Không chỉ phòng Lưu Thẩm, toàn bộ viện của Dung Trắc Phi đều bị Lôi quản gia hạ lệnh thị vệ âm thầm phong tỏa, cấm người bên trong bước ra ngoài, nha hoàn cùng gã sai vặt đều phải ở lại trong phòng của mình, không có lệnh không được phép bước chân ra ngoài, cũng không được nói chuyện với nhau, rõ ràng Lôi quản gia đang thiên vị Lâu Hướng Vãn, hoài nghi kẻ hạ độc là nha hoàn trong viện của Dung Trắc Phi.
Phượng Kính Dạ mang theo Lâu Hướng Vãn cùng Quân Hàn với một đám người tới viện, sắc mặt Dung Trắc Phi giận tái xanh, đôi mắt phượng lộ rõ sát khí cực lạnh, hận không thể đem Lâu Hướng Vãn xé sát ra thành nhiều mảnh.
"Nô tì bái kiến Vương gia!" Vẫn nên lễ phép với hắn là tốt nhất, dù sao Dung Trắc Phi cũng là thiên kim của Minh Thừa tướng, nhưng việc Phượng Kính Dạ cứ bao che cho Lâu Hướng Vãn, vì vậy Dung Trắc Phi cho rằng Lâu Hướng Vãn hèn mọn kia đã dụ dỗ Phượng Kính Dạ, chắc lại xảo ngôn vào bên tai mới làm cho Phượng Kính Dạ mất hết công minh, khi đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng vậy mà lại quay sang hoài nghi mình hạ độc giết Lưu Thẩm.
"Miễn lễ." Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, gương mặt tuấn mỹ hiện đầy gió xuân cùng với nụ cười hơi ưu nhã, trong thần sắc mang theo phong thái của hậu duệ hoàng tộc, làm cho người ta không biết rõ thái độ thật sự của hắn đối với Dung Trắc Phi là như thế nào.
"Vương gia, Lưu Thẩm rõ ràng chết do Lâu Hướng Vãn vì muốn trả thù nên mới phái Đoàn Tử đi hạ độc giết người, hôm nay Lâu Hướng Vãn lại xúi giục Vương gia dẫn theo người đến chỗ của nô tì, rõ ràng là muốn hãm hại nô tì, nô tì đường đường là Trắc Phi của Phượng vương phủ, là đại tiểu thư của Minh Gia, vậy mà lại bị một con tiện tỳ vũ nhục, kính xin Vương gia trả lại cho nô tì một công đạo!" Từng chữ từng chữ sắc lạnh như đao nhọn, Dung Trắc Phi nâng cằm lên lộ vẻ kiêu căng, gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ trở nên cực kỳ vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn căm hận không thể lập tức hạ sát Lâu Hướng Vãn.
"A, Minh Dung nàng hiểu lầm rồi, Bổn vương chỉ sang đây để xem hiện trường Lưu Thẩm bị giết mà thôi, Minh Dung nàng đã nghĩ quá nhiều rồi." Cần phải dùng chút sức mới phá được ngàn cần này (hán việt là: Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân), thấy Dung Trắc Phi ăn nói thẳng thắng làm Phượng Kính Dạ phải biểu hiện dáng vẻ lười biếng ưu nhã, chậm rãi mở miệng giải bày cho Lâu Hướng Vãn, "Về việc độc này rốt cuộc do ai bỏ vào, là người nào giết người, Bổn vương vẫn còn chưa tra ra được, cho nên vô bằng vô cớ mà nói, Phượng vương phủ chúng ta không nên làm lớn chuyện này ra, chúng ta cần phải thận trọng từ lời tiếng nói đến việc làm, chẳng lẽ Minh Thừa tướng đã không có dạy gì cho Dung Trắc Phi hay sao?"
"Nô tì kích động!" Theo lời Phượng Kính Dạ nói, sắc mặt Dung Trắc Phi càng ngày càng vặn vẹo, dù biết rõ Phượng Kính Dạ đang cố che chở cho Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không thể làm gì, dù sao Lưu Thẩm bị giết cũng không tìm được bằng chứng xác thực, nhưng trong lòng Dung Trắc Phi đã tăng thêm hận thù với Lâu Hướng Vãn rồi!
