Vương Phong quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút để Hắc Vân có thời gian ăn hết Hồng Ma Thảo, bản thân cũng muốn hấp thụ một viên Mộc đan cấp 4 xem có gì khác biệt, có Zamato canh gác hẳn không vấn đề gì.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Vương Phong mở mắt tỉnh lại, thần sắc hồng hào đầy sức sống. Dù chỉ hấp thu một phần hai mươi năng lượng trong Mộc đan cấp 4 đã cho hắn có cảm giác khó mà tiêu hóa hết.
-Thoải mái, đúng là môi trường ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện. Hắc Vân, xong chưa nhóc?
Không hề có tiếng trả lời.
Vương Phong tiến lại bụi cỏ xem xét thì nhận ra nhóc con đang cuộn tròn người co ro và xung quanh phát ra một tầng huyền quang thần bí, đặc biệt từ thân thể chảy mấy dòng dịch màu xanh đen dơ bẩn lan rộng khắp phía mà mỗi khi đi tới đâu đều khiến thực vật bị héo úa mà chết, không đến nỗi ăn mòn cực mạnh nhưng dường như là tiêu diệt sinh cơ.
Hữu Sinh lo lắng hiện thân dưới hình hài một tiểu đồng cúi xem Hắc Vân đang nhắm mắt khó chịu.
-Hình như Hồng Ma Thảo độc tính quá mạnh khiến nó không chứa nổi, lý ra phải từ từ hấp thụ, đằng này...
-Bây giờ làm thế nào, có cách nào giúp nó vượt qua được không. – Vương Phong lo lắng hỏi
Bản thân hắn có mối liên kết với tiểu xà nên cảm nhận rõ nhất, nó đang ở thời điểm gần đột phá và sinh tử liền kề nhưng Hữu Sinh xem kỹ rồi chỉ vô lực lắc đầu
-Tạo hóa thôi, Hắc Vân nó biết sẽ dẫn đến tình trạng này nhưng vẫn cố ý làm vậy thì chắc có lý lẽ riêng.
-Ta có thể làm chút gì không?
Vương Phong thập phần sợ hãi mỗi khi tiểu xà co giật, toàn thân nhóc cứ tuôn đều những dòng dịch đáng sợ trong khi khí tức ngày một yếu đi.
-Nó hấp thụ máu huyết ngươi từ lúc ra đời đến giờ, nên thử truyền cho nó chút xem.
-Được, để ta thử.
Đặc tính của Địa Ngục U Minh Ám là ăn mòn sinh cơ cực mạnh nhưng máu huyết lại khác hoàn toàn, tư chất thuộc tính càng cao thì càng đại bổ, cho nên đặc biệt có những tông phái chuyên hấp thụ máu huyết người khác để đề thăng tu vi của mình.
-Nè nhóc, há miệng.
Hắc Vân như thể nghe được giọng nói thường ngày của chủ nhân nên hé mở cái miệng nhỏ nhắn, Vương Phong không tiếc sinh cơ mặc cho từng dòng máu quý báu của mình chảy đều vào miệng của rắn nhỏ, cả hai như đang trao đổi tính mệnh cho nhau, kẻ thì sa sút nhanh chóng còn người kia lại như được kéo về từ bàn tay tử thần.
Mãi một lúc rắn nhỏ mới mở hi hí được mắt nhưng cảnh tượng nó nhìn thấy đầu tiên là chủ nhân thần sắc nhợt nhạt, đôi môi tím tái đáng sợ, cặp mắt nhắm nghiềng dưỡng thần.
Vương Phong quả thực không ngờ thiếu máu lại dẫn đến tình trạng tệ hại thế này, cứ tưởng tu sĩ phải mạnh hơn người thường nhiều chứ, may mắn có Zamato trấn thủ, nếu không mà ngất đi ở nơi này chỉ có nước làm mồi, nhìn qua thấy rắn nhỏ đã bình an nên hắn cũng yên tâm.
Hắc Vân mở lớn đôi mắt nhìn Vương Phong dựa vào gốc cây ngất đi, dù chẳng biết nói nhưng nếu ai nhìn kỹ thì sẽ thấy được khóe mắt nó từ từ ướt đẫm.
-Hừ... sau này suy nghĩ kỹ một chút, nhiệt tình nhưng ngu dốt, chỉ thành phá hoại mà thôi.
Zamato trách móc một chút rồi ngồi xuống cạnh Vương Phong nghỉ ngơi, chỉ có Hữu Sinh thấy hắn không sao liền đến chỗ Hắc Vân đang tự kỷ dỗ dành một chút.
-Tên kia chỉ muốn ngươi sau này đừng lỗ mãng thôi, ta biết ngươi muốn sức mạnh ngay lập tức, bất kỳ sinh vật nào cũng thế nhưng đừng miễn cưỡng mình, ai ai tồn tại trên thế giới này cũng dều có một giá trị, một chỗ đứng riêng cả, đừng vội.
-Xàaa.. xàaa..
