Abaddon không chút nghĩ ngợi xông lên, tung một cước!
Shipley hai mắt đột nhiên trợn ngược, quang năng vốn trói quanh người hắn biến mất chỉ trong khoảnh khắc.
Metatron rõ ràng cảm giác được thời gian quỷ dị vặn vẹo một hồi.
Nguyên bản đang nằm dưới đất, Shipley đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Abaddon.
Abaddon một cước kia còn chưa kịp thu về.
Bàn tay của Shipley đã bóp cổ hắn, năm ngón từ từ siết chặt lại.
Một loạt biến cố bất quá chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Isfel giơ tay, sấm sét từ bốn phương tám hướng hội tụ nơi Shipley.
Ánh sáng quá cường liệt khiến Beelzebub và Metatron không thể không quay đi.
“Ha hả......” Abaddon ngẩng cao đầu, cảm thấy toàn thân dần mất khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bên tai mơ hồ vang lên tiếng cười gian xảo của Thần hỗn độn.
Shipley mặc cho thân thể bị điện giật, giống như không hề biết đau, vẫn ngoan cố siết chặt ngón tay.
Beelzebub nheo mắt, giở lại chiêu cũ, dùng thuật thao túng khống chế y phục trên người Shipley.
Tiếng xé toạt bị át dưới tiếng điện kích.
Quần áo của Shipley rách tả tơi, không còn manh giáp.
Thân ảnh Isfel chợt xuất hiện sau lưng Shipley.
Beelzebub sửng sốt, vừa định nói sao lại cản tầm nhìn của ta, Isfel đã vung một quyền!
Shipley bị đánh bay ra ngoài, cả Abaddon cũng bị hắn kéo lê mấy bước, nặng nề ngã xuống đất.
Điện quang biến mất.
Abaddon đang muốn đứng lên, liền cảm thấy yết hầu lại một trận căng thẳng, ngón tay Shipley lần thứ hai gắt gao bấu ngay cổ họng hắn!
Isfel nhìn Shipley vốn nên thương tích đầy mình giờ lại hoàn hảo vô tổn đứng đó, không khỏi hơi nhíu mày.
Kết giới dưới vô số đợt xung kích của đoàn thiên sứ sáu cánh rợp trời, dần dần thu nhỏ lại.
Isfel lại đánh ra một quyền. Một quyền này mang theo điện, uy lực gấp mười lần vừa rồi.
Shipley bay lên, đồng thời ngửa đầu phun ra một búng máu.
Máu bắn loạn, văng đến mặt Abaddon, loang loang lổ lổ.
Thế nhưng giây tiếp theo, Shipley lông tóc vô thương bóp cổ Abaddon, thần tình sắc mặt như bình thường.
“Thời gian cầm cố.” Metatron nhấc tay cố định Shipley.
Shipley thân thể cứng đờ, Abaddon nhân cơ hội dùng sức gỡ tay hắn ra, nhưng bất động chỉ trong nửa giây. Tay hắn vừa mới chạm tới khuỷu tay Shipley, lực kiềm chế truyền đến từ yết hầu liền gia tăng độ mạnh.
“Thời gian cầm cố.” Metatron cố chấp sử dụng một lần nữa.
Kết quả vẫn như cũ.
Isfel không thể không đánh bay Shipley hết lần này tới lần khác.
Chứng kiến một loạt động tác như cảnh phim không ngừng tua lại của Isfel cùng Shipley và Abaddon, Beelzebub có điểm nóng nảy, “Là thuật phục hồi trong nháy mắt?”
Khôi phục đến hoàn hảo vô tổn như vậy, tinh linh có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể chỉ trong thời gian cực ngắn mà còn là hết lần này tới lần khác, xem ra là kiệt tác của Thần hỗn độn.
Metatron lắc đầu nói: “Ta cảm thấy càng giống như...... Thời gian phân nhánh vô hạn lần.”
“Thời gian phân nhánh cái gì?”