Vương gia tới đây không phải để tra án, hắn căn bản tới đây để khích bác ly gián thì có, chắc hắn sợ mình chưa đủ bị người khác căm hận muốn giết chết hay sao? Nhìn ánh mắt độc ác Dung Trắc Phi cứ nhìn chằm chằm vào, Lâu Hướng Vãn bất mãn trừng mắt nở nụ cười ưu nhã với Phượng Kính Dạ, căn bản vương gia không gây nhiều sóng gió thì ăn không ngon hay sao, cố tình thổi thêm cuồng phong bão tố tới đây, làm cho nước càng ngày càng đục, sóng càng ngày càng dâng cao hơn!
Phượng Kính Dạ đón nhận đôi mắt nhỏ oán trách của Lâu Hướng Vãn, bờ môi mỏng càng nở nụ cười đắc ý hơn, hắn nhìn thấy biểu hiện Tiểu Mộc đầu chính là quá yêu nên mới ngụy trang, cần bức lên trên đầu cô, cô mới biểu lộ tình cảm chân thật của mình ra nhiều hơn.
Rõ ràng Phượng Kính Dạ đang muốn giễu cợt mình mà, Lâu Hướng Vãn tức giận đến độ muốn ói một ngụm máu tươi ra ngoài, đáng tiếc khi nhìn bộ dáng đắc ý của Vương gia, rồi nghĩ đến việc hôm nay mình trở thành cá bị làm thịt, nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.
Lo Lâu Hướng Vãn bị chọc tức, Phượng Kính Dạ cảm thấy tâm tình chuyển biến rất tốt liền thu nụ cười lại, "Đi đến phòng nghỉ của Lưu Thẩm nhìn xem một chút, Quân Hàn, ngươi nhân cơ hội này hãy sử dụng Kỳ Hoàng Chi Thuật (*) cẩn thận một chút."
(*)Kỳ Hoàng Chi Thuật :hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.
Phượng Kính Dạ híp mắt lại, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo, sự xuất hiện của Dịch Quân Hàn quá kì quái, nếu như hắn nói hắn đến đây không có bất kỳ mục đích gì, Phượng Kính Dạ thật sự sẽ không tin, đáng tiếc cho dù Long Vệ không tra ra được thì tự nhiên Phượng Kính Dạ cũng có biện pháp bức người ở sau lưng Dịch Quân Hàn buộc phải xuất hiện ra ngoài.
Lưu Thẩm vẫn chết nằm ở trên giường, bị thất khiếu chảy máu, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, cặp mắt trợn to đầy máu, xem ra trước khi chết đã chịu rất nhiều thống khổ.
Dịch Quân Hàn cũng biết được một chút y thuật, mặc dù bất cứ người tập võ nào cũng điều biết, nhưng cuối cùng vẫn để cho Lâu Hướng Vãn xem qua, thấy thi thể trong một lúc, mặt Lâu Hướng Vãn hơi ngẩn ra, đây là loại thuốc được chế tạo từ hóa cốt thảo.
Hóa cốt thảo sinh trưởng bên cạnh mộ người chết, hấp thu xác chết bị thối rửa mà phát triển, là loại thuốc cực độc, kẻ bị trúng độc sẽ làm ngũ tạng lục phủ bắt đầu thối rửa đau đớn, vì thuốc được đưa vào từ cổ họng, nên chỉ trong chốc lát, cổ họng liền biến dạng, không cách nào kêu cứu, phải chịu đựng đau đớn dữ dỗi từ bụng, sau đó dần dần bị thối rửa cho đến chết.
Cũng vì tính chất đặc thù của hóa cốt thảo, bên cạnh thi thể sẽ có một loại côn trùng được đặt tên là sâu keo, vô cùng thích mùi hương của hóa cốt thảo, nên chỉ cần có mùi của hóa cốt thảo, sâu keo tự sẽ bay đến tập trung lại rất lâu, cho nên nếu Dung Trắc Phi phái người hạ độc, chỉ cần người hạ độc có tiếp xúc với hóa cốt thảo, đương nhiên sâu keo sẽ tự mình bay đến bên cô ta.
