- Ta muốn gặp người phụ trách buổi sáng của các ngươi.
Một thiếu nữ đứng ở cửa, dùng giọng điệu băng lãnh, hơi ngạo mạn nói với người trông cửa.
- Có hẹn trước sao?
Người trông cửa lại chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, liền ngữ khí lạnh lùng hỏi. Nếu là đối với người thường mà nói, nữ hài này có chút không giống người thường. Thế nhưng đối với người của hiệp hội mà nói, nữ hài này chỉ bất quá là thường dân mà thôi. Trên người mặc dù có linh lực ba động rõ ràng, thế nhưng lại cũng không phải đặc biệt cường liệt, căn bản là không hấp dẫn nổi sự chú ý của hắn.
- Các ngươi không phải đang vội vã tìm một người sao?
Nữ hài kia vẫn dùng ngữ khí lãnh ngạo nói.
- Ta biết hắn ở đâu!
- Ngươi chờ một chút!
Người trông cửa trong nháy mắt biến sắc, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Trần Lam bí thư. Vài phút sau, bí thư Trần Lam thần sắc gấp gáp từ trong đại lâu của hiệp hội đi ra.
- Ngươi nói ngươi biết hắn ở đâu?
Bí thư đi về phía thiếu nữa kia, lo lắng hỏi. Vì muốn tìm nơi bọn Minh Diệu hạ lạc, Trần Lam sắp ép bọn hắn phát điên rồi.
- Ngươi e rằng không đủ cấp bậc.
Thiếu nữ quan sát bí thư một chút, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tìm người đến có thể đưa quyết định nói chuyện với ta.
- Mời vào đi sao!
Đi tới trước cửa phòng làm việc, bí thư gõ cửa. Bên trong truyền đến thanh âm của một nam nhân. Thiếu nữ mặt không biểu tình đẩy cửa ra, trực tiếp ngồi trên sô pha đối diện bàn làm việc của Trần Lam.
- Ta biết ngươi là ai, do đó sẽ không cần giới thiệu lại.
Trần Lam nhìn nữ hài đối diện, cười lạnh nói:
- Thế nào, Minh Diệu coi ta là kẻ ngốc sao? Cư nhiên cho kẻ gà mở như ngươi đến cùng ta bàn điều kiện?
- Ta là đến bàn điều kiện, thế nhưng cũng không đại biểu cho bất kỳ ai.
Nữ hài mở miệng nói rằng:
- Ta chỉ đại biểu cho chính mình.
- A? Thật không? Như vậy...
Trần Lam hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi và nữ hài Diệp Tiểu Manh kia hẳn là bằng hữu đi sao? Tên là gì nhỉ?
- A Trạch.
Nữ hài mở miệng nói.
- A Trạch? Cái tên kỳ quái. Theo tình báo của chúng ta, quan hệ giữa ngươi và nữ hài kia không tệ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lần này ngươi đến bán tình báo của bọn họ sao?
Trần Lam lạnh lùng đánh giả nữ hài này.
- Tin hay không tùy ngươi!
A Trạch vẫn biểu tình lạnh lùng như cũ, nói:
- Chỗ ta có đồ vật mà ngươi muốn, còn ngươi lại có đồ vật ta muốn. Đây là một giao dịch, thế nhưng nếu như giao dịch không thành công, ta nghĩ tổn thất của ngươi hẳn là lớn hơn ta một chút.
- Giao dịch?
Trần Lam nhíu mày, nhìn nữ hài ngồi đối diện. Tuy rằng vẻ mặt băng lãnh, thế nhưng Trần Lam từ bàn tay vẫn giữ chặt cái ghế của A Trạch cí thể thấy được, kỳ thực nữ hài này có chút khẩn trương.
Bất quá là một tiểu hài tử chưa thành thục mà thôi. Trong lòng Trần Lam thầm khinh thường suy nghĩ. Đối mặt với một nữ hài trong lòng vô cùng khẩn trương, lại không biết làm bộ, Trần Lam không tin rằng Minh Diệu thực ngu ngốc đến mức tìm một người như vậy tới lừa gạt mình. Hắn không phải đứa ngốc, Minh Diệu cũng không phải, như vậy chứng tỏ nữ hài này có thể muốn từ chỗ mình đạt được cái gì đó, cho nên mới tìm tới cửa.
- Nói đi, ngươi muốn cái gì?
Trần Lam mở miệng nói rằng. Hắn không tiếp thu nữ hài tên A Trạch này có thể từ trên người mình làm ra trò gì.
- Ta có thể nói cho ngươi chỗ hắn ẩn thân, thế nhưng ta cần một bảo đảm.
A Trạch cắn môi, tựa hồ tương đối giằng co.
- Bảo đảm gì?
Trần Lam cau mày hỏi.
