Người khác là dao thớt, ta là thịt cá! Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt, không thể động đậy phía dưới, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cây trúc ở phía dưới.
"Không hề điểm á huyệt.” Phượng Kính Dạ tức giận đến rất nhanh, đi lại càng nhanh hơn, lại khôi phục thái độ tà mị tuấn nhã thường ngày, lạnh bạc cười cười, trên tay vẫn như cũ, không nhẹ không nặng tiếp tục bôi thuốc lên vết thương sau lưng của Lâu Hướng Vãn.
"Nói nhiều sai nhiều, nô tỳ không dám mở miệng nữa!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi trả lời một câu, cũng không sợ chọc giận Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, trong ngữ điệu mang theo oán trách chưa từng có, "Nếu như không phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho nô tỳ, nô tỳ sao lại bị thương chứ?”
Phượng Kính Dạ dùng ánh mắt sắc bén với thái độ khác thường nhìn chằm chằm, Lâu Hướng Vãn rất can đảm cố ý làm trái mệnh lệnh của mình, giận quá thành cười, dùng thanh âm có chút hung ác cắt ngang, "Tiểu Mộc đầu oán hận Bổn vương sao?”
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện nội viện của Vương gia với các vị phu nhân đều không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ không có năng lực xử lý gì cả, kính xin Vương gia về sau hãy nghĩ lại.” Lâu Hướng Vãn cảm giác sau lưng tựa hồ bị một đạo nóng rực trừng trừng xuyên qua trong tầm mắt, liền chép miệng, dù sao nên nói đều đã nói ra hết rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt cứ làm đi, tránh sau này bị dính vào trong chuyện này, lại làm cho cả thân thể dính phải mùi máu tanh.
Phượng Kính Dạ cười lạnh, động tác bôi thuốc cũng dừng lại, đứng dậy nhìn từ trên cao nhìn xuống Lâu Hướng Vãn đang nằm lỳ ở trên giường, lạnh lùng cười lạnh, "Ngược lại Bổn vương mới biết rõ, thì ra Tiểu Mộc đầu ngươi cũng là người thông suốt, thế nào hôm nay cố ý trúng bữa roi này, chính là vì ở chỗ này làm Bổn vương không tìm thấy cảm giác thống khoái? Dùng khổ nhục kế uy hiếp?”.
Đầu óc mình hư rồi mới dùng khổ nhục kế uy hiếp! Lâu Hướng Vãn nằm ở dưới mặt gối đầu liếc mắt, con ngươi tà tà liếc về bên giường, đáng tiếc bởi vì Phượng Kính Dạ đang đứng, con ngươi đang liếc cũng chỉ có thể liếc đến cằm của Phượng Kính Dạ, môi mỏng mím chặt thành một đường, cằm bị xiết chặt, mặc dù không thấy cả khuôn mặt, Lâu Hướng Vãn cảm giác, bất quá đoán chừng cũng chỉ là mặt Diêm Vương mà thôi.
Không khí căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy hô hấp khó khăn, đảo mắt nhìn lên, cả người quá mệt mỏi, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn rũ mắt xuống, ánh mắt men theo đến trên tay Phượng Kính Dạ, chưa từng nhìn thấy vết máu trên tay của hắn, nhưng giờ phút này, Lâu Hướng Vãn bỗng chốc mở to mắt, không phải vết máu dính ở trên lưng mình, một giọt một giọt máu theo ngón tay nhỏ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ.
"Tay sao vậy?" Lâu Hướng Vãn vốn muốn đứng dậy, nhưng lại không thể động đậy. Lúc này mới nhớ tới mình bị điểm huyệt, chỉ có thể hướng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, hắn vẫn mím chặt môi mỏng như cũ, hàn băng bắn ra bốn phía.
Mắt lạnh Phượng Kính Dạ quét nhìn bàn tay chảy máu một chút, ban ngày đập vỡ cái bàn bằng một chưởng không dùng nội lực, cho nên lòng bàn tay cũng vết nức của vết thương. Lúc này trong thanh âm của Lâu Hướng Vãn nghe rất lo lắng, Phượng Kính Dạ nữa tức nữa giận coi như đã tiêu mất.