Chỉ trong chốc lát, tại phòng khách.
"Quân Hàn, Bổn vương đã ra một mệnh lệnh đảm bảo với Dung Trắc Phi, rằng bà ta chết không phải do bị người mình hạ độc, ngươi cần phải nắm chắc mười phần, bằng không Bổn vương sẽ phải thiên vị làm theo lời của Dung Trắc Phi." Ngồi trên ghế trong phòng khách, Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, nghe như đang nói đùa nhưng ánh mắt phượng lại đầy sắc bén, nếu như Dịch Quân Hàn không thể kiểm chứng được gì, Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Quân Hàn hiểu." Đối với Phượng Kính Dạ luôn mang khí thế hăm dọa hung ác, mặt Dịch Quân Hàn vẫn như cũ không chút biểu tình, sau đó đem những lời Lâu Hướng Vãn đã lén lút nói từng chút từng chút một, nói ra trong một lần.
Lâu Hướng Vãn liếc nhìn vẻ mặt u ám của Dung Trắc Phi, độc này do Dung Trắc Phi bỏ, dù sao Đoàn Tử với Quân Hàn đi ra cửa hốt thuốc liền cho người theo dõi, nếu như nói không phải do Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thật sự không nghĩ ra được có người thứ hai gây ra, nhưng nhìn vẻ mặt oán giận của Dung Trắc Phihận không thể làm thịt chính mình được, Lâu Hướng Vãn lại chuẩn bị tin thần cho mình không được phép thất bại,nhưng xem ra Dung Trắc Phi không hề sợ hãi chút nào. Chỉ cần trong mười hai canh giờ, sâu keo có thể ngửi thấy được mùi của hóa cốt thảo rồi.
"Đã vậy, Lôi Bôn hãy phái Long Cửu đi một chuyến đến bãi tha ma bắt một ít sâu keo đến đây." Phượng Kính Dạ cười châm biếng, dường như đối với hóa cốt thảo cùng sâu keo rất có hứng thú, nếu không sẽ không cố ý phái Long Vệ cùng Long Cửu đi đến bãi tha ma bắt côn trùng.
"Tiểu Mộc đầu, tới đây, châm trà cho Bổn vương." Ánh mắt Phượng Kính Dạ đảo một vòng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, nếu như vương phủ vẫn yên tĩnh chẳng xảy ra chuyện gì, đoán chừng cả đời này cô vẫn cứ làm Tiểu Mộc đầu.
Có người ra lệnh yêu cầu, dù Lâu Hướng Vãn không muốn, cũng chỉ có thể hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, châm trà rót nước cho Vương gia.
"Vương gia, độc không phải do ta bỏ vào." Lúc Lâu Hướng Vãn đưa chun trà lên, nhỏ giọng mở miệng nói lần nữa.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ mỉm cười nhận lấy chun trà.
"Cũng không phải do Quân Hàn làm." Lâu Hướng Vãn không ngừng cố gắng, nhìn mặt Phượng Kính Dạ từ rạng rỡ chuyển thành rét lạnh dầy đặc, Lâu Hướng Vãn co quắp khóe miệng lại, thấy sắc mặt hắn biến đổi quá nhanh.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ giọng khẽ hừ lạnh, liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn một cái.
"Vương gia nói cái gì làm theo Quân Lệnh!" Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa bị Phượng Kính Dạ chọc tức đến không thở nổi, nếu biết, mới vừa rồi mặt Vương gia còn rất bình thường tự nhiên vẻ mặt nhìn Quân Hàn như hung thủ giết người, còn nói lời uy hiếp gì làm theo Quân Lệnh.
"Bổn vương chỉ đang cao hứng." Mắt phượng nhíu lại, Phượng Kính Dạ thản nhiên thưởng thức trà, không bức bách Dịch Quân Hàn thì người sau lưng hắn sao có thể xuất đầu lộ diện, thật vất vả mới đưa người vào trong vương phủ, đương nhiên sẽ không để cho Dịch Quân Hàn bị đuổi ra ngoài, tất nhiên sẽ phái người đi điều tra tìm ra lại lịch của hóa cốt thảo, chỉ cần đối phương vừa động, Phượng Kính Dạ mới có thể điều tra rõ ràng.
