Lão hoàng đế Phượng Đạt vẫn say mê việc luyện đan của mình hơn việc Hách Liên vương phi bị hạ độc, nhưng vì chuyện Phượng Kính Dạ hôn mê, giờ phút này, Phượng Đạt ngồi trên long ỷ, trang nghiêm trong ngự Thư Phòng, đủ để thấy hoàng đế vẫn đặc biệt lưu tâm Phượng Kính Dạ. Hầu Bảo đứng ở bên cạnh liền dâng nước ấm lên, lão hoàng đế giơ tay xoa xoa nếp nhăn trên trán, rồi lấy bình sứ trên bàn đổ ra hai viên hoàn đan đen thui, ngửa đầu nuốt vào, sau đó nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, rồi cẩn thận đậy bình đan lại, đưa cho một Tiểu Đạo Sĩ cầm ở bên cạnh.
Dùng đan dược xong, dường như sức lực của hoàng đế liền tốt hơn, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Trương Minh Hải đang quỳ trên đất, nét mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ phiền chán khi giải quyết chuyện chính sự, ”Được rồi, đứng lên mà nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này ở trong Ngự Thư Phòng, ngoại trừ Trương Minh Hải ở bên ngoài, mọi người đều đã đến đủ, Minh thừa tướng, Ngự Sử Vương Trọng Sơn, còn có phụ thân của Vương hoàng hậu là Hộ Bộ Thượng Thư Vương Nguyên Đứ, Tam hoàng tử, Phượng Sở Thiên, Tả ngôn, còn có bốn đại thần đứng ở phái trung lập.
“Hoàng thượng, Phượng vương gia vào trong đại lao Hình bộ, cưỡng ép vi thần giao ra trọng phạm Lâu Hướng Vãn, trong vụ án hạ độc Hách Liên vương phi, nên vi thần cúi mong hoàng thượng minh xét cho vi thần!” Trương Minh Hải dập đầu quỳ lạy, lộ ra vết thương dài trên cổ do trường kiếm gây ra, “Lúc đó tất cả quan viên Hình Bộ đều có mặt, Phượng vương gia dùng danh hiệu vương gia ra uy hiếp nên vi thần không dám mạo phạm.”
“Kính Dạ hồ đồ rồi.” Phượng Đạt híp mắt mở miệng, thân thể mặc long bào vô lực liền tựa vào trên long ỷ, “Sở Thiên, đi xem Kính Dạ tiến cung chưa? Mau đem án tử tra ra rõ ràng, đừng làm phí phạm thời gian luyện đan tu đạo của trẫm.”
Lúc này Phượng Đạt vừa dứt lời, thì âm thanh cung kính của thái giám từ ngoài truyền đến, “Hoàng thượng, Phượng vương gia muốn bái kiến.”
“Truyền vào.” Thấy Phượng Kính Dạ đến, nét mặt vui sướng liền lộ ra trên gương mặt già nua, lão hoàng đế muốn nhanh chóng rời khỏi, đem chuyện chính sự ném cho Phượng Sở Thiên và Phượng Tiêu.
Kỳ thực hiện giờ Phượng Đạt chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng vì ăn đan dược, làm mình càng ngày càng già, tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn và da đầy đồi mồi. Trái hẳn với Vương hoàng hậu, dáng người thùy mị thướt tha. Hiện giờ ngoại trừ luyện đan ra, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến, ban ngày đần độn, ban đêm ngủ không được an giấc, luôn bị cơn ác mộng quấn lấy là người đầy mồ hôi trộm, khiến lão chỉ chuyên tâm vào chuyện luyện đan.
“Đừng lo.” Phượng Kính Dạ thoáng thấy Lâu Hướng Vãn có hơi bất an, liền nắm chặt tay nàng lập tức đẩy cánh cửa Ngự Thư Phòng ra, cùng nhau đi vào trong.
Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn còn chưa hành lễ xong, liền bị Phượng Đạt hô lên bình thân, âm thanh kia sao già dặn đến mức quá xa lạ như thế? Khuôn mặt Lâu Hướng Vãn hơi trắng bệch, từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên long ỷ, cho dù cách xa năm sáu thước nhưng khi thấy Phượng Đạt, nét mặt Lâu Hướng Vãn vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc.
“Đây là nha hoàn họ Lâu đã đầu độc Hách Liên vương phi sao?” Phượng Đạt liền hỏi, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, khoảng cách có hơi xa lại thêm mắt không được tốt nên không nhìn rõ lắm,”Hãy nói xem, độc có phải do ngươi ha hay không?”
Lúc trước do tai biến xảy ra ở Dược Vương Cốc biến, Lâu Hướng Vãn gieo mình nhảy xuống Sinh Tử Nhai, sống ở đó cùng sư phụ sau một thời gian, Lâu Hướng Vãn lén gạt Cố Thanh Phong cầm lệnh bài huyết sát lâu đi ra ngoài.
Lúc đó, một nhóm người ở Huyết Sát Lâu luôn ẩn mình trong cứ điểm, khi nhận được tin tức một số sát thủ liền đến tiếp ứng, thật bất ngờ nhất khi người gặp Huyết Sát Lâu lại là một tiểu oa nhi với gương mặt trắng ngần, sau khi Lâu Hướng Vãn lộ ra lệnh bài, người sát thủ lập tức cung kính nghênh đón, đem người mang đến ẩn nấp trong tổng đà của huyết sát lâu ở giữa rừng núi.
Chuyện tình Dược vương cốc lập tức được tra ra, người đến tìm Huyết Sát Lâu chính là hoàng đế Phượng Đạt, hắn muốn lợi dụng sát thủ Huyết Sát Lâu đem bức Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, nhưng hắn không ngờ đến, nhóm sát thủ này lại thay lòng đổi dạ, sau khi Cố Thanh Phong tiếp nhận Huyết Sát Lâu thì chưa từng lộ mặt, đem mọi chuyện trong lâu giao cho cấp dưới xử lý, nhưng vì sợ có một số người còn có dã tâm nên lúc làm nhiệm vụ, đều dựa theo quy củ Huyết Sát Lâu là không được giết hại dân thường, ai không tuân liền xử theo quy củ.
Chỉ vì Phượng Đạt trả giá cao hợp ý bọn nhóm sát thủ này, tìm một đám tội phạm trên giang hồ đang chạy tội, sau đó huyết tẩy Dược vương cốc, mà trong lúc Cố Thanh Phong thấy lệnh bài Huyết Sát Lâu liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Năm đó, bất luận Phượng Đạt khuyên nhủ thế nào, Cố Thanh Phong luôn luôn không đồng ý đến hoàng cung Tố Nguyên, dù lấy thân phận là đại thần hay ngự y cũng không chịu, Cố Thanh Phong tính tình ôn hòa nhã nhặn nhưng lại người rất cố chấp nên lúc đầu cũng từ bỏ, nhưng lúc Phượng Đạt trúng độc vừa khỏi, bên Tây Lan Vương triều đoàn kết với hai tiểu quốc bắt đầu phát động chiến tranh, bất đắc dĩ Phượng Đạt mới muốn đem Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, ít nhất cũng vì thân phận hắn là hoàng đệ Tây Lan vương triều, thúc thúc của hoàng đế Tây Lan vương triều Bạch Thanh Nguyêt.
Phượng Đạt cũng không ngờ về thân phận của Cố Thanh Phong, cho nên muốn đem người ra khỏi Dược vương cốc, sau đó đe dọa để Tây Lan vương triều lui binh, nhưng lúc hai nước chinh chiến, thậm chí thành kẻ thù thì Phượng Đạt cũng không dám nói ra, lại càng không muốn Cố Thanh Phong biết được ý định của mình, cho nên hắn nghĩ lợi dụng thanh danh Huyết Sát Lâu ra tay là tốt nhất, sau đó mang Cố Thanh Phong theo mình ra biên ải để cứu nguy.
Nhưng Phượng Đạt lại không nghĩ đến, trước khi Phượng Đạt trúng độc, Cố Thanh Phong lo lắng cho an toàn của Phượng Đạt, nên đã ra một đạo lệnh chú ý tất cả tin tức của Phượng Đạt, lo lắng có người mua chuộc sát thủ đến ám sát hắn.
Lúc Phượng Đạt đi đến Huyết Sát Lâu, Cố Thanh Phong cũng biết, bất quá hắn không có đi tìm hiểu, Phượng Đạt thânlà đế vương, dù sao cũng có rất nhiều việc không thể nói rõ ra, cứ để sát thủ của Huyết Sát Lâu ra tay, nhưng sau đó Cố Thanh Phong trông thấy lệnh bài sát thủ Huyết Sát Lâu rớt ra, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt đều được làm rõ, thể xác cùng tình cảm bị phản bội dẫn làm hắn quá tuyệt vọng nên không hề do dự liền nhảy xuống Sinh Tử Nhai. Đã mười năm trôi qua, khi đó Lâu Hướng Vãn chỉ là hài tử bốn tuổi, giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Nghĩa phụ lại biến thành già dặn đến thế sao? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn trở nên phức tạp hướng về phía Phượng Đạt, không có cách gì đem người có tuổi già sức yếu này hòa với người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ trong quá khứ, đó là một nam nhân tráng kiệt uy dũng, mỗi lần gặp đều sẽ đến ôm mình, sau đó ném mình vào không trung.
Năm tháng đã làm người già đi, hay do vì phụ thân hối hận, nên mới biến thành thế này! Lâu Hướng Vãn cúi đầu, do không nói ra lời làm lồng ngực thấy rất khó chịu, lúc đó sư phụ vì muốn đặt tên cho mình đã viết ra bài thơ lên giấy, giờ muốn dùng những câu thơ đó để nói cho nghĩa phụ biết, xem người có đoán ra được hay không.
Phượng Đạt vì phải xử lý triều chính, nên cách bảy tám ngày mới đến một lần, mà mỗi lần đến lại ở cùng với Cố Thanh Phong nên cứ luôn trì hoãn việc đặt tên, vì thế đã quen gọi Lâu Hướng Vãn là oa nhi, oa nhi, cho đến khi sau này xảy ra chuyện ở Dược vương cốc, Phượng Đạt vẫn không biết tên thật sự của Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ cần Phượng Đạt cẩn thận quan sát né mặt Lâu Hướng Vãn, thì sẽ phát hiện ra vài điểm giống y như tiểu nữ hài khi xưa.
“Phụ hoàng, không thể chỉ vì thuốc do Lâu Hướng Vãn bưng lên, mà nói do nàng ta hạ độc Hách Liên vương phi.” Phượng Sở Thiên liền mở miệng, nhưng Phượng Đạt lại thốt ra thêm một câu,” Nói rõ xem, độc có phải do ngươi hạ không?” Lời nói rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng là người uy vũ tuấn lãng, thậm chí khi đó người còn ngự giá thân chinh vào cuộc chiến mười năm trước, nhưng vì sao phụ hoàng lại dần thay đổi thành một người khác, đến bây giờ Phượng Sở Thiên đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào với Phượng Đạt nữa, trước kia đã từng khuyên can phụ hoàng hãy trảm thủ tên đại thần luyện đan kia đi, nhưng rốt cuộc lão ta lại khóc lóc rồi ung dung cáo lão hồi hương.
“Thái tử điện hạ, những người có liên quan vụ án đều có nhân chứng làm chứng, chứng minh lúc bọn họ tiếp xúc chén thuốc là không có độc, vả lại còn có Tư ngự y ở trong phòng bếp nhìn thấy, nếu quả có người hạ độc thì nhất định sẽ phát hiện ra, cho nên khi thuốc đưa đến tay Lâu Hướng Vãn là không có độc.”
Trương Minh Hải lại tiếp tục mở miệng, “Trước khi Lâu Hướng Vãn rời khỏi phòng bếp, sau đó Tư ngự y lại phải giao một số chuyện cho hạ nhân làm, mới rời đi, lúc đó đã cách xa Lâu Hướng Vãn không quá một trượng, mà trên đường đi lại không thấy người nào tiếp xúc đến chén thuốc, đến khi Lâu Hướng Vãn đem vào trong phòng. Khi đó có mặt Phượng Vương gia và hoàng hậu nương ương, Tam hoàng phi, đều có thể làm chứng cho Minh tiểu thư không có hạ độc, theo như suy đoán, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn ra không còn kẻ thứ hai nào có cơ hội hạ độc Hách Liên vương phi được!”
