Nhìn Từ Mẫn cùng Minh Diệu đi vào cửa, mẹ của Từ Mẫn cười đến tít mắt, Minh Diệu hoài nghi năm đó cha Từ Mẫn cưới mẹ Từ Mẫn, bọn họ cũng chưa từng cười qua vui vẻ đến như vậy.
- Hai người ngồi chờ một chút, tôi đi thay bộ quần áo đã.
Từ Mẫn buông con gái xuông, đi vào trong phòng thay quần áo, mẹ của Từ Mẫn cũng đi theo vào phòng, hai người rì rầm nói chuyện bên trong, Minh Diệu ngồi trong phòng khách cảm thấy không đúng, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm làm nũng của Từ Mẫn cùng tiếng cười hì hì của mẹ nàng.
- Nè, anh đi theo mẹ tôi tới sao?
Tiểu Quất mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn nhẹ nhàng nhảy xuống, ngồi lên trên đùi Minh Diệu.
- Nè nè, không có một cô gái đứng đắn nào lại tùy tiện ngồi lên trên đùi đàn ông đâu.
Minh Diệu bắt đầu đùa giỡn hai bím tóc của tiểu Quất.
- Anh quản được tôi sao!
Tiểu Quất quơ quơ đầu, thoát khỏi tay Minh Diệu:
- Bây giờ tôi chỉ mới là cô bé, muốn ngồi như thế nào đều được.
Tiểu Quất níu lấy gò má Minh Diệu:
- Nói, có phải anh muốn hạ thủ với mẹ của tôi không đó?
- Làm gì chứ, rõ ràng là do bà ngoại của cô muốn tôi đẩy ngã mẹ cô mới phải đi? Làm ơn đừng oan uổng tôi!
Minh Diệu cũng bắt đầu ngắt gương mặt nhỏ bé của tiểu Quất.
- Gạt người, tôi xem anh là thấy ngực của mẹ tôi lớn, cho nên rắp tâm bất lương!
Tiểu Quất ú ớ nói.
- Cô đừng chụp mũ loạn xạ cho tôi, tôi sẽ đẩy ngã cô trước.
Trong miệng Minh Diệu cũng hàm hồ.
Một lớn một nhỏ đồng thời nắm mặt của đối phương, trong miệng lại nói những lời chỉ có hai người họ mới có thể nghe hiểu.
- Hai người không nên náo loạn đi!
Từ Mẫn thay xong quần áo đi ra. Một chiếc quần jean bó sát mặc trên người, cùng chiếc sơ mi làm nổi bật bộ ngực đầy đặn của nàng, Minh Diệu cảm giác lỗ mũi ngưa ngứa, cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai tiểu Quất thừa dịp hắn đang ngẩn người cầm tóc ngoáy mũi của hắn.
- Tiểu quỷ này!
Minh Diệu vừa định ngắt tiểu Quất, tiểu Quất cười khanh khách tung mình nhảy xuống đùi Minh Diệu, chạy tới trong ngực mẹ cô bé.
- Mẹ thật xinh đẹp!
Tiểu Quất ôm mẹ, thừa dịp Từ Mẫn không nhìn thấy hướng Minh Diệu làm mặt quỷ.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Từ Mẫn mặc áo khoác vào, che lại đôi vú ngạo nghễ, làm trong lòng Minh Diệu hơi có chút thất vọng.
- Không cần về quá sớm đâu, ăn xong cơm tối rồi về cũng được.
Đi ra cửa mẹ Từ Mẫn nhìn hai người hô to.
- Ân, không tệ không tệ, cũng giống như người một nhà rồi.
Lão nhân gia đứng ngay cửa lầm bầm làu bàu.