Phượng Kính Dạ mang theo Lâu Hướng Vãn cùng Quân Hàn với một đám người tới viện, sắc mặt Dung Trắc Phi giận tái xanh, đôi mắt phượng lộ rõ sát khí cực lạnh, hận không thể đem Lâu Hướng Vãn xé sát ra thành nhiều mảnh.
"Nô tì bái kiến Vương gia!" Vẫn nên lễ phép với hắn là tốt nhất, dù sao Dung Trắc Phi cũng là thiên kim của Minh Thừa tướng, nhưng việc Phượng Kính Dạ cứ bao che cho Lâu Hướng Vãn, vì vậy Dung Trắc Phi cho rằng Lâu Hướng Vãn hèn mọn kia đã dụ dỗ Phượng Kính Dạ, chắc lại xảo ngôn vào bên tai mới làm cho Phượng Kính Dạ mất hết công minh, khi đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng vậy mà lại quay sang hoài nghi mình hạ độc giết Lưu Thẩm.
"Miễn lễ." Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, gương mặt tuấn mỹ hiện đầy gió xuân cùng với nụ cười hơi ưu nhã, trong thần sắc mang theo phong thái của hậu duệ hoàng tộc, làm cho người ta không biết rõ thái độ thật sự của hắn đối với Dung Trắc Phi là như thế nào.
"Vương gia, Lưu Thẩm rõ ràng chết do Lâu Hướng Vãn vì muốn trả thù nên mới phái Đoàn Tử đi hạ độc giết người, hôm nay Lâu Hướng Vãn lại xúi giục Vương gia dẫn theo người đến chỗ của nô tì, rõ ràng là muốn hãm hại nô tì, nô tì đường đường là Trắc Phi của Phượng vương phủ, là đại tiểu thư của Minh Gia, vậy mà lại bị một con tiện tỳ vũ nhục, kính xin Vương gia trả lại cho nô tì một công đạo!" Từng chữ từng chữ sắc lạnh như đao nhọn, Dung Trắc Phi nâng cằm lên lộ vẻ kiêu căng, gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ trở nên cực kỳ vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn căm hận không thể lập tức hạ sát Lâu Hướng Vãn.
"A, Minh Dung nàng hiểu lầm rồi, Bổn vương chỉ sang đây để xem hiện trường Lưu Thẩm bị giết mà thôi, Minh Dung nàng đã nghĩ quá nhiều rồi." Cần phải dùng chút sức mới phá được ngàn cần này (hán việt là: Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân), thấy Dung Trắc Phi ăn nói thẳng thắng làm Phượng Kính Dạ phải biểu hiện dáng vẻ lười biếng ưu nhã, chậm rãi mở miệng giải bày cho Lâu Hướng Vãn, "Về việc độc này rốt cuộc do ai bỏ vào, là người nào giết người, Bổn vương vẫn còn chưa tra ra được, cho nên vô bằng vô cớ mà nói, Phượng vương phủ chúng ta không nên làm lớn chuyện này ra, chúng ta cần phải thận trọng từ lời tiếng nói đến việc làm, chẳng lẽ Minh Thừa tướng đã không có dạy gì cho Dung Trắc Phi hay sao?"
"Nô tì kích động!" Theo lời Phượng Kính Dạ nói, sắc mặt Dung Trắc Phi càng ngày càng vặn vẹo, dù biết rõ Phượng Kính Dạ đang cố che chở cho Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không thể làm gì, dù sao Lưu Thẩm bị giết cũng không tìm được bằng chứng xác thực, nhưng trong lòng Dung Trắc Phi đã tăng thêm hận thù với Lâu Hướng Vãn rồi!
Vương gia tới đây không phải để tra án, hắn căn bản tới đây để khích bác ly gián thì có, chắc hắn sợ mình chưa đủ bị người khác căm hận muốn giết chết hay sao? Nhìn ánh mắt độc ác Dung Trắc Phi cứ nhìn chằm chằm vào, Lâu Hướng Vãn bất mãn trừng mắt nở nụ cười ưu nhã với Phượng Kính Dạ, căn bản vương gia không gây nhiều sóng gió thì ăn không ngon hay sao, cố tình thổi thêm cuồng phong bão tố tới đây, làm cho nước càng ngày càng đục, sóng càng ngày càng dâng cao hơn!
