Mammon nghĩ đã đến lúc mình nên ra mặt, “Theo hiểu biết của ta về Abaddon và Hybe, ta cảm thấy độ tin cậy trong lời nói của Abaddon là năm mươi mốt phần trăm, của Poggi là bốn mươi chín phần trăm.”
Abaddon cả giận: “Tại sao chỉ hơn kém nhau có hai phần trăm?”
Mammon nói: “Đó là thắng lợi mang tính mấu chốt.”
Abaddon thỏa mãn, quay đầu hừ lạnh với Poggi: “Xem đi, rốt cuộc vẫn là ta nói đúng.”
Poggi nghĩ nghĩ, lại huơ huơ Hybe: “Uy, có đúng như lời ông ta nói không?”
Hybe bị lắc đến khó chịu, hai mắt trợn trắng, hoàn toàn một bộ dạng muốn nôn mà nôn không được.
Poggi nói: “Ngươi đừng sợ ông ta, có ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
Hybe miễn cưỡng ngước mắt: “Nếu ta nói phải, ngươi sẽ thế nào?”
“Đánh ông ta!” Poggi không chút do dự nói.
“Ngươi...... dựa vào đâu?” Hybe nhìn cánh tay cùng cặp chân nhỏ nhắn của hắn, nhưng khí thế thật sự có thừa.
“Dựa vào ta là con của ổng.” Poggi dương dương tự đắc.
Hybe thất vọng. Hắn nghe thấy tiếng sấm trong không trung càng ngày càng gần, biết đã đến lúc nói ra chân tướng, chỉ u ám thở dài, “Không phải lỗi của hắn.”
Poggi tỏ vẻ không tin, “Nhưng bộ dáng ngươi lúc nãy rõ ràng y hệt như bị làm chuyện ấy.”
Hybe xấu hổ cúi đầu.
Mammon bay đến bên cạnh Abaddon, “Hỏi ra được câu nào chưa?”
“Ta chỉ mới đánh một quyền, hắn liền rên rỉ gần mười phút. Ngươi nói xem?” Abaddon tức giận.
Mammon vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi luôn có cách ứng phó mà.”
Abaddon dùng tròng trắng mắt để biểu thị sự khinh bỉ của mình đối với những lời này.
Belia ôm Metatron bay tới.
Mammon xông lên, ngón tay nhẹ nhàng đáp trên vai Belia, tự tiếu phi tiếu nói: “Cám ơn ngươi.”
“A?” Belia chợt cảm thấy bả vai hơi đau, cánh tay không tự chủ được buông ra, chỉ trong nháy mắt, Metatron đã được Mammon đón lấy.
Metatron nhàn nhạt nói: “Hình như ngươi chưa hỏi ý kiến của ta.”
Mammon nói: “Ta lúc nào cũng hết mực yêu thương Beria.”
Belia dựng thẳng hai hàng mày tỏ vẻ hoài nghi.
Mammon mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Cho nên, loại việc nặng nhọc này để ta gánh vác thì tốt hơn.” Trong lòng hắn đang hối hận muốn chết. Nên sớm nghĩ ra phúc lợi kiểu này chứ, trước đó tại sao lại đi dùng xe ngựa? Vô duyên vô cớ mất đi bao nhiêu cơ hội tốt tiếp cận hắn!
Metatron suy nghĩ một lát nói: “Ta không ngại dùng cánh mình tự bay.”
Mammon tràn đầy chính nghĩa: “Đừng nghĩ như thế. Địa ngục có rất nhiều kẻ bại hoại.”
Belia, Abaddon, Asmondeus, Beelzebub, Poggi: “......”
Mammon hồn nhiên không phát hiện câu nói của mình đã động chạm tới chư vị xung quanh, ôm Metatron bay đến vị trí tương đối cách xa bọn họ, một mình hưởng thụ thế giới của hai người.
Beelzebub vội ho một tiếng nói: “Nếu không có việc gì nữa, vậy cứ tiếp tục làm chuyện của mình thôi.”
Abaddon bay đến trước mặt Poggi, đưa tay, “Trả cho ta.”
“Không trả.” Hybe lại bị lắc một hồi.
Tóc Abaddon lại có chiều hướng thoát ly khỏi da đầu.
Poggi nói: “Trừ phi ông cho ta bao vây kiểm chứng.”