“Trước hết đảo ngược thời gian trở lại lúc Shipley chưa bị trói, duy trì trạng thái không bị trói buộc của hắn trực tiếp đẩy thời gian xuôi dòng đến hiện tại. Tốc độ khống chế thời gian của Thần hỗn độn rất nhanh, cho nên không dễ phát giác.” Hắn cũng là do mỗi lần Shipley khôi phục liền cảm thấy thời gian quỷ dị vặn vẹo mới đưa ra kết luận này.
Beelzebub nhìn không gian càng ngày càng chật hẹp vì kết giới bị thu nhỏ, nhíu mày nói: “Có cách gì giải quyết không?”
“Ta nghĩ ra được một cách...... không chừng có thể trực tiếp giải quyết hết mọi vấn đề.” Trong đôi mắt xanh thẳm của Metatron sáng lên quang mang trong trẻo thánh khiết như nắng mai buổi bình minh.
==================================================
Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt hồ xanh biếc trong vắt.
Mammon ngồi bên hồ, thỉnh thoảng nhìn về phía Asmondeus đang nhắm mắt đứng yên.
Rafael ngồi xuống bên cạnh hắn, “Không gọi Abaddon trở về?”
Mammon nói: “Vẫn chưa tới lúc.”
Rafael tươi cười thấu hiểu: “Lo cho Metatron?”
Mammon không phủ nhận.
Rafael nói: “Sau khi chuyện ở giới thứ mười kết thúc, ngươi có tính toán gì không?”
“Khai phá giới thứ mười,” Mammon dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới.”
Rafael nói: “Đây quả là một cái bánh rất to.”
Mammon nói: “Ta đại diện cho địa ngục, yêu cầu được chia hơn phân nửa.”
Rafael nói: “Chờ đánh bại Thần hỗn độn xong đã, chuyện này có thể từ từ thương lượng.”
“Thế à?” Mammon nhướn mày, quay sang gọi Asmondeus, “Asmonde......”
“Thương lượng ngay bây giờ!” Rafael ngoài cười trong không cười ngắt lời hắn.
Asmondeus mở mắt nhìn qua.
Mammon giơ ngón trỏ với ngón giữa thành hình chữ V, “Vất vả rồi, cố lên!”
Asmondeus ngượng ngùng mỉm cười, nhắm mắt lại tiếp tục.
Rafael bày ra tư thế nghênh địch, “Ngươi muốn chia thế nào?”
“Chia theo đầu người.” Mammon vẻ mặt đương nhiên nói.
Rafael nói: “Ngươi chuẩn bị hái đầu xuống?”
“Lúc ngươi đàm phán chỉ biết soi mói mấy từ ngữ nhàm chán đó sao?” Mammon nói.
Rafael nói: “Này còn phải xem từ ngữ của đối phương có lợi cho ta hay không.”
Mammon nói: “Thần hỗn độn là sơ sót của Thần, Shipley cũng là thiên sứ sáu cánh, cho nên chuyện ở giới thứ mười vốn không hề liên quan tới địa ngục.”
Rafael nói: “Ta nhớ mấy đọa thiên sứ bị bắt hình như đến từ địa ngục.”
Mammon kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi nói Asmondeus?”
Rafael diện vô biểu tình đáp: “Ta nói Leviathan.”
Mammon nói: “Hắn hiện tại được thả ra chưa?”
Rafael cũng không rõ lắm, “Chắc chưa đâu.”
“Chưa thả. Cho nên, tạm thời có thể bỏ qua không tính. Nếu ngươi nhất định muốn tính, lần này là hắn làm sứ giả của Thần tới giới thứ mười, căn cứ vào luật Lao động ở địa ngục, trước mắt hắn phục vụ cho thiên đường, vì vậy bảo hiểm tai nạn lao động của hắn phải do thiên đường chi trả.” Mammon nói.
Rafael há hốc mồm, thở dài: “Ngươi chuẩn bị chia bánh thế nào?”
“Hai tám.”
“Hay là ba tám đi.”
Mammon dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Trình độ toán học của ngươi thật đáng ngại.”