Từ Mẫn nắm tay trái của tiểu Quất, Minh Diệu nắm tay phải cô bé, ba người song song đi trên đường, một thiếu phụ xinh đẹp cùng một cô bé khả ái lại đi cùng một người đàn ông đầu tóc bù xù, rước lấy không ít ánh mắt, nhưng ánh mắt nhìn ba người họ đều không giống nhau. Nhìn Từ Mẫn phần lớn là thanh niên mang theo chút ái mộ, nhìn tiểu Quất là trung niên cùng người già chiếm đa số, trong mắt phần lớn là yêu thích, mà nhìn Minh Diệu thì người nào cũng có, trong ánh mắt đều là kỳ quái, người lôi thôi lếch thếch này làm sao lại có được đôi mẹ con xinh đẹp như vậy đi cùng một chỗ.
Trạm xe bus chỉ cách nhà Từ Mẫn mấy trăm thước, còn chưa đi được một nửa tiểu Quất đã hô to là không đi nổi, Minh Diệu không còn cách nào đành cõng cô bé, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu Quất Minh Diệu nhịn không được thầm nghĩ hung hăng véo mặt của cô nàng.
- Uy, tiểu quỷ, đừng quên số tuổi của cô cũng không kém mẹ cô mấy tuổi, đừng giả bộ ngây thơ có được hay không?
Minh Diệu ghé sát tai tiểu Quất hỏi nhỏ.
- Tôi thích!
Tiểu Quất đắc ý lúc lắc hai bím tóc:
- Quan trọng nhất là số tuổi sinh lý của tôi, số tuổi trong lòng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của tôi đâu.
- Tiểu quỷ đáng chết!
Trong lòng Minh Diệu âm thầm mắng:
- Sớm muộn gì bán cô vô núi cho rồi đi!
Ngồi lên xe bus, có người hảo tâm cho tiểu Quất một chỗ ngồi, tiểu Quất quyệt mồm đòi Minh Diệu ngồi cùng mình, Minh Diệu thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
- Con gái của cô cùng cha của con bé thật thân thiết nha!
Hành khách hảo tâm nhường chỗ nhìn tiểu Quất đeo theo trên người Minh Diệu, cười nói cùng Từ Mẫn.
- Đúng vậy!
Từ Mẫn cười cười cũng không đi giải thích.
- Hô hô, thật vui vẻ, tôi đã sớm hoài niệm khi mình còn bé được cõng đi chơi không cần tự mình bước đi biết bao, bây giờ rốt cục có thể thực hiện!
Tiểu Quất gục trên người Minh Diệu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
- Bản thân tôi lại hi vọng tôi đang ôm là một mỹ nữ hơn hai mươi tuổi, mà không phải là một tiểu la lỵ quỷ quái.
Minh Diệu bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.
Đi tới khu vui chơi, tiểu Quất cao giọng lớn tiếng hét, vừa vọt đi vào, nét mặt hưng phấn cũng không khác gì những cô bé cùng tuổi, Minh Diệu bắt đầu hoài nghi số tuổi trong lòng tiểu Quất có phải là bởi vì vấn đề số tuổi sinh lý cho nên đã bị thoái hóa rồi hay không.
- Tiểu Quất, chạy chậm một chút, đừng lạc mất.
Từ Mẫn chạy theo phía sau.
Nhìn tiểu Quất cầm lấy cây kẹo đường còn lớn hơn cả cái đầu của mình ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn đang nhìn bọn họ vẫy tay, Minh Diệu cùng Từ Mẫn cũng mỉm cười vẫy tay.
- Đã thật lâu không có cảm giác đi chơi nhàn nhã như vậy rồi!
Từ Mẫn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Mỗi ngày đều là vụ án, hiện trường, thi thể, chứng cớ, loại cuộc sống yên tĩnh này đã thật lâu không có hưởng thụ đến, nói lại cũng phải cảm ơn tên mập chết tiệt kia.
Nhìn Từ Mẫn đứng bên cạnh cảm thán, Minh Diệu không biết nên nói gì cho phải:
- Muốn uống chút gì không? Tôi đi mua!
- Ân, nước khoáng là được rồi.