- Minh Diệu thế nào không quan trọng, thế nhưng ngươi phải bảo đảm Tiểu Manh bình yên vô sự.
A Trạch nói:
- Một sợi lông cũng không thể thiếu đem nàng giao cho ta.
- Tiểu cô nương sống cùng Minh Diệu đó sao?
Trần Lam có chút kỳ quái hỏi.
- Ta biết nàng là bằng hữu của ngươi. Ngươi muốn bảo vệ nàng. Điểm này ta cũng có thể lý giải, thế nhưng ngươi thực là vì nguyên nhân này nên mới đến tìm ta sao?
- Ta biết các ngươi là ai, cũng biết năng lực của các ngươi lớn cỡ nào?
A Trạch mở miệng nói.
- Ta ít nhiều cũng kiến thức cùng tiếp xúc qua thế giới này của các ngươi. những vị quan to hiển quý kia đối với các ngươi mà nói cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Minh Diệu thế nào cũng không quan trọng, thế nhưng ta không thể để Tiểu Manh bị liên lụy.
- Ta hiểu, thì ra là có chuyện như vậy.
Trần Lam cười ha ha.
- Ý của ngươi là nói ngươi và nữ hài kia là bằng hữu, cùng Minh Diệu lại không có quan hệ gì, đúng không?
- Không sai, chính là chuyện này.
A Trạch gật đầu.
- Do đó ta không muốn để Tiểu Manh cũng liên lụy vào đó, đây là điều kiện của ta.
- Đáng thương cho Minh Diệu, đây là sự tình hoang đường nhataf mà gần đây ta nghe được.
Trần Lam thật vất vả mới ngừng cười.
- Vì bằng hữu bán đứng bằng hữu, nói như thế nào nhỉ? Ta thật không rõ trong đầu đám tiểu hài tử các ngươi rốt cuộc là lớn lên thế nào nữa. Ti vi đã khiến đầu tất cả các ngươi đều bị tàn phế rồi sao?
- Ta đến đây không phải để nghe ngươi nói móc và cười nhạo, ta đến bàn giao dịch.
Sắc mặt A Trạch càng ngày càng khó coi.
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là có hay không, ta cần một câu trả lời.
- Đương nhiên có thể, nữ hài kia với ta mà nói không ý nghĩa gì, ta chỉ cần Minh Diệu.
Trần Lam dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mắt A Trạch.
- Thế nhưng ngươi phải đi cùng ta. Ta không tin ngươi. Nếu như để ta biết ngươi gạt ta, ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ rất thảm.
- Có thể.
A Trạch gật đầu.
- Thế nhưng khi các ngươi động thủ. Ta muốn tránh ra chỗ khác. Ta không muốn để Tiểu Manh biết là ta bán đứng hắn.
- Muốn bảo vệ bằng hữu, lại sợ hãi sự tình phản bội bị bằng hữu biết được, sẽ bị phỉ nhổ sao?
Trần Lam cười lạnh nói:
- Có thể, ta thậm chí có thể an bài một tiết mục để ngươi xuất hiện kịp thời đem nàng ta cứu đi.
- Như vậy là hay nhất, bất quá...
A Trạch gật đầu:
- Ngươi là người hợp tác không tệ.
- Tốt. Chúng ta lập tức xuất phát, ngươi dẫn đường.
Trần Lam cầm lấy điện thoại trên bàn:
- Triệu tập mọi người, đã biết được chỗ đào phạm ẩn nấp, đem toàn bộ người trong và ngoài tổ xuất động.
- Hiện tại phải đi sao? Có phải là có chút quá nhanh?
A Trạch tựa hồ có chút do dự.
- Đương nhiên là bây giờ, ta một phút cũng không thể chờ được nữa.
Trần Lam dụng lực cầm tay A Trạch, cười lạnh nói:
- Ta cần bắt được hắn gấp. Hoặc là khi ta biết ngươi gạt ta, tự tay bóp chết ngươi. Ta nghĩ nếu như bộ dáng ngươi bị bóp chết xuất hiện trên TV, sắc mặt Minh Diệu nhất định rất khó coi.
- Vậy được rồi.
A Trạch đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình đến sau đầu, thoạt nhìn tựa hồ cũng không quá để ý tới uy hiếp của Trần Lam. Nàng từ trên sô pha đứng dậy, thoát khỏi tay của Trần Lam.
- Chúng ta đi!
Một chiếc điện thoại di động tinh xảo từ trong túi của A Trạch rơi xuống, lọt vào cái khe giữa sô pha. Mà hai người A Trạch và Trần Lam lại bởi vì các loại tâm sự, mà không có phát hiện.
Trần Lam mang theo A Trạch lên một chiếc xe, hai người hướng phía quán bar của Âu Phàm đi tới. Mà cùng lúc đó, từ khắp các nơi, toàn bộ nhân viên ngoại cần của hiệp hội đều hướng phía đó chạy tới.
