Trở lại giới thứ mười, Shipley cảm khái ngàn vạn.
Tình cảnh năm đó mang theo Casamia, suất lĩnh một đám thiên sứ chưa được khai trí giáng lâm giới thứ mười vẫn rõ ràng như trước mắt. Mà hôm nay, trong đoàn thiên sứ kia chỉ còn hắn sống sót.
Casamia.
Hắn nhìn hai bên trống trải.
Khói xám vùi lấp lý trí hắn, vùi lấp cả tình thương của hắn.
Khi đó hắn, đờ đẫn nhìn Casamia ngã xuống, máu nhuộm mặt đất, hoàn toàn thờ ơ.
Còn hiện tại, ký ức trước đây một lần nữa lật lại, sống động như mới hôm qua.
Shipley toàn thân chợt phát lãnh, dương quang vốn đang rọi trên người bị bóng tối thay thế, ngẩng đầu liền thấy một đám mây trắng khổng lồ che khuất mặt trời chói lọi, đang từ xa nhanh chóng bay lại đây.
Hắn nhíu mày.
Không thể không nói, hiện tại hắn ôm bản năng kháng cự đối với những vật thể ở trạng thái mây mù sương khói gì đó.
Đám mây dần dần tới gần.
Là một đoàn thiên sứ tận tình giang cánh bay lượn.
Mỗi thiên sứ trong tay đều cầm một vật ngân quang lấp lánh.
Shipley nghĩ, nếu hắn không nhìn lầm, những thứ trong tay họ có thể thống nhất gọi là —— nồi niêu xoong chảo.
Bay đến phụ cận, các thiên sứ liền có thứ có tự phân thành hai hàng, nhiễu quanh người hắn, làm thành một vòng tròn, vây hắn ở chính giữa.
Cuối cùng, Mammon long trọng xuất hiện.
Mammon phục trang kỵ sĩ đỏ thẩm viền vàng vân hoa hồng ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn mỹ bán ẩn dưới vành nón, đôi mắt đen nhánh từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Hoan nghênh trở về.”
Shipley mỉm cười: “Nghe nói giới thứ mười dưới sự dìu dắt của ngươi, đang phát triển thần tốc.”
Mammon co ngón tay, dùng đốt tay ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ trán mình, “Không thể không nói, giới thứ mười dưới sự dìu dắt của ngươi để lại tài nguyên tương đối giàu đẹp.” Tất cả đều chưa khai phá, cho nên trữ lượng kinh người.
Shipley vẫn mỉm cười, không biết là có hiểu ngụ ý bên trong hay không.
“Vì hoan nghênh ngươi trở lại, ta đặc biệt an bài tiết mục chào đón. Hy vọng ngươi sẽ thích.” Mammon nói xong, từ trong túi lấy ra một cặp tai nghe, đường hoàng nhét vào lỗ tai, sau đó phất tay với các thiên sứ.
Binh binh bang bang!
Shipley cả người rùng mình.
Leng keng leng keng —— binh binh bang bang —— boong boong!
Bản xô nat nồi niêu xoong chảo điên cuồng tấu vang.
Nhìn các thiên sứ một bên diễn tấu một bên thống khổ nhíu mày, Shipley lặng lẽ thở dài, “Ta một mình thưởng thức có được không?”
Mammon giơ tay.
Bản xô nat đột nhiên ngưng bặt.
Mammon nói: “Nếu ngươi thật sự không thích, cũng không sao.” Nói thì nói vậy thôi, nhưng biểu tình hắn thoạt nhìn có điểm u buồn.
Shipley do dự một lát, nói: “Có lẽ khi ta một mình thưởng thức, sẽ từ từ cảm nhận được...... ảo diệu trong đó.”
Mammon nói: “Vì tập diễn bản nhạc này, ta mất ngủ suốt mười hôm.” Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, nguyên nhân mất ngủ lớn nhất là Metatron ngủ sát vách hắn!
“Thật sự quá thất lễ.” Shipley tự trách, “Nếu không ngại, có thể diễn tấu lại một lần nữa không?”
Mammon nói: “Này phải cần cảm xúc khơi gợi. Ta thẳng thắn báo với ngươi, hiện giờ tâm tình ta không tốt lắm.”
...... Nghiêm khắc mà nói, trong quá trình diễn tấu Mammon hẳn nên tính là nhân viên ngoài biên chế chứ?
“Vậy thật sự xin lỗi.” Shipley cảm giác áy náy đã lui bớt.
“Nếu ngươi nhất định muốn bù đắp, ta cũng không tiện cự tuyệt. Hay là dùng phương thức khác đi.” Mammon nói.