Tiểu Hắc Vân làm tư thế như gật đầu hiểu lấy rồi bò lại cần chủ nhân của mình, hiện tại nó đã bước vào cấp 1 hậu kỳ, bản thể dài hơn nửa mét nên nếu quấn lên cổ Vương Phong chắc cũng phải hai vòng trở lên.
Hơn bốn giờ đồng hồ trôi qua thì Vương Phong mới từ trong mệt mỏi tỉnh lại, cơ thể vẫn còn suy kiệt nên phải tìm chút thịt để ăn, như vậy mau hồi phục hơn.
-Tiểu Hắc Vân không sao là được rồi, không cần liếm ta nữa.
Vương Phong cười nhẹ nhìn rắn nhỏ đang ra sức lấy lòng mình, vô thức nhìn về một hướng nọ liền thấy lạ.
-Hửm... đằng kia ác niệm nhiều quá, không biết là thứ gì?
Vừa nói cho Ma Kiếm Zamato nghe, Vương Phong vừa nhanh chóng tiến về khu vực đang bị bao phủ dầy đặc bởi một tần chướng khí màu xanh đen, so với bất kỳ nơi nào trước đây hắn gặp đều nhiều hơn bội phần.
Đằng đó.
-Khặc khặc khặc... ngon lành, không ngờ chuyến đi này lại thu hoạch được hai thi thể cường giả Nguyên Anh cảnh.
Trước thi thể của hai người vây bắt Huyết Hoa xuất hiện năm thân ảnh ăn vận hắc bào kín mít, toàn thân thoát ra hàng nhìn dòng ma khí ghê rợn cùng những điệu cười lạnh gáy, trong số họ vừa nói vừa đưa ra một cách tay chỉ còn lại xương và da màu nâu xậm, thậm chí thủng khoét vài chỗ trông giống như yêu quỷ, hài cốt trong mấy câu chuyện kinh dị.
-Hai người này hình như có chút tiếng tăm.
-Thợ săn Kim Cương – Hỏa Phong Đạo Lữ.
-Ồ, thì ra là chúng, nổi tiếng gian hồ không ngờ lại chết nơi rừng vắng hoang vu, huyết hoa rải đầy đã đủ biết ai hạ thủ.
-Huyết Hoa nghe nói xuất thân từ một gia tộc lánh đời nào đó, hành tung bí hiểm, thủ đoạn tàn độc, nếu chịu đầu quân cho Luyện Thi tông thì còn gì bằng.
-Khặc khặc... đi thôi, lần này kiếm được không ít tài liệu tốt, mang về chắc sẽ được trọng thưởng, không chừng được ban cho đan dược, tấn thăng vào Kết Nguyên cảnh giới.
Một trong số chúng cười lớn đầy dã tâm, hầu như người nào cũng đều một dạng da bọc xương khô, có điều khí tức theo như Vương Phong quan sát thì hơi chênh lệch, chỉ có kẻ hay cười là đạt đến Tam Nguyên đỉnh phong, còn lại đều Tam Nguyên cảnh sơ kỳ trở xuống.
-Ngươi nghĩ dễ, Kết Nguyên cảnh giới gồm Kết Đan cảnh và Kết Anh cảnh, lần lượt hình thành nên Nguyên Đan và Nguyên Anh, bất kể thứ nào cũng đều mang đến lợi ích cực mạnh cho pháp sư, dù cho tu sĩ Tam Nguyên có trác tuyệt kinh thiên thế nào đi nữa cũng đừng hòng ngạnh kháng nổi.
-Chứ sao? Đó là sự cách biệt về cảnh giới, không còn là một, hai cảnh hay ba, bốn trọng bình thường nữa.
Bọn chúng vừa nói chuyện vừa thu lấy thi cốt hai người nằm trên đất trong khi Vương Phong bình tĩnh nấp đằng xa quan sát bằng Âm Dương nhãn, với cự li này nếu tu sĩ không có linh thức thì dù thuộc tính mạnh mẽ cách mấy cũng vô phương phát hiện.
-Hừ... có muốn giết bọn chúng không?
Ma Kiếm Zamato đằng đằng sát khí nhìn đám người trước mặt, trông là biết không có vẻ tốt lành gì, tuy nhiên Vương Phong suy tính thiệt hơn rồi thôi.
-Không chừng bọn chúng thuộc tông phái, thế lực nào đó, dù sao người cũng đã chết, tốt nhất là đừng nên dây vào.
-Ngươi nghĩ vậy mới phải đấy, bọn kia chắc chắn luyện loại công pháp tà môn nào đó mới trở thành như vậy. – Hữu Sinh cũng không yên lòng, lên tiếng nhắc nhở, nếu day phải một tông phái thì con đường phía trước chính là chuỗi ngày trốn chuôi trốn nhũi a.
Vương Phong gật đầu rồi tiếp tục xem diễn biến, không ngờ ngay lúc tập trung lần nữa, nơi đó đã xuất hiện thêm một thân ảnh khác, chính là cô gái hôm nọ ngồi cùng quán cafe với hắn, lúc này vẫn là bộ đồ da màu đỏ bó sát, tóc dài xỏa vai vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ.