Đuôi mày Abaddon gần như dựng lên, “Một mình ngươi, làm sao bao vây?”
Poggi nghiêm mặt nói: “Ta sẽ khiến ông cảm thấy, có vô số ta đang nhìn ông chằm chằm, giám sát ông!”
Abaddon túm lấy Hybe ném sang Asmondeus, sau đó xách Poggi lên bắt đầu đánh đòn.
Poggi một bên bị đét mông một bên bất mãn oán giận nói: “Lại trò này. Chán chết được.”
Beelzebub liếc nhìn Metatron, ý vị sâu xa, nhưng không nói gì cả, chỉ xoay người rời đi.
Poggi tựa hồ lúc này mới phát hiện, đột nhiên kêu to, “A! Metatron!”
Hắn vừa ré lên, Abaddon, Asmondeus đều nhìn lại.
Mammon nhanh nhẹn xoay người, chỉ để lại bóng lưng hoàn hảo của hắn cho họ.
Belia tức tốc đuổi theo, “Trả Meta lại cho ta!”
Lần này Mammon không dừng lại trước cửa nhà Belia, mà dừng lại trước cửa nhà mình. Cho dù bảy đại ma vương đều có nhà ở tầng khác, nhưng đó là biệt thự riêng, nhà chính của bọn họ đều ở tầng thứ bảy.
Metatron nhìn khối kiến trúc trước mắt giống hệt như ký ức của mình, duy chỉ thiếu ánh mặt trời rực rỡ, mỉm cười nói: “Ngươi vẫn thích phong cách này?”
Mammon nói: “Ta đâu có quên, kiểu mái nhà này là ngươi đích thân lực chọn.”
Metatron nói: “...... Đây là phong cách mái thống nhất ban đầu của quần thể kiến trúc kia.”
Mammon nói: “Nga, nhưng phong cách mái nhà vẫn là do ngươi định hình.” Tuy rằng hắn cảm thấy kiểu mái nhà này khi kết hợp với chỉnh thể kiến trúc, có điểm quỷ dị.
Metatron: “......” Bỏ đi, tiếng xấu này…… Gabriel vẫn phải mang vác.
“Ta dẫn ngươi vào xem. Tuy không có ánh nắng của thiên đường, nhưng ta đã cố gắng dùng những thứ khác để bù đắp.” Mammon đang định tiến vào trong, chợt nghe Metatron nói, “Đám người Thạch Phi Hiệp có lẽ cũng sắp về rồi.”
Mammon khựng lại, nói: “Nhưng Hybe vẫn chưa thẩm tra xong.”
Metatron nói: “Ta về Con thuyền Noah chờ.”
Mammon quay đầu lại, “Có một phát hiện ta còn chưa nói với ngươi.”
Metatron im lặng đợi hắn.
Mammon đành phải nói: “Trên quả Trí tuệ có lá cây Tử vong.”
Metatron sững sờ, lập tức cau mày nói: “Đây là nguyên nhân tuổi thọ của thiên sứ có trí tuệ ở giới thứ mười lại ngắn như vậy?” Thiên sứ là chủng tộc đặc biệt, miễn dịch với đại đa số độc tố.
Mammon nói: “Hiện vẫn đang điều tra.”
Metatron nói: “Nếu có kết quả, ngươi có thể báo cho Isfel biết. Hắn sẽ chuyển lời đến ta.”
“Chuyển lời?” Lớp mặt nạ điềm tĩnh trên mặt Mammon rốt cuộc tan vỡ, “Ngươi sẽ không xuống nữa?”
Metatron nói: “Ta đã ra ngoài quá lâu rồi.”
“Không lâu, một chút cũng không lâu. Sinh mệnh của thiên sứ là vĩnh hằng!”
Metatron nói: “Sinh mệnh vĩnh hằng của thiên sứ là do Thần ban cho.” Hắn thấy Mammon mở miệng định phản bác, bèn phủ đầu, “Đọa thiên sứ cũng vậy, cho dù sa đọa, ở trong lòng Thần, các ngươi vẫn như cũ là những đứa con mà người yêu thương.”
Mammon đột nhiên ngậm miệng lại.
Ngay cả khi đã đọa lạc, hắn chưa không từng nghĩ phải ở trong lòng phỉ báng đấng tối cao của cửu giới.
“Nếu đã như vậy, tại sao không tự do mà sa đọa?” Mammon hỏi.