Shipley nghi hoặc: “Phương thức khác?”
Mammon xuống ngựa, mỉm cười đến gần hắn, “Tỷ như, tâm sự về hướng phát triển tương lai của giới thứ mười?” Để đề phòng Mammon lợi dụng chức vụ mở rộng cửa phương tiện cho địa ngục, thiên đường hạn chế tất cả hiệp ước địa ngục ký kết cùng giới thứ mười. Hắn vốn hy vọng Metatron có thể ra mặt, bất quá Metatron phi thường dứt khoát giao hết mọi sự tình cho Shipley.
Cho nên......
Hắn nhìn Shipley, nụ cười vừa đẹp vừa chân thành, “Ta quả nhiên rất thưởng thức con người thật của ngươi.”
Shipley ngẩn ra, lập tức lúng túng nói: “Xin lỗi, trước kia mang tới ngươi không ít phiền toái.”
“Đâu nào.” Mammon cười đến ý vị sâu xa.
Bởi vì hại giai điệu hoan nghênh giữa đường gãy gánh mà mạc danh kỳ diệu nợ Mammon một ân tình, Shipley được mời tới văn phòng lâm thời của Mammon ở Chủ thành.
Cùng một văn phòng, nhưng chủ nhân khác nhau liền bày trí theo phong cách khác nhau.
Shipley nhớ lúc hắn ở đây, văn phòng dùng rèm cửa màu kem nhu hòa, bên trong chỉ có bàn làm việc. Còn hiện tại, vừa nhìn liền thấy một bộ sô pha hình trăng khuyết xa hoa bá đạo chiếm cứ nửa thiên hạ.
Bàn trà là dùng nguyên khối thủy tinh tím mài ra, sáng loáng trong suốt. Bàn hoa quả là bạch ngọc nạm viền vàng, bất quá không phải chất hoa quả, mà chất các loại đá quý đủ màu.
Mammon ngang nhiên ngồi xuống sau bàn làm việc, “Mời ngồi.”
Shipley ung dung ngồi đối diện hắn. Hoán đổi thân phận chủ khách khiến hắn cảm thấy thập phần mới mẻ.
Mammon từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển hợp đồng dày cộm, đưa tới trước mặt hắn, “Mời xem thử.”
Shipley lật trang đầu tiên.
Mammon lại đưa bút qua, “Nếu không có nghi vấn, vui lòng ký tên phía dưới cùng.”
Shipley tiếp nhận cây bút ngòi vàng nạm đầy kim cương, nghiêm túc đọc từng chữ từng chữ trong hợp đồng.
Mammon đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
Thái dương ngã về tây.
Meta có lẽ sắp quay lại rồi.
Chậc. Hôm nay nên tặng gì nhỉ?
Hoa hồng làm từ đá quý? Hình như quá tục khí.
Vòng cổ hắc tinh thạch? Bởi vì quá xa xỉ, đã bị cự tuyệt một lần. Tuy rằng hắn một điểm cũng không đồng tình với ý kiến của Meta.
Hay là......
“Mỗi ngày đều là lễ tình nhân?” Thanh âm Shipley kéo hắn về hiện thực.
Mammon hoàn hồn, mỉm cười nói: “Ngươi không cảm thấy giới thứ mười cần một chút sức sống và sinh cơ mới sao?”
Shipley bật cười nói: “Ta chỉ sợ họ không có nhiều tình nhân như vậy.”
Mammon cười đến ngọt ngào, nói: “Tình nhân, một người là đủ.”
Shipley nhìn nụ cười của hắn, thoáng chốc thất thần. Giống như ngay khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng có một sợi dây bị xúc động, đau thấu tâm can.
“Thật xin lỗi.” Mammon nhớ tới một chuyện, thu liễm nói, “Vì phu nhân ngươi.” Lúc đó Metatron nghịch chuyển thời không, trở lại quá khứ. Khi ấy Shipley vẫn chưa hắc hóa, vợ hắn đã qua đời.
Shipley thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Ánh mắt hắn một lần nữa quay xuống hợp đồng, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói, “Có thể đổi một phần lễ tình nhân thành ngày lễ khác không?”
“Chẳng hạn như?”
“Ngày phu thê đoàn viên, hoặc là, ngày gia đình tụ hội.”
Mammon lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi câu lên, “Nghe ra không tồi.”
Ngày phu thê đoàn viên......
Nghe ra còn khiến người mong đợi hơn cả lễ tình nhân.
