Hai đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện tại một địa phương, vừa tiếp xúc liền nhanh chóng tách ra, lưu lại vài thanh âm tiếng kim loại va chạm đinh đương, tóe lên hoa lửa sau đó lại biến mất trong không khí một lần nữa.
Diệp Tiểu Manh đang nằm mơ, hoặc là nói nàng rõ ràng mình tuyệt đối là đang nằm mơ. Loại cảm giác này không cách nào hình dung, bởi vì nếu người đang ở trong mộng cảnh rất khó nhận được đó là mộng cảnh hay sự thật. Nhưng hiện tại Diệp Tiểu Manh rõ ràng ý thức được mình đang nằm mộng, vì giấc mộng này đã nhiều lần xuất hiện trong đầu của nàng.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao mình lại rơi vào đây nữa?
Tàng cây xanh tươi rậm rạp che khuất ánh mặt trời, rừng cây vĩnh viễn không thể thoát khỏi, sương mù dày đặc phiêu đãng bên trong khu rừng, còn thêm hai bàn tay mình biến thành móng vuốt sắc bén. Tất cả chuyện này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút không hiểu rõ, nàng theo bản năng lắc đầu, nhưng không ngờ vẫy động lại chính là cái đuôi trắng lông xù sau lưng nàng.
Giấc mộng này xuất hiện gần nhất là khi nào đây? Diệp Tiểu Manh nỗ lực hồi tưởng đến. Một năm trước? Hay sớm hơn một ít? Còn có cô bé nho nhỏ cũng chính là nàng luôn xuất hiện bên trong mộng cảnh, vì sao lần này lại không xuất hiện?
- Này, cô bé kia đâu rồi?
Diệp Tiểu Manh nhìn lên không trung lớn tiếng hô:
- Cô bé kia đi ra đi, tôi muốn về nhà!
Chỉ tiếc tiếng hô của nàng cũng không được đáp lại, phiêu đãng trong không gian cũng chỉ có sương mù dày đặc cùng tiếng vang của chính nàng.
- Đừng gây náo loạn nữa đi, tôi cần phải trở về!
Diệp Tiểu Manh có chút bất mãn than thở:
- Đã đến giờ làm cơm chiều rồi đó!
Tuy rằng nhìn qua tựa hồ như lực lượng ngang nhau, nhưng trong lòng Mị biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Eva. Vô luận là tốc độ hay lực lượng hai người vẫn kém thật xa. Duy nhất hiện tại chống đỡ để hai người họ không bị thua chính là Eva kiêng kỵ Hoài Tố đang trong tay Minh Diệu. Càng là đại nhân vật, càng để ý tới tính mạng của mình, những lời này đặt ở thời điểm nào cũng đều là chính xác.
Tuy rằng như thế nhưng Minh Diệu cùng Mị vẫn cảm thấy được áp lực càng ngày càng nặng. Một thêm một nhiều khi cũng không phải là hai, một trăm thêm một ngàn cũng không phải một ngàn mốt mà trở thành một trăm, thậm chí càng ít hơn. Minh Diệu nén xuống linh lực cộng thêm Mị, tối đa cũng chỉ có thể tương đương phân nửa Mị, mà nhiều ra phân nửa vẫn là công lao của Hoài Tố.
Trên người Mị đã có vài miệng vết thương. Đối thủ cầm trong tay cũng không phải là binh khí bình thường, mà là trường thương trong truyền thuyết có thể giết thần. Tuy rằng mỗi kích đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mũi thương lướt qua làn da của Mị đều mang đi một ít lực lượng, đồng thời làm cho Mị cảm thấy mê muội. Cho dù chọn dùng loại chiến thuật không thể tưởng tượng nổi hiện tại, Minh Diệu cùng Mị vẫn dần dần rơi xuống hạ phong.
Tận sâu trong rừng cây truyền tới thanh âm tiếng thở dốc nặng nề thật khó phát giác, điều này làm cho Diệp Tiểu Manh thập phần đắc ý. Thanh âm này thật nhỏ tới mức khó thể nghe thấy, nếu không phải nàng có đôi tai đầy lông tơ linh mẫn, chỉ sợ sẽ bị nàng trực tiếp bỏ qua. Nàng vội vàng theo phương hướng thanh âm truyền tới đi qua, lại thấy được một màn không sao tưởng tượng nổi.
Cô bé giống như nàng ở thời kỳ nhi đồng đang dùng hai tay gắt gao túm chặt một con quái vật đáng sợ. Con quái vật kia thập phần khổng lồ, bộ mặt dữ tợn. Nhưng chính là con quái vật có tướng mạo làm người khác cảm thấy đáng sợ kia trên gương mặt nó hiện tại lại tràn ngập sợ hãi. Phân nửa người của nó ở bên dưới đã không nhìn thấy, đang chìm vào một cái động lớn bên trong lòng đất. Phảng phất như đang có một cỗ lực lượng thật cường đại đang muốn đem con quái vật thật lớn kia cắn nuốt đi xuống. Một cô bé nho nhỏ giống như chính nàng còn đang dùng hết toàn bộ lực lượng ngăn trở con quái vật kia bị cắn nuốt.