Asmondeus đột nhiên nói: “Có rồi.”
Rafael và Mammon đồng loạt đứng lên, ngay cả Uriel đang nằm ngủ gật dưới tàng cây cũng ngồi bật dậy. Poggi vươn vai ghé trên đùi Uriel, đang dụi mắt, bị xách lên một phát.
Mammon hỏi: “Ở đâu?”
Asmondeus nói: “Địa ngục.”
Mammon nói: “Địa ngục trong ảo cảnh có giống trong hiện thực không?”
Asmondeus nói: “Như nhau, ta căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo.”
Mammon cười đến thập phần âm hiểm, “Tốt lắm. Hắn ở vị trí nào?”
Asmondeus chậm rãi nói: “Trong biệt thự của ngươi.”
Tuy rằng ảo cảnh căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo, nhưng từ vườn địa đàng chạy tới địa ngục chỉ trong tích tắc.
Asmondeus giải thích: “Ta đã nén lại mọi con đường trung gian.”
Poggi nói: “May là ta không chạy tới nửa đường, bằng không chắc cũng bị nén?”
......
Asmondeus ngẩn ra, “Chuyện này ta thật sự không nghĩ đến.”
Rafael mỉm cười với Poggi, nói: “Ngươi thích chạy rong trong ảo cảnh lắm à?”
Poggi nói: “Là một học sinh hiếu học, ta chỉ dũng cảm biểu đạt ý tưởng của mình.”
Rafael nụ cười càng thâm trầm, “Có được một học trò hiếu học như ngươi đúng là mơ ước của mỗi người thầy. Ta cam đoan nhất định sẽ tử tế giám sát ngươi hoàn thành bổn phận của một học sinh.”
Poggi vẻ mặt phẫn hận bất bình.
Mammon đứng ngoài biệt thự, cũng không vội đi vào, mà chỉ vuốt cằm suy tư.
Uriel nói: “Ngươi đang đắn đo nên dùng hỏa công hay là dùng thủy công sao?”
Mammon nói: “Ta đang nghĩ tại sao hắn lại chọn trúng biệt thự của ta.”
Uriel khinh miệt liếc hắn một cái.
“Ngươi có gì kiến nghị sao?” Mammon hỏi.
Uriel nói: “Hiện tại không phải thời điểm khoe của!”
Mammon ngẩn người, rất nhanh phản ứng lời hắn nói, bất đắc dĩ buông tay: “Ta thừa nhận, biệt thự của ta đích thực là công trình kiến trúc xa hoa nhất sáng tạo nhất địa ngục, hơn nữa nó còn tráng lệ nguy nga đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng. Nhưng đây tuyệt không phải trọng điểm ta muốn nói. Trọng điểm ta muốn nói...... cần Asmondeus đến chứng thực.”
Asmondeus nghe hắn nhắc tới mình, vội hất bàn tay chà đạp tóc mình nãy giờ của Poggi, nói: “Hắn ở trong ảo cảnh của ta lại chế tạo một ảo cảnh khác, cho nên ta cũng không biết hắn đang làm gì.”
Mammon nói: “Liệu có phải đang ngủ?”
Asmondeus sửng sốt một lát, “Cũng không phải không có khả năng.”
Uriel nói: “Ý ngươi là hắn rảnh quá, chạy đến ảo cảnh chỉ vì tìm một chỗ để ngủ?”
Mammon nói: “Vậy ngươi có thể dùng góc độ nào khác giải thích tại sao hắn lại chế tạo một tầng ảo cảnh bên trong ảo cảnh không?”
Uriel nói: “Biết đâu là để bày bố cạm bẫy.”
“Thiết lập cạm bẫy ở biệt thự của ta trong ảo cảnh?” Mammon tìm rất nhiều từ để hình dung, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu, “Ngươi quả là một nhà âm mưu kỳ lạ.”
Rafael chờ song phương đều đấu võ mồm xong xuôi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ta cảm thấy ý tưởng của Mammon không phải không có khả năng.”
Uriel trừng lớn hai mắt.
