“Tiểu Mộc Đầu, nếu không phải Tử Thư nói rõ chân tướng cho bổn vương biết, không phải ngươi lại muốn tiếp tục giấu diếm?” Văn phu nhân bị dẫn đi, Phượng Kính Dạ khôi phục lại nụ cười, nâng chung trà lên, đột nhiên khẽ cười nhướng mày kiếm, “Minh Dung, nàng nói bổn vương nên ban thưởng gì cho Tử Thư đây?”
Mặc dù Dung Trắc Phi có chút không cam lòng, nhưng Phượng Kính Dạ lên tiếng, thân là nữ chủ nhân của vương phủ, Dung Trắc Phi nũng nịu cười một tiếng, mặc dù thần sắc cao ngạo, nhưng đối mặt với Phượng Kính Dạ biến thành tràn đầy tình yêu, “ Trong cung nô tì có một cây vải gấm, chi bằng vương gia hãy ban thưởng cho Tử Thư đã lập một công lao lớn.”
“Cũng được, một hồi nàng cho người đưa qua Tử Thư đi.” Phượng Kính Dạ gật đầu một cái, không phải là không nhìn thấy trong ánh mắt Dung Trắc Phi đang lóe tên mưu tính, chỉ là chán phải quan tâm đến, ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, “Tiểu Mộc Đầu, ngươi nói ngươi làm việc bất lực, vi phạm quy củ của vương phủ, bổn vương nên phạt ngươi thế nào đây?”
“Mặc cho vương gia xử trí!” Lâu Hướng Vãn có chút ỉu xìu, không còn sức trả lời một câu, chỉ trong chớp mắt Tử Thư đã bán đứng mình, đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm nói cho Phượng Kính Dạ biết, mặc dù Lâu Hướng Vãn có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là Tử Thư muốn tranh công với Phượng Kính Dạ, biến mình thành đá kê chân mà thôi.
“Thấy sáng nay ngươi rửa tay làm đồ ăn sáng cho bổn vương.” Phượng Kính Dạ cố ý dừng lại một chút, trên trán nhuộm nụ cười khôi ngô, từ trong mắt phượng chợt lóe lên vẻ hài hước.
Lâu Hướng Vãn vừa nghe có cơ hội chuyển biến, đôi mắt lập tức sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ, tha thiết nhìn hắn, hy vọng có thể được xử lý khoan hồng.
“Bổn vương cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, Văn thị phạm vào gia quy trong vương phủ, xóa tên đuổi đi, chuyện này sẽ do Tiểu Mộc Đầu ngươi đảm nhiệm làm, chính là cơ hội của bổn vương cho ngươi!” Phượng Kính Dạ hào phóng mở miệng, thưởng thức nhìn sự mong đợi đến kinh ngạc của Lâu Hướng Vãn, cuối cùng chuyển thành ngọn lửa giận hừng hực, hắng giọng cười lớn trực tiếp đứng dậy rời đi.
Độc ác, thật quá độc ác! Lâu Hướng Vãn nhìn về phía bóng lưng dưới bóng đêm, ánh mắt hung hăng như muốn chọc thủng. Vốn dĩ chuyện này coi như đã qua, nhưng quay đầu lại, tại sao lại rơi trên đầu mình nữa!
Cắn răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn xông lên níu lấy áo của Phượng Kính Dạ hỏi một câu, chẳng lẽ đới trước mình đào tổ phần nhà vương gia, để cho hắn bắt nạt mình như vậy! Giết người không thấy máu cũng không có ác độ như vậy chứ!
“Mộc Mộc, ngươi và Tử Thư còn có Thiên Thiên, mặc dù là nha hoàn vương phủ, tuy nhiên cũng tình như tỷ muội, hôm nay nếu không phải Tử Thư đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm nói cho vương gia biết, Mộc Mộc nhất định lại mềm lòng giấu giếm, chuyện xấu này nếu như ngày sau bị người bên ngoài vương phủ biết, vậy coi như làm bẽ mặt vương gia rồi.”
Trịnh phu nhân cất giọng cười đứng dậy, cổ áo hoa lệ có chút mở lớn, mang theo bộ dáng quyến rũ lẳng lơ, trên mặt Trịnh phu nhân hóa thành nhàn nhạt, kéo búi tóc, bộ dáng hòa ái dễ gần, thậm chí còn nâng bàn tay lên vỗ vỗ vào bả vai Lâu Hướng Vãn, dứt tiếng cười quay lại nhìn, “Dung Trắc Phi, không biết lời này của muội muội nói có đúng không?”