- Ta muốn gặp người phụ trách của các ngươi.
Một nữ lang xinh đẹp đứng ở cửa hiệp hội, nói với người giữ cửa. Phía sau nàng còn có bốn trợ thủ.
- Đây là giấy chứng nhận của ta.
- Xin lỗi chị. Bộ trưởng có việc gấp nên đã ra ngoài. Ngài có thể đợi muộn chút rồi quay lại đây được không?
Người canh cửa xem qua giấy chứng nhận, sau đó cung kính nói. Người đến là người phụ trách chi nhánh của uỷ ban Châu Âu thiết lập tại Trung Quốc. Tuy rằng những người này tại Trung Quốc cũng không có quyền lợi gì quá lớn, nhưng thân phận lại tương đối mẫn cảm. Người trông cửa tự nhiên cũng không thể lại tỏ vẻ cao ngạo như đối với A Trạch được.
- Ta rõ ràng ngày hôm qua đã gọi điện cho hắn, sao giờ hắn lại ra ngoài.
Nữ lang kia có vẻ bất mãn nói.
- Hiện tại trong hiệp hội ai chức vị cao nhất? Để hắn tới gặp ta.
- Vậy mời ngài đến phòng tiếp khách chờ một chút, ta lập tức liên lạc.
Người trông cửa vội vã đưa nàng cùng bốn trợ thủ dẫn đến phòng tiếp khách, gọi điện thoại cho thư kí của Trần Lam.
Thư kí của Trần Lam đáng thương kia, đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hiện tại lại ngựa không dừng vó chạy tới phòng tiếp khách.
- Trần Lam đâu? Bộ trưởng của các ngươi đâu?
Nhìn thấy thư kí đẩy cửa tiến vào, vội vàng đi tới nổi giận đùng đùng hỏi.
- Ngày hôm qua rõ ràng ta cùng hắn hẹn xong, sao hắn không ở phân bộ? Lẽ nào hắn là cố ý sao?
- Không không không. Tuyệt đối không phải như vậy. Xin ngài chớ nên tức giận.
Thư kí móc ra một tấm khăn tay lau lau mồ hồi trên mặt, vội vàng giải thích:
- Ngài cũng biết, gần đây hiệp hội chúng ta xảy ra đại sự, do đó bởi vì đột xuất, nên bộ trưởng hắn...
- Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn đi ra ngoài, như vậy sự tình ngày hôm qua ước định hướng hiệp hội các ngươi thuê trang bị thì tính sao?
Nói:
- Khi nào hắn có thể trở lại? Chúng ta đang khá vội.
- Như vậy...
Thư kí nghĩ một lúc.
- Lần này ADA tiểu thư tới đây chính là vì chuyện thuê trang bị sao?
- Lời vô ích, lẽ nào ta còn ta còn có chuyện gì khác sao?
Nữ nhân kia lạnh lùng nói.
- Ngày hôm qua đã ký hiệp ước xong, tiền thuê cũng đã chuyển vào trong tài khoản của các ngươi, ước định ngày hôm nay tới lấy trang bị, các ngươi đây là ý gì?
- Nếu như chỉ là tới lấy trang bị lúc trước đã ước định xong, ta nghĩ ta có thể xử lý.
Thư kí nói rằng Hắn nhớ kỹ ngày hôm qua Trần Lam có nói qua, nữ nhân này thân phận rất đặc thù. Hơn nữa là cùng tội phạm đào ngục Minh Diệu kia có giao tình không tệ. Mà trước sự tình chi nhánh của uỷ ban tối cao Châu Âu muốn gặp bọn họ thuê trang bị hắn cũng biết. Chỉ là hắn thật không ngờ, người phụ trách chi nhánh, lại tự mình dẫn người tới đây.
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta đang vội.
Nữ nhân kia gật đầu nói.
- Xin mau chóng dẫn trợ thủ của ta đi làm thủ tục tiếp nhận. Chúng ta còn phải vội vã trở về.
- Được, mời đợi chút.
Thư kí vội vã từ trên lầu gọi người xuống, dẫn theo bốn trợ thủ vào phòng trang bị làm thủ tục, còn hắn thì lưu lại cùng nữ lang kia.
- Thật không ngờ, chị lại tự mình dẫn người đến.
Thư kí đưa qua một chén nước chè, vừa cười vừa nói:
- Loại chuyện này chỉ cần phái thủ hạ đến không phải là xong sao?
- Ngươi biết đấy, chi nhánh của chúng ta tổng cộng chỉ có mấy người như vậy.
Nữ nhân kia nhận lấy chén trà uống một ngụm khẽ nói:
- Hơn nữa sự tình về hội trưởng hiệp hội các ngươi ta cũng nghe nói rồi. Lần này tới đây đồng thời cũng là vì đại biểu ủy ban gửi tời lời an ủi và thương tiếc chân thành.
