Sáng sớm tại Phượng vương phủ.
“Mã phu nhân đã đến đây chính là khách, cần gì mang nhiều đồ vật đến như vậy.” Dung Trắc Phi mở miệng cười, để nha hoàn đem nước trà cùng bánh ngọt đặt trên bàn trước mặt Mã phu nhân, “Chuyện đám cưới chuẩn bị thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, chỉ không biết ý của Thiên Thiên, thân thể của lão gia càng ngày càng kém, tối qua lại ho ra máu, chỉ sợ không ổn rồi.” Mã phu nhân lấy khăn tay ra lau khóe mắt một cái, gương mặt lộ vẻ thống khổ. “Lâu cô nương, lão gia cũng muốn gặp Thiên Thiên một lần, dù sao ông ấy cũng đã già rồi, trước khi chết muốn nhìn thấy con mình sớm thành gia lập thất, Thiên Thiên, ta biết rõ chuyện này là do ta quá thúc ép, nhưng ta sợ lão gia đến lúc hai mắt vừa nhắm lại, chân không thể bước đi được nữa, như vậy hôn lễ sẽ phải đợi thêm ba năm nữa rồi.”
“Vậy cứ đợi thêm ba năm đi, để cho tam công tử Mã gia làm tròn hiếu đạo của mình.” Đuôi lông mày của Hoa Thiên Thiên khẽ dựng lên liền cười lạnh, cô cũng đã tìm mọi cách nghe ngóng, đáng tiếc Mã gia che giấu rất giỏi, cả chút tin tức cũng không lọt ra ngoài, hoàn toàn không biết vì sao Mã gia lại muốn tổ chức hôn lễ sớm như vậy.
“Thiên Thiên, ngươi dám ăn nói hỗn xược như vậy sao!” Dung Trắc Phi đập bàn một cái rầm, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, liền khiển trách, “Ngày sau Mã phu nhân sẽ là mẹ chồng của ngươi, ngươi phải biết làm tròn hiếu đạo của vãn bối đối với trưởng bối, không cần ngày ngày chung chạ với thứ không biết phép tắc, một chút lễ phép cũng không có.”
“Chuyện đã vậy rồi, Thiên Thiên, chúng ta cứ đi đến Mã phủ một chuyến đi.” Lâu Hướng Vãn vẫn luôn điều hòa công lực, kết hợp với thuốc do Tư ngự y hốt được Đoàn Tử đem đến một ngày dùng ba lần, cho nên sắc mặt không còn tái nhợt, khẽ cười nhìn về phía Mã phu nhân, Lâu Hướng Vãn hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc bản thân mình ra.
“Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ trở về phủ chuẩn bị trước một chút.” Mã phu nhân cười đồng ý, nhưng khi đối diện nụ cười trên mặt Lâu Hướng Vãn, trong nội tâm cảm thấy hơi hồi hộp, luôn có dự cảm không tốt xảy ra, nhưng cứ nghĩ chỉ cần sớm đem Hoa Thiên Thiên gả vào trong phủ, sẽ không có chuyện gì cần quan tâm nữa.
“Mộc Mộc, ngươi làm gì vậy?” Hoa Thiên Thiên nhíu mày nghi hoặc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, mình đã phái người đi thăm dò, nhưng lại không điều tra được gì, chẳng lẽ Mộc Mộc chuẩn bị đến đó để thăm dò.
“Giữ kín bí mật, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Lâu Hướng Vãn không dám nói ra ngay cho Hoa Thiên Thiên biết, với tính tình cay cú của cô, nếu để cho cô biết Mã Chí Ninh vì đại công tử Minh gia mà đòi sống đòi chết, lại thêm chuyện muốn cô làm người vợ danh nghĩa còn cho cô nuôi con của nữ nhân khác, Lâu Hướng Vãn thật sự lo lắng nóc nhà của Mã gia sẽ bị Hoa Thiên Thiên lật tung lên mất.
