Phạm Đồng bị còng tay mang ra xe cảnh sát. Minh Diệu thở dài một hơi, châm một điếu thuốc.
Có lẽ đối với Phạm Đồng mà nói, việc làm của hắn không có gì đáng trách, nhưng đối với những người bình thường như Từ Mẫn mà nói, đây chính là mưu sát.
- Người của cô tới thật nhanh.
Nhìn Từ Mẫn đang đi tới, Minh Diệu nhàn nhạt nói.
- Đó là đương nhiên!
Từ Mẫn vẫn tức giận không thôi:
- Đối phó với kẻ sát nhân cùng hung cực ác như vậy động tác đương nhiên phải thật nhanh chóng.
- Kẻ sát nhân sao?
Minh Diệu cười cười, không tiếp lời nàng.
- Đương nhiên là kẻ sát nhân!
Từ Mẫn nhìn nụ cười trên mặt Minh Diệu, càng thêm tức giận:
- Người này bắt cóc, đả thương người, giết người, hủy hoại thi thể, không phải là kẻ bắt cóc thì là gì?
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Trái tim kia chính cô cũng nhìn thấy, có ý kiến gì không?
- Có thể có ý kiến gì nữa, cho dù trái tim của Lý Tế Thâm có biến thành đá, vậy thì thế nào, hắn vẫn là một nhân loại còn sống sờ sờ, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi.
Từ Mẫn đều cảm giác mình nói chuyện cũng không thuyết phục được mình, đây rõ ràng không phải là đồ vật mà loài người nên có.
- Ban đầu hắn còn chưa làm ra chuyện gì phạm pháp, mà kẻ bắt cóc kia đã làm toàn chuyện trái pháp luật.
Từ Mẫn nghĩ ngợi hồi lâu mới cho mình một lý do để thuyết phục được chính mình.
Minh Diệu không nói gì, đối với người bình thường mà nói, bọn họ cũng sẽ không cần đi xem rõ bản chất hay chân tướng, có thể đi lại, hít thở, những người như vậy đều được xem là nhân loại bình thường. Mà hắn và bọn họ hành động lại không giống như đại chúng, mới bị xem là quái vật. Có lẽ đối với Phạm Đồng mà nói, việc hắn làm là đúng, giết chết một quái vật đã không còn thuộc về loài người, còn bị những nhân loại mà hắn cứu vớt hiểu lầm, điều này thật làm người ta quá mức tức giận. Còn đối với những người như Từ Mẫn mà nói, đem sát nhân đưa ra công ký, làm như vậy cũng không có gì là không đúng, đó là quan điểm về cách nhìn sự việc bất đồng mà thôi.
- Chẳng lẽ cậu cảm thấy hắn làm đúng?
Nhìn Minh Diệu không nói lời nào, Từ Mẫn cảm giác mình đã nói đến điểm mấu chốt.
Minh Diệu sửng sốt. Hắn cũng không biết nên làm như thế nào. Nếu như chuyện này đặt ở mười năm trước, có lẽ hắn sẽ giống như Phạm Đồng đối với cái chết của Lý Tế Thâm không thèm nhìn tới, mà đặt tại bây giờ, qua thời gian dài trải qua cuộc sống của người bình thường, ngược lại chính hắn cũng không biết làm thế nào mới gọi là sai lầm.
- Hắn bị bắt trở về tiếp theo sẽ như thế nào?
Minh Diệu chuyển hướng đề tài.
- Còn có thể thế nào, thẩm vấn, ra tòa, đưa đi ngồi tù hoặc là tử hình!
Từ Mẫn nhìn xe cảnh sát rời đi, nỗi tức giận trong lòng rốt cục tiêu tán được một ít.
- Không thể nào!
Minh Diệu lắc đầu:
- Người này là nhân viên ngoài biên chế của hiệp hội, có lẽ các vị vừa bắt đầu thẩm vấn sẽ có người đem hắn mang đi.
- Hiệp hội kia có thể vượt qua cả luật pháp hay sao?
Nghe được lời nói của Minh Diệu, lửa giận vừa có chút tiêu tán của Từ Mẫn lại bắt đầu thiêu đốt.
