- Chúng tôi không phải người hâm mộ của anh.
Minh Diệu cười cười:
- Bất quá chỉ là hai người bạn tới hoài niệm tình bạn mười năm trước.
Ánh đèn sáng lên, Từ Mẫn nhìn thấy rõ căn phòng nho nhỏ. Nói đây là phòng làm việc, không bằng gọi là ổ chó thì thích hợp hơn. Một giường xếp đơn giản, một cái bàn gỗ chất đầy giấy tờ, khắp nơi đều là những tờ giấy bị vo tròn vứt ném lung tung, có những tờ giấy lại thả bay tán loạn dưới đất.
Từ Mẫn nhặt lên một tờ dưới đất, bên trên đầy chữ, hẳn là những ca khúc mà người đàn ông này đã viết.
- Hai người rốt cục là người nào? Chuyện gì mười năm trước?
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy hỏi, trong mắt mang theo một tia đề phòng.
- Còn nhớ được tôi sao? Âu Phàm!
Từ Mẫn nhìn người đàn ông cười cười, đưa tay ra:
- Tôi là Từ Mẫn, chúng ta đã từng gặp qua mấy lần.
Âu Phàm cau mày nghĩ một lát, cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Hắn cũng không bắt tay Từ Mẫn, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
- Tìm tôi có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì trọng yếu thì xin rời khỏi đây, bây giờ tôi bề bộn nhiều việc lắm.
Âu Phàm có chút ý tứ muốn đuổi người đi.
- Lần này hai người chúng tôi tới là vì chuyện của Dương Bội Gia.
Minh Diệu mở miệng nói:
- Chúng tôi cũng là bạn của Bội Gia.
- Bội Gia? Từ Mẫn?
Âu Phàm lại nhìn Từ Mẫn lần nữa, lúc này mới chợt hiểu ra:
- Từ Mẫn, đúng đúng đúng, tôi cũng đã không còn nhận ra cô mất rồi, cô thành thục hơn nhiều so với trước kia.
Âu Phàm đứng dậy, thân mật bắt tay Từ Mẫn:
- Có lẽ cũng phải hơn mười năm rồi không gặp mặt đi!
- Ân, khoảng mười lăm năm rồi, kể từ sau khi anh cùng Bội Gia chia tay chúng ta cũng chưa hề gặp lại.
Từ Mẫn nắm tay Âu Phàm, bàn tay thật thon dài nhưng có không ít vết chai.
- Chúng tôi chỉ vô tình đi vào quán rượu này nghỉ chân một chút, không nghĩ tới ca sĩ nơi này hát dễ nghe như vậy, mà Từ Mẫn lại nhận ra anh là người bạn trước kia, vì vậy chúng tôi mới mạo muội tới quấy rầy.
Minh Diệu tìm một địa phương sạch sẽ một chút ngồi xuống:
- Không làm gì trở ngại đến anh chứ?
- Không có, mỗi ngày tôi chỉ biểu diễn tới 11h, sau đó là thời gian cá nhân của tôi.
Âu Phàm có chút ngần ngại dọn sạch một địa phương, tìm chiếc ghế mời Từ Mẫn ngồi xuống.
- Tôi thật sự không nghĩ tới anh lại mở quán rượu ngay nơi này.
Từ Mẫn quyết định tìm cách đến gần:
- Không phải anh đã từng mơ ước làm một ca sĩ sao?
- Bây giờ tôi cũng là một ca sĩ đây!
Âu Phàm ngồi trên giường, vuốt ve cây đàn ghi ta có chút cũ kỹ:
- Mặc dù người nghe của tôi không nhiều lắm, nhưng tôi vẫn là một ca sĩ.
- Khúc hát của anh nghe thật êm tai, rất có thể đánh động lòng người.
Minh Diệu nói:
- Là tự anh viết sao?
- Xem như là tự mình viết đi, lúc đầu là dùng chính bàn tay của tôi.
Âu Phàm cười cười, đưa bàn tay có chút thô ráp về hướng Minh Diệu.
- Vì sao lại nghĩ mở quán rượu vậy?
