Dùng tốc độ tiểu quy (*) từ từ bò vào cửa, Lâu Hướng Vãn cúi đầu khom lưng, tuyệt đối khúm núm rất vâng lời, cô chỉ thiếu co rúc mình vào trong vỏ rùa mà thôi.
Tiểu quy (*) : rùa con.
“Nhóc đầu gỗ, ngươi muốn bổn vương lâm triều trễ sao?” Bóng dáng cao to uể oải đứng lại, Phượng Kính Dạ quay đầu về phía sau lưng, nhìn Lâu Hướng Vãn mà cười híp mắt.
“Nô tỳ không dám.” Hung hăng oán thầm trong lòng mình một phen, thanh âm Lâu Hướng Vãn càng thêm hèn yếu, mặc dù vương gia đối xử với mình không tệ, lúc nào vui vẻ liền bản thưởng rất nhiều rất nhiều thứ.
Nhưng từ khi ở Phượng vương phủ, nhìn thấy Phượng Kính Dạ đáp lại nụ cười vui vẻ với đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó còn trêu cợt cô là Tiểu Mộc Đầu, Lâu Hướng Vãn liền quyết định. Từ nay về sau, vương gia ở hướng đông, cô sẽ ở hướng Tây, nơi có vương gia ở thì Lâu Hướng Vãn coi đó là cái hố, sẽ không đem mình chôn vào đó.
Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn bộ dạng đi của Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cười lên hài hước, hít vào rồi thở ra một hơi dài, thầm đếm ba… hai… một…
“Đau!” Lâu Hướng Vãn xoa lỗ mũi bị đụng đau thê thảm, lòng bàn tay lại truyền đến hơi thở ấm áp khiến Lâu Hướng Vãn kinh ngạc một chút. Đột nhiên ngẩng đầu lên liền trợn to đôi mắt, sắc mặt bị đèn nén tái nhợt trắng xanh một lúc, “Vương gia, nô tỳ biết tội.”
“Nhóc đầu gỗ, đây là lần đầu tiên ngươi ngã vào lòng của bản vương, thật đáng vui mừng làm sao có tội chứ?” Âm cuối nâng cao, Phượng Kính Dạ thản nhiên cười tự đắc, ánh mắt dịu dàng cùng thần thái chán chường mệt mỏi nhìn giống như là một con hồ ly.
Thiếu chút nữa lỗ mũi chảy máu rồi, vậy mà gọi là ôm ấp yêu thương? Mặc dù vừa rồi mình cúi đầu xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy không có người đứng ở phía trước, làm sao lại bị đụng chứ, thật kỳ lạ! Lâu Hướng Vãn cúi đầu lần nữa, cau mũi một cái, nói nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.
“Hãy để Tử Thư phục vụ vương gia tắm rửa, chậm trễ nữa sẽ lâm triều muộn đó.” Thanh âm giòn tan ngọt ngào tận xương cốt, người cũng như tên Tử Thư thích nhất là màu tím, cả thân mặc bộ váy tím hoa lệ, so với vải bông trên người Lâu Hướng Vãn lại nhiều phần đẹp hơn, chính xác là một thiên kim tiểu thư.
Tử Thư tuy rất gầy nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, mày lá liễu, mắt xếch, gương mặt xuất chúng, tài nghệ tinh thông hơn người một bậc cho nên thái độ cũng có chút kiêu kỳ. Thanh âm và tiếng cười giòn tan của cô, liền cắt ngang cuộc đối thoại giữa Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn.
Tử Thư không chỉ là nha hoàn, mà còn là nhất đẳng nha hoàn của Kỳ Lân Viện, dĩ nhiên cũng là người bên gối của Phượng vương gia. Nếu không thì làm sao có thể mặc được tử y diễm lệ trên người chứ, cô giơ tay áp sát vào mái tóc mai màu đen, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết uốn lượn trắng nõn nà, nhất cử nhất động đều rất quyến rũ.
Tử Thư được sự sủng ái của Phượng Kính Dạ, cho nên địa vị trong vương phủ của cô cũng ngang hàng với Dung Trắc Phi. Giờ phút này Tử Thư đi đến bên cạnh Phượng Kính Dạ mang theo nụ cười, thậm chí không tỏ ra chút nào ái ngại, cứ xử sự như vợ chồng với nhau.