Trương Minh Hải tin vào lập luận của mình, liền đắc ý cười nhìn qua Phượng Kính Dạ, cho dù được vương gia bảo vệ thì đã sao, bây giờ có mặt hoàng thượng cùng Vương hoàng hậu, còn có cả Tam hoàng tử và Minh thừa tướng, đều là bằng chứng vô cùng xác thực, muốn Lâu Hướng Vãn thoát tội cũng không phải là chuyện dễ.
“Nói vậy chỉ có tiểu nha hoàn này có cơ hội hạ độc sao?” Phượng Đạt nghe xong, đầu liền thấy hơi đau, liền gật gật, “Một khi đã như vậy, Trương Minh Hải ,ngươi hãy dẫn người đi điều tra xem, có thể tìm thấy độc dược còn sót lại hay không.”
Đã hạ độc xong, ai còn để độc dược lại chứ, đó không phải chờ người khác tới điều tra mình sao? Nhưng Phượng Đạt đã truyền lệnh, đó chính là thánh chỉ không ai dám không tuân, vì muốn đi luyện đan nên để Lâu Hướng Vãn sẽ ở trong Kỳ Lân Điện những ngày này, mọi chuyện điều tra sẽ giao cho Phượng Sở Thiên, còn mình lảm nhảm vài câu với tên Tiểu Đạo sĩ bên cạnh rồi mới li khai.
Một nhóm người vây quanh bên ngoài Kỳ Lân Điện, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng phi Lương Viên được nhóm thị vệ thống lĩnh trong cung hộ tống đi vào.
“Đứng lên đi, thái tử vừa mới báo lại Thái Y Viện, Mã ngự y bị giết bằng thuốc độc dược, chết ở trong phòng, còn dùng máu viết xuống tên Lâu Hướng Vãn, trong tay cầm lấy một đoạn vải vóc chính là chất liệu trong hoàng cung.” Vương hoàng hậu lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm độc nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, bây giờ, tất nhiên ả ta sẽ không còn cách nào trở mình,” Tư ngự y kiểm tra ra, đó chính là Truy Mệnh Tán đã thất truyền.”
Thị vệ thống lĩnh khẽ gật đầu với Phượng Sở Thiên, sau đó đem khôi vải vóc trong tay đưa ra, Lâu Hướng Vãn vừa thấy liền biết chuyện xấu, đêm hôm đó, nhìn thấy nam nhân đi vào Tê Ngô Cung của Thái Hậu, trong lúc đánh nhau đã bị hắn nắm lấy tấm vẻ che mặt, Lâu Hướng Vãn chỉ kịp xoay người rời khỏi, thật không ngờ tới chỉ vì chuyện này mà tra ra được chính mình.
Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn cũng lo lắng nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cau mày, nhìn Lâu Hướng Vãn lộ ra khuôn mặt đau khổ, liền hiểu rõ còn có một số chuyện mà chính hắn không biết.
Tuy Trương Minh Hải không biết mẫu vải này ở đâu ra, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Vương hoàng hậu cùng Minh Thành thừa tướng liền biết Lâu Hướng Vãn chạy trời không khỏi nắng, theo điều tra, thì mảnh vải trong tay thị vệ thống lĩnh hoàn toàn trùng khớp với đoạn vải bị cắt rách kia của Lâu Hướng Vãn.
Khó giải quyết hơn, là lục ra trên người Lâu Hướng Vãn một chủy thủ ở dưới đầu gối, Vương hoàng hậu phái người truyền Tư ngự y qua kiểm tra, sau đó phái thị vệ đem một con gà sống đến Ngự Thư Phong, dùng chủy thủ đâm vào chân gà, trong nháy mắt liền bị độc chết, “Trên chủy thủ có độc, chính là Truy Mệnh Tán.”
Đây chính là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, chỉ vì bệnh tò mò mà hại chết chính mình, nên Lâu Hướng Vãn không muốn suy nghĩ thêm, dù sao bình nứt cũng không sợ bể, vào tối hôm đó vì tò mò nên đuổi theo tên hắc y nhân, hơn nữa còn đánh nhau với hắn, dùng chủy thủ đâm vỡ bình sứ ở lồng ngực hắc y nhân, nên trên đó mới dính độc Truy Mệnh Tán.
Phượng Sở Thiên thoáng nhìn qua Phượng Kính Dạ, đêm hôm đó, quả thật Mộc Mộc có đi ra ngoài, trên đầu còn dính một chiếc lá, nếu không phải tin tưởng vào cách đối nhân xử thế của Lâu Hướng Vãn, hơn nữa lại chính Minh Gia đem giải dược Truy Mệnh Tán đưa cho Tư ngự y để giải độc của Kính Dạ, Phượng Sở Thiên sẽ nghi ngờ mọi chuyện thật sự do chính Lâu Hướng Vãn gây nên.
“Nếu bản án đã điều tra xong, Trương đại nhân cũng nên biết phán quyết thế nào, đừng để bản cung dạy ngươi chứ.” Vương hoàng hậu ngạo mạn nhìn qua Lâu Hướng Vãn, chết đến nơi còn không biết sợ, quả thật làm người ti tiện nên mạng cũng ti tiện theo!
Phượng Kính Dạ không hề mở miệng, chỉ híp mắt phượng, lộ ra dáng vẻ uy nghi bậc hoàng thất lạnh lùng liếc nhìn về phía Trương Minh Hải, làm hắn quá run sợ nên hai chân cứ run lên bần bậc.
“Mặc dù Kỳ lân Điện ở trong cung, nhưng thị vệ canh giữ đều là người của Phượng vương phủ, không lẽ Kính Dạ cho rằng đây là có người cố ý vu oan giá họa? Nếu cái khác cung điện, bản cung còn có thể tin được, nhưng đây là Kỳ Lân Điện, ngay cả bản cung còn không vào được, nên làm sao có thể vu oan giá họa đây.” Vương hoàng hậu cho rằng chỉ cần diệt trừ Lâu Hướng Vãn, sẽ làm cho mình vô cùng hả dạ, lúc trước vì tiện tì này muốn giúp đỡ cho Phượng Kính Dạ mà bỏ độc cẩm hoa vào Tê Ngô cung, hôm nay phải bắt ả tiện tì này đi xuống âm tào địa phủ để làm bạn với Diêm Vương!
“Hồi bẩm hoàng hậu, luận theo chứng cứ luận thì phải truy di cửu tộc! Nam sung quân biên quan, nử sung làm quan nô!” Cuối cùng lúc này Trương Minh Hải mới lộ vẻ mặt hãnh diện, theo bản án tử này bất kể ai muốn tra xét cũng không thể.
“Lâu Hướng Vãn chính là vương phi tương lai của bổn vương, không lẽ Trương đại nhân cũng muốn đem bổn vương ra chém đầu trước công chúng sao?” Lạnh lùng cười, Phượng Kính Dạ nắm lấy một tay của Lâu Hướng Vãn, trên mặt tuấn mỹ lộ vẻ khí phách lãnh ngạo cuồng bạo (*), “Hôm nay bổn vương cũng muốn xem ai dám chém đầu vương phi của Phượng Vương Phủ!”
(*) ý nói là bản tính độc ác làm người ta phải run sợ.
Dù bây giờ đã có chứng cớ xác thực, mà Phượng Kính Dạ vẫn cứ muốn bảo vệ cho chính mình, không chút hề nghi ngờ độc do mình hạ. Vì sao đến lúc này mà hắn còn muốn che chở cho mình, còn ở trước mặt tất cả mọi người ra sức bao che một kẻ phạm tội, đang mang tội đại nghịch bất đạo, mà bất chấp địa vị cao quý, vương gia không bất chấp mọi thứ mà liều lĩnh thế.
“Kính Dạ, chuyện ngươi muốn lập vương phi là việc đại sự, bản cung đương nhiên sẽ tìm cho ngươi một tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, làm sao có thể lập một ả tiện tì lòng dạ độc ác làm phi, huống chi Lâu Hướng Vãn còn hạ độc Hách Liên vương phi, nếu như ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì Lâu Hướng Vãn sẽ phạm vào tội thí mẫu (*), Kính Dạ à, ngươi muốn Hách Liên vương phi phải làm sao để đối mặt với nàng dâu muốn giết mình đây?” Vương hoàng hậu cười, vẻ mặt chân thành khuyên nhủ, “Huống chi việc này nếu truyền ra ngoài, bách tính sẽ nghĩ sao về hoàng tộc Phượng Thị đây!”
(*) Thí mẫu: tội giết mẹ.
“Vương gia là người đứng dưới một người mà trên vạn người, nên cần phải làm gương cho xã tắt.” Minh thừa tướng tiếp tục mở miệng, ánh mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn cứ như nhìn thấy kẻ sắp chết.
“Mẫu hậu, nếu Kính Dạ khăng khăng muốn cưới Lâu Hướng Vãn, việc này phải để phụ hoàng định đoạt.” Phượng Sở Thiên trầm mặt mở miệng, toát ra khí thế nhất mạch bức người của vương gia, “Hạ Toàn, ngươi dẫn thêm người bảo vệ Kỳ Lân Điện, tạm thời Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn hãy lui vào trong, bổn điện hạ sẽ đi xin chỉ thị của phụ hoàng để định đoạt án này!”
“Làm phiền điện hạ rồi, đi thôi Mộc Mộc, bổn vương vừa mới giải độc nên thân thể còn rất yếu.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, thân mật choàng qua bả vai Lâu Hướng Vãn đi thẳng vào bên trong Kỳ Lân Điện, “Lôi Bôn, hãy mời người không liên can đi ra ngoài.”
Hừ! Đến bây giờ còn không hiểu chuyện, để xem Phượng Kính Dạ ngươi còn kiêu ngạo bướng bỉnh đến mức nào, đám người Vương hoàng hậu giận dữ, nhưng cũng không muốn nhiều lời gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi, dù sao hiện giờ đã có đầy đủ bằng chứng, Phượng Kính Dạ cũng không thể lật trời cho Lâu Hướng Vãn, dù có lấy danh hiệu Phượng vương phi ra thì cũng không được hoàng thượng phê chuẩn, sẽ không thể thông qua Tông Nhân Phủ, nên tất cả đều chỉ do Phượng Kính Dạ ăn nói bừa bãi, đám người Vương hoàng hậu không hề lo lắng chỉ chờ lấy được thánh chỉ, đem Lâu Hướng Vãn áp giải đến ngọ môm chém đầu trước công chúng.
Tả ngôn hiển nhiên không rời đi mà theo vào bên trong đại điện, nhìn nét mặt không hề biến sắc của Lâu Hướng Vãn, không ngừng giật khéo miệng, “Quả thật hại người không ít!”
Nếu Phượng Kính Dạ không phải vì Lâu Hướng Vãn, sẽ không nói những lời đó dùng thân phận hoàng thất công khai bảo vệ Lâu Hướng Vãn, hơn nữa người bị hạ độc chính là Hách Liên vương phi, mẹ đẻ của Phượng Kính Dạ, nếu chuyện bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm mất lòng quân, Lâu Hướng Vãn không những chỉ mắc tội hồng nhan họa thủy, mà còn làm cho Phượng Kính Dạ mang tên vương gia ngu xuẩn, chỉ vì nhan sắc xem thường quốc pháp luật hình, thậm chí không quan tâm người bị hạ độc là mẫu thân mình, vừa dính phải tội bất trung lại còn bất hiếu, chắc chắn không thể nào dẫn dắt được tam quân.
“Vương gia, tục ngữ có câu phu thê vốn là giống chim rừng, gặp nạn tự ai nấy bay, ta và vương gia là người không danh không phận, cho nên vương gia cứ tiếp tục làm vương vị của ngươi, chỉ cần lén đem ta xuất cung an toàn, ta sẽ lấy bốn biển làm nhà, trốn chạy tới đâu thì hay tới đó, đảm bảo không làm liên lụy đến vương gia.” Lâu Hướng Vãn mắt liếc nhìn Tả Ngôn, sau đó cười hì hì mở miệng nói với Phượng Kính Dạ.
Nàng thực sự không sợ, cùng lắm đến phút cuối nói rõ thân phận, cho dù nghĩa phụ có say mê luyện đan, cũng sẽ không giết mình, tất nhiên còn có đám người Lăng Thanh, đến lúc đó thì có thể mai danh ẩn tích mà chu du khắp nơi.