Từ Mẫn có chút kỳ quái:
- Với năng lực của anh, dù muốn phát triển trong giới ca sĩ cũng nhất định sẽ nổi tiếng.
- Giới ca hát?
Âu Phàm cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo một tia bi thương:
- Tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng có cố gắng qua, nhưng đáng tiếc lại thất bại, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể rúc lại bên trong quán rượu nhỏ này của mình, tự đàn tự hát, tự quyết định. Những thứ đồ hư vô mờ mịt tôi cũng đã xem mờ nhạt, tôi đối với cuộc sống bây giờ cũng đã rất hài lòng.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho chúng tôi nghe không?
- Muốn nghe sao? Có chút khô khan vô vị.
Âu Phàm tự giễu cười cười:
- Tôi cũng từng cho rằng mình là thiên tài, cũng từng ảo tưởng được đứng trên sân khấu lớn, phía dưới có vô số người hâm mộ reo hò, bây giờ nhớ tới, đây hết thảy chỉ là do tôi cuồng vọng tự đại mà thôi.
- Sáng tác ca khúc, ca hát, đây đều là những ước mơ của tôi, bây giờ tôi làm được, nhưng tôi tuyệt không thấy vui vẻ. Bản thân tôi chỉ hoài niệm cuộc sống không chút buồn lo với Bội Gia ngày trước mà thôi.
- Chuyện về Bội Gia, có nghe nói không?
Từ Mẫn mở miệng hỏi.
- Tôi đã nghe nói!
Âu Phàm gật đầu:
- Mặc dù hai người chúng tôi không còn sống chung với nhau, nhưng thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại, mấy ngày trước khi tôi gọi điện thoại cho nàng có người đã nói cho tôi biết.
- Tôi có chút ít không rõ.
Thấy Âu Phàm nói chuyện như không hề có chút liên hệ gì với người chết, Từ Mẫn thật muốn hiểu rõ ràng nỗi nghi ngờ đã ẩn sâu trong lòng nàng từ lâu:
- Lúc ấy không phải hai người rất yêu nhau, vô luận là chuyện gì cũng sẽ không chia rẽ được hai người sao, tại sao phải chia tay?
- Không có tình yêu, chia tay là một kết quả tự nhiên thôi.
Âu Phàm trầm mặc xuống:
- Có lẽ lúc ấy hai người chúng tôi đều quá tin tưởng vào tình yêu của mình, thật nghĩ ra dù điều gì cũng không thể tách rời chúng tôi ra, nhưng thật không nghĩ đến khi hai người mất đi tình yêu, còn sống chung với nhau bất quá chỉ là một loại đau khổ mà thôi, cho nên chúng tôi quyết định chia tay.
- Anh hãy nghe tôi nói đây.
Từ Mẫn nghĩ một lát, vẫn quyết định trực tiếp hỏi thăm:
- Chúng tôi hoài nghi cái chết của Bội Gia có kỳ quặc.
- Không có gì kỳ quái!
Vẻ mặt Âu Phàm nhìn qua tuyệt không ngoài ý muốn:
- Đây là lựa chọn của nàng.
Từ Mẫn còn muốn nói thêm điều gì, Minh Diệu lại ngăn trở nàng.
- Tôi muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
Minh Diệu mở miệng hỏi:
- Tôi biết có lẽ có chút đường đột, nhưng điều này quan hệ tới tính mạng của anh cùng một người phụ nữ khác, tôi hi vọng anh có thể chi tiết nói cho tôi biết.
- Tính mạng sao?
Âu Phàm cười lạnh một tiếng:
- Những điều này là do tự chúng tôi tìm lấy, đã được chú định rồi.
- Vô luận như thế nào, cũng xin anh đem những gì anh biết nói cho tôi biết.
Từ Mẫn mở miệng nói:
- Bội Gia là bạn của tôi, tôi không thể để cho nàng chết không rõ ràng, tôi nhất định phải biết chân tướng.
Âu Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Mẫn, thở dài một hơi:
- Tôi nghĩ cho dù tôi nói ra, các vị cũng sẽ không tin tưởng, chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi đâu.
