Trong phòng để xác, Ada từ trong ba lô tùy thân lấy ra bốn bình thủy tinh nhỏ.
- Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?
Minh Diệu cảm thấy thật khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.
- Phụ nữ bình thường chắc sẽ không bao giờ mang theo bên người cái đuôi thằn lằn, lông nhện, nước dãi của chuột…đi dạo phố đi? Cậu đang nghĩ như vậy đúng không?
Ada quả nhiên không phải phụ nữ bình thường, nàng tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Minh Diệu, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.
- Không có, không có, tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy.
Minh Diệu vội vàng phủ nhận.
- Cậu nhất định đang nghĩ như vậy.
Nước mắt Ada giống như sẽ lập tức chảy xuống.
Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đối với kiểu biểu diễn này của Ada vô cùng nhức đầu.
- Đừng nên náo loạn nữa, đây là cục cảnh sát, chị Từ Mẫn đang nhìn đây.
Từ Mẫn lui ra sau thật nhanh, không biết do đồ vật Ada lấy ra làm nàng buồn nôn hay không muốn bệnh ngu ngốc của Ada lây nhiễm tới mình.
- Đây không phải là rất bình thường thôi.
Ada trong nháy mắt liền thu hồi nước mắt, dù là diễn viên đoạt Oscar cũng không khỏi không bội phục nàng biểu diễn thật tự nhiên:
- Cậu còn không phải mỗi ngày đều mang theo một xấp giấy vệ sinh đi khắp nơi sao.
- Đó gọi là trương phù…
Minh Diệu vốn định phản đối, cẩn thận nghĩ lại đành không lên tiếng, chính sự quan trọng hơn.
Ada thấy mình lấy được thắng lợi, thật đắc ý mân mê đồ vật trong bình.
- Chị Từ Mẫn, có thể hỗ trợ đừng cho người khác đi vào đây được không?
-
- Chuyện kế tiếp có chút không hợp với cuộc sống của người bình thường, Minh Diệu không muốn để Từ Mẫn bị lôi cuốn vào sự kiện linh dị.
- Đừng làm rối loạn nơi này.
Hiển nhiên Từ Mẫn cũng không muốn dính dấp vào những chuyện như vậy, dù sao những phương pháp này không hợp với những gì nàng từng được giáo dục, rất dễ dàng làm người ta không thể phân biệt được đâu mới là thực tế.
- Tôi chờ ngoài cửa, nhanh một chút.
Từ Mẫn đi ra khỏi phòng.
- Giúp tôi đem thi thể đặt xuống mặt đất.
Ada chuyên tâm pha trộn một đống vật phẩm kỳ quái hỗn hợp, cụ thể bên trong có những thứ gì cũng chỉ có nàng biết được.
- Chúng ta bắt đầu đi.
Minh Diệu hít sâu một hơi.
- Hy vọng có tin tức tốt.
Ada dùng muối rải một vòng tròn trên mặt đất, đem nữ thi vây quanh chính giữa.
- Cậu tới đem những thứ này bôi lên trán, ngực cùng rốn của thi thể, phải bôi đều.
Một hộp phấn bột hỗn hợp đưa tới trước mắt Minh Diệu, bốc lên mùi hôi khó ngửi.
- A, tôi chán ghét loại mùi vị này, vì sao chị không tự làm cho xong đi.
Minh Diệu rất không hài lòng với công việc Ada phân phó.
- Rất đơn giản.
Ada lui ra sau một bước:
- Bởi vì tôi cũng không thích mùi vị này.
Minh Diệu bất đắc dĩ dựa theo chỉ thị của Ada đem chất bột hỗn hợp bôi lên thân thể của nữ thi.
- Bây giờ tôi cần máu của cậu.
Ada lấy ra một cây phấn viết.
- Bôi lên đây.
- Tại sao không lấy của chị?
Minh Diệu vẫn nhớ canh cánh chuyện vừa rồi.
- Bởi vì cậu là đàn ông, hơn nữa thể chất của cậu gần gũi với tử linh, dùng máu của cậu sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ada đem phấn viết đưa tới trước mặt Minh Diệu, không cho phép cự tuyệt.
- Nhỏ vào, nhiều một chút.
- Ô ô ngô ngô…
Minh Diệu ngậm ngón tay vừa cắn vỡ:
- Cần thêm thì nói nhanh một chút.
- Không cần nữa, mua một bịch bỏng ngô bắt đầu xem biểu diễn đi.
