Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 36

/51


Ta yên lặng đứng trên thành lâu, gió đêm lạnh lẽo lùa từng trận âm khí lên người. Nơi này thật sự rất cao a! Độ cao đủ để ta chỉ cần nhảy xuống là có thể chấm dứt mọi dục vọng. Không hiểu vì sao, bỗng dưng ta nghĩ rằng chỉ cần nhảy xuống kia liền có được tự do, liền có thể đạt được một cuộc sống tốt hơn. Ta giơ cao tay, thả lỏng toàn thân, tưởng tượng chính mình duỗi thẳng thân người, duỗi thẳng… duỗi thẳng… đây là tư thế trong mộng của ta. Ở trong mộng làm động tác này có thể khiến ta bay lên, bay giữa đám mây, bai trên đại mạc, bay qua những cánh đồng hoang, bay giữa cao nguyên trùng điệp, bay đến nơi không một bóng người.

“Trở lại đi, gió đêm rất lạnh!”

Tam Thiếu vẫn đứng phía sau lưng ta. Tối hôm nay ta cảm giác hắn có chỗ nào không đúng, ta thật sự không biết phải diễn tả thế nào. Ta xoay người cẩn thận đánh giá hắn một phen, đúng vậy, chính là Tam Thiếu a! Mặt như ngọc, mắt tinh anh, tác phong nho nhã khí chất, ánh mắt gian tà vốn dĩ luôn ẩn hiện khí phách lạnh băng cơ hồ phát tiết ra ngoài. Không, có gì đó không giống với dung mạo của hắn, là gì? Rốt cuộc đêm nay hắn có chỗ nào không thích hợp? Quên đi, nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ nữa, ta cũng không chán ghét “hắn” hiện tại.

“Làm gì vậy? Làm gì nhìn ta như vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”, bị ta nhìn chăm chú một hồi, Tam Thiếu cười cười nhìn xuống quần áo của chính mình, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn hắn mới vừa cười vừa nói, “Ngươi là nữ nhi nha, nhìn chằm chằm nam nhân như thế cũng không cảm thấy e lệ sao? Ta thừa nhận bản thân là mỹ nam tử, nhưng ngươi cũng nên che giấu một chút nha, vụng trộm liếc mắt là được rồi”

Nữ nhi? E lệ? Che giấu? Những lời này ta nghe được cũng muốn nở nụ cười. Thật sự da mặt quá dày mà! Ta đã biết hắn có chỗ nào không đúng. Đêm nay Tam Thiếu tựa hồ thiếu vài phần tính kế, hơn vài phần chân thành, ánh mắt của hắn có chút giống Nhu Phi.

Nhu Phi? Đúng vậy, Nhu Phi. Ta quay đầu nhìn về phía ngoài thành, xe ngựa kia đã chạy xa khỏi tầm mắt. Ta nhẹ nhàng lấy từ trong ngực áo ra một chiếc bình sứ trống không. Mở nắp bình ra, ta chậm rãi hít thật sâu, những viên thuốc lúc trước vẫn còn lưu lại hương thơm. Đó là hương tự do, là con đường lui mà ta đã từng có ý định nhờ cậy vào. Nhu Phi, ta lưu lại Thiến Nhi cho ngươi. Hôm nay ta thả các ngươi, ngày sau có ai đến thả ta?

“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đã quyết định không phò trợ ta đoạt đại vị, đúng không?”, trong lời nói của Tam Thiếu không có nghi vấn cũng không có chỉ trích. Hắn tựa như chỉ đang thuật lại một sự thật mà bản thân đã biết trước, một sự thật mà hắn không thể không đối mặt.

Ta không nói. Nếu là bình thường, ta vì tự bảo vệ mình sẽ lừa gạt hắn, nhưng tối này… ta không muốn… cũng không nghĩ đến.