"Thuốc ở chỗ này, một ngày ba lần nhớ bôi đó.” Đặt hai bình sứ trong tay trên tủ ở bên giường, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở trên giường, đặt bàn tay trái không bị thương dừng lại rồi rơi vào trên đầu cô, cuối cùng không có bất kỳ mập mờ hoặc là động tác thân mật, bóng dáng tuấn mỹ liền xoay người rời đi.
"Huyệt đạo của ta!" Lâu Hướng Vãn không quay đầu được, chỉ có thể la hét, đáng tiếc tiếng bước chân cũng đã đi càng ngày càng xa, lập tức Thu Phong Viện trở nên an tĩnh lại.
Rõ ràng muốn tránh những chuyện vương phủ, tại sao quay đầu lại vẫn cuốn lấy mình! Lâu Hướng Vãn liếc mắt, sau đó tầm mắt dừng lại ở trên tủ đầu giường với hai bình sứ, kia khuôn mặt nhỏ nhắn vốn biếng nhác lại trở nên phức tạp hơn nhiều, cô là thầy thuốc cho nên dù chỉ ngửi qua mùi thuốc cũng biết đây là dược cao được luyện chế trân quý từ Thiên Sơn tuyết liên, ngàn vàng khó cầu, chỉ sợ trong hoàng cung cũng chưa có qua thập bình, mà Vương gia lại phí một chai trên chính người của mình.
Mơ mơ màng màng nghĩ tới, vết thương sau lưng dần dần mất đi một chút, Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt nên không thể nhúc nhích, trực tiếp nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại thì bên tai đã có giọng nói, ngủ quá say, nên đầu có chút căng căng khó chịu.
"Thế nào? Thấy Mộc Mộc bị đánh, cô cao hứng lắm hả?" Hoa Thiên Thiên cười lạnh nhìn Tử Thư đứng bên cạnh, trong lời nói mang theo khinh thường, "Chuyện ngươi với các chủ tử tranh giành tình nhân cũng được, cứ ngươi tranh ta đấu cũng được, đều không liên quan tới Mộc Mộc, ngươi làm như vậy là có ý gì?”.
"Thiên Thiên, ngươi có ý gì? Mộc Mộc bị đánh là do thủ đoạn của Trịnh phu nhân với Dung Trắc Phi, không cần đổ tội lên trên đầu ta!” Ánh mắt Tử Thư đầy khiêu khích, đối chọi gay gắt, sau đó không nỡ nhìn vẻ thê thảm về phía sau lưng của Lâu Hướng Vãn, yêu mị trên mặt thoáng qua một tia áy náy, nhưng khi ánh mắt lơ đãng xẹt qua đặt ở bình sứ bên giường, một tia áy náy lập tức bị ghen tỵ thay thế.
Đây là thuốc mê trong đại nội hoàng cung, Tử Thư sống ở Kỳ Lân viện nên biết rất nhiều, thuốc này đoán chừng ở cả Phượng vương phủ không vượt quá ba bình, để thối thịt vụn lần nữa được tái sinh từ trân phẩm dược cao, dù vết thương có nặng như thế nào, không quá ba ngày vết thương nhất định sẽ khép lại, thậm chí không lưu lại một chút vết thương nào, nhưng sao Vương gia lại hào phóng để cả một bình lại, chỉ vì như vết thương do roi gây ra thôi sao.
"Mộc Mộc rất hiền lành, Vương gia đã ép cô ấy, ngươi cũng muốn ép cô ấy sao? Không phải do ngươi đi mật báo Vương gia, Mộc Mộc sẽ không phải dính vào chuyện này?” Hoa Thiên Thiên chẳng muốn đi cùng Tử Thư để tranh luận cái gì, dù đau lòng nhìn Lâu Hướng Vãn đang ngủ mê man, lấy bộ y phục sạch sẽ chuẩn bị cho cô thay, dọn dẹp y phục dính máu đi thì mảnh ngọc bội do Văn phu nhân giao cho Lâu Hướng Vãn không cẩn thận rơi ra, sắc mặt Hoa Thiên Thiên biến đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tử Thư.
