Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, Minh Diệu nghe được hô hấp đều đều của nàng, thở phào nhẹ nhõm, cô gái nhỏ này tựa hồ như vừa ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng còn chép chép miệng.
Đặt Diệp Tiểu Manh nằm lên chiếc ghế dài gần bên, Minh Diệu đi tới xem xét thương thế của a Trạch một chút, gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Đỡ a Trạch ngồi dậy, Minh Diệu chợt nghe được bên trong rừng cây có chút thanh âm.
Nhíu nhíu mày, Minh Diệu đề phòng hướng rừng cây đi tới.
Tàng cây bị vạch ra, một người đàn ông trung niên quần áo lam lũ đang tập tễnh bước ra ngoài, trên người có không ít vết thương.
- Ông là…
Minh Diệu nhìn thấy đi ra ngoài chính là nhân loại, thở phào nhẹ nhõm.
- Khái khái…
Người trung niên ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây:
- Có thuốc lá không?
Minh Diệu đi tới, lấy gói thuốc lá trong túi áo, đưa cho người trung niên một điếu, dùng bật lửa giúp hắn châm thuốc.
Người trung niên rít sâu một hơi:
- Khuya hôm nay thật đúng là minh tinh tụ họp, lại có thể gặp được Tần gia tiểu công tử!
Minh Diệu nhíu mày, cũng không tiếp lời:
- Ông được hiệp hội phái tới hỗ trợ sao? Vì sao lại biến thành như vậy?
- Khái khái, nói ra thật xấu hổ!
Phạm Đồng cười cười tự giễu:
- Nửa đường bị một con cương thi ngăn cản, thật đáng chế giễu.
- Cương thi?
Minh Diệu nhớ tới mùi máu tươi nhàn nhạt vừa thổi qua cùng thanh âm không biết truyền đến từ nơi nào, trong lòng đột nhiên nhảy mạnh. Nói như vậy vừa hỗ trợ đánh Diệp Tiểu Manh trong trạng thái bạo tẩu ngất xỉu chính là con cương thi trong lời nói của người trung niên trước mắt này rồi. Với thương thế của người trung niên cùng thân thủ đánh ngất xỉu Diệp Tiểu Manh mà xem, con cương thi kia tuyệt đối thật lợi hại, có lẽ có tới mấy trăm năm đạo hạnh.
- Xin hỏi họ gì?
Minh Diệu hỏi.
- Tôi là tiểu nhân vật, Tần gia tiểu công tử tự nhiên sẽ không biết loại người râu ria như tôi đâu.
Phạm Đồng cười hắc hắc hai tiếng:
- Tôi họ Phạm.
- Ông chính là Phạm Đồng?
Minh Diệu nghe được hắn tự xưng họ Phạm, trong lòng thầm giật mình. Họ Phạm này cũng được xem như có tiếng, bên trong Linh giới xem như cũng có chút nổi danh, nhưng trong mấy chục năm gần đây một đời lại không bằng một đời, dần dần có chút xuống dốc.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có thể đánh người của Phạm gia bị thương thành như vậy, hơn nữa còn ngăn cản hắn đến đây hỗ trợ, lại đánh ngất xỉu Diệp Tiểu Manh, còn nói có sâu xa với Diệp Trọng, Minh Diệu cảm giác trong đầu có chút loạn, cương thi thần thần bí bí kia rốt cục có mục đích gì?
- Tần gia tiểu công tử lại biết tên của tôi, thật là vinh hạnh!
Phạm Đồng hắc hắc cười hai tiếng quái dị, giọng nói có chút âm dương quái khí.
- Tôi không phải là Tần gia tiểu công tử gì, tôi tên là Minh Diệu.
Minh Diệu cau mày, khẩu khí có chút lạnh lùng:
- Ông nghỉ ngơi một chút, xe cứu thương sắp tới.
Nói xong hắn đứng dậy tránh đi, lo chiếu cố cho Diệp Tiểu Manh.