Ada dùng phấn viết vẽ ra những văn tự khắp bốn phía thân thể nữ thi mà Minh Diệu hoàn toàn xem không hiểu.
Minh Diệu hoàn toàn không biết gì về Hắc Ma Thuật Châu Âu, chỉ có thể đứng một bên nhìn xem, hắn có chút cảm thấy gấp gáp.
Ada đang đứng bên ngoài vòng tròn do muối rắc quanh, tay phải vươn về phía trước, năm ngón tay mở ra, trong miệng lầm bầm những từ ngữ mà Minh Diệu nghe không hiểu.
Nữ thi trên mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ có vật gì đó muốn chui ra khỏi thân thể, tứ chi không ngừng giãy dụa trên mặt đất.
Một đạo quang mang đỏ như máu từ giữa không trung vẽ ra một đạo văn chương, Minh Diệu cùng Ada đều quan sát đồ án kỳ quái kia.
- Rất khó giải quyết sao?
Minh Diệu nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của Ada cau chặt lại.
- Đây tuyệt đối không phải hắc ma pháp sư bình thường có thể làm được.
Ada cắn móng tay suy tư.
- Quân vương của bóng tối, người đưa đò cho vong linh, lực lượng ma quỷ, có thể vẽ ra loại văn chương này tuyệt đối không phải là người vô danh.
- Có ý tứ gì?
- Khống chế tuyệt đối, dẫn dắt linh hồn, ban cho lực lượng của bóng tối. Mục đích của người này không chỉ đơn thuần muốn giết chết Diệp Tiểu Manh. Hắn mạnh mẽ đem linh hồn của cô gái này biến thành vong linh, đem lực lượng bóng tối ban cho nữ vong linh này, khiến cho nó tiến vào phòng của Diệp Tiểu Manh, hút rụng linh hồn của nàng.
- Ý của chị là hắn muốn linh hồn của Tiểu Manh sao?
- Không, linh hồn sẽ bị nữ vong linh này mang đi, trở thành vong linh lực lượng. Vậy mục đích của hắn rốt cục là gì?
Ada nghĩ mãi không hiểu.
Tôi biết, hắn cần một thân thể không có linh hồn.
Minh Diệu có chút nổi giận, hắn đã đáp ứng cha mẹ của Tiểu Manh phải chiếu cố cho nàng thật tốt, bây giờ lại có người muốn xúc phạm tới Tiểu Manh.
- Tại sao?
Ada đã gặp Tiểu Manh vài lần, cũng không có cảm giác được Tiểu Manh có điều gì khác với những cô gái khác.
- Bởi vì dòng máu trong cơ thể Tiểu Manh.
- Máu? Chẳng lẽ Diệp Tiểu Manh không phải là nhân loại?
- Xin chị một chuyện, không nên nói ra chuyện này.
Vẻ mặt Minh Diệu trở nên thật nghiêm túc.
- Được rồi, xem như cậu thiếu tôi một nhân tình, việc báo cáo tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Diệp Tiểu Manh là ác ma chuyển sinh làm Ada kinh hãi.
- Còn có một chuyện tôi rất để ý.
Minh Diệu đem chuyện trên Mê Hồn Phù có dính máu bẩn của Trình Tú nói với Ada.
- Cậu nói chuyện này làm cho tôi nhớ lại một người.
Vẻ mặt Ada có chút kinh hoảng:
- Cậu có nghe nói qua cái tên Merlin chưa?
- Nghe qua, tựa hồ là người rất nổi danh, nhất thời không nhớ nổi là ai.
Minh Diệu lắc đầu.
- Đúng vậy, là một người rất nổi danh, hoặc là có thể nói là một người đã từng rất nổi danh.