“Mộc Mộc, ngươi bị thương chỉ có một chút, làm cho lá gan cũng to lên rồi nhỉ?” Hoa Thiên Thiên không từ bỏ ý định của mình, hừ hừ hai tiếng, trên gương mặt trái xoan lộ ra mười phần nguy hiểm, đột nhiên vang lên thanh âm hung ác. “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thiên, ta là bệnh nhân, ngươi không thể bắt nạt ta……..” Lâu Hướng Vãn cười, thân thể không ngừng giãy dụa né tránh bàn tay ngứa ngáy của Hoa Thiên Thiên “Thiên Thiên….. Đừng mà….. Đừng nên lộn xộn, nhột quá đi.”
“Vương gia sống chết chưa rõ, các ngươi còn ở đây này đùa giỡn gì hả!”Giọng oán trách vang lên, sắc mặt Tử Thư u ám, mặc dù toàn thân mặc y phục màu tím hoa lệ, nhưng trong đôi mắt lại phiếm đỏ, ngủ không tốt nên dưới mí mắt có màu xám đen, lạnh giọng khiển trách, đôi mắt phượng lúc này cứ nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.
“Tử Thư, trong lòng ngươi không vui đó là chuyện của ngươi, không nên trúc giận lên trên người của chúng ta chứ!” Hoa Thiên Thiên lôi kéo thân thể Lâu Hướng Vãn, lạnh lùng nhìn Tử Thư đáp.
“Mộc Mộc, ngươi có chút lương tâm hay không? Nếu như Vương gia không phải vì cứu Dịch Quân Hàn, làm sao bị hôn mê bất tỉnh, còn bị nhị hoàng tử mang vào hoàng cung nữa chứ?” Tử Thư trực tiếp đem lửa giận bắn thẳng vào người Lâu Hướng Vãn, vốn dĩ ánh mắt diễm lệ giờ phút này trở nên vặn vẹo dữ tợn, lộ ra vẻ mặt đầy ghen tỵ.
Nhìn bề ngoài Phượng Kính Dạ như người khiêm tốn, tác phong nhanh nhẹn nhưng chỉ cần ai biết rõ bản tính Phượng Kính Dạ, đều biết đó chính là một người rất lạnh lùng, trong nụ cười luôn lộ ra vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng vì yêu cầu của Lâu Hướng Vãn mà không tiếc tổn hại đến chân khí bản thân mình đi cứu Dịch Quân Hàn, sau khi Tử Thư biết được chuyện này, giận dữ đập bể hết đồ đạc trong phòng, vừa nhìn thấy Lâu Hướng Vãn càng làm cho cơn giận trong lòng thêm bùng phát.
Lâu Hướng Vãn bị Tử Thư mắng đến đầu không ngốc nổi, rõ ràng Vương gia có thể tìm cao thủ đến cứu Quân Hàn, thế nhưng hắn lại cố ý để chính mình đi làm, mặc kệ chuyện xảy ra thế nào, thì Vương gia bị thương cũng đều do mình gây ra, Lâu Hướng Vãn cắn chặt môi, ánh mắt mấy phần ảm đạm không biết Vương gia đã tỉnh chưa.
“Đủ rồi, Mộc Mộc cũng là người bị thương, nhưng ngươi lại không đến thăm dù chỉ một lần, sao bây giờ lại tới đây chỉ trích Mộc Mộc, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của Vương gia!” Hoa Thiên Thiên liền quay ngược sang trừng mắt quác nạt Tử Thư, sau đó giận dữ vỗ lên đầu Lâu Hướng Vãn, “Ngươi cúi đầu làm gì, đứng thẳng lên cho ta!”