- A, như thế nào lại mơ thấy thứ đáng sợ như vậy đây, gần đây mình đâu có trộm xem phim kinh dị chứ!
Diệp Tiểu Manh mơ hồ cảm giác được con quái vật kia tựa hồ có chút quen mặt, không biết đã nhìn thấy qua ở địa phương nào, thế nhưng khi nàng cố gắng hồi ức lại nhưng không nhớ nổi được gì.
- Kẻ ngốc bên kia mau lại đây giúp ta!
Cánh tay đang nắm chặt lấy quái vật nỗ lực lôi nó ra khỏi hắc động bên dưới, cô bé kia thấy được Diệp Tiểu Manh vội kêu lên:
- Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục tồn tại, liền tới giúp ta đi!
- Vì sao?
Diệp Tiểu Manh có chút khó hiểu. Quái vật đáng sợ như thế, chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên là có thể nhận ra được là vật thập phần tà ác. Quái vật đáng sợ lại tà ác, bị hắc động cắn nuốt sạch sau đó biến mất đi, như vậy không tốt sao?
- Nếu như ngươi muốn bị biến mất ta cũng không để ý, nhưng ta không muốn cũng trở thành giống như ngươi.
Cô bé kia dùng ngữ khí chán ghét nói:
- Tuy rằng ta cũng rất chán ghét thứ này chui vào trong thân thể hiện tại, nhưng bây giờ nếu như nó bị biến mất, như vậy hai người chúng ta chỉ sợ cũng phải rơi vào kết cục giống như nó!
Diệp Tiểu Manh cũng không tiếp tục tranh cãi, chạy nhanh tới cùng cô bé kia giữ chặt quái vật nọ, muốn nỗ lực kéo nó ra khỏi hắc động. Ở trong ấn tượng của nàng, mặc dù cô bé kia nói chuyện thật sự rất khó nghe, nhưng tựa hồ cũng từng trợ giúp qua chính mình, hơn nữa nhìn qua cũng không giống như đang nói dối. Đối với người có ý nghĩ đơn giản như nàng mà nói, tin tưởng một người cũng không cần có quá nhiều lý do, một lý do cũng đã đủ.
Nhưng cho dù đã tập trung lực lượng của hai nàng nhưng quái vật hình thể khổng lồ kia vẫn đang không ngừng bị hút vào hắc động, hắc động kia có lực hút mạnh mẽ vô cùng, hai nàng căn bản không cách nào ngăn cản.
- Ân…
Hai đạo bóng đen lại bay sát qua bên người, Mị cảm thấy sau lưng truyền tới đau đớn, tiếp theo là cảm giác mê muội không cách nào kháng cự. Loại cảm giác này làm cho nàng cơ hồ muốn nôn mửa, vừa thất thần Minh Diệu liền rơi khỏi ảnh tử của nàng.
Eva tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, sát thần thương trong truyền thuyết bị nàng xem như dụng cụ duy nhất sử dụng như ném lao ném đi ra. Minh Diệu vội vàng lăn tròn trên mặt đất tránh thoát, không bị sát thần thương xuyên vào trong cơ thể mà rơi vào cái chết.
- Mị, cô sao rồi?
Minh Diệu lăn tròn trên mặt đất bật dậy, lại chứng kiến Mị đã từ trạng thái ảnh tử hiện ra thân hình, lẳng lặng nằm trên sàn nhà không biết sống chết. Hắn vội vàng tiến lên ôm lấy thân thể của Mị, lăn tròn tránh thoát sát thần thương đánh tới.
- Không chết được đi, đại khái…
Hiện tại Mị nói chuyện cũng có chút miễn cưỡng, hai mắt như trợn lên. Vết thương trên người tràn máu, nhuộm đỏ cả mặt đất. Minh Diệu lật thân thể của Mị phát hiện phần lưng bị một vết thương xé rách nghiêm trọng, sâu tận xương.
- Ha ha, cho dù là hai con kiến cũng không thể nào là đối thủ của một con voi!
Eva cũng từ trong ảnh tử hiện ra thân hình, dương dương tự đắc nói. Dùng ngôn ngữ hoặc động tác hết thảy có thể lợi dụng tới vũ nhục đối thủ, đả kích lòng tự tôn cùng tự tin của đối thủ là việc làm mà nàng ta thích nhất. Có lẽ bởi vì lúc trước khi còn ở trong trạng thái linh hồn tồn tại từng nhận lấy nhiều vũ nhục cùng tra tấn như thế, vì vậy tận đáy lòng Eva luôn yêu thích loại cảm giác đùa bỡn đối thủ.
- Một mình ta cũng có thể giết chết ngươi!
