“Giỏi cho tiện tì nhà ngươi, nhìn thấy bản phi thế mà lại không hành lễ?” Dung Trắc Phi lạnh lùng mắng mỏ, hận không lập tức xé Lâu Hướng Vãn ra, nếu không phải tiện tì này quyến rũ vương gia, sao vương gia lại có thể thân cận với ả như vậy, nghĩ đến đây, Dung Trắc Phi lại càng thêm giận dữ, thậm chí quên mất dáng vẻ cùng tư thái của một Trắc phi vương phủ là thế nào.
“Dung tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?” Dung Trắc Phi vừa mới khiển trách lâu Hướng Vãn, giọng nói trong trẻo của Lương Viên liền truyền tới, trên mặt phiếm cười, mang theo vẻ thân thiết thấp giọng nhắc nhở, “Tẩu tẩu hãy cẩn thận một chút, đây là ở bên ngoài đó.”
Dung Trắc Phi được Lương Viên nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới mình đang ở đâu, tuy rằng nói với bên ngoài là vì Phượng Kính Dạ đến phúng viếng Lưu gia nên mang thêm một số vật phẩm đến an ủi, trước sau tổng cộng có ba xe ngựa, cũng có thị vệ uy phong đứng ở hai bên, nhưng cách đó không xa vẫn có dân chúng đứng nhìn.
“Đa tạ Tam hoàng phi.” Dung Trắc Phi cười cảm kích với Lương Viên, khôi phục bộ mặt của tiểu thư khuê các, nhìn thấy Lương Viên liền nhớ tới chuyện hồi sáng ở trong Ngự Thiện Phòng phát sinh chuyện đánh chết gã nô tài, Minh thừa tướng cũng có tai mắt ở trong cung, nên chuyện này đương nhiên cũng không thể qua mặt được Dung Trắc Phi.
“Vương gia, Lâu Hướng Vãn thân là nha hoàn, thấy thần thiếp lại kiêu căng không chịu hành lễ, không biết phép tắc như vậy, càng khiến cho người chê cười thần thiếp chưởng quản vương phủ không nghiêm, thỉnh vương gia đem Lâu Hướng Vãn giao cho thần thiếp xử trí.” Dung Trắc Phi ngạo nghễ mở miệng, tuy rằng không phải dáng vẻ của người đàn bà chanh chua, nhưng trong mi mắt kia lại lộ ra lửa giận cùng dư vị ghen ghét đến dọa người.
“Dung tẩu tẩu chỉ dạy bảo một nha hoàn biết phép tắc mà còn cần xin chỉ thị của vương gia sao? Bản phi cho rằng gia phong của Phượng vương phủ rất chặt chẽ chứ, sáng nay ở Ngự Thiện Phòng, một gã nô tài của phủ Tam hoàng tử không biết phép tắc lại bị Lâu cô nương cho bị đánh chết rồi đấy.” Lương Viên vẫn cười giòn như cũ, nhưng lộ ra vài phần can đảm, cũng không sợ hãi Phượng Kính Dạ đang ở trong xe ngựa chưa có lộ diện.
Trong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, nhíu nhíu mày, không tiếng động đem vấn đề phiền toái khó giải quyết này ném cho Phượng Kính Dạ xử lý, bản thân rơi vào trong tay Dung Trắc Phi, đã chết thì rất thống khoái, ước chừng kết cục cơ bản là sống không bằng chết, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Thu được ánh mắt có vài phần ai oán của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ không tiếng động cười, phượng mâu chớp chớp nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó trực tiếp đưa tay kéo Lâu Hướng Vãn qua mà ôm thật chặt. (vinhanh: chiếm tiện nghi dữ vậy trời)
(tâm tâm: hở tí là ôm, dê xồm )
“Vương gia, một tiện tì không biết phép tắc như vậy, thỉnh vương gia không cần bao che khuyết điểm! Bằng không về sau nô tì làm thế nào quản chế được chuyện vương phủ!” Dung Trắc Phi cắn chặt khóe môi, đột nhiên, ngoài dự đoán của mọi người quỳ gối xuống đất, thân thể ngay ngắn ngẩng đầu lên, mỗi một chữ đều rít qua kẽ răng, “Vương gia! Nô tì là Trắc phi do hoàng hậu khâm điểm, là đại tiểu thư Minh gia, hiện giờ lại bị một tiện tì vũ nhục như thế, đây là vương gia muốn buộc nô tì đi tìm cái chết thật sao?”