“Thiên Thiên, ta vẫn là người bệnh mà.” Bị Thiên Thiên vỗ một cái làm cho cảnh vật hiện ra trước mắt nổi đầy đom đóm, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu buồn bã, xoa cái ót của mình, lần nữa nhìn thẳng vào gương mặt nặng nề của Tử Thư, lúng túng cười một cái, “Chuyện của vương gia, ta sẽ bù đắp lại.”
“Bù đắp? Ngươi làm sao có thể bù đắp?” Tử Thư cất tiếng nói làm cả màng nhĩ muốn nổ tung, chợt trong đầu có một ánh sáng chợt lóe lên, ánh mắt Tử Thư nhìn chăm chú vào lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc ở trong vương phủ này mấy năm rồi, căn bản là một người rất hiền lành, lại không biết phép tắc gì, đối với Vương gia chỉ có thể tránh được thì cứ tránh, nhưng lần này, Vương gia vì Mộc Mộc mà bị thương, chỉ sợ cô không thể tránh né, như vậy chuyện này là do Vương gia cố ý hay sao?
Nổ ầm một cái, sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút máu, thân thể Tử Thư dường như không thể đứng vững nổi, lui về phía sau khiếp sợ, mặt lộ vẻ thống khổ cùng ghen tỵ, tại sao? Vì sao bản thân mình đã cố gắng hết sức nhưng Vương gia lại chẳng thèm nhìn một cái, vứt bỏ như một chiếc giày cũ, nhưng ngài lại vì Mộc Mộc có thể tình nguyện để chính mình bị trọng thương dẫn đến hôn mê.
“Đền bù thế nào, thì lấy thân báo đáp chứ sao!” Hoa Thiên Thiên không thích bản tính kiêu ngạo của Tử Thư, trong vương phủ này không có kẻ ngu, mọi người đều biết rõ tình cảm Vương gia đối với Mộc Mộc, Mộc Mộc cũng biểu hiện rõ sợ hãi, cho nên cứ luôn lẩn tránh, nhưng cô càng lẫn tránh thì Vương gia cứ muốn bức ép không cho Mộc Mộc lẩn tránh, mà Tử Thư cứ mãi giày vò Lâu Hướng Vãn, nếu có giỏi sao không đi tìm Vương gia, đến bắt nạt Mộc Mộc làm gì!
“Đi thôi Thiên Thiên, chúng ta mau đi sửa soạn, chút nữa còn đến Mã phủ.” Nhìn sắc mặt Tử Thư tái nhợt, Lâu Hướng Vãn bối rối liền kéo Hoa Thiên Thiên đi, không màn đến ánh mắt thù hận của Tử Thư, lúc trước cứ mãi tránh né cho nên không thèm để ý.
Lâu Hướng Vãn liền cau cái mũi nhỏ, nếu như giờ thật sự bị hắn làm suy sụp, vậy cô có thể sống bên nhau suốt đời với Vương gia không? Người trong hoàng gia, Lâu Hướng Vãn nhớ lại tất cả mọi chuyện trong đầu, bây giờ không cần lo lắng chuyện này, giải quyết chuyện của Mã gia là quan trọng nhất.
Sau nửa canh giờ, Lâu Hướng Vãn cùng Hoa Thiên Thiên đã chuẩn bị chút quà, sau khi đến nói xin nghỉ với Lôi quản gia, mang theo Đoàn Tử cùng lên xe ngựa đi đến Mã gia, sau khi Mã phu nhân trở về Mã phủ liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, bà chỉ muốn Hoa Thiên Thiên mau chóng xuất giá để gả vào trong phủ.
“Lâu cô nương, Thiên Thiên, mau qua đây, đây chính là Chí Ninh, còn lão gia nhà chúng ta thì vẫn đang đi làm nhiệm vụ nên buổi trưa không về được.” Mã phu nhân mỉm cười rất niềm nở, giới thiệu người đứng bên cạnh với sắc mặt tái nhợt cùng dáng vẻ yếu đuối của tam công tử Mã gia, “Thằng nhóc này cứ quá lo lắng cho bệnh tình của phụ thân nó, nên thân thể càng gầy yếu chẳng nhìn ra được hình dáng gì nữa.”