Mục lễ tình nhân chỉ là một đề án nhỏ không liên quan gì trọng đại, nội dung chân chính của hợp đồng là hợp tác tương lai của địa ngục và giới thứ mười. Về điểm này, Shipley một bước cũng không nhượng bộ.
Mammon cũng vậy.
Bầu không khí vốn ôn hòa dần trở nên giương cung bạt kiếm.
Lúc Metatron đến, Shipley đang vùi đầu trong hợp đồng, không nói không rằng.
Mammon khoanh tay tựa bên cửa sổ, khóe miệng ẩn ẩn cười lạnh.
“Các ngươi không đói bụng sao?” Metatron dùng một câu rã đông Shipley, lại dùng một nụ cười chinh phục Mammon.
Đàm phán giữa địa ngục và giới thứ mười cuối cùng được thống nhất trên bàn ăn.
Công lao chu toàn của Metatron là không thể thiếu.
Sau khi hợp đồng ký kết, chuyển giao công tác lập tức được đưa lên nghị trình.
Mammon ý tứ là càng nhanh càng tốt, còn Shipley lại hy vọng......
“Ta muốn đem đại bộ phận công việc giao cho Hybe.”
Metatron lẫn Mammon thoạt nhìn đều không chút bất ngờ.
Shipley nói: “Nó làm tốt hơn ta.”
Mammon đột nhiên cảm khái, “Có một đứa con chịu thương chịu khó, nghe ra rất hay.” Đương nhiên, điều này cũng cần vận may, vạn nhất đứa con không giống Hybe mà đi giống Poggi...... Hắn nhíu mày.
“Ngươi hâm mộ?” Metatron đột nhiên toát ra một câu.
Mammon lập tức biểu lộ tâm ý, “Chỉ là nghe ra không tệ mà thôi.”
“Ngươi có thể nhận nuôi một đứa.” Metatron chân tình đề nghị.
Mammon nói: “Ta cự tuyệt bất cứ sinh vật nào chia sẻ lực chú ý ngươi dành cho ta.” Không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nếu hắn nhận nuôi một đứa con, cuối cùng đứa nhỏ đó sẽ nhào vào lòng ai.
Metatron bật cười.
Shipley vẫn đang chờ đáp án, “Vậy kết luận thế nào?”
Mammon chỉ lo nhìn Metatron, cũng không quay đầu lại, nói: “Giới thứ mười, hiện tại làm theo lời ngươi!”
Tình cảnh năm đó mang theo Casamia, suất lĩnh một đám thiên sứ chưa được khai trí giáng lâm giới thứ mười vẫn rõ ràng như trước mắt. Mà hôm nay, trong đoàn thiên sứ kia chỉ còn hắn sống sót.
Casamia.
Hắn nhìn hai bên trống trải.
Khói xám vùi lấp lý trí hắn, vùi lấp cả tình thương của hắn.
Khi đó hắn, đờ đẫn nhìn Casamia ngã xuống, máu nhuộm mặt đất, hoàn toàn thờ ơ.
Còn hiện tại, ký ức trước đây một lần nữa lật lại, sống động như mới hôm qua.
Shipley toàn thân chợt phát lãnh, dương quang vốn đang rọi trên người bị bóng tối thay thế, ngẩng đầu liền thấy một đám mây trắng khổng lồ che khuất mặt trời chói lọi, đang từ xa nhanh chóng bay lại đây.
Hắn nhíu mày.
Không thể không nói, hiện tại hắn ôm bản năng kháng cự đối với những vật thể ở trạng thái mây mù sương khói gì đó.
Đám mây dần dần tới gần.
Là một đoàn thiên sứ tận tình giang cánh bay lượn.
Mỗi thiên sứ trong tay đều cầm một vật ngân quang lấp lánh.
Shipley nghĩ, nếu hắn không nhìn lầm, những thứ trong tay họ có thể thống nhất gọi là —— nồi niêu xoong chảo.
Bay đến phụ cận, các thiên sứ liền có thứ có tự phân thành hai hàng, nhiễu quanh người hắn, làm thành một vòng tròn, vây hắn ở chính giữa.
Cuối cùng, Mammon long trọng xuất hiện.
Mammon phục trang kỵ sĩ đỏ thẩm viền vàng vân hoa hồng ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn mỹ bán ẩn dưới vành nón, đôi mắt đen nhánh từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Hoan nghênh trở về.”
Shipley mỉm cười: “Nghe nói giới thứ mười dưới sự dìu dắt của ngươi, đang phát triển thần tốc.”
Mammon co ngón tay, dùng đốt tay ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ trán mình, “Không thể không nói, giới thứ mười dưới sự dìu dắt của ngươi để lại tài nguyên tương đối giàu đẹp.” Tất cả đều chưa khai phá, cho nên trữ lượng kinh người.