- Đa tạ.
Thư kí gật đầu cảm ơn, nói:
- Hội trưởng lúc còn sống vẫn vì làm sâu sắc giao lưu giữa hai bên mà nỗ lực không ít, thế nhưng không ngờ hiện tại lại...
- Đúng vậy, thực sự là đáng tiếc đó.
Nữ lang gật đầu nói:
- Hi vọng có thể mau chóng đem hung thủ đưa ra ánh sáng, đương nhiên, ta nghĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa song phương chúng ta. Bởi vì ngươi biết đấy, chúng ta cùng hắn quan hệ...
- Sẽ không, đương nhiên sẽ không.
Thư kí vội nói.
- Vì sao ngày hôm nay ở đây vắng vẻ như vậy? Từ lúc tiến vào đến giờ tựa hồ rất ít người, hiệp hội các ngươi ngày hôm nay nghỉ làm sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nữ lang mở miệng hỏi:
- Ngày hôm nay là ngày lễ gì của Trung Quốc sao?
- A, không phải, xảy ra đại sự như vậy, cho dù ngày tết cũng không thể nghỉ a.
Thư kí vội vã nói rằng.
- Chủ yếu là có chuyện khá quan trọng, nên mọi người bị phái ra. Ngài cũng biết, gần đây là thời buổi rối loạn a.
- Bí thư, phiền ngài ra ngoài một chút.
Một thành viên hiệp hội đẩy cửa tiến vào nói.
- Có chút phiền phức.
- Thế nào?
Thư kí cau mày nói:
- Ta đang tiếp khác nhân trọng yếu.
- Chuyện tương đối quan trọng...
Thành viên hiệp hội kia mơ hồ nói.
- Trước xin phép ra ngoài một chút.
Thư kí lòng đầy áy náy nói, đi theo tên thành viên hiệp hội kia ra ngoài phòng tiếp khách.
- Xảy ra chuyện gì?
Rời khỏi phòng tiếp khách, sau đó thư kí vội vã hỏi.
- Vừa rồi cảnh cục gọi điện thoại tới, nói bọn họ phát hiện mấy cổ thi thể tử trạng quỷ dị, hoài nghi là thuộc về sự kiện thần quái, muốn chúng ta phái người tới xem một chút.
Thành viên hiệp hội nói.
- Vậy thì cũng như bình thường thôi, tùy tiện phái nhân viên bên ngoài tới xem một chút không phải được sao?
Thư kí cau mày nói rằng.
- Chuyện nhỏ như vậy còn phải tới hỏi ta?
- Nhưng chúng ta không còn nhân thủ a.
Tên nhân viên hiệp hội kia cười khổ nói:
- Bộ trưởng để toàn bộ nhân viên đều phái đi, hiện tại trong phân bộ chỉ có những nhân viên văn chức chúng ta ở đây. Đâu còn nhân viên bên ngoài a?
- Vậy thì nói với bọn họ cho người tới trước, chờ người của chúng ta trở về sau đó sẽ đi qua.
Thư kí nói rằng.
- Cục trưởng kia nói không chờ được, phải lập tức xử lý.
Thành viên hiệp hội nói.
- Không biết vì sao, có người đem chuyện này để lộ cho giới truyền thông, đã có đại lượng ký giả chú y tới chuyện này, cần phải nhanh chóng xử lý. Bằng không sẽ rối loạn lớn.
- Thực sự là phiền phức.
Thư kí nhỏ giọng lầm bầm một câu, vội vàng trở lại phòng làm việc của mình gọi điện thoại.
Vì truy bắt Minh Diệu, Trần Lam xuất động hầu hết người trong hiệp hội. Chỉ cần người có một chút năng lực chiến đầu hắn đều mang theo. Có thể thấy được hắn đối với việc bắt Minh Diệu coi trọng cỡ nào. Hiện tại trong phân bộ của hiệp hội chỉ còn mấy nhân việc văn chức không có năng lực chiến đấu này mà thôi. Giày cao gót dẫm nên sàn nhà, phát ra tiến vang "lộp bộp lộp bộp", dọc theo hành lang hướng phía cửa vào tầng hầm đi đến.
Gác tại cửa tầng hầm ngầm chỉ có một nhân viên trẻ tuổi mà thôi. Dù sao nằm bên trong là một thi thể đã mất đi hô hấp. Đối với bọn họ mà nói cũng không có giá trị, chỉ có thể chứng minh quyền lợi đã không còn. Chính mình có thể xuất thủ cướp giật mà thôi. Do đó cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có người lại cảm thấy hứng thú đối với một cỗ thi thể...Chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, liền dễ dàng đem nhân viên kia thôi diên, rồi tiến vào phòng xác.