Rafael nói: “Địa ngục có Belia, không phải sao?”
Uriel nhíu mày.
Mammon vẻ mặt thâm trầm biểu thị, “Thân là kẻ địch của hắn, ta thật sự vạn phần cảm kích trên người hắn sở hữu đặc tính của Belia.” Hơn nữa càng vạn phần cảm kích chính mình trước đó đã chọn Beelzebub, chứ không phải Belia làm chiến hữu.
Uriel nói: “Vậy các ngươi định ứng phó thế nào?”
Mammon hỏi Asmondeus: “Thay Thần hỗn độn thành Belia, trong tình huống này, ngươi có thể phong ấn hắn không?”
Asmondeus nhíu mày nói: “Ta không giỏi phong ấn.”
Rafael nói: “Để ta phong ấn. Trên người ta có bùa phong ấn cùng bóng tối vô dục mà Thần ban cho ta.”
Mammon nói: “Trước mắt chúng ta có thể đặt ra một giả thiết. Thần hỗn độn nếu thật sự đang ngủ như chúng ta tưởng tượng, vậy chỉ cần phá giải ảo cảnh của hắn, trước khi hắn tỉnh lại cấp tốc dùng bùa phong ấn đem phong ấn hắn, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ?”
Rafael tốt bụng nhắc nhở, “Thần hỗn độn không phải Belia.”
Mammon nói: “Bây giờ thứ duy nhất chúng ta cần chính là tinh thần lạc quan.”
Uriel nói: “Ta nghĩ là vận may mới đúng.”
“Được rồi, thêm chút vận may.” Mammon búng tay một cái, nhìn sang Asmondeus cùng Rafael.
Asmondeus ngưng thần.
Rafael đột nhiên nói: “Nếu lần này có đủ vận may, có thể...... trò chuyện với ta một hồi không?”
Asmondeus ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, chẳng mảy may phân tâm.
“Xin lỗi.” Lời cự tuyệt vừa khách sáo lại không lưu đường sống.
Shipley hai mắt đột nhiên trợn ngược, quang năng vốn trói quanh người hắn biến mất chỉ trong khoảnh khắc.
Metatron rõ ràng cảm giác được thời gian quỷ dị vặn vẹo một hồi.
Nguyên bản đang nằm dưới đất, Shipley đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Abaddon.
Abaddon một cước kia còn chưa kịp thu về.
Bàn tay của Shipley đã bóp cổ hắn, năm ngón từ từ siết chặt lại.
Một loạt biến cố bất quá chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Isfel giơ tay, sấm sét từ bốn phương tám hướng hội tụ nơi Shipley.
Ánh sáng quá cường liệt khiến Beelzebub và Metatron không thể không quay đi.
“Ha hả......” Abaddon ngẩng cao đầu, cảm thấy toàn thân dần mất khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bên tai mơ hồ vang lên tiếng cười gian xảo của Thần hỗn độn.
Shipley mặc cho thân thể bị điện giật, giống như không hề biết đau, vẫn ngoan cố siết chặt ngón tay.
Beelzebub nheo mắt, giở lại chiêu cũ, dùng thuật thao túng khống chế y phục trên người Shipley.
Tiếng xé toạt bị át dưới tiếng điện kích.
Quần áo của Shipley rách tả tơi, không còn manh giáp.
Thân ảnh Isfel chợt xuất hiện sau lưng Shipley.
Beelzebub sửng sốt, vừa định nói sao lại cản tầm nhìn của ta, Isfel đã vung một quyền!
Shipley bị đánh bay ra ngoài, cả Abaddon cũng bị hắn kéo lê mấy bước, nặng nề ngã xuống đất.
Điện quang biến mất.
Abaddon đang muốn đứng lên, liền cảm thấy yết hầu lại một trận căng thẳng, ngón tay Shipley lần thứ hai gắt gao bấu ngay cổ họng hắn!
Isfel nhìn Shipley vốn nên thương tích đầy mình giờ lại hoàn hảo vô tổn đứng đó, không khỏi hơi nhíu mày.
