rồi, chỉ còn lại một chi quân đội, chiến không?
Có lão tướng đề nghị, thi thể tướng quân đã bị mang đi, không đột phá phong tỏa của nước Liệp Vân, bọn họ càng cách xa thi thể tướng quân, dù chết cũng không thể thấy mặt tướng quân.
- Đúng, tiểu thư, chiến đi, nếu không chúng ta liền không thể nhìn thấy thi thể tướng quân rồi!
Hai mặt Liễu Phỉ đỏ ngầu, trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi nói:
- Ba quân chỉnh đốn, tu chỉnh một ngày, quấn thêm khăn tang, chuẩn bị tử chiến!
Thiếu nữ ấp úng, khẽ cúi thấp đầu xuống, muốn nói gì nhưng lại không đành lòng nói ra.
- Còn có cái gì?
Lâm Phong trở nên căng thẳng, ngưng mắt nhìn thiếu nữ hỏi.
- Nước Ma Việt mang thi thể ba vị tướng quân treo ngược trên thành Đoạn Nhận, nói là nước Tuyết Nguyệt không có người, ngay cả thi thể tướng quân cũng không có ai dám tới nhận!
Thiếu nữ thấp giọng nói, Lâm Phong cứng người, cắn răng, một tia máu tươi từ nhuộm đỏ bờ môi.
- Ta muốn đi thành Đoạn Nhận một chuyến!
Lâm Phong ngửa mặt nhìn trời, thở dài một tiếng, ánh mắt đã đỏ ngầu.
- Tiểu Phong, có người cố ý muốn bức ngươi rời khỏi hoàng thành, dẫn ngươi đi thành Đoạn Nhận.
Nguyệt Mộng Hà đi tới bên người Lâm Phong, thấp giọng nói. Dù chưa gặp Liễu Thương Lan nhiều, nhưng đối với cái chết của vị tướng quân chính khí kia, nàng cũng không chịu nổi, nhưng mà, sát cơ ẩn tàng trong chuyện này, nàng vẫn nhìn rõ ràng…
- Ta biết!
Lâm Phong gật đầu, hắn đương nhiên biết, đầu tiên là có người giả mạo người Xích Huyết thiết kỵ đến thông báo, sau khi bị đoán được lại không sợ hãi, trực tiếp tự sát, còn cười quỷ dị. Ngay sau đó, Nhậm Khinh Cuồng mang theo yêu thú cường đại đi thành Đoạn Nhận, vẫn phải chết. Muốn làm được điều này thì ít nhất cũng phải có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng tám trở lên.
Mà trên chiến trường biên cương sao lại xuất hiện cường giả như thế, điều này khác với lẽ thường. Cho nên, có người tính toán Lâm Phong hắn, tính toán rất chuẩn, biết hắn có quan hệ với Liễu Thương Lan, cũng hiểu được tính cách của hắn, tính được hắn nhất định sẽ đi!
Có lẽ, đây không chỉ là nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân hạ thủ với thành Đoạn Nhận, bản thân Tuyết Nguyệt cũng có người tham dự trong đó.
- Tuyết Nguyệt!
Lâm Phong lẩm bẩm tự nói, lời này nghe có chút buồn cười, Liễu Thương Lan vì Tuyết Nguyệt mà dâng hiến cả đời, nhưng bị Tuyết Nguyệt tính toán, bỏ mạng biên cương.
- Lâm Phong, ngươi đi đi!
Mộng Tình tới bên người Lâm Phong, khẽ cười với hắn nói.
Nguyệt Mộng Hà hơi sững sờ, nhìn Mộng Tình:
- Mộng Tình, hôn sự giữa Tiểu Phong cùng Hân Diệp đã không còn mấy ngày nữa rồi, nếu kéo dài, rất có thể phải trì hoãn. Hơn nữa, âm mưu lần này cũng không biết mục đích là nhằm vào ai, có lẽ là Tiểu Phong, có lẽ chúng ta ở trong hoàng thành Tuyết Nguyệt này.
- Mẫu thân, Lâm Phong không đi thì hắn sẽ hối hận cả đời, con không muốn vì hắn phải cưới con mà trong lòng có áy náy với tướng quân, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tâm trí của mình. Lâm Phong hắn đã nói, muốn bước vào Thiên Vũ, trong lòng không thể có chấp niệm chưa giải.