Phạm Đồng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Minh Diệu rời đi, cười hắc hắc, bóp tắt tàn thuốc nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mới vừa rồi chịu một kích lôi đình của Lưu Thiên Minh, mặc dù né được một chút, nhưng vẫn làm cho hắn bị thương ngoài da. So sánh với việc tổn thương thân thể, đả thương trong lòng càng thêm nghiêm trọng. Vốn tràn đầy tự tin, dần dần lại có chút dao động. Ba mươi năm trước hắn có thể viện lý do tuổi mình còn nhỏ công lực không đủ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay hắn thật sự không tìm được lý do nào để viện cớ vì thất bại của mình.
…
A Trạch mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng toát, vừa định ngồi dây liền cảm giác nơi ngực nhói lên đau đớn.
- A, cô tỉnh rồi, đừng nên lộn xộn, bác sĩ nói cô phải nghỉ ngơi cho tốt!
Thanh âm cô bạn thân từ bên cạnh truyền đến.
- Tiểu Manh? Cô không sao chứ?
Nhìn Diệp Tiểu Manh đang gọt trái táo cho mình, a Trạch cảm thấy như mình vừa thấy một giấc mộng thật dài, trong mộng Diệp Tiểu Manh biến thành một quái vật có răng nanh, gọn gàng giết chết con quái vật đang định giết chết nàng.
- Đâu có chuyện gì chứ?
Diệp Tiểu Manh nghe a Trạch hỏi liền sửng sốt:
- Tôi thật sự là vô dụng, ngay thời điểm cô nguy hiểm nhất lại ngất xỉu, cũng may Minh Diệu tới kịp, tiêu diệt con quái vật kia cứu cô.
- Minh Diệu?
A Trạch đột nhiên nghĩ tới trước khi nàng ngất xỉu từng nhìn thấy người thanh niên có mái tóc rối bù kia.
- Đã thức chưa?
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một người thanh niên mặc áo ngoài màu xám tro mang theo kính đen quê mùa đi vào.
- Tiểu Manh, đi tìm bác sĩ, nếu bạn của cô đã tỉnh thì để bác sĩ kiểm tra lại cho nàng một chút.
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh nói.
- Được!
Diệp Tiểu Manh buông trái táo trong tay xuống liền chạy ra cửa.
- Anh có lời gì muốn nói với tôi sao?
A Trạch nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng cảm giác nói không nên lời. Ánh mắt lãnh khốc làm cho nàng có chút khẩn trương, không biết Minh Diệu cố ý gọi Tiểu Manh ra ngoài là vì chuyện gì.
- Cô rất thông minh, cũng rất ngu xuẩn!
Minh Diệu nhìn nữ sinh trước mắt, đối với tiểu nữ sinh này hắn có chút oán hận, oán hận nàng cuốn theo Diệp Tiểu Manh đi vào nguy hiểm, cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao đối với một cô bé xinh đẹp đang bị thương cũng không nên nói ra lời gì quá nặng nề, hơn nữa cô bé này là bạn thân nhất của Tiểu Manh, hắn không muốn phá hư tình bạn thật không dễ dàng đạt được của Diệp Tiểu Manh.
- Tiểu Manh đã quên mất chuyện đêm hôm qua, cho nên cô tốt nhất cũng nên quên mất, vĩnh viễn cũng đừng nhớ lại!
Minh Diệu xoa xoa huyệt Thái Dương, sửa sang lại ý nghĩ một chút:
- Hơn nữa sau này tuyệt đối không thể tiếp tục cuốn theo nàng vào trong loại chuyện này.
- Có thể nói cho tôi biết rốt cục Tiểu Manh là…
- Không thể!
Minh Diệu cắt đứt câu hỏi của a Trạch:
- Cô chỉ cần bảo đảm với tôi, sau này sẽ không cuốn Tiểu Manh vào loại chuyện này. Cô thích bắt quỷ trừ yêu là chuyện riêng của cô, cô có thể đi chịu chết, nhưng đừng liên lụy bạn thân của cô.