Chỉ sợ đó là tâm bệnh mà thôi! Lâu Hướng Vãn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trường hợp như vậy cứ để cho Hoa Thiên Thiên tự mình ứng phó, dù gì cũng đã gặp được mặt của Mã Chí Ninh, ngước nhìn thê tử sắp cưới của mình mà vẻ mặt lại quá lạnh nhạt, thậm chí lộ rõ dáng vẻ chán ghét, còn biện lý do thân thể khó chịu để rời đi.
“Chắc vì tam công tử sợ phải nhìn thấy kẻ thấp hèn như nô tì, lại sắp trở thành thê tử của ngài, nên trong lòng càng không thoải mái, làm cho bệnh ngài ấy càng thêm nặng hơn đó?” Hoa Thiên Thiên không phải đèn cạn dầu (ko phải người nhu mỳ), nhìn thấy thái độ của Mã Chí Ninh như không muốn gặp mình, đương nhiên làm cho Hoa Thiên Thiên càng thêm khó chịu, không thể nói lời tốt gì.
Lâu Hướng Vãn vỗ lên trên đầu Hoa Thiên Thiên, liếc mắt nhìn nụ cười hơi vặn vẹo của Mã phu nhân, mỉm cười hòa giải đôi bên, “Chắc do Thiên Thiên quá xấu hổ, nên mới không biết lựa lời nói, mong Mã phu nhân đừng để bụng trong lòng.”
“Không sao, không sao, thằng nhóc Chí Ninh này đúng là không có phép tắc gì cả, chắc do bên ngoài quá nóng nên thân thể nó hơi khó chịu, muốn vào phòng để nghỉ ngơi đó mà.” Mã phu nhân cười liền nói đỡ lấy lời, rốt cuộc vẻ mặt cũng ung dung hơn một chút.
“Mã phu nhân đã đến đây chính là khách, cần gì mang nhiều đồ vật đến như vậy.” Dung Trắc Phi mở miệng cười, để nha hoàn đem nước trà cùng bánh ngọt đặt trên bàn trước mặt Mã phu nhân, “Chuyện đám cưới chuẩn bị thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, chỉ không biết ý của Thiên Thiên, thân thể của lão gia càng ngày càng kém, tối qua lại ho ra máu, chỉ sợ không ổn rồi.” Mã phu nhân lấy khăn tay ra lau khóe mắt một cái, gương mặt lộ vẻ thống khổ. “Lâu cô nương, lão gia cũng muốn gặp Thiên Thiên một lần, dù sao ông ấy cũng đã già rồi, trước khi chết muốn nhìn thấy con mình sớm thành gia lập thất, Thiên Thiên, ta biết rõ chuyện này là do ta quá thúc ép, nhưng ta sợ lão gia đến lúc hai mắt vừa nhắm lại, chân không thể bước đi được nữa, như vậy hôn lễ sẽ phải đợi thêm ba năm nữa rồi.”
“Vậy cứ đợi thêm ba năm đi, để cho tam công tử Mã gia làm tròn hiếu đạo của mình.” Đuôi lông mày của Hoa Thiên Thiên khẽ dựng lên liền cười lạnh, cô cũng đã tìm mọi cách nghe ngóng, đáng tiếc Mã gia che giấu rất giỏi, cả chút tin tức cũng không lọt ra ngoài, hoàn toàn không biết vì sao Mã gia lại muốn tổ chức hôn lễ sớm như vậy.
“Thiên Thiên, ngươi dám ăn nói hỗn xược như vậy sao!” Dung Trắc Phi đập bàn một cái rầm, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn về phía Hoa Thiên Thiên, liền khiển trách, “Ngày sau Mã phu nhân sẽ là mẹ chồng của ngươi, ngươi phải biết làm tròn hiếu đạo của vãn bối đối với trưởng bối, không cần ngày ngày chung chạ với thứ không biết phép tắc, một chút lễ phép cũng không có.”