Minh Diệu thở dài một tiếng, thật không cách nào giải thích rõ cho Từ Mẫn hiểu những mối quan hệ phức tạp bên trong. Nếu như theo ý nào đó mà nói hiệp hội đích xác có thể áp đảo trên luật pháp, dù sao tuân thủ luật pháp chính là người bình thường, mà những người không bình thường lại tuân thủ theo một bộ luật pháp khác hẳn, một bộ luật pháp do hiệp hội tùy lúc có thể sáng tác. Chuyện Phạm Đồng đã làm lần này sẽ chỉ được xem là không nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có thể xem là hành động quá khích mà thôi.
Từ Mẫn chợt tỉnh táo:
- Không được, tôi phải nghĩ biện pháp giữ tên kia lại, không thể để cho hắn bị những người áo đen kia mang đi.
- Tại sao?
Minh Diệu có chút không giải thích được:
- Chị lại có biện pháp gì? Những người áo đen kia cấp bậc còn cao hơn cả trưởng cục của chị!
- Không có cách nào cũng phải nghĩ!
Từ Mẫn cau mày:
- Người này điên cuồng như vậy, nếu như được thả ra, rất có thể lại thêm hai mạng người.
Minh Diệu nhớ tới hình của hai người khác bên trong tư liệu, hiểu rõ, Từ Mẫn đang sợ Phạm Đồng sẽ tiếp tục dùng loại thủ pháp tàn nhẫn này giết chết thêm hai người khác.
- Không cần phải lo lắng!
Minh Diệu nói, chuyện này hắn sẽ không cắm tay vào được nữa đâu.
- Vì sao?
Từ Mẫn sửng sốt.
- Hắn lén lút qua mặt cấp trên của hắn tra xét vụ án này. Cao tầng hiệp hội vốn đem chuyện này từ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, kết quả bị người này tạo ra tràng diện lớn như vậy, tôi nghĩ cho dù hắn bị người của hiệp hội mang về, cũng sẽ bị chỉnh sửa một phen, trong thời gian ngắn sẽ không còn cơ hội xuất hiện bên ngoài.
Minh Diệu cười cười:
- Nếu là nói kỹ, tính cách của hắn cũng giống như chị thôi.
Từ Mẫn giận dữ:
- Cậu dám nói tôi giống loại người điên như vậy sao? Tôi xem cậu lại ngứa da!
Nhìn Từ Mẫn giơ cao quả đấm, Minh Diệu vội vàng cầu xin tha thứ:
- Hay là trước tiên nên suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào đi!
- Còn có thể làm sao, đầu mối lại bị chặt đứt.
Từ Mẫn cũng hết đường xoay sở:
- Vốn nghĩ còn tìm được chút ít dấu vết trên người Lý Tế Thâm, kết quả lại bị tên điên kia làm hư rồi.
- Vừa rồi tôi có nói chuyện qua với Phạm Đồng.
Minh Diệu thoáng suy nghĩ một chút, quyết định nói ra:
- Phạm Đồng cũng không moi được lời khai gì từ miệng Lý Tế Thâm, nghe nói Lý Tế Thâm tham tiền tới chết, chuyện gì cũng không chịu nói.
Minh Diệu đem những lời vừa nói với Phạm Đồng chọn lọc lại kể cho Từ Mẫn.
- Nói như vậy cho dù tìm được người cũng không có biện pháp biết chân tướng sao?
Từ Mẫn cũng cảm thấy có chút khó khăn.
- Bất kể như thế nào cũng phải thử xem một chút thôi.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Cho dù không chiếm được tình báo gì cũng không thể khiến cho hai người kia bị giết chết. Bên chị có tình báo gì khác hay không?
- Còn có được tình báo gì chứ.
Từ Mẫn liếc Minh Diệu nói:
- Chỉ có hình, ngay cả tên cũng không có, cảnh sát chúng tôi cũng không phải thần tiên, làm sao tìm được đây? Nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia hình như tôi có chút ấn tượng, nhưng thật nghĩ không ra đã từng gặp nhau ở nơi nào.
Trong bóng tối, đột nhiên từ trên đỉnh đầu chiếu xuống hai đạo cường quang, chiếu sáng lên hai chiếc ghế. Mặc dù quang mang cực mạnh, nhưng không nhìn thấy rõ bộ dạng người ngồi trên ghế.