Phía bên kia sau vài phút bắt đầu xảy ra xung đột khi một trong số chúng định bỏ chạy thì cô gái cũng nhanh chóng hành động.
Chẳng qua không có bất kỳ pháp chú nào được sử dụng vì cô gái kia đã lập tức thi triển loại kỹ năng cường đại gì đó để tạo ra một vòng tròn bằng hoa đỏ như máu người ngay trên không trung rồi từ trong đó tuôn ra hàng tỉ cách huyết hoa rực rỡ, phủ phục khắp một vùng trời rộng lớn, ôm lấy toàn cục khiến cho những tên ma quỷ kia bị bao trọn vào bên trong.
Hơn ba phút sau, những cách hoa bao lấy năm thân ảnh đổ ập xuống đất do không còn chỗ bám trụ nữa, duy nhất để lại là một đoàn huyết nhục và xương trắng.
Bên này, Vương Phong gần như điếng người khi chứng kiến đòn miểu sát tuyệt diễm kia.
-Ghê... ghê quá, thì ra cô ta là Huyết Hoa, hèn gì đám người hôm nọ bị giết chết
-Hạ thủ tàn nhẫn vô tình, xác nhục cạn kiệt.
-Ừ, đi thôi, không khéo lại bị phát hiện.
Vương Phong nhanh chóng quay đầu trở lại nhưng đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến một ánh nhìn lạnh đến xương tủy, không biết đối phương bằng cách nào có thể phát hiện được nơi ẩn nấp của hắn nhưng phải đành quay lại xem xét thử có đúng như vậy không.
-Khai nhãn.
Âm Dương nhãn khai mở đến cực hạn nhìn thẳng về phía trước, đằng đó thiếu nữ quyến rũ một mực yên lặng đáp lại ánh nhìn của hắn bằng một cặp mắt phi thường đặc biệt, bên trong lòng đen lại không đơn thuần mà có chứa ba cánh hoa màu đỏ xếp cân đối, đều hai bên mắt, vô tình, lạnh lẽo nhưng quyến rũ dị thường.
Đột nhiên bản thân bị dẫn vào một thế giới xa lạ nào đó vô định khiến Vương Phong giật mình, dù cho đã bị trúng ảo thuật nhưng nhờ vào Âm Dương nhãn mà hắn vẫn tỉnh táo, cố gắng tìm cách xoay sở.
-Mê hoặc? ảo thuật? À...
Huyết Hoa hơi ngạc nhiên khi bản thân phải dùng hết sức mạnh tu dưỡng ngần ấy năm trời mới có thể đưa một thằng nhóc miệng còn hôi sữa vào ảo giác, bình thường dù cho ngàn người nàng vẫn dễ dàng mị hoặc, thậm chí đối thủ có huyết mạch nhãn đồng ngang hàng cũng chưa chắc tránh khỏi vì nàng là người được đánh giá nhân tài xuất sắc nhất mấy trăm năm nay của gia tộc.
-Lại còn không bị mị hoặc, chỉ rơi vào chút ảo thuật mà thôi. – Huyết Hoa kinh ngạc lẩm nhẩm
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nhưng chỉ trong một giây sau đó thì trái tim nàng như ngừng đập tại chỗ khi đột nhiên con mắt còn lại nằm bên phải của thiếu niên lóe lên một cái, ảo ảnh kết thúc và đôi mắt nàng như vừa bị một lực xung kích mạnh mẽ chấn vào khiến nó bị thương nặng nề, chảy hai dòng máu, tinh thần xây xẫm muốn ngục ngã tại chỗ.
Thế nhưng trong lòng lúc này, nàng không hề tức giận cũng chẳng phải sợ hãi mà là mừng như điên, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ đứng đầu của Huyết Nhãn ma tộc - tìm được tộc trưởng, à không như này phải gọi thiếu tộc trưởng bởi con mắt vừa rồi chắc chắn là Huyết Nguyệt trong truyền thuyết, đã thất lạc không biết mấy chục ngàn năm rồi.
-Khoannn...
Huyết Hoa chỉ kịp hét lớn nhưng đối phương đã nhân cơ hội chạy mất tiêu, có điều hiện tại vô phương đuổi theo vì thị giác đang bị tổn hại rất nặng nề, Huyết Hoa nhãn dù có mạnh hơn Huyết Kiếm nhãn, Huyết Vũ nhãn hay cả Huyết Dực nhãn nhưng trước mặt Huyết Nguyệt nhãn chỉ có thể xưng thần, mạo phạm ắt phải bị trừng phạt.
Vương Phong cảm thấy bản thân mình quá may mắn khi đột nhiên đối phương như bị đau bụng đi... vậy, tự động gục ngã chứ chẳng hề nghĩ đến một khắc Huyết Nguyệt nhãn giải trừ ảo thuật đã làm ra một lực công kích kinh nhân như vậy.