"Ngươi hãy gác lại tình cảm với Mộc Mộc đi, xem đây là vật gì, sao cô ta lại dám nhận lấy chứ!" Tử Thư cũng kinh ngạc một lúc, ngọc bội luôn thân cận của Văn phu nhân lại ở chỗ của Lâu Hướng Vãn, làm không tốt chẳng khác nào nhận hối lộ của Văn phu nhân, nếu truyền tới chỗ Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân, chỉ sợ lại thêm một việc phiền phức khó giải quyết lại xảy ra.
" Mộc Mộc chết tiệc!" Hoa Thiên Thiên cũng tức giận, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt, cho dù Lâu Hướng Vãn đang ngủ thiếp đi cô vẫn cứ cau mày, nhưng dù đang căm tức vẫn còn sót lại vẻ đau lòng.
Lúc này nếu như mở mắt ra, chỉ sợ lại bị Thiên Thiên mắng chết! Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt lại, thận trọng duy trì hô hấp đều đều, quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.
Quả thật chờ một giây lát, Hoa Thiên Thiên với Tử Thư đều rời đi, Lâu Hướng Vãn bỗng nhúc nhích thân thể, sau lưng đã không còn cái loại đau rát, chỉ là lúc cảm thấy bị roi tổn thương, xem ra quả thật là dược cao cực hảo, chỉ là đó không phải liên ngọc cao thật sự, chắc là ngự y ở trong hoàng cung đã làm theo cách thức của sư phụ chế tạo liên ngọc cao, tương tự cũng phải đến chín phần.
"Không hề điểm á huyệt.” Phượng Kính Dạ tức giận đến rất nhanh, đi lại càng nhanh hơn, lại khôi phục thái độ tà mị tuấn nhã thường ngày, lạnh bạc cười cười, trên tay vẫn như cũ, không nhẹ không nặng tiếp tục bôi thuốc lên vết thương sau lưng của Lâu Hướng Vãn.
"Nói nhiều sai nhiều, nô tỳ không dám mở miệng nữa!” Lâu Hướng Vãn cắn răng nghiến lợi trả lời một câu, cũng không sợ chọc giận Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng, trong ngữ điệu mang theo oán trách chưa từng có, "Nếu như không phải Vương gia đem việc tồi tệ này ném cho nô tỳ, nô tỳ sao lại bị thương chứ?”
Phượng Kính Dạ dùng ánh mắt sắc bén với thái độ khác thường nhìn chằm chằm, Lâu Hướng Vãn rất can đảm cố ý làm trái mệnh lệnh của mình, giận quá thành cười, dùng thanh âm có chút hung ác cắt ngang, "Tiểu Mộc đầu oán hận Bổn vương sao?”
"Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện nội viện của Vương gia với các vị phu nhân đều không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ không có năng lực xử lý gì cả, kính xin Vương gia về sau hãy nghĩ lại.” Lâu Hướng Vãn cảm giác sau lưng tựa hồ bị một đạo nóng rực trừng trừng xuyên qua trong tầm mắt, liền chép miệng, dù sao nên nói đều đã nói ra hết rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt cứ làm đi, tránh sau này bị dính vào trong chuyện này, lại làm cho cả thân thể dính phải mùi máu tanh.
Phượng Kính Dạ cười lạnh, động tác bôi thuốc cũng dừng lại, đứng dậy nhìn từ trên cao nhìn xuống Lâu Hướng Vãn đang nằm lỳ ở trên giường, lạnh lùng cười lạnh, "Ngược lại Bổn vương mới biết rõ, thì ra Tiểu Mộc đầu ngươi cũng là người thông suốt, thế nào hôm nay cố ý trúng bữa roi này, chính là vì ở chỗ này làm Bổn vương không tìm thấy cảm giác thống khoái? Dùng khổ nhục kế uy hiếp?”.