- Cây gậy quấy phân kia đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Thanh âm một người đàn ông lên tiếng nói, ở bên trong căn phòng trống trải quanh quẩn đùng đục.
- Như vậy cũng tốt, tránh cho việc hắn chạy loạn gây rối như vậy.
Một thanh âm khác nghe như của một người già lão, nhưng trung khí mười phần.
- Không đem hắn ra ngoài sao?
Thanh âm trước tiên lên tiếng:
- Tôi sợ hắn sẽ nói ra những lời linh tinh khác.
- Không cần!
Thanh âm già lão nói:
- Tên phế vật này cũng không biết làm gì, nếu không phải nể tình người cha đã chết của hắn, tôi đã sớm đuổi hắn đi rồi.
- Ngoại trừ hắn ra, còn có người đang tra xét việc này.
Thanh âm trẻ tuổi nói:
- Là một thám tử tư cùng một nữ cảnh sát.
- Tôi biết, thám tử tư kia thì tôi biết.
Người già cười lạnh một tiếng:
- Không hổ là người của Tần gia, đã bị đuổi ra khỏi cửa cũng vẫn cùng tôi đối nghịch.
- Có cần tôi phái người làm cho bọn hắn…
Trong giọng nói người trẻ tuổi mang theo một tia sát khí.
- Không cần thiết làm chuyện này.
Người già nói:
- Bây giờ hắn bất quá chỉ là người bình thường mà thôi, chỉ bất quá dùng chút ít chiêu số kỳ quái, cho dù hắn tìm được người đàn bà kia thì thế nào, hắn có thể biết được thứ gì? Người đàn bà kia nếu tính tình không tốt, nói không chừng sẽ trực tiếp làm cho hắn bốc hơi. Cho nên không cần chúng ta động thủ.
- Nhưng dù sao hắn cùng họ Tần kia…
Thanh âm người tuổi trẻ còn định nói thêm, nhưng bị người già cắt đứt.
- Chính là vì vậy nên mới không để người của chúng ta động thủ. Bất kể là ra tay đắc thủ hay không, cũng sẽ khiến cho lão gia hỏa kia chú ý, không thể cho hắn lấy cớ. Hơn nữa tôi nghe nói kể từ sau khi tên tiểu tử kia bị đuổi ra khỏi nhà, hai người không có liên lạc qua, dù tên tiểu tử kia có biết chuyện gì cũng sẽ không nói cho hắn biết.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
- Chúng ta không cần làm chuyện gì, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, bây giờ chúng ta không thể phạm sai lầm.
- Tốt, tôi biết rồi!
Trong phòng vang lên tiếng bước chân rời khỏi của người trẻ tuổi.
- Người trẻ tuổi có động lực là chuyện tốt nhưng có chút nhàn sự đừng nên xen vào thì tốt hơn.
Người già cười lạnh một tiếng, tự nhủ.
Ánh đèn dập tắt, gian phòng lâm vào trong bóng tối vô tận.
…
Phạm Đồng bị giam bên trong cục cảnh sát, loại nghi phạm trọng hình như hắn tự nhiên phải được nhốt riêng trong một phòng. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ không kềm được của những cảnh sát lúc thẩm vấn, Phạm Đồng có chút bất đắc dĩ, những người này vẫn luôn tự cho rằng mình là chúa tể thế giới này, nhưng căn bản không hề biết bọn họ chẳng qua chỉ là một trong những món thực vật, là thức ăn ngon miệng của dị vật mà thôi. Mà một anh hùng như hắn lại bị đám người mà mình cứu vớt giam lại, Phạm Đồng cảm thấy có chút châm chọc. Nhớ tới gương mặt của Minh Diệu, Phạm Đồng có chút tức giận, người này lừa gạt hắn, vốn xem người này là tri kỷ bỗng dưng lại đâm sau lưng hắn một đao, điều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận.
Nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, Phạm Đồng cười cười. Thật ra nơi này đối với hắn thật đơn giản, dù là người của hiệp hội không đến, hắn cũng có mười mấy loại biện pháp thần không biết quỷ không hay để rời khỏi trại tạm giam này, nhưng ngày sau hắn sẽ gặp phải chút ít phiền toái.
