Nói thì chậm, nhưng hành động lại cực nhanh! Căn bản Phượng Sở Thiên không nghĩ đến Lâu Hướng Vãn lại dám ra tay, liền muốn động thủ cứu người, nhưng ở tại nơi xa kia. Lúc này Phượng Sở Thiên mới đảo qua thấy nụ cười tuấn lãng, ánh mắt đột nhiên rất sắc bén, khí thế bừng bừng lan tỏa, may mắn Phượng Kính Dạ chỉ giả vờ bị trọng thương dẫn đến hôn mê.
Hầu Bảo là người cũng có võ công, mặc dù không tài giỏi mấy nhưng sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy, để có thể leo lên vị trí đại nội tổng quản đủ biết hắn đã trải qua cuộc sống như thế nào rồi. Tuy nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, so với hôm nay trông hắn càng thêm hung ác hơn, người mà Vương gia luôn nhớ tới lại muốn ám sát Vương gia! Chẳng lẽ cô ta là gian tế do tam hoàng tử phái đến!
Cây trâm cài trên tay chỉ còn cách lồng ngực Phượng Kính Dạ một khoảng cách rất nhỏ, liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay, Lâu Hướng Vãn nhìn bàn tay trắng ngọc thon dài đang nắm chặt lấy tay cô kia, sau đó cau mày nhìn về phía Phượng Kính Dạ, gương mặt anh tuấn khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Nói, ngươi do kẻ nào phái tới đây!” Phượng Sở Thiên nhanh chóng đoạt lấy cây trâm trong tay của Lâu Hướng Vãn, quay ngược lại điểm huyệt đạo trên người của cô, cau mày lạnh giọng ép hỏi.
“Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc! Uổn công ta ẩn mình mai phục trong vương phủ nhiều năm như vậy.” Lâu Hướng Vãn tái mặt cười, chân mày mảnh khảnh cùng ánh mắt đùa cợt nhìn Phượng Kính Dạ không nói một lời nào, nếu như mình không biết y thuật, có phải bị lừa như vậy mãi không!
Lửa giận càng thêm bùng cháy, Lâu Hướng Vãn biết những lời mình vừa nói ra sẽ có kết quả thế nào, nhưng khi cảm nhận được mạch đập của Phượng Kính Dạ. Còn có cả chuyện anh cứ giả vờ suy yếu làm ra vẻ bị hôn mê, việc cô bị anh lừa gạt làm cho lửa giận của mình trong nháy mắ bùng cháy thiêu đốt hết cả lý trí của mình, thậm chí còn dùng loại phương pháp bướng bỉnh này để dò xét Phượng Kính Dạ.
Nghe Lâu Hướng Vãn nói, sắc mặt Phượng Sở Thiên càng thêm lo lắng, Phượng Kính Dạ đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm như vậy, Phượng Sở Thiên ngẩn nhìn vào trong đôi mắt kia, lại không ngờ tới Lâu Hướng Vãn lại là một tên phản đồ, mai phục tại Phượng vương phủ chính chỉ vì muốn tìm cơ hội để ám sát Phượng Kính Dạ.
“Nói như vậy chuyện ở miếu Quan Âm đều do một mình ngươi sắp đặt ra, chỉ vì muốn để cho Bổn vương cứu người tổn hại nguyên khí, rồi sau đó tìm cơ hội tốt để ám sát Bổn vương có đúng không?” Phượng Kính Dạ cuối cùng mở miệng, giọng hơi trầm thấp khàn khàn, cố gắng tựa vào trên giường, ánh mắt mê hoặc cười như không cười nhìn Lâu Hướng Vãn, bàn tay hắn ta nắm lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn không ngừng vuốt ve lên trên mu bàn tay kia, mà chẳng hề lộ ra chút tức giận nào, lại không có chút phẫn nộ hay đau khổ vì bị người khác phản bội.
“Đúng!” Giận dỗi, Lâu Hướng Vãn hừ lạnh, đáng tiếc là bị điểm huyệt đạo làm cho cô không cách nào rút khỏi cánh tay ra khỏi lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ, sao lúc này hắn không hề tức giận chứ? Lại còn cười mị hoặc để làm gì!
“Kính Dạ, ngươi hãy người giao cho ta thẩm vấn đi.” Phượng Sở Thiên nhìn thấy Phượng Kính Dạ chẳng mấy quan tâm đến chuyện này, biết rõ Kính Dạ tuyệt đối sẽ không dụng hình với Lâu Hướng Vãn, cho nên mới quyết định đem ngươi đến cho mình tự thẩm tra.