- Tin tưởng chúng tôi đi!
Minh Diệu cười cười:
- Chúng tôi từng nhìn thấy những chuyện không thể tưởng tượng nổi hơn cả chuyện của anh rất nhiều.
Âu Phàm ngẩn người, hắn có chút không hiểu lời nói của Minh Diệu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Mẫn, đành mở miệng chậm rãi nói.
- Đó là lần ước hẹn cuối cùng của chúng tôi…
…
- Còn chưa tới nữa sao?
Âu Phàm nhìn đồng hồ, đã trễ nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy được thân ảnh của Bội Gia. Mấy nữ sinh đi ngang qua, nhìn Âu Phàm đang đứng ở cửa, che miệng cười bỏ đi, điều này làm cho hắn có chút lúng túng.
Qua một hồi lâu, Âu Phàm mới nhìn thấy thân ảnh bạn gái chậm rãi từ trong cửa trường đi ra, hắn vội vàng nghênh đón.
- Vì sao trễ như thế, có chuyện gì xảy ra sao?
Âu Phàm đưa bó hoa trong tay ra:
- Tặng em, thích không?
Dương Bội Gia nhận hoa, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, điều này không khỏi làm Âu Phàm có chút khẩn trương.
Ở trên đường, vô luận Âu Phàm dùng đủ loại phương pháp Dương Bội Gia cũng không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết trong lòng nàng có tâm sự.
Hai người đi tới quán cà phê. Đây là ước hẹn mà Âu Phàm phải dùng thời gian mấy tháng mới sắp xếp được. Khi đó quán cà phê còn chưa được thông dụng, những người có thể tới chỉ là người có tiền, lần này ước hẹn cơ hồ đã tiêu hết tiền để dành của Âu Phàm.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nói với anh đi, nói không chừng anh có thể giúp được em.
Ngồi trong quán cà phê, Âu Phàm cố gắng điều động lại cảm xúc của Dương Bội Gia, hắn cũng không muốn bởi tâm tình Dương Bội Gia không tốt làm hỏng buổi ước hẹn mà hắn phải dùng thời gian mấy tháng mới có thể an bài.
- Vừa rồi huấn luyện viên đã tìm em nói chuyện!
Dương Bội Gia vẫn cau mày:
- Hắn nói em không thích hợp làm công việc này, sợ rằng chỉ có thể công tác bên trong công việc hành chính mà thôi.
- Vậy thì thế nào? Như vậy thật tốt, lại không cần đến mức mệt mỏi như vậy!
Âu Phàm an ủi.
- Nhưng em thật không cam lòng, khi em còn bé đã có giấc mộng, mộng thấy mình làm chức quan lớn, có thể vung tay sai khiến vô số thủ hạ, cảm giác nắm quyền lợi trong tay thật sự quá tuyệt vời.
- Mơ ước lúc còn bé, không có nghĩa là sau khi lớn lên nhất định sẽ thực hiện.
Âu Phàm nhẹ nhàng cầm tay bạn gái:
- Anh vẫn luôn khát vọng làm ca sĩ, một người có thể tự mình sáng tác, làm một ca sĩ tự hát ca khúc của mình, hiện tại không phải cũng không thực hiện được hay sao?
- Không giống nhau đâu. Em tin tưởng anh nhất định có thể thành công, có lẽ tiếp theo anh sẽ thi đậu học viện âm nhạc, lúc trước chẳng qua những giám khảo kia không có ánh mắt mà thôi, nếu có Bá Nhạc anh nhất định sẽ thành công!
Dương Bội Gia rất có lòng tin đối với bạn trai.
- Có lẽ đi!
Âu Phàm thở dài một hơi:
- Anh cũng đã có ý nghĩ bỏ qua, anh đã thi ba lần, cũng thất bại, anh nghĩ đã đến lúc buông tha cho giấc mộng này rồi, làm một chút chuyện tương đối thực tế tốt hơn.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, lại cùng nhau nở nụ cười.