Một ánh nhìn sắc bén của cao thủ khiến cho Vương Phong vừa nhận ra bản thân mình yếu đuối vừa làm cho hắn có tinh thần tu luyện hơn trước gấp mấy lần.
-Đời này phải mạnh như điên, để khi chỉ nhìn người ta liền bỏ chạy như vậy. Haizz.... về xem đấu giá thôi.
...
Phía này, Huyết Hoa đã hồi phục mấy phần thị lực, lấy lại tầm quan sát bình thường nhưng sử dụng chức năng của nhãn đồng là điều không thể nào và như vậy lực chiến của cô không khác gì một pháp sư Nguyên Anh cả.
Lấy ra cái điện thoại để gọi gấp về gia tộc, tin tức này phải nhanh chóng được thông báo, cử người đến gấp hộ tống thiếu tộc trưởng về ngay.
-Alo, thưa đại trưởng lão.
-Sao, cháu gái ta có chuyện gì, gây phiền phức ở đâu nữa? – giọng ông lão bên kia lộ vẻ cưng chiều nhưng hận rèn sắt không thành thép
-Không phải, ta có một việc quan trọng, đã tìm thấy thiếu tộc trưởng.
Im lặng...
-Cái gìiiiii... con nói... nói thật không?
-Vâng, lúc nãy không cẩn thận giao phong nhãn đồng nên con bị phản kích giống y như những gì trong sách cổ lưu lại.
-Con dám tấn công thiếu tộc trưởng? Àiii, ngài có trách không? Ngài đâu rồi, nói đi.
Giọng lão giả bên kia thập phần gấp gáp, thậm chí quên cả việc hỏi han tình hình cháu gái của mình, Huyết Hoa cũng chẳng để tâm mà nói tiếp.
-Con không biết, do bị phản thương nên ngài đã chạy mất, dường như không nhận ra được đồng tộc.
-Cáii gì... chạy mất rồi... aiishhh... mau chóng tìm đi, ta sẽ cử thêm người đến, nhất nhất đừng để lộ tin tức này ra ngoài, không thì những tử địch năm xưa sẽ tìm đến, bọn chúng nhất thời không thể làm gì được chúng ta nhưng thiếu tộc trưởng mà có mệnh hệ gì...
-Vâng con biết rồi, ông cứ yên tâm đi, sẽ mau chóng tìm được ngài.
-Này lúc nãy Huyết Nguyệt nhãn của ngài có thực sự như sách cổ ghi lại? – ông lão bên kia còn chưa tin lời cháu gái hay gây sự của mình lắm
-Giống ý như đúc nhưng là hình dạng khởi đầu, có điều Huyết Hoa nhãn của con không đỡ nổi một kích.
-Hừm, một trăm Huyết Hoa nhãn cũng không thể nào, được rồi, nhất nhất tìm cho bằng được, Huyết Nhãn ma tộc đã đợi ngày này không biết bao lâu rồi.
-Vâng, con hiểu, tạm biệt ông.
Huyết Nhãn ma tộc nổi tiếng mấy chục ngàn năm trước, so với bất kỳ phương thế lực nào đều không thua kém, tương đương với nội tình một thế lực nhất lưu thuộc Đế quốc ở Bắc Khởi Nguyên, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn vì tộc trưởng của họ là Huyết Ma Công Tử - một trong bảy vị đại ma vương đương thời, sức mạnh áp đảo quần hùng, danh chấn tứ phương.
Và khi nhắc đến ngài ấy, người ta sẽ nghĩ ngay đến một con mắt siêu cường – Huyết Nguyệt nhãn, sức mạnh của nó kinh hãi đến nỗi đưa Huyết Ma Công Tử từng bước khuấy đảo chúng sinh, thành danh sừng sững giữa thiên địa.
Nhưng cũng chính vì thứ sức mạnh đó mà ngoại nhân thèm thuồng, kéo bè kéo lũ quyết chí lấy danh nghĩa danh môn chính phái truy diệt thất đại ma vương và Huyết Ma Công Tử là người tử nạn cuối cùng, có điều Huyết Nguyệt nhãn cũng tuyệt tích khỏi nhân thế.
Đoàn gia hay còn có tên khác Huyết Nhãn ma tộc chính là cơ nghiệp của Huyết Ma Công Tử một tay gầy dựng. Lực lượng trong tộc phi thường tinh nhuệ, mạnh mẽ ngạnh kháng trước sự chèn ép của rất nhiều thế lực thù địch nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi, thu mình lánh đời nhưng đôi lúc vẫn bị truy quét, lịch sử đau thương đến tận cùng chỉ vì hai chữ “lòng tham”.
-Haizz, tổ tiên, ngài có linh thiên hãy phù hộ cho gia tộc được an bình, vui vẻ sống qua ngày, từng bước phát triển trở lại, không cần lấy lại dương quang thời đó, chỉ mong đừng tuyệt diệt.