Ada mở ra túi xách tùy thân:
- Merlin từng là một ma pháp sư rất nổi danh, là bạn thân của vua Arthur. Theo truyền thuyết chính do Merlin chỉ dẫn vua Arthur chiếm được thanh kiếm trong đá, cũng thống trị nước Anh. Merlin là do Đại Địa Chi Mẫu cùng ma quỷ Incubus sinh ra trong giấc mộng, Satan từng có kế hoạch để Merlin trở thành lực lượng của cái ác trên địa cầu, dùng hắn đối kháng lực lượng cái thiện của Jesus Christ. Nhưng sau khi Merlin ra đời, lập tức đón nhận tẩy lễ, bắt đầu một thời kỳ sinh mệnh thật tốt đẹp, nhưng hắn vẫn có được năng lực biết trước tương lai cùng pháp thuật. Hắn mê muội một bà đồng sư tên gọi Winnie, còn nói cho bà ta biết mình có được lực lượng thần kỳ. Khi biết được nhược điểm của Merlin, Winnie liền sử dụng ma pháp đối với hắn, đem hắn vĩnh viễn nhốt bên trong một gốc cây. Winnie lợi dụng Merlin giúp bà ta tìm kiếm phương pháp bất tử trường sinh, mà Merlin cũng đã tìm được, hắn chiếm cứ thân thể trẻ trung của Winnie rời khỏi gốc cây kia, sau đó biến mất trên thế giới này. Mấy năm trước ở tại Bỉ có một đôi vợ chồng phát hiên con gái của họ đem toàn bộ tiền trong ngân hàng chuyển cho một người không quen biết, chuyển tiền xong liền chết đi, mà số tiền kia chẳng biết đã đi đâu, đây là do đôi vợ chồng ủy thác cho tôi triệu hoán linh hồn cô bé mà tìm kiếm chân tướng, nhưng tôi lại không cách nào tìm được linh hồn của cô bé kia tại Minh giới.
- Nói như vậy trong người Merlin chảy dòng máu đã bị làm bẩn, cho nên hắn cần có thân thể của Tiểu Manh. Còn một điều tôi không biết rõ, nếu như Trình Tú chính là Merlin, như vậy hắn có rất nhiều thời gian để làm chuyện này, dù sao hắn đã ở nhà chúng tôi ba tháng rồi.
Minh Diệu cảm thấy sự tình đã dần tìm được chân tướng.
- Chỉ có thân thể thích hợp còn chưa đủ, còn cần ở thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp sử dụng chú pháp đặc thù, không phải lúc nào cũng có thể thực hiện.
- Thời gian cùng địa điểm thích hợp là sao?
Minh Diệu có chút không giải thích được.
- Ở thời điểm âm dương giao thế trong cuộc sống, ở trong bóng tối, không một bóng người, cầu xin Tà Thần ban ân.
- Ngày 14 tháng 7, Quỷ Môn mở ra, cô hồn vô chủ âm phủ cũng sẽ chạy tới dương gian, sẽ đi khắp nơi tìm thức ăn. Đến 15 tháng 7 cũng chính là ngày hôm nay cánh cửa địa ngục sẽ đóng lại. Merlin không kịp chờ đợi mà muốn lập tức động thủ, chúng ta phải nhanh tìm Tiểu Manh mới được.
Minh Diệu gọi di động cho Tiểu Manh, nhưng điện thoại vẫn bị khóa máy, thời gian này hẳn là đã tan học.
Minh Diệu thò tay tìm kiếm trong túi:
- Hỏng bét, tôi đã bỏ quên Tầm Nhân Phù trong phòng làm việc rồi.
- Để tôi làm cho, trên người cậu có vật gì Diệp Tiểu Manh từng dùng qua hay không?
Ada lấy ra một cây gậy thủy tinh, cùng một chiếc cốc nho nhỏ.
- Tôi tìm xem đã, chỉ cần là đồ vật Tiểu Manh từng tiếp xúc qua là được sao?
Minh Diệu lật ngược quần áo tìm đồ vật mà mình cần dùng.
- Đều có thể, chỉ cần là đồ vật từng tiếp xúc trong mấy ngày gần đây đều được.
- Chị quay sang chỗ khác đi.
Sắc mặt Minh Diệu có chút đỏ hồng.
Ada đối với phản ứng của Minh Diệu có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại, nghe được phía sau truyền ra thanh âm cởi đồ.
- Dùng cái này được không?
Minh Diệu đưa cho Ada một chiếc quần lót, trên mông còn thêu chú gấu mèo.
- Quần lót cũng do Tiểu Manh giặt giúp tôi, mới giặt hôm trước thôi…
Ada lộ ra bộ dáng “tôi rất khinh bỉ cậu”, tay cầm lấy quần lót.
Đem quần lót đốt sạch lại bỏ tro tàn vào trong chiếc cốc, Ada từ trong một chiếc bình nhỏ đổ ra một ít chất lỏng dinh dính màu trắng.
- Đây là cái gì?
Chất lỏng dinh dính làm Minh Diệu cảm thấy buồn nôn.
- Tinh dịch của ngựa, vô luận là bao xa đều có thể trở lại nhà mình.
Ada đem cây gậy thủy tinh đặt vào giữa, thời gian trôi qua cây gậy liền phát ra hồng quang nhàn nhạt.
- Đến đây đi, chúng ta đi tìm tình yêu trong lòng cậu.
- Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?
Minh Diệu cảm thấy thật khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.
- Phụ nữ bình thường chắc sẽ không bao giờ mang theo bên người cái đuôi thằn lằn, lông nhện, nước dãi của chuột…đi dạo phố đi? Cậu đang nghĩ như vậy đúng không?
Ada quả nhiên không phải phụ nữ bình thường, nàng tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Minh Diệu, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.
- Không có, không có, tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy.
Minh Diệu vội vàng phủ nhận.
- Cậu nhất định đang nghĩ như vậy.
Nước mắt Ada giống như sẽ lập tức chảy xuống.
Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đối với kiểu biểu diễn này của Ada vô cùng nhức đầu.
- Đừng nên náo loạn nữa, đây là cục cảnh sát, chị Từ Mẫn đang nhìn đây.
Từ Mẫn lui ra sau thật nhanh, không biết do đồ vật Ada lấy ra làm nàng buồn nôn hay không muốn bệnh ngu ngốc của Ada lây nhiễm tới mình.
- Đây không phải là rất bình thường thôi.
Ada trong nháy mắt liền thu hồi nước mắt, dù là diễn viên đoạt Oscar cũng không khỏi không bội phục nàng biểu diễn thật tự nhiên:
- Cậu còn không phải mỗi ngày đều mang theo một xấp giấy vệ sinh đi khắp nơi sao.
- Đó gọi là trương phù…
Minh Diệu vốn định phản đối, cẩn thận nghĩ lại đành không lên tiếng, chính sự quan trọng hơn.
Ada thấy mình lấy được thắng lợi, thật đắc ý mân mê đồ vật trong bình.
- Chị Từ Mẫn, có thể hỗ trợ đừng cho người khác đi vào đây được không?
-
- Chuyện kế tiếp có chút không hợp với cuộc sống của người bình thường, Minh Diệu không muốn để Từ Mẫn bị lôi cuốn vào sự kiện linh dị.
- Đừng làm rối loạn nơi này.
Hiển nhiên Từ Mẫn cũng không muốn dính dấp vào những chuyện như vậy, dù sao những phương pháp này không hợp với những gì nàng từng được giáo dục, rất dễ dàng làm người ta không thể phân biệt được đâu mới là thực tế.
- Tôi chờ ngoài cửa, nhanh một chút.
Từ Mẫn đi ra khỏi phòng.
- Giúp tôi đem thi thể đặt xuống mặt đất.
Ada chuyên tâm pha trộn một đống vật phẩm kỳ quái hỗn hợp, cụ thể bên trong có những thứ gì cũng chỉ có nàng biết được.
- Chúng ta bắt đầu đi.
Minh Diệu hít sâu một hơi.
- Hy vọng có tin tức tốt.
Ada dùng muối rải một vòng tròn trên mặt đất, đem nữ thi vây quanh chính giữa.
- Cậu tới đem những thứ này bôi lên trán, ngực cùng rốn của thi thể, phải bôi đều.
Một hộp phấn bột hỗn hợp đưa tới trước mắt Minh Diệu, bốc lên mùi hôi khó ngửi.
- A, tôi chán ghét loại mùi vị này, vì sao chị không tự làm cho xong đi.
Minh Diệu rất không hài lòng với công việc Ada phân phó.
- Rất đơn giản.
Ada lui ra sau một bước:
- Bởi vì tôi cũng không thích mùi vị này.
Minh Diệu bất đắc dĩ dựa theo chỉ thị của Ada đem chất bột hỗn hợp bôi lên thân thể của nữ thi.
- Bây giờ tôi cần máu của cậu.
Ada lấy ra một cây phấn viết.
- Bôi lên đây.
- Tại sao không lấy của chị?
Minh Diệu vẫn nhớ canh cánh chuyện vừa rồi.
- Bởi vì cậu là đàn ông, hơn nữa thể chất của cậu gần gũi với tử linh, dùng máu của cậu sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ada đem phấn viết đưa tới trước mặt Minh Diệu, không cho phép cự tuyệt.
- Nhỏ vào, nhiều một chút.
- Ô ô ngô ngô…
Minh Diệu ngậm ngón tay vừa cắn vỡ:
- Cần thêm thì nói nhanh một chút.
- Không cần nữa, mua một bịch bỏng ngô bắt đầu xem biểu diễn đi.
Ada dùng phấn viết vẽ ra những văn tự khắp bốn phía thân thể nữ thi mà Minh Diệu hoàn toàn xem không hiểu.
