Hoa Thiên Thiên đau lòng không dứt nhìn Lâu Hướng Vãn, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi màu trắng, ngồi xổm người xuống nhanh chóng tháo dây thừng trói cả tay lẫn chân, nhìn mồ hôi lạnh tái nhợt tràn đầy trên mặt của cô, càng thêm đau lòng, "Mộc Mộc."
"Thiên Thiên, không chết được đâu.” Rốt cuộc lấy được tự do, Lâu Hướng Vãn lột chiếc khăn trong miệng xuống. Sau đó được Hoa Thiên Thiên đỡ đứng dậy, sau lưng co rút đau đớn một hồi kịch liệt, Lâu Hướng Vãn không có nằm xuống, sau đó nhìn Lưu Thẩm ở một bên, rốt cuộc tìm được kẻ đầu sỏ gây nên.
"Dung Trắc Phi nói 20 roi, nhưng lại vượt quá đến 16 roi, chuyện gì xảy ra vậy hả Lưu Thẩm?" Lâu Hướng Vãn tái mặt, sau lưng đau rát, giống như đau đến tận xương tủy, đây là Hạ Thiên, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng, Lâu Hướng Vãn cảm giác lần này mình thật bị thua thiệt rất nhiều, còn mặc cho những người này trói chính mình lại, quả thật là ngu quá đi mất.
"Dung Trắc Phi, Trịnh phu nhân, đây đang xảy ra chuyện gì vậy?” Gương mặt Lôi quản gia vẫn lạnh lùng nghiêm khắc, thậm chí không nhìn Lâu Hướng Vãn một cái, chỉ theo quy củ hỏi thăm Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân ở trước mặt.
"Đánh hơn mười mấy roi? Ta với Trịnh phu nhân đang bàn chuyện, chỉ là trừng phạt một nha hoàn, chẳng lẽ ta đường đường là vương phi trong vương phủ vương phi phải nhớ rõ số lần đếm sao?” Dung Trắc Phi nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Lưu thẩm đang cầm roi ở một bên, "Chuyện gì xảy ra hả, đánh mà không biết đếm sao?”
"Vương phi khai ân, lão nô lớn tuổi, đầu óc hồ đồ, cứ nghĩ vẫn chưa tới 20 roi.” Lưu Thẩm phịch một tiếng đã quỳ gối trên đất, cúi đầu nhận lỗi, cả Phượng vương phủ, ngoại trừ Vương gia ở bên ngoài ra, Dung Trắc Phi chính là thiên kim Thừa Tướng Minh phủ, Lưu Thẩm chỉ cần đầu phục Dung Trắc Phi, về sau thì mình có thể hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý.
Lớn tuổi? Lúc đánh còn dùng sức như vậy, ta đào tổ mộ phần nhà của ngươi sao! Lâu Hướng Vãn tựa vào trên người Hoa Thiên Thiên, tức giận cắn răng, đáng tiếc vết thương sau lưng quá đau, khiến Lâu Hướng Vãn tái nhợt, mồ hồi lạnh tràn đầy trên mặt toát ra vẻ thống khổ cùng tức giận.
"Trắc phi." Lôi quản gia không đầu không đuôi chỉ nói một câu như vậy, cải chính cách xưng hô của Dung Trắc Phi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Trắc Phi tím tím xanh xanh vặn vẹo, tuy nhiên nó lại không có tác dụng với vẻ mặt nghiêm khắc của Lôi quản gia, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó không để ý đến mọi người xoay người rời đi, lập tức nha hoàn vội vàng đi theo.
"Lão mụ này cũng thật hồ đồ, cả trí nhớ không tốt, rõ ràng khiến cho Mộc Mộc chịu tội rồi.” Trịnh phu nhân cười giòn tan dàn xếp, đau lòng không dứt nhìn Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi mau trở về bôi thuốc, hãy thu xếp lão mụ này đến viện của ta đi, tiết kiệm ngày sau lại tái phạm phiền toái."