Minh Diệu đi tới tiệm thức uống mua hai chai nước khoáng cùng một chai nước trái cây, trở về tìm Từ Mẫn, từ xa xa nhìn thấy Từ Mẫn cùng một cô gái xinh đẹp có tuổi tác tương đương đang thân mật trò chuyện, cô gái kia có mái tóc ngắn, bộ dạng thật hăng hái khỏe mạnh. Minh Diệu còn đang do dự có nên đi qua hay không, Từ Mẫn nhìn hắn vẫy vẫy tay, Minh Diệu liền đi nhanh tới.
- Để tôi giới thiệu một chút, vị này là bạn học trong trường cảnh sát của tôi, Dương Bội Gia, vị này là Minh Diệu.
Từ Mẫn giới thiệu hai người lẫn nhau.
- Chào anh!
Dương Bội Gia đưa tay ra.
Minh Diệu luống cuống chân tay đem chai nước khoáng cùng nước trái cây kẹp vào trong ngực, bắt tay Dương Bội Gia. Khi bàn tay vừa tiếp xúc, Minh Diệu liền cảm giác cô gái này nhất định không phải người bình thường, lực lượng trên tay cùng thái độ cao ngạo khiến Minh Diệu cảm giác cô gái này nhất định là lãnh đạo cao tầng.
- Nói cho anh biết, Bội Gia là nữ cảnh giám cao cấp số một số hai của Sở cảnh sát tỉnh, hơn hai mươi tuổi nàng đã thăng thành cảnh đốc, không giống như tôi, làm nhiều năm như vậy chỉ mới là cảnh ti nho nhỏ mà thôi.
Từ Mẫn cười nói.
- Quá khen, chỉ là do vận khí tốt mà thôi!
Dương Bội Gia nhẹ nhàng cười cười, trong dáng tươi cười cũng không có chút vẻ mặt tự đắc, điều này không khỏi làm Minh Diệu nảy sinh hảo cảm, có thể trẻ tuổi như vậy thân lên địa vị cao mà không tự mãn, đây không phải người nào cũng có thể làm được.
Minh Diệu cẩn thận đánh giá nữ cảnh giám cao cấp trẻ tuổi trước mắt, không thể phủ nhận Dương Bội Gia này dù đi làm nữ tiếp viên hàng không cũng thật dư sức, không chỉ có gương mặt xuất chúng, hơn nữa vóc người cũng linh lung hứng thú, Minh Diệu không khỏi nghĩ thầm thật tà ác, Dương Bội Gia này chẳng lẽ dựa vào thân thể mới ngồi lên địa vị cao trong lúc tuổi còn trẻ như vậy đi?
- Một nhà ba người các vị đã đi ra ngoài chơi, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy, ngày mốt nhà tôi có buổi tiệc, phần lớn đều là những bạn học đồng cấp cảnh hiệu, nếu có rảnh cùng tới họp mặt nhé!
Dương Bội Gia không phát giác được ý nghĩ tà ác trong lòng Minh Diệu, cười híp mắt nói.
- Tốt, vừa lúc tôi bị nghỉ phép thời gian dài, hơn nữa cũng có chút nhớ bạn học đã lâu không được gặp mặt, tôi nhất định sẽ đi.
Từ Mẫn đáp lời.
Dương Bội Gia cùng Từ Mẫn trao đổi phương thức liên lạc, nhẹ nhàng ngắt lên mặt tiểu Quất còn đang sinh hờn dỗi vì người lớn nói chuyện nên bị bỏ quên, liền vội vàng rời đi.
Nhìn Dương Bội Gia dần dần đi xa, Từ Mẫn lộ ra bộ dạng ủ rũ:
- Ai, quả thật là người so với người tức chết người, vốn chúng ta là bạn học cùng khóa, thành tích của tôi còn tốt hơn nàng thật nhiều, nhưng bây giờ chức vị của nàng lại cao hơn tôi nhiều rồi.
- Đồng nghiệp không đồng mạng thôi, đừng để ý.
Minh Diệu ôm lấy tiểu Quất đang quyệt mồm tức giận:
- Lại nói người ta thật xin đẹp, dĩ nhiên phải có nhiều cơ hội.
- Sao vậy, xem trọng người ta?
