Mặc dù Dịch Quân Hàn rất kinh ngạc với y thuật của Lâu Hướng Vãn, nhưng do trời sinh bản tính trầm mặc, làm cho hắn không nói nhiều lời gì cả, Lâu Hướng Vãn đưa ra phương thuốc, Dịch Quân Hàn cũng trực tiếp thu nhận lấy, mà tất cả mọi chuyện diễn ra với Lâu Hướng Vãn đều rất thuận lợi, tâm tình liền vui vẻ quan sát ở Tiền Viện, bị gã sai vặt cùng nha hoàn cung kính hô một tiếng Lâu cô nương, mà cô đã quen nghe hô một tiếng Mộc Mộc.
"Lưu Thẩm, việc này ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói lung tung, điều này làm cho Lâu cô nương nghe thấy sẽ không xong đó." Thân là nha hoàn cận thân của Dung Trắc Phi, Tiểu Nha liếc một cái thấy Lâu Hướng Vãn đang đi tới, cố ý mở miệng, "Cô nương nhà này, danh tiết chính là đều quan trọng nhất."
"Ta đây đã là lão bà thì dĩ nhiên biết, chỉ là cô ta lại không biết xấu hổ dám đem nam nhân nuôi ở trong viện, khi đóng cửa, tắt đèn, ai biết làm những mánh khóe không biết xấu hổ gì chứ." Kể từ lần trước Lưu Thẩm đánh Lâu Hướng Vãn hơn mười roi, coi như lão bà đã đi đến ở trong viện của Dung Trắc Phi rồi, dĩ nhiên phải biết cấu kết nịnh hót với Tiểu Nha.
"Thật à?" Thấy Lâu Hướng Vãn dừng bước, Tiểu Nha đắc ý ngẩng đầu, trên mặt lộ đầy vẻ khiêu khích, cũng chỉ là nha hoàn ngoại viện, thật sự cho rằng không ai sánh bằng mình sao, hừ! Lại dám cùng Vương gia ngồi ngang hàng ăn cơm, cái gì vậy hả!
"Tiểu Nha cô nương, cô vẫn chưa có lấy chồng, không hiểu những chuyện này, có vài nữ nhân chính là hạ tiện, không có nam nhân thì không sống được, quyến rũ không được Vương gia, liền tự mình nuôi một hán tử ở trong viện." Lưu Thẩm cười bỉ ổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo vẻ thấp hèn, giống như thật sự nhìn thấy Lâu Hướng Vãn cùng với Quân Hàn ở trong viện cởi hết quần áo cùng nằm trên sàng đan vậy.
Lâu Hướng Vãn chậm rãi xoay người, híp mắt nhìn Dịch Quân Hàn ở phía sau, bất quá chỉ có một ngày, gian tình cũng nói rồi, nếu như qua mấy ngày nữa, chắc là hài tử có thể lọt ra ngoài rồi hay không đó.
Nét mặt Dịch Quân Hàn lộ vẻ lạnh nhạt, nhướng hàng lông mày lại, Lâu Hướng Vãn đang suy tư nguyên nhân gian tình phát ra, thì một bóng dáng màu xanh đi ra cứ xông thẳng đến.
"Đừng!" Lâu Hướng Vãn há to mồm, Lưu Thẩm đã hét lên thảm thiết một tiếng, sau đó thân thể mập mạp trực tiếp từ giữa không trung bay lên hiện ra đường vòng cung, phịch một tiếng rơi vào trong hồ bên cạnh.
Lâu Hướng Vãn liền nâng váy, thùng thùng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến xanh mét, giận dữ nhìn Dịch Quân Hàn, "Ai cho ngươi động thủ!" Không biết mình không thể dùng đến nội lực sao? Nội lực trong thân thể do bị cổ độc phát ta liền mất đi thăng bằng, lập tức hộc máu.
Quả thật, đi thẳng đến bên cạnh Dịch Quân Hàn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, thấy một tia máu từ khóe miệng tràn ra, lập tức bị tay hắn giơ lên hờ hững lau đi.