"Cho ngươi mềm lòng, cho ngươi mù quáng cứ thể hiện ra, lần này hãy nhớ kỹ đi?” Hoa Thiên Thiên cũng không truy cứu nữa, chỉ đỡ Lâu Hướng Vãn rời đi, ánh mắt liếc nhìn Lưu Thẩm đang quỳ gối dập đầu nhỏ giọng với Trịnh phu nhân, lạnh lùng cười một tiếng, lão bà thật cho rằng có núi dựa liền an toàn ư.
"Thiên Thiên, ngươi nhẫn tâm nhìn Vân tiểu thư còn nhỏ phải tách ly với mẹ mình sao?” Lâu Hướng Vãn biện giải cho mình một câu, sau đó mặt cảm khái nhìn Hoa Thiên Thiên, "Chờ ngươi sau này làm mẹ, ngươi sẽ hiểu.”
"Ngươi nói giống như ngươi đã từng làm mẹ rồi.” Hoa Thiên Thiên khịt mũi hừ lạnh, đối với việc Lâu Hướng Vãn mềm lòng không phải là ngày thứ nhất cô biết.
"Ta đã từng là nữ nhi của người ta, cho nên cũng biết.” Lâu Hướng Vãn giảo hoạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn con đường thông tới Thu Phong Viện, căn bản mặt tái nhợt giờ lại càng tái nhợt thêm, mơ hồ thoáng hiện vẻ thống khổ trên gò má, sư phụ.
"Hãy nằm xuống đi, ta đi lấy thuốc tới đây.” Dìu Lâu Hướng Vãn vào phòng, Hoa Thiên Thiên liếc mắt nhìn, chỉ tiếc rèn sắt mãi không thành thép, lại chỉ có thể đi lấy thuốc tới đây.
Sau lưng có thương tích, cho nên chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường, cơn đau rát không ngừng xâm nhập, Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt, ý thức có chút bay xa, trong mơ hồ, cảm giác Hoa Thiên Thiên đã trở về rồi, an tâm cười một tiếng, Thiên Thiên chính là miệng cứng lòng mềm, động tác vẫn dịu dàng như thế, giống như sợ làm mình đau vậy.
"Không sao đâu, Thiên Thiên, lúc ta bị đánh không có kêu đau.” Lâu Hướng Vãn rất muốn ngủ, nhưng vết thương sau lưng cứ nhói lên, làm Lâu Hướng Vãn căn bản không thể ngủ được, lơ mơ thì thầm một tiếng, phía sau có người cởi quần áo trên người mình, nên càng phải cố kìm thân thể lại.
Trời nóng, nên mặc rất ít, cái áo sơ mi màu trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Mà y phục lại không bị cởi hết xuống, cảm thấy chỉ tuột từ nơi bả vai đến bên hông thôi, "Thiên Thiên, cởi xuống hết đi, đều là dính mùi máu tươi hết thôi.”
Đang nói chuyện, tay Lâu Hướng Vãn vừa động muốn bắt lấy tay Hoa Thiên Thiên tay, tuy nhiên cảm giác tay trong lòng bàn tay quá lớn, ngón tay rất dài, khớp xương lồi ra, không giống bàn tay mềm mại của cô gái, thon dài lại mang theo một loại lực độ mạnh mẽ lực độ.
Đây không phải tay của Thiên Thiên! Lâu Hướng Vãn có chút lờ mờ phát giác ra, mình bị đánh đến ngu sao, tại sao không phát hiện ra người cởi quần áo của mình không phải Thiên Thiên, sau lưng chẳng những đau rát, thậm chí Lâu Hướng Vãn có thể cảm thấy gió thổi xuyên thấu qua cửa sổ phơi bày trên da thịt mình có cảm giác rất quỷ dị, lúc này mình có thể không hắng giọng gọi người sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia đã đọc sách thánh hiền, vậy toàn bộ chạy đâu hết rồi!
