Bởi vì phải đến miếu Quan Âm, vì vậy mà Lâu Hướng Vãn không còn sức lực hờn dỗi Phượng Kính Dạ nữa, vả lại còn có Dung Trắc Phi đi cùng Lâu Hướng Vãn lo Dung Trắc Phi sẽ gây chuyện, để đảm bảo an toàn trên suốt đường đi nên Lâu Hướng Vãn tìm đến chỗ Lôi quản gia tự mình tuyển chọn thị vệ, sau đó sai Đoàn Tử đi chuẩn bị điểm tâm, hoa quả với đàn hương gì đó dùng để dùng khi đốt nến ở trong miếu Quan Âm.
Tại cửa vương phủ, hai chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị xong, kèm theo 20 gã thị vệ ở bên ngoài cửa chính, Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân đều mang theo nha hoàn với vài gã sai vặt của mình đi cùng, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn trong suốt hành trình cho nên Lâu Hướng Vãn lại chạy đi mượn thêm vài gã sai vặt của Lôi quản gia, tuyển chọn được sáu gã sai vặt tuyệt đối trung thành, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn hơn nên Lôi quản gia đã âm thầm phái thêm năm thị vệ bí mật đi theo bảo vệ.
“Vương gia, nô tì sợ rằng trong chuyến đi này lỡ gặp phải sơn tặc thì đó, vì vậy khi đi mà không có người theo hộ tống nô tì nghĩ sợ không được an toàn cho lắm.” Lâu Hướng Vãn ra vẻ đáng thương nhìn Phượng Kính Dạ, cố gắng làm cho bản thân mình trông càng thêm tội nghiệp, càng thêm vô dụng, giống như vừa ra khỏi cửa liền thấy máu đổ ba tấc, xác người phơi đầy mọi nơi.
“Chẳng lẽ thị vệ ở trong vương phủ này, chỉ dùng để bài trí thôi sao?” Phượng Kính Dạ mặc trên người y phục xa hoa lộng lẫy, dưới tia nắng ban mai nhàn nhạt, nghiêng người nhìn dáng vẻ thảm thương của Lâu Hướng Vãn, thật không ngờ tiểu mộc đầu lại có biệt tài như vậy, vừa biết làm ra vẻ đáng thương, lại còn giả vời như người vô tội, nhìn vào trong đôi mắt to tròn sinh động như một Tiểu Cẩu Cẩu, cái miệng nhếch rộng, đoán chừng có thể thấy được cái đuôi ở sau lưng cô đang lắc qua lắc lại.
“Vương gia, ngài nghĩ lại xem nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, thế nào thị vệ của vương phủ cũng chỉ biết bảo vệ cho các vị vương phi, làm gì quan tâm đến một nha đầu nho nhỏ như nô tì chứ.” Lâu Hướng Vãn lắc lắc lư đầu ngón tay mảnh khảnh ở trước mặt Phượng Kính Dạ, làm cho bản thân mình trông thấp hèn đến mức tội nghiệp, “Vương gia, Quân Hàn là hộ vệ của nô tỳ, thật sự nếu gặp phải sơn tặc, tin chắc hắn chỉ biết bảo vệ cho một mình nô tì.”
“Lại làm bộ tội nghiệp nữa rồi, sao ngươi không ôm luôn chân của bổn vương nhỏ vài giọt nước mắt đi.” Nhìn bộ dáng không biết xấu hổ của Lâu Hướng Vãn làm cho khóe miệng Phượng Kính Dạ co giận liền hừ lạnh, cuối cùng không nhịn được dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, chỉ vì Dịch Quân Hàn mà cô không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào hết!
“Vương gia, người muốn nhéo thì cứ nhéo đi, nhéo đến khi người không còn giận nữa là được.” Không thèm điếm xỉa đến bất cứ chuyện gì chỉ mong cứu Dịch Quân Hàn ra, Lâu Hướng Vãn trực tiếp tiến lại gần đến bên Phượng Kính Dạ.
“Lâu Hướng Vãn!” Phượng Kính Dạ lập tức mỉm cười, môi mỏng cong lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nên chỉ đành nhéo mạnh hai cái, thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn đã để lại vết đỏ, xem như tâm trạng của anh cũng không khó chịu nữa.