Lưu Thẩm ở bên này bị ném vào trong ao, do không biết bơi, như một con vịt cứ uỵch uỵch mấy cái, trên mặt nước lưu lại mấy bong bóng nổi ừng ực ừng ực, người trực tiếp liền chìm xuống dưới nước, ngược lại Tiểu Nha rất thờ ơ lạnh nhạt, chết một lão bà không hề quan trọng, dù sao người xui xẻo vẫn là Lâu Hướng Vãn.
Đã rơi vào trong nước rồi, phải tự đi cứu chính mình thôi! Lâu Hướng Vãn quay đầu lại hung hăng uy hiếp Dịch Quân Hàn, chỉ thiếu giương nanh múa vuốt mà thôi, "Ngươi đứng ở chỗ này, dù chỉ một bước cũng không được nhúc nhích!"
"Còn các ngươi, tất cả không được nhúc nhích, người là ta ném xuống, tự ta đi cứu!" Trực tiếp ra lệnh bốn phía thị vệ không được nhúc nhích, Lâu Hướng Vãn không rõ trong đám thị vệ này có phải người của Dung Trắc Phi hay không, nếu ở dưới nước động tay động chân, Lưu Thẩm chết đuối thì phiền toái.
Sau khi hung hăng ra lệnh, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ Ô Quy di chuyển đến bên bờ hồ, chờ một chút, thấy trên các phao mặt nước càng ngày càng ít, đoán chừng Lưu Thẩm đã uống đủ nước rồi, lúc này mới phịch một tiếng nhảy vào trong hồ cứu người.
Nếu lão bà nát miệng này có thể chết đuối là đều tốt! Ở dưới nước, Lâu Hướng Vãn nghĩ đến, dù sao không có ai trông thấy, trực tiếp hung hăng bấm vào hông của Lưu thẩm mấy cái, để giải tỏa áp lực tinh thần, lúc này không còn sức lực nữa, dần bị kéo chìm xuống, Lưu Thẩm trợn trắng cả mắt nổi lên trên mặt nước.
"Ngươi mau qua đây, hướng về phía bụng Lưu thẩm dùng sức, để nước trong bụng đi ra ngoài." Lâu Hướng Vãn lau nước trên gương mặt, may mắn là trời cực nóng, đoán chừng sẽ không bị gió rét.
Một gã sai vặt bên cạnh lập tức tiến lên, dùng sức nhấn vào phổi Lưu Thẩm mấy quyền, Lưu Thẩm rốt cuộc bị sặc, phun không ít nước ra ngoài, nằm trên mặt đất nhếch nhác ho khan.
Người vẫn còn sống, nhiều đôi mắt nhìn như vậy, đoán chừng nếu bà chết đi thì cũng không có quan hệ tới mình, Lâu Hướng Vãn cau mũi một cái, tức giận nhìn Dịch Quân Hàn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, vẫn như cũ thở phì phò, "Cùng ta trở về!"
Quả thật giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mình không có ra lệnh, Dịch Quân Hàn liền theo thói quen trực tiếp bảo vệ chủ nhân, đem Lưu Thẩm ném vào trong hồ, đoán chừng còn biết nơi này không thể tùy tiện giết người, nếu không Lâu Hướng Vãn hoài nghi mới vừa rồi cái đầu rới xuống chính là Lưu Thẩm, hình ảnh máu tươi ba thước bắn ra.
Vừa trở về Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn thay đổi xong y phục, Đoàn Tử đã thùng thùng chạy tới, thở phì phì một lúc, mặt tràn đầy lo lắng, "Mộc Mộc, ngươi không sao chớ?"
"Không có sao, Đoàn Tử, ngươi đi hốt hai phần thuốc, một phần cho ta, một phần đem đến cho Lưu Thẩm đi, nhớ, ngươi nhất định phải tự một mình hành động." Hắt hơi một cái, Lâu Hướng Vãn im lặng nhìn ánh mặt trời loáng lên, trời nóng như vậy, ở trong nước một lúc sẽ dễ dính gió rét? Chẳng lẽ nhân phẩm mình kém cỏi, ông trời nhìn không quen mắt hả ?
"Tại sao phải hốt thuốc cho tiện bà chết tiệc đó?" Đoàn Tử xù lông, thở phì phò bắt đầu trách móc, sau đó một tay khoác lên trán Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi không phải bị sặc nước mà trở nên ngu ngốc chứ?"