Minh Diệu cũng không tiếp tục nói nhảm, đặt Mị xuống đất liền trực tiếp xông tới.
Huy kiếm, Minh Diệu lại chỉ đánh vào không khí. Hắn cũng không dừng lại tại chỗ, trực tiếp dùng Hư Bộ đi vòng quanh. Cũng một bước khoảng cách này làm Minh Diệu lại tránh được sát thần thương đâm lên từ dưới nền đất.
- Ngươi cho rằng ở dưới mặt đất chơi đánh lén thì ta không làm gì được ngươi sao?
Toàn thân Minh Diệu như cuồn cuộn mấp máy, phía trước linh lực bị chuyển hóa thành vật chất lan khắp xương lại bắt đầu giống như hồng thủy vỡ đê, ầm ầm chảy xiết. Minh Diệu hét lớn một tiếng, mười ngón tay mạnh mẽ đập mạnh xuống sàn nhà.
Lấy Minh Diệu làm trung tâm, từng cây nham thạch bén nhọn chui phá sàn nhà do hợp kim chế thành, ở chung quanh hình thành một đường kính chừng mười thước. Minh Diệu cũng không có ý đặc biệt dùng linh lực tập trung vị trí của Eva, đối diện với địch nhân luôn chạy tán loạn không bắt giữ kịp bước chân nàng ta, phạm vi công kích tuy rằng tiêu hao rất lớn nhưng thường thường cũng dễ dàng tạo được hiệu quả nhất.
Bị nham thạch bức bách, hai cánh Eva mở ra bay lên không trung. Nhìn xuống bên dưới, vô số nham thạch nổi lên chẳng khác gì núi châm nhọn, nhưng nam nhân lẽ ra phải đứng ngay trung ương hiện tại đã biến mất không còn nhìn thấy.
Sau đầu truyền tới tiếng xé gió, Eva cũng không quay đầu lại giơ thương đón đỡ. Nhưng nàng ta lại không hề nghĩ đến Minh Diệu đã nhảy lên trước cả nàng, đợi khi nàng vừa xuất hiện thì hắn liền hạ xuống, lực lượng huy kiếm cộng thêm lực hút của trái đất đem Eva đã phán đoán sai lầm trực tiếp đánh rơi xuống đất.
Eva bị rơi xuống núi châm kia, bụi mù văng tung tóe. Nham thạch tạo thành châm nhọn sắc bén cũng không tạo được vết thương lên thân thể Eva nhưng lại làm nàng ta có vẻ có chút chật vật.
- Ta tức giận!
Eva phủi đi bụi đất dính trên người, biến mất ở địa phương đang đứng. Một giây sau nàng ta lại hiện ra trong ảnh tử dưới mặt đất, đứng bên cạnh Mị đang nằm trên sàn nhà không biết sinh tử.
- Không xong!
Minh Diệu vừa rơi xuống đất, liền thấy Eva di chuyển tới bên người Mị. Hiện tại Mị té ngã trên sàn nhà, tựa hồ đã mất đi tri giác, căn bản không hề có chút năng lực phản kháng. Nhưng vị trí lại cách hắn rất xa, muốn tiến tới cứu viện cũng đã không còn kịp.
- Dám chọc giận ta cần phải trả giá đắt!
Eva đã giơ cao sát thần thương:
- Giết bạn của ngươi trước, xem như lợi tức tốt lắm!
Minh Diệu cách Mị khoảng năm thước khoảng cách, nhưng năm thước ngắn ngủi hiện tại biến thành chướng ngại không thể vượt qua. Hắn chỉ có thể liều mạng lao tới, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào thì thanh trường thương lóe ra hào quang màu đen cũng sẽ đâm vào trong thân thể Mị trước khi hắn kịp đuổi tới.
- Ha ha ha ha ha, đây là kết quả chọc giận ta…Ân?
Xúc cảm truyền tới trên tay làm Eva nhất thời thất thần. Đây không phải cảm giác đâm vào trong thân thể mà là xuyên qua hư không đâm trúng sàn nhà cứng rắn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, sát thần thương đúng là xuyên thấu qua thân thể của Mị, nhưng cỗ thân thể đang nằm trên mặt đất không biết sinh tử đang hóa thành từng mảnh bọt khí màu lam biến mất trong không khí.
- Minh Diệu, chính là hiện tại!
Mị đột nhiên từ dưới ảnh tử trong sàn nhà chui ra, ảnh tử màu đen vẫn chưa hóa thành thật thể, vẫn duy trì nguyên hình thái. Hiện tại nàng muốn trói buộc địch nhân cũng không phải nhân tạo thiên sứ, mà là Eva đã cường đại đến mức không tưởng tượng nổi. Hai chân của nàng đạp mạnh trên mặt đất cũng không nhúc nhích, dưới chân là ảnh tử của Eva bị ngọn đèn chiếu rọi hiện ra tới.