“Nếu là lúc trước, ta sẽ có thể chờ đợi. Nhưng hiện tại… ”, hắn có chút thở dài bất đắc dĩ, “Ta biết thời gian của ngươi cũng không còn nhiều. Tâm tư của ngươi thế nào, ta có thể đoán được vài phần. Sự tình trọng đại như vậy, ngươi cư nhiên phó thác cho ta, lấy tính cách “làm tất cả để tự bảo vệ mình” như ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không để lộ chân tướng tân quân tương lai. Ta nói có đúng không?”

Còn có thể nói gì? Hắn nói cũng có phần đúng. Kế hoạch của ta chính xác là như vậy. Vốn dĩ mỗi bước là mỗi lần đối mặt với hiểm nguy, không phải ta không nghĩ đến hắn sẽ coi đây là áp chế để bức ta đi vào khuôn khổ. Chỉ là tình thế khẩn cấp, ta thật sự không còn cách nào khác. Ta tháo chỉ đao nơi cổ tay đặt xuống tường thành, tỏ vẻ chính mình không còn khả năng chống trả. Ta xoay người đưa lưng về phía hắn rồi nhìn về phía xa xa.

Chỉ đao được hắn mân mê trong tay, qua một hồi lâu, ta nghe thấy thanh âm sâu kín của hắn truyền đến từ phía sau, “Ngươi là một chướng ngại lớn, ta phải giết chết ngươi mới đúng”. Lại qua thật lâu, lâu đến độ ta có thể cảm giác được đao khí dày đặc trên cổ.

“Ngươi thắng”

Chỉ đao lại đặt trước mặt ta, thanh âm cười khổ bất đắc dĩ của Tam Thiếu cũng truyền đến, “Hôm nay xem như chưa từng phát sinh chuyện gì”

Ta cúi người thi lễ. Đây là lần đầu tiên ta thành tâm cúi người thi lễ với hắn kể từ khi chúng ta quen biết lẫn nhau. Điều này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, ít nhất… cũng bao hàm chuyện của Nhu Phi.

“Được rồi, đừng nghĩ dùng kế dụ dỗ đối với ta. Chuyện này… bổn vương vẫn là tình thế bắt buộc. Chẳng qua bổn vương cũng hiểu được, đại trượng phu kiến công lập nghiệp há có thể dựa vào một nữ nhân? Ngươi cứ nhìn xem, ngôi vị Hoàng Đế nhất định là của ta, mà ngươi, nhất định cũng là của ta”

Ta mỉm cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, nụ cười không chứa đựng bất kì giả dối nào. Hắn ít nhất cũng là một địch nhân đáng tôn kính.

“Thật đẹp! Thời điểm ngươi cười lên thật sự rất đẹp!”

“So với ngai vàng còn đẹp hơn sao?”

“Không có ngai vàng, ta dùng cái gì để bảo hộ nụ cười tuyệt mỹ này?”

“Hoàng cung ngự uyển thật sự rất lạnh a!”

“Ta đưa ngươi trở về. Hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ có chấn động lớn”

“Thỉnh vương gia đi trước, nô tỳ sao dám vượt quá giới hạn”

“Tiểu Nhạc Nhi, đáp ứng ta một yêu cầu”

“Xin vương gia chỉ giáo”

“Ta biết ngươi tại sao lại chọn Tứ đệ, hắn quả thật dễ dàng khống chế hơn so với ta và nhị ca. Ta không ngại ngươi giúp hắn, chỉ là, đáp ứng ta, tuyệt đối không được để hắn chạm vào ngươi thêm lần nào nữa. Ta không ngại quá khứ của ngươi, nhưng hắn không được, hắn không xứng. Hôm nay, ta suýt chút nữa đã giết hắn”

“Được, ta đáp ứng” sẽ gây rất nhiều phiền toái, bất quá ta tin tưởng mình có thể hóa giải.