Mộng Tình ôn hòa nói, nàng duy trì Lâm Phong đi thành Đoạn Nhận, dù điều này có thể làm trễ đám cưới giữa nàng cùng Lâm Phong, nhưng vì không để Lâm Phong tiếc nuối cả đời, nàng chỉ có thể làm như vậ.
Lâm Phong đưa tay vỗ về đôi má Mộng Tình, nụ cười trên mặt nàng vẫn tươi đẹp thánh khiết như thế.
- Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, chờ ta!
Lâm Phong nói, sau đó liền đưa mắt nhìn Nguyệt Mộng Hà.
- Đi đi!
Nguyệt Mộng Hà thở dài một tiếng, Mộng Tình nói đúng, thành Đoạn Nhận, Lâm Phong nhất định phải đi.
- Cảm ơn mẫu thân! Nơi này giao cho mẫu thân rồi!
Lâm Phong nói xong, tâm niệm liền động, thân hình dựng lên, một tiếng rống như thú giận vang lên, mãnh thú Cùng Kỳ cũng xuất hiện trên bầu trời.
- Đi!
Lâm Phong nói, đạp trên lưng Cùng Kỳ, đôi cánh màu đỏ mở ra, thân hình to lớn của Cùng Kỳ cuốn lên một trận gió lốc, làm cho rừng trúc vang lên xoàn xoạt. Một người một thú phá toái hư không, bay về phía thành Đoạn Nhận mà đi.
Tiếng ca Ba mươi năm công danh cùng bụi đất, tám ngàn dặm đường mây cùng trăng, tráng chi nuốt thịt man nhân, khát uống máu Ma Việt của Lâm Phong vẫn còn ở trong óc, nhưng hôm nay, chí khí không có ở đây, tướng quân đã chết, nước không còn là nước, nhà không phải nhà, tướng sĩ thành Đoạn Nhận, ngoài bi phẫn thì không còn gì khác.
Trên tường thành Đoạn Nhận, Liễu Phỉ đã trưởng thành thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, đã thành thục rất nhiều, tăng thêm vài phần xinh đẹp ý nhị, nhưng giờ khắc này, nàng mang một thân khôi giáp màu đỏ, trên đầu quấn băng trắng, trong đôi mắt chỉ có bi thương thống khổ, nhìn thi thể phụ thân cùng hai vị thúc phụ, nàng lại không thể ra sức
- Tiểu thư, xông ra, tử chiến đi!
Sau lưng Liễu Phỉ, lão tướng theo Liễu Thương Lan nhiều năm đã tràn ngập nước mắt già nua, tướng quân nghĩa bạc vân thiên của bọn họ, sao lại rơi vào kết cục như thế.
- Đúng, tiểu thư, tử chiến, chúng ta không sợ chết, dù chết, chúng ta cũng phải chết tại trên mảnh đất này!
Lại có người mở miệng, nhưng lời của bọn họ, giờ phút này đã không thể dao động được tâm Liễu Phỉ, nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ai cũng không được phép chiến!
- Nhưng mà, tiểu thư…
- Câm miệng!
Liễu Phỉ quát lạnh một tiếng, cắt đứt lời lão tướng kia, người này chỉ có thể thở dài, tiểu thư thành thục rồi, nhưng mà, tướng quân đã chết, tiểu thư thành thục thì cuối cùng vẫn là thân nữ nhi, còn không có thực lực chấn nhiếp thì có thể làm được gì. Bọn họ đương nhiêu cũng hiểu được dụng tâm lương khổ của Liễu Phỉ, Nếu Liễu Phỉ rối loạn, hạ lệnh tử chiến, tướng sĩ một thành đều phải chết hết.
Trầm mặc, trầm mặc làm người ta bị đè nén không thôi, mọi người trơ mắt nhìn thi thể tướng quân treo trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
- Ta không chịu được!
Một tiếng rống giận truyền ra, một vị tướng đầu quấn băng trắng, trực tiếp bước ra khỏi thành Đoạn Nhận, chạy về phía Đoạn Nhân Thiên Nhai!
- Quay lại!
Liễu Phỉ hét lên, nhưng sao có thể ngăn cản được, trong nháy mắt, người nọ đã tới khu vực đối phương chiếm cứ trong Đoạn Nhận Thiên Nhai. Hơn ngàn mũi tên phá không, tiếng chíu chíu vang lên, thân thể tướng sĩ này đã bị vô số mũi tên xuyên thấu trong nháy mắt, chết!