Mặc dù Trịnh phu nhân xuất thân thanh lâu, nhưng mấy câu nói ngắn ngủi, chẳng những chê bao thân phận nha hoàn của Lâu Hướng Vãn và Tử Thư, thậm chí gián tiếp khích bác quan hệ của Tử Thư và Lâu Hướng Vãn, dù sao Văn phu nhân gặp riêng nam nhân là Tử Thư mật báo.
“Hừ, nếu chuyện xấu như vậy còn dám làm, há có thể lừa gạt được vương gia.” Không có Phượng Kính Dạ, Dung Trắc Phi khôi phục thái độ cao ngạo, liếc mắt nhìn khinh miệt Lâu Hướng Vãn và Trịnh phu nhân, lên mặt nạt người dùng tư cách nữ chủ nhân vương phủ khoan dung khiển trách, “Các ngươi tốt nhất lấy Văn thị làm ví dụ, đừng xuất hiện chuyện như vậy, vương gia cũng sẽ không khai ân đuổi các ngươi ra khỏi vương phủ dễ dàng như vậy! Bổn vương phi sẽ lột da các ngươi!”
“Dạ, nô tỳ biết rõ.” Lâu Hướng Vãn hạ đầu thấp đến không thể thấp nữa, liếc nhìn bụng nhỏ có chút nhô ra, quả thật đã ăn rất nhiều, “Nô tỳ trở về để tỉnh tâm lại.”
Tiếng nói vừa ngừng, Lâu Hướng vãn khom người thối lui đến cửa, sau đó xoay người lui ra khỏi phòng khách, ngẩng đầu lên liếc bóng đêm hắc ám một cái, chờ đi đến cửa viện thì bước nhanh hơn, nhìn Thu Phong Viện chỉ cách ba bước hai bước liền chạy chậm dần.
Nhìn vẻ hèn mọn rời đi của Lâu Hướng Vãn, Dung Trắc Phi xem như hài lòng, liếc mắt nhìn Trịnh phu nhân nhưng không tỏ thái độ gì, lạnh giọng khẽ hừ, chỉ là tiện nhân được vương gia mua từ thanh lâu về, thật sự cho rằng vương gia xem trọng nàng sao, đúng là không biết thẹn.
“Nô tì cũng đã trở về rồi!” Ngược lại Trịnh phu nhân rất lễ phép nói một tiếng, cũng xoay người rời đi, nha hoàn sau lưng lập tức hành lễ với Dung Trắc Phi rồi vội vàng rời đi.
Trừ sanh ở phủ Thừa Tướng Minh Gia, Dung Trắc Phi xem mình là gì! Cơ hội tốt như vậy, khiến Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư nội đấu, Dung Trắc Phi cũng làm cho Lâu Hướng Vãn có cơ hội đào tẩu! Trịnh phu nhân khóe léo thoáng trên mặt vẻ châm chọc, mới vừa rồi vương gia muốn Dung Trắc Phi ban thưởng đồ cho Tử Thư, dùng chút suy nghĩ Trịnh phu nhân cũng biết, Dung Trắc Phi nhất định mượn cơ hội này đi dạy dỗ Tử Thư.
Nếu như vừa rồi Dung Trắc Phi làm theo lời của mình Lâu Hướng Vãn, Tử Thư chẳng những ghen ghét Dung Trắc Phi, nhất định cũng sẽ hận Lâu Hướng Vãn, bởi vì Tử Thư mật báo trước, nếu như Lâu Hướng Vãn cùng Dung Trắc Phi đi cùng, nhất định sẽ bị Tử Thư cho rằng vì mình mật báo mà Lâu Hướng Vãn muốn báo thù mình, như vậy sẽ náo loạn một trận, bản thân là người hiểu rõ tri thức lễ nghĩa, phu nhân phải dịu dàng nhu mỳ, khiến vương gia thay đổi cách nhìn đối đãi, đáng tiếc vào buổi tối Lâu Hướng Vãn rất sợ phiền phức, trốn đi quá nhanh.
Mà giờ khắc này trong phòng khách, nha hoàn thân cận ở bên cạnh của Dung Trắc Phi, chính là hồi môn nha hoàn đi cùng mình từ Minh phủ Thừa Tướng, nhỏ giọng mở miệng, “Vương phi muốn đem cây lụa màu đỏ sẫm này ban thưởng cho Tử Thư sao?”
“Không tệ, chính là cây lụa màu đỏ thẫm này, màu tím ngầm ý che đậy giả tạo, đồ của bổn vương phi không muốn tiện tỳ quyến rũ kia sử dụng!” Minh Dung cười lạnh châm chọc, vương gia lại thương yêu cái thứ yêu tinh Tử Thư đó, mà mình là chủ tử được Phượng vương gia cưới hỏi đàng hoàng, Tử Thư là thứ gì, con điếm không biết xấu hổ, muốn tranh giành tình cảm với mình, thật không muốn sống mà!