Metatron nói: “Người vẫn yêu thương những đứa con, nhưng không có nghĩa người sẽ không vì con của mình mà đau lòng. Cho dù là vậy, người cũng không bao giờ nói ra.”
Mammon nói: “Đau lòng?” Hắn chợt nhớ tới tội lạnh lùng của Isfel, không cho là đúng.
Metatron tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ôn hòa nói: “Lạnh lùng như Isfel cũng sẽ vì Thạch Phi Hiệp mà cảm nhận được ôn tình, huống chi...... đúng không?” Những chữ bị lược đi ở giữa hắn dùng âm cuối ngân dài để bù lại. Nhưng Mammon vẫn hiểu được ý tứ của hắn.
“Đây là nguyên nhân ngươi kiên trì?” Hắn hỏi.
Metatron nhíu mày, dường như cũng rất mơ hồ, “Có lẽ, là vậy.”
Mammon từ từ trầm tĩnh lại, nói: “Ta đưa ngươi về.”
“Không cần.” Metatron đột nhiên triển khai sáu cánh, mỉm cười nói, “Thật ra, địa ngục cũng không có nhiều kẻ bại hoại lắm.” Hai chân hắn đã rời mặt đất, mái tóc vàng óng tung bay giữa không trung.
Mammon trong lòng đột nhiên đau xót.
Bóng dáng xinh đẹp nhưng càng lúc càng xa xăm kia không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng có lẽ, đây là lần cuối cùng.
Belia đến chậm một bước, lúc hắn tới, Mammon vẫn còn đứng ngẩn tại chỗ.
“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Meta bay lên.” Belia nói, “Ta đuổi theo một hồi, mất dấu.”
Mammon trầm mặc nửa ngày, nói: “Hắn bay có ổn không?”
“......” Câu hỏi gì thế này? Sáu phiến cánh làm sao có thể bay không ổn? Bất quá Belia cảm nhận được tâm tình hắn không tốt lắm, nên vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Cực ổn. Ta nghĩ, cho dù có bị thứ gì đó va phải cũng không rớt xuống đâu.”
“Không rớt xuống?” Mammon thở dài.
Belia thật sự bị dọa, “Có phải là, kinh tế địa ngục gặp vấn đề không?”
Mammon liếc hắn.
Belia nói: “Bằng không còn có gì có thể khiến ngươi thở dài?”
“Có.”
Belia tò mò hỏi: “Là cái gì?”
“Trí tưởng tượng phong phú và lòng hiếu kỳ sung mãn của ngươi.”
Belia thấy hắn xoay người bỏ đi, nhịn không được la lên từ đằng sau: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Cung điện của Lucifer đại nhân?”
“Để làm gì?”
“......”
“Chẳng lẽ nền kinh tế của địa ngục xảy ra vấn đề thật sao?”
“......” Bóng lưng Mammon càng lúc càng nhỏ.
“Vậy lương tháng còn được phát không? Đầy tớ cũng phải ăn cơm đó.”
“......” Bóng dáng đã hoàn toàn biến mất.
Tốc độ của Metatron rất nhanh, thế nên cho dù có công dân nào của địa ngục nhìn thấy sáu phiến cánh màu trắng bay lượn của thiên sứ, nhưng sau khi dụi mắt, sẽ ý thức được, vừa rồi chỉ là ảo giác quỷ dị của mình.
Thiên sứ và đọa thiên sứ rất hiếm khi đánh nhau ở địa ngục hoặc thiên đường. Điều này xuất phát từ sự tôn trọng dành cho đối phương, cho nên không muốn hủy hoại những thành phố mà đối phương đã vất vả gầy dựng. Đồng thời, cũng bảo hộ cho thành thị của mình. Bởi vì sau mỗi lần đại chiến, muốn quét sạch mớ lông vũ đen trắng hỗn loạn kia cũng đã là một công việc mệt chết được —— đây là kinh nghiệm quý giá được đúc kết sau khi thiên đường địa ngục đại chiến năm mươi hồi.
Về đến Con thuyền Noah, đám người Thạch Phi Hiệp quả nhiên đã quay lại, hơn nữa còn thu hoạch đầy ắp.
Metatron vừa mới tiến vào khu tiền sảnh, liền thấy Thạch Phi Hiệp mặc nguyên bộ đồ ông già Noel lao ra, “Hoan nghênh trở về.”