Kết giới dưới vô số đợt xung kích của đoàn thiên sứ sáu cánh rợp trời, dần dần thu nhỏ lại.
Isfel lại đánh ra một quyền. Một quyền này mang theo điện, uy lực gấp mười lần vừa rồi.
Shipley bay lên, đồng thời ngửa đầu phun ra một búng máu.
Máu bắn loạn, văng đến mặt Abaddon, loang loang lổ lổ.
Thế nhưng giây tiếp theo, Shipley lông tóc vô thương bóp cổ Abaddon, thần tình sắc mặt như bình thường.
“Thời gian cầm cố.” Metatron nhấc tay cố định Shipley.
Shipley thân thể cứng đờ, Abaddon nhân cơ hội dùng sức gỡ tay hắn ra, nhưng bất động chỉ trong nửa giây. Tay hắn vừa mới chạm tới khuỷu tay Shipley, lực kiềm chế truyền đến từ yết hầu liền gia tăng độ mạnh.
“Thời gian cầm cố.” Metatron cố chấp sử dụng một lần nữa.
Kết quả vẫn như cũ.
Isfel không thể không đánh bay Shipley hết lần này tới lần khác.
Chứng kiến một loạt động tác như cảnh phim không ngừng tua lại của Isfel cùng Shipley và Abaddon, Beelzebub có điểm nóng nảy, “Là thuật phục hồi trong nháy mắt?”
Khôi phục đến hoàn hảo vô tổn như vậy, tinh linh có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể chỉ trong thời gian cực ngắn mà còn là hết lần này tới lần khác, xem ra là kiệt tác của Thần hỗn độn.
Metatron lắc đầu nói: “Ta cảm thấy càng giống như...... Thời gian phân nhánh vô hạn lần.”
“Thời gian phân nhánh cái gì?”
“Trước hết đảo ngược thời gian trở lại lúc Shipley chưa bị trói, duy trì trạng thái không bị trói buộc của hắn trực tiếp đẩy thời gian xuôi dòng đến hiện tại. Tốc độ khống chế thời gian của Thần hỗn độn rất nhanh, cho nên không dễ phát giác.” Hắn cũng là do mỗi lần Shipley khôi phục liền cảm thấy thời gian quỷ dị vặn vẹo mới đưa ra kết luận này.
Beelzebub nhìn không gian càng ngày càng chật hẹp vì kết giới bị thu nhỏ, nhíu mày nói: “Có cách gì giải quyết không?”
“Ta nghĩ ra được một cách...... không chừng có thể trực tiếp giải quyết hết mọi vấn đề.” Trong đôi mắt xanh thẳm của Metatron sáng lên quang mang trong trẻo thánh khiết như nắng mai buổi bình minh.
==================================================
Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt hồ xanh biếc trong vắt.
Mammon ngồi bên hồ, thỉnh thoảng nhìn về phía Asmondeus đang nhắm mắt đứng yên.
Rafael ngồi xuống bên cạnh hắn, “Không gọi Abaddon trở về?”
Mammon nói: “Vẫn chưa tới lúc.”
Rafael tươi cười thấu hiểu: “Lo cho Metatron?”
Mammon không phủ nhận.
Rafael nói: “Sau khi chuyện ở giới thứ mười kết thúc, ngươi có tính toán gì không?”
“Khai phá giới thứ mười,” Mammon dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đừng nói với ta là ngươi không nghĩ tới.”
Rafael nói: “Đây quả là một cái bánh rất to.”
Mammon nói: “Ta đại diện cho địa ngục, yêu cầu được chia hơn phân nửa.”
Rafael nói: “Chờ đánh bại Thần hỗn độn xong đã, chuyện này có thể từ từ thương lượng.”
“Thế à?” Mammon nhướn mày, quay sang gọi Asmondeus, “Asmonde......”
“Thương lượng ngay bây giờ!” Rafael ngoài cười trong không cười ngắt lời hắn.
Asmondeus mở mắt nhìn qua.