Từ Mẫn xoay đầu lại cười híp mắt nhìn Minh Diệu, trong ánh mắt lóe ra một tia giảo hoạt:
- Có cần tôi giới thiệu cho cậu một chút hay không? Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa kết hôn đâu.
- Không cần!
Minh Diệu lắc đầu:
- Bạn gái xinh đẹp như vậy tôi không dám quen, sau lưng nàng khẳng định có cả đống lớn người theo đuổi, nào đến phiên tôi.
- Như vậy cũng không nhất định.
Từ Mẫn che miệng đánh giá Minh Diệu:
- Nói không chừng nàng lại thích loại đặc thù kiểu như cậu thì sao? Tôi nghe nói kể từ sau khi nàng tốt nghiệp, vô số đàn ông điên cuồng truy đuổi nàng, dạng gì cũng có, có quyền, có tiền, đẹp trai nhưng nàng không nhìn tới, tạo hình của cậu đặc thù như vậy, không bằng đi thử xem.
Tiểu Quất gục bên tai Minh Diệu nhỏ giọng nói:
- Anh đi thử một chút xem, nhìn tôi có đem lỗ tai anh cắn xuống hay không!
Minh Diệu bĩu môi không nói gì.
Chơi xong trong khu vui chơi, tiểu Quất kiên trì đòi ngồi xe cáp treo, nhưng bởi vì có quy định nhi đồng cao chưa tới 1m2 thì không được ngồi, cho nên tiểu Quất tức giận đến vểnh chiếc miệng nhỏ nhắn, thật giống như sắp òa khóc.
- Uy uy, tiểu quỷ này!
Minh Diệu nhẹ nhàng véo mặt tiểu Quất:
- Cô không phải thành phần tri thức công ty nha, sao động một chút lại khóc nhè vậy!
- Tôi nguyện ý!
Tiểu Quất nghiêng đầu đi, không thèm để ý tới Minh Diệu:
- Tôi thích khóc lúc nào thì khóc, đây là quyền lợi của trẻ con.
Nhìn vẻ mặt con gái không cao hứng, Từ Mẫn nhìn thấy bên cạnh có chỗ dùng súng hơi bắn quả cầu có phần thưởng, liền dụ dỗ tiểu Quất, nói sẽ thắng cho cô bé một thú nhồi bông thật lớn đem về nhà.
- Không phải chứ, cô làm như vậy là phạm quy!
Minh Diệu không nghĩ tới Từ Mẫn lại ra chủ ý như vậy, bằng vào tài bắn súng của nàng chỉ sợ chủ quầy dù là Lý Gia Thành cũng sẽ bị nàng làm phá sản.
Cầm lấy súng, Từ Mẫn hít sâu một hơi, bắn một phát súng, lại không nghĩ tới bị bắn hụt. Tiểu Quất nhìn thấy mẹ bắn hụt, lại muốn quắt miệng khóc, Minh Diệu ôm lấy cô bé:
- Khoan hãy khóc, trò hay còn ở phía sau.
Những người mở quầy hàng tại khu vui chơi, phần lớn có chút thủ đoạn nhỏ, giống như loại trò chơi dùng súng hơi bắn quả cầu, sự tinh chuẩn trên súng phần lớn đều bị động tay chân, cho dù có canh thế nào cũng bắn hụt, nhưng chuyện này không làm khó được Từ Mẫn.
Từ Mẫn vừa nổ hai phát súng, vẫn bắn hụt, nàng bỏ súng xuống, trong lòng có chút suy đoán.
Lại giơ súng lên lần nữa, chỉ nghe mấy tiếng vang bành bạch, mấy quả cầu vỡ tung, chủ hàng rất không tình nguyện lấy ra phần thưởng đưa cho Từ Mẫn.
Nhìn thoáng qua chủ quầy, Từ Mẫn đem thú nhồi bông đưa cho Minh Diệu:
- Thử lại một lần!