Gương mặt già nua của lão giả nheo lại đầy đau khổ, con người phải trải qua những năm tháng khốn khó như thế nào mới tạo nên một thần thái thương tâm đến vậy.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Vương Phong mở mắt tỉnh lại, thần sắc hồng hào đầy sức sống. Dù chỉ hấp thu một phần hai mươi năng lượng trong Mộc đan cấp 4 đã cho hắn có cảm giác khó mà tiêu hóa hết.
-Thoải mái, đúng là môi trường ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện. Hắc Vân, xong chưa nhóc?
Không hề có tiếng trả lời.
Vương Phong tiến lại bụi cỏ xem xét thì nhận ra nhóc con đang cuộn tròn người co ro và xung quanh phát ra một tầng huyền quang thần bí, đặc biệt từ thân thể chảy mấy dòng dịch màu xanh đen dơ bẩn lan rộng khắp phía mà mỗi khi đi tới đâu đều khiến thực vật bị héo úa mà chết, không đến nỗi ăn mòn cực mạnh nhưng dường như là tiêu diệt sinh cơ.
Hữu Sinh lo lắng hiện thân dưới hình hài một tiểu đồng cúi xem Hắc Vân đang nhắm mắt khó chịu.
-Hình như Hồng Ma Thảo độc tính quá mạnh khiến nó không chứa nổi, lý ra phải từ từ hấp thụ, đằng này...
-Bây giờ làm thế nào, có cách nào giúp nó vượt qua được không. – Vương Phong lo lắng hỏi
Bản thân hắn có mối liên kết với tiểu xà nên cảm nhận rõ nhất, nó đang ở thời điểm gần đột phá và sinh tử liền kề nhưng Hữu Sinh xem kỹ rồi chỉ vô lực lắc đầu
-Tạo hóa thôi, Hắc Vân nó biết sẽ dẫn đến tình trạng này nhưng vẫn cố ý làm vậy thì chắc có lý lẽ riêng.
-Ta có thể làm chút gì không?
Vương Phong thập phần sợ hãi mỗi khi tiểu xà co giật, toàn thân nhóc cứ tuôn đều những dòng dịch đáng sợ trong khi khí tức ngày một yếu đi.
-Nó hấp thụ máu huyết ngươi từ lúc ra đời đến giờ, nên thử truyền cho nó chút xem.
-Được, để ta thử.
Đặc tính của Địa Ngục U Minh Ám là ăn mòn sinh cơ cực mạnh nhưng máu huyết lại khác hoàn toàn, tư chất thuộc tính càng cao thì càng đại bổ, cho nên đặc biệt có những tông phái chuyên hấp thụ máu huyết người khác để đề thăng tu vi của mình.
-Nè nhóc, há miệng.
Hắc Vân như thể nghe được giọng nói thường ngày của chủ nhân nên hé mở cái miệng nhỏ nhắn, Vương Phong không tiếc sinh cơ mặc cho từng dòng máu quý báu của mình chảy đều vào miệng của rắn nhỏ, cả hai như đang trao đổi tính mệnh cho nhau, kẻ thì sa sút nhanh chóng còn người kia lại như được kéo về từ bàn tay tử thần.
Mãi một lúc rắn nhỏ mới mở hi hí được mắt nhưng cảnh tượng nó nhìn thấy đầu tiên là chủ nhân thần sắc nhợt nhạt, đôi môi tím tái đáng sợ, cặp mắt nhắm nghiềng dưỡng thần.
Vương Phong quả thực không ngờ thiếu máu lại dẫn đến tình trạng tệ hại thế này, cứ tưởng tu sĩ phải mạnh hơn người thường nhiều chứ, may mắn có Zamato trấn thủ, nếu không mà ngất đi ở nơi này chỉ có nước làm mồi, nhìn qua thấy rắn nhỏ đã bình an nên hắn cũng yên tâm.
Hắc Vân mở lớn đôi mắt nhìn Vương Phong dựa vào gốc cây ngất đi, dù chẳng biết nói nhưng nếu ai nhìn kỹ thì sẽ thấy được khóe mắt nó từ từ ướt đẫm.
-Hừ... sau này suy nghĩ kỹ một chút, nhiệt tình nhưng ngu dốt, chỉ thành phá hoại mà thôi.
Zamato trách móc một chút rồi ngồi xuống cạnh Vương Phong nghỉ ngơi, chỉ có Hữu Sinh thấy hắn không sao liền đến chỗ Hắc Vân đang tự kỷ dỗ dành một chút.
-Tên kia chỉ muốn ngươi sau này đừng lỗ mãng thôi, ta biết ngươi muốn sức mạnh ngay lập tức, bất kỳ sinh vật nào cũng thế nhưng đừng miễn cưỡng mình, ai ai tồn tại trên thế giới này cũng dều có một giá trị, một chỗ đứng riêng cả, đừng vội.
-Xàaa.. xàaa..