"Cầm vậy được rồi, buông ra đi.” Trong thanh âm Phượng Kính Dạ tựa như lộ ra một cỗ tà mị, giống với nụ cười kia, bởi vì Lâu Hướng Vãn vẫn còn nằm lỳ ở trên giường, cho nên không thấy được mặt của Phượng Kính Dạ, chung quy lại cảm giác trong giọng nói của hắn có chút lạnh lẽo.
"Vương gia.” Lâu Hướng Vãn bỏ tay bắt được tay của Phượng Kính Dạ ra, động tác quá lớn, khẽ động vết roi trên bả vai, Lâu Hướng Vãn đau nhe răng ra, còn chưa kịp động, trên bả vai lại có thêm bàn tay, đem lấy thân thể muốn lộn xộn của cô đè lại, sau đó tựa vào trong ngực.
Từ trên chiếu trúc thô ráp, đột nhiên chuyển tới nằm trên đùi của Phượng Kính Dạ, quả thật là cực phẩm trời sinh, mát lạnh như thế này, làm Lâu Hướng Vãn cảm thấy quá xúc động với Phượng Kính Dạ, ngàn vàng khó cầu, tơ lụa Thiên Sơn cực phẩm này lại làm áo khoác, mùa hè này mặc nhiều vậy thoải mái à, cảnh giác lạnh lẽo tựa hồ thấu vào trong thân thể rồi.
Nhưng lại có cảm giác gì đó không đúng, Lâu Hướng Vãn ngơ ngác nhìn nơi mình nằm sấp, sau đó oanh một cái nổ tung trong đầu, "Để. . . . . . Mở. . . . . ." Trên mặt nóng hừng hực như lửa đốt, rốt cuộc nhớ tới mình chỉ mặc một cái yếm, lại còn nằm ở trên nửa thân trần trên đùi của Phượng Kính Dạ, con ngươi liếc xuống phía dưới một cái, ngực trắng nõn trong cái yếm đang đội trên bắp đùi của Phượng Kính Dạ, máu trực tiếp vọt lên tới đầu, đây là tình huống gì vậy!
"Thiên Thiên, không chết được đâu.” Rốt cuộc lấy được tự do, Lâu Hướng Vãn lột chiếc khăn trong miệng xuống. Sau đó được Hoa Thiên Thiên đỡ đứng dậy, sau lưng co rút đau đớn một hồi kịch liệt, Lâu Hướng Vãn không có nằm xuống, sau đó nhìn Lưu Thẩm ở một bên, rốt cuộc tìm được kẻ đầu sỏ gây nên.
"Dung Trắc Phi nói 20 roi, nhưng lại vượt quá đến 16 roi, chuyện gì xảy ra vậy hả Lưu Thẩm?" Lâu Hướng Vãn tái mặt, sau lưng đau rát, giống như đau đến tận xương tủy, đây là Hạ Thiên, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng, Lâu Hướng Vãn cảm giác lần này mình thật bị thua thiệt rất nhiều, còn mặc cho những người này trói chính mình lại, quả thật là ngu quá đi mất.
"Dung Trắc Phi, Trịnh phu nhân, đây đang xảy ra chuyện gì vậy?” Gương mặt Lôi quản gia vẫn lạnh lùng nghiêm khắc, thậm chí không nhìn Lâu Hướng Vãn một cái, chỉ theo quy củ hỏi thăm Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân ở trước mặt.
"Đánh hơn mười mấy roi? Ta với Trịnh phu nhân đang bàn chuyện, chỉ là trừng phạt một nha hoàn, chẳng lẽ ta đường đường là vương phi trong vương phủ vương phi phải nhớ rõ số lần đếm sao?” Dung Trắc Phi nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Lưu thẩm đang cầm roi ở một bên, "Chuyện gì xảy ra hả, đánh mà không biết đếm sao?”