Vị tướng sĩ này vẫn trợn to mắt, nhìn thi thể ba vị tướng quân treo trên kia. Thân hình hắn chậm rãi quỳ xuống, quỳ về phía ba vị tướng quân, một giọt lên chảy xuống. Mắt của hắn, cho đến khi chết vẫn chưa từng nhắm lại, giống như thống hận sự bất lực của mình, thẹn với tướng quân.
Một màn tràn đầy bi phẫn này làm cho ánh mắt tướng sĩ trong thành Đoạn Nhận càng thêm đỏ ngầu, dường như có thể nặn ra máu.
Ùng ùng…
Ngay vào lúc này, tiếng ùng ùng vang lên, làm cho người trong thành Đoạn Nhận hơi khựng lại. Bọn họ thấy người trên Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng động, quân sĩ dưới chân núi cũng động, kèn lệnh rút quân vang vọng trong hư không, nước Ma Việt, muốn rút quân?
Tiếng vó ngựa rầm rập rung động, thi thể ba vị tướng quân bị thả xuống, sau đó bị quân địch mang theo rời đi, rút quân, nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân đang rút quân.
Trên tường thành, mọi người trợn mắt, vì sao Ma Việt cùng Liệp Vân lại rút quân?
Thậm chí bọn họ cũng hiểu rõ ràng, nếu hai nước tấn công thành Đoạn Nhận, thành Đoạn Nhận tuyệt đối không thể giữ được. Huống chi, kẻ đã đánh chết tướng quân, Nhậm thống lĩnh cùng với đông đảo yêu thú cường đại kia, hắn tùy thời đều có thể tiêu diệt bất luận bất luận kẻ nào trong thành Đoạn Nhận, nhưng hắn không xuất thủ nữa?
Mục đích của đối phương, tựa hồ không phải là thành Đoạn Nhận, cũng không phải tính mạng của bọn họ.
Đại quân nước Ma Việt cùng nước Liệp Vân rầm rộ rút đi, tướng lĩnh hai nước chạy song song với nhau.
- Tại sao vị kia lại muốn rút quân?
Tướng lĩnh nước Liệp Vân mang một thân khôi giáp màu bạc, hỏi tên tướng lĩnh có vẻ dữ tợn, mang giáp đen của nước Ma Việt.
- Tâm tư của hắn, ta làm sao biết được, chỉ cần làm theo lệnh là được!
Tướng lĩnh Ma Việt không chút đổi sắc, thản nhiên nói.
- Chúng ta thối lui tới nơi nào?
- Ngoài vài ngàn dặm, Tử Tịch sơn mạch!
- Chiến cuộc đang tốt như vậy, vì sao lại lui xa thế? Hơn nữa còn là cảnh nội của Ma Việt các ngươi!
Tướng lĩnh nước Liệp Vân híp mắt:
- Chúng ta đã ước định rồi, thành Đoạn Nhận vừa vỡ, ta mang đại quân thuận thế mà xuống, vì sao không thừa thế đánh tan thành Đoạn Nhận.
- Không ai giữ ngươi, ngươi có thể lưu lại ở nơi này, qua đánh phá thành Đoạn Nhận đi!
Tên tướng lĩnh Ma Việt cười lạnh, tựa hồ lộ vẻ châm chọc, thuận thế mà xuống, buồn cười.
- Lưu lại thì lưu lại!
Hừ lạnh một tiếng, tướng quân nước Liệp Vân phất tay, nhất thời quân Liệp Vân đều dừng bước.
Tướng quân Ma Việt lạnh lùng cười, vẫn tiến về phía trước, quân đội hai bên, mỗi người một ngả.
Lúc này, quân đội thành Đoạn Nhận lại chiếm lấy Đoạn Nhận Thiên Nhai, Liễu Phỉ đứng trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhìn quân Ma Việt rời đi, quân Liệp Vân lưu lại, ánh mắt lạnh băng.
- Tiểu thư, Liệp Vân đóng quân rồi, chỉ còn lại một chi quân đội, chiến không?
Có lão tướng đề nghị, thi thể tướng quân đã bị mang đi, không đột phá phong tỏa của nước Liệp Vân, bọn họ càng cách xa thi thể tướng quân, dù chết cũng không thể thấy mặt tướng quân.
- Đúng, tiểu thư, chiến đi, nếu không chúng ta liền không thể nhìn thấy thi thể tướng quân rồi!
Hai mặt Liễu Phỉ đỏ ngầu, trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi nói:
- Ba quân chỉnh đốn, tu chỉnh một ngày, quấn thêm khăn tang, chuẩn bị tử chiến!
/968
|