Lâu Hướng Vãn thật sự chưa bao giờ quyết tâm muốn rời khỏi Phượng Kính Dạ hay Phượng vương phủ, nhưng bây giờ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cười nhẹ, có lẽ đây chính là do ông trời chọn lựa muốn mình rời khỏi.
“Mộc Mộc, bổn vương thật sự rất vui, vì ngươi đã biết lo lắng cho bổn vương mà cam tâm nhận tội xử tử, với tình nghĩa của Mộc Mộc, bổn vương không bảo vệ được cho ngươi, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười rồi sao!” Phượng Kính Dạ cười mở miệng, bộ dạng trông cực kỳ cảm động, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ái muội, khiến lông tơ trên người Lâu Hướng Vãn đều dựng đứng lên hết.
Tả Ngôn im lặng nhìn Phượng Kính Dạ với Lâu Hướng cứ một kẻ hỏi lại có một kẻ đáp, đã đến lúc nào mà bọn họ còn có tâm tư tranh cãi, còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với nhau. Đợi đến khi bị đem ra Ngọ môn trảm thủ mới lo thì đã muộn rồi!
“Vương gia, ta thật sự không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, giờ chứng cớ đều có đủ, ta muốn chạy trốn đi, được một ngày tốt một ngày.” Lâu Hướng Vãn bề mặt tươi cười nhưng thực chất trong lòng lại không cười, nàng không rõ vì sao Vương gia lại tự tin có thể che chở cho mình, việc này không phải chuyện nhỏ, không cần nói đến chuyện của Hách Liên vương phi, mà chỉ cần Vương hoàng hậu báo tin đến Hách Liên Quốc, Phượng Sở Thiên sẽ không chỉ vì bảo vệ mình mà khiến cho hai nước giao tranh làm dân tình khốn khổ, nên bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
“Công phu bổn vương không tệ, đến lúc đó cùng Mộc Mộc trốn đi, dù có ba năm mười tên nha sai này bổn vương đều có thể ứng phó, vậy cho nên chúng ta đều có thể cùng nhau trốn đi chu du thiên hạ rồi.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú, dáng vẻ tà mị vẫn như cũ lộ ra vẻ cuồng ngạo tự tin.
“Vương gia, sống còn đỡ hơn là chết. Ngài là Vương gia, nếu ta lại mắc thêm tội bắt cóc Vương Gia, không chỉ mấy chục vạn quân của ngài đem ta ăn sống, còn có Tả Thượng Thư ngay hiện tại liền đem giết ta ngay.” Một mặt tỏ ra sợ hãi nuốt nước miếng, một mặt muốn đánh tan đi ý niệm của Phượng Kính Dạ, “Vương Gia, tâm ý của người thật tốt, Mộc Mộc sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên. Cho nên Vương Gia ngài, cũng không cần phải cùng nô tỳ làm một đôi uyên ương trốn chạy đâu.”
“Nếu như Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, chắc bổn Vương sẽ sống như đã chết.” Phượng Kính Dạ vui vẻ cười nói chuyện phiếm với Lâu Hướng Vãn, vui đến mức muốn ôm chặt lấy Lâu Hướng Vãn, vì nàng luôn cử xử rụt rè cứ muốn rút mình vào mai rùa, giờ đã tìm được bí quyết, cần phải tiến quân công kích, bằng không chỉ cần lơi là một chút thì nàng sẽ rụt vào trong mai lại, có đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Đủ rồi, các người đừng làm cho ta buồn nôn nữa.” Tả Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền mở miệng cắt ngang lời hai người, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ cùng nhau thảo luận đến chuyện tối ăn cái gì sao? Vương hoàng hậu như hồ rình mồi luôn canh chừng bên cạnh, làm không tốt, Lâu Hướng Vãn sẽ bị chém đầu, còn Kính Dạ mang tội danh bất trung bất hiếu, thậm chí còn bị Ngự Sử buộc tội, cuối cùng mất hết binh quyền, nghĩ đến chuyện chuyện này Tả Ngôn bỗng nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn về phía Phượng Kính Dạ không hề có chút nôn nóng, chẳng lẽ vương gia muốn làm như vậy sao!
Tả Ngôn im lặng nhìn Phượng Kính Dạ với Lâu Hướng cứ một kẻ hỏi lại có một kẻ đáp, đã đến lúc nào mà bọn họ còn có tâm tư tranh cãi, còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với nhau. Đợi đến khi bị đem ra Ngọ môn trảm thủ mới lo thì đã muộn rồi!
“Vương gia, ta thật sự không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, giờ chứng cớ đều có đủ, ta muốn chạy trốn đi, được một ngày tốt một ngày.” Lâu Hướng Vãn bề mặt tươi cười nhưng thực chất trong lòng lại không cười, nàng không rõ vì sao Vương gia lại tự tin có thể che chở cho mình, việc này không phải chuyện nhỏ, không cần nói đến chuyện của Hách Liên vương phi, mà chỉ cần Vương hoàng hậu báo tin đến Hách Liên Quốc, Phượng Sở Thiên sẽ không chỉ vì bảo vệ mình mà khiến cho hai nước giao tranh làm dân tình khốn khổ, nên bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
“Công phu bổn vương không tệ, đến lúc đó cùng Mộc Mộc trốn đi, dù có ba năm mười tên nha sai này bổn vương đều có thể ứng phó, vậy cho nên chúng ta đều có thể cùng nhau trốn đi chu du thiên hạ rồi.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú, dáng vẻ tà mị vẫn như cũ lộ ra vẻ cuồng ngạo tự tin.
“Vương gia, sống còn đỡ hơn là chết. Ngài là Vương gia, nếu ta lại mắc thêm tội bắt cóc Vương Gia, không chỉ mấy chục vạn quân của ngài đem ta ăn sống, còn có Tả Thượng Thư ngay hiện tại liền đem giết ta ngay.” Một mặt tỏ ra sợ hãi nuốt nước miếng, một mặt muốn đánh tan đi ý niệm của Phượng Kính Dạ, “Vương Gia, tâm ý của người thật tốt, Mộc Mộc sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên. Cho nên Vương Gia ngài, cũng không cần phải cùng nô tỳ làm một đôi uyên ương trốn chạy đâu.”
“Nếu như Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, chắc bổn Vương sẽ sống như đã chết.” Phượng Kính Dạ vui vẻ cười nói chuyện phiếm với Lâu Hướng Vãn, vui đến mức muốn ôm chặt lấy Lâu Hướng Vãn, vì nàng luôn cử xử rụt rè cứ muốn rút mình vào mai rùa, giờ đã tìm được bí quyết, cần phải tiến quân công kích, bằng không chỉ cần lơi là một chút thì nàng sẽ rụt vào trong mai lại, có đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Đủ rồi, các người đừng làm cho ta buồn nôn nữa.” Tả Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền mở miệng cắt ngang lời hai người, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ cùng nhau thảo luận đến chuyện tối ăn cái gì sao? Vương hoàng hậu như hồ rình mồi luôn canh chừng bên cạnh, làm không tốt, Lâu Hướng Vãn sẽ bị chém đầu, còn Kính Dạ mang tội danh bất trung bất hiếu, thậm chí còn bị Ngự Sử buộc tội, cuối cùng mất hết binh quyền, nghĩ đến chuyện chuyện này Tả Ngôn bỗng nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn về phía Phượng Kính Dạ không hề có chút nôn nóng, chẳng lẽ vương gia muốn làm như vậy sao!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Tả Ngôn, Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày mỉm cười, không sai, đúng như Tả Ngôn suy đoán, cho dù Vương hoàng hậu cùng Minh thừa tướng đang cấu kết với nhau, thì cũng chỉ dựa vào quyền lợi, nên sẽ dễ dàng tan rã, nên Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử Phượng Tiêu không dám đụng đến binh quyền của mình ở trong triều đình, Vương hoàng hậu cùng Minh thừa tướng không hề thiếu đồng đảng, nhưng do trong tay mình nắm giữ binh quyền nên Sở Thiên mới ngồi yên ở vị trí thái tử, nếu mình dùng binh quyền đổi lấy an toàn của Mộc Mộc, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử nhất định sẽ đồng ý.
“Vương gia, ngài đừng nói những lời hàm hồ đó với ta, rốt cuộc ngài dự định làm gì?” Lâu Hướng Vãn cảm giác trên người Tả Ngôn toát ra oán khí cực lớn, không tự chủ được nhìn về Phượng Kính Dạ, liền tiến lại vài bước.
Phượng Kính Dạ cười, vỗ vỗ đầu Lâu Hướng Vãn, “Muốn biết à?”
“Ừm!” Lâu Hướng Vãn gật đầu ngay, vẻ mặt chân thành, nàng thật sự hiếu kỳ, chuyện đã đến mức này, sao vương gia có thể chuyển bại thành thắng.
“Phật bảo không thể nói.” Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt tò mò của Lâu Hướng Vãn, bỗng nhiên lên tiếng rồi mỉm cười, thần thái phấn khởi mang theo vẻ cuồng dã tà mị, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc tức giận không cam tâm của Lâu Hướng Vãn, làm tâm trạng khá tốt, đúng là được đấu khẩu với Mộc Mộc quan trọng hơn, còn cái binh quyền kia chẳng đáng là gì!
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn nghiến răng nói, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Phượng Kính Dạ, để tránh bị làm cho tức chết, sợ vì không nhịn được mà tung một chưởng đánh vương gia ói máu, Lâu Hướng Vãn quay người bỏ đi, trong lúc lưng về phía Phượng Kính Dạ, trong mắt Lâu Hướng Vãn có hơi hổ thẹn.
Vương gia vì mình mà ra nông nổi này, thế đã đủ rồi, mình không nên làm liên lụy đến vương gia nữa, đôi khi giữa người với người vẫn là hữu duyên vô phận, kết quả như vầy cũng là tốt nhất, sau khi mình rời đi, có thể ung dung làm một thường dân ra đồng cày cấy, vương gia vẫn dưới một người trên vạn người, Phượng vương gia sẽ có ái thê tuyệt mỹ, con cháu đầy đàn, tay nắm trọng binh, tôn quý phi phàm.
Sở dĩ Phượng Sở Thiên muốn hoàng thượng quyết định, là vì hiện giờ Phượng Đạt chỉ lo luyện đan, dù là mình cũng không thể làm phiền, nên kéo được lúc nào hay lúc đó, đợi đến khi trời tối Lạc Môn Cung đóng lại thì mọi người mới chịu rời cung, đám người Vương hoàng hậu cũng không dám quấy rầy lúc Phượng Đạt luyện đan, bằng không thiên nhan nổi giận, dù Lâu Hướng Vãn có tội cũng được phán vô tội, lại còn bị hắn trút giận sang người làm phiền hắn đang luyện đan, nên đám người Vương hoàng hậu cũng không dám chờ cả đêm, đợi sáng mai lúc hắn đang ngự thiện (*) để hắn định đoạt sẽ tốt hơn.
Kỳ Lân Điện yên tĩnh khác thường, thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặc, dù một con ruồi cũng không bay vào được, y như trước kia Lôi Bôn chỉ huy nhóm Long Vệ bảo hộ an toàn Phượng Kính Dạ. Lúc này Phượng Sở Thiên đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thần sắc bình thản rõ ràng của phượng Kính Dạ, từ xưa đến nay rất hiếm người chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn, quả thực Phượng Kính Dạ tình nguyện dùng binh quyền để đổi lại an toàn cho Lâu Hướng Vãn.
“Chính là như vậy, nên tình cảnh của ngươi sẽ càng gặp khó khăn hơn đó Sở Thiên, e sẽ có đại thần sẽ chuyển theo chiều gió, mà đầu hạ về phía Phượng Tiêu.” Điều Phượng Kính Dạ áy náy nhất là thái tử Phượng Sở Thiên, không có binh quyền, chẳng khác nào mất đi chỗ dựa vững chắc để chống đỡ.
“không sao, đó là bộ hạ của ngươi, huống chi ấn soái của phụ hoàng vẫn chưa tìm thấy, nói không chừng mai sau ta có thể lấy được ấn soái của đại quân Hỏa Viêm, như vậy có thể ngang nhau với địa vị của Phượng Tiêu rồi. Huống chi, ngươi chỉ giao mười vạn đại quân, không phải còn giữ lại cho ta mười vạn à.” Phượng Sở Thiên nở nụ cười sáng rỡ, trong thần sắc rất vô tư, không có chút oán hận hay bất mãn nào.