Eva bừng tỉnh từ trong hoang mang, lại phát hiện thân thể mình không cách nào nhúc nhích, điều này làm Eva cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tuy rằng đang sử dụng thân thể của một con Ảnh Mị, nhưng vẫn còn chưa dung hợp được trí nhớ, Eva căn bản không biết được vì sao thân thể mình đột nhiên mất đi năng lực hoạt động. Kết hợp với những hình ảnh trước đó, Eva đột nhiên chán nản phát hiện mình lại một lần nữa lọt vào trong cạm bẫy.
- Đem kẻ hỗn đản này đuổi ra thân thể mẹ của tôi!
Mị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho dù bị hủy diệt, thân thể mẹ tôi cũng không thể bị hỗn đản này lợi dụng!
Minh Diệu không nói gì, cả người hắn nghiêng tới trước, trường kiếm xuôi theo sau người. Chân hắn giẫm mạnh trên sàn nhà, giống như mũi tên rời dây cung áp thẳng tới chỗ Eva đang tạm thời bất động.
Hết thảy đều đã nằm trong kế hoạch của Minh Diệu, phương pháp hợp thể nhìn qua như không thấm thía vào đâu, Mị bị thương như hôn mê bất tỉnh nhưng thật ra chỉ là Thủy Kính thuật biến ảo thành Mị cùng tính toán sai lầm không thể cứu viện cho nàng, tất cả những chuyện này đều đã được kế hoạch trước. Ngay khi biết được Mị có thể thông qua ảnh tử khống chế được địch nhân hoạt động, Minh Diệu lập tức nghĩ ra kế hoạch này.
Toàn bộ hết thảy đều là lót sẵn đường, thợ săn giỏi không chỉ có ý nghĩ còn phải có kiên nhẫn mới là trọng yếu. Để cho con mồi tự mình sinh ra ảo giác, tự đem bản thân mình coi là thợ săn, thẳng đến một khắc rơi vào cạm bẫy mới hoàn toàn tỉnh ngộ nhưng cũng đã muộn màng.
Trước mắt toàn bộ hình ảnh đã cởi sạch sắc thái nguyên bản của nó, từng đạo ánh sáng không ngừng lưu động trên không trung. Hai mắt Minh Diệu gắt gao tiếp cận quang đoàn hình người ngay trước mặt. Quang đoàn phát ra quang mang chói mắt, chẳng khác gì ánh mặt trời ban trưa, đâm vào mắt Minh Diệu đau nhói. Nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cản Minh Diệu, hai mắt của hắn không hề nháy, nỗ lực tìm kiếm điểm sáng đang không ngừng lưu động bên trong thân thể Eva thật khó phát giác.
Đó là hạch, hạch năng chỉ có ma pháp sư vĩ đại trong truyền thuyết mới có được. Chỉ cần đánh vỡ vật kia, như vậy Eva sẽ không thể tiếp tục chiếm cứ thân thể mẫu thân của Mị. Chỉ cần có thể đem cô ta bức đi ra ngoài, như vậy thiên lôi sẽ lập tức giáng xuống thực hiện sự trừng phạt theo pháp tắc không gian, đem những thứ vốn không thuộc về thế giới này hủy diệt biến mất.
- Chính là chỗ này!
Rốt cục Minh Diệu đã bắt giữ được điểm sáng kia, hắn không chút do dự, đem thanh kiếm nhắm ngay điểm sáng đâm đi vào. Điểm sáng nho nhỏ kia tiếp xúc với thanh kiếm của Minh Diệu chợt run rẩy lên, tiếp theo giống như một quả bom nổ tung oa.
Một đạo lôi điện thô to xuyên qua tầng mây dày đặc chuẩn xác đánh ngay trung ương Địa Bảo. Mặt đất cũng bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ bởi vì thiên uy hạo hãn không cách nào ngăn cản mà cảm thấy run rẩy.
- Ân? Đã xong sao?
Ở phương xa Lưu Thiên Minh cũng cảm nhận được cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa không cách nào kháng cự kia. Hắn buông tờ báo trong tay xuống lẩm bẩm nói. Tựa hồ là vì đáp lại nghi vấn của hắn, cỗ lực lượng đáng sợ kia lại một lần nữa truyền tới.
- Còn chưa a…
Lưu Thiên Minh nâng lên gọng kính, chân mày cau chặt lại:
- Tựa hồ vẫn còn chưa chấm dứt…
Xen lẫn theo lực lượng cường đại không thể kháng cự đánh xuống nóc Địa Bảo, trực tiếp xuyên vào tận bên trong. Ngay trong nháy mắt Minh Diệu đánh nát hạch năng trong cơ thể Eva, hắn liền cùng Mị cấp tốc rút lui. Bức Eva ra khỏi thân thể mẫu thân của Mị sẽ làm thiên lôi lập tức giáng xuống họ cũng đã biết trước, uy lực đủ hủy thiên diệt địa của thiên lôi họ cũng đã sớm biết được, chỉ là tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp uy lực của thiên lôi.