A Trạch cắn môi, nàng có chút ủy khuất, nhưng lại không cách nào phản bác. Lòng hiếu kỳ tràn đầy cùng tính cách thà chết không chịu thua của nàng đích xác là đầu sỏ đưa tới chuyện nguy hiểm tính mạng lần này.
- Cô bảo đảm?
Giọng nói của Minh Diệu không cho phép phản đối.
- Tôi bảo đảm!
A Trạch quay đầu đi:
- Tôi thấy mệt mỏi, mời đi ra ngoài!
Minh Diệu nhìn thoáng qua cô bé quật cường trên giường, thân thể nàng khẽ run rẩy, tựa hồ đang cố nén để đừng bật khóc thành tiếng, thở dài một hơi, Minh Diệu xoay người rời đi.
Mới vừa mở cửa phòng, a Trạch lại đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ anh định cả đời cứ xem Tiểu Manh như một đứa con nít chưa trưởng thành, cứ bảo vệ nàng một bước không rời. Chẳng lẽ anh không thể cho phép nàng được độc lập suy nghĩ, đi đối mặt mọi chuyện. Anh đã có năng lực, tại sao không đem năng lực của anh dạy cho nàng, để cho nàng có được lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu lần này anh không kịp thời chạy tới, sẽ phát sinh ra chuyện gì chính anh cũng không nghĩ ra được sao?
- Chuyện giữa chúng ta, cô sẽ không hiểu, cô cũng không cần hiểu!
Minh Diệu khép cửa phòng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.
…
- Này này, Minh Diệu, ngày đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi a Trạch nàng nói cũng không biết, chú nói lại tỉ mỉ cho tôi nghe một chút đi.
Diệp Tiểu Manh nhảy lên sô pha, đưa tay giật tờ báo trong tay Minh Diệu.
- Không có gì, cô té xỉu, nàng cũng té xỉu, khi tôi tới đã thu thập con quái vật kia, chỉ đơn giản như vậy.
Minh Diệu rõ ràng đang trả lời cho có lệ.
- Không được, chú phải cặn kẽ nói với tôi!
Diệp Tiểu Manh liền làm ra bộ dạng anh không nói tôi liền cắn chết anh, đáng tiếc theo Minh Diệu xem ra, bộ dạng này quả thực giống như bộ dạng làm nũng của một con mèo nhỏ không chiếm được thức ăn.
- Cô thật không nhớ rõ?
Minh Diệu buông tờ báo trong tay xuống.
- Tôi chỉ nhớ được chút ít, có chút không nhớ rõ.
Diệp Tiểu Manh cố gắng vận dụng tiểu não vốn không mấy phát đạt của nàng, bắt đầu nhớ lại:
- Tôi chỉ nhớ được tôi bị con quái vật kia bắt được, nó siết cổ tôi rất đau, sau đó tôi liền thấy một giấc mộng, mộng thấy tôi đang ở bên trong một rừng cây rậm rạp, mặt trời chói mắt, có một con sông nhỏ, còn có một người đàn ông đang nhìn tôi cười. Tôi tựa hồ biết người đàn ông kia, nhưng lại không nghĩ ra hắn lại là ai. Sau đó khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy chú.
Minh Diệu thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tiểu Manh không nhớ rõ đêm đó nàng đã biến đổi thành hình dáng quái dị kia chính là một chuyện tốt, sự việc còn chưa tới mức không thể cứu vãn. Minh Diệu quyết định đi tìm Lê bàn tử hàn huyên một chút, nghe xem một chút ý nghĩ của hắn.
- Tôi đi ra ngoài làm việc, buổi tối trở về ăn cơm.
Minh Diệu cầm lấy chiếc áo khoác móc trên giá:
- Tối nay tôi muốn ăn thịt kho, còn nữa, vớ của tôi chưa giặt, mấy đôi còn lại đều mang dơ hết rồi.
- Nè, chẳng lẽ tôi chỉ có một ngày nghỉ thôi mà chú lại sai bảo thiếu nữ xinh đẹp như tôi làm chuyện này chuyện kia, chú đây là muốn nghiền ép lao động trẻ em!
Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng lầm bầm:
- Cũng không chịu mang tôi ra ngoài chơi.
Minh Diệu cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Diệp Tiểu Manh tới gần.
Diệp Tiểu Manh cho rằng Minh Diệu đã đáp ứng dẫn nàng ra ngoài chơi, cao hứng vội vàng chạy tới, vẻ mặt mong đợi.
Minh Diệu vươn ra tay phải, hung hăng ngắt lên mặt Diệp Tiểu Manh:
- Cô xông ra họa lớn như vậy cho tôi, còn nhiều yêu cầu như vậy, khuya nay làm cơm tối không ngon xem tôi có đem cô đóng thùng gởi qua đường bưu điện cho tù trưởng Abu Dhabi làm vợ bé thứ hai mươi tám của hắn hay không, ha ha ha ha…
Nói xong hắn xoay người ra cửa.
Diệp Tiểu Manh xoa xoa gương mặt bị ngắt đau, vẻ mặt không chút tình nguyện hướng bóng lưng Minh Diệu làm ra mặt quỷ.
Đi trên đường, Minh Diệu lại nhớ tới câu nói cuối cùng của a Trạch bên trong bệnh viện, có chút do dự không chừng. A Trạch nói không phải không có lý, hắn không thể nào suốt 24h đồng hồ ở bên cạnh Diệp Tiểu Manh, nếu gặp phải loại trạng thái hắn phải bế quan không thể quấy rầy, Diệp Tiểu Manh xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ hối hận cả đời. Hắn bắt đầu do dự, rốt cục có nên dạy chút pháp thuật tự vệ cho Diệp Tiểu Manh hay không.
- Đã như vậy có dạy hay không dạy cho nàng cũng là giống nhau.
Lê bàn tử ngồi trên xe lăn, vẻ mặt say mê khều mũi, làm cho Minh Diệu rất muốn hung hăng đạp cho hắn mấy đá.
- Trước kia anh có điều cố kỵ sợ tiểu nữ sinh này tiếp xúc quá nhiều chuyện của Linh giới sẽ làm uế máu trong cơ thể sôi trào. Nhưng lần này lại thức tỉnh trước rồi, không bằng dạy cho nàng chút đồ vật căn bản đi, nói không chừng sau này nàng có thể dựa vào lực ý chí của mình đi khống chế được huyết mạch của mình.
- Nhưng tôi sợ…
Minh Diệu vẫn còn có chút do dự.
- Lần này xem ra bởi vì bản thân gặp phải uy hiếp, cho nên mới bị thức tỉnh sớm.
Lê bàn tử xoa xoa tay trên bàn:
- Mặc dù bây giờ đã khôi phục lại bình thường, nhưng nếu sau này còn tiếp tục xuất hiện loại chuyện như vậy, vạn nhất phát triển tới tình trạng không thể cứu vãn, anh có hối hận cũng không còn kịp. Còn không bằng thừa dịp bây giờ để cho nàng luyện tập nhiều hơn một chút.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Nghe bạn học của Tiểu Manh nói, phía sau chuyện này có người điều khiển, nhưng vẫn chưa tìm được bàn tay đen kia.
- Không phải con cương thi kia sao?
Lê bàn tử hỏi.
- Không biết!
Minh Diệu lắc đầu:
- Lấy thân thủ của hắn căn bản không cần phí lớn khí lực như vậy, nó chỉ cần tùy tiện động đầu ngón tay thì cả trường học sẽ biến thành một mảnh tử địa.
- Xem ra anh muốn bỏ mặc những chuyện này qua một bên cũng không được rồi!
Lê bàn tử híp mắt nhìn Minh Diệu:
- Bất quá tôi xem anh kể từ sau khi khôi phục lại linh lực, ngược lại càng thêm thích thú đối với mấy sự kiện linh dị thêm nữa rồi.
- Mặc cho anh nói thế nào cũng được.
Minh Diệu lười giải thích với tên mập mạp lôi thôi này:
- Tiểu Ngọc theo tôi về nhà, một mình anh tiếp tục ở nơi này tự mình lôi thôi đi!