“Quả thật hồng nhan họa thủy!” Tả Ngôn cảm thấy đau xót nhìn Phượng Kính Dạ chế nhạo, quả thực suy đoán của mình không sai, Kính Dạ muốn dùng mười vạn binh quyền đổi lấy an toàn cho Lâu Hướng Vãn thật sự đáng giá sao? Tả Ngôn chưa từng yêu ai nên không biết, bất quá thấy Phượng Kính Dạ không lộ chút luyến tiếc nào, trái lại còn cười rất vui, liền hiểu hắn cảm thấy làm vậy rất đáng giá, dù sao cũng là bạn thâm giao, mặc dù trong lời nói Tả Ngôn luôn hàm ý chế giễu Phượng Kính Dạ, nhưng hắn lại không hề ngăn cản.
Lâu Hướng Vãn đứng ở góc rẽ, vốn muốn kêu ba nam nhân trong phòng ra ăn cơm, do lỗ tai rất thính, liền nghe hết cuộc đối thoại của Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, mười vạn đại quân kia đại biểu cho cái gì, trong lòng chua xót khó chịu rất nhiều, nó như một loại tình cảm phức tạp không thể nói nên lời, vương gia tội gì để bản thân làm được tình hình như thế.
Chỉ vì một kẻ như mình mà mất đi binh quyền, mà vương gia còn gặp nguy hiểm, hơn nữa lại liên lụy đến Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn và một đám người có quan hệ thân thiết với vương gia, thật sự đáng giá sao?
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bầu trời trong đêm tối, ánh trăng sáng ngời mà thanh khiết, nhớ năm đó, nghĩa phụ vì muốn dùng sư phụ để Tây Lan lui binh , không tiếc thuê sát thủ Huyết Sát Lâu , tạo thành cục diện không thể cứu vãn, sư phụ luôn sống trong đau khổ còn nghĩa phụ lại người không người, quỷ không quỷ, nhưng vì sao bây giờ vương gia lại chấp nhận từ bỏ binh quyền, phải mà lúc trước nghĩa phụ cũng làm như thế, thì sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ, người trong Dược Vương Cốc sẽ không cần phải chết thảm đến thế.
Đột nhiên trong lòng rối loạn, với nỗ lực Phượng Kính Dạ, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn cảm giác được mình đê tiện như thế, cũng chỉ vì tính nhút nhát lại hay sợ sệt, nên mới khiến vương gia bị chèn ép đến mức này, thậm chí Phượng vương gia còn bỏ đi vẻ tôn quý, giao binh quyền ra chỉ để đổi lấy sự bình an cho mình.
Tuy Phượng Kính Dạ đã nói thẳng sẽ vì Lâu Hướng Vãn mà giao ra binh quyền, nhưng khi Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn rời khỏi Kỳ Lân Điện vẫn mang nhiều tâm sự. Bọn họ đang có nhiều chuyện quan trọng cần an bày lại, bằng không nhất định sẽ bị Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đánh ngã.
Phượng kính Dạ quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đứng ở dưới bóng đêm, mỉm cười đi tới vỗ vỗ đầu nàng, sau đó dịu dàng vò rối tóc của Lâu Hướng Vãn, nghiêng người tựa trên vách tường bên cạnh, thần sắc khoan thai hài lòng,” Bổn vương nhớ rõ trước đây đã hỏi về nguyện vọng Mộc Mộc, bây giờ, bổn vương gần thành nam nhân tam vô rồi đúng không, tới lúc đó Mộc Mộc cũng không thể ruồng bỏ đó.”
Lâu Hướng Vãn muốn nói cái gì, nhưng yết hầu như bị chặn lại khi thấy Phượng Kính Dạ lại bình tĩnh như thế, nếu không phải vừa rồi nghe lén, thì có lẽ hắn sẽ không tính nói ra tất cả mọi chuyện, vậy mình có nên giấu kín ở trong lòng hay không.
“Ngốc!” Hạ thấp giọng nói, bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn ôm lấy Phượng Kính Dạ, vì sao hắn phải làm như vậy! Vì sao muốn hy sinh nhiều như vậy, đã biết dù là gì mình cũng sẽ không đồng ý mà?
“Mộc Mộc Ngốc.” Phượng Kính Dạ cười, trong ánh mắt chợt lóe lên chút bối rối, sau một hồi ôm lấy Lâu Hướng Vãn, thì mới mở miệng,”Bổn vương cần phải đi ra ngoài một lúc, nếu Mộc Mộc muốn ôm bổn vương thì đêm nay nhất định sẽ để nàng toại nguyện.”
Lâu Hướng Vãn không mở miệng, cứ nhìn theo bóng dáng Phượng Kính Dạ rời khỏi viện, theo sau là Lôi Bôn, sau đó cả hai biến mất dưới bóng đêm, thở dài một lúc, Lâu Hướng Vãn bắt đầu suy nghĩ xem nên giúp Phượng Kính Dạ như thế, dù cho mất đi mười vạn binh mã, nhưng vẫn còn mười vạn không phải sao? Những binh mã này, nếu dùng chương trình huấn luyện thời hiện đại cho đại quân này, không phải sẽ trở thành mười vạn quân vô địch rồi hay sao?
Đã nhiều năm như vậy, khi sống ở thời hiện đại do hoàn thành công việc mà hi sinh, một kiếp đó kết thúc như vậy nên Lâu Hướng Vãn không còn nghĩ tới, có lẽ lúc ở Cầu Nại Hà quên uống canh Mạnh Bà, mở mắt ra trong dáng dấp trẻ sơ sinh, những kí ức ở kiếp trước vẫn không hề quên, một cô gái ở trong quân đội để leo lên vị trí trung tá, bản thân đã ra sức rất nhiều, đem sách chiến thuật cùng tác chiến thực tế kết hợp với nhau, bận rộn ba năm, thực hành ba năm, bản thân đã làm đảm nhận được chức trung tá.
Một kiếp đó sống quá mệt mỏi vất vả, đó là lý do cả đời Lâu Hướng Vãn chỉ nghĩ muốn tìm công việc đơn giản, nhưng bây giờ, có lẽ vẫn không tránh được chữ số mệnh, cho dù đó là vì việc chính nghĩa thì hai tay vẫn dính đầy máu tươi của mạng người, cuối cùng quá chán ghét, nên nàng mới chuyển qua làm văn thư, cả đời bắt đầu nghiên cứu chiến thuật cùng sách lược, có lẽ do Lâu Hướng Vãn không thích giết, nhưng bây giờ lại phải tiếp tục cuộc sống của kiếp trước.
Chính là cả đời ông nội là sĩ quan cấp cao, cha, anh trai, chú, bác trai đều ở quân khu, nên dù là con gái, vẫn phải đến quân khu chịu huấn luyện từ vị trí thấp đi lên, tất nhiên vẫn tạo tiếng tăm một đời, đó là chuyện bất đắc dĩ phải đi con đường đó, nhưng còn bây giờ. Lâu Hướng Vãn giương mắt nhìn theo phương hướng Phượng Kính Dạ rời đi, dù sao đời này đã sống rất hưởng thụ, bản thân chưa từng làm gì cho vương gia, nghe đâu hiện quốc khố đã trống rỗng, việc thuế má đều do phụ thân của Vương hoàng hậu nắm giữ, theo như tình báo mấy năm nay của Sát Thủ Lâu, các cửa hàng kinh doanh của Mộc gia cũng kiếm không ít tiền, có thể giúp vương gia cùng thái tử điện hạ giải quyết tình thế khẩn cấp.
Sau khi Phượng Kính Dạ cùng Lôi Bôn rời khỏi Kỳ lân Điện, tiến thẳng đến Tê Ngô Cung của Vương hoàng hậu, ở bên ngoài chỉ còn lại Lôi Bôn, Vương hoàng hậu đều cho lui tất cả mọi người đi, lúc này mới nhìn về phía Phượng Kính Dạ, “không biết đêm khuya Kính Dạ đến tìm bổn cung là vì việc gì?”
“Nương Nương, chúng tôi không cần phải nói vòng vo, mười vạn đại quân đổi lấy sự an toàn của Mộc Mộc.” Phượng Kính Dạ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói rõ điều kiện của mình, liền thấy tay Vương hoàng hậu run lên, thiếu chút nữa chén trà rơi xuống đất, trên mặt Phượng Kính Dạ xẹt qua vẻ khinh thường, chắc bọn họ không nghĩ tới mình lại dám làm như vậy.
“Vương gia nói thật sao?” Tim Vương hoàng hậu đập thình thình, thậm chí làm mất luôn dáng vẻ uy nghi, mười vạn đại quân mang ý nghĩa gì, Vương hoàng hậu liền hiểu, chẳng qua bà thật không ngờ Phượng Kính Dạ chỉ vì một nữ nhân dám đưa ra quyết định như vậy, Vương hoàng hậu cơ hầu cảm giác Phượng Kính Dạ hiện tại là do người khác cải trang, vì thứ tình cảm ngu ngốc mà từ bỏ quyền lợi, nam nhân như vậy sao có thể làm Phượng vương gia của vương triều Tố Nguyên.
Năm đó tại biên quan, Phượng Kính Dạ chỉ mới mười sáu tuổi, với Thập Bộ Sát Nhất Nhân và Thiên Lý Bất Lưu Hành, uy danh liền lan xa, thống soái tam quân, khoác người phủ lớp áo giáp, bốn tháng sau, liền cỡi ngựa hồi kinh, theo phía sau là một đại đội kỵ binh, đi tới đâu bách tính reo mừng tới đó. Sau việc này liền có nhiều nam tử tình nguyện tòng quân, cũng chỉ bởi vì một người là Phượng Kính Dạ, nhưng hiện nay hắn vì một tiện tì bỏ đi mười vạn đại quân, điều này khiến cho Vương hoàng hậu cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Bất quá còn có điều kiện.” Phượng Kính Dạ mở miệng lần nữa, cười, ”Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, kỳ thật điều kiện này rất đơn giản, hãy để Minh Dung chịu tội trảm lập quyết!”
Lúc Phượng Kính Dạ nói dứt câu, trong mắt phát ra nụ cười chết chốc, Minh Dung dám cả gán lén hạ độc người bằng dược, còn hại Mộc Mộc bị nhốt vào trong ngục tù, mối thù này, Phượng Kính Dạ không thể không báo, cho nên hắn dùng mười vạn đại quân để đổi lấy Minh Dung phải chết.
Phượng Kính Dạ đưa ra yêu cầu Minh Dung phải chết, Vương hoàng hậu vẫn không dám đáp ứng, dù sao Minh thừa tướng đã ở trong triều nhiều năm, tay chân rất nhiều, nếu chỉ cần một mình Minh Dung, thì Vương hoàng hậu có rất nhiều biện pháp để ép Minh thừa tướng lựa chọn, chỉ cần có mười vạn đại quân trong tay, thiên hạ này chắc chắn thuộc về Tam Hoàng tử, Minh thừa tướng chỉ có thể dùng Minh Dung để đổi lấy an toàn mạng người lớn nhỏ trong Minh Gia.
Cho nên không cần phải do dự nữa, Vương hoàng hậu cười khanh khách đồng ý yêu cầu của Phượng Kính Dạ, sau đó liền tiễn Phượng Kính Dạ ra khỏi Tê Ngô Cung, tiếp theo cho thân tín của mình trong hoàng cung truyền tin này đến phủ đệ Tam hoàng tử, đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay, chẳng khác nào rớt được miếng thịt béo bỡ, thực không thể ngờ chỉ vì một Lâu Hướng Vãn mà đổi lấy mười vạn đại quân, xem ra Phượng Kính Dạ quả thật đã sập bẫy rồi!
Vài nhà vui mừng vài nhà sầu, Phượng Sở Thiên chưa từng oán trách quyết định này của Phượng Kính Dạ, nhưng hắn cùng Tả Ngôn phải mất một đêm không ngủ, để sắp xếp lại nhiều chuyện, chờ đến ngày mai, thế cục sẽ biến động đến long trời lở đất.
Tam hoàng tử Phượng Tiêu cùng Lương Viên nhận được tin của Vương hoàng hậu liền cả đêm không ngủ, bắt đầu tưởng tượng sau này đăng cơ làm hoàng đế sẽ hưởng nhiều vinh hoa phú quý, không cần phải nhìn sắc diện của bất cứ kẻ nào.