Đầu óc mình hư rồi mới dùng khổ nhục kế uy hiếp! Lâu Hướng Vãn nằm ở dưới mặt gối đầu liếc mắt, con ngươi tà tà liếc về bên giường, đáng tiếc bởi vì Phượng Kính Dạ đang đứng, con ngươi đang liếc cũng chỉ có thể liếc đến cằm của Phượng Kính Dạ, môi mỏng mím chặt thành một đường, cằm bị xiết chặt, mặc dù không thấy cả khuôn mặt, Lâu Hướng Vãn cảm giác, bất quá đoán chừng cũng chỉ là mặt Diêm Vương mà thôi.
Không khí căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy hô hấp khó khăn, đảo mắt nhìn lên, cả người quá mệt mỏi, rốt cuộc Lâu Hướng Vãn rũ mắt xuống, ánh mắt men theo đến trên tay Phượng Kính Dạ, chưa từng nhìn thấy vết máu trên tay của hắn, nhưng giờ phút này, Lâu Hướng Vãn bỗng chốc mở to mắt, không phải vết máu dính ở trên lưng mình, một giọt một giọt máu theo ngón tay nhỏ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ.
"Tay sao vậy?" Lâu Hướng Vãn vốn muốn đứng dậy, nhưng lại không thể động đậy. Lúc này mới nhớ tới mình bị điểm huyệt, chỉ có thể hướng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, hắn vẫn mím chặt môi mỏng như cũ, hàn băng bắn ra bốn phía.
Mắt lạnh Phượng Kính Dạ quét nhìn bàn tay chảy máu một chút, ban ngày đập vỡ cái bàn bằng một chưởng không dùng nội lực, cho nên lòng bàn tay cũng vết nức của vết thương. Lúc này trong thanh âm của Lâu Hướng Vãn nghe rất lo lắng, Phượng Kính Dạ nữa tức nữa giận coi như đã tiêu mất.
"Thuốc ở chỗ này, một ngày ba lần nhớ bôi đó.” Đặt hai bình sứ trong tay trên tủ ở bên giường, Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn nằm lỳ ở trên giường, đặt bàn tay trái không bị thương dừng lại rồi rơi vào trên đầu cô, cuối cùng không có bất kỳ mập mờ hoặc là động tác thân mật, bóng dáng tuấn mỹ liền xoay người rời đi.
"Huyệt đạo của ta!" Lâu Hướng Vãn không quay đầu được, chỉ có thể la hét, đáng tiếc tiếng bước chân cũng đã đi càng ngày càng xa, lập tức Thu Phong Viện trở nên an tĩnh lại.
Rõ ràng muốn tránh những chuyện vương phủ, tại sao quay đầu lại vẫn cuốn lấy mình! Lâu Hướng Vãn liếc mắt, sau đó tầm mắt dừng lại ở trên tủ đầu giường với hai bình sứ, kia khuôn mặt nhỏ nhắn vốn biếng nhác lại trở nên phức tạp hơn nhiều, cô là thầy thuốc cho nên dù chỉ ngửi qua mùi thuốc cũng biết đây là dược cao được luyện chế trân quý từ Thiên Sơn tuyết liên, ngàn vàng khó cầu, chỉ sợ trong hoàng cung cũng chưa có qua thập bình, mà Vương gia lại phí một chai trên chính người của mình.
Mơ mơ màng màng nghĩ tới, vết thương sau lưng dần dần mất đi một chút, Lâu Hướng Vãn bị điểm huyệt nên không thể nhúc nhích, trực tiếp nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại thì bên tai đã có giọng nói, ngủ quá say, nên đầu có chút căng căng khó chịu.