Phượng Kính Dạ đón nhận đôi mắt nhỏ oán trách của Lâu Hướng Vãn, bờ môi mỏng càng nở nụ cười đắc ý hơn, hắn nhìn thấy biểu hiện Tiểu Mộc đầu chính là quá yêu nên mới ngụy trang, cần bức lên trên đầu cô, cô mới biểu lộ tình cảm chân thật của mình ra nhiều hơn.
Rõ ràng Phượng Kính Dạ đang muốn giễu cợt mình mà, Lâu Hướng Vãn tức giận đến độ muốn ói một ngụm máu tươi ra ngoài, đáng tiếc khi nhìn bộ dáng đắc ý của Vương gia, rồi nghĩ đến việc hôm nay mình trở thành cá bị làm thịt, nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.
Lo Lâu Hướng Vãn bị chọc tức, Phượng Kính Dạ cảm thấy tâm tình chuyển biến rất tốt liền thu nụ cười lại, "Đi đến phòng nghỉ của Lưu Thẩm nhìn xem một chút, Quân Hàn, ngươi nhân cơ hội này hãy sử dụng Kỳ Hoàng Chi Thuật (*) cẩn thận một chút."
(*)Kỳ Hoàng Chi Thuật :hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.
Phượng Kính Dạ híp mắt lại, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo, sự xuất hiện của Dịch Quân Hàn quá kì quái, nếu như hắn nói hắn đến đây không có bất kỳ mục đích gì, Phượng Kính Dạ thật sự sẽ không tin, đáng tiếc cho dù Long Vệ không tra ra được thì tự nhiên Phượng Kính Dạ cũng có biện pháp bức người ở sau lưng Dịch Quân Hàn buộc phải xuất hiện ra ngoài.
Lưu Thẩm vẫn chết nằm ở trên giường, bị thất khiếu chảy máu, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, cặp mắt trợn to đầy máu, xem ra trước khi chết đã chịu rất nhiều thống khổ.
Dịch Quân Hàn cũng biết được một chút y thuật, mặc dù bất cứ người tập võ nào cũng điều biết, nhưng cuối cùng vẫn để cho Lâu Hướng Vãn xem qua, thấy thi thể trong một lúc, mặt Lâu Hướng Vãn hơi ngẩn ra, đây là loại thuốc được chế tạo từ hóa cốt thảo.
Hóa cốt thảo sinh trưởng bên cạnh mộ người chết, hấp thu xác chết bị thối rửa mà phát triển, là loại thuốc cực độc, kẻ bị trúng độc sẽ làm ngũ tạng lục phủ bắt đầu thối rửa đau đớn, vì thuốc được đưa vào từ cổ họng, nên chỉ trong chốc lát, cổ họng liền biến dạng, không cách nào kêu cứu, phải chịu đựng đau đớn dữ dỗi từ bụng, sau đó dần dần bị thối rửa cho đến chết.
Cũng vì tính chất đặc thù của hóa cốt thảo, bên cạnh thi thể sẽ có một loại côn trùng được đặt tên là sâu keo, vô cùng thích mùi hương của hóa cốt thảo, nên chỉ cần có mùi của hóa cốt thảo, sâu keo tự sẽ bay đến tập trung lại rất lâu, cho nên nếu Dung Trắc Phi phái người hạ độc, chỉ cần người hạ độc có tiếp xúc với hóa cốt thảo, đương nhiên sâu keo sẽ tự mình bay đến bên cô ta.
Chỉ trong chốc lát, tại phòng khách.