Minh Diệu hoàn toàn không biết gì về Hắc Ma Thuật Châu Âu, chỉ có thể đứng một bên nhìn xem, hắn có chút cảm thấy gấp gáp.
Ada đang đứng bên ngoài vòng tròn do muối rắc quanh, tay phải vươn về phía trước, năm ngón tay mở ra, trong miệng lầm bầm những từ ngữ mà Minh Diệu nghe không hiểu.
Nữ thi trên mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, tựa hồ có vật gì đó muốn chui ra khỏi thân thể, tứ chi không ngừng giãy dụa trên mặt đất.
Một đạo quang mang đỏ như máu từ giữa không trung vẽ ra một đạo văn chương, Minh Diệu cùng Ada đều quan sát đồ án kỳ quái kia.
- Rất khó giải quyết sao?
Minh Diệu nhìn thấy đôi mày xinh đẹp của Ada cau chặt lại.
- Đây tuyệt đối không phải hắc ma pháp sư bình thường có thể làm được.
Ada cắn móng tay suy tư.
- Quân vương của bóng tối, người đưa đò cho vong linh, lực lượng ma quỷ, có thể vẽ ra loại văn chương này tuyệt đối không phải là người vô danh.
- Có ý tứ gì?
- Khống chế tuyệt đối, dẫn dắt linh hồn, ban cho lực lượng của bóng tối. Mục đích của người này không chỉ đơn thuần muốn giết chết Diệp Tiểu Manh. Hắn mạnh mẽ đem linh hồn của cô gái này biến thành vong linh, đem lực lượng bóng tối ban cho nữ vong linh này, khiến cho nó tiến vào phòng của Diệp Tiểu Manh, hút rụng linh hồn của nàng.
- Ý của chị là hắn muốn linh hồn của Tiểu Manh sao?
- Không, linh hồn sẽ bị nữ vong linh này mang đi, trở thành vong linh lực lượng. Vậy mục đích của hắn rốt cục là gì?
Ada nghĩ mãi không hiểu.
Tôi biết, hắn cần một thân thể không có linh hồn.
Minh Diệu có chút nổi giận, hắn đã đáp ứng cha mẹ của Tiểu Manh phải chiếu cố cho nàng thật tốt, bây giờ lại có người muốn xúc phạm tới Tiểu Manh.
- Tại sao?
Ada đã gặp Tiểu Manh vài lần, cũng không có cảm giác được Tiểu Manh có điều gì khác với những cô gái khác.
- Bởi vì dòng máu trong cơ thể Tiểu Manh.
- Máu? Chẳng lẽ Diệp Tiểu Manh không phải là nhân loại?
- Xin chị một chuyện, không nên nói ra chuyện này.
Vẻ mặt Minh Diệu trở nên thật nghiêm túc.
- Được rồi, xem như cậu thiếu tôi một nhân tình, việc báo cáo tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Diệp Tiểu Manh là ác ma chuyển sinh làm Ada kinh hãi.
- Còn có một chuyện tôi rất để ý.
Minh Diệu đem chuyện trên Mê Hồn Phù có dính máu bẩn của Trình Tú nói với Ada.
- Cậu nói chuyện này làm cho tôi nhớ lại một người.
Vẻ mặt Ada có chút kinh hoảng:
- Cậu có nghe nói qua cái tên Merlin chưa?
- Nghe qua, tựa hồ là người rất nổi danh, nhất thời không nhớ nổi là ai.
Minh Diệu lắc đầu.
- Đúng vậy, là một người rất nổi danh, hoặc là có thể nói là một người đã từng rất nổi danh.