"Thế nào? Thấy Mộc Mộc bị đánh, cô cao hứng lắm hả?" Hoa Thiên Thiên cười lạnh nhìn Tử Thư đứng bên cạnh, trong lời nói mang theo khinh thường, "Chuyện ngươi với các chủ tử tranh giành tình nhân cũng được, cứ ngươi tranh ta đấu cũng được, đều không liên quan tới Mộc Mộc, ngươi làm như vậy là có ý gì?”.
"Thiên Thiên, ngươi có ý gì? Mộc Mộc bị đánh là do thủ đoạn của Trịnh phu nhân với Dung Trắc Phi, không cần đổ tội lên trên đầu ta!” Ánh mắt Tử Thư đầy khiêu khích, đối chọi gay gắt, sau đó không nỡ nhìn vẻ thê thảm về phía sau lưng của Lâu Hướng Vãn, yêu mị trên mặt thoáng qua một tia áy náy, nhưng khi ánh mắt lơ đãng xẹt qua đặt ở bình sứ bên giường, một tia áy náy lập tức bị ghen tỵ thay thế.
Đây là thuốc mê trong đại nội hoàng cung, Tử Thư sống ở Kỳ Lân viện nên biết rất nhiều, thuốc này đoán chừng ở cả Phượng vương phủ không vượt quá ba bình, để thối thịt vụn lần nữa được tái sinh từ trân phẩm dược cao, dù vết thương có nặng như thế nào, không quá ba ngày vết thương nhất định sẽ khép lại, thậm chí không lưu lại một chút vết thương nào, nhưng sao Vương gia lại hào phóng để cả một bình lại, chỉ vì như vết thương do roi gây ra thôi sao.
"Mộc Mộc rất hiền lành, Vương gia đã ép cô ấy, ngươi cũng muốn ép cô ấy sao? Không phải do ngươi đi mật báo Vương gia, Mộc Mộc sẽ không phải dính vào chuyện này?” Hoa Thiên Thiên chẳng muốn đi cùng Tử Thư để tranh luận cái gì, dù đau lòng nhìn Lâu Hướng Vãn đang ngủ mê man, lấy bộ y phục sạch sẽ chuẩn bị cho cô thay, dọn dẹp y phục dính máu đi thì mảnh ngọc bội do Văn phu nhân giao cho Lâu Hướng Vãn không cẩn thận rơi ra, sắc mặt Hoa Thiên Thiên biến đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tử Thư.
"Ngươi hãy gác lại tình cảm với Mộc Mộc đi, xem đây là vật gì, sao cô ta lại dám nhận lấy chứ!" Tử Thư cũng kinh ngạc một lúc, ngọc bội luôn thân cận của Văn phu nhân lại ở chỗ của Lâu Hướng Vãn, làm không tốt chẳng khác nào nhận hối lộ của Văn phu nhân, nếu truyền tới chỗ Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân, chỉ sợ lại thêm một việc phiền phức khó giải quyết lại xảy ra.
" Mộc Mộc chết tiệc!" Hoa Thiên Thiên cũng tức giận, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt, cho dù Lâu Hướng Vãn đang ngủ thiếp đi cô vẫn cứ cau mày, nhưng dù đang căm tức vẫn còn sót lại vẻ đau lòng.
Lúc này nếu như mở mắt ra, chỉ sợ lại bị Thiên Thiên mắng chết! Lâu Hướng Vãn nhắm hai mắt lại, thận trọng duy trì hô hấp đều đều, quyết định tiếp tục giả vờ ngủ.
Quả thật chờ một giây lát, Hoa Thiên Thiên với Tử Thư đều rời đi, Lâu Hướng Vãn bỗng nhúc nhích thân thể, sau lưng đã không còn cái loại đau rát, chỉ là lúc cảm thấy bị roi tổn thương, xem ra quả thật là dược cao cực hảo, chỉ là đó không phải liên ngọc cao thật sự, chắc là ngự y ở trong hoàng cung đã làm theo cách thức của sư phụ chế tạo liên ngọc cao, tương tự cũng phải đến chín phần.
/92
|