Mammon giơ ngón trỏ với ngón giữa thành hình chữ V, “Vất vả rồi, cố lên!”
Asmondeus ngượng ngùng mỉm cười, nhắm mắt lại tiếp tục.
Rafael bày ra tư thế nghênh địch, “Ngươi muốn chia thế nào?”
“Chia theo đầu người.” Mammon vẻ mặt đương nhiên nói.
Rafael nói: “Ngươi chuẩn bị hái đầu xuống?”
“Lúc ngươi đàm phán chỉ biết soi mói mấy từ ngữ nhàm chán đó sao?” Mammon nói.
Rafael nói: “Này còn phải xem từ ngữ của đối phương có lợi cho ta hay không.”
Mammon nói: “Thần hỗn độn là sơ sót của Thần, Shipley cũng là thiên sứ sáu cánh, cho nên chuyện ở giới thứ mười vốn không hề liên quan tới địa ngục.”
Rafael nói: “Ta nhớ mấy đọa thiên sứ bị bắt hình như đến từ địa ngục.”
Mammon kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi nói Asmondeus?”
Rafael diện vô biểu tình đáp: “Ta nói Leviathan.”
Mammon nói: “Hắn hiện tại được thả ra chưa?”
Rafael cũng không rõ lắm, “Chắc chưa đâu.”
“Chưa thả. Cho nên, tạm thời có thể bỏ qua không tính. Nếu ngươi nhất định muốn tính, lần này là hắn làm sứ giả của Thần tới giới thứ mười, căn cứ vào luật Lao động ở địa ngục, trước mắt hắn phục vụ cho thiên đường, vì vậy bảo hiểm tai nạn lao động của hắn phải do thiên đường chi trả.” Mammon nói.
Rafael há hốc mồm, thở dài: “Ngươi chuẩn bị chia bánh thế nào?”
“Hai tám.”
“Hay là ba tám đi.”
Mammon dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Trình độ toán học của ngươi thật đáng ngại.”
Asmondeus đột nhiên nói: “Có rồi.”
Rafael và Mammon đồng loạt đứng lên, ngay cả Uriel đang nằm ngủ gật dưới tàng cây cũng ngồi bật dậy. Poggi vươn vai ghé trên đùi Uriel, đang dụi mắt, bị xách lên một phát.
Mammon hỏi: “Ở đâu?”
Asmondeus nói: “Địa ngục.”
Mammon nói: “Địa ngục trong ảo cảnh có giống trong hiện thực không?”
Asmondeus nói: “Như nhau, ta căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo.”
Mammon cười đến thập phần âm hiểm, “Tốt lắm. Hắn ở vị trí nào?”
Asmondeus chậm rãi nói: “Trong biệt thự của ngươi.”
Tuy rằng ảo cảnh căn cứ theo hiện thực mà sáng tạo, nhưng từ vườn địa đàng chạy tới địa ngục chỉ trong tích tắc.
Asmondeus giải thích: “Ta đã nén lại mọi con đường trung gian.”
Poggi nói: “May là ta không chạy tới nửa đường, bằng không chắc cũng bị nén?”
......
Asmondeus ngẩn ra, “Chuyện này ta thật sự không nghĩ đến.”
Rafael mỉm cười với Poggi, nói: “Ngươi thích chạy rong trong ảo cảnh lắm à?”
Poggi nói: “Là một học sinh hiếu học, ta chỉ dũng cảm biểu đạt ý tưởng của mình.”
Rafael nụ cười càng thâm trầm, “Có được một học trò hiếu học như ngươi đúng là mơ ước của mỗi người thầy. Ta cam đoan nhất định sẽ tử tế giám sát ngươi hoàn thành bổn phận của một học sinh.”
Poggi vẻ mặt phẫn hận bất bình.
Mammon đứng ngoài biệt thự, cũng không vội đi vào, mà chỉ vuốt cằm suy tư.
Uriel nói: “Ngươi đang đắn đo nên dùng hỏa công hay là dùng thủy công sao?”
Mammon nói: “Ta đang nghĩ tại sao hắn lại chọn trúng biệt thự của ta.”