Metatron kinh ngạc: “Nhân giới vừa qua lễ Giáng Sinh sao?”
“Không, là ngày quốc tế thiếu nhi.” Thạch Phi Hiệp buông tay nói, “Ngươi cũng biết đó, thời gian ở nhân giới thật sự trôi qua rất chậm.” Chậm đến mức khiến hắn muốn tự sát cho xong. Đặc biệt là hắn đợi suốt một năm khó khăn lắm mới được gặp Tony, chỉ đổi lại đối phương dùng thái độ chán ghét nói: “A, ngươi lại tới nữa!” Cho nên, trước khi đi, hắn đã để lại một đoạn cho Tony. Hy vọng hắn chưa từng đọc Thần điêu hiệp lữ, bởi vì đoạn này là trích từ trong đó ra.
Metatron hỏi: “Vậy bộ đồ này để mặc vào ngày quốc tế thiếu nhi?”
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Không, đây là đồ mặc cho Giáng Sinh.”
Metatron: “......”
Thạch Phi Hiệp nhún vai nói: “Nhưng ta tìm không ra bộ nào thích hợp hơn để mặc vào ngày quốc tế thiếu nhi. Ta vốn có một cái quần yếm, bất quá, bị Horton cướp mất rồi. Tuy ta rất muốn mượn lại để mặc một ngày, nhưng ta đã suy ngẫm về độ dài của nó, đại khái nó chỉ có thể làm quần đi biển.”
“...... Nga.” Metatron ánh mắt không biết nên nói gì.
“Ngươi không hỏi ta tại sao lại muốn mừng ngày quốc tế thiếu nhi?”
Metatron ôn hòa hỏi: “Tại sao ngươi lại mừng ngày quốc tế thiếu nhi?”
“Bởi vì rảnh quá.”
“...... Nga.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi còn câu hỏi nào khác không?”
Metatron lắc đầu.
“Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa.” Thạch Phi Hiệp chỉ ra sau lưng hắn, “Xe đón ngươi tới rồi.”
Metatron quay đầu lại.
Một cỗ xe ngựa từ trong bóng đêm phóng tới.
Dưới ánh đèn của Con thuyền Noah, viên kim cương to kinh dị trên nóc xe tản mác ra ánh sáng bảy màu lấp lánh như ảo mộng.
Abaddon cả giận: “Tại sao chỉ hơn kém nhau có hai phần trăm?”
Mammon nói: “Đó là thắng lợi mang tính mấu chốt.”
Abaddon thỏa mãn, quay đầu hừ lạnh với Poggi: “Xem đi, rốt cuộc vẫn là ta nói đúng.”
Poggi nghĩ nghĩ, lại huơ huơ Hybe: “Uy, có đúng như lời ông ta nói không?”
Hybe bị lắc đến khó chịu, hai mắt trợn trắng, hoàn toàn một bộ dạng muốn nôn mà nôn không được.
Poggi nói: “Ngươi đừng sợ ông ta, có ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
Hybe miễn cưỡng ngước mắt: “Nếu ta nói phải, ngươi sẽ thế nào?”
“Đánh ông ta!” Poggi không chút do dự nói.
“Ngươi...... dựa vào đâu?” Hybe nhìn cánh tay cùng cặp chân nhỏ nhắn của hắn, nhưng khí thế thật sự có thừa.
“Dựa vào ta là con của ổng.” Poggi dương dương tự đắc.
Hybe thất vọng. Hắn nghe thấy tiếng sấm trong không trung càng ngày càng gần, biết đã đến lúc nói ra chân tướng, chỉ u ám thở dài, “Không phải lỗi của hắn.”
Poggi tỏ vẻ không tin, “Nhưng bộ dáng ngươi lúc nãy rõ ràng y hệt như bị làm chuyện ấy.”
Hybe xấu hổ cúi đầu.
Mammon bay đến bên cạnh Abaddon, “Hỏi ra được câu nào chưa?”
“Ta chỉ mới đánh một quyền, hắn liền rên rỉ gần mười phút. Ngươi nói xem?” Abaddon tức giận.
Mammon vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi luôn có cách ứng phó mà.”
Abaddon dùng tròng trắng mắt để biểu thị sự khinh bỉ của mình đối với những lời này.
Belia ôm Metatron bay tới.