Còn đám người Minh Gia cũng đang vui mừng mơ tưởng, chờ vào sáng ngày mai, lão hoàng đế Phượng Đạt hạ chỉ chém đầu Lâu Hướng Vãn, lấy lại được danh dự uy tín cho Minh Gia, cũng báo thù chuyện Phượng Kính Dạ hưu thê.
Dùng đan dược xong, dường như sức lực của hoàng đế liền tốt hơn, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Trương Minh Hải đang quỳ trên đất, nét mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ phiền chán khi giải quyết chuyện chính sự, ”Được rồi, đứng lên mà nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này ở trong Ngự Thư Phòng, ngoại trừ Trương Minh Hải ở bên ngoài, mọi người đều đã đến đủ, Minh thừa tướng, Ngự Sử Vương Trọng Sơn, còn có phụ thân của Vương hoàng hậu là Hộ Bộ Thượng Thư Vương Nguyên Đứ, Tam hoàng tử, Phượng Sở Thiên, Tả ngôn, còn có bốn đại thần đứng ở phái trung lập.
“Hoàng thượng, Phượng vương gia vào trong đại lao Hình bộ, cưỡng ép vi thần giao ra trọng phạm Lâu Hướng Vãn, trong vụ án hạ độc Hách Liên vương phi, nên vi thần cúi mong hoàng thượng minh xét cho vi thần!” Trương Minh Hải dập đầu quỳ lạy, lộ ra vết thương dài trên cổ do trường kiếm gây ra, “Lúc đó tất cả quan viên Hình Bộ đều có mặt, Phượng vương gia dùng danh hiệu vương gia ra uy hiếp nên vi thần không dám mạo phạm.”
“Kính Dạ hồ đồ rồi.” Phượng Đạt híp mắt mở miệng, thân thể mặc long bào vô lực liền tựa vào trên long ỷ, “Sở Thiên, đi xem Kính Dạ tiến cung chưa? Mau đem án tử tra ra rõ ràng, đừng làm phí phạm thời gian luyện đan tu đạo của trẫm.”
Lúc này Phượng Đạt vừa dứt lời, thì âm thanh cung kính của thái giám từ ngoài truyền đến, “Hoàng thượng, Phượng vương gia muốn bái kiến.”
“Truyền vào.” Thấy Phượng Kính Dạ đến, nét mặt vui sướng liền lộ ra trên gương mặt già nua, lão hoàng đế muốn nhanh chóng rời khỏi, đem chuyện chính sự ném cho Phượng Sở Thiên và Phượng Tiêu.
Kỳ thực hiện giờ Phượng Đạt chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng vì ăn đan dược, làm mình càng ngày càng già, tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn và da đầy đồi mồi. Trái hẳn với Vương hoàng hậu, dáng người thùy mị thướt tha. Hiện giờ ngoại trừ luyện đan ra, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến, ban ngày đần độn, ban đêm ngủ không được an giấc, luôn bị cơn ác mộng quấn lấy là người đầy mồ hôi trộm, khiến lão chỉ chuyên tâm vào chuyện luyện đan.
“Đừng lo.” Phượng Kính Dạ thoáng thấy Lâu Hướng Vãn có hơi bất an, liền nắm chặt tay nàng lập tức đẩy cánh cửa Ngự Thư Phòng ra, cùng nhau đi vào trong.
Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn còn chưa hành lễ xong, liền bị Phượng Đạt hô lên bình thân, âm thanh kia sao già dặn đến mức quá xa lạ như thế? Khuôn mặt Lâu Hướng Vãn hơi trắng bệch, từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên long ỷ, cho dù cách xa năm sáu thước nhưng khi thấy Phượng Đạt, nét mặt Lâu Hướng Vãn vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc.
“Đây là nha hoàn họ Lâu đã đầu độc Hách Liên vương phi sao?” Phượng Đạt liền hỏi, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, khoảng cách có hơi xa lại thêm mắt không được tốt nên không nhìn rõ lắm,”Hãy nói xem, độc có phải do ngươi ha hay không?”
Lúc trước do tai biến xảy ra ở Dược Vương Cốc biến, Lâu Hướng Vãn gieo mình nhảy xuống Sinh Tử Nhai, sống ở đó cùng sư phụ sau một thời gian, Lâu Hướng Vãn lén gạt Cố Thanh Phong cầm lệnh bài huyết sát lâu đi ra ngoài.
Lúc đó, một nhóm người ở Huyết Sát Lâu luôn ẩn mình trong cứ điểm, khi nhận được tin tức một số sát thủ liền đến tiếp ứng, thật bất ngờ nhất khi người gặp Huyết Sát Lâu lại là một tiểu oa nhi với gương mặt trắng ngần, sau khi Lâu Hướng Vãn lộ ra lệnh bài, người sát thủ lập tức cung kính nghênh đón, đem người mang đến ẩn nấp trong tổng đà của huyết sát lâu ở giữa rừng núi.
Chuyện tình Dược vương cốc lập tức được tra ra, người đến tìm Huyết Sát Lâu chính là hoàng đế Phượng Đạt, hắn muốn lợi dụng sát thủ Huyết Sát Lâu đem bức Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, nhưng hắn không ngờ đến, nhóm sát thủ này lại thay lòng đổi dạ, sau khi Cố Thanh Phong tiếp nhận Huyết Sát Lâu thì chưa từng lộ mặt, đem mọi chuyện trong lâu giao cho cấp dưới xử lý, nhưng vì sợ có một số người còn có dã tâm nên lúc làm nhiệm vụ, đều dựa theo quy củ Huyết Sát Lâu là không được giết hại dân thường, ai không tuân liền xử theo quy củ.
Chỉ vì Phượng Đạt trả giá cao hợp ý bọn nhóm sát thủ này, tìm một đám tội phạm trên giang hồ đang chạy tội, sau đó huyết tẩy Dược vương cốc, mà trong lúc Cố Thanh Phong thấy lệnh bài Huyết Sát Lâu liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Năm đó, bất luận Phượng Đạt khuyên nhủ thế nào, Cố Thanh Phong luôn luôn không đồng ý đến hoàng cung Tố Nguyên, dù lấy thân phận là đại thần hay ngự y cũng không chịu, Cố Thanh Phong tính tình ôn hòa nhã nhặn nhưng lại người rất cố chấp nên lúc đầu cũng từ bỏ, nhưng lúc Phượng Đạt trúng độc vừa khỏi, bên Tây Lan Vương triều đoàn kết với hai tiểu quốc bắt đầu phát động chiến tranh, bất đắc dĩ Phượng Đạt mới muốn đem Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, ít nhất cũng vì thân phận hắn là hoàng đệ Tây Lan vương triều, thúc thúc của hoàng đế Tây Lan vương triều Bạch Thanh Nguyêt.
Phượng Đạt cũng không ngờ về thân phận của Cố Thanh Phong, cho nên muốn đem người ra khỏi Dược vương cốc, sau đó đe dọa để Tây Lan vương triều lui binh, nhưng lúc hai nước chinh chiến, thậm chí thành kẻ thù thì Phượng Đạt cũng không dám nói ra, lại càng không muốn Cố Thanh Phong biết được ý định của mình, cho nên hắn nghĩ lợi dụng thanh danh Huyết Sát Lâu ra tay là tốt nhất, sau đó mang Cố Thanh Phong theo mình ra biên ải để cứu nguy.
Nhưng Phượng Đạt lại không nghĩ đến, trước khi Phượng Đạt trúng độc, Cố Thanh Phong lo lắng cho an toàn của Phượng Đạt, nên đã ra một đạo lệnh chú ý tất cả tin tức của Phượng Đạt, lo lắng có người mua chuộc sát thủ đến ám sát hắn.
Lúc Phượng Đạt đi đến Huyết Sát Lâu, Cố Thanh Phong cũng biết, bất quá hắn không có đi tìm hiểu, Phượng Đạt thânlà đế vương, dù sao cũng có rất nhiều việc không thể nói rõ ra, cứ để sát thủ của Huyết Sát Lâu ra tay, nhưng sau đó Cố Thanh Phong trông thấy lệnh bài sát thủ Huyết Sát Lâu rớt ra, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt đều được làm rõ, thể xác cùng tình cảm bị phản bội dẫn làm hắn quá tuyệt vọng nên không hề do dự liền nhảy xuống Sinh Tử Nhai. Đã mười năm trôi qua, khi đó Lâu Hướng Vãn chỉ là hài tử bốn tuổi, giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Nghĩa phụ lại biến thành già dặn đến thế sao? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn trở nên phức tạp hướng về phía Phượng Đạt, không có cách gì đem người có tuổi già sức yếu này hòa với người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ trong quá khứ, đó là một nam nhân tráng kiệt uy dũng, mỗi lần gặp đều sẽ đến ôm mình, sau đó ném mình vào không trung.
Năm tháng đã làm người già đi, hay do vì phụ thân hối hận, nên mới biến thành thế này! Lâu Hướng Vãn cúi đầu, do không nói ra lời làm lồng ngực thấy rất khó chịu, lúc đó sư phụ vì muốn đặt tên cho mình đã viết ra bài thơ lên giấy, giờ muốn dùng những câu thơ đó để nói cho nghĩa phụ biết, xem người có đoán ra được hay không.
Phượng Đạt vì phải xử lý triều chính, nên cách bảy tám ngày mới đến một lần, mà mỗi lần đến lại ở cùng với Cố Thanh Phong nên cứ luôn trì hoãn việc đặt tên, vì thế đã quen gọi Lâu Hướng Vãn là oa nhi, oa nhi, cho đến khi sau này xảy ra chuyện ở Dược vương cốc, Phượng Đạt vẫn không biết tên thật sự của Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ cần Phượng Đạt cẩn thận quan sát né mặt Lâu Hướng Vãn, thì sẽ phát hiện ra vài điểm giống y như tiểu nữ hài khi xưa.
“Phụ hoàng, không thể chỉ vì thuốc do Lâu Hướng Vãn bưng lên, mà nói do nàng ta hạ độc Hách Liên vương phi.” Phượng Sở Thiên liền mở miệng, nhưng Phượng Đạt lại thốt ra thêm một câu,” Nói rõ xem, độc có phải do ngươi hạ không?” Lời nói rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng là người uy vũ tuấn lãng, thậm chí khi đó người còn ngự giá thân chinh vào cuộc chiến mười năm trước, nhưng vì sao phụ hoàng lại dần thay đổi thành một người khác, đến bây giờ Phượng Sở Thiên đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào với Phượng Đạt nữa, trước kia đã từng khuyên can phụ hoàng hãy trảm thủ tên đại thần luyện đan kia đi, nhưng rốt cuộc lão ta lại khóc lóc rồi ung dung cáo lão hồi hương.
“Thái tử điện hạ, những người có liên quan vụ án đều có nhân chứng làm chứng, chứng minh lúc bọn họ tiếp xúc chén thuốc là không có độc, vả lại còn có Tư ngự y ở trong phòng bếp nhìn thấy, nếu quả có người hạ độc thì nhất định sẽ phát hiện ra, cho nên khi thuốc đưa đến tay Lâu Hướng Vãn là không có độc.”
Trương Minh Hải lại tiếp tục mở miệng, “Trước khi Lâu Hướng Vãn rời khỏi phòng bếp, sau đó Tư ngự y lại phải giao một số chuyện cho hạ nhân làm, mới rời đi, lúc đó đã cách xa Lâu Hướng Vãn không quá một trượng, mà trên đường đi lại không thấy người nào tiếp xúc đến chén thuốc, đến khi Lâu Hướng Vãn đem vào trong phòng. Khi đó có mặt Phượng Vương gia và hoàng hậu nương ương, Tam hoàng phi, đều có thể làm chứng cho Minh tiểu thư không có hạ độc, theo như suy đoán, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn ra không còn kẻ thứ hai nào có cơ hội hạ độc Hách Liên vương phi được!”
Trương Minh Hải tin vào lập luận của mình, liền đắc ý cười nhìn qua Phượng Kính Dạ, cho dù được vương gia bảo vệ thì đã sao, bây giờ có mặt hoàng thượng cùng Vương hoàng hậu, còn có cả Tam hoàng tử và Minh thừa tướng, đều là bằng chứng vô cùng xác thực, muốn Lâu Hướng Vãn thoát tội cũng không phải là chuyện dễ.