“Chuyện đã vậy rồi, Thiên Thiên, chúng ta cứ đi đến Mã phủ một chuyến đi.” Lâu Hướng Vãn vẫn luôn điều hòa công lực, kết hợp với thuốc do Tư ngự y hốt được Đoàn Tử đem đến một ngày dùng ba lần, cho nên sắc mặt không còn tái nhợt, khẽ cười nhìn về phía Mã phu nhân, Lâu Hướng Vãn hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc bản thân mình ra.
“Tốt lắm, tốt lắm, ta sẽ trở về phủ chuẩn bị trước một chút.” Mã phu nhân cười đồng ý, nhưng khi đối diện nụ cười trên mặt Lâu Hướng Vãn, trong nội tâm cảm thấy hơi hồi hộp, luôn có dự cảm không tốt xảy ra, nhưng cứ nghĩ chỉ cần sớm đem Hoa Thiên Thiên gả vào trong phủ, sẽ không có chuyện gì cần quan tâm nữa.
“Mộc Mộc, ngươi làm gì vậy?” Hoa Thiên Thiên nhíu mày nghi hoặc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, mình đã phái người đi thăm dò, nhưng lại không điều tra được gì, chẳng lẽ Mộc Mộc chuẩn bị đến đó để thăm dò.
“Giữ kín bí mật, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Lâu Hướng Vãn không dám nói ra ngay cho Hoa Thiên Thiên biết, với tính tình cay cú của cô, nếu để cho cô biết Mã Chí Ninh vì đại công tử Minh gia mà đòi sống đòi chết, lại thêm chuyện muốn cô làm người vợ danh nghĩa còn cho cô nuôi con của nữ nhân khác, Lâu Hướng Vãn thật sự lo lắng nóc nhà của Mã gia sẽ bị Hoa Thiên Thiên lật tung lên mất.
“Mộc Mộc, ngươi bị thương chỉ có một chút, làm cho lá gan cũng to lên rồi nhỉ?” Hoa Thiên Thiên không từ bỏ ý định của mình, hừ hừ hai tiếng, trên gương mặt trái xoan lộ ra mười phần nguy hiểm, đột nhiên vang lên thanh âm hung ác. “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thiên, ta là bệnh nhân, ngươi không thể bắt nạt ta……..” Lâu Hướng Vãn cười, thân thể không ngừng giãy dụa né tránh bàn tay ngứa ngáy của Hoa Thiên Thiên “Thiên Thiên….. Đừng mà….. Đừng nên lộn xộn, nhột quá đi.”
“Vương gia sống chết chưa rõ, các ngươi còn ở đây này đùa giỡn gì hả!”Giọng oán trách vang lên, sắc mặt Tử Thư u ám, mặc dù toàn thân mặc y phục màu tím hoa lệ, nhưng trong đôi mắt lại phiếm đỏ, ngủ không tốt nên dưới mí mắt có màu xám đen, lạnh giọng khiển trách, đôi mắt phượng lúc này cứ nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.
“Tử Thư, trong lòng ngươi không vui đó là chuyện của ngươi, không nên trúc giận lên trên người của chúng ta chứ!” Hoa Thiên Thiên lôi kéo thân thể Lâu Hướng Vãn, lạnh lùng nhìn Tử Thư đáp.
“Mộc Mộc, ngươi có chút lương tâm hay không? Nếu như Vương gia không phải vì cứu Dịch Quân Hàn, làm sao bị hôn mê bất tỉnh, còn bị nhị hoàng tử mang vào hoàng cung nữa chứ?” Tử Thư trực tiếp đem lửa giận bắn thẳng vào người Lâu Hướng Vãn, vốn dĩ ánh mắt diễm lệ giờ phút này trở nên vặn vẹo dữ tợn, lộ ra vẻ mặt đầy ghen tỵ.