“Thân thể bổn vương không khỏe, không dựa vào Mộc Mộc, thì thân thể đứng không thẳng được, hóa ra Trắc phi của bổn vương hiền lương thục đức như thế, hừ!” Thanh âm Phượng Kính Dạ không lớn, thậm chí bởi vì thân thể suy yếu mà có vẻ chầm chậm, nhưng phượng mâu lại lộ ra lạnh lùng, giọng điệu lạnh bạc, rõ ràng là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc nhưng sinh ra vẻ bạc tình lãnh khốc, “Ghen tị, miệng lưỡi khiêu khích như vậy, thất xuất hưu thê thì Minh Dung ngươi đã chiếm lấy hai điều rồi đó.”
Rõ ràng Lâu Hướng Vãn ỷ sủng mà kiêu, không để Dung Trắc Phi vào trong mắt, không hành lễ cũng không thỉnh an, nhưng lời Phượng Kính Dạ vừa nói ra, sự thật lại hoàn toàn bị đảo ngược trở lại, Lương Viện híp mắt nhìn thoáng qua biểu cảm cực kỳ vô tội của Lâu Hướng Vãn, nhìn không ra chuyện lại phát sinh thế này, có thể để Phượng vương gia một lòng bảo vệ đến như thế sao.
Cũng không thèm nhìn Dung Trắc Phi đang liếc mắt một cái quỳ ở trên mặt đất, ngữ điệu lạnh như băng của Phượng Kính Dạ chợt chuyển sang ôn nhu, thậm chí còn ấn chứ ý cười, “Mộc Mộc, đỡ bổn vương đi qua Lưu gia.” Chữ “đỡ” âm lượng lại tăng thêm vài phần, khiến người xung quanh hiểu rõ bệnh tình nghiêm trọng của Phượng Kính Dạ.
“Dạ, vương gia.” Lâu Hướng Vãn đáp ứng, đổi trắng thay đen, hôm nay xem như bản thân được mở mang kiến thức rồi.
“Thế nào, bổn vương nói ngươi không có việc gì sẽ không có việc gì mà.” Ái muội đem toàn bộ sức nặng đều dựa vào trên bờ vai của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cười một cách đắc ý.
“Vương gia, ngươi đây là nói trắng thành đen, nói đen thành trắng à.” Hừ hừ hai tiếng, Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt, tỏ vẻ bản thân cực kỳ khinh thường.
Phượng Kính Dạ lắc đầu, không cùng Lâu Hướng Vãn đấu võ mồm, cho dù thắng, khẳng định Tiểu Mộc đầu sẽ mất hứng, bản tính thích đùa giỡn kia sẽ lùi về trong mai rùa, đến cuối cùng vẫn không nên ép buộc chính mình quá, huống chi xem cô có biểu cảm phong phú như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
“Dung tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?” Dung Trắc Phi vừa mới khiển trách lâu Hướng Vãn, giọng nói trong trẻo của Lương Viên liền truyền tới, trên mặt phiếm cười, mang theo vẻ thân thiết thấp giọng nhắc nhở, “Tẩu tẩu hãy cẩn thận một chút, đây là ở bên ngoài đó.”
Dung Trắc Phi được Lương Viên nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới mình đang ở đâu, tuy rằng nói với bên ngoài là vì Phượng Kính Dạ đến phúng viếng Lưu gia nên mang thêm một số vật phẩm đến an ủi, trước sau tổng cộng có ba xe ngựa, cũng có thị vệ uy phong đứng ở hai bên, nhưng cách đó không xa vẫn có dân chúng đứng nhìn.
“Đa tạ Tam hoàng phi.” Dung Trắc Phi cười cảm kích với Lương Viên, khôi phục bộ mặt của tiểu thư khuê các, nhìn thấy Lương Viên liền nhớ tới chuyện hồi sáng ở trong Ngự Thiện Phòng phát sinh chuyện đánh chết gã nô tài, Minh thừa tướng cũng có tai mắt ở trong cung, nên chuyện này đương nhiên cũng không thể qua mặt được Dung Trắc Phi.
“Vương gia, Lâu Hướng Vãn thân là nha hoàn, thấy thần thiếp lại kiêu căng không chịu hành lễ, không biết phép tắc như vậy, càng khiến cho người chê cười thần thiếp chưởng quản vương phủ không nghiêm, thỉnh vương gia đem Lâu Hướng Vãn giao cho thần thiếp xử trí.” Dung Trắc Phi ngạo nghễ mở miệng, tuy rằng không phải dáng vẻ của người đàn bà chanh chua, nhưng trong mi mắt kia lại lộ ra lửa giận cùng dư vị ghen ghét đến dọa người.