Lúc cần nịnh nọt thì không nên sĩ diện! Lâu Hướng Vãn vuốt vuốt gương mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ đầy kỳ vọng.
“Nếu như Bổn vương không đồng ý.” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ đã có chủ trương riêng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Lâu Hướng Vãn, không khỏi không vui, đuôi lông mày cong lên tà mị, hỏi ngược lại.
Mặt Lâu Hướng Vãn chợt cứng đờ kinh ngạc, khi thấy Phượng Kính Dạ đổi ý ngón trỏ chỉ chỉ vào Phượng Kính Dạ, thật sự muốn bóp chết nụ cười đắc ý trên gương mặt hắn, nhưng rồi lại không dám, Lâu Hướng Vãn chỉ biết giận đến bừng đỏ cả mặt, ngón tay út không ngừng run lên.
“Vậy nô tì nói cho Dung Trắc Phi biết chính Vương gia phái người khác đi hạ độc!” Đã là bình nứt thì không còn sợ bể, Lâu Hướng Vãn cả gan nhìn chằm chằm vào Phượng Kính Dạ, quả nhiên dưới chữ quan có hai bộ khẩu! Khinh người quá đáng!
“Thì ra ngươi đã học được cách uy hiếp Bổn vương rồi à.” Phượng Kính Dạ nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia của Lâu Hướng Vãn.
“Bỏ tay ra!” Liều mạng muốn rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Phượng Kính Dạ.
“Không buông.” Liền nói thẳng ra, Phượng Kính Dạ nhanh nhẹn giữ chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn, năm móng tay đan xen dính chặt lấy nhau, dường như Phượng Kính Dạ rất hưởng thụ mỉm cười.
“Nô tì sẽ hét to lên đó!” Lâu Hướng Vãn tức giận nghiến răng, đáng tiếc mới vừa chuẩn bị gào thét lên để cho mọi người trong vương phủ biết đôi chút về Phượng Kính Dạ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như không cười của Phượng Kính Dạ, rốt cuộc nhớ đến chuyện Dịch Quân Hàn còn đang bị nhốt, không muốn tranh cãi tiếp, nên tính khí nóng nảy liền biến mất nhanh chóng.
“Vương gia, đừng nên ức hiếp người ta quá chứ!” Lâu Hướng Vãn buồn bã, mặt không còn hơi sức nhìn Phượng Kính Dạ, “Rốt cuộc làm thế nào ngài mới chịu thả người ra chứ? Dù sao cũng đừng làm tới mức bắt nô tỳ dùng bạc đi chuộc người!”
“Chỉ cần hôn Bổn vương một cái, liền thả Dịch Quân Hàn ra.” Phượng Kính Dạ thản nhiên mở miệng, lời nói nhẹ như làn gió lướt qua, dáng vẻ tà mị làm cho người ta giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâu Hướng Vãn bị kích động chẳng nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, chuyển đỏ sang xanh, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Kính Dạ, rốt cuộc cô tráng sĩ bị chặt đứt cánh tay, từ trong kẽ răng gằn ra từng chữ, “Cúi đầu xuống!”
Phượng Kính Dạ nhíu mi mắt, cũng hơi cúi đầu, sau đó thấy Lâu Hướng Vãn nhón chân lên, sau đó hít vào một ngụm, trực tiếp hôn lên chân mày Phượng Kính Dạ. (edit: ai biểu anh chỉ nói hôn không làm gì? Ha ha….)
Cánh tay trái còn lại của Lâu Hướng Vãn xoa nhẹ trên đầu Phượng Kính Dạ, sau đó mở miệng như một trưởng bối nói chuyện với vãn bối: “Vương gia ngoan, có thể thả người rồi đó.”
Thấy thời gian có chút muộn, Phượng Kính Dạ nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đã nhanh lui sang qua một bên, liền vẫy tay ra hiệu gọi, Lôi Bôn ở sau lưng mở miệng: “Mang Dịch Quân Hàn tới đây.”