Một thiếu nữ đứng ở cửa, dùng giọng điệu băng lãnh, hơi ngạo mạn nói với người trông cửa.
- Có hẹn trước sao?
Người trông cửa lại chỉ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, liền ngữ khí lạnh lùng hỏi. Nếu là đối với người thường mà nói, nữ hài này có chút không giống người thường. Thế nhưng đối với người của hiệp hội mà nói, nữ hài này chỉ bất quá là thường dân mà thôi. Trên người mặc dù có linh lực ba động rõ ràng, thế nhưng lại cũng không phải đặc biệt cường liệt, căn bản là không hấp dẫn nổi sự chú ý của hắn.
- Các ngươi không phải đang vội vã tìm một người sao?
Nữ hài kia vẫn dùng ngữ khí lãnh ngạo nói.
- Ta biết hắn ở đâu!
- Ngươi chờ một chút!
Người trông cửa trong nháy mắt biến sắc, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Trần Lam bí thư. Vài phút sau, bí thư Trần Lam thần sắc gấp gáp từ trong đại lâu của hiệp hội đi ra.
- Ngươi nói ngươi biết hắn ở đâu?
Bí thư đi về phía thiếu nữa kia, lo lắng hỏi. Vì muốn tìm nơi bọn Minh Diệu hạ lạc, Trần Lam sắp ép bọn hắn phát điên rồi.
- Ngươi e rằng không đủ cấp bậc.
Thiếu nữ quan sát bí thư một chút, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tìm người đến có thể đưa quyết định nói chuyện với ta.
- Mời vào đi sao!
Đi tới trước cửa phòng làm việc, bí thư gõ cửa. Bên trong truyền đến thanh âm của một nam nhân. Thiếu nữ mặt không biểu tình đẩy cửa ra, trực tiếp ngồi trên sô pha đối diện bàn làm việc của Trần Lam.
- Ta biết ngươi là ai, do đó sẽ không cần giới thiệu lại.
Trần Lam nhìn nữ hài đối diện, cười lạnh nói:
- Thế nào, Minh Diệu coi ta là kẻ ngốc sao? Cư nhiên cho kẻ gà mở như ngươi đến cùng ta bàn điều kiện?
- Ta là đến bàn điều kiện, thế nhưng cũng không đại biểu cho bất kỳ ai.
Nữ hài mở miệng nói rằng:
- Ta chỉ đại biểu cho chính mình.
- A? Thật không? Như vậy...
Trần Lam hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi và nữ hài Diệp Tiểu Manh kia hẳn là bằng hữu đi sao? Tên là gì nhỉ?
- A Trạch.
Nữ hài mở miệng nói.
- A Trạch? Cái tên kỳ quái. Theo tình báo của chúng ta, quan hệ giữa ngươi và nữ hài kia không tệ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lần này ngươi đến bán tình báo của bọn họ sao?
Trần Lam lạnh lùng đánh giả nữ hài này.
- Tin hay không tùy ngươi!
A Trạch vẫn biểu tình lạnh lùng như cũ, nói:
- Chỗ ta có đồ vật mà ngươi muốn, còn ngươi lại có đồ vật ta muốn. Đây là một giao dịch, thế nhưng nếu như giao dịch không thành công, ta nghĩ tổn thất của ngươi hẳn là lớn hơn ta một chút.
- Giao dịch?
Trần Lam nhíu mày, nhìn nữ hài ngồi đối diện. Tuy rằng vẻ mặt băng lãnh, thế nhưng Trần Lam từ bàn tay vẫn giữ chặt cái ghế của A Trạch cí thể thấy được, kỳ thực nữ hài này có chút khẩn trương.
Bất quá là một tiểu hài tử chưa thành thục mà thôi. Trong lòng Trần Lam thầm khinh thường suy nghĩ. Đối mặt với một nữ hài trong lòng vô cùng khẩn trương, lại không biết làm bộ, Trần Lam không tin rằng Minh Diệu thực ngu ngốc đến mức tìm một người như vậy tới lừa gạt mình. Hắn không phải đứa ngốc, Minh Diệu cũng không phải, như vậy chứng tỏ nữ hài này có thể muốn từ chỗ mình đạt được cái gì đó, cho nên mới tìm tới cửa.
- Nói đi, ngươi muốn cái gì?
Trần Lam mở miệng nói rằng. Hắn không tiếp thu nữ hài tên A Trạch này có thể từ trên người mình làm ra trò gì.
- Ta có thể nói cho ngươi chỗ hắn ẩn thân, thế nhưng ta cần một bảo đảm.
A Trạch cắn môi, tựa hồ tương đối giằng co.
- Bảo đảm gì?
Trần Lam cau mày hỏi.
- Minh Diệu thế nào không quan trọng, thế nhưng ngươi phải bảo đảm Tiểu Manh bình yên vô sự.