- Đợi chút thôi!
Phạm Đồng nằm xuống chiếc giường cứng rắn, nghĩ:
- Nếu ngày mai người của hiệp hội còn chưa đến, thì tự mình đi ra.
…
Không gian bên trong phòng đặt vật chứng rất lớn, những tủ hồ sơ được đặt thành từng dãy thật chỉnh tề. Hai tay Thôi Tùng xách một chiếc hộp đi tới tận cuối phòng, bản thân Thôi Tùng cũng biết bên trong hộp cũng không phải đựng những vật chứng của án kiện hình sự đơn giản, mà vụ án này quá nghiêm trọng, bắt cóc phú thương, giết người, phân thây, vụ án nghiêm trọng như thế vật chứng nhất định phải bỏ vào két sắc tận cùng bên trong.
Nhớ tới vật chứng bên trong chiếc hộp, Thôi Tùng cũng cảm giác sợ hãi kinh hoàng. Hắn mới điều tới phòng bảo quản vật chứng chưa lâu, còn chưa từng nhìn thấy vật chứng nào máu tanh đến như thế. Trái tim đặt trong túi kia, mặc dù sờ vào thô sáp, nhưng nếu dùng ánh mắt đi xem, cho dù là ai cũng cho rằng là trái tim của nhân loại. Cho dù cách một chiếc túi che kín cùng chiếc hộp bao bọc bên ngoài, Thôi Tùng vẫn ngửi thấy được mùi máu tươi phát ra từ bên trong.
Thật cẩn thận đóng kín tủ sắt, Thôi Tùng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đợi ngày mai đem vật chứng lấy ra thì lúc đó hắn cũng đã tan việc, mặc dù hắn thật muốn nhìn thấy vẻ mặt của đám đồng nghiệp khi thấy được vật chứng, nhưng so với việc thêm một lần nhìn thấy trái tim đầm đìa máu tươi kia, Thôi Tùng liền quyết định ngày mai vừa hết ca trực thì lập tức về nhà.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, bên trong căn phòng cất giữ vật chứng có chút giá lạnh, hắn không khỏi kéo lấy cổ áo phủ kín người.
Có lẽ đối với Phạm Đồng mà nói, việc làm của hắn không có gì đáng trách, nhưng đối với những người bình thường như Từ Mẫn mà nói, đây chính là mưu sát.
- Người của cô tới thật nhanh.
Nhìn Từ Mẫn đang đi tới, Minh Diệu nhàn nhạt nói.
- Đó là đương nhiên!
Từ Mẫn vẫn tức giận không thôi:
- Đối phó với kẻ sát nhân cùng hung cực ác như vậy động tác đương nhiên phải thật nhanh chóng.
- Kẻ sát nhân sao?
Minh Diệu cười cười, không tiếp lời nàng.
- Đương nhiên là kẻ sát nhân!
Từ Mẫn nhìn nụ cười trên mặt Minh Diệu, càng thêm tức giận:
- Người này bắt cóc, đả thương người, giết người, hủy hoại thi thể, không phải là kẻ bắt cóc thì là gì?
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Trái tim kia chính cô cũng nhìn thấy, có ý kiến gì không?
- Có thể có ý kiến gì nữa, cho dù trái tim của Lý Tế Thâm có biến thành đá, vậy thì thế nào, hắn vẫn là một nhân loại còn sống sờ sờ, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi.
Từ Mẫn đều cảm giác mình nói chuyện cũng không thuyết phục được mình, đây rõ ràng không phải là đồ vật mà loài người nên có.
- Ban đầu hắn còn chưa làm ra chuyện gì phạm pháp, mà kẻ bắt cóc kia đã làm toàn chuyện trái pháp luật.
Từ Mẫn nghĩ ngợi hồi lâu mới cho mình một lý do để thuyết phục được chính mình.