“Thôi đi, đêm qua nàng đã mệt nhọc rồi, nhân cơ hội này đi nghỉ đi, Tiểu Mộc Đầu tới đây.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ mập mờ nhìn Tử Thư. Trong ngữ điệu tràn đầy quan tâm lại, không nói thêm gì liền phất tay áo tung bay đi, bóng dáng cao to trực tiếp hướng ra phía sau đi thẳng đến Thanh Trì Các.
Tử Thư cười có chút gượng, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt, dùng tay gõ lên đầu Lâu Hướng Vãn một cái, liền hiện lên dấu chấm đỏ như hạt đậu, nhìn cả hai giống như bằng hữu thân thiết, “Mộc Mộc, mau đi nhanh lên một chút đi, giờ khắc vương gia đi lâm triều cũng đã muốn muộn rồi, còn phải chưa dùng đồ ăn sáng đó.”
“Vậy ta phải đi nhanh qua đó hầu hạ rồi.” Rốt cuộc Lâu Hướng Vãn cũng ngẩng đầu lên, đáp lại Tử Thử bằng nụ cười sáng rỡ, đi đến bên Phượng Kính Dạ, từ từ thu hẹp khoảng cách cùng nhau rời đi.
Thanh Trì Các rất lớn, độ lớn gian phòng chừng tầm căn nhà bình thường, đá cuội được lót ở bốn phía, cho nên dù có đứng dậy tắm cũng sẽ không vì nước đọng mà bị trượt ngã, bốn phía hồ tắm có thể bày thêm một cái hồ bơi nhỏ ở đằng trước cũng được, chỉ là không biết nước chảy đến từ nơi nào.
Phượng Kính Dạ đưa cánh tay ra, không cần nói Lâu Hướng Vãn lập tức đi qua giúp hắn cởi áo. Hôm nay thật sự đã quá trễ, nếu làm lỡ cuộc lâm triều thì sẽ rất phiền toái.
“Nhóc đầu gỗ, sao lại nhỏ thế này, ngươi không có ăn cơm sao?” Lâu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tới chỗ bộ ngực của mình, nhìn ánh mắt Phượng Kính Dạ đang ngấn cười. Sáng sớm đả kích nhóc đầu gỗ này, càng làm cho tâm tình của hắn tốt hơn thêm.
“Do nô tỳ có khung xương nhỏ ạ!” Từ trong kẽ răng đay nghiến cố nặn ra từng chữ nói, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn mắng cha hắn, bị người chọc tức giễu cợt như vậy, còn phải nói cảm ơn nữa chứ, “Đa tạ vương gia quan tâm, vương gia có thể tắm rồi ạ.”
Dường như Phượng Kính Dạ biết rõ hiện giờ đã trễ, chân thon dài bước trực tiếp vào bên trong bồn tắm, cầm lấy khăn lau chùi thân thể bền chắc của mình, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đứng một bên cúi đầu, "Nhóc đầu gỗ, ngẩng đầu lên.”
“………” Không có bất kỳ chần chờ, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ trong bồn tắm.
“Nhóc đầu gỗ, ngươi có biết tường thành dùng nguyên liệu gì để giữ cho nó kiên cố không?” Phượng Kính Dạ đảo qua nhìn cô cười dí dỏm, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, thanh âm trong trẻo điềm tĩnh, không hề lộ ra chút cợt nhã.
“Nô tỳ không biết.” Bị Phượng Kính Dạ chuyển đề tài quá nhanh, nhưng Lâu Hướng Vãn lại không có hứng thú đi nghiên cứu suy nghĩ khác người bình thường của vương gia kia.
“Đó là mượn một món đồ ở trên người của nhóc đầu gỗ đó.” Thản nhiên nói ra đáp án, sắc mặt Phượng Kính Dạ trông rất chân thật. Căn bản hắn là một nam nhân vô cùng tuấn lãng, lông mi uốn lượn, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan anh tuấn, tóc đen buộc ở sau lưng, cho dù lúc này đang đứng ở trong bồn tắm, nhưng vẫn nổi bật dáng vẻ bất phàm, quả là có cốt cách của một Long Chương Phượng Tư (*).