A Trạch nói:
- Một sợi lông cũng không thể thiếu đem nàng giao cho ta.
- Tiểu cô nương sống cùng Minh Diệu đó sao?
Trần Lam có chút kỳ quái hỏi.
- Ta biết nàng là bằng hữu của ngươi. Ngươi muốn bảo vệ nàng. Điểm này ta cũng có thể lý giải, thế nhưng ngươi thực là vì nguyên nhân này nên mới đến tìm ta sao?
- Ta biết các ngươi là ai, cũng biết năng lực của các ngươi lớn cỡ nào?
A Trạch mở miệng nói.
- Ta ít nhiều cũng kiến thức cùng tiếp xúc qua thế giới này của các ngươi. những vị quan to hiển quý kia đối với các ngươi mà nói cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Minh Diệu thế nào cũng không quan trọng, thế nhưng ta không thể để Tiểu Manh bị liên lụy.
- Ta hiểu, thì ra là có chuyện như vậy.
Trần Lam cười ha ha.
- Ý của ngươi là nói ngươi và nữ hài kia là bằng hữu, cùng Minh Diệu lại không có quan hệ gì, đúng không?
- Không sai, chính là chuyện này.
A Trạch gật đầu.
- Do đó ta không muốn để Tiểu Manh cũng liên lụy vào đó, đây là điều kiện của ta.
- Đáng thương cho Minh Diệu, đây là sự tình hoang đường nhataf mà gần đây ta nghe được.
Trần Lam thật vất vả mới ngừng cười.
- Vì bằng hữu bán đứng bằng hữu, nói như thế nào nhỉ? Ta thật không rõ trong đầu đám tiểu hài tử các ngươi rốt cuộc là lớn lên thế nào nữa. Ti vi đã khiến đầu tất cả các ngươi đều bị tàn phế rồi sao?
- Ta đến đây không phải để nghe ngươi nói móc và cười nhạo, ta đến bàn giao dịch.
Sắc mặt A Trạch càng ngày càng khó coi.
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là có hay không, ta cần một câu trả lời.
- Đương nhiên có thể, nữ hài kia với ta mà nói không ý nghĩa gì, ta chỉ cần Minh Diệu.
Trần Lam dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mắt A Trạch.
- Thế nhưng ngươi phải đi cùng ta. Ta không tin ngươi. Nếu như để ta biết ngươi gạt ta, ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ rất thảm.
- Có thể.
A Trạch gật đầu.
- Thế nhưng khi các ngươi động thủ. Ta muốn tránh ra chỗ khác. Ta không muốn để Tiểu Manh biết là ta bán đứng hắn.
- Muốn bảo vệ bằng hữu, lại sợ hãi sự tình phản bội bị bằng hữu biết được, sẽ bị phỉ nhổ sao?
Trần Lam cười lạnh nói:
- Có thể, ta thậm chí có thể an bài một tiết mục để ngươi xuất hiện kịp thời đem nàng ta cứu đi.
- Như vậy là hay nhất, bất quá...
A Trạch gật đầu:
- Ngươi là người hợp tác không tệ.
- Tốt. Chúng ta lập tức xuất phát, ngươi dẫn đường.
Trần Lam cầm lấy điện thoại trên bàn:
- Triệu tập mọi người, đã biết được chỗ đào phạm ẩn nấp, đem toàn bộ người trong và ngoài tổ xuất động.
- Hiện tại phải đi sao? Có phải là có chút quá nhanh?
A Trạch tựa hồ có chút do dự.
- Đương nhiên là bây giờ, ta một phút cũng không thể chờ được nữa.
Trần Lam dụng lực cầm tay A Trạch, cười lạnh nói:
- Ta cần bắt được hắn gấp. Hoặc là khi ta biết ngươi gạt ta, tự tay bóp chết ngươi. Ta nghĩ nếu như bộ dáng ngươi bị bóp chết xuất hiện trên TV, sắc mặt Minh Diệu nhất định rất khó coi.
- Vậy được rồi.
A Trạch đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình đến sau đầu, thoạt nhìn tựa hồ cũng không quá để ý tới uy hiếp của Trần Lam. Nàng từ trên sô pha đứng dậy, thoát khỏi tay của Trần Lam.
- Chúng ta đi!
Một chiếc điện thoại di động tinh xảo từ trong túi của A Trạch rơi xuống, lọt vào cái khe giữa sô pha. Mà hai người A Trạch và Trần Lam lại bởi vì các loại tâm sự, mà không có phát hiện.
Trần Lam mang theo A Trạch lên một chiếc xe, hai người hướng phía quán bar của Âu Phàm đi tới. Mà cùng lúc đó, từ khắp các nơi, toàn bộ nhân viên ngoại cần của hiệp hội đều hướng phía đó chạy tới.