Shipley vẫn mỉm cười, không biết là có hiểu ngụ ý bên trong hay không.
“Vì hoan nghênh ngươi trở lại, ta đặc biệt an bài tiết mục chào đón. Hy vọng ngươi sẽ thích.” Mammon nói xong, từ trong túi lấy ra một cặp tai nghe, đường hoàng nhét vào lỗ tai, sau đó phất tay với các thiên sứ.
Binh binh bang bang!
Shipley cả người rùng mình.
Leng keng leng keng —— binh binh bang bang —— boong boong!
Bản xô nat nồi niêu xoong chảo điên cuồng tấu vang.
Nhìn các thiên sứ một bên diễn tấu một bên thống khổ nhíu mày, Shipley lặng lẽ thở dài, “Ta một mình thưởng thức có được không?”
Mammon giơ tay.
Bản xô nat đột nhiên ngưng bặt.
Mammon nói: “Nếu ngươi thật sự không thích, cũng không sao.” Nói thì nói vậy thôi, nhưng biểu tình hắn thoạt nhìn có điểm u buồn.
Shipley do dự một lát, nói: “Có lẽ khi ta một mình thưởng thức, sẽ từ từ cảm nhận được...... ảo diệu trong đó.”
Mammon nói: “Vì tập diễn bản nhạc này, ta mất ngủ suốt mười hôm.” Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, nguyên nhân mất ngủ lớn nhất là Metatron ngủ sát vách hắn!
“Thật sự quá thất lễ.” Shipley tự trách, “Nếu không ngại, có thể diễn tấu lại một lần nữa không?”
Mammon nói: “Này phải cần cảm xúc khơi gợi. Ta thẳng thắn báo với ngươi, hiện giờ tâm tình ta không tốt lắm.”
...... Nghiêm khắc mà nói, trong quá trình diễn tấu Mammon hẳn nên tính là nhân viên ngoài biên chế chứ?
“Vậy thật sự xin lỗi.” Shipley cảm giác áy náy đã lui bớt.
“Nếu ngươi nhất định muốn bù đắp, ta cũng không tiện cự tuyệt. Hay là dùng phương thức khác đi.” Mammon nói.
Shipley nghi hoặc: “Phương thức khác?”
Mammon xuống ngựa, mỉm cười đến gần hắn, “Tỷ như, tâm sự về hướng phát triển tương lai của giới thứ mười?” Để đề phòng Mammon lợi dụng chức vụ mở rộng cửa phương tiện cho địa ngục, thiên đường hạn chế tất cả hiệp ước địa ngục ký kết cùng giới thứ mười. Hắn vốn hy vọng Metatron có thể ra mặt, bất quá Metatron phi thường dứt khoát giao hết mọi sự tình cho Shipley.
Cho nên......
Hắn nhìn Shipley, nụ cười vừa đẹp vừa chân thành, “Ta quả nhiên rất thưởng thức con người thật của ngươi.”
Shipley ngẩn ra, lập tức lúng túng nói: “Xin lỗi, trước kia mang tới ngươi không ít phiền toái.”
“Đâu nào.” Mammon cười đến ý vị sâu xa.
Bởi vì hại giai điệu hoan nghênh giữa đường gãy gánh mà mạc danh kỳ diệu nợ Mammon một ân tình, Shipley được mời tới văn phòng lâm thời của Mammon ở Chủ thành.
Cùng một văn phòng, nhưng chủ nhân khác nhau liền bày trí theo phong cách khác nhau.
Shipley nhớ lúc hắn ở đây, văn phòng dùng rèm cửa màu kem nhu hòa, bên trong chỉ có bàn làm việc. Còn hiện tại, vừa nhìn liền thấy một bộ sô pha hình trăng khuyết xa hoa bá đạo chiếm cứ nửa thiên hạ.
Bàn trà là dùng nguyên khối thủy tinh tím mài ra, sáng loáng trong suốt. Bàn hoa quả là bạch ngọc nạm viền vàng, bất quá không phải chất hoa quả, mà chất các loại đá quý đủ màu.
Mammon ngang nhiên ngồi xuống sau bàn làm việc, “Mời ngồi.”
Shipley ung dung ngồi đối diện hắn. Hoán đổi thân phận chủ khách khiến hắn cảm thấy thập phần mới mẻ.
Mammon từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển hợp đồng dày cộm, đưa tới trước mặt hắn, “Mời xem thử.”
Shipley lật trang đầu tiên.