Tiểu Hắc Vân làm tư thế như gật đầu hiểu lấy rồi bò lại cần chủ nhân của mình, hiện tại nó đã bước vào cấp 1 hậu kỳ, bản thể dài hơn nửa mét nên nếu quấn lên cổ Vương Phong chắc cũng phải hai vòng trở lên.
Hơn bốn giờ đồng hồ trôi qua thì Vương Phong mới từ trong mệt mỏi tỉnh lại, cơ thể vẫn còn suy kiệt nên phải tìm chút thịt để ăn, như vậy mau hồi phục hơn.
-Tiểu Hắc Vân không sao là được rồi, không cần liếm ta nữa.
Vương Phong cười nhẹ nhìn rắn nhỏ đang ra sức lấy lòng mình, vô thức nhìn về một hướng nọ liền thấy lạ.
-Hửm... đằng kia ác niệm nhiều quá, không biết là thứ gì?
Vừa nói cho Ma Kiếm Zamato nghe, Vương Phong vừa nhanh chóng tiến về khu vực đang bị bao phủ dầy đặc bởi một tần chướng khí màu xanh đen, so với bất kỳ nơi nào trước đây hắn gặp đều nhiều hơn bội phần.
Đằng đó.
-Khặc khặc khặc... ngon lành, không ngờ chuyến đi này lại thu hoạch được hai thi thể cường giả Nguyên Anh cảnh.
Trước thi thể của hai người vây bắt Huyết Hoa xuất hiện năm thân ảnh ăn vận hắc bào kín mít, toàn thân thoát ra hàng nhìn dòng ma khí ghê rợn cùng những điệu cười lạnh gáy, trong số họ vừa nói vừa đưa ra một cách tay chỉ còn lại xương và da màu nâu xậm, thậm chí thủng khoét vài chỗ trông giống như yêu quỷ, hài cốt trong mấy câu chuyện kinh dị.
-Hai người này hình như có chút tiếng tăm.
-Thợ săn Kim Cương – Hỏa Phong Đạo Lữ.
-Ồ, thì ra là chúng, nổi tiếng gian hồ không ngờ lại chết nơi rừng vắng hoang vu, huyết hoa rải đầy đã đủ biết ai hạ thủ.
-Huyết Hoa nghe nói xuất thân từ một gia tộc lánh đời nào đó, hành tung bí hiểm, thủ đoạn tàn độc, nếu chịu đầu quân cho Luyện Thi tông thì còn gì bằng.
-Khặc khặc... đi thôi, lần này kiếm được không ít tài liệu tốt, mang về chắc sẽ được trọng thưởng, không chừng được ban cho đan dược, tấn thăng vào Kết Nguyên cảnh giới.
Một trong số chúng cười lớn đầy dã tâm, hầu như người nào cũng đều một dạng da bọc xương khô, có điều khí tức theo như Vương Phong quan sát thì hơi chênh lệch, chỉ có kẻ hay cười là đạt đến Tam Nguyên đỉnh phong, còn lại đều Tam Nguyên cảnh sơ kỳ trở xuống.
-Ngươi nghĩ dễ, Kết Nguyên cảnh giới gồm Kết Đan cảnh và Kết Anh cảnh, lần lượt hình thành nên Nguyên Đan và Nguyên Anh, bất kể thứ nào cũng đều mang đến lợi ích cực mạnh cho pháp sư, dù cho tu sĩ Tam Nguyên có trác tuyệt kinh thiên thế nào đi nữa cũng đừng hòng ngạnh kháng nổi.
-Chứ sao? Đó là sự cách biệt về cảnh giới, không còn là một, hai cảnh hay ba, bốn trọng bình thường nữa.
Bọn chúng vừa nói chuyện vừa thu lấy thi cốt hai người nằm trên đất trong khi Vương Phong bình tĩnh nấp đằng xa quan sát bằng Âm Dương nhãn, với cự li này nếu tu sĩ không có linh thức thì dù thuộc tính mạnh mẽ cách mấy cũng vô phương phát hiện.
-Hừ... có muốn giết bọn chúng không?
Ma Kiếm Zamato đằng đằng sát khí nhìn đám người trước mặt, trông là biết không có vẻ tốt lành gì, tuy nhiên Vương Phong suy tính thiệt hơn rồi thôi.
-Không chừng bọn chúng thuộc tông phái, thế lực nào đó, dù sao người cũng đã chết, tốt nhất là đừng nên dây vào.
-Ngươi nghĩ vậy mới phải đấy, bọn kia chắc chắn luyện loại công pháp tà môn nào đó mới trở thành như vậy. – Hữu Sinh cũng không yên lòng, lên tiếng nhắc nhở, nếu day phải một tông phái thì con đường phía trước chính là chuỗi ngày trốn chuôi trốn nhũi a.
Vương Phong gật đầu rồi tiếp tục xem diễn biến, không ngờ ngay lúc tập trung lần nữa, nơi đó đã xuất hiện thêm một thân ảnh khác, chính là cô gái hôm nọ ngồi cùng quán cafe với hắn, lúc này vẫn là bộ đồ da màu đỏ bó sát, tóc dài xỏa vai vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ.