Trên đường trở về, trực giác khiến ta cảm thấy ở chỗ rẽ đang ẩn nấp một lưỡi kiếm sắc bén. Theo cảm giác nhìn lại, ta bắt gặp Lôi Hổ đang đứng trong góc nhìn chằm chằm vào ta. Tuy hắn che giấu thân hình, nhưng ta khẳng định hắn biết ta đã phát hiện ra hắn, mà hắn cũng hoàn toàn không có ý tứ che lấp. Hận ý kia được hắn biểu hiện rõ ràng. Vì sao? Vì Nhu Phi sao? Ta giết Nhu Phi nên hắn hận ta?

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”, nhìn thấy ta đứng đó bất động, Tam Thiếu kỳ quái hỏi.

Ta nhanh chóng lắc đầu thu hồi ánh mắt, không thể để Tam Thiếu phát hiện. Thân là thống lĩnh hộ vệ hoàng gia lại thầm yêu vương phi, tội này cũng đủ khiến Lôi Hổ chết mười lần không đủ, “Không có gì, ta chỉ nghĩ ngợi lung tung”. Ta mỉm cười nhìn Tam Thiếu rồi tiếp tục bước đi. Ta có nên nói thật chân tướng với Lôi Hổi không? Như vậy ít nhất có thể giảm bớt một địch nhân. Nhưng Nhu Phi hiển nhiên đối với hắn không có ý tứ gì, thả nàng ra ngoài chính là để nàng có thể cất cánh tự do tự tại, có được một cuộc sống mà ta tha thiết ước mơ nhưng lại không đạt được. Hà cớ gì lại để những người đến quấy rầy nàng? Quên đi!

***

Nhu Phi chết, tin tức này rất nhanh truyền khắp nơi, người trong hoàng cung cao thấp đều nghị luận về chuyện này. Diễn trò phải diễn đến cùng, để tin tức Nhu Phi chết càng thêm chân thật, Hoàng Đế hạ chỉ khiển trách Hoàng Hậu. Hơn nữa, hắn lấy tội danh “vi phạm tổ chế”, “cấu kết hậu cung”, “giả truyền thánh chỉ” đem ta trói vào Thượng Tiên Cột ngoài Khôn Thái Điện rồi phạt ba mươi roi. Vi phạm tổ chế, cấu kết hậu cung, giả truyền thánh chỉ còn tư sát vương phi, đối với những đại tội này, chỉ cần một cái đã đủ rơi đầu, vậy mà ta chỉ bị phạt ba mươi roi, tuy rằng bị đánh đến trầy da tróc vảy, mình đầy thương tích nhưng địa vị của ta trong cung lại càng thêm vững chắc. Không ai hoài nghi sự tình bên trong giữa ta và Hoàng Đế, trong lúc nhất thời, ta được rất nhiều người “quan tâm”, tặng phẩm được đưa đến tấp nập cơ hồ không còn chỗ chứa.

“Nói với người bên ngoài là nữ quan sau khi uống thuốc xong đã ngủ, thỉnh các nàng ngày khác lại đến”, Thường Nghĩa một bên phân phó tiểu thái giám ra ngoài ngăn khách, một bên tay chân thoăn thoắt điều chế thuốc trị thương cho ta, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào, “Những người này cũng thật là… không biết bệnh nhân rất cần nghỉ ngơi sao? Muốn nịnh bợ cũng nên chọn thời điểm tốt, một chút nhãn lực cũng không có!”

“Chớ có nói bậy!”, nằm tựa vào giường, ta vừa nghe thấy thanh âm thì thầm không gọi là nhỏ của hắn liền nhanh chóng mở miệng ngăn cản. Thường Nghĩa cư nhiên bĩu môi dài thượt, hắn không biết “trăng lên thì thủy triều cũng lên theo” sao? Hiện tại, trong mắt bọn họ ta là người được hoàng ân sủng ái, nhưng đây cũng chính là tai họa ngầm lớn nhất. Mọi người trong hậu cung đều có chung một suy nghĩ, bất luận là ai, chỉ cần người đó được sủng ái thì chính là kẻ địch chung. Huống chi, ta còn không phải được sủng ái thật sự, chỉ là quân cờ thôi!

“Các nương nương tôn quý hạ mình đến đây tặng lễ chính là ân điển, là vinh quang, về sau không được nói những lời bất kính này nữa!”