Diệp Tiểu Manh đang nằm mơ, hoặc là nói nàng rõ ràng mình tuyệt đối là đang nằm mơ. Loại cảm giác này không cách nào hình dung, bởi vì nếu người đang ở trong mộng cảnh rất khó nhận được đó là mộng cảnh hay sự thật. Nhưng hiện tại Diệp Tiểu Manh rõ ràng ý thức được mình đang nằm mộng, vì giấc mộng này đã nhiều lần xuất hiện trong đầu của nàng.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao mình lại rơi vào đây nữa?
Tàng cây xanh tươi rậm rạp che khuất ánh mặt trời, rừng cây vĩnh viễn không thể thoát khỏi, sương mù dày đặc phiêu đãng bên trong khu rừng, còn thêm hai bàn tay mình biến thành móng vuốt sắc bén. Tất cả chuyện này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút không hiểu rõ, nàng theo bản năng lắc đầu, nhưng không ngờ vẫy động lại chính là cái đuôi trắng lông xù sau lưng nàng.
Giấc mộng này xuất hiện gần nhất là khi nào đây? Diệp Tiểu Manh nỗ lực hồi tưởng đến. Một năm trước? Hay sớm hơn một ít? Còn có cô bé nho nhỏ cũng chính là nàng luôn xuất hiện bên trong mộng cảnh, vì sao lần này lại không xuất hiện?
- Này, cô bé kia đâu rồi?
Diệp Tiểu Manh nhìn lên không trung lớn tiếng hô:
- Cô bé kia đi ra đi, tôi muốn về nhà!
Chỉ tiếc tiếng hô của nàng cũng không được đáp lại, phiêu đãng trong không gian cũng chỉ có sương mù dày đặc cùng tiếng vang của chính nàng.
- Đừng gây náo loạn nữa đi, tôi cần phải trở về!
Diệp Tiểu Manh có chút bất mãn than thở:
- Đã đến giờ làm cơm chiều rồi đó!
Tuy rằng nhìn qua tựa hồ như lực lượng ngang nhau, nhưng trong lòng Mị biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Eva. Vô luận là tốc độ hay lực lượng hai người vẫn kém thật xa. Duy nhất hiện tại chống đỡ để hai người họ không bị thua chính là Eva kiêng kỵ Hoài Tố đang trong tay Minh Diệu. Càng là đại nhân vật, càng để ý tới tính mạng của mình, những lời này đặt ở thời điểm nào cũng đều là chính xác.
Tuy rằng như thế nhưng Minh Diệu cùng Mị vẫn cảm thấy được áp lực càng ngày càng nặng. Một thêm một nhiều khi cũng không phải là hai, một trăm thêm một ngàn cũng không phải một ngàn mốt mà trở thành một trăm, thậm chí càng ít hơn. Minh Diệu nén xuống linh lực cộng thêm Mị, tối đa cũng chỉ có thể tương đương phân nửa Mị, mà nhiều ra phân nửa vẫn là công lao của Hoài Tố.
Trên người Mị đã có vài miệng vết thương. Đối thủ cầm trong tay cũng không phải là binh khí bình thường, mà là trường thương trong truyền thuyết có thể giết thần. Tuy rằng mỗi kích đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mũi thương lướt qua làn da của Mị đều mang đi một ít lực lượng, đồng thời làm cho Mị cảm thấy mê muội. Cho dù chọn dùng loại chiến thuật không thể tưởng tượng nổi hiện tại, Minh Diệu cùng Mị vẫn dần dần rơi xuống hạ phong.
Tận sâu trong rừng cây truyền tới thanh âm tiếng thở dốc nặng nề thật khó phát giác, điều này làm cho Diệp Tiểu Manh thập phần đắc ý. Thanh âm này thật nhỏ tới mức khó thể nghe thấy, nếu không phải nàng có đôi tai đầy lông tơ linh mẫn, chỉ sợ sẽ bị nàng trực tiếp bỏ qua. Nàng vội vàng theo phương hướng thanh âm truyền tới đi qua, lại thấy được một màn không sao tưởng tượng nổi.
Cô bé giống như nàng ở thời kỳ nhi đồng đang dùng hai tay gắt gao túm chặt một con quái vật đáng sợ. Con quái vật kia thập phần khổng lồ, bộ mặt dữ tợn. Nhưng chính là con quái vật có tướng mạo làm người khác cảm thấy đáng sợ kia trên gương mặt nó hiện tại lại tràn ngập sợ hãi. Phân nửa người của nó ở bên dưới đã không nhìn thấy, đang chìm vào một cái động lớn bên trong lòng đất. Phảng phất như đang có một cỗ lực lượng thật cường đại đang muốn đem con quái vật thật lớn kia cắn nuốt đi xuống. Một cô bé nho nhỏ giống như chính nàng còn đang dùng hết toàn bộ lực lượng ngăn trở con quái vật kia bị cắn nuốt.