“Tiểu Mộc đầu, không nên gây chuyện.” Thở dài lắc đầu một cái, Phượng Kính Dạ nhanh chóng đưa tay giải huyệt đạo cho Lâu Hướng Vãn, bàn tay vuốt vuốt lên trên đầu cô yêu chìu, mắt phượng hẹp dài trong đó thoáng qua tia nghi ngờ, thế nhưng hắn không biết Tiểu Mộc đầu lại biết y thuật, mới vừa rồi cô còn nắm lấy cổ tay mình, không phải vì lo lắng cho mình mà là đi bắt mạch, nghĩ đến điểm này, Phượng Kính Dạ không khỏi cười khổ, quả thật đầu đã bị hôn mê rồi.
“Gây chuyện? Ai thèm gây chuyện với ngài chứ!” Phượng Sở Thiên vừa muốn ngăn cản Phượng Kính Dạ giải huyệt đạo, nhưng đột nhiên lại thấy Lâu Hướng Vãn giống như đang xù lông, nổi giận rống lên với Phượng Kính Dạ, bốp một cái liền thoát khỏi cánh tay của hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó, trông rất tức giận cả hốc mắt đều đỏ, kết quả câu thứ hai chưa nói ra thì cả người đều ho lên kịch liệt.
Thân thể Lâu Hướng Vãn còn chưa hồi phục lại, nên chưa kịp nói hết lời liền ho khan không ngừng, khiến Phượng Kính Dạ ở một bên không khỏi đau lòng, vỗ nhẹ vào sau lưng của Lâu Hướng Vãn.
“Tránh ra!” Tính khí cô lại bộc phát, Lâu Hướng Vãn lần nữa hất tay Phượng Kính Dạ ra, thân thể trực tiếp cách xa giường, mình đúng là đầu heo! Biết rõ không nên tin người trong hoàng gia, nhưng vẫn tự mình nhảy vào vũng bùn, mấy ngày nay trong lòng cứ bất an lo lắng nhiều như vậy, nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ là cái bẫy do người ta bày ra để đùa giỡn, vậy mà mình cứ ngu ngốc nhảy vào chứ.
“Mộc Mộc, mặc dù Bổn vương không có bị trọng thương dẫn đến hôn mê, nhưng nội thương thì cũng vẫn cần điều trị.” Phượng Kính Dạ nhìn thấy sắc mặt không còn chút sức lực của Lâu Hướng Vãn, lập tức nghiêm túc mở miệng, nhìn gương mặt tuấn mỹ như ngọc giờ phút này trông rất nghiêm túc, lần nữa giơ tay ra.
Phượng Sở Thiên với Hầu Bảo trợn tròn mắt khó hiểu, rốt cuộc bọn họ đang diễn tuồng gì, nhìn thái độ của Phượng Kính Dạ đối với Lâu Hướng Vãn rõ ràng không có chút bất kỳ đề phòng nào, chứng tỏ Lâu Hướng Vãn không phải gian tế?
Lấy lại tỉnh táo, Lâu Hướng Vãn vẫn cố chấp vói tới bàn tay to ở trước mặt mình, do dự chốt lát sau đó chạm vào mạch ở trên cổ tay của Phượng Kính Dạ, dò xét cẩn thận, quả thật giống như lời của Phượng Kính Dạ, không đến nỗi bị trọng thương dẫn đến hôn mê, nhưng mà chân khí cũng bị hao tổn rất nhiều, ít nhất cần điều dưỡng khoảng mười ngày mới có thể khôi phục lại mười thành công lực.
“Vương gia có thể tự chăm sóc tốt cho mình, nếu đã không còn chuyện gì thì nô tỳ xin cáo lui.” Lâu Hướng Vãn thu sạch sẽ bộ dáng của con mèo hoang khó chịu, cúi đầu xuống lộ ra thái độ cung kính đầy hèn mọn.
Phượng Sở Thiên nhìn động tác bắt mạch của Lâu Hướng Vãn liền hiểu rõ ngay, căn bản đã nhìn thấu được Kính Dạ dùng khổ nhục kế, bất đắc dĩ nhìn vào mặt Phượng Kính Dạ, bổn phận của Lâu Hướng Vãn là một nha hoàn, Phượng Sở Thiên nhếch môi nở nụ cười, không ngờ có thể nhìn ra được vẻ mặt đố kỵ của Phượng Kính Dạ.
“Mộc Mộc, tạm thời đã vào trong hoàng cung rồi thì cứ ở lại đây làm khách đi, bên này cứ để Hầu Bảo ở bên cạnh hầu hạ Kính Dạ là được rồi.” Phượng Sở Thiên mở miệng cười, giống như không có nhìn thấy được ánh mắt ghen tỵ của Phượng Kính Dạ.