"Vương phi khai ân, lão nô lớn tuổi, đầu óc hồ đồ, cứ nghĩ vẫn chưa tới 20 roi.” Lưu Thẩm phịch một tiếng đã quỳ gối trên đất, cúi đầu nhận lỗi, cả Phượng vương phủ, ngoại trừ Vương gia ở bên ngoài ra, Dung Trắc Phi chính là thiên kim Thừa Tướng Minh phủ, Lưu Thẩm chỉ cần đầu phục Dung Trắc Phi, về sau thì mình có thể hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý.
Lớn tuổi? Lúc đánh còn dùng sức như vậy, ta đào tổ mộ phần nhà của ngươi sao! Lâu Hướng Vãn tựa vào trên người Hoa Thiên Thiên, tức giận cắn răng, đáng tiếc vết thương sau lưng quá đau, khiến Lâu Hướng Vãn tái nhợt, mồ hồi lạnh tràn đầy trên mặt toát ra vẻ thống khổ cùng tức giận.
"Trắc phi." Lôi quản gia không đầu không đuôi chỉ nói một câu như vậy, cải chính cách xưng hô của Dung Trắc Phi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Trắc Phi tím tím xanh xanh vặn vẹo, tuy nhiên nó lại không có tác dụng với vẻ mặt nghiêm khắc của Lôi quản gia, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó không để ý đến mọi người xoay người rời đi, lập tức nha hoàn vội vàng đi theo.
"Lão mụ này cũng thật hồ đồ, cả trí nhớ không tốt, rõ ràng khiến cho Mộc Mộc chịu tội rồi.” Trịnh phu nhân cười giòn tan dàn xếp, đau lòng không dứt nhìn Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi mau trở về bôi thuốc, hãy thu xếp lão mụ này đến viện của ta đi, tiết kiệm ngày sau lại tái phạm phiền toái."
"Cho ngươi mềm lòng, cho ngươi mù quáng cứ thể hiện ra, lần này hãy nhớ kỹ đi?” Hoa Thiên Thiên cũng không truy cứu nữa, chỉ đỡ Lâu Hướng Vãn rời đi, ánh mắt liếc nhìn Lưu Thẩm đang quỳ gối dập đầu nhỏ giọng với Trịnh phu nhân, lạnh lùng cười một tiếng, lão bà thật cho rằng có núi dựa liền an toàn ư.
"Thiên Thiên, ngươi nhẫn tâm nhìn Vân tiểu thư còn nhỏ phải tách ly với mẹ mình sao?” Lâu Hướng Vãn biện giải cho mình một câu, sau đó mặt cảm khái nhìn Hoa Thiên Thiên, "Chờ ngươi sau này làm mẹ, ngươi sẽ hiểu.”
"Ngươi nói giống như ngươi đã từng làm mẹ rồi.” Hoa Thiên Thiên khịt mũi hừ lạnh, đối với việc Lâu Hướng Vãn mềm lòng không phải là ngày thứ nhất cô biết.
"Ta đã từng là nữ nhi của người ta, cho nên cũng biết.” Lâu Hướng Vãn giảo hoạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn con đường thông tới Thu Phong Viện, căn bản mặt tái nhợt giờ lại càng tái nhợt thêm, mơ hồ thoáng hiện vẻ thống khổ trên gò má, sư phụ.
"Hãy nằm xuống đi, ta đi lấy thuốc tới đây.” Dìu Lâu Hướng Vãn vào phòng, Hoa Thiên Thiên liếc mắt nhìn, chỉ tiếc rèn sắt mãi không thành thép, lại chỉ có thể đi lấy thuốc tới đây.
Sau lưng có thương tích, cho nên chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường, cơn đau rát không ngừng xâm nhập, Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt, ý thức có chút bay xa, trong mơ hồ, cảm giác Hoa Thiên Thiên đã trở về rồi, an tâm cười một tiếng, Thiên Thiên chính là miệng cứng lòng mềm, động tác vẫn dịu dàng như thế, giống như sợ làm mình đau vậy.