Đặt Diệp Tiểu Manh nằm lên chiếc ghế dài gần bên, Minh Diệu đi tới xem xét thương thế của a Trạch một chút, gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Đỡ a Trạch ngồi dậy, Minh Diệu chợt nghe được bên trong rừng cây có chút thanh âm.
Nhíu nhíu mày, Minh Diệu đề phòng hướng rừng cây đi tới.
Tàng cây bị vạch ra, một người đàn ông trung niên quần áo lam lũ đang tập tễnh bước ra ngoài, trên người có không ít vết thương.
- Ông là…
Minh Diệu nhìn thấy đi ra ngoài chính là nhân loại, thở phào nhẹ nhõm.
- Khái khái…
Người trung niên ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây:
- Có thuốc lá không?
Minh Diệu đi tới, lấy gói thuốc lá trong túi áo, đưa cho người trung niên một điếu, dùng bật lửa giúp hắn châm thuốc.
Người trung niên rít sâu một hơi:
- Khuya hôm nay thật đúng là minh tinh tụ họp, lại có thể gặp được Tần gia tiểu công tử!
Minh Diệu nhíu mày, cũng không tiếp lời:
- Ông được hiệp hội phái tới hỗ trợ sao? Vì sao lại biến thành như vậy?
- Khái khái, nói ra thật xấu hổ!
Phạm Đồng cười cười tự giễu:
- Nửa đường bị một con cương thi ngăn cản, thật đáng chế giễu.
- Cương thi?
Minh Diệu nhớ tới mùi máu tươi nhàn nhạt vừa thổi qua cùng thanh âm không biết truyền đến từ nơi nào, trong lòng đột nhiên nhảy mạnh. Nói như vậy vừa hỗ trợ đánh Diệp Tiểu Manh trong trạng thái bạo tẩu ngất xỉu chính là con cương thi trong lời nói của người trung niên trước mắt này rồi. Với thương thế của người trung niên cùng thân thủ đánh ngất xỉu Diệp Tiểu Manh mà xem, con cương thi kia tuyệt đối thật lợi hại, có lẽ có tới mấy trăm năm đạo hạnh.
- Xin hỏi họ gì?
Minh Diệu hỏi.
- Tôi là tiểu nhân vật, Tần gia tiểu công tử tự nhiên sẽ không biết loại người râu ria như tôi đâu.
Phạm Đồng cười hắc hắc hai tiếng:
- Tôi họ Phạm.
- Ông chính là Phạm Đồng?
Minh Diệu nghe được hắn tự xưng họ Phạm, trong lòng thầm giật mình. Họ Phạm này cũng được xem như có tiếng, bên trong Linh giới xem như cũng có chút nổi danh, nhưng trong mấy chục năm gần đây một đời lại không bằng một đời, dần dần có chút xuống dốc.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có thể đánh người của Phạm gia bị thương thành như vậy, hơn nữa còn ngăn cản hắn đến đây hỗ trợ, lại đánh ngất xỉu Diệp Tiểu Manh, còn nói có sâu xa với Diệp Trọng, Minh Diệu cảm giác trong đầu có chút loạn, cương thi thần thần bí bí kia rốt cục có mục đích gì?
- Tần gia tiểu công tử lại biết tên của tôi, thật là vinh hạnh!
Phạm Đồng hắc hắc cười hai tiếng quái dị, giọng nói có chút âm dương quái khí.
- Tôi không phải là Tần gia tiểu công tử gì, tôi tên là Minh Diệu.
Minh Diệu cau mày, khẩu khí có chút lạnh lùng:
- Ông nghỉ ngơi một chút, xe cứu thương sắp tới.
Nói xong hắn đứng dậy tránh đi, lo chiếu cố cho Diệp Tiểu Manh.