Nhìn chủ quầy khóc không ra nước mắt cùng hai mẹ con đang ôm bốn con thú nhồi bông, Minh Diệu không khỏi thở dài một tiếng:
- Quả nhiên, đàn bà đều là động vật không nói lý lẽ!
- Hai người ngồi chờ một chút, tôi đi thay bộ quần áo đã.
Từ Mẫn buông con gái xuông, đi vào trong phòng thay quần áo, mẹ của Từ Mẫn cũng đi theo vào phòng, hai người rì rầm nói chuyện bên trong, Minh Diệu ngồi trong phòng khách cảm thấy không đúng, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm làm nũng của Từ Mẫn cùng tiếng cười hì hì của mẹ nàng.
- Nè, anh đi theo mẹ tôi tới sao?
Tiểu Quất mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn nhẹ nhàng nhảy xuống, ngồi lên trên đùi Minh Diệu.
- Nè nè, không có một cô gái đứng đắn nào lại tùy tiện ngồi lên trên đùi đàn ông đâu.
Minh Diệu bắt đầu đùa giỡn hai bím tóc của tiểu Quất.
- Anh quản được tôi sao!
Tiểu Quất quơ quơ đầu, thoát khỏi tay Minh Diệu:
- Bây giờ tôi chỉ mới là cô bé, muốn ngồi như thế nào đều được.
Tiểu Quất níu lấy gò má Minh Diệu:
- Nói, có phải anh muốn hạ thủ với mẹ của tôi không đó?
- Làm gì chứ, rõ ràng là do bà ngoại của cô muốn tôi đẩy ngã mẹ cô mới phải đi? Làm ơn đừng oan uổng tôi!
Minh Diệu cũng bắt đầu ngắt gương mặt nhỏ bé của tiểu Quất.
- Gạt người, tôi xem anh là thấy ngực của mẹ tôi lớn, cho nên rắp tâm bất lương!
Tiểu Quất ú ớ nói.
- Cô đừng chụp mũ loạn xạ cho tôi, tôi sẽ đẩy ngã cô trước.
Trong miệng Minh Diệu cũng hàm hồ.
Một lớn một nhỏ đồng thời nắm mặt của đối phương, trong miệng lại nói những lời chỉ có hai người họ mới có thể nghe hiểu.
- Hai người không nên náo loạn đi!
Từ Mẫn thay xong quần áo đi ra. Một chiếc quần jean bó sát mặc trên người, cùng chiếc sơ mi làm nổi bật bộ ngực đầy đặn của nàng, Minh Diệu cảm giác lỗ mũi ngưa ngứa, cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai tiểu Quất thừa dịp hắn đang ngẩn người cầm tóc ngoáy mũi của hắn.
- Tiểu quỷ này!
Minh Diệu vừa định ngắt tiểu Quất, tiểu Quất cười khanh khách tung mình nhảy xuống đùi Minh Diệu, chạy tới trong ngực mẹ cô bé.
- Mẹ thật xinh đẹp!
Tiểu Quất ôm mẹ, thừa dịp Từ Mẫn không nhìn thấy hướng Minh Diệu làm mặt quỷ.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Từ Mẫn mặc áo khoác vào, che lại đôi vú ngạo nghễ, làm trong lòng Minh Diệu hơi có chút thất vọng.
- Không cần về quá sớm đâu, ăn xong cơm tối rồi về cũng được.
Đi ra cửa mẹ Từ Mẫn nhìn hai người hô to.
- Ân, không tệ không tệ, cũng giống như người một nhà rồi.
Lão nhân gia đứng ngay cửa lầm bầm làu bàu.
Từ Mẫn nắm tay trái của tiểu Quất, Minh Diệu nắm tay phải cô bé, ba người song song đi trên đường, một thiếu phụ xinh đẹp cùng một cô bé khả ái lại đi cùng một người đàn ông đầu tóc bù xù, rước lấy không ít ánh mắt, nhưng ánh mắt nhìn ba người họ đều không giống nhau. Nhìn Từ Mẫn phần lớn là thanh niên mang theo chút ái mộ, nhìn tiểu Quất là trung niên cùng người già chiếm đa số, trong mắt phần lớn là yêu thích, mà nhìn Minh Diệu thì người nào cũng có, trong ánh mắt đều là kỳ quái, người lôi thôi lếch thếch này làm sao lại có được đôi mẹ con xinh đẹp như vậy đi cùng một chỗ.