"Ngươi nằm mơ đi, ngươi muốn cho ta bị Lôi quản gia phạt sao? Vết thương sau lưng của ta vẫn còn đau đó, nhanh mau hốt thuốc đi, nhớ hai phần thuốc giống nhau như đúc, không cho phép để cho người thứ ba nhúng tay." Lâu Hướng Vãn không thể không cẩn thận, ai bảo Lưu Thẩm bây giờ là người của Dung Trắc Phi, không cẩn thận sẽ bị người khác gài tang vật vào, gắn lấy tội danh giết người.
Đoàn Tử vẫn như cũ không cam lòng trợn to mắt, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn nghiêm mặt, lộ vẻ khí thế trước đó hung ác không ngừng, chỉ có thể đi hốt thuốc với dáng vẻ không cam lòng, lại càng không thể nào hiểu nổi.
Mắt Dịch Quân Hàn khôi phục như cũ, xen lẫn vẻ lạnh lẽo nhìn Lâu Hướng Vãn xoa cái lỗ mũi, nhưng không ngờ tới cô lại mềm lòng lương thiện vậy, dù không khéo léo đến như mấy, dù hơi có chút lười biếng, nhưng vẫn rất cẩn thận, dù chỉ một chút cũng không hề buông lỏng.
"Về sau không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tùy tiện ra tay!" Lâu Hướng Vãn giải quyết Đoàn Tử xong, quay đầu lại tìm Dịch Quân Hàn tính sổ, nhìn Dịch Quân Hàn không mở miệng, trông bộ dáng rất lạnh nhạt, liền tức giận cắn răng đứng dậy, "Ngươi có phải muốn độc phát bỏ mình hay không hả?"
Nội lực Dịch Quân Hàn cực mạnh, lúc trước đã dùng rất nhiều dược liệu trân quý, nên mới có thể khắc chế được cổ độc như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, mẫu cổ ở trong thân thể càng ngày càng nâng cao, cho nên chỉ có thể dựa vào nội lực thì hoàn toàn không thể áp chế, chỉ cần khẽ động thì thăng bằng sẽ bị đánh vỡ nát, vậy thì thật sự sẽ không thể cứu chữa được rồi.
"Lưu Thẩm, việc này ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói lung tung, điều này làm cho Lâu cô nương nghe thấy sẽ không xong đó." Thân là nha hoàn cận thân của Dung Trắc Phi, Tiểu Nha liếc một cái thấy Lâu Hướng Vãn đang đi tới, cố ý mở miệng, "Cô nương nhà này, danh tiết chính là đều quan trọng nhất."
"Ta đây đã là lão bà thì dĩ nhiên biết, chỉ là cô ta lại không biết xấu hổ dám đem nam nhân nuôi ở trong viện, khi đóng cửa, tắt đèn, ai biết làm những mánh khóe không biết xấu hổ gì chứ." Kể từ lần trước Lưu Thẩm đánh Lâu Hướng Vãn hơn mười roi, coi như lão bà đã đi đến ở trong viện của Dung Trắc Phi rồi, dĩ nhiên phải biết cấu kết nịnh hót với Tiểu Nha.
"Thật à?" Thấy Lâu Hướng Vãn dừng bước, Tiểu Nha đắc ý ngẩng đầu, trên mặt lộ đầy vẻ khiêu khích, cũng chỉ là nha hoàn ngoại viện, thật sự cho rằng không ai sánh bằng mình sao, hừ! Lại dám cùng Vương gia ngồi ngang hàng ăn cơm, cái gì vậy hả!
"Tiểu Nha cô nương, cô vẫn chưa có lấy chồng, không hiểu những chuyện này, có vài nữ nhân chính là hạ tiện, không có nam nhân thì không sống được, quyến rũ không được Vương gia, liền tự mình nuôi một hán tử ở trong viện." Lưu Thẩm cười bỉ ổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo vẻ thấp hèn, giống như thật sự nhìn thấy Lâu Hướng Vãn cùng với Quân Hàn ở trong viện cởi hết quần áo cùng nằm trên sàng đan vậy.