Minh Diệu không nói gì, đối với người bình thường mà nói, bọn họ cũng sẽ không cần đi xem rõ bản chất hay chân tướng, có thể đi lại, hít thở, những người như vậy đều được xem là nhân loại bình thường. Mà hắn và bọn họ hành động lại không giống như đại chúng, mới bị xem là quái vật. Có lẽ đối với Phạm Đồng mà nói, việc hắn làm là đúng, giết chết một quái vật đã không còn thuộc về loài người, còn bị những nhân loại mà hắn cứu vớt hiểu lầm, điều này thật làm người ta quá mức tức giận. Còn đối với những người như Từ Mẫn mà nói, đem sát nhân đưa ra công ký, làm như vậy cũng không có gì là không đúng, đó là quan điểm về cách nhìn sự việc bất đồng mà thôi.
- Chẳng lẽ cậu cảm thấy hắn làm đúng?
Nhìn Minh Diệu không nói lời nào, Từ Mẫn cảm giác mình đã nói đến điểm mấu chốt.
Minh Diệu sửng sốt. Hắn cũng không biết nên làm như thế nào. Nếu như chuyện này đặt ở mười năm trước, có lẽ hắn sẽ giống như Phạm Đồng đối với cái chết của Lý Tế Thâm không thèm nhìn tới, mà đặt tại bây giờ, qua thời gian dài trải qua cuộc sống của người bình thường, ngược lại chính hắn cũng không biết làm thế nào mới gọi là sai lầm.
- Hắn bị bắt trở về tiếp theo sẽ như thế nào?
Minh Diệu chuyển hướng đề tài.
- Còn có thể thế nào, thẩm vấn, ra tòa, đưa đi ngồi tù hoặc là tử hình!
Từ Mẫn nhìn xe cảnh sát rời đi, nỗi tức giận trong lòng rốt cục tiêu tán được một ít.
- Không thể nào!
Minh Diệu lắc đầu:
- Người này là nhân viên ngoài biên chế của hiệp hội, có lẽ các vị vừa bắt đầu thẩm vấn sẽ có người đem hắn mang đi.
- Hiệp hội kia có thể vượt qua cả luật pháp hay sao?
Nghe được lời nói của Minh Diệu, lửa giận vừa có chút tiêu tán của Từ Mẫn lại bắt đầu thiêu đốt.
Minh Diệu thở dài một tiếng, thật không cách nào giải thích rõ cho Từ Mẫn hiểu những mối quan hệ phức tạp bên trong. Nếu như theo ý nào đó mà nói hiệp hội đích xác có thể áp đảo trên luật pháp, dù sao tuân thủ luật pháp chính là người bình thường, mà những người không bình thường lại tuân thủ theo một bộ luật pháp khác hẳn, một bộ luật pháp do hiệp hội tùy lúc có thể sáng tác. Chuyện Phạm Đồng đã làm lần này sẽ chỉ được xem là không nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có thể xem là hành động quá khích mà thôi.
Từ Mẫn chợt tỉnh táo:
- Không được, tôi phải nghĩ biện pháp giữ tên kia lại, không thể để cho hắn bị những người áo đen kia mang đi.
- Tại sao?
Minh Diệu có chút không giải thích được:
- Chị lại có biện pháp gì? Những người áo đen kia cấp bậc còn cao hơn cả trưởng cục của chị!
- Không có cách nào cũng phải nghĩ!
Từ Mẫn cau mày:
- Người này điên cuồng như vậy, nếu như được thả ra, rất có thể lại thêm hai mạng người.
Minh Diệu nhớ tới hình của hai người khác bên trong tư liệu, hiểu rõ, Từ Mẫn đang sợ Phạm Đồng sẽ tiếp tục dùng loại thủ pháp tàn nhẫn này giết chết thêm hai người khác.
- Không cần phải lo lắng!
Minh Diệu nói, chuyện này hắn sẽ không cắm tay vào được nữa đâu.
- Vì sao?
Từ Mẫn sửng sốt.
- Hắn lén lút qua mặt cấp trên của hắn tra xét vụ án này. Cao tầng hiệp hội vốn đem chuyện này từ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, kết quả bị người này tạo ra tràng diện lớn như vậy, tôi nghĩ cho dù hắn bị người của hiệp hội mang về, cũng sẽ bị chỉnh sửa một phen, trong thời gian ngắn sẽ không còn cơ hội xuất hiện bên ngoài.
Minh Diệu cười cười:
- Nếu là nói kỹ, tính cách của hắn cũng giống như chị thôi.