Trạm xe bus chỉ cách nhà Từ Mẫn mấy trăm thước, còn chưa đi được một nửa tiểu Quất đã hô to là không đi nổi, Minh Diệu không còn cách nào đành cõng cô bé, nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu Quất Minh Diệu nhịn không được thầm nghĩ hung hăng véo mặt của cô nàng.
- Uy, tiểu quỷ, đừng quên số tuổi của cô cũng không kém mẹ cô mấy tuổi, đừng giả bộ ngây thơ có được hay không?
Minh Diệu ghé sát tai tiểu Quất hỏi nhỏ.
- Tôi thích!
Tiểu Quất đắc ý lúc lắc hai bím tóc:
- Quan trọng nhất là số tuổi sinh lý của tôi, số tuổi trong lòng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của tôi đâu.
- Tiểu quỷ đáng chết!
Trong lòng Minh Diệu âm thầm mắng:
- Sớm muộn gì bán cô vô núi cho rồi đi!
Ngồi lên xe bus, có người hảo tâm cho tiểu Quất một chỗ ngồi, tiểu Quất quyệt mồm đòi Minh Diệu ngồi cùng mình, Minh Diệu thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
- Con gái của cô cùng cha của con bé thật thân thiết nha!
Hành khách hảo tâm nhường chỗ nhìn tiểu Quất đeo theo trên người Minh Diệu, cười nói cùng Từ Mẫn.
- Đúng vậy!
Từ Mẫn cười cười cũng không đi giải thích.
- Hô hô, thật vui vẻ, tôi đã sớm hoài niệm khi mình còn bé được cõng đi chơi không cần tự mình bước đi biết bao, bây giờ rốt cục có thể thực hiện!
Tiểu Quất gục trên người Minh Diệu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
- Bản thân tôi lại hi vọng tôi đang ôm là một mỹ nữ hơn hai mươi tuổi, mà không phải là một tiểu la lỵ quỷ quái.
Minh Diệu bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.
Đi tới khu vui chơi, tiểu Quất cao giọng lớn tiếng hét, vừa vọt đi vào, nét mặt hưng phấn cũng không khác gì những cô bé cùng tuổi, Minh Diệu bắt đầu hoài nghi số tuổi trong lòng tiểu Quất có phải là bởi vì vấn đề số tuổi sinh lý cho nên đã bị thoái hóa rồi hay không.
- Tiểu Quất, chạy chậm một chút, đừng lạc mất.
Từ Mẫn chạy theo phía sau.
Nhìn tiểu Quất cầm lấy cây kẹo đường còn lớn hơn cả cái đầu của mình ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn đang nhìn bọn họ vẫy tay, Minh Diệu cùng Từ Mẫn cũng mỉm cười vẫy tay.
- Đã thật lâu không có cảm giác đi chơi nhàn nhã như vậy rồi!
Từ Mẫn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Mỗi ngày đều là vụ án, hiện trường, thi thể, chứng cớ, loại cuộc sống yên tĩnh này đã thật lâu không có hưởng thụ đến, nói lại cũng phải cảm ơn tên mập chết tiệt kia.
Nhìn Từ Mẫn đứng bên cạnh cảm thán, Minh Diệu không biết nên nói gì cho phải:
- Muốn uống chút gì không? Tôi đi mua!
- Ân, nước khoáng là được rồi.
Minh Diệu đi tới tiệm thức uống mua hai chai nước khoáng cùng một chai nước trái cây, trở về tìm Từ Mẫn, từ xa xa nhìn thấy Từ Mẫn cùng một cô gái xinh đẹp có tuổi tác tương đương đang thân mật trò chuyện, cô gái kia có mái tóc ngắn, bộ dạng thật hăng hái khỏe mạnh. Minh Diệu còn đang do dự có nên đi qua hay không, Từ Mẫn nhìn hắn vẫy vẫy tay, Minh Diệu liền đi nhanh tới.