Lâu Hướng Vãn chậm rãi xoay người, híp mắt nhìn Dịch Quân Hàn ở phía sau, bất quá chỉ có một ngày, gian tình cũng nói rồi, nếu như qua mấy ngày nữa, chắc là hài tử có thể lọt ra ngoài rồi hay không đó.
Nét mặt Dịch Quân Hàn lộ vẻ lạnh nhạt, nhướng hàng lông mày lại, Lâu Hướng Vãn đang suy tư nguyên nhân gian tình phát ra, thì một bóng dáng màu xanh đi ra cứ xông thẳng đến.
"Đừng!" Lâu Hướng Vãn há to mồm, Lưu Thẩm đã hét lên thảm thiết một tiếng, sau đó thân thể mập mạp trực tiếp từ giữa không trung bay lên hiện ra đường vòng cung, phịch một tiếng rơi vào trong hồ bên cạnh.
Lâu Hướng Vãn liền nâng váy, thùng thùng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến xanh mét, giận dữ nhìn Dịch Quân Hàn, "Ai cho ngươi động thủ!" Không biết mình không thể dùng đến nội lực sao? Nội lực trong thân thể do bị cổ độc phát ta liền mất đi thăng bằng, lập tức hộc máu.
Quả thật, đi thẳng đến bên cạnh Dịch Quân Hàn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, thấy một tia máu từ khóe miệng tràn ra, lập tức bị tay hắn giơ lên hờ hững lau đi.
Lưu Thẩm ở bên này bị ném vào trong ao, do không biết bơi, như một con vịt cứ uỵch uỵch mấy cái, trên mặt nước lưu lại mấy bong bóng nổi ừng ực ừng ực, người trực tiếp liền chìm xuống dưới nước, ngược lại Tiểu Nha rất thờ ơ lạnh nhạt, chết một lão bà không hề quan trọng, dù sao người xui xẻo vẫn là Lâu Hướng Vãn.
Đã rơi vào trong nước rồi, phải tự đi cứu chính mình thôi! Lâu Hướng Vãn quay đầu lại hung hăng uy hiếp Dịch Quân Hàn, chỉ thiếu giương nanh múa vuốt mà thôi, "Ngươi đứng ở chỗ này, dù chỉ một bước cũng không được nhúc nhích!"
"Còn các ngươi, tất cả không được nhúc nhích, người là ta ném xuống, tự ta đi cứu!" Trực tiếp ra lệnh bốn phía thị vệ không được nhúc nhích, Lâu Hướng Vãn không rõ trong đám thị vệ này có phải người của Dung Trắc Phi hay không, nếu ở dưới nước động tay động chân, Lưu Thẩm chết đuối thì phiền toái.
Sau khi hung hăng ra lệnh, Lâu Hướng Vãn dùng tốc độ Ô Quy di chuyển đến bên bờ hồ, chờ một chút, thấy trên các phao mặt nước càng ngày càng ít, đoán chừng Lưu Thẩm đã uống đủ nước rồi, lúc này mới phịch một tiếng nhảy vào trong hồ cứu người.
Nếu lão bà nát miệng này có thể chết đuối là đều tốt! Ở dưới nước, Lâu Hướng Vãn nghĩ đến, dù sao không có ai trông thấy, trực tiếp hung hăng bấm vào hông của Lưu thẩm mấy cái, để giải tỏa áp lực tinh thần, lúc này không còn sức lực nữa, dần bị kéo chìm xuống, Lưu Thẩm trợn trắng cả mắt nổi lên trên mặt nước.
"Ngươi mau qua đây, hướng về phía bụng Lưu thẩm dùng sức, để nước trong bụng đi ra ngoài." Lâu Hướng Vãn lau nước trên gương mặt, may mắn là trời cực nóng, đoán chừng sẽ không bị gió rét.
Một gã sai vặt bên cạnh lập tức tiến lên, dùng sức nhấn vào phổi Lưu Thẩm mấy quyền, Lưu Thẩm rốt cuộc bị sặc, phun không ít nước ra ngoài, nằm trên mặt đất nhếch nhác ho khan.