"Không sao đâu, Thiên Thiên, lúc ta bị đánh không có kêu đau.” Lâu Hướng Vãn rất muốn ngủ, nhưng vết thương sau lưng cứ nhói lên, làm Lâu Hướng Vãn căn bản không thể ngủ được, lơ mơ thì thầm một tiếng, phía sau có người cởi quần áo trên người mình, nên càng phải cố kìm thân thể lại.
Trời nóng, nên mặc rất ít, cái áo sơ mi màu trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Mà y phục lại không bị cởi hết xuống, cảm thấy chỉ tuột từ nơi bả vai đến bên hông thôi, "Thiên Thiên, cởi xuống hết đi, đều là dính mùi máu tươi hết thôi.”
Đang nói chuyện, tay Lâu Hướng Vãn vừa động muốn bắt lấy tay Hoa Thiên Thiên tay, tuy nhiên cảm giác tay trong lòng bàn tay quá lớn, ngón tay rất dài, khớp xương lồi ra, không giống bàn tay mềm mại của cô gái, thon dài lại mang theo một loại lực độ mạnh mẽ lực độ.
Đây không phải tay của Thiên Thiên! Lâu Hướng Vãn có chút lờ mờ phát giác ra, mình bị đánh đến ngu sao, tại sao không phát hiện ra người cởi quần áo của mình không phải Thiên Thiên, sau lưng chẳng những đau rát, thậm chí Lâu Hướng Vãn có thể cảm thấy gió thổi xuyên thấu qua cửa sổ phơi bày trên da thịt mình có cảm giác rất quỷ dị, lúc này mình có thể không hắng giọng gọi người sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia đã đọc sách thánh hiền, vậy toàn bộ chạy đâu hết rồi!
"Cầm vậy được rồi, buông ra đi.” Trong thanh âm Phượng Kính Dạ tựa như lộ ra một cỗ tà mị, giống với nụ cười kia, bởi vì Lâu Hướng Vãn vẫn còn nằm lỳ ở trên giường, cho nên không thấy được mặt của Phượng Kính Dạ, chung quy lại cảm giác trong giọng nói của hắn có chút lạnh lẽo.
"Vương gia.” Lâu Hướng Vãn bỏ tay bắt được tay của Phượng Kính Dạ ra, động tác quá lớn, khẽ động vết roi trên bả vai, Lâu Hướng Vãn đau nhe răng ra, còn chưa kịp động, trên bả vai lại có thêm bàn tay, đem lấy thân thể muốn lộn xộn của cô đè lại, sau đó tựa vào trong ngực.
Từ trên chiếu trúc thô ráp, đột nhiên chuyển tới nằm trên đùi của Phượng Kính Dạ, quả thật là cực phẩm trời sinh, mát lạnh như thế này, làm Lâu Hướng Vãn cảm thấy quá xúc động với Phượng Kính Dạ, ngàn vàng khó cầu, tơ lụa Thiên Sơn cực phẩm này lại làm áo khoác, mùa hè này mặc nhiều vậy thoải mái à, cảnh giác lạnh lẽo tựa hồ thấu vào trong thân thể rồi.
Nhưng lại có cảm giác gì đó không đúng, Lâu Hướng Vãn ngơ ngác nhìn nơi mình nằm sấp, sau đó oanh một cái nổ tung trong đầu, "Để. . . . . . Mở. . . . . ." Trên mặt nóng hừng hực như lửa đốt, rốt cuộc nhớ tới mình chỉ mặc một cái yếm, lại còn nằm ở trên nửa thân trần trên đùi của Phượng Kính Dạ, con ngươi liếc xuống phía dưới một cái, ngực trắng nõn trong cái yếm đang đội trên bắp đùi của Phượng Kính Dạ, máu trực tiếp vọt lên tới đầu, đây là tình huống gì vậy!
/92
|