Long Chương Phượng Tư (*): có khí phách của một vị vua anh minh.
“Là cái gì?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay lập tức, bất kể tiếp theo nghe được gì, Lâu Hướng Vãn biết rằng đó không phải là lời nói tốt đẹp gì.
“Đương nhiên là mượn da mặt của nhóc đầu gỗ rồi, đến tháng mười thì ngươi đã tròn mười lăm tuổi, sao thấy thân thể nam nhân mà không hề đỏ mặt quay đi, da mặt dầy này của ngươi có thể đắp thành tường thành để bảo vệ nghiệp lớn thiên thu của vương triều nước ta.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe cùng với nụ cười kia, Phượng Kính Dạ ở trong hồ tắm nhìn Lâu Hướng Vãn tỏ ra rất thích thú, do đứng trong hồ cho nên vị trí có vẻ thấp hơn một chút, Phượng Kính Dạ có thể nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo cúi đầu xuống của Lâu Hướng Vãn, tâm tình lập tức cực kỳ hào hứng.
“Vương gia khen trật rồi!” Khinh người quá đáng! Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng rồi.
“Nhóc đầu gỗ có phải ngươi đã ảo tưởng vô số lần đến thân thể bổn vương hay không, cho nên hôm nay mới có thể thản nhiên nhìn ta như vậy?” Phượng Kính Dạ cười sang sảng, tiếp tục lau mồ hôi do đêm qua ngủ đổ đầy trên người. (Editor: Nghe câu này xong sao mắc ói quá đi.)
“Bẩm vương gia, khi còn bé nô tỳ đã ở trong sơn cốc, Hạ Thiên đến liền thấy những nông phu với bọn trẻ kia đều ra sông tắm, thấy nhiều nên đã thành thói quen ạ.” Liên tưởng đến căn phòng tắm với những bông hoa màu trắng, chỉ cần nhìn bản thân mình với Vương gia, liên tưởng đến ngực phẳng có chút giống với thiếu nữ mới lớn, còn phía dưới lại chẳng nhìn thấy gì, vậy có gì mà phải ngượng ngùng, tất cả cũng chỉ là một đống thịt mà thôi.
“Hừ, nhóc đầu gỗ còn nhớ rõ tên bọn họ không?” Hơi thở nguy hiểm liền truyền đến, Phượng Kính Dạ che giấu vài phần ẩn ý trong nụ cười đi, mắt phượng lộ ra chút vẻ thâm thúy.
“Để làm gì?” Càng ngày càng không cho phép mình hiểu rõ suy nghĩ của vương gia, Lâu Hướng Vãn không hiểu nhìn sang hắn.
“Báo tên cho bổn vương biết, để bổn vương phái Long Vệ đến đó, thiến!” Mặc dù nói đùa, nhưng với ngữ điệu kia của Phượng Kính Dạ càng lộ ra ba phần bén nhọn, làm cho người ta không rét mà run, “Ngươi vẫn là thiếu nữ chưa lấy chồng, sao lại dám vô sỉ dụ dỗ nhóc đầu gỗ, lại biết rõ những chuyện không cần biết để làm gì!”
Khóe mắt Lâu Hướng Vãn co quắp lại rồi hạ xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn Phượng Kính Dạ với cái quần lót màu trắng đứng ở trong bồn tắm trước mặt, vô tội mở miệng nói, “Bẩm vương gia, hôm nay nô tỳ vẫn chưa lấy chồng ạ!” Cho nên muốn thiến, thì thiến người đang nói đó, không biết hắn đã làm hại biết bao nhiêu nữ nhân chưa chồng rồi!
“Đương nhiên không tính bổn vương vào, nhóc đầu gỗ là nha hoàn vương phủ, dĩ nhiên là người của bổn vương, bổn vương không ngại để cho nhóc đầu gỗ nhìn lâu thêm mấy lần.” Thanh âm vang vọng cùng tiếng cười sang sảng hào hứng phát ra trong Thanh Trì Các, Phượng Kính Dạ vô cùng thản nhiên bình tĩnh.
Lâu Hướng Vãn im lặng cúi đầu nhìn đá cuội trên đất, khóe miệng co giật một chút, hắn mới thật sự là da mặt dày!