Mặc dù bị giam dữ, nhưng Dịch Quân Hàn chẳng hề chịu chút cực khổ gì cả, nghe nói chuyến đi này sẽ hộ tống Lâu Hướng Vãn cùng lão Vương phi đi miếu Quan Âm, nên Quân Hàn không hề từ chối.
“Nghe đây, Bổn vương giao an toàn của Tiểu Mộc đầu cho ngươi.” Mặc dù không tin vào Dịch Quân Hàn, nhưng khi thấy hắn đối với Lâu Hướng Vãn không hề có chút ác ý nào, Phượng Kính Dạ ở trên lưng ngựa ném Thanh Sương kiếm cho Dịch Quân Hàn, sau đó cầm roi ngựa giơ lên, vội vàng hướng về phía hoàng cung, bị Lâu Hướng Vãn cứ trì hoãn mãi, đoán chừng khi vào trong triều thì đã muộn.
“Hi vọng Quan Thế Âm Bồ Tát có thể giúp ta sớm sanh quý tử.” Dung Trắc Phi cười kiều diễm, đắc ý nhìn Lâu Hướng Vãn, muốn nói cho cô ta biết mình mới chính là nữ chủ nhân của vương phủ này.
Từ trước đến nay Vương gia không có đến viện của Dung Trắc Phi, ở đâu có quý tử để cho cô ta sanh ra chứ! Chống lại ánh mắt khiêu khích của Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thầm nói trong bụng, thật ra không phải do mình nhiều chuyện, mà mỗi lần Vương gia về đều bắt mình phải ở trong thư phòng hầu hạ cho hắn, cho nên Lâu Hứơng Vãn biết Phượng Kính Dạ chẳng hề đi vào trong viện.
Ngay cả chỗ của Tử Thư cũng không hề đến, thật ra Lâu Hướng Vãn thấy rất kỳ quái, mặc dù nói Tử Thư được sủng ái, nhưng cũng chỉ khen thưởng mà thôi, mà mỗi khi cô đến chỗ Tử Thư, vịn lấy eo của cô ấy, nhìn vẻ mặt kiều mỵ giống như cả đêm phát sinh quan hệ, tự nhiên Lâu Hướng Vãn thấy mình giống như đang nuốt phải một con bọ ruồi, bởi vì Vương gia không đi vào trong viện, vậy rốt cuộc là do ai đi đến đó chứ?
Tại cửa vương phủ, hai chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị xong, kèm theo 20 gã thị vệ ở bên ngoài cửa chính, Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân đều mang theo nha hoàn với vài gã sai vặt của mình đi cùng, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn trong suốt hành trình cho nên Lâu Hướng Vãn lại chạy đi mượn thêm vài gã sai vặt của Lôi quản gia, tuyển chọn được sáu gã sai vặt tuyệt đối trung thành, nhưng vì muốn đảm bảo an toàn hơn nên Lôi quản gia đã âm thầm phái thêm năm thị vệ bí mật đi theo bảo vệ.
“Vương gia, nô tì sợ rằng trong chuyến đi này lỡ gặp phải sơn tặc thì đó, vì vậy khi đi mà không có người theo hộ tống nô tì nghĩ sợ không được an toàn cho lắm.” Lâu Hướng Vãn ra vẻ đáng thương nhìn Phượng Kính Dạ, cố gắng làm cho bản thân mình trông càng thêm tội nghiệp, càng thêm vô dụng, giống như vừa ra khỏi cửa liền thấy máu đổ ba tấc, xác người phơi đầy mọi nơi.
“Chẳng lẽ thị vệ ở trong vương phủ này, chỉ dùng để bài trí thôi sao?” Phượng Kính Dạ mặc trên người y phục xa hoa lộng lẫy, dưới tia nắng ban mai nhàn nhạt, nghiêng người nhìn dáng vẻ thảm thương của Lâu Hướng Vãn, thật không ngờ tiểu mộc đầu lại có biệt tài như vậy, vừa biết làm ra vẻ đáng thương, lại còn giả vời như người vô tội, nhìn vào trong đôi mắt to tròn sinh động như một Tiểu Cẩu Cẩu, cái miệng nhếch rộng, đoán chừng có thể thấy được cái đuôi ở sau lưng cô đang lắc qua lắc lại.