“Rồi, rồi, nô tài đã biết, nô tài tuân lệnh”, Thường Nghĩa bị ta trách mắng nhưng không hề e ngại, hắn chỉ liên tục gật đầu cho có lệ. Nhìn thấy thuốc trị thương đã điều chế xong, hắn bê hai tay lại đây rồi hướng ta làm một đại lễ không phù hợp, “Thỉnh thượng dược, nữ quan đại nhân!”

“Để cung nữ bôi thuốc là được, ngươi đi làm công việc của ngươi đi”, vết thương tuy rằng phần nhiều nằm phía sau lưng nhưng trên mông và đùi cũng bị vài chỗ!

“Không được, tay chân các nàng vụng về, ta lo lắng!”, hắn thật không cho ta mặt mũi mà nhất quyết cự tuyệt, thậm chí còn phân phó toàn bộ người khác lui ra ngoài.

“Ngươi!”, ta uất ức, hắn là khờ thật hay giả ngốc a? Nếu không, hắn đây là cố ý làm ta khó xử. Tức giận! Thật tức giận!

Hắn không ngốc, tuyệt đối không ngốc, hắn nhanh chóng hiểu được ý tứ của ta, hắn nhún vai ra vẻ không thèm để ý mà nói, “Ai nha, nữ quan đại nhân, người quên rồi sao? Ta là thái giám a! Thái giám không xem như nam nhân! Thậm chí… không xem như người!”

Haizz… nếu hắn không là người thì ta là thứ gì a! Nghe kỹ một chút, hình như hắn đang ấm ức! Xem ra chúng ta giống nhau ở chỗ không cam lòng bị người khác xếp đặt. Chỉ là, mọi người đều thân bất do kỷ, biết hắn không chịu mượn tay người khác, ta không nhiều lời nữa, trực tiếp vùi đầu vào cánh tay để hắn bôi dược.

“Đánh thật ác mà! Không biết là đang đánh người sao? Cũng không biết xuống tay nhẹ một chút!”, động tác bôi thuốc rất nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ.

Thuốc mỡ bôi lên vết thương thật lạnh, vốn dĩ miệng vết thương nóng như lửa cũng dịu đi rất nhiều. Chỉ là, lời của Thường Nghĩa khiến ta không biết nên khóc hay nên cười, “Thường Nghĩa, ta cũng là nô tài chẳng khác gì ngươi, vậy nên không cần đánh nhẹ!”

“Nữ quan, bởi vì chúng ta là nô tài nên mới phải chịu những tra tấn này, phải không?”

“Đúng vậy, bởi vì chúng ta không có lựa chọn. Thường Nghĩa, chúng ta là nô tài, chủ tử có thể tùy ý giẫm đạp làm nhục chúng ta, thậm chí có thể bóp chết chúng ta như bóp chết một con kiến. Chúng ta vô lực phản kháng, chỉ là… ”, ta chống tay ngồi dậy nhìn hắn, “Chúng ta cũng là người, cũng do huyết nhục tạo thành, thân thể tuy không phải do chính mình nhưng ở đây… ”, ta chỉ vào vị trí trái tim bên ngực trái, “Hiểu chưa?”

Hắn ngây ngốc nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn bỗng nhớ chính mình đang bôi thuốc cho ta liền nhanh chóng dùng thìa quết thuốc bôi lên lưng ta. Tinh thần rối loạn, hắn “động thủ” cũng không phân nặng nhẹ, ta đau đến chảy nước mắt.

“A!”, ta oán hận nói, “Thường Nghĩa, ta cũng muốn lôi ngươi ra ngoài đánh ba mươi roi, sau đó bôi dược cho ngươi thật mạnh!”

“Người sẽ không làm vậy”, hắn nhẹ nhàng bâng quơ không thèm để ý đến lời của ta, nhưng động tác bôi dược đã khôi phục lại tình trạng cẩn thận ban đầu.