Mammon xông lên, ngón tay nhẹ nhàng đáp trên vai Belia, tự tiếu phi tiếu nói: “Cám ơn ngươi.”
“A?” Belia chợt cảm thấy bả vai hơi đau, cánh tay không tự chủ được buông ra, chỉ trong nháy mắt, Metatron đã được Mammon đón lấy.
Metatron nhàn nhạt nói: “Hình như ngươi chưa hỏi ý kiến của ta.”
Mammon nói: “Ta lúc nào cũng hết mực yêu thương Beria.”
Belia dựng thẳng hai hàng mày tỏ vẻ hoài nghi.
Mammon mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Cho nên, loại việc nặng nhọc này để ta gánh vác thì tốt hơn.” Trong lòng hắn đang hối hận muốn chết. Nên sớm nghĩ ra phúc lợi kiểu này chứ, trước đó tại sao lại đi dùng xe ngựa? Vô duyên vô cớ mất đi bao nhiêu cơ hội tốt tiếp cận hắn!
Metatron suy nghĩ một lát nói: “Ta không ngại dùng cánh mình tự bay.”
Mammon tràn đầy chính nghĩa: “Đừng nghĩ như thế. Địa ngục có rất nhiều kẻ bại hoại.”
Belia, Abaddon, Asmondeus, Beelzebub, Poggi: “......”
Mammon hồn nhiên không phát hiện câu nói của mình đã động chạm tới chư vị xung quanh, ôm Metatron bay đến vị trí tương đối cách xa bọn họ, một mình hưởng thụ thế giới của hai người.
Beelzebub vội ho một tiếng nói: “Nếu không có việc gì nữa, vậy cứ tiếp tục làm chuyện của mình thôi.”
Abaddon bay đến trước mặt Poggi, đưa tay, “Trả cho ta.”
“Không trả.” Hybe lại bị lắc một hồi.
Tóc Abaddon lại có chiều hướng thoát ly khỏi da đầu.
Poggi nói: “Trừ phi ông cho ta bao vây kiểm chứng.”
Đuôi mày Abaddon gần như dựng lên, “Một mình ngươi, làm sao bao vây?”
Poggi nghiêm mặt nói: “Ta sẽ khiến ông cảm thấy, có vô số ta đang nhìn ông chằm chằm, giám sát ông!”
Abaddon túm lấy Hybe ném sang Asmondeus, sau đó xách Poggi lên bắt đầu đánh đòn.
Poggi một bên bị đét mông một bên bất mãn oán giận nói: “Lại trò này. Chán chết được.”
Beelzebub liếc nhìn Metatron, ý vị sâu xa, nhưng không nói gì cả, chỉ xoay người rời đi.
Poggi tựa hồ lúc này mới phát hiện, đột nhiên kêu to, “A! Metatron!”
Hắn vừa ré lên, Abaddon, Asmondeus đều nhìn lại.
Mammon nhanh nhẹn xoay người, chỉ để lại bóng lưng hoàn hảo của hắn cho họ.
Belia tức tốc đuổi theo, “Trả Meta lại cho ta!”
Lần này Mammon không dừng lại trước cửa nhà Belia, mà dừng lại trước cửa nhà mình. Cho dù bảy đại ma vương đều có nhà ở tầng khác, nhưng đó là biệt thự riêng, nhà chính của bọn họ đều ở tầng thứ bảy.
Metatron nhìn khối kiến trúc trước mắt giống hệt như ký ức của mình, duy chỉ thiếu ánh mặt trời rực rỡ, mỉm cười nói: “Ngươi vẫn thích phong cách này?”
Mammon nói: “Ta đâu có quên, kiểu mái nhà này là ngươi đích thân lực chọn.”
Metatron nói: “...... Đây là phong cách mái thống nhất ban đầu của quần thể kiến trúc kia.”
Mammon nói: “Nga, nhưng phong cách mái nhà vẫn là do ngươi định hình.” Tuy rằng hắn cảm thấy kiểu mái nhà này khi kết hợp với chỉnh thể kiến trúc, có điểm quỷ dị.
Metatron: “......” Bỏ đi, tiếng xấu này…… Gabriel vẫn phải mang vác.
“Ta dẫn ngươi vào xem. Tuy không có ánh nắng của thiên đường, nhưng ta đã cố gắng dùng những thứ khác để bù đắp.” Mammon đang định tiến vào trong, chợt nghe Metatron nói, “Đám người Thạch Phi Hiệp có lẽ cũng sắp về rồi.”