“Vương gia, ngài nghĩ lại xem nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, thế nào thị vệ của vương phủ cũng chỉ biết bảo vệ cho các vị vương phi, làm gì quan tâm đến một nha đầu nho nhỏ như nô tì chứ.” Lâu Hướng Vãn lắc lắc lư đầu ngón tay mảnh khảnh ở trước mặt Phượng Kính Dạ, làm cho bản thân mình trông thấp hèn đến mức tội nghiệp, “Vương gia, Quân Hàn là hộ vệ của nô tỳ, thật sự nếu gặp phải sơn tặc, tin chắc hắn chỉ biết bảo vệ cho một mình nô tì.”
“Lại làm bộ tội nghiệp nữa rồi, sao ngươi không ôm luôn chân của bổn vương nhỏ vài giọt nước mắt đi.” Nhìn bộ dáng không biết xấu hổ của Lâu Hướng Vãn làm cho khóe miệng Phượng Kính Dạ co giận liền hừ lạnh, cuối cùng không nhịn được dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, chỉ vì Dịch Quân Hàn mà cô không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào hết!
“Vương gia, người muốn nhéo thì cứ nhéo đi, nhéo đến khi người không còn giận nữa là được.” Không thèm điếm xỉa đến bất cứ chuyện gì chỉ mong cứu Dịch Quân Hàn ra, Lâu Hướng Vãn trực tiếp tiến lại gần đến bên Phượng Kính Dạ.
“Lâu Hướng Vãn!” Phượng Kính Dạ lập tức mỉm cười, môi mỏng cong lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nên chỉ đành nhéo mạnh hai cái, thấy khuôn mặt Lâu Hướng Vãn đã để lại vết đỏ, xem như tâm trạng của anh cũng không khó chịu nữa.
Lúc cần nịnh nọt thì không nên sĩ diện! Lâu Hướng Vãn vuốt vuốt gương mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn Phượng Kính Dạ đầy kỳ vọng.
“Nếu như Bổn vương không đồng ý.” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ đã có chủ trương riêng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Lâu Hướng Vãn, không khỏi không vui, đuôi lông mày cong lên tà mị, hỏi ngược lại.
Mặt Lâu Hướng Vãn chợt cứng đờ kinh ngạc, khi thấy Phượng Kính Dạ đổi ý ngón trỏ chỉ chỉ vào Phượng Kính Dạ, thật sự muốn bóp chết nụ cười đắc ý trên gương mặt hắn, nhưng rồi lại không dám, Lâu Hướng Vãn chỉ biết giận đến bừng đỏ cả mặt, ngón tay út không ngừng run lên.
“Vậy nô tì nói cho Dung Trắc Phi biết chính Vương gia phái người khác đi hạ độc!” Đã là bình nứt thì không còn sợ bể, Lâu Hướng Vãn cả gan nhìn chằm chằm vào Phượng Kính Dạ, quả nhiên dưới chữ quan có hai bộ khẩu! Khinh người quá đáng!
“Thì ra ngươi đã học được cách uy hiếp Bổn vương rồi à.” Phượng Kính Dạ nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia của Lâu Hướng Vãn.
“Bỏ tay ra!” Liều mạng muốn rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Phượng Kính Dạ.
“Không buông.” Liền nói thẳng ra, Phượng Kính Dạ nhanh nhẹn giữ chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn, năm móng tay đan xen dính chặt lấy nhau, dường như Phượng Kính Dạ rất hưởng thụ mỉm cười.
“Nô tì sẽ hét to lên đó!” Lâu Hướng Vãn tức giận nghiến răng, đáng tiếc mới vừa chuẩn bị gào thét lên để cho mọi người trong vương phủ biết đôi chút về Phượng Kính Dạ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như không cười của Phượng Kính Dạ, rốt cuộc nhớ đến chuyện Dịch Quân Hàn còn đang bị nhốt, không muốn tranh cãi tiếp, nên tính khí nóng nảy liền biến mất nhanh chóng.