“Ngươi làm sao biết ta sẽ không làm vậy? Chờ ta dưỡng thương xong, người đầu tiên cần phải “sửa chữa” chính là ngươi”

“Người sẽ không làm thế. Ngay cả Thiến Nhi muốn giết người mà người cũng buông tha, người sẽ không đối với nô tài như vậy”

“Ngươi nói cái gì?”, ta hoảng hốt ngồi dậy, hoảng hốt giữ chặt bàn tay đang bôi thuốc của Thường Nghĩa. Chỉ đao sẵn sàng trong cổ tay.

“Nữ quan, lúc người nhét viên thuốc vào miệng nàng, vương gia đứng phía bên trái người, mà nô tài thì đứng phía bên phải người. Tuy người khác nhìn không thấy động tác của người nhưng nô tài lại thấy rất rõ ràng”, ánh mắt của hắn thản nhiên không một chút e ngại, “Người đắp giấy lên mặt Thiến Nhi, cần gì phải nhét thuốc độc vào miệng nàng?”

Thế gian này quả nhiên không có người ngốc! Ta âm thầm than thở rồi thu hồi chỉ đao, “Nói đi, ngươi nghĩ gì?”, hắn đã ẩn nhẫn đến bây giờ nhưng lại chọn thời điểm vắng lặng bốn bề này để lên tiếng, nhất định là có yêu cầu, ta nghĩ nghe xem hắn muốn gì cũng tốt.

“Thứ gì nô tài cũng không cần, nô tài chỉ hy vọng nữ quan mang theo nô tài bên người để sai bảo, nô tài sẽ là người hữu dụng cho nữ quan”

“Tại sao? Hiện tại ngươi đã ở đây, không phải sao?”

“Không giống”, hắn lắc đầu, thanh âm kiên quyết, “Nô tài muốn giúp người, nô tài muốn vì người làm những chuyện người không thể làm được”

Là tâm phúc sao? Ta có thể tin tưởng hắn sao?

“Vẫn là câu hỏi kia, vì cái gì?”

“Vì nô tài cần một bóng cây để dựa vào a!”, hắn nở nụ cười, một nụ cười sáng rỡ nhưng bướng bỉnh, “Bên cạnh các chủ tử khác đều đã có người”

“Vậy sao? Bóng cây này không vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đỗ ngã, hơn nữa, một khi đã ngã xuống chính là tai ương ngập đầu!”

“Không quan hệ, lúc đó nô tài chỉ việc chạy đi tìm một bóng cây khác là được”

Ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác mà nằm sấp xuống giường một lần nữa, mặc dù buồn cười nhưng ta nhận ra tâm tình thư thả hơn rất nhiều, “Ngươi mở to mắt cho ta, cẩn thận cá trong chậu gặp phải tai ương”

“Không sợ, nô tài biết võ công, vạn nhất gặp nguy hiểm, nô tài liền ném người sang một bên rồi bỏ trốn. Chỉ cần ngồi thu lễ vật cũng đủ cho nô tài dùng cả đời”

“Ngươi biết võ công?”, đây quả là một kinh hỉ nằm ngoài ý muốn, “Ai dạy ngươi? Thân thủ thế nào?”

“Là một lão thái giám trước kia dạy ta. Ta đã thấy qua Lôi thống lĩnh cùng người khác so chiêu, nô tài không kém so với hắn”

“Không kém so với hắn?”, vậy đã là rất cao, “Xem ra ta nên cất kỹ hộp châu báu, không để người trộm đi”

“Người không cần lo, nô tài không cần trộm, tương lai thu lễ vật còn không đủ sao?”

Hắn tiếp tục bôi thuốc cho ta, miệng bắt đầu lải nhải cái gì châu báu có thể đổi ra bao nhiêu bạc. Ta choáng!

Ta chôn mặt trong cánh tay mà tiếp tục mỉm cười chịu đựng để hắn bôi thuốc. Thật sự có thể tin tưởng hắn sao? Không biết, nhìn kỹ rồi tính.


/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status