Tới hoàng cung làm khách? Sợ đầu mình ở trên cổ lâu quá nên muốn đem dọn nó đi rồi sao? Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn về phía Phượng Sở Thiên đang mở miệng đề nghị, hừ hừ hai tiếng. “Điện hạ, người muốn giữ người lại thì phải lấy cớ nào tốt hơn một chút chứ.”
Hầu Bảo là người cũng có võ công, mặc dù không tài giỏi mấy nhưng sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy, để có thể leo lên vị trí đại nội tổng quản đủ biết hắn đã trải qua cuộc sống như thế nào rồi. Tuy nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, so với hôm nay trông hắn càng thêm hung ác hơn, người mà Vương gia luôn nhớ tới lại muốn ám sát Vương gia! Chẳng lẽ cô ta là gian tế do tam hoàng tử phái đến!
Cây trâm cài trên tay chỉ còn cách lồng ngực Phượng Kính Dạ một khoảng cách rất nhỏ, liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay, Lâu Hướng Vãn nhìn bàn tay trắng ngọc thon dài đang nắm chặt lấy tay cô kia, sau đó cau mày nhìn về phía Phượng Kính Dạ, gương mặt anh tuấn khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Nói, ngươi do kẻ nào phái tới đây!” Phượng Sở Thiên nhanh chóng đoạt lấy cây trâm trong tay của Lâu Hướng Vãn, quay ngược lại điểm huyệt đạo trên người của cô, cau mày lạnh giọng ép hỏi.
“Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc! Uổn công ta ẩn mình mai phục trong vương phủ nhiều năm như vậy.” Lâu Hướng Vãn tái mặt cười, chân mày mảnh khảnh cùng ánh mắt đùa cợt nhìn Phượng Kính Dạ không nói một lời nào, nếu như mình không biết y thuật, có phải bị lừa như vậy mãi không!
Lửa giận càng thêm bùng cháy, Lâu Hướng Vãn biết những lời mình vừa nói ra sẽ có kết quả thế nào, nhưng khi cảm nhận được mạch đập của Phượng Kính Dạ. Còn có cả chuyện anh cứ giả vờ suy yếu làm ra vẻ bị hôn mê, việc cô bị anh lừa gạt làm cho lửa giận của mình trong nháy mắ bùng cháy thiêu đốt hết cả lý trí của mình, thậm chí còn dùng loại phương pháp bướng bỉnh này để dò xét Phượng Kính Dạ.
Nghe Lâu Hướng Vãn nói, sắc mặt Phượng Sở Thiên càng thêm lo lắng, Phượng Kính Dạ đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm như vậy, Phượng Sở Thiên ngẩn nhìn vào trong đôi mắt kia, lại không ngờ tới Lâu Hướng Vãn lại là một tên phản đồ, mai phục tại Phượng vương phủ chính chỉ vì muốn tìm cơ hội để ám sát Phượng Kính Dạ.
“Nói như vậy chuyện ở miếu Quan Âm đều do một mình ngươi sắp đặt ra, chỉ vì muốn để cho Bổn vương cứu người tổn hại nguyên khí, rồi sau đó tìm cơ hội tốt để ám sát Bổn vương có đúng không?” Phượng Kính Dạ cuối cùng mở miệng, giọng hơi trầm thấp khàn khàn, cố gắng tựa vào trên giường, ánh mắt mê hoặc cười như không cười nhìn Lâu Hướng Vãn, bàn tay hắn ta nắm lấy cổ tay của Lâu Hướng Vãn không ngừng vuốt ve lên trên mu bàn tay kia, mà chẳng hề lộ ra chút tức giận nào, lại không có chút phẫn nộ hay đau khổ vì bị người khác phản bội.
“Đúng!” Giận dỗi, Lâu Hướng Vãn hừ lạnh, đáng tiếc là bị điểm huyệt đạo làm cho cô không cách nào rút khỏi cánh tay ra khỏi lòng bàn tay của Phượng Kính Dạ, sao lúc này hắn không hề tức giận chứ? Lại còn cười mị hoặc để làm gì!
“Kính Dạ, ngươi hãy người giao cho ta thẩm vấn đi.” Phượng Sở Thiên nhìn thấy Phượng Kính Dạ chẳng mấy quan tâm đến chuyện này, biết rõ Kính Dạ tuyệt đối sẽ không dụng hình với Lâu Hướng Vãn, cho nên mới quyết định đem ngươi đến cho mình tự thẩm tra.
“Tiểu Mộc đầu, không nên gây chuyện.” Thở dài lắc đầu một cái, Phượng Kính Dạ nhanh chóng đưa tay giải huyệt đạo cho Lâu Hướng Vãn, bàn tay vuốt vuốt lên trên đầu cô yêu chìu, mắt phượng hẹp dài trong đó thoáng qua tia nghi ngờ, thế nhưng hắn không biết Tiểu Mộc đầu lại biết y thuật, mới vừa rồi cô còn nắm lấy cổ tay mình, không phải vì lo lắng cho mình mà là đi bắt mạch, nghĩ đến điểm này, Phượng Kính Dạ không khỏi cười khổ, quả thật đầu đã bị hôn mê rồi.