- A, như thế nào lại mơ thấy thứ đáng sợ như vậy đây, gần đây mình đâu có trộm xem phim kinh dị chứ!
Diệp Tiểu Manh mơ hồ cảm giác được con quái vật kia tựa hồ có chút quen mặt, không biết đã nhìn thấy qua ở địa phương nào, thế nhưng khi nàng cố gắng hồi ức lại nhưng không nhớ nổi được gì.
- Kẻ ngốc bên kia mau lại đây giúp ta!
Cánh tay đang nắm chặt lấy quái vật nỗ lực lôi nó ra khỏi hắc động bên dưới, cô bé kia thấy được Diệp Tiểu Manh vội kêu lên:
- Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục tồn tại, liền tới giúp ta đi!
- Vì sao?
Diệp Tiểu Manh có chút khó hiểu. Quái vật đáng sợ như thế, chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên là có thể nhận ra được là vật thập phần tà ác. Quái vật đáng sợ lại tà ác, bị hắc động cắn nuốt sạch sau đó biến mất đi, như vậy không tốt sao?
- Nếu như ngươi muốn bị biến mất ta cũng không để ý, nhưng ta không muốn cũng trở thành giống như ngươi.
Cô bé kia dùng ngữ khí chán ghét nói:
- Tuy rằng ta cũng rất chán ghét thứ này chui vào trong thân thể hiện tại, nhưng bây giờ nếu như nó bị biến mất, như vậy hai người chúng ta chỉ sợ cũng phải rơi vào kết cục giống như nó!
Diệp Tiểu Manh cũng không tiếp tục tranh cãi, chạy nhanh tới cùng cô bé kia giữ chặt quái vật nọ, muốn nỗ lực kéo nó ra khỏi hắc động. Ở trong ấn tượng của nàng, mặc dù cô bé kia nói chuyện thật sự rất khó nghe, nhưng tựa hồ cũng từng trợ giúp qua chính mình, hơn nữa nhìn qua cũng không giống như đang nói dối. Đối với người có ý nghĩ đơn giản như nàng mà nói, tin tưởng một người cũng không cần có quá nhiều lý do, một lý do cũng đã đủ.
Nhưng cho dù đã tập trung lực lượng của hai nàng nhưng quái vật hình thể khổng lồ kia vẫn đang không ngừng bị hút vào hắc động, hắc động kia có lực hút mạnh mẽ vô cùng, hai nàng căn bản không cách nào ngăn cản.
- Ân…
Hai đạo bóng đen lại bay sát qua bên người, Mị cảm thấy sau lưng truyền tới đau đớn, tiếp theo là cảm giác mê muội không cách nào kháng cự. Loại cảm giác này làm cho nàng cơ hồ muốn nôn mửa, vừa thất thần Minh Diệu liền rơi khỏi ảnh tử của nàng.
Eva tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, sát thần thương trong truyền thuyết bị nàng xem như dụng cụ duy nhất sử dụng như ném lao ném đi ra. Minh Diệu vội vàng lăn tròn trên mặt đất tránh thoát, không bị sát thần thương xuyên vào trong cơ thể mà rơi vào cái chết.
- Mị, cô sao rồi?
Minh Diệu lăn tròn trên mặt đất bật dậy, lại chứng kiến Mị đã từ trạng thái ảnh tử hiện ra thân hình, lẳng lặng nằm trên sàn nhà không biết sống chết. Hắn vội vàng tiến lên ôm lấy thân thể của Mị, lăn tròn tránh thoát sát thần thương đánh tới.
- Không chết được đi, đại khái…
Hiện tại Mị nói chuyện cũng có chút miễn cưỡng, hai mắt như trợn lên. Vết thương trên người tràn máu, nhuộm đỏ cả mặt đất. Minh Diệu lật thân thể của Mị phát hiện phần lưng bị một vết thương xé rách nghiêm trọng, sâu tận xương.
- Ha ha, cho dù là hai con kiến cũng không thể nào là đối thủ của một con voi!
Eva cũng từ trong ảnh tử hiện ra thân hình, dương dương tự đắc nói. Dùng ngôn ngữ hoặc động tác hết thảy có thể lợi dụng tới vũ nhục đối thủ, đả kích lòng tự tôn cùng tự tin của đối thủ là việc làm mà nàng ta thích nhất. Có lẽ bởi vì lúc trước khi còn ở trong trạng thái linh hồn tồn tại từng nhận lấy nhiều vũ nhục cùng tra tấn như thế, vì vậy tận đáy lòng Eva luôn yêu thích loại cảm giác đùa bỡn đối thủ.
- Một mình ta cũng có thể giết chết ngươi!
Minh Diệu cũng không tiếp tục nói nhảm, đặt Mị xuống đất liền trực tiếp xông tới.