“Vương gia, đừng nên ức hiếp người ta quá chứ!” Lâu Hướng Vãn buồn bã, mặt không còn hơi sức nhìn Phượng Kính Dạ, “Rốt cuộc làm thế nào ngài mới chịu thả người ra chứ? Dù sao cũng đừng làm tới mức bắt nô tỳ dùng bạc đi chuộc người!”
“Chỉ cần hôn Bổn vương một cái, liền thả Dịch Quân Hàn ra.” Phượng Kính Dạ thản nhiên mở miệng, lời nói nhẹ như làn gió lướt qua, dáng vẻ tà mị làm cho người ta giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâu Hướng Vãn bị kích động chẳng nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, chuyển đỏ sang xanh, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Kính Dạ, rốt cuộc cô tráng sĩ bị chặt đứt cánh tay, từ trong kẽ răng gằn ra từng chữ, “Cúi đầu xuống!”
Phượng Kính Dạ nhíu mi mắt, cũng hơi cúi đầu, sau đó thấy Lâu Hướng Vãn nhón chân lên, sau đó hít vào một ngụm, trực tiếp hôn lên chân mày Phượng Kính Dạ. (edit: ai biểu anh chỉ nói hôn không làm gì? Ha ha….)
Cánh tay trái còn lại của Lâu Hướng Vãn xoa nhẹ trên đầu Phượng Kính Dạ, sau đó mở miệng như một trưởng bối nói chuyện với vãn bối: “Vương gia ngoan, có thể thả người rồi đó.”
Thấy thời gian có chút muộn, Phượng Kính Dạ nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đã nhanh lui sang qua một bên, liền vẫy tay ra hiệu gọi, Lôi Bôn ở sau lưng mở miệng: “Mang Dịch Quân Hàn tới đây.”
Mặc dù bị giam dữ, nhưng Dịch Quân Hàn chẳng hề chịu chút cực khổ gì cả, nghe nói chuyến đi này sẽ hộ tống Lâu Hướng Vãn cùng lão Vương phi đi miếu Quan Âm, nên Quân Hàn không hề từ chối.
“Nghe đây, Bổn vương giao an toàn của Tiểu Mộc đầu cho ngươi.” Mặc dù không tin vào Dịch Quân Hàn, nhưng khi thấy hắn đối với Lâu Hướng Vãn không hề có chút ác ý nào, Phượng Kính Dạ ở trên lưng ngựa ném Thanh Sương kiếm cho Dịch Quân Hàn, sau đó cầm roi ngựa giơ lên, vội vàng hướng về phía hoàng cung, bị Lâu Hướng Vãn cứ trì hoãn mãi, đoán chừng khi vào trong triều thì đã muộn.
“Hi vọng Quan Thế Âm Bồ Tát có thể giúp ta sớm sanh quý tử.” Dung Trắc Phi cười kiều diễm, đắc ý nhìn Lâu Hướng Vãn, muốn nói cho cô ta biết mình mới chính là nữ chủ nhân của vương phủ này.
Từ trước đến nay Vương gia không có đến viện của Dung Trắc Phi, ở đâu có quý tử để cho cô ta sanh ra chứ! Chống lại ánh mắt khiêu khích của Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn thầm nói trong bụng, thật ra không phải do mình nhiều chuyện, mà mỗi lần Vương gia về đều bắt mình phải ở trong thư phòng hầu hạ cho hắn, cho nên Lâu Hứơng Vãn biết Phượng Kính Dạ chẳng hề đi vào trong viện.
Ngay cả chỗ của Tử Thư cũng không hề đến, thật ra Lâu Hướng Vãn thấy rất kỳ quái, mặc dù nói Tử Thư được sủng ái, nhưng cũng chỉ khen thưởng mà thôi, mà mỗi khi cô đến chỗ Tử Thư, vịn lấy eo của cô ấy, nhìn vẻ mặt kiều mỵ giống như cả đêm phát sinh quan hệ, tự nhiên Lâu Hướng Vãn thấy mình giống như đang nuốt phải một con bọ ruồi, bởi vì Vương gia không đi vào trong viện, vậy rốt cuộc là do ai đi đến đó chứ?
/92
|