Phạm Đồng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Minh Diệu rời đi, cười hắc hắc, bóp tắt tàn thuốc nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mới vừa rồi chịu một kích lôi đình của Lưu Thiên Minh, mặc dù né được một chút, nhưng vẫn làm cho hắn bị thương ngoài da. So sánh với việc tổn thương thân thể, đả thương trong lòng càng thêm nghiêm trọng. Vốn tràn đầy tự tin, dần dần lại có chút dao động. Ba mươi năm trước hắn có thể viện lý do tuổi mình còn nhỏ công lực không đủ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay hắn thật sự không tìm được lý do nào để viện cớ vì thất bại của mình.
…
A Trạch mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng toát, vừa định ngồi dây liền cảm giác nơi ngực nhói lên đau đớn.
- A, cô tỉnh rồi, đừng nên lộn xộn, bác sĩ nói cô phải nghỉ ngơi cho tốt!
Thanh âm cô bạn thân từ bên cạnh truyền đến.
- Tiểu Manh? Cô không sao chứ?
Nhìn Diệp Tiểu Manh đang gọt trái táo cho mình, a Trạch cảm thấy như mình vừa thấy một giấc mộng thật dài, trong mộng Diệp Tiểu Manh biến thành một quái vật có răng nanh, gọn gàng giết chết con quái vật đang định giết chết nàng.
- Đâu có chuyện gì chứ?
Diệp Tiểu Manh nghe a Trạch hỏi liền sửng sốt:
- Tôi thật sự là vô dụng, ngay thời điểm cô nguy hiểm nhất lại ngất xỉu, cũng may Minh Diệu tới kịp, tiêu diệt con quái vật kia cứu cô.
- Minh Diệu?
A Trạch đột nhiên nghĩ tới trước khi nàng ngất xỉu từng nhìn thấy người thanh niên có mái tóc rối bù kia.
- Đã thức chưa?
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một người thanh niên mặc áo ngoài màu xám tro mang theo kính đen quê mùa đi vào.
- Tiểu Manh, đi tìm bác sĩ, nếu bạn của cô đã tỉnh thì để bác sĩ kiểm tra lại cho nàng một chút.
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh nói.
- Được!
Diệp Tiểu Manh buông trái táo trong tay xuống liền chạy ra cửa.
- Anh có lời gì muốn nói với tôi sao?
A Trạch nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng cảm giác nói không nên lời. Ánh mắt lãnh khốc làm cho nàng có chút khẩn trương, không biết Minh Diệu cố ý gọi Tiểu Manh ra ngoài là vì chuyện gì.
- Cô rất thông minh, cũng rất ngu xuẩn!
Minh Diệu nhìn nữ sinh trước mắt, đối với tiểu nữ sinh này hắn có chút oán hận, oán hận nàng cuốn theo Diệp Tiểu Manh đi vào nguy hiểm, cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao đối với một cô bé xinh đẹp đang bị thương cũng không nên nói ra lời gì quá nặng nề, hơn nữa cô bé này là bạn thân nhất của Tiểu Manh, hắn không muốn phá hư tình bạn thật không dễ dàng đạt được của Diệp Tiểu Manh.
- Tiểu Manh đã quên mất chuyện đêm hôm qua, cho nên cô tốt nhất cũng nên quên mất, vĩnh viễn cũng đừng nhớ lại!
Minh Diệu xoa xoa huyệt Thái Dương, sửa sang lại ý nghĩ một chút:
- Hơn nữa sau này tuyệt đối không thể tiếp tục cuốn theo nàng vào trong loại chuyện này.
- Có thể nói cho tôi biết rốt cục Tiểu Manh là…
- Không thể!
Minh Diệu cắt đứt câu hỏi của a Trạch:
- Cô chỉ cần bảo đảm với tôi, sau này sẽ không cuốn Tiểu Manh vào loại chuyện này. Cô thích bắt quỷ trừ yêu là chuyện riêng của cô, cô có thể đi chịu chết, nhưng đừng liên lụy bạn thân của cô.
A Trạch cắn môi, nàng có chút ủy khuất, nhưng lại không cách nào phản bác. Lòng hiếu kỳ tràn đầy cùng tính cách thà chết không chịu thua của nàng đích xác là đầu sỏ đưa tới chuyện nguy hiểm tính mạng lần này.