Nhìn bề ngoài Phượng Kính Dạ như người khiêm tốn, tác phong nhanh nhẹn nhưng chỉ cần ai biết rõ bản tính Phượng Kính Dạ, đều biết đó chính là một người rất lạnh lùng, trong nụ cười luôn lộ ra vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng vì yêu cầu của Lâu Hướng Vãn mà không tiếc tổn hại đến chân khí bản thân mình đi cứu Dịch Quân Hàn, sau khi Tử Thư biết được chuyện này, giận dữ đập bể hết đồ đạc trong phòng, vừa nhìn thấy Lâu Hướng Vãn càng làm cho cơn giận trong lòng thêm bùng phát.
Lâu Hướng Vãn bị Tử Thư mắng đến đầu không ngốc nổi, rõ ràng Vương gia có thể tìm cao thủ đến cứu Quân Hàn, thế nhưng hắn lại cố ý để chính mình đi làm, mặc kệ chuyện xảy ra thế nào, thì Vương gia bị thương cũng đều do mình gây ra, Lâu Hướng Vãn cắn chặt môi, ánh mắt mấy phần ảm đạm không biết Vương gia đã tỉnh chưa.
“Đủ rồi, Mộc Mộc cũng là người bị thương, nhưng ngươi lại không đến thăm dù chỉ một lần, sao bây giờ lại tới đây chỉ trích Mộc Mộc, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của Vương gia!” Hoa Thiên Thiên liền quay ngược sang trừng mắt quác nạt Tử Thư, sau đó giận dữ vỗ lên đầu Lâu Hướng Vãn, “Ngươi cúi đầu làm gì, đứng thẳng lên cho ta!”
“Thiên Thiên, ta vẫn là người bệnh mà.” Bị Thiên Thiên vỗ một cái làm cho cảnh vật hiện ra trước mắt nổi đầy đom đóm, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu buồn bã, xoa cái ót của mình, lần nữa nhìn thẳng vào gương mặt nặng nề của Tử Thư, lúng túng cười một cái, “Chuyện của vương gia, ta sẽ bù đắp lại.”
“Bù đắp? Ngươi làm sao có thể bù đắp?” Tử Thư cất tiếng nói làm cả màng nhĩ muốn nổ tung, chợt trong đầu có một ánh sáng chợt lóe lên, ánh mắt Tử Thư nhìn chăm chú vào lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc ở trong vương phủ này mấy năm rồi, căn bản là một người rất hiền lành, lại không biết phép tắc gì, đối với Vương gia chỉ có thể tránh được thì cứ tránh, nhưng lần này, Vương gia vì Mộc Mộc mà bị thương, chỉ sợ cô không thể tránh né, như vậy chuyện này là do Vương gia cố ý hay sao?
Nổ ầm một cái, sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút máu, thân thể Tử Thư dường như không thể đứng vững nổi, lui về phía sau khiếp sợ, mặt lộ vẻ thống khổ cùng ghen tỵ, tại sao? Vì sao bản thân mình đã cố gắng hết sức nhưng Vương gia lại chẳng thèm nhìn một cái, vứt bỏ như một chiếc giày cũ, nhưng ngài lại vì Mộc Mộc có thể tình nguyện để chính mình bị trọng thương dẫn đến hôn mê.
“Đền bù thế nào, thì lấy thân báo đáp chứ sao!” Hoa Thiên Thiên không thích bản tính kiêu ngạo của Tử Thư, trong vương phủ này không có kẻ ngu, mọi người đều biết rõ tình cảm Vương gia đối với Mộc Mộc, Mộc Mộc cũng biểu hiện rõ sợ hãi, cho nên cứ luôn lẩn tránh, nhưng cô càng lẫn tránh thì Vương gia cứ muốn bức ép không cho Mộc Mộc lẩn tránh, mà Tử Thư cứ mãi giày vò Lâu Hướng Vãn, nếu có giỏi sao không đi tìm Vương gia, đến bắt nạt Mộc Mộc làm gì!