“Nói vậy chỉ có tiểu nha hoàn này có cơ hội hạ độc sao?” Phượng Đạt nghe xong, đầu liền thấy hơi đau, liền gật gật, “Một khi đã như vậy, Trương Minh Hải ,ngươi hãy dẫn người đi điều tra xem, có thể tìm thấy độc dược còn sót lại hay không.”
Đã hạ độc xong, ai còn để độc dược lại chứ, đó không phải chờ người khác tới điều tra mình sao? Nhưng Phượng Đạt đã truyền lệnh, đó chính là thánh chỉ không ai dám không tuân, vì muốn đi luyện đan nên để Lâu Hướng Vãn sẽ ở trong Kỳ Lân Điện những ngày này, mọi chuyện điều tra sẽ giao cho Phượng Sở Thiên, còn mình lảm nhảm vài câu với tên Tiểu Đạo sĩ bên cạnh rồi mới li khai.
Một nhóm người vây quanh bên ngoài Kỳ Lân Điện, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng phi Lương Viên được nhóm thị vệ thống lĩnh trong cung hộ tống đi vào.
“Đứng lên đi, thái tử vừa mới báo lại Thái Y Viện, Mã ngự y bị giết bằng thuốc độc dược, chết ở trong phòng, còn dùng máu viết xuống tên Lâu Hướng Vãn, trong tay cầm lấy một đoạn vải vóc chính là chất liệu trong hoàng cung.” Vương hoàng hậu lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm độc nhìn thoáng qua Lâu Hướng Vãn, bây giờ, tất nhiên ả ta sẽ không còn cách nào trở mình,” Tư ngự y kiểm tra ra, đó chính là Truy Mệnh Tán đã thất truyền.”
Thị vệ thống lĩnh khẽ gật đầu với Phượng Sở Thiên, sau đó đem khôi vải vóc trong tay đưa ra, Lâu Hướng Vãn vừa thấy liền biết chuyện xấu, đêm hôm đó, nhìn thấy nam nhân đi vào Tê Ngô Cung của Thái Hậu, trong lúc đánh nhau đã bị hắn nắm lấy tấm vẻ che mặt, Lâu Hướng Vãn chỉ kịp xoay người rời khỏi, thật không ngờ tới chỉ vì chuyện này mà tra ra được chính mình.
Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn cũng lo lắng nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ cau mày, nhìn Lâu Hướng Vãn lộ ra khuôn mặt đau khổ, liền hiểu rõ còn có một số chuyện mà chính hắn không biết.
Tuy Trương Minh Hải không biết mẫu vải này ở đâu ra, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Vương hoàng hậu cùng Minh Thành thừa tướng liền biết Lâu Hướng Vãn chạy trời không khỏi nắng, theo điều tra, thì mảnh vải trong tay thị vệ thống lĩnh hoàn toàn trùng khớp với đoạn vải bị cắt rách kia của Lâu Hướng Vãn.
Khó giải quyết hơn, là lục ra trên người Lâu Hướng Vãn một chủy thủ ở dưới đầu gối, Vương hoàng hậu phái người truyền Tư ngự y qua kiểm tra, sau đó phái thị vệ đem một con gà sống đến Ngự Thư Phong, dùng chủy thủ đâm vào chân gà, trong nháy mắt liền bị độc chết, “Trên chủy thủ có độc, chính là Truy Mệnh Tán.”
Đây chính là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, chỉ vì bệnh tò mò mà hại chết chính mình, nên Lâu Hướng Vãn không muốn suy nghĩ thêm, dù sao bình nứt cũng không sợ bể, vào tối hôm đó vì tò mò nên đuổi theo tên hắc y nhân, hơn nữa còn đánh nhau với hắn, dùng chủy thủ đâm vỡ bình sứ ở lồng ngực hắc y nhân, nên trên đó mới dính độc Truy Mệnh Tán.
Phượng Sở Thiên thoáng nhìn qua Phượng Kính Dạ, đêm hôm đó, quả thật Mộc Mộc có đi ra ngoài, trên đầu còn dính một chiếc lá, nếu không phải tin tưởng vào cách đối nhân xử thế của Lâu Hướng Vãn, hơn nữa lại chính Minh Gia đem giải dược Truy Mệnh Tán đưa cho Tư ngự y để giải độc của Kính Dạ, Phượng Sở Thiên sẽ nghi ngờ mọi chuyện thật sự do chính Lâu Hướng Vãn gây nên.
“Nếu bản án đã điều tra xong, Trương đại nhân cũng nên biết phán quyết thế nào, đừng để bản cung dạy ngươi chứ.” Vương hoàng hậu ngạo mạn nhìn qua Lâu Hướng Vãn, chết đến nơi còn không biết sợ, quả thật làm người ti tiện nên mạng cũng ti tiện theo!
Phượng Kính Dạ không hề mở miệng, chỉ híp mắt phượng, lộ ra dáng vẻ uy nghi bậc hoàng thất lạnh lùng liếc nhìn về phía Trương Minh Hải, làm hắn quá run sợ nên hai chân cứ run lên bần bậc.
“Mặc dù Kỳ lân Điện ở trong cung, nhưng thị vệ canh giữ đều là người của Phượng vương phủ, không lẽ Kính Dạ cho rằng đây là có người cố ý vu oan giá họa? Nếu cái khác cung điện, bản cung còn có thể tin được, nhưng đây là Kỳ Lân Điện, ngay cả bản cung còn không vào được, nên làm sao có thể vu oan giá họa đây.” Vương hoàng hậu cho rằng chỉ cần diệt trừ Lâu Hướng Vãn, sẽ làm cho mình vô cùng hả dạ, lúc trước vì tiện tì này muốn giúp đỡ cho Phượng Kính Dạ mà bỏ độc cẩm hoa vào Tê Ngô cung, hôm nay phải bắt ả tiện tì này đi xuống âm tào địa phủ để làm bạn với Diêm Vương!
“Hồi bẩm hoàng hậu, luận theo chứng cứ luận thì phải truy di cửu tộc! Nam sung quân biên quan, nử sung làm quan nô!” Cuối cùng lúc này Trương Minh Hải mới lộ vẻ mặt hãnh diện, theo bản án tử này bất kể ai muốn tra xét cũng không thể.
“Lâu Hướng Vãn chính là vương phi tương lai của bổn vương, không lẽ Trương đại nhân cũng muốn đem bổn vương ra chém đầu trước công chúng sao?” Lạnh lùng cười, Phượng Kính Dạ nắm lấy một tay của Lâu Hướng Vãn, trên mặt tuấn mỹ lộ vẻ khí phách lãnh ngạo cuồng bạo (*), “Hôm nay bổn vương cũng muốn xem ai dám chém đầu vương phi của Phượng Vương Phủ!”
(*) ý nói là bản tính độc ác làm người ta phải run sợ.
Dù bây giờ đã có chứng cớ xác thực, mà Phượng Kính Dạ vẫn cứ muốn bảo vệ cho chính mình, không chút hề nghi ngờ độc do mình hạ. Vì sao đến lúc này mà hắn còn muốn che chở cho mình, còn ở trước mặt tất cả mọi người ra sức bao che một kẻ phạm tội, đang mang tội đại nghịch bất đạo, mà bất chấp địa vị cao quý, vương gia không bất chấp mọi thứ mà liều lĩnh thế.
“Kính Dạ, chuyện ngươi muốn lập vương phi là việc đại sự, bản cung đương nhiên sẽ tìm cho ngươi một tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, làm sao có thể lập một ả tiện tì lòng dạ độc ác làm phi, huống chi Lâu Hướng Vãn còn hạ độc Hách Liên vương phi, nếu như ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì Lâu Hướng Vãn sẽ phạm vào tội thí mẫu (*), Kính Dạ à, ngươi muốn Hách Liên vương phi phải làm sao để đối mặt với nàng dâu muốn giết mình đây?” Vương hoàng hậu cười, vẻ mặt chân thành khuyên nhủ, “Huống chi việc này nếu truyền ra ngoài, bách tính sẽ nghĩ sao về hoàng tộc Phượng Thị đây!”
(*) Thí mẫu: tội giết mẹ.
“Vương gia là người đứng dưới một người mà trên vạn người, nên cần phải làm gương cho xã tắt.” Minh thừa tướng tiếp tục mở miệng, ánh mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn cứ như nhìn thấy kẻ sắp chết.
“Mẫu hậu, nếu Kính Dạ khăng khăng muốn cưới Lâu Hướng Vãn, việc này phải để phụ hoàng định đoạt.” Phượng Sở Thiên trầm mặt mở miệng, toát ra khí thế nhất mạch bức người của vương gia, “Hạ Toàn, ngươi dẫn thêm người bảo vệ Kỳ Lân Điện, tạm thời Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn hãy lui vào trong, bổn điện hạ sẽ đi xin chỉ thị của phụ hoàng để định đoạt án này!”
“Làm phiền điện hạ rồi, đi thôi Mộc Mộc, bổn vương vừa mới giải độc nên thân thể còn rất yếu.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, thân mật choàng qua bả vai Lâu Hướng Vãn đi thẳng vào bên trong Kỳ Lân Điện, “Lôi Bôn, hãy mời người không liên can đi ra ngoài.”
Hừ! Đến bây giờ còn không hiểu chuyện, để xem Phượng Kính Dạ ngươi còn kiêu ngạo bướng bỉnh đến mức nào, đám người Vương hoàng hậu giận dữ, nhưng cũng không muốn nhiều lời gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi, dù sao hiện giờ đã có đầy đủ bằng chứng, Phượng Kính Dạ cũng không thể lật trời cho Lâu Hướng Vãn, dù có lấy danh hiệu Phượng vương phi ra thì cũng không được hoàng thượng phê chuẩn, sẽ không thể thông qua Tông Nhân Phủ, nên tất cả đều chỉ do Phượng Kính Dạ ăn nói bừa bãi, đám người Vương hoàng hậu không hề lo lắng chỉ chờ lấy được thánh chỉ, đem Lâu Hướng Vãn áp giải đến ngọ môm chém đầu trước công chúng.
Tả ngôn hiển nhiên không rời đi mà theo vào bên trong đại điện, nhìn nét mặt không hề biến sắc của Lâu Hướng Vãn, không ngừng giật khéo miệng, “Quả thật hại người không ít!”
Nếu Phượng Kính Dạ không phải vì Lâu Hướng Vãn, sẽ không nói những lời đó dùng thân phận hoàng thất công khai bảo vệ Lâu Hướng Vãn, hơn nữa người bị hạ độc chính là Hách Liên vương phi, mẹ đẻ của Phượng Kính Dạ, nếu chuyện bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm mất lòng quân, Lâu Hướng Vãn không những chỉ mắc tội hồng nhan họa thủy, mà còn làm cho Phượng Kính Dạ mang tên vương gia ngu xuẩn, chỉ vì nhan sắc xem thường quốc pháp luật hình, thậm chí không quan tâm người bị hạ độc là mẫu thân mình, vừa dính phải tội bất trung lại còn bất hiếu, chắc chắn không thể nào dẫn dắt được tam quân.
“Vương gia, tục ngữ có câu phu thê vốn là giống chim rừng, gặp nạn tự ai nấy bay, ta và vương gia là người không danh không phận, cho nên vương gia cứ tiếp tục làm vương vị của ngươi, chỉ cần lén đem ta xuất cung an toàn, ta sẽ lấy bốn biển làm nhà, trốn chạy tới đâu thì hay tới đó, đảm bảo không làm liên lụy đến vương gia.” Lâu Hướng Vãn mắt liếc nhìn Tả Ngôn, sau đó cười hì hì mở miệng nói với Phượng Kính Dạ.
Nàng thực sự không sợ, cùng lắm đến phút cuối nói rõ thân phận, cho dù nghĩa phụ có say mê luyện đan, cũng sẽ không giết mình, tất nhiên còn có đám người Lăng Thanh, đến lúc đó thì có thể mai danh ẩn tích mà chu du khắp nơi.
Lâu Hướng Vãn thật sự chưa bao giờ quyết tâm muốn rời khỏi Phượng Kính Dạ hay Phượng vương phủ, nhưng bây giờ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể cười nhẹ, có lẽ đây chính là do ông trời chọn lựa muốn mình rời khỏi.
“Mộc Mộc, bổn vương thật sự rất vui, vì ngươi đã biết lo lắng cho bổn vương mà cam tâm nhận tội xử tử, với tình nghĩa của Mộc Mộc, bổn vương không bảo vệ được cho ngươi, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười rồi sao!” Phượng Kính Dạ cười mở miệng, bộ dạng trông cực kỳ cảm động, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ái muội, khiến lông tơ trên người Lâu Hướng Vãn đều dựng đứng lên hết.