Tiểu quy (*) : rùa con.
“Nhóc đầu gỗ, ngươi muốn bổn vương lâm triều trễ sao?” Bóng dáng cao to uể oải đứng lại, Phượng Kính Dạ quay đầu về phía sau lưng, nhìn Lâu Hướng Vãn mà cười híp mắt.
“Nô tỳ không dám.” Hung hăng oán thầm trong lòng mình một phen, thanh âm Lâu Hướng Vãn càng thêm hèn yếu, mặc dù vương gia đối xử với mình không tệ, lúc nào vui vẻ liền bản thưởng rất nhiều rất nhiều thứ.
Nhưng từ khi ở Phượng vương phủ, nhìn thấy Phượng Kính Dạ đáp lại nụ cười vui vẻ với đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó còn trêu cợt cô là Tiểu Mộc Đầu, Lâu Hướng Vãn liền quyết định. Từ nay về sau, vương gia ở hướng đông, cô sẽ ở hướng Tây, nơi có vương gia ở thì Lâu Hướng Vãn coi đó là cái hố, sẽ không đem mình chôn vào đó.
Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn bộ dạng đi của Lâu Hướng Vãn, môi mỏng cười lên hài hước, hít vào rồi thở ra một hơi dài, thầm đếm ba… hai… một…
“Đau!” Lâu Hướng Vãn xoa lỗ mũi bị đụng đau thê thảm, lòng bàn tay lại truyền đến hơi thở ấm áp khiến Lâu Hướng Vãn kinh ngạc một chút. Đột nhiên ngẩng đầu lên liền trợn to đôi mắt, sắc mặt bị đèn nén tái nhợt trắng xanh một lúc, “Vương gia, nô tỳ biết tội.”
“Nhóc đầu gỗ, đây là lần đầu tiên ngươi ngã vào lòng của bản vương, thật đáng vui mừng làm sao có tội chứ?” Âm cuối nâng cao, Phượng Kính Dạ thản nhiên cười tự đắc, ánh mắt dịu dàng cùng thần thái chán chường mệt mỏi nhìn giống như là một con hồ ly.
Thiếu chút nữa lỗ mũi chảy máu rồi, vậy mà gọi là ôm ấp yêu thương? Mặc dù vừa rồi mình cúi đầu xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy không có người đứng ở phía trước, làm sao lại bị đụng chứ, thật kỳ lạ! Lâu Hướng Vãn cúi đầu lần nữa, cau mũi một cái, nói nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.
“Hãy để Tử Thư phục vụ vương gia tắm rửa, chậm trễ nữa sẽ lâm triều muộn đó.” Thanh âm giòn tan ngọt ngào tận xương cốt, người cũng như tên Tử Thư thích nhất là màu tím, cả thân mặc bộ váy tím hoa lệ, so với vải bông trên người Lâu Hướng Vãn lại nhiều phần đẹp hơn, chính xác là một thiên kim tiểu thư.
Tử Thư tuy rất gầy nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, mày lá liễu, mắt xếch, gương mặt xuất chúng, tài nghệ tinh thông hơn người một bậc cho nên thái độ cũng có chút kiêu kỳ. Thanh âm và tiếng cười giòn tan của cô, liền cắt ngang cuộc đối thoại giữa Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn.
Tử Thư không chỉ là nha hoàn, mà còn là nhất đẳng nha hoàn của Kỳ Lân Viện, dĩ nhiên cũng là người bên gối của Phượng vương gia. Nếu không thì làm sao có thể mặc được tử y diễm lệ trên người chứ, cô giơ tay áp sát vào mái tóc mai màu đen, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết uốn lượn trắng nõn nà, nhất cử nhất động đều rất quyến rũ.
Tử Thư được sự sủng ái của Phượng Kính Dạ, cho nên địa vị trong vương phủ của cô cũng ngang hàng với Dung Trắc Phi. Giờ phút này Tử Thư đi đến bên cạnh Phượng Kính Dạ mang theo nụ cười, thậm chí không tỏ ra chút nào ái ngại, cứ xử sự như vợ chồng với nhau.