Từ Mẫn giận dữ:
- Cậu dám nói tôi giống loại người điên như vậy sao? Tôi xem cậu lại ngứa da!
Nhìn Từ Mẫn giơ cao quả đấm, Minh Diệu vội vàng cầu xin tha thứ:
- Hay là trước tiên nên suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào đi!
- Còn có thể làm sao, đầu mối lại bị chặt đứt.
Từ Mẫn cũng hết đường xoay sở:
- Vốn nghĩ còn tìm được chút ít dấu vết trên người Lý Tế Thâm, kết quả lại bị tên điên kia làm hư rồi.
- Vừa rồi tôi có nói chuyện qua với Phạm Đồng.
Minh Diệu thoáng suy nghĩ một chút, quyết định nói ra:
- Phạm Đồng cũng không moi được lời khai gì từ miệng Lý Tế Thâm, nghe nói Lý Tế Thâm tham tiền tới chết, chuyện gì cũng không chịu nói.
Minh Diệu đem những lời vừa nói với Phạm Đồng chọn lọc lại kể cho Từ Mẫn.
- Nói như vậy cho dù tìm được người cũng không có biện pháp biết chân tướng sao?
Từ Mẫn cũng cảm thấy có chút khó khăn.
- Bất kể như thế nào cũng phải thử xem một chút thôi.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Cho dù không chiếm được tình báo gì cũng không thể khiến cho hai người kia bị giết chết. Bên chị có tình báo gì khác hay không?
- Còn có được tình báo gì chứ.
Từ Mẫn liếc Minh Diệu nói:
- Chỉ có hình, ngay cả tên cũng không có, cảnh sát chúng tôi cũng không phải thần tiên, làm sao tìm được đây? Nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia hình như tôi có chút ấn tượng, nhưng thật nghĩ không ra đã từng gặp nhau ở nơi nào.
Trong bóng tối, đột nhiên từ trên đỉnh đầu chiếu xuống hai đạo cường quang, chiếu sáng lên hai chiếc ghế. Mặc dù quang mang cực mạnh, nhưng không nhìn thấy rõ bộ dạng người ngồi trên ghế.
- Cây gậy quấy phân kia đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Thanh âm một người đàn ông lên tiếng nói, ở bên trong căn phòng trống trải quanh quẩn đùng đục.
- Như vậy cũng tốt, tránh cho việc hắn chạy loạn gây rối như vậy.
Một thanh âm khác nghe như của một người già lão, nhưng trung khí mười phần.
- Không đem hắn ra ngoài sao?
Thanh âm trước tiên lên tiếng:
- Tôi sợ hắn sẽ nói ra những lời linh tinh khác.
- Không cần!
Thanh âm già lão nói:
- Tên phế vật này cũng không biết làm gì, nếu không phải nể tình người cha đã chết của hắn, tôi đã sớm đuổi hắn đi rồi.
- Ngoại trừ hắn ra, còn có người đang tra xét việc này.
Thanh âm trẻ tuổi nói:
- Là một thám tử tư cùng một nữ cảnh sát.
- Tôi biết, thám tử tư kia thì tôi biết.
Người già cười lạnh một tiếng:
- Không hổ là người của Tần gia, đã bị đuổi ra khỏi cửa cũng vẫn cùng tôi đối nghịch.
- Có cần tôi phái người làm cho bọn hắn…
Trong giọng nói người trẻ tuổi mang theo một tia sát khí.
- Không cần thiết làm chuyện này.
Người già nói:
- Bây giờ hắn bất quá chỉ là người bình thường mà thôi, chỉ bất quá dùng chút ít chiêu số kỳ quái, cho dù hắn tìm được người đàn bà kia thì thế nào, hắn có thể biết được thứ gì? Người đàn bà kia nếu tính tình không tốt, nói không chừng sẽ trực tiếp làm cho hắn bốc hơi. Cho nên không cần chúng ta động thủ.
- Nhưng dù sao hắn cùng họ Tần kia…
Thanh âm người tuổi trẻ còn định nói thêm, nhưng bị người già cắt đứt.