Tả Ngôn im lặng nhìn Phượng Kính Dạ với Lâu Hướng cứ một kẻ hỏi lại có một kẻ đáp, đã đến lúc nào mà bọn họ còn có tâm tư tranh cãi, còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với nhau. Đợi đến khi bị đem ra Ngọ môn trảm thủ mới lo thì đã muộn rồi!
“Vương gia, ta thật sự không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, giờ chứng cớ đều có đủ, ta muốn chạy trốn đi, được một ngày tốt một ngày.” Lâu Hướng Vãn bề mặt tươi cười nhưng thực chất trong lòng lại không cười, nàng không rõ vì sao Vương gia lại tự tin có thể che chở cho mình, việc này không phải chuyện nhỏ, không cần nói đến chuyện của Hách Liên vương phi, mà chỉ cần Vương hoàng hậu báo tin đến Hách Liên Quốc, Phượng Sở Thiên sẽ không chỉ vì bảo vệ mình mà khiến cho hai nước giao tranh làm dân tình khốn khổ, nên bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
“Công phu bổn vương không tệ, đến lúc đó cùng Mộc Mộc trốn đi, dù có ba năm mười tên nha sai này bổn vương đều có thể ứng phó, vậy cho nên chúng ta đều có thể cùng nhau trốn đi chu du thiên hạ rồi.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú, dáng vẻ tà mị vẫn như cũ lộ ra vẻ cuồng ngạo tự tin.
“Vương gia, sống còn đỡ hơn là chết. Ngài là Vương gia, nếu ta lại mắc thêm tội bắt cóc Vương Gia, không chỉ mấy chục vạn quân của ngài đem ta ăn sống, còn có Tả Thượng Thư ngay hiện tại liền đem giết ta ngay.” Một mặt tỏ ra sợ hãi nuốt nước miếng, một mặt muốn đánh tan đi ý niệm của Phượng Kính Dạ, “Vương Gia, tâm ý của người thật tốt, Mộc Mộc sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên. Cho nên Vương Gia ngài, cũng không cần phải cùng nô tỳ làm một đôi uyên ương trốn chạy đâu.”
“Nếu như Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, chắc bổn Vương sẽ sống như đã chết.” Phượng Kính Dạ vui vẻ cười nói chuyện phiếm với Lâu Hướng Vãn, vui đến mức muốn ôm chặt lấy Lâu Hướng Vãn, vì nàng luôn cử xử rụt rè cứ muốn rút mình vào mai rùa, giờ đã tìm được bí quyết, cần phải tiến quân công kích, bằng không chỉ cần lơi là một chút thì nàng sẽ rụt vào trong mai lại, có đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Đủ rồi, các người đừng làm cho ta buồn nôn nữa.” Tả Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền mở miệng cắt ngang lời hai người, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ cùng nhau thảo luận đến chuyện tối ăn cái gì sao? Vương hoàng hậu như hồ rình mồi luôn canh chừng bên cạnh, làm không tốt, Lâu Hướng Vãn sẽ bị chém đầu, còn Kính Dạ mang tội danh bất trung bất hiếu, thậm chí còn bị Ngự Sử buộc tội, cuối cùng mất hết binh quyền, nghĩ đến chuyện chuyện này Tả Ngôn bỗng nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn về phía Phượng Kính Dạ không hề có chút nôn nóng, chẳng lẽ vương gia muốn làm như vậy sao!
Tả Ngôn im lặng nhìn Phượng Kính Dạ với Lâu Hướng cứ một kẻ hỏi lại có một kẻ đáp, đã đến lúc nào mà bọn họ còn có tâm tư tranh cãi, còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với nhau. Đợi đến khi bị đem ra Ngọ môn trảm thủ mới lo thì đã muộn rồi!
“Vương gia, ta thật sự không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, giờ chứng cớ đều có đủ, ta muốn chạy trốn đi, được một ngày tốt một ngày.” Lâu Hướng Vãn bề mặt tươi cười nhưng thực chất trong lòng lại không cười, nàng không rõ vì sao Vương gia lại tự tin có thể che chở cho mình, việc này không phải chuyện nhỏ, không cần nói đến chuyện của Hách Liên vương phi, mà chỉ cần Vương hoàng hậu báo tin đến Hách Liên Quốc, Phượng Sở Thiên sẽ không chỉ vì bảo vệ mình mà khiến cho hai nước giao tranh làm dân tình khốn khổ, nên bản thân khó lòng thoát khỏi cái chết.
“Công phu bổn vương không tệ, đến lúc đó cùng Mộc Mộc trốn đi, dù có ba năm mười tên nha sai này bổn vương đều có thể ứng phó, vậy cho nên chúng ta đều có thể cùng nhau trốn đi chu du thiên hạ rồi.” Phượng Kính Dạ dương môi cười, sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú, dáng vẻ tà mị vẫn như cũ lộ ra vẻ cuồng ngạo tự tin.
“Vương gia, sống còn đỡ hơn là chết. Ngài là Vương gia, nếu ta lại mắc thêm tội bắt cóc Vương Gia, không chỉ mấy chục vạn quân của ngài đem ta ăn sống, còn có Tả Thượng Thư ngay hiện tại liền đem giết ta ngay.” Một mặt tỏ ra sợ hãi nuốt nước miếng, một mặt muốn đánh tan đi ý niệm của Phượng Kính Dạ, “Vương Gia, tâm ý của người thật tốt, Mộc Mộc sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên. Cho nên Vương Gia ngài, cũng không cần phải cùng nô tỳ làm một đôi uyên ương trốn chạy đâu.”
“Nếu như Mộc Mộc xảy ra chuyện gì, chắc bổn Vương sẽ sống như đã chết.” Phượng Kính Dạ vui vẻ cười nói chuyện phiếm với Lâu Hướng Vãn, vui đến mức muốn ôm chặt lấy Lâu Hướng Vãn, vì nàng luôn cử xử rụt rè cứ muốn rút mình vào mai rùa, giờ đã tìm được bí quyết, cần phải tiến quân công kích, bằng không chỉ cần lơi là một chút thì nàng sẽ rụt vào trong mai lại, có đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Đủ rồi, các người đừng làm cho ta buồn nôn nữa.” Tả Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi liền mở miệng cắt ngang lời hai người, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ cùng nhau thảo luận đến chuyện tối ăn cái gì sao? Vương hoàng hậu như hồ rình mồi luôn canh chừng bên cạnh, làm không tốt, Lâu Hướng Vãn sẽ bị chém đầu, còn Kính Dạ mang tội danh bất trung bất hiếu, thậm chí còn bị Ngự Sử buộc tội, cuối cùng mất hết binh quyền, nghĩ đến chuyện chuyện này Tả Ngôn bỗng nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn về phía Phượng Kính Dạ không hề có chút nôn nóng, chẳng lẽ vương gia muốn làm như vậy sao!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Tả Ngôn, Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày mỉm cười, không sai, đúng như Tả Ngôn suy đoán, cho dù Vương hoàng hậu cùng Minh thừa tướng đang cấu kết với nhau, thì cũng chỉ dựa vào quyền lợi, nên sẽ dễ dàng tan rã, nên Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử Phượng Tiêu không dám đụng đến binh quyền của mình ở trong triều đình, Vương hoàng hậu cùng Minh thừa tướng không hề thiếu đồng đảng, nhưng do trong tay mình nắm giữ binh quyền nên Sở Thiên mới ngồi yên ở vị trí thái tử, nếu mình dùng binh quyền đổi lấy an toàn của Mộc Mộc, Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử nhất định sẽ đồng ý.
“Vương gia, ngài đừng nói những lời hàm hồ đó với ta, rốt cuộc ngài dự định làm gì?” Lâu Hướng Vãn cảm giác trên người Tả Ngôn toát ra oán khí cực lớn, không tự chủ được nhìn về Phượng Kính Dạ, liền tiến lại vài bước.
Phượng Kính Dạ cười, vỗ vỗ đầu Lâu Hướng Vãn, “Muốn biết à?”
“Ừm!” Lâu Hướng Vãn gật đầu ngay, vẻ mặt chân thành, nàng thật sự hiếu kỳ, chuyện đã đến mức này, sao vương gia có thể chuyển bại thành thắng.
“Phật bảo không thể nói.” Phượng Kính Dạ nhìn vẻ mặt tò mò của Lâu Hướng Vãn, bỗng nhiên lên tiếng rồi mỉm cười, thần thái phấn khởi mang theo vẻ cuồng dã tà mị, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc tức giận không cam tâm của Lâu Hướng Vãn, làm tâm trạng khá tốt, đúng là được đấu khẩu với Mộc Mộc quan trọng hơn, còn cái binh quyền kia chẳng đáng là gì!
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn nghiến răng nói, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Phượng Kính Dạ, để tránh bị làm cho tức chết, sợ vì không nhịn được mà tung một chưởng đánh vương gia ói máu, Lâu Hướng Vãn quay người bỏ đi, trong lúc lưng về phía Phượng Kính Dạ, trong mắt Lâu Hướng Vãn có hơi hổ thẹn.
Vương gia vì mình mà ra nông nổi này, thế đã đủ rồi, mình không nên làm liên lụy đến vương gia nữa, đôi khi giữa người với người vẫn là hữu duyên vô phận, kết quả như vầy cũng là tốt nhất, sau khi mình rời đi, có thể ung dung làm một thường dân ra đồng cày cấy, vương gia vẫn dưới một người trên vạn người, Phượng vương gia sẽ có ái thê tuyệt mỹ, con cháu đầy đàn, tay nắm trọng binh, tôn quý phi phàm.
Sở dĩ Phượng Sở Thiên muốn hoàng thượng quyết định, là vì hiện giờ Phượng Đạt chỉ lo luyện đan, dù là mình cũng không thể làm phiền, nên kéo được lúc nào hay lúc đó, đợi đến khi trời tối Lạc Môn Cung đóng lại thì mọi người mới chịu rời cung, đám người Vương hoàng hậu cũng không dám quấy rầy lúc Phượng Đạt luyện đan, bằng không thiên nhan nổi giận, dù Lâu Hướng Vãn có tội cũng được phán vô tội, lại còn bị hắn trút giận sang người làm phiền hắn đang luyện đan, nên đám người Vương hoàng hậu cũng không dám chờ cả đêm, đợi sáng mai lúc hắn đang ngự thiện (*) để hắn định đoạt sẽ tốt hơn.
Kỳ Lân Điện yên tĩnh khác thường, thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặc, dù một con ruồi cũng không bay vào được, y như trước kia Lôi Bôn chỉ huy nhóm Long Vệ bảo hộ an toàn Phượng Kính Dạ. Lúc này Phượng Sở Thiên đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thần sắc bình thản rõ ràng của phượng Kính Dạ, từ xưa đến nay rất hiếm người chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn, quả thực Phượng Kính Dạ tình nguyện dùng binh quyền để đổi lại an toàn cho Lâu Hướng Vãn.
“Chính là như vậy, nên tình cảnh của ngươi sẽ càng gặp khó khăn hơn đó Sở Thiên, e sẽ có đại thần sẽ chuyển theo chiều gió, mà đầu hạ về phía Phượng Tiêu.” Điều Phượng Kính Dạ áy náy nhất là thái tử Phượng Sở Thiên, không có binh quyền, chẳng khác nào mất đi chỗ dựa vững chắc để chống đỡ.
“không sao, đó là bộ hạ của ngươi, huống chi ấn soái của phụ hoàng vẫn chưa tìm thấy, nói không chừng mai sau ta có thể lấy được ấn soái của đại quân Hỏa Viêm, như vậy có thể ngang nhau với địa vị của Phượng Tiêu rồi. Huống chi, ngươi chỉ giao mười vạn đại quân, không phải còn giữ lại cho ta mười vạn à.” Phượng Sở Thiên nở nụ cười sáng rỡ, trong thần sắc rất vô tư, không có chút oán hận hay bất mãn nào.