“Đi thôi Thiên Thiên, chúng ta mau đi sửa soạn, chút nữa còn đến Mã phủ.” Nhìn sắc mặt Tử Thư tái nhợt, Lâu Hướng Vãn bối rối liền kéo Hoa Thiên Thiên đi, không màn đến ánh mắt thù hận của Tử Thư, lúc trước cứ mãi tránh né cho nên không thèm để ý.
Lâu Hướng Vãn liền cau cái mũi nhỏ, nếu như giờ thật sự bị hắn làm suy sụp, vậy cô có thể sống bên nhau suốt đời với Vương gia không? Người trong hoàng gia, Lâu Hướng Vãn nhớ lại tất cả mọi chuyện trong đầu, bây giờ không cần lo lắng chuyện này, giải quyết chuyện của Mã gia là quan trọng nhất.
Sau nửa canh giờ, Lâu Hướng Vãn cùng Hoa Thiên Thiên đã chuẩn bị chút quà, sau khi đến nói xin nghỉ với Lôi quản gia, mang theo Đoàn Tử cùng lên xe ngựa đi đến Mã gia, sau khi Mã phu nhân trở về Mã phủ liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, bà chỉ muốn Hoa Thiên Thiên mau chóng xuất giá để gả vào trong phủ.
“Lâu cô nương, Thiên Thiên, mau qua đây, đây chính là Chí Ninh, còn lão gia nhà chúng ta thì vẫn đang đi làm nhiệm vụ nên buổi trưa không về được.” Mã phu nhân mỉm cười rất niềm nở, giới thiệu người đứng bên cạnh với sắc mặt tái nhợt cùng dáng vẻ yếu đuối của tam công tử Mã gia, “Thằng nhóc này cứ quá lo lắng cho bệnh tình của phụ thân nó, nên thân thể càng gầy yếu chẳng nhìn ra được hình dáng gì nữa.”
Chỉ sợ đó là tâm bệnh mà thôi! Lâu Hướng Vãn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trường hợp như vậy cứ để cho Hoa Thiên Thiên tự mình ứng phó, dù gì cũng đã gặp được mặt của Mã Chí Ninh, ngước nhìn thê tử sắp cưới của mình mà vẻ mặt lại quá lạnh nhạt, thậm chí lộ rõ dáng vẻ chán ghét, còn biện lý do thân thể khó chịu để rời đi.
“Chắc vì tam công tử sợ phải nhìn thấy kẻ thấp hèn như nô tì, lại sắp trở thành thê tử của ngài, nên trong lòng càng không thoải mái, làm cho bệnh ngài ấy càng thêm nặng hơn đó?” Hoa Thiên Thiên không phải đèn cạn dầu (ko phải người nhu mỳ), nhìn thấy thái độ của Mã Chí Ninh như không muốn gặp mình, đương nhiên làm cho Hoa Thiên Thiên càng thêm khó chịu, không thể nói lời tốt gì.
Lâu Hướng Vãn vỗ lên trên đầu Hoa Thiên Thiên, liếc mắt nhìn nụ cười hơi vặn vẹo của Mã phu nhân, mỉm cười hòa giải đôi bên, “Chắc do Thiên Thiên quá xấu hổ, nên mới không biết lựa lời nói, mong Mã phu nhân đừng để bụng trong lòng.”
“Không sao, không sao, thằng nhóc Chí Ninh này đúng là không có phép tắc gì cả, chắc do bên ngoài quá nóng nên thân thể nó hơi khó chịu, muốn vào phòng để nghỉ ngơi đó mà.” Mã phu nhân cười liền nói đỡ lấy lời, rốt cuộc vẻ mặt cũng ung dung hơn một chút.
/92
|