“Thôi đi, đêm qua nàng đã mệt nhọc rồi, nhân cơ hội này đi nghỉ đi, Tiểu Mộc Đầu tới đây.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ mập mờ nhìn Tử Thư. Trong ngữ điệu tràn đầy quan tâm lại, không nói thêm gì liền phất tay áo tung bay đi, bóng dáng cao to trực tiếp hướng ra phía sau đi thẳng đến Thanh Trì Các.
Tử Thư cười có chút gượng, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt, dùng tay gõ lên đầu Lâu Hướng Vãn một cái, liền hiện lên dấu chấm đỏ như hạt đậu, nhìn cả hai giống như bằng hữu thân thiết, “Mộc Mộc, mau đi nhanh lên một chút đi, giờ khắc vương gia đi lâm triều cũng đã muốn muộn rồi, còn phải chưa dùng đồ ăn sáng đó.”
“Vậy ta phải đi nhanh qua đó hầu hạ rồi.” Rốt cuộc Lâu Hướng Vãn cũng ngẩng đầu lên, đáp lại Tử Thử bằng nụ cười sáng rỡ, đi đến bên Phượng Kính Dạ, từ từ thu hẹp khoảng cách cùng nhau rời đi.
Thanh Trì Các rất lớn, độ lớn gian phòng chừng tầm căn nhà bình thường, đá cuội được lót ở bốn phía, cho nên dù có đứng dậy tắm cũng sẽ không vì nước đọng mà bị trượt ngã, bốn phía hồ tắm có thể bày thêm một cái hồ bơi nhỏ ở đằng trước cũng được, chỉ là không biết nước chảy đến từ nơi nào.
Phượng Kính Dạ đưa cánh tay ra, không cần nói Lâu Hướng Vãn lập tức đi qua giúp hắn cởi áo. Hôm nay thật sự đã quá trễ, nếu làm lỡ cuộc lâm triều thì sẽ rất phiền toái.
“Nhóc đầu gỗ, sao lại nhỏ thế này, ngươi không có ăn cơm sao?” Lâu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tới chỗ bộ ngực của mình, nhìn ánh mắt Phượng Kính Dạ đang ngấn cười. Sáng sớm đả kích nhóc đầu gỗ này, càng làm cho tâm tình của hắn tốt hơn thêm.
“Do nô tỳ có khung xương nhỏ ạ!” Từ trong kẽ răng đay nghiến cố nặn ra từng chữ nói, Lâu Hướng Vãn cơ hồ muốn mắng cha hắn, bị người chọc tức giễu cợt như vậy, còn phải nói cảm ơn nữa chứ, “Đa tạ vương gia quan tâm, vương gia có thể tắm rồi ạ.”
Dường như Phượng Kính Dạ biết rõ hiện giờ đã trễ, chân thon dài bước trực tiếp vào bên trong bồn tắm, cầm lấy khăn lau chùi thân thể bền chắc của mình, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đứng một bên cúi đầu, "Nhóc đầu gỗ, ngẩng đầu lên.”
“………” Không có bất kỳ chần chờ, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Kính Dạ trong bồn tắm.
“Nhóc đầu gỗ, ngươi có biết tường thành dùng nguyên liệu gì để giữ cho nó kiên cố không?” Phượng Kính Dạ đảo qua nhìn cô cười dí dỏm, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, thanh âm trong trẻo điềm tĩnh, không hề lộ ra chút cợt nhã.
“Nô tỳ không biết.” Bị Phượng Kính Dạ chuyển đề tài quá nhanh, nhưng Lâu Hướng Vãn lại không có hứng thú đi nghiên cứu suy nghĩ khác người bình thường của vương gia kia.
“Đó là mượn một món đồ ở trên người của nhóc đầu gỗ đó.” Thản nhiên nói ra đáp án, sắc mặt Phượng Kính Dạ trông rất chân thật. Căn bản hắn là một nam nhân vô cùng tuấn lãng, lông mi uốn lượn, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan anh tuấn, tóc đen buộc ở sau lưng, cho dù lúc này đang đứng ở trong bồn tắm, nhưng vẫn nổi bật dáng vẻ bất phàm, quả là có cốt cách của một Long Chương Phượng Tư (*).
Long Chương Phượng Tư (*): có khí phách của một vị vua anh minh.