- Ta muốn gặp người phụ trách của các ngươi.
Một nữ lang xinh đẹp đứng ở cửa hiệp hội, nói với người giữ cửa. Phía sau nàng còn có bốn trợ thủ.
- Đây là giấy chứng nhận của ta.
- Xin lỗi chị. Bộ trưởng có việc gấp nên đã ra ngoài. Ngài có thể đợi muộn chút rồi quay lại đây được không?
Người canh cửa xem qua giấy chứng nhận, sau đó cung kính nói. Người đến là người phụ trách chi nhánh của uỷ ban Châu Âu thiết lập tại Trung Quốc. Tuy rằng những người này tại Trung Quốc cũng không có quyền lợi gì quá lớn, nhưng thân phận lại tương đối mẫn cảm. Người trông cửa tự nhiên cũng không thể lại tỏ vẻ cao ngạo như đối với A Trạch được.
- Ta rõ ràng ngày hôm qua đã gọi điện cho hắn, sao giờ hắn lại ra ngoài.
Nữ lang kia có vẻ bất mãn nói.
- Hiện tại trong hiệp hội ai chức vị cao nhất? Để hắn tới gặp ta.
- Vậy mời ngài đến phòng tiếp khách chờ một chút, ta lập tức liên lạc.
Người trông cửa vội vã đưa nàng cùng bốn trợ thủ dẫn đến phòng tiếp khách, gọi điện thoại cho thư kí của Trần Lam.
Thư kí của Trần Lam đáng thương kia, đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hiện tại lại ngựa không dừng vó chạy tới phòng tiếp khách.
- Trần Lam đâu? Bộ trưởng của các ngươi đâu?
Nhìn thấy thư kí đẩy cửa tiến vào, vội vàng đi tới nổi giận đùng đùng hỏi.
- Ngày hôm qua rõ ràng ta cùng hắn hẹn xong, sao hắn không ở phân bộ? Lẽ nào hắn là cố ý sao?
- Không không không. Tuyệt đối không phải như vậy. Xin ngài chớ nên tức giận.
Thư kí móc ra một tấm khăn tay lau lau mồ hồi trên mặt, vội vàng giải thích:
- Ngài cũng biết, gần đây hiệp hội chúng ta xảy ra đại sự, do đó bởi vì đột xuất, nên bộ trưởng hắn...
- Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn đi ra ngoài, như vậy sự tình ngày hôm qua ước định hướng hiệp hội các ngươi thuê trang bị thì tính sao?
Nói:
- Khi nào hắn có thể trở lại? Chúng ta đang khá vội.
- Như vậy...
Thư kí nghĩ một lúc.
- Lần này ADA tiểu thư tới đây chính là vì chuyện thuê trang bị sao?
- Lời vô ích, lẽ nào ta còn ta còn có chuyện gì khác sao?
Nữ nhân kia lạnh lùng nói.
- Ngày hôm qua đã ký hiệp ước xong, tiền thuê cũng đã chuyển vào trong tài khoản của các ngươi, ước định ngày hôm nay tới lấy trang bị, các ngươi đây là ý gì?
- Nếu như chỉ là tới lấy trang bị lúc trước đã ước định xong, ta nghĩ ta có thể xử lý.
Thư kí nói rằng Hắn nhớ kỹ ngày hôm qua Trần Lam có nói qua, nữ nhân này thân phận rất đặc thù. Hơn nữa là cùng tội phạm đào ngục Minh Diệu kia có giao tình không tệ. Mà trước sự tình chi nhánh của uỷ ban tối cao Châu Âu muốn gặp bọn họ thuê trang bị hắn cũng biết. Chỉ là hắn thật không ngờ, người phụ trách chi nhánh, lại tự mình dẫn người tới đây.
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta đang vội.
Nữ nhân kia gật đầu nói.
- Xin mau chóng dẫn trợ thủ của ta đi làm thủ tục tiếp nhận. Chúng ta còn phải vội vã trở về.
- Được, mời đợi chút.
Thư kí vội vã từ trên lầu gọi người xuống, dẫn theo bốn trợ thủ vào phòng trang bị làm thủ tục, còn hắn thì lưu lại cùng nữ lang kia.
- Thật không ngờ, chị lại tự mình dẫn người đến.
Thư kí đưa qua một chén nước chè, vừa cười vừa nói:
- Loại chuyện này chỉ cần phái thủ hạ đến không phải là xong sao?
- Ngươi biết đấy, chi nhánh của chúng ta tổng cộng chỉ có mấy người như vậy.
Nữ nhân kia nhận lấy chén trà uống một ngụm khẽ nói:
- Hơn nữa sự tình về hội trưởng hiệp hội các ngươi ta cũng nghe nói rồi. Lần này tới đây đồng thời cũng là vì đại biểu ủy ban gửi tời lời an ủi và thương tiếc chân thành.