Uriel khinh miệt liếc hắn một cái.
“Ngươi có gì kiến nghị sao?” Mammon hỏi.
Uriel nói: “Hiện tại không phải thời điểm khoe của!”
Mammon ngẩn người, rất nhanh phản ứng lời hắn nói, bất đắc dĩ buông tay: “Ta thừa nhận, biệt thự của ta đích thực là công trình kiến trúc xa hoa nhất sáng tạo nhất địa ngục, hơn nữa nó còn tráng lệ nguy nga đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng. Nhưng đây tuyệt không phải trọng điểm ta muốn nói. Trọng điểm ta muốn nói...... cần Asmondeus đến chứng thực.”
Asmondeus nghe hắn nhắc tới mình, vội hất bàn tay chà đạp tóc mình nãy giờ của Poggi, nói: “Hắn ở trong ảo cảnh của ta lại chế tạo một ảo cảnh khác, cho nên ta cũng không biết hắn đang làm gì.”
Mammon nói: “Liệu có phải đang ngủ?”
Asmondeus sửng sốt một lát, “Cũng không phải không có khả năng.”
Uriel nói: “Ý ngươi là hắn rảnh quá, chạy đến ảo cảnh chỉ vì tìm một chỗ để ngủ?”
Mammon nói: “Vậy ngươi có thể dùng góc độ nào khác giải thích tại sao hắn lại chế tạo một tầng ảo cảnh bên trong ảo cảnh không?”
Uriel nói: “Biết đâu là để bày bố cạm bẫy.”
“Thiết lập cạm bẫy ở biệt thự của ta trong ảo cảnh?” Mammon tìm rất nhiều từ để hình dung, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu, “Ngươi quả là một nhà âm mưu kỳ lạ.”
Rafael chờ song phương đều đấu võ mồm xong xuôi, rốt cuộc mở miệng nói: “Ta cảm thấy ý tưởng của Mammon không phải không có khả năng.”
Uriel trừng lớn hai mắt.
Rafael nói: “Địa ngục có Belia, không phải sao?”
Uriel nhíu mày.
Mammon vẻ mặt thâm trầm biểu thị, “Thân là kẻ địch của hắn, ta thật sự vạn phần cảm kích trên người hắn sở hữu đặc tính của Belia.” Hơn nữa càng vạn phần cảm kích chính mình trước đó đã chọn Beelzebub, chứ không phải Belia làm chiến hữu.
Uriel nói: “Vậy các ngươi định ứng phó thế nào?”
Mammon hỏi Asmondeus: “Thay Thần hỗn độn thành Belia, trong tình huống này, ngươi có thể phong ấn hắn không?”
Asmondeus nhíu mày nói: “Ta không giỏi phong ấn.”
Rafael nói: “Để ta phong ấn. Trên người ta có bùa phong ấn cùng bóng tối vô dục mà Thần ban cho ta.”
Mammon nói: “Trước mắt chúng ta có thể đặt ra một giả thiết. Thần hỗn độn nếu thật sự đang ngủ như chúng ta tưởng tượng, vậy chỉ cần phá giải ảo cảnh của hắn, trước khi hắn tỉnh lại cấp tốc dùng bùa phong ấn đem phong ấn hắn, hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ?”
Rafael tốt bụng nhắc nhở, “Thần hỗn độn không phải Belia.”
Mammon nói: “Bây giờ thứ duy nhất chúng ta cần chính là tinh thần lạc quan.”
Uriel nói: “Ta nghĩ là vận may mới đúng.”
“Được rồi, thêm chút vận may.” Mammon búng tay một cái, nhìn sang Asmondeus cùng Rafael.
Asmondeus ngưng thần.
Rafael đột nhiên nói: “Nếu lần này có đủ vận may, có thể...... trò chuyện với ta một hồi không?”
Asmondeus ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, chẳng mảy may phân tâm.
“Xin lỗi.” Lời cự tuyệt vừa khách sáo lại không lưu đường sống.
/97
|