“Là cái gì?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lâu Hướng Vãn thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay lập tức, bất kể tiếp theo nghe được gì, Lâu Hướng Vãn biết rằng đó không phải là lời nói tốt đẹp gì.
“Đương nhiên là mượn da mặt của nhóc đầu gỗ rồi, đến tháng mười thì ngươi đã tròn mười lăm tuổi, sao thấy thân thể nam nhân mà không hề đỏ mặt quay đi, da mặt dầy này của ngươi có thể đắp thành tường thành để bảo vệ nghiệp lớn thiên thu của vương triều nước ta.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe cùng với nụ cười kia, Phượng Kính Dạ ở trong hồ tắm nhìn Lâu Hướng Vãn tỏ ra rất thích thú, do đứng trong hồ cho nên vị trí có vẻ thấp hơn một chút, Phượng Kính Dạ có thể nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo cúi đầu xuống của Lâu Hướng Vãn, tâm tình lập tức cực kỳ hào hứng.
“Vương gia khen trật rồi!” Khinh người quá đáng! Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa cắn nát hàm răng rồi.
“Nhóc đầu gỗ có phải ngươi đã ảo tưởng vô số lần đến thân thể bổn vương hay không, cho nên hôm nay mới có thể thản nhiên nhìn ta như vậy?” Phượng Kính Dạ cười sang sảng, tiếp tục lau mồ hôi do đêm qua ngủ đổ đầy trên người. (Editor: Nghe câu này xong sao mắc ói quá đi.)
“Bẩm vương gia, khi còn bé nô tỳ đã ở trong sơn cốc, Hạ Thiên đến liền thấy những nông phu với bọn trẻ kia đều ra sông tắm, thấy nhiều nên đã thành thói quen ạ.” Liên tưởng đến căn phòng tắm với những bông hoa màu trắng, chỉ cần nhìn bản thân mình với Vương gia, liên tưởng đến ngực phẳng có chút giống với thiếu nữ mới lớn, còn phía dưới lại chẳng nhìn thấy gì, vậy có gì mà phải ngượng ngùng, tất cả cũng chỉ là một đống thịt mà thôi.
“Hừ, nhóc đầu gỗ còn nhớ rõ tên bọn họ không?” Hơi thở nguy hiểm liền truyền đến, Phượng Kính Dạ che giấu vài phần ẩn ý trong nụ cười đi, mắt phượng lộ ra chút vẻ thâm thúy.
“Để làm gì?” Càng ngày càng không cho phép mình hiểu rõ suy nghĩ của vương gia, Lâu Hướng Vãn không hiểu nhìn sang hắn.
“Báo tên cho bổn vương biết, để bổn vương phái Long Vệ đến đó, thiến!” Mặc dù nói đùa, nhưng với ngữ điệu kia của Phượng Kính Dạ càng lộ ra ba phần bén nhọn, làm cho người ta không rét mà run, “Ngươi vẫn là thiếu nữ chưa lấy chồng, sao lại dám vô sỉ dụ dỗ nhóc đầu gỗ, lại biết rõ những chuyện không cần biết để làm gì!”
Khóe mắt Lâu Hướng Vãn co quắp lại rồi hạ xuống, sau đó mở to hai mắt nhìn Phượng Kính Dạ với cái quần lót màu trắng đứng ở trong bồn tắm trước mặt, vô tội mở miệng nói, “Bẩm vương gia, hôm nay nô tỳ vẫn chưa lấy chồng ạ!” Cho nên muốn thiến, thì thiến người đang nói đó, không biết hắn đã làm hại biết bao nhiêu nữ nhân chưa chồng rồi!
“Đương nhiên không tính bổn vương vào, nhóc đầu gỗ là nha hoàn vương phủ, dĩ nhiên là người của bổn vương, bổn vương không ngại để cho nhóc đầu gỗ nhìn lâu thêm mấy lần.” Thanh âm vang vọng cùng tiếng cười sang sảng hào hứng phát ra trong Thanh Trì Các, Phượng Kính Dạ vô cùng thản nhiên bình tĩnh.
Lâu Hướng Vãn im lặng cúi đầu nhìn đá cuội trên đất, khóe miệng co giật một chút, hắn mới thật sự là da mặt dày!
/92
|