Ada mở ra túi xách tùy thân:
- Merlin từng là một ma pháp sư rất nổi danh, là bạn thân của vua Arthur. Theo truyền thuyết chính do Merlin chỉ dẫn vua Arthur chiếm được thanh kiếm trong đá, cũng thống trị nước Anh. Merlin là do Đại Địa Chi Mẫu cùng ma quỷ Incubus sinh ra trong giấc mộng, Satan từng có kế hoạch để Merlin trở thành lực lượng của cái ác trên địa cầu, dùng hắn đối kháng lực lượng cái thiện của Jesus Christ. Nhưng sau khi Merlin ra đời, lập tức đón nhận tẩy lễ, bắt đầu một thời kỳ sinh mệnh thật tốt đẹp, nhưng hắn vẫn có được năng lực biết trước tương lai cùng pháp thuật. Hắn mê muội một bà đồng sư tên gọi Winnie, còn nói cho bà ta biết mình có được lực lượng thần kỳ. Khi biết được nhược điểm của Merlin, Winnie liền sử dụng ma pháp đối với hắn, đem hắn vĩnh viễn nhốt bên trong một gốc cây. Winnie lợi dụng Merlin giúp bà ta tìm kiếm phương pháp bất tử trường sinh, mà Merlin cũng đã tìm được, hắn chiếm cứ thân thể trẻ trung của Winnie rời khỏi gốc cây kia, sau đó biến mất trên thế giới này. Mấy năm trước ở tại Bỉ có một đôi vợ chồng phát hiên con gái của họ đem toàn bộ tiền trong ngân hàng chuyển cho một người không quen biết, chuyển tiền xong liền chết đi, mà số tiền kia chẳng biết đã đi đâu, đây là do đôi vợ chồng ủy thác cho tôi triệu hoán linh hồn cô bé mà tìm kiếm chân tướng, nhưng tôi lại không cách nào tìm được linh hồn của cô bé kia tại Minh giới.
- Nói như vậy trong người Merlin chảy dòng máu đã bị làm bẩn, cho nên hắn cần có thân thể của Tiểu Manh. Còn một điều tôi không biết rõ, nếu như Trình Tú chính là Merlin, như vậy hắn có rất nhiều thời gian để làm chuyện này, dù sao hắn đã ở nhà chúng tôi ba tháng rồi.
Minh Diệu cảm thấy sự tình đã dần tìm được chân tướng.
- Chỉ có thân thể thích hợp còn chưa đủ, còn cần ở thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp sử dụng chú pháp đặc thù, không phải lúc nào cũng có thể thực hiện.
- Thời gian cùng địa điểm thích hợp là sao?
Minh Diệu có chút không giải thích được.
- Ở thời điểm âm dương giao thế trong cuộc sống, ở trong bóng tối, không một bóng người, cầu xin Tà Thần ban ân.
- Ngày 14 tháng 7, Quỷ Môn mở ra, cô hồn vô chủ âm phủ cũng sẽ chạy tới dương gian, sẽ đi khắp nơi tìm thức ăn. Đến 15 tháng 7 cũng chính là ngày hôm nay cánh cửa địa ngục sẽ đóng lại. Merlin không kịp chờ đợi mà muốn lập tức động thủ, chúng ta phải nhanh tìm Tiểu Manh mới được.
Minh Diệu gọi di động cho Tiểu Manh, nhưng điện thoại vẫn bị khóa máy, thời gian này hẳn là đã tan học.
Minh Diệu thò tay tìm kiếm trong túi:
- Hỏng bét, tôi đã bỏ quên Tầm Nhân Phù trong phòng làm việc rồi.
- Để tôi làm cho, trên người cậu có vật gì Diệp Tiểu Manh từng dùng qua hay không?
Ada lấy ra một cây gậy thủy tinh, cùng một chiếc cốc nho nhỏ.
- Tôi tìm xem đã, chỉ cần là đồ vật Tiểu Manh từng tiếp xúc qua là được sao?
Minh Diệu lật ngược quần áo tìm đồ vật mà mình cần dùng.
- Đều có thể, chỉ cần là đồ vật từng tiếp xúc trong mấy ngày gần đây đều được.
- Chị quay sang chỗ khác đi.
Sắc mặt Minh Diệu có chút đỏ hồng.
Ada đối với phản ứng của Minh Diệu có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại, nghe được phía sau truyền ra thanh âm cởi đồ.
- Dùng cái này được không?
Minh Diệu đưa cho Ada một chiếc quần lót, trên mông còn thêu chú gấu mèo.
- Quần lót cũng do Tiểu Manh giặt giúp tôi, mới giặt hôm trước thôi…
Ada lộ ra bộ dáng “tôi rất khinh bỉ cậu”, tay cầm lấy quần lót.
Đem quần lót đốt sạch lại bỏ tro tàn vào trong chiếc cốc, Ada từ trong một chiếc bình nhỏ đổ ra một ít chất lỏng dinh dính màu trắng.
- Đây là cái gì?
Chất lỏng dinh dính làm Minh Diệu cảm thấy buồn nôn.
- Tinh dịch của ngựa, vô luận là bao xa đều có thể trở lại nhà mình.
Ada đem cây gậy thủy tinh đặt vào giữa, thời gian trôi qua cây gậy liền phát ra hồng quang nhàn nhạt.
- Đến đây đi, chúng ta đi tìm tình yêu trong lòng cậu.
/397
|