Người vẫn còn sống, nhiều đôi mắt nhìn như vậy, đoán chừng nếu bà chết đi thì cũng không có quan hệ tới mình, Lâu Hướng Vãn cau mũi một cái, tức giận nhìn Dịch Quân Hàn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, vẫn như cũ thở phì phò, "Cùng ta trở về!"
Quả thật giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mình không có ra lệnh, Dịch Quân Hàn liền theo thói quen trực tiếp bảo vệ chủ nhân, đem Lưu Thẩm ném vào trong hồ, đoán chừng còn biết nơi này không thể tùy tiện giết người, nếu không Lâu Hướng Vãn hoài nghi mới vừa rồi cái đầu rới xuống chính là Lưu Thẩm, hình ảnh máu tươi ba thước bắn ra.
Vừa trở về Thu Phong Viện, Lâu Hướng Vãn thay đổi xong y phục, Đoàn Tử đã thùng thùng chạy tới, thở phì phì một lúc, mặt tràn đầy lo lắng, "Mộc Mộc, ngươi không sao chớ?"
"Không có sao, Đoàn Tử, ngươi đi hốt hai phần thuốc, một phần cho ta, một phần đem đến cho Lưu Thẩm đi, nhớ, ngươi nhất định phải tự một mình hành động." Hắt hơi một cái, Lâu Hướng Vãn im lặng nhìn ánh mặt trời loáng lên, trời nóng như vậy, ở trong nước một lúc sẽ dễ dính gió rét? Chẳng lẽ nhân phẩm mình kém cỏi, ông trời nhìn không quen mắt hả ?
"Tại sao phải hốt thuốc cho tiện bà chết tiệc đó?" Đoàn Tử xù lông, thở phì phò bắt đầu trách móc, sau đó một tay khoác lên trán Lâu Hướng Vãn, "Mộc Mộc ngươi không phải bị sặc nước mà trở nên ngu ngốc chứ?"
"Ngươi nằm mơ đi, ngươi muốn cho ta bị Lôi quản gia phạt sao? Vết thương sau lưng của ta vẫn còn đau đó, nhanh mau hốt thuốc đi, nhớ hai phần thuốc giống nhau như đúc, không cho phép để cho người thứ ba nhúng tay." Lâu Hướng Vãn không thể không cẩn thận, ai bảo Lưu Thẩm bây giờ là người của Dung Trắc Phi, không cẩn thận sẽ bị người khác gài tang vật vào, gắn lấy tội danh giết người.
Đoàn Tử vẫn như cũ không cam lòng trợn to mắt, nhưng Lâu Hướng Vãn vẫn nghiêm mặt, lộ vẻ khí thế trước đó hung ác không ngừng, chỉ có thể đi hốt thuốc với dáng vẻ không cam lòng, lại càng không thể nào hiểu nổi.
Mắt Dịch Quân Hàn khôi phục như cũ, xen lẫn vẻ lạnh lẽo nhìn Lâu Hướng Vãn xoa cái lỗ mũi, nhưng không ngờ tới cô lại mềm lòng lương thiện vậy, dù không khéo léo đến như mấy, dù hơi có chút lười biếng, nhưng vẫn rất cẩn thận, dù chỉ một chút cũng không hề buông lỏng.
"Về sau không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tùy tiện ra tay!" Lâu Hướng Vãn giải quyết Đoàn Tử xong, quay đầu lại tìm Dịch Quân Hàn tính sổ, nhìn Dịch Quân Hàn không mở miệng, trông bộ dáng rất lạnh nhạt, liền tức giận cắn răng đứng dậy, "Ngươi có phải muốn độc phát bỏ mình hay không hả?"
Nội lực Dịch Quân Hàn cực mạnh, lúc trước đã dùng rất nhiều dược liệu trân quý, nên mới có thể khắc chế được cổ độc như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, mẫu cổ ở trong thân thể càng ngày càng nâng cao, cho nên chỉ có thể dựa vào nội lực thì hoàn toàn không thể áp chế, chỉ cần khẽ động thì thăng bằng sẽ bị đánh vỡ nát, vậy thì thật sự sẽ không thể cứu chữa được rồi.
/92
|