Phía bên kia sau vài phút bắt đầu xảy ra xung đột khi một trong số chúng định bỏ chạy thì cô gái cũng nhanh chóng hành động.
Chẳng qua không có bất kỳ pháp chú nào được sử dụng vì cô gái kia đã lập tức thi triển loại kỹ năng cường đại gì đó để tạo ra một vòng tròn bằng hoa đỏ như máu người ngay trên không trung rồi từ trong đó tuôn ra hàng tỉ cách huyết hoa rực rỡ, phủ phục khắp một vùng trời rộng lớn, ôm lấy toàn cục khiến cho những tên ma quỷ kia bị bao trọn vào bên trong.
Hơn ba phút sau, những cách hoa bao lấy năm thân ảnh đổ ập xuống đất do không còn chỗ bám trụ nữa, duy nhất để lại là một đoàn huyết nhục và xương trắng.
Bên này, Vương Phong gần như điếng người khi chứng kiến đòn miểu sát tuyệt diễm kia.
-Ghê... ghê quá, thì ra cô ta là Huyết Hoa, hèn gì đám người hôm nọ bị giết chết
-Hạ thủ tàn nhẫn vô tình, xác nhục cạn kiệt.
-Ừ, đi thôi, không khéo lại bị phát hiện.
Vương Phong nhanh chóng quay đầu trở lại nhưng đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến một ánh nhìn lạnh đến xương tủy, không biết đối phương bằng cách nào có thể phát hiện được nơi ẩn nấp của hắn nhưng phải đành quay lại xem xét thử có đúng như vậy không.
-Khai nhãn.
Âm Dương nhãn khai mở đến cực hạn nhìn thẳng về phía trước, đằng đó thiếu nữ quyến rũ một mực yên lặng đáp lại ánh nhìn của hắn bằng một cặp mắt phi thường đặc biệt, bên trong lòng đen lại không đơn thuần mà có chứa ba cánh hoa màu đỏ xếp cân đối, đều hai bên mắt, vô tình, lạnh lẽo nhưng quyến rũ dị thường.
Đột nhiên bản thân bị dẫn vào một thế giới xa lạ nào đó vô định khiến Vương Phong giật mình, dù cho đã bị trúng ảo thuật nhưng nhờ vào Âm Dương nhãn mà hắn vẫn tỉnh táo, cố gắng tìm cách xoay sở.
-Mê hoặc? ảo thuật? À...
Huyết Hoa hơi ngạc nhiên khi bản thân phải dùng hết sức mạnh tu dưỡng ngần ấy năm trời mới có thể đưa một thằng nhóc miệng còn hôi sữa vào ảo giác, bình thường dù cho ngàn người nàng vẫn dễ dàng mị hoặc, thậm chí đối thủ có huyết mạch nhãn đồng ngang hàng cũng chưa chắc tránh khỏi vì nàng là người được đánh giá nhân tài xuất sắc nhất mấy trăm năm nay của gia tộc.
-Lại còn không bị mị hoặc, chỉ rơi vào chút ảo thuật mà thôi. – Huyết Hoa kinh ngạc lẩm nhẩm
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nhưng chỉ trong một giây sau đó thì trái tim nàng như ngừng đập tại chỗ khi đột nhiên con mắt còn lại nằm bên phải của thiếu niên lóe lên một cái, ảo ảnh kết thúc và đôi mắt nàng như vừa bị một lực xung kích mạnh mẽ chấn vào khiến nó bị thương nặng nề, chảy hai dòng máu, tinh thần xây xẫm muốn ngục ngã tại chỗ.
Thế nhưng trong lòng lúc này, nàng không hề tức giận cũng chẳng phải sợ hãi mà là mừng như điên, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ đứng đầu của Huyết Nhãn ma tộc - tìm được tộc trưởng, à không như này phải gọi thiếu tộc trưởng bởi con mắt vừa rồi chắc chắn là Huyết Nguyệt trong truyền thuyết, đã thất lạc không biết mấy chục ngàn năm rồi.
-Khoannn...
Huyết Hoa chỉ kịp hét lớn nhưng đối phương đã nhân cơ hội chạy mất tiêu, có điều hiện tại vô phương đuổi theo vì thị giác đang bị tổn hại rất nặng nề, Huyết Hoa nhãn dù có mạnh hơn Huyết Kiếm nhãn, Huyết Vũ nhãn hay cả Huyết Dực nhãn nhưng trước mặt Huyết Nguyệt nhãn chỉ có thể xưng thần, mạo phạm ắt phải bị trừng phạt.
Vương Phong cảm thấy bản thân mình quá may mắn khi đột nhiên đối phương như bị đau bụng đi... vậy, tự động gục ngã chứ chẳng hề nghĩ đến một khắc Huyết Nguyệt nhãn giải trừ ảo thuật đã làm ra một lực công kích kinh nhân như vậy.
Một ánh nhìn sắc bén của cao thủ khiến cho Vương Phong vừa nhận ra bản thân mình yếu đuối vừa làm cho hắn có tinh thần tu luyện hơn trước gấp mấy lần.