Mặc dù Dung Trắc Phi có chút không cam lòng, nhưng Phượng Kính Dạ lên tiếng, thân là nữ chủ nhân của vương phủ, Dung Trắc Phi nũng nịu cười một tiếng, mặc dù thần sắc cao ngạo, nhưng đối mặt với Phượng Kính Dạ biến thành tràn đầy tình yêu, “ Trong cung nô tì có một cây vải gấm, chi bằng vương gia hãy ban thưởng cho Tử Thư đã lập một công lao lớn.”
“Cũng được, một hồi nàng cho người đưa qua Tử Thư đi.” Phượng Kính Dạ gật đầu một cái, không phải là không nhìn thấy trong ánh mắt Dung Trắc Phi đang lóe tên mưu tính, chỉ là chán phải quan tâm đến, ngón tay khẽ gõ vào mặt bàn, “Tiểu Mộc Đầu, ngươi nói ngươi làm việc bất lực, vi phạm quy củ của vương phủ, bổn vương nên phạt ngươi thế nào đây?”
“Mặc cho vương gia xử trí!” Lâu Hướng Vãn có chút ỉu xìu, không còn sức trả lời một câu, chỉ trong chớp mắt Tử Thư đã bán đứng mình, đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm nói cho Phượng Kính Dạ biết, mặc dù Lâu Hướng Vãn có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là Tử Thư muốn tranh công với Phượng Kính Dạ, biến mình thành đá kê chân mà thôi.
“Thấy sáng nay ngươi rửa tay làm đồ ăn sáng cho bổn vương.” Phượng Kính Dạ cố ý dừng lại một chút, trên trán nhuộm nụ cười khôi ngô, từ trong mắt phượng chợt lóe lên vẻ hài hước.
Lâu Hướng Vãn vừa nghe có cơ hội chuyển biến, đôi mắt lập tức sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ, tha thiết nhìn hắn, hy vọng có thể được xử lý khoan hồng.
“Bổn vương cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, Văn thị phạm vào gia quy trong vương phủ, xóa tên đuổi đi, chuyện này sẽ do Tiểu Mộc Đầu ngươi đảm nhiệm làm, chính là cơ hội của bổn vương cho ngươi!” Phượng Kính Dạ hào phóng mở miệng, thưởng thức nhìn sự mong đợi đến kinh ngạc của Lâu Hướng Vãn, cuối cùng chuyển thành ngọn lửa giận hừng hực, hắng giọng cười lớn trực tiếp đứng dậy rời đi.
Độc ác, thật quá độc ác! Lâu Hướng Vãn nhìn về phía bóng lưng dưới bóng đêm, ánh mắt hung hăng như muốn chọc thủng. Vốn dĩ chuyện này coi như đã qua, nhưng quay đầu lại, tại sao lại rơi trên đầu mình nữa!
Cắn răng nghiến lợi, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn xông lên níu lấy áo của Phượng Kính Dạ hỏi một câu, chẳng lẽ đới trước mình đào tổ phần nhà vương gia, để cho hắn bắt nạt mình như vậy! Giết người không thấy máu cũng không có ác độ như vậy chứ!
“Mộc Mộc, ngươi và Tử Thư còn có Thiên Thiên, mặc dù là nha hoàn vương phủ, tuy nhiên cũng tình như tỷ muội, hôm nay nếu không phải Tử Thư đem chuyện Văn phu nhân vụng trộm nói cho vương gia biết, Mộc Mộc nhất định lại mềm lòng giấu giếm, chuyện xấu này nếu như ngày sau bị người bên ngoài vương phủ biết, vậy coi như làm bẽ mặt vương gia rồi.”
Trịnh phu nhân cất giọng cười đứng dậy, cổ áo hoa lệ có chút mở lớn, mang theo bộ dáng quyến rũ lẳng lơ, trên mặt Trịnh phu nhân hóa thành nhàn nhạt, kéo búi tóc, bộ dáng hòa ái dễ gần, thậm chí còn nâng bàn tay lên vỗ vỗ vào bả vai Lâu Hướng Vãn, dứt tiếng cười quay lại nhìn, “Dung Trắc Phi, không biết lời này của muội muội nói có đúng không?”
Mặc dù Trịnh phu nhân xuất thân thanh lâu, nhưng mấy câu nói ngắn ngủi, chẳng những chê bao thân phận nha hoàn của Lâu Hướng Vãn và Tử Thư, thậm chí gián tiếp khích bác quan hệ của Tử Thư và Lâu Hướng Vãn, dù sao Văn phu nhân gặp riêng nam nhân là Tử Thư mật báo.