"Quân Hàn, Bổn vương đã ra một mệnh lệnh đảm bảo với Dung Trắc Phi, rằng bà ta chết không phải do bị người mình hạ độc, ngươi cần phải nắm chắc mười phần, bằng không Bổn vương sẽ phải thiên vị làm theo lời của Dung Trắc Phi." Ngồi trên ghế trong phòng khách, Phượng Kính Dạ lạnh lùng mở miệng, nghe như đang nói đùa nhưng ánh mắt phượng lại đầy sắc bén, nếu như Dịch Quân Hàn không thể kiểm chứng được gì, Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Quân Hàn hiểu." Đối với Phượng Kính Dạ luôn mang khí thế hăm dọa hung ác, mặt Dịch Quân Hàn vẫn như cũ không chút biểu tình, sau đó đem những lời Lâu Hướng Vãn đã lén lút nói từng chút từng chút một, nói ra trong một lần.
Lâu Hướng Vãn liếc nhìn vẻ mặt u ám của Dung Trắc Phi, độc này do Dung Trắc Phi bỏ, dù sao Đoàn Tử với Quân Hàn đi ra cửa hốt thuốc liền cho người theo dõi, nếu như nói không phải do Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thật sự không nghĩ ra được có người thứ hai gây ra, nhưng nhìn vẻ mặt oán giận của Dung Trắc Phihận không thể làm thịt chính mình được, Lâu Hướng Vãn lại chuẩn bị tin thần cho mình không được phép thất bại,nhưng xem ra Dung Trắc Phi không hề sợ hãi chút nào. Chỉ cần trong mười hai canh giờ, sâu keo có thể ngửi thấy được mùi của hóa cốt thảo rồi.
"Đã vậy, Lôi Bôn hãy phái Long Cửu đi một chuyến đến bãi tha ma bắt một ít sâu keo đến đây." Phượng Kính Dạ cười châm biếng, dường như đối với hóa cốt thảo cùng sâu keo rất có hứng thú, nếu không sẽ không cố ý phái Long Vệ cùng Long Cửu đi đến bãi tha ma bắt côn trùng.
"Tiểu Mộc đầu, tới đây, châm trà cho Bổn vương." Ánh mắt Phượng Kính Dạ đảo một vòng nhìn sang Lâu Hướng Vãn, nếu như vương phủ vẫn yên tĩnh chẳng xảy ra chuyện gì, đoán chừng cả đời này cô vẫn cứ làm Tiểu Mộc đầu.
Có người ra lệnh yêu cầu, dù Lâu Hướng Vãn không muốn, cũng chỉ có thể hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Phượng Kính Dạ, châm trà rót nước cho Vương gia.
"Vương gia, độc không phải do ta bỏ vào." Lúc Lâu Hướng Vãn đưa chun trà lên, nhỏ giọng mở miệng nói lần nữa.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ mỉm cười nhận lấy chun trà.
"Cũng không phải do Quân Hàn làm." Lâu Hướng Vãn không ngừng cố gắng, nhìn mặt Phượng Kính Dạ từ rạng rỡ chuyển thành rét lạnh dầy đặc, Lâu Hướng Vãn co quắp khóe miệng lại, thấy sắc mặt hắn biến đổi quá nhanh.
"Bổn vương biết." Phượng Kính Dạ giọng khẽ hừ lạnh, liếc xéo nhìn Lâu Hướng Vãn một cái.
"Vương gia nói cái gì làm theo Quân Lệnh!" Lâu Hướng Vãn thiếu chút nữa bị Phượng Kính Dạ chọc tức đến không thở nổi, nếu biết, mới vừa rồi mặt Vương gia còn rất bình thường tự nhiên vẻ mặt nhìn Quân Hàn như hung thủ giết người, còn nói lời uy hiếp gì làm theo Quân Lệnh.
"Bổn vương chỉ đang cao hứng." Mắt phượng nhíu lại, Phượng Kính Dạ thản nhiên thưởng thức trà, không bức bách Dịch Quân Hàn thì người sau lưng hắn sao có thể xuất đầu lộ diện, thật vất vả mới đưa người vào trong vương phủ, đương nhiên sẽ không để cho Dịch Quân Hàn bị đuổi ra ngoài, tất nhiên sẽ phái người đi điều tra tìm ra lại lịch của hóa cốt thảo, chỉ cần đối phương vừa động, Phượng Kính Dạ mới có thể điều tra rõ ràng.
/92
|