Mammon khựng lại, nói: “Nhưng Hybe vẫn chưa thẩm tra xong.”
Metatron nói: “Ta về Con thuyền Noah chờ.”
Mammon quay đầu lại, “Có một phát hiện ta còn chưa nói với ngươi.”
Metatron im lặng đợi hắn.
Mammon đành phải nói: “Trên quả Trí tuệ có lá cây Tử vong.”
Metatron sững sờ, lập tức cau mày nói: “Đây là nguyên nhân tuổi thọ của thiên sứ có trí tuệ ở giới thứ mười lại ngắn như vậy?” Thiên sứ là chủng tộc đặc biệt, miễn dịch với đại đa số độc tố.
Mammon nói: “Hiện vẫn đang điều tra.”
Metatron nói: “Nếu có kết quả, ngươi có thể báo cho Isfel biết. Hắn sẽ chuyển lời đến ta.”
“Chuyển lời?” Lớp mặt nạ điềm tĩnh trên mặt Mammon rốt cuộc tan vỡ, “Ngươi sẽ không xuống nữa?”
Metatron nói: “Ta đã ra ngoài quá lâu rồi.”
“Không lâu, một chút cũng không lâu. Sinh mệnh của thiên sứ là vĩnh hằng!”
Metatron nói: “Sinh mệnh vĩnh hằng của thiên sứ là do Thần ban cho.” Hắn thấy Mammon mở miệng định phản bác, bèn phủ đầu, “Đọa thiên sứ cũng vậy, cho dù sa đọa, ở trong lòng Thần, các ngươi vẫn như cũ là những đứa con mà người yêu thương.”
Mammon đột nhiên ngậm miệng lại.
Ngay cả khi đã đọa lạc, hắn chưa không từng nghĩ phải ở trong lòng phỉ báng đấng tối cao của cửu giới.
“Nếu đã như vậy, tại sao không tự do mà sa đọa?” Mammon hỏi.
Metatron nói: “Người vẫn yêu thương những đứa con, nhưng không có nghĩa người sẽ không vì con của mình mà đau lòng. Cho dù là vậy, người cũng không bao giờ nói ra.”
Mammon nói: “Đau lòng?” Hắn chợt nhớ tới tội lạnh lùng của Isfel, không cho là đúng.
Metatron tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ôn hòa nói: “Lạnh lùng như Isfel cũng sẽ vì Thạch Phi Hiệp mà cảm nhận được ôn tình, huống chi...... đúng không?” Những chữ bị lược đi ở giữa hắn dùng âm cuối ngân dài để bù lại. Nhưng Mammon vẫn hiểu được ý tứ của hắn.
“Đây là nguyên nhân ngươi kiên trì?” Hắn hỏi.
Metatron nhíu mày, dường như cũng rất mơ hồ, “Có lẽ, là vậy.”
Mammon từ từ trầm tĩnh lại, nói: “Ta đưa ngươi về.”
“Không cần.” Metatron đột nhiên triển khai sáu cánh, mỉm cười nói, “Thật ra, địa ngục cũng không có nhiều kẻ bại hoại lắm.” Hai chân hắn đã rời mặt đất, mái tóc vàng óng tung bay giữa không trung.
Mammon trong lòng đột nhiên đau xót.
Bóng dáng xinh đẹp nhưng càng lúc càng xa xăm kia không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng có lẽ, đây là lần cuối cùng.
Belia đến chậm một bước, lúc hắn tới, Mammon vẫn còn đứng ngẩn tại chỗ.
“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Meta bay lên.” Belia nói, “Ta đuổi theo một hồi, mất dấu.”
Mammon trầm mặc nửa ngày, nói: “Hắn bay có ổn không?”
“......” Câu hỏi gì thế này? Sáu phiến cánh làm sao có thể bay không ổn? Bất quá Belia cảm nhận được tâm tình hắn không tốt lắm, nên vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Cực ổn. Ta nghĩ, cho dù có bị thứ gì đó va phải cũng không rớt xuống đâu.”
“Không rớt xuống?” Mammon thở dài.
Belia thật sự bị dọa, “Có phải là, kinh tế địa ngục gặp vấn đề không?”
Mammon liếc hắn.
Belia nói: “Bằng không còn có gì có thể khiến ngươi thở dài?”