Âu Phàm cầm tay Dương Bội Gia:
- Dù sao hai người chúng ta còn đang có nhau, anh còn có em đây.
Dương Bội Gia cau mũi nhìn bạn trai làm mặt quỷ:
- Đi đi đi, em là gì chứ, là giấc mơ phụ thôi sao?
- Sao vậy? Em chính là giấc mơ chính của anh đó.
Âu Phàm vươn tay véo nhẹ mũi nhỏ của Dương Bội Gia.
- Nhưng em thật sự không cam lòng đâu!
Dương Bội Gia thở dài một hơi.
- Anh cũng vậy thôi, nhưng đây chính là thực tế, có đúng không?
Âu Phàm chỉ vào đôi nam nữ ngồi cách đó không xa:
- Có lẽ chúng ta sinh ra đã là tiểu nhân vật, những cuộc sống kia không thuộc về chúng ta.
Theo phương hướng Âu Phàm chỉ tay nhìn lại, Dương Bội Gia nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi bên bàn khác. Người đàn ông kia mặc âu phục, gương mặt anh tuấn, vừa nhìn liền biết là người có tiền, mà người phụ nữ kia dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng quyến rũ trò chuyện với người đàn ông.
- Hì hì, chẳng lẽ cuộc sống bây giờ còn chưa làm hai người thỏa mãn sao?
Từ phía sau truyền tới tiếng cười của một nữ nhân. Hai người quay đầu nhìn lại, là một nữ nhân mặc bộ quần áo màu trắng.
Mái tóc dài màu đen mềm mại buông xõa, ngũ quan xinh xắn làm người ta cảm giác không chút chân thật.
Dương Bội Gia vốn thật tự tin đối với gương mặt của mình, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này, nàng lại cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.
Âu Phàm ngây dại, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân đẹp đến như vậy, hơn nữa vô hình trung còn phát ra vẻ gợi cảm động lòng người, không ngừng trêu chọc từng sợi dây thần kinh trong lòng hắn, bất tri bất giác hắn cảm thấy miệng lưỡi có chút phát khô.
Minh Diệu cười cười:
- Bất quá chỉ là hai người bạn tới hoài niệm tình bạn mười năm trước.
Ánh đèn sáng lên, Từ Mẫn nhìn thấy rõ căn phòng nho nhỏ. Nói đây là phòng làm việc, không bằng gọi là ổ chó thì thích hợp hơn. Một giường xếp đơn giản, một cái bàn gỗ chất đầy giấy tờ, khắp nơi đều là những tờ giấy bị vo tròn vứt ném lung tung, có những tờ giấy lại thả bay tán loạn dưới đất.
Từ Mẫn nhặt lên một tờ dưới đất, bên trên đầy chữ, hẳn là những ca khúc mà người đàn ông này đã viết.
- Hai người rốt cục là người nào? Chuyện gì mười năm trước?
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy hỏi, trong mắt mang theo một tia đề phòng.
- Còn nhớ được tôi sao? Âu Phàm!
Từ Mẫn nhìn người đàn ông cười cười, đưa tay ra:
- Tôi là Từ Mẫn, chúng ta đã từng gặp qua mấy lần.
Âu Phàm cau mày nghĩ một lát, cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Hắn cũng không bắt tay Từ Mẫn, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
- Tìm tôi có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì trọng yếu thì xin rời khỏi đây, bây giờ tôi bề bộn nhiều việc lắm.
Âu Phàm có chút ý tứ muốn đuổi người đi.
- Lần này hai người chúng tôi tới là vì chuyện của Dương Bội Gia.
Minh Diệu mở miệng nói:
- Chúng tôi cũng là bạn của Bội Gia.
- Bội Gia? Từ Mẫn?
Âu Phàm lại nhìn Từ Mẫn lần nữa, lúc này mới chợt hiểu ra:
- Từ Mẫn, đúng đúng đúng, tôi cũng đã không còn nhận ra cô mất rồi, cô thành thục hơn nhiều so với trước kia.
Âu Phàm đứng dậy, thân mật bắt tay Từ Mẫn:
- Có lẽ cũng phải hơn mười năm rồi không gặp mặt đi!