- Chính là vì vậy nên mới không để người của chúng ta động thủ. Bất kể là ra tay đắc thủ hay không, cũng sẽ khiến cho lão gia hỏa kia chú ý, không thể cho hắn lấy cớ. Hơn nữa tôi nghe nói kể từ sau khi tên tiểu tử kia bị đuổi ra khỏi nhà, hai người không có liên lạc qua, dù tên tiểu tử kia có biết chuyện gì cũng sẽ không nói cho hắn biết.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
- Chúng ta không cần làm chuyện gì, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, bây giờ chúng ta không thể phạm sai lầm.
- Tốt, tôi biết rồi!
Trong phòng vang lên tiếng bước chân rời khỏi của người trẻ tuổi.
- Người trẻ tuổi có động lực là chuyện tốt nhưng có chút nhàn sự đừng nên xen vào thì tốt hơn.
Người già cười lạnh một tiếng, tự nhủ.
Ánh đèn dập tắt, gian phòng lâm vào trong bóng tối vô tận.
…
Phạm Đồng bị giam bên trong cục cảnh sát, loại nghi phạm trọng hình như hắn tự nhiên phải được nhốt riêng trong một phòng. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ không kềm được của những cảnh sát lúc thẩm vấn, Phạm Đồng có chút bất đắc dĩ, những người này vẫn luôn tự cho rằng mình là chúa tể thế giới này, nhưng căn bản không hề biết bọn họ chẳng qua chỉ là một trong những món thực vật, là thức ăn ngon miệng của dị vật mà thôi. Mà một anh hùng như hắn lại bị đám người mà mình cứu vớt giam lại, Phạm Đồng cảm thấy có chút châm chọc. Nhớ tới gương mặt của Minh Diệu, Phạm Đồng có chút tức giận, người này lừa gạt hắn, vốn xem người này là tri kỷ bỗng dưng lại đâm sau lưng hắn một đao, điều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận.
Nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, Phạm Đồng cười cười. Thật ra nơi này đối với hắn thật đơn giản, dù là người của hiệp hội không đến, hắn cũng có mười mấy loại biện pháp thần không biết quỷ không hay để rời khỏi trại tạm giam này, nhưng ngày sau hắn sẽ gặp phải chút ít phiền toái.
- Đợi chút thôi!
Phạm Đồng nằm xuống chiếc giường cứng rắn, nghĩ:
- Nếu ngày mai người của hiệp hội còn chưa đến, thì tự mình đi ra.
…
Không gian bên trong phòng đặt vật chứng rất lớn, những tủ hồ sơ được đặt thành từng dãy thật chỉnh tề. Hai tay Thôi Tùng xách một chiếc hộp đi tới tận cuối phòng, bản thân Thôi Tùng cũng biết bên trong hộp cũng không phải đựng những vật chứng của án kiện hình sự đơn giản, mà vụ án này quá nghiêm trọng, bắt cóc phú thương, giết người, phân thây, vụ án nghiêm trọng như thế vật chứng nhất định phải bỏ vào két sắc tận cùng bên trong.
Nhớ tới vật chứng bên trong chiếc hộp, Thôi Tùng cũng cảm giác sợ hãi kinh hoàng. Hắn mới điều tới phòng bảo quản vật chứng chưa lâu, còn chưa từng nhìn thấy vật chứng nào máu tanh đến như thế. Trái tim đặt trong túi kia, mặc dù sờ vào thô sáp, nhưng nếu dùng ánh mắt đi xem, cho dù là ai cũng cho rằng là trái tim của nhân loại. Cho dù cách một chiếc túi che kín cùng chiếc hộp bao bọc bên ngoài, Thôi Tùng vẫn ngửi thấy được mùi máu tươi phát ra từ bên trong.
Thật cẩn thận đóng kín tủ sắt, Thôi Tùng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đợi ngày mai đem vật chứng lấy ra thì lúc đó hắn cũng đã tan việc, mặc dù hắn thật muốn nhìn thấy vẻ mặt của đám đồng nghiệp khi thấy được vật chứng, nhưng so với việc thêm một lần nhìn thấy trái tim đầm đìa máu tươi kia, Thôi Tùng liền quyết định ngày mai vừa hết ca trực thì lập tức về nhà.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, bên trong căn phòng cất giữ vật chứng có chút giá lạnh, hắn không khỏi kéo lấy cổ áo phủ kín người.
/397
|