“Quả thật hồng nhan họa thủy!” Tả Ngôn cảm thấy đau xót nhìn Phượng Kính Dạ chế nhạo, quả thực suy đoán của mình không sai, Kính Dạ muốn dùng mười vạn binh quyền đổi lấy an toàn cho Lâu Hướng Vãn thật sự đáng giá sao? Tả Ngôn chưa từng yêu ai nên không biết, bất quá thấy Phượng Kính Dạ không lộ chút luyến tiếc nào, trái lại còn cười rất vui, liền hiểu hắn cảm thấy làm vậy rất đáng giá, dù sao cũng là bạn thâm giao, mặc dù trong lời nói Tả Ngôn luôn hàm ý chế giễu Phượng Kính Dạ, nhưng hắn lại không hề ngăn cản.
Lâu Hướng Vãn đứng ở góc rẽ, vốn muốn kêu ba nam nhân trong phòng ra ăn cơm, do lỗ tai rất thính, liền nghe hết cuộc đối thoại của Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ, mười vạn đại quân kia đại biểu cho cái gì, trong lòng chua xót khó chịu rất nhiều, nó như một loại tình cảm phức tạp không thể nói nên lời, vương gia tội gì để bản thân làm được tình hình như thế.
Chỉ vì một kẻ như mình mà mất đi binh quyền, mà vương gia còn gặp nguy hiểm, hơn nữa lại liên lụy đến Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn và một đám người có quan hệ thân thiết với vương gia, thật sự đáng giá sao?
Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn bầu trời trong đêm tối, ánh trăng sáng ngời mà thanh khiết, nhớ năm đó, nghĩa phụ vì muốn dùng sư phụ để Tây Lan lui binh , không tiếc thuê sát thủ Huyết Sát Lâu , tạo thành cục diện không thể cứu vãn, sư phụ luôn sống trong đau khổ còn nghĩa phụ lại người không người, quỷ không quỷ, nhưng vì sao bây giờ vương gia lại chấp nhận từ bỏ binh quyền, phải mà lúc trước nghĩa phụ cũng làm như thế, thì sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ, người trong Dược Vương Cốc sẽ không cần phải chết thảm đến thế.
Đột nhiên trong lòng rối loạn, với nỗ lực Phượng Kính Dạ, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn cảm giác được mình đê tiện như thế, cũng chỉ vì tính nhút nhát lại hay sợ sệt, nên mới khiến vương gia bị chèn ép đến mức này, thậm chí Phượng vương gia còn bỏ đi vẻ tôn quý, giao binh quyền ra chỉ để đổi lấy sự bình an cho mình.
Tuy Phượng Kính Dạ đã nói thẳng sẽ vì Lâu Hướng Vãn mà giao ra binh quyền, nhưng khi Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn rời khỏi Kỳ Lân Điện vẫn mang nhiều tâm sự. Bọn họ đang có nhiều chuyện quan trọng cần an bày lại, bằng không nhất định sẽ bị Vương hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đánh ngã.
Phượng kính Dạ quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đứng ở dưới bóng đêm, mỉm cười đi tới vỗ vỗ đầu nàng, sau đó dịu dàng vò rối tóc của Lâu Hướng Vãn, nghiêng người tựa trên vách tường bên cạnh, thần sắc khoan thai hài lòng,” Bổn vương nhớ rõ trước đây đã hỏi về nguyện vọng Mộc Mộc, bây giờ, bổn vương gần thành nam nhân tam vô rồi đúng không, tới lúc đó Mộc Mộc cũng không thể ruồng bỏ đó.”
Lâu Hướng Vãn muốn nói cái gì, nhưng yết hầu như bị chặn lại khi thấy Phượng Kính Dạ lại bình tĩnh như thế, nếu không phải vừa rồi nghe lén, thì có lẽ hắn sẽ không tính nói ra tất cả mọi chuyện, vậy mình có nên giấu kín ở trong lòng hay không.
“Ngốc!” Hạ thấp giọng nói, bỗng nhiên Lâu Hướng Vãn ôm lấy Phượng Kính Dạ, vì sao hắn phải làm như vậy! Vì sao muốn hy sinh nhiều như vậy, đã biết dù là gì mình cũng sẽ không đồng ý mà?
“Mộc Mộc Ngốc.” Phượng Kính Dạ cười, trong ánh mắt chợt lóe lên chút bối rối, sau một hồi ôm lấy Lâu Hướng Vãn, thì mới mở miệng,”Bổn vương cần phải đi ra ngoài một lúc, nếu Mộc Mộc muốn ôm bổn vương thì đêm nay nhất định sẽ để nàng toại nguyện.”
Lâu Hướng Vãn không mở miệng, cứ nhìn theo bóng dáng Phượng Kính Dạ rời khỏi viện, theo sau là Lôi Bôn, sau đó cả hai biến mất dưới bóng đêm, thở dài một lúc, Lâu Hướng Vãn bắt đầu suy nghĩ xem nên giúp Phượng Kính Dạ như thế, dù cho mất đi mười vạn binh mã, nhưng vẫn còn mười vạn không phải sao? Những binh mã này, nếu dùng chương trình huấn luyện thời hiện đại cho đại quân này, không phải sẽ trở thành mười vạn quân vô địch rồi hay sao?
Đã nhiều năm như vậy, khi sống ở thời hiện đại do hoàn thành công việc mà hi sinh, một kiếp đó kết thúc như vậy nên Lâu Hướng Vãn không còn nghĩ tới, có lẽ lúc ở Cầu Nại Hà quên uống canh Mạnh Bà, mở mắt ra trong dáng dấp trẻ sơ sinh, những kí ức ở kiếp trước vẫn không hề quên, một cô gái ở trong quân đội để leo lên vị trí trung tá, bản thân đã ra sức rất nhiều, đem sách chiến thuật cùng tác chiến thực tế kết hợp với nhau, bận rộn ba năm, thực hành ba năm, bản thân đã làm đảm nhận được chức trung tá.
Một kiếp đó sống quá mệt mỏi vất vả, đó là lý do cả đời Lâu Hướng Vãn chỉ nghĩ muốn tìm công việc đơn giản, nhưng bây giờ, có lẽ vẫn không tránh được chữ số mệnh, cho dù đó là vì việc chính nghĩa thì hai tay vẫn dính đầy máu tươi của mạng người, cuối cùng quá chán ghét, nên nàng mới chuyển qua làm văn thư, cả đời bắt đầu nghiên cứu chiến thuật cùng sách lược, có lẽ do Lâu Hướng Vãn không thích giết, nhưng bây giờ lại phải tiếp tục cuộc sống của kiếp trước.
Chính là cả đời ông nội là sĩ quan cấp cao, cha, anh trai, chú, bác trai đều ở quân khu, nên dù là con gái, vẫn phải đến quân khu chịu huấn luyện từ vị trí thấp đi lên, tất nhiên vẫn tạo tiếng tăm một đời, đó là chuyện bất đắc dĩ phải đi con đường đó, nhưng còn bây giờ. Lâu Hướng Vãn giương mắt nhìn theo phương hướng Phượng Kính Dạ rời đi, dù sao đời này đã sống rất hưởng thụ, bản thân chưa từng làm gì cho vương gia, nghe đâu hiện quốc khố đã trống rỗng, việc thuế má đều do phụ thân của Vương hoàng hậu nắm giữ, theo như tình báo mấy năm nay của Sát Thủ Lâu, các cửa hàng kinh doanh của Mộc gia cũng kiếm không ít tiền, có thể giúp vương gia cùng thái tử điện hạ giải quyết tình thế khẩn cấp.
Sau khi Phượng Kính Dạ cùng Lôi Bôn rời khỏi Kỳ lân Điện, tiến thẳng đến Tê Ngô Cung của Vương hoàng hậu, ở bên ngoài chỉ còn lại Lôi Bôn, Vương hoàng hậu đều cho lui tất cả mọi người đi, lúc này mới nhìn về phía Phượng Kính Dạ, “không biết đêm khuya Kính Dạ đến tìm bổn cung là vì việc gì?”
“Nương Nương, chúng tôi không cần phải nói vòng vo, mười vạn đại quân đổi lấy sự an toàn của Mộc Mộc.” Phượng Kính Dạ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói rõ điều kiện của mình, liền thấy tay Vương hoàng hậu run lên, thiếu chút nữa chén trà rơi xuống đất, trên mặt Phượng Kính Dạ xẹt qua vẻ khinh thường, chắc bọn họ không nghĩ tới mình lại dám làm như vậy.
“Vương gia nói thật sao?” Tim Vương hoàng hậu đập thình thình, thậm chí làm mất luôn dáng vẻ uy nghi, mười vạn đại quân mang ý nghĩa gì, Vương hoàng hậu liền hiểu, chẳng qua bà thật không ngờ Phượng Kính Dạ chỉ vì một nữ nhân dám đưa ra quyết định như vậy, Vương hoàng hậu cơ hầu cảm giác Phượng Kính Dạ hiện tại là do người khác cải trang, vì thứ tình cảm ngu ngốc mà từ bỏ quyền lợi, nam nhân như vậy sao có thể làm Phượng vương gia của vương triều Tố Nguyên.
Năm đó tại biên quan, Phượng Kính Dạ chỉ mới mười sáu tuổi, với Thập Bộ Sát Nhất Nhân và Thiên Lý Bất Lưu Hành, uy danh liền lan xa, thống soái tam quân, khoác người phủ lớp áo giáp, bốn tháng sau, liền cỡi ngựa hồi kinh, theo phía sau là một đại đội kỵ binh, đi tới đâu bách tính reo mừng tới đó. Sau việc này liền có nhiều nam tử tình nguyện tòng quân, cũng chỉ bởi vì một người là Phượng Kính Dạ, nhưng hiện nay hắn vì một tiện tì bỏ đi mười vạn đại quân, điều này khiến cho Vương hoàng hậu cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Bất quá còn có điều kiện.” Phượng Kính Dạ mở miệng lần nữa, cười, ”Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, kỳ thật điều kiện này rất đơn giản, hãy để Minh Dung chịu tội trảm lập quyết!”
Lúc Phượng Kính Dạ nói dứt câu, trong mắt phát ra nụ cười chết chốc, Minh Dung dám cả gán lén hạ độc người bằng dược, còn hại Mộc Mộc bị nhốt vào trong ngục tù, mối thù này, Phượng Kính Dạ không thể không báo, cho nên hắn dùng mười vạn đại quân để đổi lấy Minh Dung phải chết.
Phượng Kính Dạ đưa ra yêu cầu Minh Dung phải chết, Vương hoàng hậu vẫn không dám đáp ứng, dù sao Minh thừa tướng đã ở trong triều nhiều năm, tay chân rất nhiều, nếu chỉ cần một mình Minh Dung, thì Vương hoàng hậu có rất nhiều biện pháp để ép Minh thừa tướng lựa chọn, chỉ cần có mười vạn đại quân trong tay, thiên hạ này chắc chắn thuộc về Tam Hoàng tử, Minh thừa tướng chỉ có thể dùng Minh Dung để đổi lấy an toàn mạng người lớn nhỏ trong Minh Gia.
Cho nên không cần phải do dự nữa, Vương hoàng hậu cười khanh khách đồng ý yêu cầu của Phượng Kính Dạ, sau đó liền tiễn Phượng Kính Dạ ra khỏi Tê Ngô Cung, tiếp theo cho thân tín của mình trong hoàng cung truyền tin này đến phủ đệ Tam hoàng tử, đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay, chẳng khác nào rớt được miếng thịt béo bỡ, thực không thể ngờ chỉ vì một Lâu Hướng Vãn mà đổi lấy mười vạn đại quân, xem ra Phượng Kính Dạ quả thật đã sập bẫy rồi!
Vài nhà vui mừng vài nhà sầu, Phượng Sở Thiên chưa từng oán trách quyết định này của Phượng Kính Dạ, nhưng hắn cùng Tả Ngôn phải mất một đêm không ngủ, để sắp xếp lại nhiều chuyện, chờ đến ngày mai, thế cục sẽ biến động đến long trời lở đất.
Tam hoàng tử Phượng Tiêu cùng Lương Viên nhận được tin của Vương hoàng hậu liền cả đêm không ngủ, bắt đầu tưởng tượng sau này đăng cơ làm hoàng đế sẽ hưởng nhiều vinh hoa phú quý, không cần phải nhìn sắc diện của bất cứ kẻ nào.
Còn đám người Minh Gia cũng đang vui mừng mơ tưởng, chờ vào sáng ngày mai, lão hoàng đế Phượng Đạt hạ chỉ chém đầu Lâu Hướng Vãn, lấy lại được danh dự uy tín cho Minh Gia, cũng báo thù chuyện Phượng Kính Dạ hưu thê.
/92
|