- Ân, khoảng mười lăm năm rồi, kể từ sau khi anh cùng Bội Gia chia tay chúng ta cũng chưa hề gặp lại.
Từ Mẫn nắm tay Âu Phàm, bàn tay thật thon dài nhưng có không ít vết chai.
- Chúng tôi chỉ vô tình đi vào quán rượu này nghỉ chân một chút, không nghĩ tới ca sĩ nơi này hát dễ nghe như vậy, mà Từ Mẫn lại nhận ra anh là người bạn trước kia, vì vậy chúng tôi mới mạo muội tới quấy rầy.
Minh Diệu tìm một địa phương sạch sẽ một chút ngồi xuống:
- Không làm gì trở ngại đến anh chứ?
- Không có, mỗi ngày tôi chỉ biểu diễn tới 11h, sau đó là thời gian cá nhân của tôi.
Âu Phàm có chút ngần ngại dọn sạch một địa phương, tìm chiếc ghế mời Từ Mẫn ngồi xuống.
- Tôi thật sự không nghĩ tới anh lại mở quán rượu ngay nơi này.
Từ Mẫn quyết định tìm cách đến gần:
- Không phải anh đã từng mơ ước làm một ca sĩ sao?
- Bây giờ tôi cũng là một ca sĩ đây!
Âu Phàm ngồi trên giường, vuốt ve cây đàn ghi ta có chút cũ kỹ:
- Mặc dù người nghe của tôi không nhiều lắm, nhưng tôi vẫn là một ca sĩ.
- Khúc hát của anh nghe thật êm tai, rất có thể đánh động lòng người.
Minh Diệu nói:
- Là tự anh viết sao?
- Xem như là tự mình viết đi, lúc đầu là dùng chính bàn tay của tôi.
Âu Phàm cười cười, đưa bàn tay có chút thô ráp về hướng Minh Diệu.
- Vì sao lại nghĩ mở quán rượu vậy?
Từ Mẫn có chút kỳ quái:
- Với năng lực của anh, dù muốn phát triển trong giới ca sĩ cũng nhất định sẽ nổi tiếng.
- Giới ca hát?
Âu Phàm cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo một tia bi thương:
- Tôi cũng từng nghĩ như vậy, cũng có cố gắng qua, nhưng đáng tiếc lại thất bại, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể rúc lại bên trong quán rượu nhỏ này của mình, tự đàn tự hát, tự quyết định. Những thứ đồ hư vô mờ mịt tôi cũng đã xem mờ nhạt, tôi đối với cuộc sống bây giờ cũng đã rất hài lòng.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho chúng tôi nghe không?
- Muốn nghe sao? Có chút khô khan vô vị.
Âu Phàm tự giễu cười cười:
- Tôi cũng từng cho rằng mình là thiên tài, cũng từng ảo tưởng được đứng trên sân khấu lớn, phía dưới có vô số người hâm mộ reo hò, bây giờ nhớ tới, đây hết thảy chỉ là do tôi cuồng vọng tự đại mà thôi.
- Sáng tác ca khúc, ca hát, đây đều là những ước mơ của tôi, bây giờ tôi làm được, nhưng tôi tuyệt không thấy vui vẻ. Bản thân tôi chỉ hoài niệm cuộc sống không chút buồn lo với Bội Gia ngày trước mà thôi.
- Chuyện về Bội Gia, có nghe nói không?
Từ Mẫn mở miệng hỏi.
- Tôi đã nghe nói!
Âu Phàm gật đầu:
- Mặc dù hai người chúng tôi không còn sống chung với nhau, nhưng thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại, mấy ngày trước khi tôi gọi điện thoại cho nàng có người đã nói cho tôi biết.
- Tôi có chút ít không rõ.
Thấy Âu Phàm nói chuyện như không hề có chút liên hệ gì với người chết, Từ Mẫn thật muốn hiểu rõ ràng nỗi nghi ngờ đã ẩn sâu trong lòng nàng từ lâu:
- Lúc ấy không phải hai người rất yêu nhau, vô luận là chuyện gì cũng sẽ không chia rẽ được hai người sao, tại sao phải chia tay?