- Cô bảo đảm?
Giọng nói của Minh Diệu không cho phép phản đối.
- Tôi bảo đảm!
A Trạch quay đầu đi:
- Tôi thấy mệt mỏi, mời đi ra ngoài!
Minh Diệu nhìn thoáng qua cô bé quật cường trên giường, thân thể nàng khẽ run rẩy, tựa hồ đang cố nén để đừng bật khóc thành tiếng, thở dài một hơi, Minh Diệu xoay người rời đi.
Mới vừa mở cửa phòng, a Trạch lại đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ anh định cả đời cứ xem Tiểu Manh như một đứa con nít chưa trưởng thành, cứ bảo vệ nàng một bước không rời. Chẳng lẽ anh không thể cho phép nàng được độc lập suy nghĩ, đi đối mặt mọi chuyện. Anh đã có năng lực, tại sao không đem năng lực của anh dạy cho nàng, để cho nàng có được lực lượng tự bảo vệ mình. Nếu lần này anh không kịp thời chạy tới, sẽ phát sinh ra chuyện gì chính anh cũng không nghĩ ra được sao?
- Chuyện giữa chúng ta, cô sẽ không hiểu, cô cũng không cần hiểu!
Minh Diệu khép cửa phòng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.
…
- Này này, Minh Diệu, ngày đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi a Trạch nàng nói cũng không biết, chú nói lại tỉ mỉ cho tôi nghe một chút đi.
Diệp Tiểu Manh nhảy lên sô pha, đưa tay giật tờ báo trong tay Minh Diệu.
- Không có gì, cô té xỉu, nàng cũng té xỉu, khi tôi tới đã thu thập con quái vật kia, chỉ đơn giản như vậy.
Minh Diệu rõ ràng đang trả lời cho có lệ.
- Không được, chú phải cặn kẽ nói với tôi!
Diệp Tiểu Manh liền làm ra bộ dạng anh không nói tôi liền cắn chết anh, đáng tiếc theo Minh Diệu xem ra, bộ dạng này quả thực giống như bộ dạng làm nũng của một con mèo nhỏ không chiếm được thức ăn.
- Cô thật không nhớ rõ?
Minh Diệu buông tờ báo trong tay xuống.
- Tôi chỉ nhớ được chút ít, có chút không nhớ rõ.
Diệp Tiểu Manh cố gắng vận dụng tiểu não vốn không mấy phát đạt của nàng, bắt đầu nhớ lại:
- Tôi chỉ nhớ được tôi bị con quái vật kia bắt được, nó siết cổ tôi rất đau, sau đó tôi liền thấy một giấc mộng, mộng thấy tôi đang ở bên trong một rừng cây rậm rạp, mặt trời chói mắt, có một con sông nhỏ, còn có một người đàn ông đang nhìn tôi cười. Tôi tựa hồ biết người đàn ông kia, nhưng lại không nghĩ ra hắn lại là ai. Sau đó khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy chú.
Minh Diệu thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tiểu Manh không nhớ rõ đêm đó nàng đã biến đổi thành hình dáng quái dị kia chính là một chuyện tốt, sự việc còn chưa tới mức không thể cứu vãn. Minh Diệu quyết định đi tìm Lê bàn tử hàn huyên một chút, nghe xem một chút ý nghĩ của hắn.
- Tôi đi ra ngoài làm việc, buổi tối trở về ăn cơm.
Minh Diệu cầm lấy chiếc áo khoác móc trên giá:
- Tối nay tôi muốn ăn thịt kho, còn nữa, vớ của tôi chưa giặt, mấy đôi còn lại đều mang dơ hết rồi.
- Nè, chẳng lẽ tôi chỉ có một ngày nghỉ thôi mà chú lại sai bảo thiếu nữ xinh đẹp như tôi làm chuyện này chuyện kia, chú đây là muốn nghiền ép lao động trẻ em!
Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng lầm bầm:
- Cũng không chịu mang tôi ra ngoài chơi.