Huy kiếm, Minh Diệu lại chỉ đánh vào không khí. Hắn cũng không dừng lại tại chỗ, trực tiếp dùng Hư Bộ đi vòng quanh. Cũng một bước khoảng cách này làm Minh Diệu lại tránh được sát thần thương đâm lên từ dưới nền đất.
- Ngươi cho rằng ở dưới mặt đất chơi đánh lén thì ta không làm gì được ngươi sao?
Toàn thân Minh Diệu như cuồn cuộn mấp máy, phía trước linh lực bị chuyển hóa thành vật chất lan khắp xương lại bắt đầu giống như hồng thủy vỡ đê, ầm ầm chảy xiết. Minh Diệu hét lớn một tiếng, mười ngón tay mạnh mẽ đập mạnh xuống sàn nhà.
Lấy Minh Diệu làm trung tâm, từng cây nham thạch bén nhọn chui phá sàn nhà do hợp kim chế thành, ở chung quanh hình thành một đường kính chừng mười thước. Minh Diệu cũng không có ý đặc biệt dùng linh lực tập trung vị trí của Eva, đối diện với địch nhân luôn chạy tán loạn không bắt giữ kịp bước chân nàng ta, phạm vi công kích tuy rằng tiêu hao rất lớn nhưng thường thường cũng dễ dàng tạo được hiệu quả nhất.
Bị nham thạch bức bách, hai cánh Eva mở ra bay lên không trung. Nhìn xuống bên dưới, vô số nham thạch nổi lên chẳng khác gì núi châm nhọn, nhưng nam nhân lẽ ra phải đứng ngay trung ương hiện tại đã biến mất không còn nhìn thấy.
Sau đầu truyền tới tiếng xé gió, Eva cũng không quay đầu lại giơ thương đón đỡ. Nhưng nàng ta lại không hề nghĩ đến Minh Diệu đã nhảy lên trước cả nàng, đợi khi nàng vừa xuất hiện thì hắn liền hạ xuống, lực lượng huy kiếm cộng thêm lực hút của trái đất đem Eva đã phán đoán sai lầm trực tiếp đánh rơi xuống đất.
Eva bị rơi xuống núi châm kia, bụi mù văng tung tóe. Nham thạch tạo thành châm nhọn sắc bén cũng không tạo được vết thương lên thân thể Eva nhưng lại làm nàng ta có vẻ có chút chật vật.
- Ta tức giận!
Eva phủi đi bụi đất dính trên người, biến mất ở địa phương đang đứng. Một giây sau nàng ta lại hiện ra trong ảnh tử dưới mặt đất, đứng bên cạnh Mị đang nằm trên sàn nhà không biết sinh tử.
- Không xong!
Minh Diệu vừa rơi xuống đất, liền thấy Eva di chuyển tới bên người Mị. Hiện tại Mị té ngã trên sàn nhà, tựa hồ đã mất đi tri giác, căn bản không hề có chút năng lực phản kháng. Nhưng vị trí lại cách hắn rất xa, muốn tiến tới cứu viện cũng đã không còn kịp.
- Dám chọc giận ta cần phải trả giá đắt!
Eva đã giơ cao sát thần thương:
- Giết bạn của ngươi trước, xem như lợi tức tốt lắm!
Minh Diệu cách Mị khoảng năm thước khoảng cách, nhưng năm thước ngắn ngủi hiện tại biến thành chướng ngại không thể vượt qua. Hắn chỉ có thể liều mạng lao tới, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào thì thanh trường thương lóe ra hào quang màu đen cũng sẽ đâm vào trong thân thể Mị trước khi hắn kịp đuổi tới.
- Ha ha ha ha ha, đây là kết quả chọc giận ta…Ân?
Xúc cảm truyền tới trên tay làm Eva nhất thời thất thần. Đây không phải cảm giác đâm vào trong thân thể mà là xuyên qua hư không đâm trúng sàn nhà cứng rắn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, sát thần thương đúng là xuyên thấu qua thân thể của Mị, nhưng cỗ thân thể đang nằm trên mặt đất không biết sinh tử đang hóa thành từng mảnh bọt khí màu lam biến mất trong không khí.
- Minh Diệu, chính là hiện tại!
Mị đột nhiên từ dưới ảnh tử trong sàn nhà chui ra, ảnh tử màu đen vẫn chưa hóa thành thật thể, vẫn duy trì nguyên hình thái. Hiện tại nàng muốn trói buộc địch nhân cũng không phải nhân tạo thiên sứ, mà là Eva đã cường đại đến mức không tưởng tượng nổi. Hai chân của nàng đạp mạnh trên mặt đất cũng không nhúc nhích, dưới chân là ảnh tử của Eva bị ngọn đèn chiếu rọi hiện ra tới.