“Gây chuyện? Ai thèm gây chuyện với ngài chứ!” Phượng Sở Thiên vừa muốn ngăn cản Phượng Kính Dạ giải huyệt đạo, nhưng đột nhiên lại thấy Lâu Hướng Vãn giống như đang xù lông, nổi giận rống lên với Phượng Kính Dạ, bốp một cái liền thoát khỏi cánh tay của hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó, trông rất tức giận cả hốc mắt đều đỏ, kết quả câu thứ hai chưa nói ra thì cả người đều ho lên kịch liệt.
Thân thể Lâu Hướng Vãn còn chưa hồi phục lại, nên chưa kịp nói hết lời liền ho khan không ngừng, khiến Phượng Kính Dạ ở một bên không khỏi đau lòng, vỗ nhẹ vào sau lưng của Lâu Hướng Vãn.
“Tránh ra!” Tính khí cô lại bộc phát, Lâu Hướng Vãn lần nữa hất tay Phượng Kính Dạ ra, thân thể trực tiếp cách xa giường, mình đúng là đầu heo! Biết rõ không nên tin người trong hoàng gia, nhưng vẫn tự mình nhảy vào vũng bùn, mấy ngày nay trong lòng cứ bất an lo lắng nhiều như vậy, nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ là cái bẫy do người ta bày ra để đùa giỡn, vậy mà mình cứ ngu ngốc nhảy vào chứ.
“Mộc Mộc, mặc dù Bổn vương không có bị trọng thương dẫn đến hôn mê, nhưng nội thương thì cũng vẫn cần điều trị.” Phượng Kính Dạ nhìn thấy sắc mặt không còn chút sức lực của Lâu Hướng Vãn, lập tức nghiêm túc mở miệng, nhìn gương mặt tuấn mỹ như ngọc giờ phút này trông rất nghiêm túc, lần nữa giơ tay ra.
Phượng Sở Thiên với Hầu Bảo trợn tròn mắt khó hiểu, rốt cuộc bọn họ đang diễn tuồng gì, nhìn thái độ của Phượng Kính Dạ đối với Lâu Hướng Vãn rõ ràng không có chút bất kỳ đề phòng nào, chứng tỏ Lâu Hướng Vãn không phải gian tế?
Lấy lại tỉnh táo, Lâu Hướng Vãn vẫn cố chấp vói tới bàn tay to ở trước mặt mình, do dự chốt lát sau đó chạm vào mạch ở trên cổ tay của Phượng Kính Dạ, dò xét cẩn thận, quả thật giống như lời của Phượng Kính Dạ, không đến nỗi bị trọng thương dẫn đến hôn mê, nhưng mà chân khí cũng bị hao tổn rất nhiều, ít nhất cần điều dưỡng khoảng mười ngày mới có thể khôi phục lại mười thành công lực.
“Vương gia có thể tự chăm sóc tốt cho mình, nếu đã không còn chuyện gì thì nô tỳ xin cáo lui.” Lâu Hướng Vãn thu sạch sẽ bộ dáng của con mèo hoang khó chịu, cúi đầu xuống lộ ra thái độ cung kính đầy hèn mọn.
Phượng Sở Thiên nhìn động tác bắt mạch của Lâu Hướng Vãn liền hiểu rõ ngay, căn bản đã nhìn thấu được Kính Dạ dùng khổ nhục kế, bất đắc dĩ nhìn vào mặt Phượng Kính Dạ, bổn phận của Lâu Hướng Vãn là một nha hoàn, Phượng Sở Thiên nhếch môi nở nụ cười, không ngờ có thể nhìn ra được vẻ mặt đố kỵ của Phượng Kính Dạ.
“Mộc Mộc, tạm thời đã vào trong hoàng cung rồi thì cứ ở lại đây làm khách đi, bên này cứ để Hầu Bảo ở bên cạnh hầu hạ Kính Dạ là được rồi.” Phượng Sở Thiên mở miệng cười, giống như không có nhìn thấy được ánh mắt ghen tỵ của Phượng Kính Dạ.
Tới hoàng cung làm khách? Sợ đầu mình ở trên cổ lâu quá nên muốn đem dọn nó đi rồi sao? Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn về phía Phượng Sở Thiên đang mở miệng đề nghị, hừ hừ hai tiếng. “Điện hạ, người muốn giữ người lại thì phải lấy cớ nào tốt hơn một chút chứ.”
/92
|