“Có.”
Belia tò mò hỏi: “Là cái gì?”
“Trí tưởng tượng phong phú và lòng hiếu kỳ sung mãn của ngươi.”
Belia thấy hắn xoay người bỏ đi, nhịn không được la lên từ đằng sau: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Cung điện của Lucifer đại nhân?”
“Để làm gì?”
“......”
“Chẳng lẽ nền kinh tế của địa ngục xảy ra vấn đề thật sao?”
“......” Bóng lưng Mammon càng lúc càng nhỏ.
“Vậy lương tháng còn được phát không? Đầy tớ cũng phải ăn cơm đó.”
“......” Bóng dáng đã hoàn toàn biến mất.
Tốc độ của Metatron rất nhanh, thế nên cho dù có công dân nào của địa ngục nhìn thấy sáu phiến cánh màu trắng bay lượn của thiên sứ, nhưng sau khi dụi mắt, sẽ ý thức được, vừa rồi chỉ là ảo giác quỷ dị của mình.
Thiên sứ và đọa thiên sứ rất hiếm khi đánh nhau ở địa ngục hoặc thiên đường. Điều này xuất phát từ sự tôn trọng dành cho đối phương, cho nên không muốn hủy hoại những thành phố mà đối phương đã vất vả gầy dựng. Đồng thời, cũng bảo hộ cho thành thị của mình. Bởi vì sau mỗi lần đại chiến, muốn quét sạch mớ lông vũ đen trắng hỗn loạn kia cũng đã là một công việc mệt chết được —— đây là kinh nghiệm quý giá được đúc kết sau khi thiên đường địa ngục đại chiến năm mươi hồi.
Về đến Con thuyền Noah, đám người Thạch Phi Hiệp quả nhiên đã quay lại, hơn nữa còn thu hoạch đầy ắp.
Metatron vừa mới tiến vào khu tiền sảnh, liền thấy Thạch Phi Hiệp mặc nguyên bộ đồ ông già Noel lao ra, “Hoan nghênh trở về.”
Metatron kinh ngạc: “Nhân giới vừa qua lễ Giáng Sinh sao?”
“Không, là ngày quốc tế thiếu nhi.” Thạch Phi Hiệp buông tay nói, “Ngươi cũng biết đó, thời gian ở nhân giới thật sự trôi qua rất chậm.” Chậm đến mức khiến hắn muốn tự sát cho xong. Đặc biệt là hắn đợi suốt một năm khó khăn lắm mới được gặp Tony, chỉ đổi lại đối phương dùng thái độ chán ghét nói: “A, ngươi lại tới nữa!” Cho nên, trước khi đi, hắn đã để lại một đoạn cho Tony. Hy vọng hắn chưa từng đọc Thần điêu hiệp lữ, bởi vì đoạn này là trích từ trong đó ra.
Metatron hỏi: “Vậy bộ đồ này để mặc vào ngày quốc tế thiếu nhi?”
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Không, đây là đồ mặc cho Giáng Sinh.”
Metatron: “......”
Thạch Phi Hiệp nhún vai nói: “Nhưng ta tìm không ra bộ nào thích hợp hơn để mặc vào ngày quốc tế thiếu nhi. Ta vốn có một cái quần yếm, bất quá, bị Horton cướp mất rồi. Tuy ta rất muốn mượn lại để mặc một ngày, nhưng ta đã suy ngẫm về độ dài của nó, đại khái nó chỉ có thể làm quần đi biển.”
“...... Nga.” Metatron ánh mắt không biết nên nói gì.
“Ngươi không hỏi ta tại sao lại muốn mừng ngày quốc tế thiếu nhi?”
Metatron ôn hòa hỏi: “Tại sao ngươi lại mừng ngày quốc tế thiếu nhi?”
“Bởi vì rảnh quá.”
“...... Nga.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi còn câu hỏi nào khác không?”
Metatron lắc đầu.
“Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm nữa.” Thạch Phi Hiệp chỉ ra sau lưng hắn, “Xe đón ngươi tới rồi.”
Metatron quay đầu lại.
Một cỗ xe ngựa từ trong bóng đêm phóng tới.
Dưới ánh đèn của Con thuyền Noah, viên kim cương to kinh dị trên nóc xe tản mác ra ánh sáng bảy màu lấp lánh như ảo mộng.
/97
|