- Để tôi giới thiệu một chút, vị này là bạn học trong trường cảnh sát của tôi, Dương Bội Gia, vị này là Minh Diệu.
Từ Mẫn giới thiệu hai người lẫn nhau.
- Chào anh!
Dương Bội Gia đưa tay ra.
Minh Diệu luống cuống chân tay đem chai nước khoáng cùng nước trái cây kẹp vào trong ngực, bắt tay Dương Bội Gia. Khi bàn tay vừa tiếp xúc, Minh Diệu liền cảm giác cô gái này nhất định không phải người bình thường, lực lượng trên tay cùng thái độ cao ngạo khiến Minh Diệu cảm giác cô gái này nhất định là lãnh đạo cao tầng.
- Nói cho anh biết, Bội Gia là nữ cảnh giám cao cấp số một số hai của Sở cảnh sát tỉnh, hơn hai mươi tuổi nàng đã thăng thành cảnh đốc, không giống như tôi, làm nhiều năm như vậy chỉ mới là cảnh ti nho nhỏ mà thôi.
Từ Mẫn cười nói.
- Quá khen, chỉ là do vận khí tốt mà thôi!
Dương Bội Gia nhẹ nhàng cười cười, trong dáng tươi cười cũng không có chút vẻ mặt tự đắc, điều này không khỏi làm Minh Diệu nảy sinh hảo cảm, có thể trẻ tuổi như vậy thân lên địa vị cao mà không tự mãn, đây không phải người nào cũng có thể làm được.
Minh Diệu cẩn thận đánh giá nữ cảnh giám cao cấp trẻ tuổi trước mắt, không thể phủ nhận Dương Bội Gia này dù đi làm nữ tiếp viên hàng không cũng thật dư sức, không chỉ có gương mặt xuất chúng, hơn nữa vóc người cũng linh lung hứng thú, Minh Diệu không khỏi nghĩ thầm thật tà ác, Dương Bội Gia này chẳng lẽ dựa vào thân thể mới ngồi lên địa vị cao trong lúc tuổi còn trẻ như vậy đi?
- Một nhà ba người các vị đã đi ra ngoài chơi, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy, ngày mốt nhà tôi có buổi tiệc, phần lớn đều là những bạn học đồng cấp cảnh hiệu, nếu có rảnh cùng tới họp mặt nhé!
Dương Bội Gia không phát giác được ý nghĩ tà ác trong lòng Minh Diệu, cười híp mắt nói.
- Tốt, vừa lúc tôi bị nghỉ phép thời gian dài, hơn nữa cũng có chút nhớ bạn học đã lâu không được gặp mặt, tôi nhất định sẽ đi.
Từ Mẫn đáp lời.
Dương Bội Gia cùng Từ Mẫn trao đổi phương thức liên lạc, nhẹ nhàng ngắt lên mặt tiểu Quất còn đang sinh hờn dỗi vì người lớn nói chuyện nên bị bỏ quên, liền vội vàng rời đi.
Nhìn Dương Bội Gia dần dần đi xa, Từ Mẫn lộ ra bộ dạng ủ rũ:
- Ai, quả thật là người so với người tức chết người, vốn chúng ta là bạn học cùng khóa, thành tích của tôi còn tốt hơn nàng thật nhiều, nhưng bây giờ chức vị của nàng lại cao hơn tôi nhiều rồi.
- Đồng nghiệp không đồng mạng thôi, đừng để ý.
Minh Diệu ôm lấy tiểu Quất đang quyệt mồm tức giận:
- Lại nói người ta thật xin đẹp, dĩ nhiên phải có nhiều cơ hội.
- Sao vậy, xem trọng người ta?
Từ Mẫn xoay đầu lại cười híp mắt nhìn Minh Diệu, trong ánh mắt lóe ra một tia giảo hoạt:
- Có cần tôi giới thiệu cho cậu một chút hay không? Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa kết hôn đâu.