-Đời này phải mạnh như điên, để khi chỉ nhìn người ta liền bỏ chạy như vậy. Haizz.... về xem đấu giá thôi.
...
Phía này, Huyết Hoa đã hồi phục mấy phần thị lực, lấy lại tầm quan sát bình thường nhưng sử dụng chức năng của nhãn đồng là điều không thể nào và như vậy lực chiến của cô không khác gì một pháp sư Nguyên Anh cả.
Lấy ra cái điện thoại để gọi gấp về gia tộc, tin tức này phải nhanh chóng được thông báo, cử người đến gấp hộ tống thiếu tộc trưởng về ngay.
-Alo, thưa đại trưởng lão.
-Sao, cháu gái ta có chuyện gì, gây phiền phức ở đâu nữa? – giọng ông lão bên kia lộ vẻ cưng chiều nhưng hận rèn sắt không thành thép
-Không phải, ta có một việc quan trọng, đã tìm thấy thiếu tộc trưởng.
Im lặng...
-Cái gìiiiii... con nói... nói thật không?
-Vâng, lúc nãy không cẩn thận giao phong nhãn đồng nên con bị phản kích giống y như những gì trong sách cổ lưu lại.
-Con dám tấn công thiếu tộc trưởng? Àiii, ngài có trách không? Ngài đâu rồi, nói đi.
Giọng lão giả bên kia thập phần gấp gáp, thậm chí quên cả việc hỏi han tình hình cháu gái của mình, Huyết Hoa cũng chẳng để tâm mà nói tiếp.
-Con không biết, do bị phản thương nên ngài đã chạy mất, dường như không nhận ra được đồng tộc.
-Cáii gì... chạy mất rồi... aiishhh... mau chóng tìm đi, ta sẽ cử thêm người đến, nhất nhất đừng để lộ tin tức này ra ngoài, không thì những tử địch năm xưa sẽ tìm đến, bọn chúng nhất thời không thể làm gì được chúng ta nhưng thiếu tộc trưởng mà có mệnh hệ gì...
-Vâng con biết rồi, ông cứ yên tâm đi, sẽ mau chóng tìm được ngài.
-Này lúc nãy Huyết Nguyệt nhãn của ngài có thực sự như sách cổ ghi lại? – ông lão bên kia còn chưa tin lời cháu gái hay gây sự của mình lắm
-Giống ý như đúc nhưng là hình dạng khởi đầu, có điều Huyết Hoa nhãn của con không đỡ nổi một kích.
-Hừm, một trăm Huyết Hoa nhãn cũng không thể nào, được rồi, nhất nhất tìm cho bằng được, Huyết Nhãn ma tộc đã đợi ngày này không biết bao lâu rồi.
-Vâng, con hiểu, tạm biệt ông.
Huyết Nhãn ma tộc nổi tiếng mấy chục ngàn năm trước, so với bất kỳ phương thế lực nào đều không thua kém, tương đương với nội tình một thế lực nhất lưu thuộc Đế quốc ở Bắc Khởi Nguyên, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn vì tộc trưởng của họ là Huyết Ma Công Tử - một trong bảy vị đại ma vương đương thời, sức mạnh áp đảo quần hùng, danh chấn tứ phương.
Và khi nhắc đến ngài ấy, người ta sẽ nghĩ ngay đến một con mắt siêu cường – Huyết Nguyệt nhãn, sức mạnh của nó kinh hãi đến nỗi đưa Huyết Ma Công Tử từng bước khuấy đảo chúng sinh, thành danh sừng sững giữa thiên địa.
Nhưng cũng chính vì thứ sức mạnh đó mà ngoại nhân thèm thuồng, kéo bè kéo lũ quyết chí lấy danh nghĩa danh môn chính phái truy diệt thất đại ma vương và Huyết Ma Công Tử là người tử nạn cuối cùng, có điều Huyết Nguyệt nhãn cũng tuyệt tích khỏi nhân thế.
Đoàn gia hay còn có tên khác Huyết Nhãn ma tộc chính là cơ nghiệp của Huyết Ma Công Tử một tay gầy dựng. Lực lượng trong tộc phi thường tinh nhuệ, mạnh mẽ ngạnh kháng trước sự chèn ép của rất nhiều thế lực thù địch nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi, thu mình lánh đời nhưng đôi lúc vẫn bị truy quét, lịch sử đau thương đến tận cùng chỉ vì hai chữ “lòng tham”.
-Haizz, tổ tiên, ngài có linh thiên hãy phù hộ cho gia tộc được an bình, vui vẻ sống qua ngày, từng bước phát triển trở lại, không cần lấy lại dương quang thời đó, chỉ mong đừng tuyệt diệt.
Gương mặt già nua của lão giả nheo lại đầy đau khổ, con người phải trải qua những năm tháng khốn khó như thế nào mới tạo nên một thần thái thương tâm đến vậy.
/59
|