Mammon lại đưa bút qua, “Nếu không có nghi vấn, vui lòng ký tên phía dưới cùng.”
Shipley tiếp nhận cây bút ngòi vàng nạm đầy kim cương, nghiêm túc đọc từng chữ từng chữ trong hợp đồng.
Mammon đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
Thái dương ngã về tây.
Meta có lẽ sắp quay lại rồi.
Chậc. Hôm nay nên tặng gì nhỉ?
Hoa hồng làm từ đá quý? Hình như quá tục khí.
Vòng cổ hắc tinh thạch? Bởi vì quá xa xỉ, đã bị cự tuyệt một lần. Tuy rằng hắn một điểm cũng không đồng tình với ý kiến của Meta.
Hay là......
“Mỗi ngày đều là lễ tình nhân?” Thanh âm Shipley kéo hắn về hiện thực.
Mammon hoàn hồn, mỉm cười nói: “Ngươi không cảm thấy giới thứ mười cần một chút sức sống và sinh cơ mới sao?”
Shipley bật cười nói: “Ta chỉ sợ họ không có nhiều tình nhân như vậy.”
Mammon cười đến ngọt ngào, nói: “Tình nhân, một người là đủ.”
Shipley nhìn nụ cười của hắn, thoáng chốc thất thần. Giống như ngay khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng có một sợi dây bị xúc động, đau thấu tâm can.
“Thật xin lỗi.” Mammon nhớ tới một chuyện, thu liễm nói, “Vì phu nhân ngươi.” Lúc đó Metatron nghịch chuyển thời không, trở lại quá khứ. Khi ấy Shipley vẫn chưa hắc hóa, vợ hắn đã qua đời.
Shipley thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Ánh mắt hắn một lần nữa quay xuống hợp đồng, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói, “Có thể đổi một phần lễ tình nhân thành ngày lễ khác không?”
“Chẳng hạn như?”
“Ngày phu thê đoàn viên, hoặc là, ngày gia đình tụ hội.”
Mammon lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi câu lên, “Nghe ra không tồi.”
Ngày phu thê đoàn viên......
Nghe ra còn khiến người mong đợi hơn cả lễ tình nhân.
Mục lễ tình nhân chỉ là một đề án nhỏ không liên quan gì trọng đại, nội dung chân chính của hợp đồng là hợp tác tương lai của địa ngục và giới thứ mười. Về điểm này, Shipley một bước cũng không nhượng bộ.
Mammon cũng vậy.
Bầu không khí vốn ôn hòa dần trở nên giương cung bạt kiếm.
Lúc Metatron đến, Shipley đang vùi đầu trong hợp đồng, không nói không rằng.
Mammon khoanh tay tựa bên cửa sổ, khóe miệng ẩn ẩn cười lạnh.
“Các ngươi không đói bụng sao?” Metatron dùng một câu rã đông Shipley, lại dùng một nụ cười chinh phục Mammon.
Đàm phán giữa địa ngục và giới thứ mười cuối cùng được thống nhất trên bàn ăn.
Công lao chu toàn của Metatron là không thể thiếu.
Sau khi hợp đồng ký kết, chuyển giao công tác lập tức được đưa lên nghị trình.
Mammon ý tứ là càng nhanh càng tốt, còn Shipley lại hy vọng......
“Ta muốn đem đại bộ phận công việc giao cho Hybe.”
Metatron lẫn Mammon thoạt nhìn đều không chút bất ngờ.
Shipley nói: “Nó làm tốt hơn ta.”
Mammon đột nhiên cảm khái, “Có một đứa con chịu thương chịu khó, nghe ra rất hay.” Đương nhiên, điều này cũng cần vận may, vạn nhất đứa con không giống Hybe mà đi giống Poggi...... Hắn nhíu mày.
“Ngươi hâm mộ?” Metatron đột nhiên toát ra một câu.
Mammon lập tức biểu lộ tâm ý, “Chỉ là nghe ra không tệ mà thôi.”
“Ngươi có thể nhận nuôi một đứa.” Metatron chân tình đề nghị.
Mammon nói: “Ta cự tuyệt bất cứ sinh vật nào chia sẻ lực chú ý ngươi dành cho ta.” Không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nếu hắn nhận nuôi một đứa con, cuối cùng đứa nhỏ đó sẽ nhào vào lòng ai.
Metatron bật cười.
Shipley vẫn đang chờ đáp án, “Vậy kết luận thế nào?”
Mammon chỉ lo nhìn Metatron, cũng không quay đầu lại, nói: “Giới thứ mười, hiện tại làm theo lời ngươi!”
/97
|