- Không cần!
Minh Diệu lắc đầu:
- Bạn gái xinh đẹp như vậy tôi không dám quen, sau lưng nàng khẳng định có cả đống lớn người theo đuổi, nào đến phiên tôi.
- Như vậy cũng không nhất định.
Từ Mẫn che miệng đánh giá Minh Diệu:
- Nói không chừng nàng lại thích loại đặc thù kiểu như cậu thì sao? Tôi nghe nói kể từ sau khi nàng tốt nghiệp, vô số đàn ông điên cuồng truy đuổi nàng, dạng gì cũng có, có quyền, có tiền, đẹp trai nhưng nàng không nhìn tới, tạo hình của cậu đặc thù như vậy, không bằng đi thử xem.
Tiểu Quất gục bên tai Minh Diệu nhỏ giọng nói:
- Anh đi thử một chút xem, nhìn tôi có đem lỗ tai anh cắn xuống hay không!
Minh Diệu bĩu môi không nói gì.
Chơi xong trong khu vui chơi, tiểu Quất kiên trì đòi ngồi xe cáp treo, nhưng bởi vì có quy định nhi đồng cao chưa tới 1m2 thì không được ngồi, cho nên tiểu Quất tức giận đến vểnh chiếc miệng nhỏ nhắn, thật giống như sắp òa khóc.
- Uy uy, tiểu quỷ này!
Minh Diệu nhẹ nhàng véo mặt tiểu Quất:
- Cô không phải thành phần tri thức công ty nha, sao động một chút lại khóc nhè vậy!
- Tôi nguyện ý!
Tiểu Quất nghiêng đầu đi, không thèm để ý tới Minh Diệu:
- Tôi thích khóc lúc nào thì khóc, đây là quyền lợi của trẻ con.
Nhìn vẻ mặt con gái không cao hứng, Từ Mẫn nhìn thấy bên cạnh có chỗ dùng súng hơi bắn quả cầu có phần thưởng, liền dụ dỗ tiểu Quất, nói sẽ thắng cho cô bé một thú nhồi bông thật lớn đem về nhà.
- Không phải chứ, cô làm như vậy là phạm quy!
Minh Diệu không nghĩ tới Từ Mẫn lại ra chủ ý như vậy, bằng vào tài bắn súng của nàng chỉ sợ chủ quầy dù là Lý Gia Thành cũng sẽ bị nàng làm phá sản.
Cầm lấy súng, Từ Mẫn hít sâu một hơi, bắn một phát súng, lại không nghĩ tới bị bắn hụt. Tiểu Quất nhìn thấy mẹ bắn hụt, lại muốn quắt miệng khóc, Minh Diệu ôm lấy cô bé:
- Khoan hãy khóc, trò hay còn ở phía sau.
Những người mở quầy hàng tại khu vui chơi, phần lớn có chút thủ đoạn nhỏ, giống như loại trò chơi dùng súng hơi bắn quả cầu, sự tinh chuẩn trên súng phần lớn đều bị động tay chân, cho dù có canh thế nào cũng bắn hụt, nhưng chuyện này không làm khó được Từ Mẫn.
Từ Mẫn vừa nổ hai phát súng, vẫn bắn hụt, nàng bỏ súng xuống, trong lòng có chút suy đoán.
Lại giơ súng lên lần nữa, chỉ nghe mấy tiếng vang bành bạch, mấy quả cầu vỡ tung, chủ hàng rất không tình nguyện lấy ra phần thưởng đưa cho Từ Mẫn.
Nhìn thoáng qua chủ quầy, Từ Mẫn đem thú nhồi bông đưa cho Minh Diệu:
- Thử lại một lần!
Nhìn chủ quầy khóc không ra nước mắt cùng hai mẹ con đang ôm bốn con thú nhồi bông, Minh Diệu không khỏi thở dài một tiếng:
- Quả nhiên, đàn bà đều là động vật không nói lý lẽ!
/397
|