“Dung tẩu tẩu chỉ dạy bảo một nha hoàn biết phép tắc mà còn cần xin chỉ thị của vương gia sao? Bản phi cho rằng gia phong của Phượng vương phủ rất chặt chẽ chứ, sáng nay ở Ngự Thiện Phòng, một gã nô tài của phủ Tam hoàng tử không biết phép tắc lại bị Lâu cô nương cho bị đánh chết rồi đấy.” Lương Viên vẫn cười giòn như cũ, nhưng lộ ra vài phần can đảm, cũng không sợ hãi Phượng Kính Dạ đang ở trong xe ngựa chưa có lộ diện.
Trong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ, nhíu nhíu mày, không tiếng động đem vấn đề phiền toái khó giải quyết này ném cho Phượng Kính Dạ xử lý, bản thân rơi vào trong tay Dung Trắc Phi, đã chết thì rất thống khoái, ước chừng kết cục cơ bản là sống không bằng chết, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Thu được ánh mắt có vài phần ai oán của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ không tiếng động cười, phượng mâu chớp chớp nhìn Lâu Hướng Vãn, sau đó trực tiếp đưa tay kéo Lâu Hướng Vãn qua mà ôm thật chặt. (vinhanh: chiếm tiện nghi dữ vậy trời)
(tâm tâm: hở tí là ôm, dê xồm )
“Vương gia, một tiện tì không biết phép tắc như vậy, thỉnh vương gia không cần bao che khuyết điểm! Bằng không về sau nô tì làm thế nào quản chế được chuyện vương phủ!” Dung Trắc Phi cắn chặt khóe môi, đột nhiên, ngoài dự đoán của mọi người quỳ gối xuống đất, thân thể ngay ngắn ngẩng đầu lên, mỗi một chữ đều rít qua kẽ răng, “Vương gia! Nô tì là Trắc phi do hoàng hậu khâm điểm, là đại tiểu thư Minh gia, hiện giờ lại bị một tiện tì vũ nhục như thế, đây là vương gia muốn buộc nô tì đi tìm cái chết thật sao?”
“Thân thể bổn vương không khỏe, không dựa vào Mộc Mộc, thì thân thể đứng không thẳng được, hóa ra Trắc phi của bổn vương hiền lương thục đức như thế, hừ!” Thanh âm Phượng Kính Dạ không lớn, thậm chí bởi vì thân thể suy yếu mà có vẻ chầm chậm, nhưng phượng mâu lại lộ ra lạnh lùng, giọng điệu lạnh bạc, rõ ràng là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc nhưng sinh ra vẻ bạc tình lãnh khốc, “Ghen tị, miệng lưỡi khiêu khích như vậy, thất xuất hưu thê thì Minh Dung ngươi đã chiếm lấy hai điều rồi đó.”
Rõ ràng Lâu Hướng Vãn ỷ sủng mà kiêu, không để Dung Trắc Phi vào trong mắt, không hành lễ cũng không thỉnh an, nhưng lời Phượng Kính Dạ vừa nói ra, sự thật lại hoàn toàn bị đảo ngược trở lại, Lương Viện híp mắt nhìn thoáng qua biểu cảm cực kỳ vô tội của Lâu Hướng Vãn, nhìn không ra chuyện lại phát sinh thế này, có thể để Phượng vương gia một lòng bảo vệ đến như thế sao.
Cũng không thèm nhìn Dung Trắc Phi đang liếc mắt một cái quỳ ở trên mặt đất, ngữ điệu lạnh như băng của Phượng Kính Dạ chợt chuyển sang ôn nhu, thậm chí còn ấn chứ ý cười, “Mộc Mộc, đỡ bổn vương đi qua Lưu gia.” Chữ “đỡ” âm lượng lại tăng thêm vài phần, khiến người xung quanh hiểu rõ bệnh tình nghiêm trọng của Phượng Kính Dạ.
“Dạ, vương gia.” Lâu Hướng Vãn đáp ứng, đổi trắng thay đen, hôm nay xem như bản thân được mở mang kiến thức rồi.
“Thế nào, bổn vương nói ngươi không có việc gì sẽ không có việc gì mà.” Ái muội đem toàn bộ sức nặng đều dựa vào trên bờ vai của Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cười một cách đắc ý.
“Vương gia, ngươi đây là nói trắng thành đen, nói đen thành trắng à.” Hừ hừ hai tiếng, Lâu Hướng Vãn trợn trừng mắt, tỏ vẻ bản thân cực kỳ khinh thường.
Phượng Kính Dạ lắc đầu, không cùng Lâu Hướng Vãn đấu võ mồm, cho dù thắng, khẳng định Tiểu Mộc đầu sẽ mất hứng, bản tính thích đùa giỡn kia sẽ lùi về trong mai rùa, đến cuối cùng vẫn không nên ép buộc chính mình quá, huống chi xem cô có biểu cảm phong phú như vậy cũng là một loại hưởng thụ.
/92
|