“Hừ, nếu chuyện xấu như vậy còn dám làm, há có thể lừa gạt được vương gia.” Không có Phượng Kính Dạ, Dung Trắc Phi khôi phục thái độ cao ngạo, liếc mắt nhìn khinh miệt Lâu Hướng Vãn và Trịnh phu nhân, lên mặt nạt người dùng tư cách nữ chủ nhân vương phủ khoan dung khiển trách, “Các ngươi tốt nhất lấy Văn thị làm ví dụ, đừng xuất hiện chuyện như vậy, vương gia cũng sẽ không khai ân đuổi các ngươi ra khỏi vương phủ dễ dàng như vậy! Bổn vương phi sẽ lột da các ngươi!”
“Dạ, nô tỳ biết rõ.” Lâu Hướng Vãn hạ đầu thấp đến không thể thấp nữa, liếc nhìn bụng nhỏ có chút nhô ra, quả thật đã ăn rất nhiều, “Nô tỳ trở về để tỉnh tâm lại.”
Tiếng nói vừa ngừng, Lâu Hướng vãn khom người thối lui đến cửa, sau đó xoay người lui ra khỏi phòng khách, ngẩng đầu lên liếc bóng đêm hắc ám một cái, chờ đi đến cửa viện thì bước nhanh hơn, nhìn Thu Phong Viện chỉ cách ba bước hai bước liền chạy chậm dần.
Nhìn vẻ hèn mọn rời đi của Lâu Hướng Vãn, Dung Trắc Phi xem như hài lòng, liếc mắt nhìn Trịnh phu nhân nhưng không tỏ thái độ gì, lạnh giọng khẽ hừ, chỉ là tiện nhân được vương gia mua từ thanh lâu về, thật sự cho rằng vương gia xem trọng nàng sao, đúng là không biết thẹn.
“Nô tì cũng đã trở về rồi!” Ngược lại Trịnh phu nhân rất lễ phép nói một tiếng, cũng xoay người rời đi, nha hoàn sau lưng lập tức hành lễ với Dung Trắc Phi rồi vội vàng rời đi.
Trừ sanh ở phủ Thừa Tướng Minh Gia, Dung Trắc Phi xem mình là gì! Cơ hội tốt như vậy, khiến Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư nội đấu, Dung Trắc Phi cũng làm cho Lâu Hướng Vãn có cơ hội đào tẩu! Trịnh phu nhân khóe léo thoáng trên mặt vẻ châm chọc, mới vừa rồi vương gia muốn Dung Trắc Phi ban thưởng đồ cho Tử Thư, dùng chút suy nghĩ Trịnh phu nhân cũng biết, Dung Trắc Phi nhất định mượn cơ hội này đi dạy dỗ Tử Thư.
Nếu như vừa rồi Dung Trắc Phi làm theo lời của mình Lâu Hướng Vãn, Tử Thư chẳng những ghen ghét Dung Trắc Phi, nhất định cũng sẽ hận Lâu Hướng Vãn, bởi vì Tử Thư mật báo trước, nếu như Lâu Hướng Vãn cùng Dung Trắc Phi đi cùng, nhất định sẽ bị Tử Thư cho rằng vì mình mật báo mà Lâu Hướng Vãn muốn báo thù mình, như vậy sẽ náo loạn một trận, bản thân là người hiểu rõ tri thức lễ nghĩa, phu nhân phải dịu dàng nhu mỳ, khiến vương gia thay đổi cách nhìn đối đãi, đáng tiếc vào buổi tối Lâu Hướng Vãn rất sợ phiền phức, trốn đi quá nhanh.
Mà giờ khắc này trong phòng khách, nha hoàn thân cận ở bên cạnh của Dung Trắc Phi, chính là hồi môn nha hoàn đi cùng mình từ Minh phủ Thừa Tướng, nhỏ giọng mở miệng, “Vương phi muốn đem cây lụa màu đỏ sẫm này ban thưởng cho Tử Thư sao?”
“Không tệ, chính là cây lụa màu đỏ thẫm này, màu tím ngầm ý che đậy giả tạo, đồ của bổn vương phi không muốn tiện tỳ quyến rũ kia sử dụng!” Minh Dung cười lạnh châm chọc, vương gia lại thương yêu cái thứ yêu tinh Tử Thư đó, mà mình là chủ tử được Phượng vương gia cưới hỏi đàng hoàng, Tử Thư là thứ gì, con điếm không biết xấu hổ, muốn tranh giành tình cảm với mình, thật không muốn sống mà!
/92
|