- Không có tình yêu, chia tay là một kết quả tự nhiên thôi.
Âu Phàm trầm mặc xuống:
- Có lẽ lúc ấy hai người chúng tôi đều quá tin tưởng vào tình yêu của mình, thật nghĩ ra dù điều gì cũng không thể tách rời chúng tôi ra, nhưng thật không nghĩ đến khi hai người mất đi tình yêu, còn sống chung với nhau bất quá chỉ là một loại đau khổ mà thôi, cho nên chúng tôi quyết định chia tay.
- Anh hãy nghe tôi nói đây.
Từ Mẫn nghĩ một lát, vẫn quyết định trực tiếp hỏi thăm:
- Chúng tôi hoài nghi cái chết của Bội Gia có kỳ quặc.
- Không có gì kỳ quái!
Vẻ mặt Âu Phàm nhìn qua tuyệt không ngoài ý muốn:
- Đây là lựa chọn của nàng.
Từ Mẫn còn muốn nói thêm điều gì, Minh Diệu lại ngăn trở nàng.
- Tôi muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
Minh Diệu mở miệng hỏi:
- Tôi biết có lẽ có chút đường đột, nhưng điều này quan hệ tới tính mạng của anh cùng một người phụ nữ khác, tôi hi vọng anh có thể chi tiết nói cho tôi biết.
- Tính mạng sao?
Âu Phàm cười lạnh một tiếng:
- Những điều này là do tự chúng tôi tìm lấy, đã được chú định rồi.
- Vô luận như thế nào, cũng xin anh đem những gì anh biết nói cho tôi biết.
Từ Mẫn mở miệng nói:
- Bội Gia là bạn của tôi, tôi không thể để cho nàng chết không rõ ràng, tôi nhất định phải biết chân tướng.
Âu Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Mẫn, thở dài một hơi:
- Tôi nghĩ cho dù tôi nói ra, các vị cũng sẽ không tin tưởng, chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi đâu.
- Tin tưởng chúng tôi đi!
Minh Diệu cười cười:
- Chúng tôi từng nhìn thấy những chuyện không thể tưởng tượng nổi hơn cả chuyện của anh rất nhiều.
Âu Phàm ngẩn người, hắn có chút không hiểu lời nói của Minh Diệu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Mẫn, đành mở miệng chậm rãi nói.
- Đó là lần ước hẹn cuối cùng của chúng tôi…
…
- Còn chưa tới nữa sao?
Âu Phàm nhìn đồng hồ, đã trễ nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy được thân ảnh của Bội Gia. Mấy nữ sinh đi ngang qua, nhìn Âu Phàm đang đứng ở cửa, che miệng cười bỏ đi, điều này làm cho hắn có chút lúng túng.
Qua một hồi lâu, Âu Phàm mới nhìn thấy thân ảnh bạn gái chậm rãi từ trong cửa trường đi ra, hắn vội vàng nghênh đón.
- Vì sao trễ như thế, có chuyện gì xảy ra sao?
Âu Phàm đưa bó hoa trong tay ra:
- Tặng em, thích không?
Dương Bội Gia nhận hoa, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, điều này không khỏi làm Âu Phàm có chút khẩn trương.
Ở trên đường, vô luận Âu Phàm dùng đủ loại phương pháp Dương Bội Gia cũng không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết trong lòng nàng có tâm sự.
Hai người đi tới quán cà phê. Đây là ước hẹn mà Âu Phàm phải dùng thời gian mấy tháng mới sắp xếp được. Khi đó quán cà phê còn chưa được thông dụng, những người có thể tới chỉ là người có tiền, lần này ước hẹn cơ hồ đã tiêu hết tiền để dành của Âu Phàm.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nói với anh đi, nói không chừng anh có thể giúp được em.
Ngồi trong quán cà phê, Âu Phàm cố gắng điều động lại cảm xúc của Dương Bội Gia, hắn cũng không muốn bởi tâm tình Dương Bội Gia không tốt làm hỏng buổi ước hẹn mà hắn phải dùng thời gian mấy tháng mới có thể an bài.