Minh Diệu cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Diệp Tiểu Manh tới gần.
Diệp Tiểu Manh cho rằng Minh Diệu đã đáp ứng dẫn nàng ra ngoài chơi, cao hứng vội vàng chạy tới, vẻ mặt mong đợi.
Minh Diệu vươn ra tay phải, hung hăng ngắt lên mặt Diệp Tiểu Manh:
- Cô xông ra họa lớn như vậy cho tôi, còn nhiều yêu cầu như vậy, khuya nay làm cơm tối không ngon xem tôi có đem cô đóng thùng gởi qua đường bưu điện cho tù trưởng Abu Dhabi làm vợ bé thứ hai mươi tám của hắn hay không, ha ha ha ha…
Nói xong hắn xoay người ra cửa.
Diệp Tiểu Manh xoa xoa gương mặt bị ngắt đau, vẻ mặt không chút tình nguyện hướng bóng lưng Minh Diệu làm ra mặt quỷ.
Đi trên đường, Minh Diệu lại nhớ tới câu nói cuối cùng của a Trạch bên trong bệnh viện, có chút do dự không chừng. A Trạch nói không phải không có lý, hắn không thể nào suốt 24h đồng hồ ở bên cạnh Diệp Tiểu Manh, nếu gặp phải loại trạng thái hắn phải bế quan không thể quấy rầy, Diệp Tiểu Manh xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ hối hận cả đời. Hắn bắt đầu do dự, rốt cục có nên dạy chút pháp thuật tự vệ cho Diệp Tiểu Manh hay không.
- Đã như vậy có dạy hay không dạy cho nàng cũng là giống nhau.
Lê bàn tử ngồi trên xe lăn, vẻ mặt say mê khều mũi, làm cho Minh Diệu rất muốn hung hăng đạp cho hắn mấy đá.
- Trước kia anh có điều cố kỵ sợ tiểu nữ sinh này tiếp xúc quá nhiều chuyện của Linh giới sẽ làm uế máu trong cơ thể sôi trào. Nhưng lần này lại thức tỉnh trước rồi, không bằng dạy cho nàng chút đồ vật căn bản đi, nói không chừng sau này nàng có thể dựa vào lực ý chí của mình đi khống chế được huyết mạch của mình.
- Nhưng tôi sợ…
Minh Diệu vẫn còn có chút do dự.
- Lần này xem ra bởi vì bản thân gặp phải uy hiếp, cho nên mới bị thức tỉnh sớm.
Lê bàn tử xoa xoa tay trên bàn:
- Mặc dù bây giờ đã khôi phục lại bình thường, nhưng nếu sau này còn tiếp tục xuất hiện loại chuyện như vậy, vạn nhất phát triển tới tình trạng không thể cứu vãn, anh có hối hận cũng không còn kịp. Còn không bằng thừa dịp bây giờ để cho nàng luyện tập nhiều hơn một chút.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Nghe bạn học của Tiểu Manh nói, phía sau chuyện này có người điều khiển, nhưng vẫn chưa tìm được bàn tay đen kia.
- Không phải con cương thi kia sao?
Lê bàn tử hỏi.
- Không biết!
Minh Diệu lắc đầu:
- Lấy thân thủ của hắn căn bản không cần phí lớn khí lực như vậy, nó chỉ cần tùy tiện động đầu ngón tay thì cả trường học sẽ biến thành một mảnh tử địa.
- Xem ra anh muốn bỏ mặc những chuyện này qua một bên cũng không được rồi!
Lê bàn tử híp mắt nhìn Minh Diệu:
- Bất quá tôi xem anh kể từ sau khi khôi phục lại linh lực, ngược lại càng thêm thích thú đối với mấy sự kiện linh dị thêm nữa rồi.
- Mặc cho anh nói thế nào cũng được.
Minh Diệu lười giải thích với tên mập mạp lôi thôi này:
- Tiểu Ngọc theo tôi về nhà, một mình anh tiếp tục ở nơi này tự mình lôi thôi đi!
/397
|