Eva bừng tỉnh từ trong hoang mang, lại phát hiện thân thể mình không cách nào nhúc nhích, điều này làm Eva cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tuy rằng đang sử dụng thân thể của một con Ảnh Mị, nhưng vẫn còn chưa dung hợp được trí nhớ, Eva căn bản không biết được vì sao thân thể mình đột nhiên mất đi năng lực hoạt động. Kết hợp với những hình ảnh trước đó, Eva đột nhiên chán nản phát hiện mình lại một lần nữa lọt vào trong cạm bẫy.
- Đem kẻ hỗn đản này đuổi ra thân thể mẹ của tôi!
Mị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho dù bị hủy diệt, thân thể mẹ tôi cũng không thể bị hỗn đản này lợi dụng!
Minh Diệu không nói gì, cả người hắn nghiêng tới trước, trường kiếm xuôi theo sau người. Chân hắn giẫm mạnh trên sàn nhà, giống như mũi tên rời dây cung áp thẳng tới chỗ Eva đang tạm thời bất động.
Hết thảy đều đã nằm trong kế hoạch của Minh Diệu, phương pháp hợp thể nhìn qua như không thấm thía vào đâu, Mị bị thương như hôn mê bất tỉnh nhưng thật ra chỉ là Thủy Kính thuật biến ảo thành Mị cùng tính toán sai lầm không thể cứu viện cho nàng, tất cả những chuyện này đều đã được kế hoạch trước. Ngay khi biết được Mị có thể thông qua ảnh tử khống chế được địch nhân hoạt động, Minh Diệu lập tức nghĩ ra kế hoạch này.
Toàn bộ hết thảy đều là lót sẵn đường, thợ săn giỏi không chỉ có ý nghĩ còn phải có kiên nhẫn mới là trọng yếu. Để cho con mồi tự mình sinh ra ảo giác, tự đem bản thân mình coi là thợ săn, thẳng đến một khắc rơi vào cạm bẫy mới hoàn toàn tỉnh ngộ nhưng cũng đã muộn màng.
Trước mắt toàn bộ hình ảnh đã cởi sạch sắc thái nguyên bản của nó, từng đạo ánh sáng không ngừng lưu động trên không trung. Hai mắt Minh Diệu gắt gao tiếp cận quang đoàn hình người ngay trước mặt. Quang đoàn phát ra quang mang chói mắt, chẳng khác gì ánh mặt trời ban trưa, đâm vào mắt Minh Diệu đau nhói. Nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cản Minh Diệu, hai mắt của hắn không hề nháy, nỗ lực tìm kiếm điểm sáng đang không ngừng lưu động bên trong thân thể Eva thật khó phát giác.
Đó là hạch, hạch năng chỉ có ma pháp sư vĩ đại trong truyền thuyết mới có được. Chỉ cần đánh vỡ vật kia, như vậy Eva sẽ không thể tiếp tục chiếm cứ thân thể mẫu thân của Mị. Chỉ cần có thể đem cô ta bức đi ra ngoài, như vậy thiên lôi sẽ lập tức giáng xuống thực hiện sự trừng phạt theo pháp tắc không gian, đem những thứ vốn không thuộc về thế giới này hủy diệt biến mất.
- Chính là chỗ này!
Rốt cục Minh Diệu đã bắt giữ được điểm sáng kia, hắn không chút do dự, đem thanh kiếm nhắm ngay điểm sáng đâm đi vào. Điểm sáng nho nhỏ kia tiếp xúc với thanh kiếm của Minh Diệu chợt run rẩy lên, tiếp theo giống như một quả bom nổ tung oa.
Một đạo lôi điện thô to xuyên qua tầng mây dày đặc chuẩn xác đánh ngay trung ương Địa Bảo. Mặt đất cũng bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ bởi vì thiên uy hạo hãn không cách nào ngăn cản mà cảm thấy run rẩy.
- Ân? Đã xong sao?
Ở phương xa Lưu Thiên Minh cũng cảm nhận được cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa không cách nào kháng cự kia. Hắn buông tờ báo trong tay xuống lẩm bẩm nói. Tựa hồ là vì đáp lại nghi vấn của hắn, cỗ lực lượng đáng sợ kia lại một lần nữa truyền tới.
- Còn chưa a…
Lưu Thiên Minh nâng lên gọng kính, chân mày cau chặt lại:
- Tựa hồ vẫn còn chưa chấm dứt…
Xen lẫn theo lực lượng cường đại không thể kháng cự đánh xuống nóc Địa Bảo, trực tiếp xuyên vào tận bên trong. Ngay trong nháy mắt Minh Diệu đánh nát hạch năng trong cơ thể Eva, hắn liền cùng Mị cấp tốc rút lui. Bức Eva ra khỏi thân thể mẫu thân của Mị sẽ làm thiên lôi lập tức giáng xuống họ cũng đã biết trước, uy lực đủ hủy thiên diệt địa của thiên lôi họ cũng đã sớm biết được, chỉ là tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp uy lực của thiên lôi.
/397
|