- Đa tạ.
Thư kí gật đầu cảm ơn, nói:
- Hội trưởng lúc còn sống vẫn vì làm sâu sắc giao lưu giữa hai bên mà nỗ lực không ít, thế nhưng không ngờ hiện tại lại...
- Đúng vậy, thực sự là đáng tiếc đó.
Nữ lang gật đầu nói:
- Hi vọng có thể mau chóng đem hung thủ đưa ra ánh sáng, đương nhiên, ta nghĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa song phương chúng ta. Bởi vì ngươi biết đấy, chúng ta cùng hắn quan hệ...
- Sẽ không, đương nhiên sẽ không.
Thư kí vội nói.
- Vì sao ngày hôm nay ở đây vắng vẻ như vậy? Từ lúc tiến vào đến giờ tựa hồ rất ít người, hiệp hội các ngươi ngày hôm nay nghỉ làm sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nữ lang mở miệng hỏi:
- Ngày hôm nay là ngày lễ gì của Trung Quốc sao?
- A, không phải, xảy ra đại sự như vậy, cho dù ngày tết cũng không thể nghỉ a.
Thư kí vội vã nói rằng.
- Chủ yếu là có chuyện khá quan trọng, nên mọi người bị phái ra. Ngài cũng biết, gần đây là thời buổi rối loạn a.
- Bí thư, phiền ngài ra ngoài một chút.
Một thành viên hiệp hội đẩy cửa tiến vào nói.
- Có chút phiền phức.
- Thế nào?
Thư kí cau mày nói:
- Ta đang tiếp khác nhân trọng yếu.
- Chuyện tương đối quan trọng...
Thành viên hiệp hội kia mơ hồ nói.
- Trước xin phép ra ngoài một chút.
Thư kí lòng đầy áy náy nói, đi theo tên thành viên hiệp hội kia ra ngoài phòng tiếp khách.
- Xảy ra chuyện gì?
Rời khỏi phòng tiếp khách, sau đó thư kí vội vã hỏi.
- Vừa rồi cảnh cục gọi điện thoại tới, nói bọn họ phát hiện mấy cổ thi thể tử trạng quỷ dị, hoài nghi là thuộc về sự kiện thần quái, muốn chúng ta phái người tới xem một chút.
Thành viên hiệp hội nói.
- Vậy thì cũng như bình thường thôi, tùy tiện phái nhân viên bên ngoài tới xem một chút không phải được sao?
Thư kí cau mày nói rằng.
- Chuyện nhỏ như vậy còn phải tới hỏi ta?
- Nhưng chúng ta không còn nhân thủ a.
Tên nhân viên hiệp hội kia cười khổ nói:
- Bộ trưởng để toàn bộ nhân viên đều phái đi, hiện tại trong phân bộ chỉ có những nhân viên văn chức chúng ta ở đây. Đâu còn nhân viên bên ngoài a?
- Vậy thì nói với bọn họ cho người tới trước, chờ người của chúng ta trở về sau đó sẽ đi qua.
Thư kí nói rằng.
- Cục trưởng kia nói không chờ được, phải lập tức xử lý.
Thành viên hiệp hội nói.
- Không biết vì sao, có người đem chuyện này để lộ cho giới truyền thông, đã có đại lượng ký giả chú y tới chuyện này, cần phải nhanh chóng xử lý. Bằng không sẽ rối loạn lớn.
- Thực sự là phiền phức.
Thư kí nhỏ giọng lầm bầm một câu, vội vàng trở lại phòng làm việc của mình gọi điện thoại.
Vì truy bắt Minh Diệu, Trần Lam xuất động hầu hết người trong hiệp hội. Chỉ cần người có một chút năng lực chiến đầu hắn đều mang theo. Có thể thấy được hắn đối với việc bắt Minh Diệu coi trọng cỡ nào. Hiện tại trong phân bộ của hiệp hội chỉ còn mấy nhân việc văn chức không có năng lực chiến đấu này mà thôi. Giày cao gót dẫm nên sàn nhà, phát ra tiến vang "lộp bộp lộp bộp", dọc theo hành lang hướng phía cửa vào tầng hầm đi đến.
Gác tại cửa tầng hầm ngầm chỉ có một nhân viên trẻ tuổi mà thôi. Dù sao nằm bên trong là một thi thể đã mất đi hô hấp. Đối với bọn họ mà nói cũng không có giá trị, chỉ có thể chứng minh quyền lợi đã không còn. Chính mình có thể xuất thủ cướp giật mà thôi. Do đó cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có người lại cảm thấy hứng thú đối với một cỗ thi thể...Chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, liền dễ dàng đem nhân viên kia thôi diên, rồi tiến vào phòng xác.
/397
|