- Vừa rồi huấn luyện viên đã tìm em nói chuyện!
Dương Bội Gia vẫn cau mày:
- Hắn nói em không thích hợp làm công việc này, sợ rằng chỉ có thể công tác bên trong công việc hành chính mà thôi.
- Vậy thì thế nào? Như vậy thật tốt, lại không cần đến mức mệt mỏi như vậy!
Âu Phàm an ủi.
- Nhưng em thật không cam lòng, khi em còn bé đã có giấc mộng, mộng thấy mình làm chức quan lớn, có thể vung tay sai khiến vô số thủ hạ, cảm giác nắm quyền lợi trong tay thật sự quá tuyệt vời.
- Mơ ước lúc còn bé, không có nghĩa là sau khi lớn lên nhất định sẽ thực hiện.
Âu Phàm nhẹ nhàng cầm tay bạn gái:
- Anh vẫn luôn khát vọng làm ca sĩ, một người có thể tự mình sáng tác, làm một ca sĩ tự hát ca khúc của mình, hiện tại không phải cũng không thực hiện được hay sao?
- Không giống nhau đâu. Em tin tưởng anh nhất định có thể thành công, có lẽ tiếp theo anh sẽ thi đậu học viện âm nhạc, lúc trước chẳng qua những giám khảo kia không có ánh mắt mà thôi, nếu có Bá Nhạc anh nhất định sẽ thành công!
Dương Bội Gia rất có lòng tin đối với bạn trai.
- Có lẽ đi!
Âu Phàm thở dài một hơi:
- Anh cũng đã có ý nghĩ bỏ qua, anh đã thi ba lần, cũng thất bại, anh nghĩ đã đến lúc buông tha cho giấc mộng này rồi, làm một chút chuyện tương đối thực tế tốt hơn.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, lại cùng nhau nở nụ cười.
Âu Phàm cầm tay Dương Bội Gia:
- Dù sao hai người chúng ta còn đang có nhau, anh còn có em đây.
Dương Bội Gia cau mũi nhìn bạn trai làm mặt quỷ:
- Đi đi đi, em là gì chứ, là giấc mơ phụ thôi sao?
- Sao vậy? Em chính là giấc mơ chính của anh đó.
Âu Phàm vươn tay véo nhẹ mũi nhỏ của Dương Bội Gia.
- Nhưng em thật sự không cam lòng đâu!
Dương Bội Gia thở dài một hơi.
- Anh cũng vậy thôi, nhưng đây chính là thực tế, có đúng không?
Âu Phàm chỉ vào đôi nam nữ ngồi cách đó không xa:
- Có lẽ chúng ta sinh ra đã là tiểu nhân vật, những cuộc sống kia không thuộc về chúng ta.
Theo phương hướng Âu Phàm chỉ tay nhìn lại, Dương Bội Gia nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi bên bàn khác. Người đàn ông kia mặc âu phục, gương mặt anh tuấn, vừa nhìn liền biết là người có tiền, mà người phụ nữ kia dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng quyến rũ trò chuyện với người đàn ông.
- Hì hì, chẳng lẽ cuộc sống bây giờ còn chưa làm hai người thỏa mãn sao?
Từ phía sau truyền tới tiếng cười của một nữ nhân. Hai người quay đầu nhìn lại, là một nữ nhân mặc bộ quần áo màu trắng.
Mái tóc dài màu đen mềm mại buông xõa, ngũ quan xinh xắn làm người ta cảm giác không chút chân thật.
Dương Bội Gia vốn thật tự tin đối với gương mặt của mình, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này, nàng lại cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.
Âu Phàm ngây dại, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân đẹp đến như vậy, hơn nữa vô hình trung còn phát ra vẻ gợi cảm động lòng người, không ngừng trêu chọc từng sợi dây thần kinh trong lòng hắn, bất tri bất giác hắn cảm thấy miệng lưỡi có chút phát khô.
/397
|